“Anh nên mừng là lần này Lục Giác không có chuyện gì”. Tần Dục cắn răng nghiến lợi dùng cánh tay gắt gao đè lên ngực Thẩm Diệu Dương.
Phẫn nộ trong lòng như cơn sóng cuồn cuộn, diễn trò con mẹ nó! Từ từ con mẹ nó! Tần Dục chỉ cần vừa nghĩ đến cái giá đèn có thể nện trúng người Lục Giác, là hắn đã không có cách nào trấn định được.
“Khụ...” Thẩm Diệu Dương bị ép tới thở không nổi, ngước đầu thở hổn hển.
Tần Dục nhìn Thẩm Diệu Dương chằm chằm, nhìn hắn bởi vì thiếu dưỡng khí, mà mặt bắt đầu đỏ như gan heo, rõ ràng trước đây mình yêu người đàn ông này như vậy, không nỡ để hắn chịu một chút thương tổn, bây giờ mình lại có thể dễ dàng bóp cổ hắn như thế, trong mắt còn không có một chút dao động nào.
“Em, em buông tay”. Thẩm Diệu Dương khó nhọc nói.
Đáy mắt Tần Dục xẹt qua một tia chán ghét, tạm thời buông Thẩm Diệu Dương ra, nhưng vẫn không thả lỏng cảnh giác.
Thẩm Diệu Dương khom lưng, dùng sức ho khan, hít sâu mấy cái, sắc mặt mới khôi phục lại bình thường, hắn chầm chậm đứng thẳng người dậy, tựa lưng vào cái cây ở đằng sau, cúi đầu không yên lòng chỉnh lại mắt kinh, trên mặt là dấu tay có thể thấy rõ: “Em không giả bộ nữa sao?”
Giọng nói của Thẩm Diệu Dương không có một chút bất ngờ nào, như là đã đoán được từ lâu.
“Không cần thiết”. Nếu hậu quả của việc lá mặt lá trái chính là liên lụy đến Lục Giác, thì Tần Dục tình nguyện cùng hai người này đối đầu trực diện.
“Xem ra em đã khôi phục lại trí nhớ”. Thẩm Diệu Dương nhìn Tần Dục, trong mắt toát lên thần sắc phức tạp.
Tần Dục lạnh lùng nói: “Tôi chưa bao giờ mất trí nhớ”.
Thẩm Diệu Dương ngẩn người, tự giễu nói: “Có phải anh nên tán thưởng kỹ thuật diễn xuất của em hay không?”
Thái độ hờ hững này của Thẩm Diệu Dương lần thứ hai chọc cho Tần Dục tức giận, đột nhiên hắn nắm lấy cổ áo của Thẩm Diệu Dương: “Phải là tôi khen kỹ thuật diễn xuất của các người mới phải, vậy mà tôi vẫn không nhìn ra hai người bụng dạ khó lường, tâm địa độc ác, nhiều lần có ý định muốn hại chết tôi, mau thu hồi mấy cái thủ đoạn chó chết của mấy người đi, bằng không các người làm như thế nào thì tôi cũng sẽ trả lại cho các người thế đó!”
Nghe vậy, trên mặt Thẩm Diệu Dương chợt lóe một tia nghi hoặc, không hiểu nói: “Cái gì mà hại chết em? Em có phải hiểu lầm gì không, cái giá đèn bị sụp không phải là do anh làm”.
Tần Dục cười khẩy: “Lẽ nào anh muốn nói sự cố lần này là bất ngờ?”
“Không”. Thẩm Diệu Dương lắc đầu một cái: “Bởi vì anh cũng nghi ngờ”.
Thẩm Diệu Dương thấy trong đôi mắt của Tần Dục hoàn toàn là sự lãnh đạm và hoài nghi, liền thở dài nói: “Mấy vụ scandal của em đúng là anh ở sau thao túng, nhưng vụ giá đèn này thực sự không phải do anh làm. Ngày đó anh thấy có một người lén la lén lút ở gần giá đèn, người ở trong đoàn phim anh đều biết mặt, chỉ có người này là lạ mắt vô cùng, lúc đó anh cảm thấy kỳ quái nên mới tính qua xem một chút, không nghĩ tới giá đèn lại bị sụp, người kia cũng thừa dịp hỗn loạn mà chạy mất”.
“Kỳ thực sau khi em xảy ra tai nạn, anh vẫn luôn cảm thấy áy náy, nếu như không phải khi đó em bắt gặp anh và anh trai em... Em cũng sẽ không xảy ra chuyện, cũng may em không có việc gì, dù sao anh cũng không muốn hại em”.
Không có việc gì là bởi vì tôi đã chết qua một lần, Tần Dục cười lạnh, nhưng bàn tay đang nắm lấy cổ áo của Thẩm Diệu Dương cũng từ từ buông ra: “Theo lời giải thích của anh, chuyện giá đèn không phải do các người làm, vậy vụ tai nạn xe cũng không phải do các người làm?”
Thẩm Diệu Dương bị lời hắn hỏi mà có chút lờ mờ, nửa giây sau mới kịp tỉnh ngộ nói: “Vụ tai nạn của em không phải là sự cố bất ngờ sao... Lẽ nào cũng là do người làm?” Thẩm Diệu Dương vẫn cho rằng vụ tai nạn của Tần Dục là bởi vì bị kích thích quá mạnh nên mới xảy ra.
Tần Dục nhìn kỹ biểu hiện của Thẩm Diệu Dương, một chi tiết nhỏ hắn cũng không bỏ qua, nhưng phản ứng của Thẩm Diệu Dương xác thực không giống như giả bộ, Tần Dục nghĩ trước khi trọng sinh, Tần Phương Vĩ đã phủ nhận chuyện giết hắn, nhưng khi đó Tần Dục cảm thấy Tần Phương Vĩ chỉ biện giải cho tội ác của mình mà thôi, bây giờ nhìn lại, lẽ nào cái chết của hắn còn có ẩn tình gì khác?
“Phanh xe của tôi bị người ta động tay động chân”. Tần Dục nhìn chằm chằm Thẩm Diệu Dương: “Không phải anh làm, chẳng lẽ cũng không phải Tần Phương Vĩ làm?”
“Không thể”. Thẩm Diệu Dương nhanh chóng phủ nhận: “Anh của em... Cũng chưa hề có ý định giết em”.
Bên môi Tần Dục câu lên một vệt trào phúng: “Ồ?”
“Tôi có nên cảm ơn lòng nhân từ của các người không”. Tần Dục châm chọc nói.
“...” Thẩm Diệu Dương trầm mặc hồi lâu: “Em hãy tỉnh táo suy nghĩ thật kỹ, em chết có lợi gì cho anh của em chứ”.
Tần Dục vừa chết, cổ phần của hắn liền thuộc về Tưởng Mạn Thù, ý từ hàm xúc của lời này chính là Tưởng gia càng có nhiều khả năng vì chiếm được Hoàn Thịnh mà ra tay hơn, cho nên cái chết của hắn đối Tần Phương Vĩ mà nói xác thực không có bất kỳ lợi ích nào.
“Anh muốn gây chia rẽ quan hệ giữa tôi với mẹ và Tưởng gia sao?” Tần Dục lạnh mặt nhìn Thẩm Diệu Dương.
“Dì Tưởng chắc chắn sẽ không làm như thế, nhưng còn những người Tưởng gia khác thì không chắc, hơn nữa anh cũng không phải gây chia rẽ, mà chỉ là nói chuyện có tính khả thi thôi, em có thể tiếp tục điều tra chân tướng”.
Tần Dục: “Xem ra anh chỉ thừa nhận việc dùng scandal hãm hại tôi”.
Tần Dục cũng không hoàn toàn tin tưởng Thẩm Diệu Dương, Thẩm Diệu Dương cũng không đòi hỏi hắn phải tin mình hoàn toàn: “Tất cả chuyện anh đã làm, anh sẽ không phủ nhận, em hận cũng được muốn trả thù cũng được, anh chỉ có thể nói có tội thì phải chịu”.
Thẩm Diệu Dương nhìn thẳng Tần Dục, trong ánh mắt không có bất kỳ sự sợ hãi nào, giống như người phạm tội sau khi đền tội, hoàn toàn là thần sắc thản nhiên.
“Anh chưa từng yêu em, đồng ý sự theo đuổi của em cũng bởi vì như vậy có thể dễ dàng kiểm soát em hơn”.
Tính cách của Tần Dục giống như ngựa hoang, nếu như Thẩm Diệu Dương không phải là người yêu của hắn, mà chỉ là một người quản lý bình thường, căn bản không có cách nào khiến Tần Dục nghe theo yêu cầu của mình.
Vừa nghĩ tới việc Thẩm Diệu Dương lợi dụng tình cảm của mình để kiềm chế hắn, Tần Dục đấm mạnh một quyền vào bụng của Thẩm Diệu Dương: “Câm miệng!”
Thẩm Diệu Dương co rụt thân thể, quỳ rạp trên mặt đất, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Tần Dục ở trên cao nhìn xuống hắn: “Anh cố ý khích tôi để làm gì, anh cho rằng làm như vậy tôi sẽ hận anh thêm một phần bớt hận Tần Phương Vĩ lại một phần hay sao?”
Thẩm Diệu Dương cúi đầu không nói: “Ở trong lòng anh ấy... Anh ấy vẫn là coi em là em trai, kỳ thực trong lòng ảnh cũng rất dày vò”.
“Chuyện đã đến nước này, anh không cảm thấy nói mấy lời này rất buồn nôn sao?”
Tần Dục ra hiệu, hai người đàn ông lực lưỡng từ trong bụi rậm đi ra, bọn họ nhanh nhẹn bắt trói Thẩm Diệu Dương lại.
Lúc này trên mặt Thẩm Diệu Dương mới lộ ra vẻ kinh ngạc cùng hoảng loạn, hắn giãy giụa nói: “Em muốn làm gì?”
“Đừng lo lắng, tôi không cần mạng của anh, chết rồi sẽ hết chuyện, còn sống mới có ý nghĩa chứ”. Tần Dục bóp lấy hàm dưới của Thẩm Diệu Dương: “Tôi biết anh xem anh trai của tôi là tất cả, nhưng không biết ảnh cũng có như thế hay không”.
Tần Dục có thể ăn miếng trả miếng, đem tất cả mọi chuyện Thẩm Diệu Dương từng hại mình đều trả trở về, nhưng hắn hiểu rõ, đầu tiên Thẩm Diệu Dương không phải là minh tinh, thứ hai bất kỳ scandal nào cũng không thể chân chính đả kích Thẩm Diệu Dương, có thể chân chính đả kích hắn, chỉ có một mình Tần Phương Vĩ.
Ý thức được Tần Dục muốn lợi dụng mình để uy hiếp Tần Phương Vĩ, Thẩm Diệu Dương càng phản kháng dữ dội hơn.
“Lẽ nào anh không muốn xem thử?”
Động tác giãy dụa của Thẩm Diệu Dương từ từ nhỏ đi, cuối cùng trên mặt là một mảnh lặng im.
Tần Dục ‘Sách’ một tiếng, xem ra tình cảm của Thẩm Diệu Dương đối với Tần Phương Vĩ cũng không phải kiên cố như hắn nghĩ.
Thời điểm Thẩm Diệu Dương chuận bị bị mang đi, Thẩm Diệu Dương nỗ lực nghiêng đầu qua chỗ khác, khuyên nhủ: “Tần Dục, em cẩn thận một chút, tôi và A Tần thật không có suy nghĩ hại chết em”.
Tần Dục nhìn Thẩm Diệu Dương, mặt không có một chút cảm xúc, trong gió rét giọng nói của hắn càng lạnh như băng.
“Di chúc của tôi, sau khi tôi chết tài sản sẽ được chia làm ba phần, mẹ tôi, Tần Phương Vĩ và anh”.
Thẩm Diệu Dương run run, trên mặt là một mảnh nản lòng, cuối cùng mới cam tâm tình nguyện rời đi cùng người của Tần Dục, Tần Dục ở trong gió rét đứng hồi lâu, mãi đến tận khi hắn cơ hồ hòa cùng một thể với trời đông, hắn mới lết thân thể về phòng.
“Trời lạnh như thế này anh đi đâu vậy”. Ngoài miệng Lục Giác oán giận, nhưng động tác quan tâm một chút cũng không chậm, cậu lập tức duỗi hai tay ra ôm lấy cái má lạnh băng của Tần Dục.
Tần Dục lười giải thích, cũng không muốn lừa cậu, không thể làm gì khác hơn là trực tiếp than đau, Lục Giác thấy thế, cũng không truy cứu nữa, vội vàng đỡ Tần Dục lên giường.
Lục Giác nhìn hắn ai ai kêu đau, cũng không nghi ngờ, lo âu hỏi: “Anh có muốn gọi bác sĩ không?”
Đúng là đứa ngốc, Tần Dục cảm thấy mình gào giả như vậy, vậy mà Lục Giác cũng tin.
“Không cần, em bồi anh là tốt rồi”.
“Được, anh nằm nghỉ cho tốt, có cần cái gì thì nói với em”. Lục Giác giúp Tần Dục đắp kín chăn, sau đó rót cho hắn một chén nước nóng: “Một chút nữa anh của em sẽ tới thăm anh”.
“Anh của em?!” Mới vừa nằm xuống Tần Dục liền giật nảy người lên.
“Ân, anh cả với anh hai của em đều đến, anh cả của em có chút khó ở chung, người giúp anh sửa lại ảnh chính là anh hai của em, anh ấy là người rất tốt”. Lục Giác nghĩ anh cả của mình luôn không có thiện cảm với Tần Dục, nhưng trải qua chuyện lần này, ít nhiều chắc cũng đỡ hơn, liền an ủi: “Bất quá anh yên tâm đi, anh đã cứu em, anh ấy chắc cũng sẽ không tệ lắm đâu”.
Cấp tốc gạt hết những chuyện khác qua một bên, Tần Dục vạn vạn cũng không nghĩ tới sẽ gặp gia trưởng trong tình huống như thế này!
Tần Dục đang muốn hỏi thăm thêm về anh trai của Lục Giác, nhưng nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Diệp Thành và Diệp Nhất Hàng đột nhiên giết tới cửa.
Thân hình Diệp Thành thẳng tắp cao ngất, dung mạo lạnh lùng nghiêm nghị, dùng lời của mấy cô gái trẻ mà nói chính là cao lãnh bất khả xâm phạm, anh mặc một chiếc áo khoác viền lông, quần áo sang quý cũng bị khí chất cao quý của anh lấn át. Diệp Thành giống như mặc ngọc, cả người đều lộ ra ánh sáng đen thâm thúy, nhưng cái loại cảm giác ác liệt thần bí này chỉ làm cho người ta e ngại chứ không phải sợ hãi. Diệp Nhất Hàng thì hoàn toàn ngược lại, trang phục tản mạn tùy ý, nhưng không mất vẻ tao nhã, đó là khí chất do nhiều năm giáo dưỡng đúc thành.
Hai người này thật sự không giống người có xuất thân bình thường, lẽ nào bối cảnh của Lục Giác khác hoàn toàn với tưởng tượng của hắn?
Lục Giác kêu một tiếng anh cả anh hai, Tần Dục mặt dày học theo răm rắp.
Thời điểm Lục Giác gọi, trong mắt Diệp Thành đều là ý cười, nhưng đến lúc Tần Dục gọi, thì anh khẽ cau mày, Diệp Nhất Hàng thì cười ha hả, tiến lên vuốt bắp tay Tần Dục, nói: “Cậu đã gọi tôi một tiếng anh hai, sau này cậu có xảy ra chuyện, tôi sẽ giúp cậu giải phẫu, đảm bảo thi thể cậu trông vẫn sẽ mỹ mỹ đát”.
Tần Dục: “...”
“Anh hai!” Lục Giác tức đến nổ phổi.
“Tiểu Giác yên tâm, thi thể của em... A...”
Diệp Thành bóp lấy cằm của Diệp Nhất Hàng, giọng nói bình thản nhưng không mất sự uy nghiêm: “Có tin bây giờ anh sẽ tháo chiếc cằm mỹ mỹ đát này của em xuống hay không”.
Người khác nói mỹ mỹ đát đó là manh, Diệp Thành nói mỹ mỹ đát từ trong ra ngoài đều lộ ra một luồng khí tức lạnh lẽo kinh khủng.
Hai người này vừa tiến vào đã nháo nhào như thế, làm Lục Giác cuống cả lên, cậu mới vừa bảo với Tần Dục hai anh của mình rất dễ thân cận, bây giờ vừa mở miệng không phải giải phẫu thi thể thì cũng là tháo cằm, là chuyện gì a!
“Các anh đây là tới thăm bệnh sao?” Lục Giác nghiêm mặt, lo lắng hai người bọn họ sẽ hù đến Tần Dục.
Lúc này, Diệp Thành mới buông Diệp Nhất Hàng ra, liếc nhẹ một cái, Diệp Nhất Hàng liền ngoan ngoãn đi kéo một cái ghế, hầu hạ anh cả mình ngồi xuống.
Lông mày Tần Dục khẽ động, địa vị của anh cả Diệp gia có vẻ là cao nhất, anh hai Diệp nói năng vô căn cứ nhưng vẫn tương đối dễ ở chung, nhìn tới nhìn lui, vẫn Lục Giác nhà hắn ngoan nhất, bất quá, tại sao Lục Giác lại không cùng họ với hai anh em nhà này...
“Sự cố ở trường quay tôi đã nghe Tiểu Giác nói, hôm nay cố ý tới đây là để cảm ơn cậu, cậu muốn gì thì cứ nói thẳng, Diệp gia chưa bao giờ thiếu nợ nhân tình của người khác”. Diệp Thành tuy nói là đến cám ơn, nhưng bộ dáng lại hoàn toàn cao cao tại thượng.
Nguyên lại Tần Dục nghĩ chính mình đã đủ muốn ăn đòn, không ngờ, Diệp Thành này cũng sàn sàn với hắn.
“Ai ai chờ một chút”. Diệp Nhất Hàng vội vàng đánh gãy suy nghĩ của Tần Dục, sau đó nhảy ra xa một chút, đảm bảo Diệp Thành không đánh tới mình, mới nói tiếp: “Tần Dục, cậu đừng vội, nghĩ kỹ mới trả lời nha, anh của tôi không dễ dàng đồng ý với người khác chuyện gì đâu, đừng tiện nghi cho ảnh”.
Diệp Thành liếc Diệp Nhất Hàng một cái, làm Diệp Nhất Hàng càng lùi ra xa hơn.
Nhìn hai anh em này hỗ động, Tần Dục không nhịn được cười, trong đầu chợt lóe hình ảnh hắn và Tần Phương Vĩ ở chung, khi còn bé, hắn cũng rất sợ Tần Phương Vĩ, bỗng dưng, nụ cười của hắn liền cứng đi mấy phần.