Lần Nữa Lên Đỉnh Cao

Chương 27

Hơn 7h sáng ngày hôm sau, rất nhiều fan đã mở máy vi tính ra để tiếp tục theo dõi chương trình phát sóng trực tiếp, các cô đều mong mỏi được nhìn thấy bộ dáng vừa mới rời giường của thần tượng nhà mình.

Nhưng mà khiến các fan thất vọng là khi tổ chương trình khôi phục phát sóng trực tiếp, thì Tần Dục và Lục Giác đã ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trước màn hình chào hỏi các fan.

“Hello”. Tần Dục hướng máy quay ở góc tường gửi một nụ hôn gió.

Hắn nguyên bản đã anh tuấn suất khí, bây giờ một nụ hôn gió càng khiến khí chất tà mị của hắn phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Lần này không chỉ fan của Tần Dục, mà ngay cả fan của các minh tinh khác cũng dồn dập biểu thị không đỡ nổi hormone đang phát ra của Tần Dục, muốn chuyển qua làm fan hâm mộ của hắn.

“Mọi người, xin chào buổi sáng”. Bất kể là độ cong khi mỉm cười hay phạm vi vẫy tay của Lục Giác đều có thể xếp vào tiêu chuẩn trong lễ nghi.

Tần Dục thoáng nhìn phần tóc trên đỉnh đầu hơi vểnh lên của Lục Giác, không tự chủ mà đưa tay ra giúp Lục Giác vuốt vuốt lại mái tóc, hắn dùng ngữ khí có thể khiến cho người ta chết đuối nói: “Ngẩng đầu lên”.

Thanh âm từ tính mà gợi cảm của Tần Dục khiến cho Lục Giác run rẩy, cậu muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể xấu hổ cười cười, tùy ý ngón tay của Tần Dục qua lại trên đỉnh đầu mình.

Bộ dáng ngoan ngoãn vô hại lúc này của Lục Giác như một chú sóc nhỏ khả ái khiến cho Tần Dục cả người đều khoan khoái.

Quần chúng vây xem 1: Tôi ngửi thấy mùi yêu đương chua lét.

Quần chúng vây xem 2: Tại sao mới sáng sớm đã ngược cẩu độc thân a tat.

Tần Dục và Lục Giác bỏ ra một buổi sáng sớm, rốt cục đi tới bước cuối cùng của nhiệm vụ, cũng là bước bẫy người nhất.

“Ha ha ha ha ha ha!” Tần Dục sau khi nhìn thấy cửa ái cuối cùng của nhiệm vụ, cười đến đau cả bụng.

Lục Giác cũng muốn cười, bất quá bận tâm người khác mắng hai người bọn họ cười trên sự đau khổ của người khác, cho nên cậu vẫn cố khắc chế, đồng thời nhắc nhở Tần Dục thu liễm một chút, đang có nhiều máy quay lắm đó.

Tần Dục cắt một tiếng, không có vấn đề nói: “Các fan của tôi đều thích tôi như vậy”. Nói xong còn nháy mắt mấy cái với Lục Giác.

Dáng vẻ phóng khoáng bất kham, không coi ai ra gì, tùy tâm sở dục, kiêu căng khó thuần, tùy mọi người dùng từ nào, nói chung Tần Dục chính là người như vậy.

Lục Giác ngẩn người, biểu tình co quắp trên mặt biến mất, thay vào đó là ý cười phát ra từ nội tâm, đôi mắt của cậu cong cong như vầng trăng khuyết, Tần Dục nhìn thấy bộ dáng như thế của cậu, vô cùng muốn ôm cậu vào lòng hôn một cái.

Cửa ải cuối cùng của nhiệm vụ là nghe âm thanh phổ nhạc, chuyện này đối với Tần Dục mà nói thì không tính là cái gì, huống hồ còn có Lục Giác trợ giúp, thế nhưng tám vị nghệ sĩ khác đều không phải là ca sĩ chuyên nghiệp, Tần Dục vừa nghĩ tới bộ dáng tức đến giơ chân của bọn họ khi cầm thẻ nhiệm vụ, thì không nhịn được cười.

Tần Dục và Lục Giác nghe nhạc hai lần liền bắt đầu dùng máy khoan khoan xuống khuông nhạc, cuối cùng để khuông nhạc đã được khoan tốt vào tay quay hộp nhạc, phát lại ca khúc một lần thì coi như thành công.

Tần Dục run chân đánh nhịp, dễ dàng phát ra âm nhạc trong hộp nhạc, Lục Giác thì lại ở bên cạnh nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của hắn, tình cờ nhắc nhở một chút.

Ánh nắng trong buổi ban trưa trời thu cũng không sánh được với phần ấm áp yên tĩnh khi hai người này ở bên nhau.

Mấy phút sau, Tần Dục đã làm xong khuông nhạc, hắn nâng mắt lên, đối mặt cùng Lục Giác, bên trong đôi ngươi màu trà đều viết đầy ‘Tôi cũng muốn chơi’. Tần Dục cười cười, đem khuông nhạc đưa cho Lục Giác. Lục Giác cao hứng giống như một đứa trẻ, hào hứng đem khuông nhạc để vào tay quay hộp nhạc, bắt đầu quay.

Âm sắc của hộp nhạc nghe vào tai có thể dùng từ hỏng bét để hình dung, nhưng vào giờ phút này, Tần Dục lại cảm thấy mấy trăm ngàn chiếc đàn dương cầm cùng diễn tấu cũng không mỹ diệu được bằng nó.

Tần Dục và Lục Giác cùng hòa âm theo tiếng nhạc phát ra.

Khi âm thanh cuồi cùng vang lên, Tần Dục vỗ vỗ hộp nhạc, khẽ cười nói: “Có tôi và cậu hát đệm cho nó, coi như là nó có phúc ba đời”.

Ngăn kéo nhỏ trong hộp nhạc tự động bật ra, bên trong là một chiếc chìa khóa màu xanh biếc. Đồng thời trong mật thất lại vang lên thanh âm của Hải Đạt Đạt.

“Chúc mừng Tần Dục và Lục Giác đã thành công thông qua cửa thứ nhất, các cậu là đội đầu tiên thành công trong năm đội nha! Những người khác cũng phải nhanh chân lên mới được!” Hải Đạt Đạt nói không chỉ có Tần Dục và Lục Giác có thể nghe được, mà những nghệ sĩ trong bốn gian mật thất khác cũng có thể nghe thấy.

Tần Dục và Lục Giác theo mật mã cửa ải thứ hai, đi tới gian mật thất thứ hai tràn ngập hương vị ngọt ngào. Bọn họ phải giúp một bé gái tìm người mẹ bị giấu trong kẹo sôcôla.

Nhiệm vụ đầu tiên chính là tìm năm đồ vật được làm từ sôcôla hoặc kẹo trong phòng, không được dùng tay chạm vào, sau khi chọn xong chỉ có thể dùng miệng cắn thử để xác định là thật hay giả. (Có vẻ giống gameshow ‘Ultraman Dash’ của Nhật, bạn có thể xem thêm về gameshow này tại đây)

Tần Dục đẩy cánh tay Lục Giác một cái: “Đồ vật nào mà chúng ta chọn sai thì hãy nhớ kỹ, sau khi ra ngoài để Vương ca theo chúng ta đồng cam cộng khổ”.

Ở bên ngoài mật thất, rất nhiều nhân viên chương trình đều che miệng cười trộm liếc nhìn Vương Hải đang ngồi giám sát trước máy quay. Vương Hải dở khóc dở cười, xem ra oán khí của vị này cũng thật lớn nha, bất quá rất có giá trị! Vương Hải liếc nhìn số lượng người đang theo dõi trực tiếp, cục đá ở trong lòng xem như hoàn toàn rơi xuống, hắn lại đem tầm mắt chuyển về máy camera theo dõi, nhìn người trong màn ảnh.

Nam nhân dáng người cao ngất, thái độ ung dung tự tin, thậm chí khi chỉ vừa mới xuất hiện, hắn đã làm ảnh hưởng tới nhịp điệu của Hải Đạt Đạt, biểu hiện của Tần Dục vượt ngoài dự liệu của Vương Hải, cũng làm cho Vương Hải hiểu rõ tại sao lần này Tần Dục lại đáp ứng tham gia chương trình thực tế.

Trong ống kính Tần Dục cau mày suy tư, hai tay không thể tiếp xúc, chỉ có thể dùng đôi mắt quan sát cùng mũi để phân biệt, xem như là tăng độ khó cho nhiệm vụ.

“Đầu tiên chúng ta có thể xác nhận, đồ vật khẳng định sẽ nhỏ, bởi vì nếu vật phẩm quá lớn, chế tạo rất phiền phức, mà bảo quản cũng khó khăn”.

Lục Giác rất tán đồng gật gật đầu.

“Thứ hai, cầu mong là mùi vị của sôcôla và kẹo không quá tệ”.

Nghe vậy, Lục Giác liền cười ra tiếng.

Tần Dục và Lục Giác ở trong phòng xoay rồi xoay, ngửi rồi ngửi, cuối cùng chọn một cái chén nhỏ màu trắng được đặt ở trên bàn. Tần Dục nóng lòng cắn thử đầu tiên.

“Là sôcôla trắng”. Tần Dục đem khối sôcôla trắng này đều nuốt vào trong miệng.

“Ăn ngon không?”

Tần Dục không đáp, trực tiếp cầm lấy cái ‘Nắp chén’ đút tới miệng Lục Giác: “Xem như là báo đáp đi”.

Ý trong lời nói của Tần Dục chỉ có một mình Lục Giác hiểu được, hắn nói báo đáp chính là báo đáp mấy ngày Lục Giác đút cơm cho hắn ở trong bệnh viện. Nhưng fan lại không thể hiểu được, bọn họ đều đang tự hỏi báo đáp cái gì?! Hai người các người có cái gì mà không thể cho người ta biết!? Tại sao suốt bảy năm qua, bọn họ không phát hiện quan hệ của Tần Dục và Lục Giác lại tốt như vậy? Bất kể là fan của Tần Dục hay là fan của Lục Giác đều dồn dập biểu thị sau khi xem qua chương trình này, tam quan của bọn họ đều được tái tạo lại.

Lục Giác hơi mở miệng, chiếc lưỡi màu hồng nhạt làm cho ánh mắt của Tần Dục tối sầm, một luồng lửa nóng liên tục nảy lên trong người hắn.

Lục Giác ngậm sôcôla, sôcôla màu trắng càng tô điểm thêm cho cánh môi đỏ nhạt, sợi tóc mềm mại buông xuống, cố tình lúc này, Lục Giác còn nâng mí mắt lên, ánh mắt mềm mại liếc nhìn Tần Dục một cái.

Chết tiệt! So với ở chỗ này chơi trò chơi nhàm chán, hắn càng muốn làm đến khi Lục Giác khóc lên.

Tần Dục kéo tay Lục Giác vọt vào phòng vệ sinh, nơi đó là nơi duy nhất không có camera.

Hành động đột ngột này của Tần Dục khiến cho khán giả và tổ chương trình đều bối rối, bởi vì sợi dây khóa, nên Lục Giác chỉ có thể lảo đảo bị Tần Dục lôi đi.

Hết chương 27
Bình Luận (0)
Comment