Lần Nữa Lên Đỉnh Cao

Chương 33

Cửa ải thứ hai Hạn Thời Đào Sinh của chương trình ‘Mật Thất Đào Sinh’ là vòng đấu loại, các thành viên cùng đội trong nháy mắt liền trở thành đối thủ cạnh tranh. Khi tiếng còi vang lên, mười nghệ sĩ tham gia thi đấu tranh nhau vượt lên trước, dũng cảm tiến vào các cửa ải khó khăn như núi đao biển lửa, dòng nước xiết, vòng xoáy ma quỷ. Nhiều nghệ sĩ người đuổi ta truy, khi tham gia trò chơi thường dễ xảy ra tranh chấp, có nhiều nghệ sĩ trong lúc chơi khó tránh khỏi tình huống xô đẩy nhau.

Chỉ duy nhất có Tần Dục và Lục Giác là khác loại, tình hữu nghị của bọn họ kéo dài từ cửa ải thứ nhất, bất kể là Tần Dục đẩy Lục Giác trèo qua tường, hay Lục Giác kéo Tần Dục vượt qua sông, nói chung chính là viết nên một câu chuyện tình đoàn kết hữu ái. So với sự thi đấu căng thẳng kích thích giữa các nghệ sĩ, khán giả càng để ý đến cơ bụng của Tần Dục bị lộ ra khi trèo tường, chiếc eo thon của Lục Giác được phát họa qua lớp quần áo ướt khi lội qua sông, hay là những đường cong lả lướt của các sao nữ...

Bốn đội khác đều chỉ có một người giành thắng lợi, chỉ có đội Tần Dục và Lục Giác là cùng nhau đến đích. Sau đó Hải Đạt Đạt cùng tổ chương trình quyết định tổ chức bỏ phiếu trên mạng để thu thập ý kiến của khán giả, kết quả có tới 89% lượng người đồng ý để Tần Dục và Lục Giác cùng nhau tiến vào cửa thứ ba. Cuối cùng tổ chương trình ngoại lệ cho phép cả Tần Dục và Lục Giác đều được tiến vào vòng sau.

Cửa thứ ba là mê cung, tổng cộng có năm cửa vào, người thoát khỏi mê cùng đầu tiên, có điểm tích lũy cao nhất qua ba cửa chính là người giành chiến thắng ở lần này. Mê cung không những có diện tích lớn, hơn nữa đường đi còn khúc chiết, tổ chương trình còn thiết kế tầng tầng chướng ngại để tăng cường độ khó qua ải, thậm chí vì để dự phòng tình huống có người bị vây ở mê cung một ngày, mà tổ chương trình còn cung cấp đầy đủ đồ ăn thức uống cho các nghệ sĩ.

Ghi hình trước máy quay, Hải Đạt Đạt đang tự hào giới thiệu 360° mê cung lớn nhất trước nay chưa từng có của chương trình.

Lục Giác nhân cơ hội này nhỏ giọng hỏi Tần Dục: “Kết quả cửa ải thứ hai anh đã sớm đoán được?”

Tần Dục nhún vai nói: “Chúng ta là do tổ chương trình bỏ tiền ra mời, độ nổi tiếng lại cao nhất, không sử dụng đến cuối cùng chẳng phải là lãng phí hay sao?! Cho dù không có bỏ phiếu, tổ chương trình nhất định cũng sẽ kiếm cái cớ gì đó để chúng ta cùng tiến vào vòng sau”.

Lục Giác nghe đến mấy chữ độ nổi tiếng cao nhất, mắt liền sáng rực lên: “Tôi bây giờ cũng nổi tiếng?” Gần đây lượng người theo dõi weibo của cậu tăng lên điên cuồng, cậu suýt chút nữa còn tưởng rằng anh cả mua thêm fan cho mình.

Tần Dục nhìn đôi mắt lóe sáng cùng vẻ mặt âm thầm cao hứng của Lục Giác, thật là muốn hôn lên mặt cậu một cái.

“Tôi còn tưởng rằng cậu không màng danh lợi, không để ý tới chuyện này”.

“Tôi không để ý nhưng có nhiều người thích mình hơn, tôi cũng rất vui vẻ”. Ý nghĩ của Lục Giác đơn giản như một giọt nước, một hạt tuyết.

Tần Dục kinh ngạc nhìn Lục Giác, hắn đột nhiên cảm thấy sống mà suy nghĩ đơn giản như Lục Giác, có lẽ sẽ vui vẻ thoải mái hơn rất nhiều.

Lối vào mê cung tối đen, một tia sáng cũng không có, gió từ bên trong cửa động thổi ra lành lạnh, Tần Dục đi vào mê cung, cả người hắn như bị bóng tối nuốt chửng, hành lang hẹp dài vừa tối vừa yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở và tiếng tim đập của chính mình. Tần Dục cảm thấy vô cùng tiếc nuối khi không thể vào cùng lúc với Lục Giác, bằng không hắn có thể hưởng thụ cảm giác có một người treo lên người mình.

Bỗng nhiên ngay trước mặt Tần Dục có một xác chết đột nhiên ngã xuống, Tần Dục mặt không đổi sắc đỡ xác chết lên, dùng đèn pin cầm tay soi, phát hiện con ngươi của xác chết hơi động, có hô hấp, hắn nặn nặn cánh tay của xác chết, cảm nhận được da thịt ấm áp, là người thật đóng giả. So với hắn trấn định, một tiếng thét chói tai thê thảm từ đằng xa bay vào tai Tần Dục, Tần Dục tỉ mỉ lắng nghe, xác định không phải tiếng của Lục Giác liền đem tiếng thét này bỏ qua sau đầu.

Tần Dục lấy một khối sôcôla từ trong ba lô ra đặt vào trong tay xác chết, vỗ vỗ bờ vai hắn.

Xác chết: “...”

Diễn viên quần chúng cũng rất khổ cực.

Tần Dục đồng tình với xác chết xong liền tiếp tục lên đường, bất kể là quan tài từ trên trời giáng xuống, cánh tay của quỷ đột nhiên duỗi ra, hay cái đầu quỷ thình lình xuất hiện cũng không thể lay động được hắn nửa phần. Hắn thỉnh thoảng còn vỗ vỗ tay của quỷ, gảy gảy cái đầu của quỷ, thuận tiện còn chê bài kỹ năng hóa trang của tổ chương trình chưa đạt lắm.

Kỳ thực bản đồ của mê cung Tần Dục đã sớm xem qua, đây là một trò chơi mà từ lúc bắt đầu đã quyết định sẵn kết cục, nguyên nhân không có gì khác, chỉ có Tần Dục chiến thắng, chương trình mới đạt được lợi ích cao nhất.

Trong mê cung mờ tối, Tần Dục đi dọc theo hướng bên phải của vách tường đầy dây leo quấn quanh, khi đến ngã ba đường thì hắn liền ngừng lại, sau một phút, Lục Giác khập khễnh xuất hiện ở trong tầm mắt hắn.

“Tại sao anh lại ở đây?”, Lục Giác mặt đầy kinh ngạc nhìn Tần Dục.

“Phía trước có ba lối rẽ, tôi đang suy nghĩ nên đi đường nào, thì cậu liền xuất hiện”. Tầm mắt của Tần Dục dời xuống, hỏi: “Chân cậu làm sao vậy?”

Lục Giác ngượng ngùng sờ sờ lỗ tai: “Không cẩn thận bị té lộn mèo một cái”.

Nghe vậy, trong đôi mắt đen thẫm của hắn đều là ý cười, e rằng Lục Giác không phải là không cẩn thận, quá nửa là do bị sợ hãi mà té.

“Sao cậu lại không cẩn thận như vậy, còn có thể đi được không? Có muốn rút lui ra ngoài sớm hay không?”

Lục Giác lắc đầu: “Tổ chương trình có cho tôi thuốc giảm đau, không có gì đáng lo”.

“Vậy chúng ta đi thôi”. Tần Dục thuận theo tự nhiên ôm lấy eo của Lục Giác, loại tiện nghi này mà không chiếm thì thật là lãng phí.

Lục Giác do dự nói: “Anh đi trước đi, tôi sẽ liên lụy anh”.

“Thi đấu trọng ở tham dự”. Tần Dục mang theo sự trấn an vỗ vỗ vai cậu.

Lục Giác vốn còn chút do dự, bỗng nhiên một con ngươi nhiễm đầy máu từ phía trên rớt xuống trúng đầu cậu, Lục Giác theo bản năng sờ sờ đầu, cúi đầu nhìn xuống một cái, bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Tần Dục không khỏi nắm chặt thêm mấy phần, Tần Dục cười mà không nói, bất động thanh sắc ôm lấy Lục Giác chậm rãi bước đi.

“Trong tay anh là cái gì vậy?”, Lục Giác tò mò nhìn cái gậy trong tay Tần Dục.

“Cái này à, tôi cảm thấy thú vị nên liền lấy từ tay của một con quỷ”.

“...” Sao người này so với quỷ còn đáng sợ hơn vậy.

Tần Dục vừa nói vừa dùng cây gậy gõ gõ phía trước, cũng không biết chọc vào cơ quan gì, đột nhiên một cái đầu quỷ bắn ra.

“Cậu xem, rất hữu dụng”. Tần Dục đắc ý nói.

Đường trong mê cung dài đằng đẵng, thân thể kề sát người mình vừa dẻo dai lại ấm áp, Tần Dục bỗng nhiên sinh ra một ý niệm hai người có thể vĩnh viễn cứ đi như thế này.

Bỗng nhiên, bên tai Tần Dục vang lên tiếng ngâm nga nhẹ nhàng của Lục Giác, là ca khúc của ban nhạc Blueberry. Ở trong nước có rất ít người biết đến ban nhạc Blueberry, ngay cả những nhà âm nhạc vĩ đại có khi cũng không biết được một bài hát hoàn chỉnh của ban nhạc này, trong một chuyến du lịch nước ngoài, Lục Giác tình ngờ nghe được ca khúc của Blueberry, ngay lập tức liền trở thành fan của bọn họ.

Trong mấy ngày Tần Dục biến thành quỷ sống chung với Lục Giác, trong xe của Lục Giác luôn mở ca khúc của ban nhạc này, bây giờ khi âm nhạc quen thuộc lại vang lên, trong lúc hoảng hốt, hắn cảm thấy thời gian như đang lùi lại.

“Làm sao vậy?” Lục Giác nhận thấy bàn tay đang ôm hông mình bỗng nhiên siết chặt hơn.

Tần Dục tập trung ý chí, cười giỡn nói: “Cậu là đang muốn dùng bài hát này để đuổi quỷ đi sao?”

Suy nghĩ trong lòng bị vạch trần, Lục Giác không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng.

Tần Dục thật sự rất muốn hỏi Lục Giác, cậu sợ quỷ như vậy, tại sao lúc trước lại không sợ hắn? Hắn là quỷ thứ thiệt a.

Tần Dục trêu chọc một câu sau đó rất tự nhiên chuyển đề tài đến âm nhạc, lúc này Tần Dục đã hoàn toàn biết rõ khẩu vị của Lục Giác, cho nên mỗi một câu hắn nói đều làm cho Lục Giác có loại cảm giác hưng phấn khi được gặp tri âm.

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, hành lang trong mê cung càng ngày càng hẹp, Tần Dục biết, bọn họ đã sắp đến cửa ra. Đi tới cuối cùng, thân thể của Tần Dục và Lục Giác cơ hồ dính sát vào nhau.

Da thịt kề cận có thể dễ dàng cảm nhận được thân nhiệt của đối phương đang tăng lên, cảm nhận được sự rung động của cậu, thân thể bởi vì căng thẳng mà hơi run rẩy, xung quanh chóp mũi đều la mùi hương không thể quen thuộc hơn.

“Cậu đi trước đi”. Tần Dục đè nén xao động trong lòng xuống.

“Được rồi”. Lục Giác cũng phát hiện hành lang quá hẹp, chỉ có thể từng người đi qua.

Khi Lục Giác rời đi, Tần Dục thở phào nhẹ nhõm, hai người vừa mới ở trong hành lang ma sát một trận, làm thân thể hắn không kìm được mà nổi lên phản ứng.

“Tần Dục, anh mau ra đây, chúng ta đến cửa ra rồi!” Giọng nói ngạc nhiên của Lục Giác từ bên kia hành lang truyền đến.

Tần Dục không nhịn được lườm một cái, nếu như là người khác, phát hiện được cửa ra, họ đã sớm chạy ra ngoài rồi. Tần Dục thở dài, đi ra, Lục Giác nhanh chóng lôi kéo tay Tần Dục vui vẻ nói: “Đến đến, anh là người đầu tiên”.

Ở cửa ra có một sợi dây đỏ, chưa bị người khác lấy mất có nghĩa là bọn họ là người đầu tiên đến đây.

Giọng nói của Hải Đạt Đạt bỗng nhiên vang lên, nhắc nhở nói: “Lúc nãy hai người đồng thời vượt qua cửa ải thứ hai đã là một ngoại lệ, hai vị đừng nên phá quy tắc trò chơi nữa nha”.

Tần Dục nhìn sợi dây đỏ, rồi lại nhìn về phía Lục Giác, người kia nở nụ cười thật tươi, ánh mắt sáng quắc, đôi con ngươi giống như Tinh Hà, trên mặt đều tràn đầy một loại mê hoặc.

Bỗng nhiên, Tần Dục tắt đi micro của mình và Lục Giác.

Tổ chương trình và toàn bộ khán giả đều chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình của Tần Dục khi nói chuyện.

Đầu tiên, Lục Giác trợn tròn mắt lên, từ từ, ý cười lan dần đến khóe mắt, mãi đến khi cả khuôn mặt của cậu đều tràn đầy ý cười, đôi mắt cậu cong cong như vầng trăng khuyết, Lục Giác mới quay người lại khập khễnh bước đến lối ra mê cung.

Thân ảnh cao lớn đứng cách nơi thắng lợi chỉ có một bước, hai tay lười biếng cắm trong túi quần, lẳng lặng nhìn chăm chú bóng lưng của Lục Giác, sau đó, Lục Giác tháo sợi dây đỏ tượng trưng cho thắng lợi xuống, chậm rãi quay người lại, hai người nhìn nhau nở nụ cười.

Tất cả khán giả khi chứng kiến hình ảnh này đều cảm thấy tại thời khắc này thời gian như ngừng lại.
Bình Luận (0)
Comment