Lần Nữa Nói Tiếng Yêu Em

Chương 24

Ngụy Châu nghĩ nghĩ, cảm thấy có lẽ mình nên trở về. Ngày mai trở lại Hoàng thị rồi gặp hắn sau thì sẽ hợp lý hơn. Hiện tại, y không còn muốn đứng ở đây thêm một lúc nào nữa, chỉ tự chuốc lấy ủy khuất cho bản thân. Đang định đứng lên bỗng dưng dưới chân xuất hiện thêm một mũi giày, kèm theo đó là thanh âm trong trẻo mềm mại vang lên bên tai.

"Thật có duyên, chúng ta đã gặp lại!"

Ngụy Châu liền nhíu mày ngẩng đầu lên rồi từ từ đứng dậy. Y không nói lời nào chỉ cảm thấy từng tế bào trong cơ thể dường như đang nứt ra. Ngụy Châu chớp mắt liên tục, thân thể dường như mất sức tựa vào lưng ghế, bàn tay vô thức đặt trên bàn có chút run rẩy.

"Sợ tôi sao?"

Nam nhân đó tiến môi đến gần kề sát tai y thì thầm một câu. Ngụy Châu liền thấy toàn thân mình ớn lạnh, thân thể nhuyễn xuống hơi lắc lư. Nỗi đau ngày hôm đó y không thể nào quên được. Cảnh mẹ y bị hãm hiếp giết chết lần nữa hiện về, khiến trong tai y như có vô thức tiếng ồn ào xuất hiện làm đầu y buốt lên. Trận đánh kinh hoàng ngày hôm đó làm đôi chân y đến nay vẫn chưa thể đi lại bình thường. Nhìn thấy người này tựa như cơn ác mộng y luôn trốn tránh trở về hiện thực đánh ập vào lý trí y. Ngụy Châu run run, miệng mấp máy.

"Cút đi!"

Nam nhân cười cười một cái nhìn sâu vào mắt Ngụy Châu, ánh mắt hắn tựa như mắt rắn khiến Ngụy Châu không rét mà run, viền mắt từ lúc nào đã ửng đỏ.

"Một tuần tôi cho cậu đã sắp hết, cậu có muốn tôi cho thêm vài ngày nữa hay không?"

"TRÁNH RA!"

Giang Hạo Phong từ trong đám đông tiến đến bất giác chắn trước mặt Ngụy Châu, thành công tách người kia ra khỏi y. Hắn hơi liếc nhìn Ngụy Châu một chút, Ngụy Châu lúc này mắt nhìn xuống đất, rõ ràng là đang kinh hoảng.

"Xin lỗi ngài nhưng bạn tôi sức khỏe không được tốt, có lẽ sẽ nói chuyện với ngài sau!"

"Giang tổng?"

Nam nhân nghiêng đầu quan sát Hạo Phong, không che đậy ánh mắt như vừa nhìn thấy thứ gì thật thú vị. Hắn cười cười một cái.

"Được, tôi không làm phiền, mời!"

Giang Hạo Phong cũng nhếch môi lên cười rồi nắm lấy tay Ngụy Châu.

"Em ổn chứ?"

Ngụy Châu gật gật đầu cũng không nhìn hắn. Hắn liền kéo y ra ngoài. Khi đến một góc khuất, Giang Hạo Phong nắm lấy vai y khàn khàn giọng.

"Kẻ đó là người đã bắt em?"

Ngụy Châu đỏ mắt ngẩng mặt lên nhìn hắn, mím mím môi khẽ gật đầu. Hắn nhíu mày một cái rồi kéo lấy y ôm vào ngực.

"Tôi sẽ giúp em điều tra hắn!"

Ngụy Châu nghe xong cũng không trả lời, chỉ thấy bất an vẫn bao trùm lấy lý trí mình. Y chưa từng là kẻ nhát gan, chỉ có điều đoạn video vừa rồi quả thực quá khủng khiếp, nó tựa như thứ ma quỷ từ địa ngục thoát lên, khiến mấy ngày vừa qua chưa bao giờ y được yên giấc. Mỗi lần nhắm mắt lại, ánh mắt đau thương của Lan Lăng lại hiện ra trước mặt khiến y không có cách nào quên được. Vừa rồi nhìn thấy kẻ kia, những ám ảnh ấy lần nữa quay trở lại, khiến Ngụy Châu có cảm giác bản thân như vừa bị dìm xuống hầm băng.

"EM ĐANG LÀM CÁI GÌ?"

Ngụy Châu chưa kịp ngẩng đầu lên liền cảm thấy toàn thân bị đẩy mạnh một cái, lập tức y cùng Giang Hạo Phong ngã nhào xuống đất. Chân bị thương chưa hết lần nữa chấn động, y đau đến bò lên trên mặt đất không thể đứng dậy.

Hoàng Cảnh Du từ lúc nào như hung thần âm trầm xuất hiện. Bên cạnh hắn chính là Đới Như Ngọc đang nép vào một góc, hai tay che ngang tiếng hét vì sợ hãi. Giang Hạo Phong vỗ vỗ lưng Ngụy Châu trừng mắt hỏi Hoàng Cảnh Du.

"Cậu muốn gì?"

"Tao hỏi mày câu đó mới phải!"

Giang Hạo Phong vừa đứng dậy liền bị một cú đấm như trời giáng của Hoàng Cảnh Du vào mặt làm hắn ngã nhào xuống đất.

"Con mẹ nó, dám đánh tao!"

Giang Hạo Phong gầm lên một cái bật người dậy, hai bên lập tức lao vào nhau đánh đấm túi bụi. Từ lúc nào người bên trong nghe âm thanh hỗn chiến cũng ra xem, liền nhìn thấy Hứa Ngụy Châu ôm chân ngồi dưới đất thất thần, Đới Như Ngọc kinh hãi nhìn Hoàng tổng của Hoàng thị cùng Giang tổng của Giang thị đánh nhau.

Hoàng Cảnh Du khóe miệng rách bươm, máu chảy ròng ròng, quần áo xộc xệch, ngay cả nơ cài cổ cũng bị xé vứt trên mặt đất. Giang Hạo Phong cũng không khá hơn, một bên gò má bị đánh bầm, giày chiếc còn chiếc mất. Lúc này, Hoàng Cảnh Du đè Giang Hạo Phong trên mặt đất, liên tục nện quyền xuống nhưng bị Hạo Phong né được. Người bên ngoài lập tức lao đến kéo hai bên tách khỏi nhau.

"Hoàng tổng, Giang tổng, hôm nay là lễ mừng thọ của Đới lão gia, xin hai vị bình tĩnh!"

Hoàng Cảnh Du bị níu lại nhưng hoàn toàn không để ý, hắn vươn cánh tay chỉ vào mặt Giang Hạo Phong đang ngồi trên mặt đất.

"Mày coi chừng tao đó Giang Hạo Phong. Con mẹ nó, Hứa Chính Kỳ là người của tao, mày đụng vào hắn là mày xác định chết không có chỗ chôn. Coi chừng tao đó!"

"Hoàng Cảnh Du, mày đừng có cậy mạnh mà hiếp người. Mày sắp đính hôn rồi, người đàn bà của mày đang đứng ở đó, mày còn ở đó lớn miệng giành với tao?"

Giang Hạo Phong ngồi dưới đất, vừa nói vừa chỉ vào Đới Như Ngọc, mọi người liền khó xử nhìn nàng. Xung quanh có một số ánh mắt đổ dồn về Ngụy Châu đang ngồi gần đó ngây ngốc. Đới Như Ngọc cũng đang nhìn y, ngập tràn vẻ khó tin.

"Đính hôn hay không cũng không đến lượt mày lên tiếng. Và tao cũng không có đính hôn, mày không cần ở đó thừa nước đục thả câu. Tao lặp lại lần nữa, Hứa Chính Kỳ là người của tao, mày dám mơ tưởng đến hắn tao lập tức sẽ giết mày."

Hoàng Cảnh Du vừa nói vừa giũ khỏi tay những người đang níu mình rồi từ từ đến trước mặt Ngụy Châu.

"VỀ NHÀ!"

Ngụy Châu ngẩn người ngồi trên mặt đất, y không ngờ kết cuộc lại thành ra như vậy. Vốn dĩ chỉ định mượn cớ xuất hiện trước mặt Hoàng Cảnh Du, thật không ngờ mọi chuyện lại đi đến nước này. Hôm nay bọn họ đánh nhau ở chỗ này vì y, tin tức này ngày mai chắc chắn sẽ bị truyền đi, Hoàng Cảnh Du làm như thế này chẳng khác nào chính là muốn công khai với y. Bất giác khóe mắt Ngụy Châu hơi ẩm ướt.

"Còn không mau đứng lên?"

Hoàng Cảnh Du vừa nói vừa túm lấy tay y kéo lên, nhưng Ngụy Châu vừa đứng dậy một nửa, chân đau mất trụ liền ngã nhào xuống đất.

"Em bị làm sao?"

Hoàng Cảnh Du khom xuống nhìn y, ánh mắt nóng bỏng này của hắn phút chốc làm Ngụy Châu cảm thấy những ủy khuất mình phải chịu mấy ngày nay như hải triều ập đến, y mím mím môi nhìn hắn.

"Đau..."

Hoàng Cảnh Du nhìn y ánh mắt từ lúc nào trở nên thâm trầm, hắn bất thình lình luồng tay qua đầu gối rồi bế xốc y lên làm Ngụy Châu giật mình ôm lấy cổ hắn. Trước hàng chục cặp mặt mà hiên ngang ôm người rời đi. Ai nấy đều không khỏi há hốc mồm kinh hãi, số còn lại nhìn Đới tiểu thư mà không khỏi áy náy. Ngay tại nhà người sắp thành vị hôn thê của mình, Hoàng tổng lại ôm ấp tình nhân rời đi, mà quan trọng đó còn là một nam nhân. Nam nhân này lại là do Hoàng tổng cùng Giang tổng giành giật. Điều này quá sức khủng khiếp trong suy nghĩ của bọn họ.

Đới Như Ngọc cũng đứng chết trân tại chỗ mà nhìn hai người kia rời đi.

"Như Ngọc, cậu không sao chứ?"

Từ lúc nào một bàn tay đặt trên vai của Như Ngọc, nàng ta liền quay đầu lại.

"Tống Thiến? Mình không sao...bất quá...thật kinh khủng!"

Người này chính là Tống Thiến, nàng là bạn thân của Như Ngọc, hôm nay nàng cũng được mời đến đây chơi cùng Đới gia. Vừa rồi, trong bữa tiệc Tống Thiến đã nhìn thấy Hoàng Cảnh Du, khi đó nàng tránh không khỏi ngẩn người. Hắn chính là đàn anh rất nổi tiếng trong trường quý tộc nàng đã học năm xưa.

Năm đó Tống Thiến cũng đã để ý đến hắn, rất nhiều lần còn cố tình đứng nhìn hắn từ xa. Tiếc là nàng biết rõ, bản thân không thể trèo cao, càng không thể ra mặt tranh giành cùng Lý Ngọc. Khi đó gia đình của Lý Ngọc rất quyền thế, nàng dù có yêu thích Hoàng Cảnh Du thế nào cũng hiểu rõ thân phận của chính mình.

Nhiều năm rồi không gặp lại, thật không ngờ hôm nay lại nhìn thấy hắn ở đây. Mấy ngày trước có nghe Đới Như Ngọc kể về người đi xem mắt này, nghe rất nhiều điều tốt về hắn, Tống Thiến cũng chỉ có thể lặng lẽ mỉm cười. Bởi lẽ nàng cũng đã sắp kết hôn, dù người đó nàng không quá yêu thương nhưng lại đối với nàng rất tốt. Còn Hoàng Cảnh Du cùng Đới Như Ngọc lại là tiên đồng ngọc nữ, nàng càng không dám mơ ước.

Chỉ là không ngờ khi nhìn lại Hoàng Cảnh Du, trái tim Tống Thiến như xưa vẫn đập mãnh liệt. Vừa rồi nghe ồn ào nàng chỉ dám đứng xa nhìn, Hoàng Cảnh Du bây giờ lại âm trầm và phong độ như vậy. Khi đánh nhau với Giang Hạo Phong lại càng xuất sắc. Nàng như xưa vẫn thích hắn. Nhưng mà Hoàng Cảnh Du lại yêu nam nhân hay sao? Bất quá Tống Thiến khi nãy không nhìn rõ gương mặt Hứa Ngụy Châu, vì đám đông đã che khuất tầm nhìn của nàng.

Nhưng mà hiện tại, Đới Như Ngọc như vậy ngược lại Tống Thiến cảm thấy vui vẻ trong lòng. Nàng nhìn theo bóng dáng của Hoàng Cảnh Du khuất dạng sau cánh cổng mà không khỏi muốn gặp lại hắn lần nữa. Lúc này ở góc gần đó, một nam nhân xinh đẹp kiều diễm, âm trầm chống chiếc gậy nhìn theo khẽ cong khóe môi lên cười.

-------------

Hoàng Cảnh Du một mạch bế Ngụy Châu vào xe, khi cả hai người đều an vị ở ghế sau thì hắn nhìn y âm trầm, hít vào một hơi lấy lại bình tĩnh. Gặp lại Ngụy Châu, trái tim hắn vô thức đập từng hồi mãnh liệt trong lồng ngực. Xe hai người ngồi được chia cách với tài xế bằng một tấm kính, còn có màn che cho nên nhất thời phía sau như là chỗ riêng tư của hai người bọn họ.

"Mấy ngày nay em ở đâu? Cùng với tên khốn kia có phải hay không?"

Ngụy Châu không trả lời hắn mà chỉ rũ mi nhìn chầm chầm lên đầu gối mình.

"Tôi hỏi em không nghe hả?"

Hoàng Cảnh Du bất giác thấy đầu mình xộc đến một luồng nhiệt, nhìn thái độ kia rõ ràng chính là thừa nhận. Hắn vô cùng tức giận liền nắm lấy vai Ngụy Châu lắc mạnh làm y tủi thân rơi nước mắt.

"...Em đau..."

Y vừa nói vừa run run bờ môi, nước mắt lã chã rơi xuống. Y vùi đầu vào ngực hắn, cả cơ thể đều run run.

Hoàng Cảnh Du giật mình một cái, nhìn người yêu nhỏ bé đang run rẩy khóc trong lòng, bất giác trái tim hắn liền mềm nhũng. Hắn không có cách nóng giậm với y, quả nhiên là như vậy!

Bỗng dưng Hoàng Cảnh Du phát hiện y chính là nhược điểm chí mạng của mình. Mặc dù cả tuần qua cơn giận lên đến đỉnh điểm khi y mất tích. Lúc nãy định trở về thì lại nhìn thấy một màng ôm ấp của y cùng Giang Hạo Phong, trong đầu hắn dường như có tiếng nổ. Bao nhiêu bình tĩnh cùng lý trí phút chốc vụt mất. Hắn không còn biết mình đang ở Đới gia, không cần biết bản thân ở chỗ đông người mà làm ra cái hành động kia, nhất định hậu quả để lại không ít.

Nhưng mà Hoàng Cảnh Du đã mất hoàn toàn khống chế, cái người mà mình cất công tìm kiếm trong vô vọng, vì y mà suốt một tuần qua hắn sống trong ác mộng, lại ngang nhiên trốn ở chỗ Giang Hạo Phong. Nếu hôm nay ở chỗ này không để hắn nhìn thấy, liệu có phải cứ như vậy mà y mãi mãi bỏ hắn mà đi? Hoàng Cảnh Du vô cùng tức giận nên muốn lập tức xông đến đánh cho tên gian phu kia thừa sống thiếu chết. Nếu khi nãy không có người can ngăn, e là hắn cùng Giang Hạo Phong đã một mất một còn.

"Nhìn thấy vợ của mình ở một chỗ cùng gã đàn ông khác làm sao tôi có thể kiềm chế? Làm sao tôi có thể không giận đây hả Chính Kỳ? Em suốt tuần qua hành hạ tôi sống không ra người, em cũng tàn nhẫn lắm!"

"Anh...anh không phải đi đính hôn hay sao?...Tìm em làm gì chứ?"

Ngụy Châu vừa nói vừa nấc trong lòng hắn. Rõ ràng y cũng không phải người hay khóc, vì sao khi nhìn thấy hắn liền trở nên yếu đuối mềm lòng như vậy?

"Em...cũng không phải vợ anh. Vợ anh sẽ là người khác. Em chỉ là tình nhân, kẻ làm ấm giường cho anh, khi anh không cần liền tùy ý xem như đôi giày rách mà vứt đi!"

"Em đang nói bậy cái gì? Tôi xem em như vậy bao giờ?"

"Anh rõ ràng là xem em như vậy!"

Hoàng Cảnh Du kéo chiếc đầu nhỏ đang trốn trong ngực mình ra, nhưng làm gì y cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nghe âm mũi trầm trầm của y tựa như đang làm nũng khiến hắn vô cùng yêu thương. Càng lúc lại càng yêu thương y hơn.

"Ngốc! Ngẩng đầu lên cho tôi xem. Tôi rất nhớ đôi mắt của em!"

Ngụy Châu vẫn không nhúc nhích, càng vùi đầu sâu hơn vào ngực hắn. Nước mắt nước mũi cũng chùi vào tây trang của hắn. Hoàng Cảnh Du bỗng khom xuống cắn vào gáy y một cái liền làm y ngẩng đầu lên. Đôi mắt trong suốt đong đầy nước mắt khiến hắn không thể kiềm chế được mà cúi xuống hôn lên mắt y một cái rồi rời ra.

"Tôi sẽ không lấy người phụ nữ nào khác. Tôi chỉ xem một mình em là vợ, cả đời này cũng chỉ yêu thương em. Có vừa lòng hay chưa? Đừng khóc nữa, khóc rất xấu!"

"Oa...anh chọc em!"

Ngụy Châu lại bĩu môi bật ra tiếng khóc, cái đầu nhỏ lần nữa muốn chui vào ngực Hoàng Cảnh Du. Bất giác hắn cười một cái, nâng cằm y lên rồi mút môi Ngụy Châu làm y phút chốc im bặt. Hắn nhìn y thật sâu, một tay nâng gáy, một tay giữ cằm, lưỡi lập tức vói vào trong tìm kiếm tư vị quen thuộc mà mình mong nhớ suốt một tuần qua, vừa hôn mút vừa cắn cắn bờ môi mật ngọt của y. Từ lúc nào hắn đã bế y ngồi trên đùi mình, một tay vuốt ve vòng eo mềm mại của y, tay kia nâng gáy y để có thể xâm chiếm tuyệt đối hơi thở của người này. Hắn vừa hôn y vừa thì thầm.

"Tôi yêu em, bé cưng của tôi!"

Ngụy Châu ôm cổ Hoàng Cảnh Du, thừa nhận tấn công mãnh liệt của hắn, nước mắt từ lúc nào rơi xuống đầy mặt. Chỉ có điều, khác với sự đau thương lúc trước, đây chính là giọt nước mắt hạnh phúc của y. Ngụy Châu nỉ non bên tai hắn.

"Em cũng yêu anh, Cảnh Du!"

-------------

HẾT CHƯƠNG 24
Bình Luận (0)
Comment