Lúc này đã là giữa trưa, Hoàng Thiếu Hoa đang ngồi trong văn phòng chủ tịch. Hắn quay người lại cùng ánh sáng cho nên cũng không rõ biểu cảm gương mặt vào lúc này.
"Thiếu Hoa, nhớ tôi chứ?"
Cuộc gọi sáng nay của người kia hắn còn nhớ rất rõ. Giọng nói đó dường như là một thứ ma thanh mà hắn nhiều năm rồi cũng không muốn nghe lại.
"...Hà Bắc Thiếu?"
"Ha ha, đã lâu như vậy tưởng là anh đã quên em rồi chứ? Thật may anh vẫn còn nhớ!"
Hoàng Thiếu Hoa nhíu mày thật chặt, bàn tay đặt trên bàn từ lúc nào đã siết lại thành quyền.
"Cậu muốn gì?"
Giọng nói trong trẻo bên kia liền vang lên, trong đó nghe rõ một chút khinh miệt cùng cợt nhả.
"Muốn gì? Để xem...em cũng không biết mình muốn gì...coi như là em muốn anh chết đi!"
"..."
"Bất quá anh đừng lo. Anh nhất định không ra đi một mình, còn có người sẽ theo anh, để cùng anh làm bầu bạn!"
Hoàng Thiếu Hoa nheo mắt lại, nguy hiểm khàn khàn giọng.
"Cậu nói thẳng đi, đừng dong dài nữa!"
Bên kia bỗng vang lên tiếng cười vụn vặt.
"À, bao nhiêu năm anh vẫn nóng nảy như vậy. Nóng tính không tốt, không phải sao?"
Hoàng Thiếu Hoa bất giác gằn giọng.
"Nếu không có gì để nói thì câm miệng đi. Tôi không có thời gian dành cho cậu!"
"Thiếu Hoa, anh không muốn gặp con trai mình hay sao?"
"Cậu...Cảnh Du? Nó có việc gì?"
"Không, không phải. Là đứa còn lại!"
"..."
"Hứa Ngụy Châu, anh không muốn nhìn thấy con trai mình hay sao?"
Hoàng Thiếu Hoa bất giác nghe có tiếng đổ vỡ. Nhiều năm như vậy cái tên này vẫn là nỗi ám ảnh, vẫn là vết tì không thể nào lành trong tim hắn.
"Hà Bắc Thiếu, cậu đừng chơi trò giả ma giả quỷ ở đây nữa. Tôi bao nhiêu năm nay chơi với cậu đã mệt rồi, cũng không muốn tiếp tục. Mười năm trước, món nợ đó tôi còn chưa tính với cậu. Hiện tại còn muốn lấy nó ra uy hiếp tôi? Nó đã chết rồi, cũng là nhờ công lao của cậu!"
Bên kia Hà Bắc Thiếu vẫn nhàn nhạt như cũ, dường như tâm trạng y chưa từng bị hắn tác động đến.
"Nếu em nói nó vẫn còn sống thì sao?"
"CẬU IM ĐI! Nếu không phải vì chuyện năm xưa, thì bằng việc bắt cóc nó tôi đã chôn cậu xuống đất rồi. CÚT ĐI!"
Dứt lời, Hoàng Thiếu Hoa ngắt máy, nhưng ngay sau đó liền nhận được một tin nhắn. Chính là hình ảnh Hứa Ngụy Châu ngất xỉu bị cột trên ghế mấy ngày trước. Sau đó nữa là cảnh y bị đánh máu chảy đầm đìa trên người. Những tấm ảnh chụp cận mặt, Hoàng Thiếu Hoa càng nhìn càng cảm thấy mồ hôi từ thái dương một mảng tuôn xuống. Hóa ra, Hứa Ngụy Châu vẫn còn sống, người mà hắn đã nhẫn tâm vứt bỏ mười năm trước vẫn còn tồn tại trên cõi đời này. Bao nhiêu năm nay y đã sống ra sao? Vì sao không một lần trở về tìm hắn? Để hắn phải trải qua những hối hận không vơi thế kia?
"Con trai..."Hoàng Thiếu Hoa âm thầm gọi hai tiếng trong lòng. Hốc mắt hắn từ lúc nào đã đỏ ửng. Hình ảnh trong tay cũng nhòe nhoẹt theo làn nước trong suốt kia. Nếu là mười năm trước, chắc chắn Hoàng Thiếu Hoa sẽ suy tính thiệt hơn. Nhưng mà hiện tại, hắn không có người nối nghiệp, Hoàng Cảnh Du cũng vì một nam nhân mà hủy cả cơ đồ. Còn Hoàng Thiếu Hoa, mười năm đủ để hắn hiểu thế nào là cảm giác ân hận khi chính tay mình làm mất đi một đứa con trai. Một lúc sau, hắn bấm số gọi Hà Bắc Thiếu.
"Cậu muốn sao mới thả người?"
Bên kia lập tức vang lên tiếng cười.
"Ha ha, hay lắm! Xem ra, mười năm qua anh đã hiểu Hứa Ngụy Châu chính là con trai mình, cũng không còn nhẫn tâm như trước."
"Cậu muốn gì?"
"Em chỉ muốn gặp anh, ôn lại chút chuyện cũ!"
"Cậu tính giở trò gì?"
"Giở trò? Anh nghĩ sao cũng được, bất quá là mạng con trai anh hay là gặp em thì anh cứ chọn. Nhưng mà nếu anh không gặp em, thì anh cũng biết được em tàn nhẫn đến mức nào rồi đó. Địa điểm em sẽ nhắn cho anh ngay bây giờ. Lát nữa gặp!"
Hà Bắc Thiếu không đợi Hoàng Thiếu Hoa trả lời lập tức ngắt điện thoại, làm hắn một trận co rút nơi mi tâm. Hà Bắc Thiếu, ba chữ này đã ám ảnh hắn quá nhiều năm, thực sự hôm nay trở về lại ngay thời điểm gia đình hắn đang xào xáo, quả thật chỉ là trùng hợp hay có sự tính toán nào đó? Nhưng mà mạng của Hứa Ngụy Châu đang nằm trong tay hắn. Đứa con trai duy nhất tưởng chừng đã mất đi cuối cùng cũng quay lại, hắn sẽ không để vuột mất lần nữa.
Hoàng Thiếu Hoa nhớ rất rõ nơi mình đến là một căn biệt thự nằm trên đỉnh đồi, có một mặt hướng ra biển lớn. Gió thổi mát lồng lộng. Xa xa có tiếng đàn dương cầm lan trong gió, một giai điệu du dương thập phần quen thuộc.
Hoàng Thiếu Hoa tiến vào bên trong nhà, không gian khoáng đạt, ngay tại cửa sổ là một nam nhân thon dài trong bộ tây trang đuôi tôm trắng, tóc hơi xoăn xoăn từng sợi bay trong gió nhẹ. Ánh sáng cả căn phòng dường như toàn bộ phủ trên người y một mảng hư ảo. Phút chốc, Hoàng Thiếu Hoa như trở lại khoảnh khắc lúc mình mười sáu mười bảy tuổi, cũng từng đứng một góc nhìn thiếu niên xinh đẹp tựa thiên tiên thanh xuân phơi phới ngồi dạo phiếm đàn.
"Thật quen có phải hay không? Bất quá chúng ta đều đã già, còn bàn tay em cũng không còn linh hoạt như xưa!"
Những lời này của Hà Bắc Thiếu bất giác đánh gãy hồi ức trong đầu Hoàng Thiếu Hoa, hắn hồi thần trở lại cũng vừa nhìn thấy bàn tay đang đặt trên phiếm đàn đầy rẫy những vết sẹo bỏng ghê người. Hắn khẽ nhíu mày lại.
"Anh còn nhớ không, Thiếu Hoa?"
Hà Bắc Thiếu vừa nói vừa đứng dậy tiến đến gần Hoàng Thiếu Hoa, giương bàn tay xấu xí sờ lên má hắn, khiến toàn thân Hoàng Thiếu Hoa phút chốc cứng đờ.
"Năm xưa anh thường hôn lên nó, nói nó thật đẹp. Còn nói sau này về già mỗi ngày đều hôn một bận. Vậy bây giờ anh nhắm mắt cái gì, mở mắt ra nhìn nó đi, MỞ RA!"
Hà Bắc Thiếu bất giác như hung thần, sát ý hằn sâu trong mắt. Hoàng Thiếu Hoa nhìn thấy lệ khí từ đó, toàn bộ đều không có yêu thương, chỉ còn thống hận.
"Đã qua nhiều năm như vậy, cậu hại tôi mất đi một đứa con...còn chưa thấy đủ hay sao?"
"Đủ, anh nói đủ hay sao? Hoàn toàn không đủ! Món nợ mà anh thiếu tôi cả đời cũng đừng hòng trả hết. Trừ khi anh chết!"
Hà Bắc Thiếu gằn giọng một cái. Tròng mắt cũng trợn lên.
"À không phải, kể cả người đàn bà đó cùng nghiệt súc kia cũng phải chết theo anh. Như vậy, anh mới hết nợ tôi!"
Hoàng Thiếu Hoa lạnh lùng nhìn y, đôi mắt hắn cũng không còn chút nhu hòa nào.
"Tôi không để cậu hại gia đình mình! Nhược Lan...một sợi tóc cũng đừng hòng động đến!"
Hà Bắc Thiếu bất đắc dĩ cười cười. Phủi phủi đôi tay mình lên ngực áo của Hoàng Thiếu Hoa, ngón tay khẽ mân mê cổ áo hắn.
"Ha ha, vậy sao? Anh thật biết bảo vệ người đàn bà đó. Năm xưa, vì cứu ả ta, anh không ngại bỏ rơi tôi trong biển lửa. Để đôi tay tôi bị hủy, một chân bị tàn phế. Anh lợi dụng tài sản cùng gia thế của tôi để một bước lên làm chủ tịch Hoàng thị, rồi sau đó bỏ rơi tôi. Hai người bị bắt cóc nhưng anh chọn cứu ả ta..."
Hà Bắc Thiếu nói đến đây thì ngừng lại. Giọng cũng trầm hẳn xuống.
"Thật ra là khi đó anh đã muốn tôi chết đúng không? Tôi chết thì khoảng thời gian lợi dụng người tình đồng tính của anh sẽ không bị phanh phui có phải hay không?"
Hà Bắc Thiếu vừa nói vừa vươn đôi tay mình nắm lấy cổ Hoàng Thiếu Hoa siết lại. Nhưng đã bị hắn dễ dàng một tay chế trụ. Hà Bắc Thiếu vì đôi chân yếu ớt bị hắn đẩy ngã xuống sàn. Bên ngoài vệ sĩ nhanh chóng tiến vào nhưng bị y giơ tay ngăn lại.
"Anh tưởng tôi còn là thiếu niên yếu ớt năm đó chỉ có thể giương đôi mắt ngây thơ chờ anh tới cứu hay sao? Có thể nhìn thấy biển lửa đã ập tới nhưng vẫn hy vọng anh quay lại đón mình. Nhưng mà...cuối cùng dù có chờ đợi, dù có khản giọng gọi, nhưng anh vẫn không hề quay lại. Hà Bắc Thiếu năm đó đã chết rồi. Vì anh, Hà gia đã lụn bại, vì anh, ba tôi uất ức mà qua đời. Vì anh mà em trai tôi lại mất đi người phụ nữ mà nó yêu. Người đàn bà đã phản bội nó xứng đáng nhận lấy cái chết thê thảm nhất."
Hoàng Thiếu Hoa bất giác nhíu mày lại, khó tin nhìn nam nhân đang cười hả hê trước mặt.
"Cậu nói cái gì?"
"Nói gì sao? Lan Lăng, là tôi đã giết ả. Ả cùng anh dâm loạn như vậy, dù là vì anh hay vì em trai tôi thì ả cũng đáng chết!"
Hoàng Thiếu Hoa nhíu mày càng lúc càng chặt. Hắn chỉ là không ngờ, Lan Lăng lại thực sự bị Hà Bắc Thiếu giết chết. Nhưng mà hắn cũng không vì nàng mà đau lòng quá nhiều, bởi lẽ hắn chưa từng một lần yêu nàng.
"Ngụy Châu ở đâu?"
Nghe câu nói này bất giác Hà Bắc Thiếu nheo mắt lại, ý cười càng lúc càng sâu, trong đó nhìn thấy rõ khinh miệt cùng châm biếm.
"Hả? Anh không trách tôi đã giết người từng đồng sàng với mình hay sao? Chỉ hỏi về đứa con trai? Quả nhiên, Hoàng Thiếu Hoa ngoại trừ Phùng Nhược Lan và máu mủ của mình thì tất cả đều nhẫn tâm!"
"Cậu đã nói vậy thì coi như hiểu tôi. Tôi nhắc lại lần nữa, con tôi đang ở đâu? Nếu cậu làm hại nó thì cậu biết tôi sẽ làm gì rồi đó."
Hoàng Thiếu Hoa vừa nói vừa đặt hai tay lên vai Hà Bắc Thiếu siết nhẹ, khàn khàn giọng.
"Nhất định chết rất khó coi!"
Hoàng Thiếu Hoa trừng đôi mắt đầy tử khí nhìn Hà Bắc Thiếu. Y bất giác nhìn sâu vào mắt hắn mỉm cười. Nụ cười vẫn như ngày xưa, vô cùng sáng lạng.
"Bao nhiêu năm rồi anh mới chịu nhìn thẳng vào mắt em?"
Y vừa nói bất giác ôm lấy eo hắn bất ngờ cắn một cái thật mạnh lên môi hắn, còn tranh thủ vói lưỡi vào trong, khiến Hoàng Thiếu Hoa giật mình đẩy y ngã trên sàn nhà.
"Ha ha, hôn được anh rồi. Tư vị vẫn như cũ!"
"Đồ điên!"
Hoàng Thiếu Hoa chửi một câu, chùi máu trên môi mình rồi lập tức rời đi, bỏ lại một mình Hà Bắc Thiếu ngồi trên sàn nhà, ý cười trong mắt y càng lúc càng sâu. Trong nụ cười đó không hàm chứa bất kỳ thâm tình hay đau đớn, chỉ có lãnh tâm và tàn nhẫn. Dường như hận quá sâu đến nỗi y đã không còn bất kỳ yêu thương nào với Hoàng Thiếu Hoa nữa. Y liếc mắt về camera treo ở góc nhà, khàn khàn giọng nói với thuộc hạ.
"Nói người chỉnh sửa lại một chút, lấy chỗ nào cần lấy rồi gửi cho người đàn bà đó. Quan trọng, mang đến cho bọn phóng viên một bản đi. Để xem, gia tộc họ Hoàng các người còn có thể yên bình nữa hay không!"
Trở lại với hiện tại, Hoàng Thiếu Hoa sau khi trở về công ty thì vô cùng buồn bực. Hắn ngồi yên trong phòng nhắn cho Hà Bắc Thiếu một câu.
"Cậu lập tức thả Ngụy Châu ra, muốn điều kiện gì thì nhắn cho tôi, tôi nhất định cân nhắc. Còn nếu làm hại đến nó, thì ngày mai Hà Bắc Nhu cùng mẹ của cậu nhất định không thể sống yên. Cậu biết tôi nhẫn tâm thế nào mà. Nhiều năm qua tôi đã nhiều lần bỏ qua cho cậu, nhưng cậu vẫn không hiểu cái gì là thỏa mãn. Là cậu bức tôi ác với cậu, đừng trách tôi!"
Vừa gửi tin nhắn đi thì một tin nhắn khác liền gửi đến, bên trong là ảnh hai người đàn ông đang hôn nhau trên xe, Hoàng Thiếu Hoa nheo mắt nhìn nhìn liền phát hiện ra một trong số đó là Hoàng Cảnh Du, còn người còn lại...
"Ngụy Châu?"
Hoàng Thiếu Hoa không tin vào mắt mình, tay cầm điện thoại run run. Bất giác bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó một thân ảnh tiến vào. Hoàng Thiếu Hoa tức giận lập tức đập bàn một cái.
"Tôi chưa cho phép sao lại dám vào?"
Hắn vừa nói vừa trừng mắt nhìn người trước mặt liền sững sờ một cái, thắt lưng đang tựa trên ghế bỗng nhiên dựng thẳng dậy, khó tin tháo kính trên mắt mình xuống.
"Ông còn nhận ra tôi?"
Hoàng Thiếu Hoa nhìn nhìn một lúc, tròng mắt hắn lúc này chỉ còn là một mảnh hỗn loạn cùng vui sướng.
"Ngụy Châu?"
Người đến là Hứa Ngụy Châu, y không ngồi mà đứng khom người chống hai tay lên bàn, trực tiếp giương đôi mắt đầy lãnh ý nhìn người đàn ông tóc đã pha sương trước mặt.
"Nhiều năm như vậy, hóa ra ông vẫn còn nhận ra tôi. Thật kỳ lạ có phải không...ba?"
Một tiếng ba này làm Hoàng Thiếu Hoa thất thần, hắn vẫn không đứng dậy chỉ ngồi đó lặng yên nhìn Ngụy Châu. Trong đáy mắt từ lúc nào đã tràn đầy tơ máu đỏ. Hắn không biết mình nên nói với y như thế nào cho đúng. Qủa nhiên là Ngụy Châu vẫn còn sống, gương mặt y cùng đường nét ngũ quan không hề thay đổi, chỉ là thời gian đã làm con người trở nên phôi pha. Mười năm như một giấc mộng! Một lúc sau, hắn mới rũ mắt khàn khàn giọng.
"Trở về bao nhiêu lâu như vậy sao không đến nhận ta? Con hận ta hay sao? Nhưng dù hận ta cũng không nên...cùng Cảnh Du làm cái chuyện kia. Không đáng chút nào! Còn là đàn ông, không cần chịu thiệt thòi nằm dưới thân nó. Huống chi...con lại là con trai ta, có rất nhiều thứ xứng đáng với con hơn!"
Ngụy Châu bất giác đứng thẳng dậy, nhàn nhạt mỉm cười, tựa như vừa nghe thấy một điều gì đó thật buồn cười, thái độ này của y làm Hoàng Thiếu Hoa phút chốc nhíu mày lại.
"Cái gì là đáng, cái gì là không đáng? Ông có thể hiểu hay sao?"
Ngụy Châu nói đến đây thì khẽ nhướng mày một cái.
"Ông vốn dĩ chưa từng có tư cách để nói lên điều đó huống chi là giáo huấn tôi. Tôi gọi một tiếng "ba" thì ông liền cao hứng? Có phải vì Hoàng Cảnh Du đã không còn nghe theo sự sắp đặt của ông, thì ông liền tìm một người khác để thay thế? Để ông có thể tiếp tục giữ vững địa vị của mình ở Hoàng thị?"
Ngụy Châu vừa nói ánh mắt như xoáy sâu vào Hoàng Thiếu Hoa, khiến hắn cảm thấy một áp lực vô hình như đang bóp chặt yết hầu mình.
"Ha ha, ông nhằm rồi, Hứa Ngụy Châu tôi trở về không phải là để nhận tổ quy tông, càng không phải để sum họp với người ba như ông. Nói cho ông biết, đứa con trai Hứa Ngụy Châu mười năm trước chỉ cầu được nhận một cái nhìn của ông đã chết rồi. Năm đó, ông đã từ bỏ nó không phải hay sao? Câu nói cuối cùng của ông qua điện thoại với bọn bắt cóc kia, tôi đã cắt đứt toàn bộ thâm tình của chúng ta rồi. Người ba mà tôi chờ mong cũng đã không còn nữa. Hứa Ngụy Châu hiện tại đối với ông chỉ còn là thù hận. Nếu không vì Cảnh Du, tôi sớm đã áp dụng thủ đoạn lên Hoàng thị các người. Trong con người tôi cũng có sự tàn nhẫn mà ông truyền cho. Tuyệt nhiên không hề thua kém ông đâu, Hoàng Thiếu Hoa!"
Ngụy Châu bất giác tiến đến chỉ tay vào mặt Hoàng Thiếu Hoa khiến hắn chỉ có thể thất thần nhìn y. Một lúc sau, bờ môi hắn khẽ run run mà thốt ra một câu.
"Ta năm đó...đã mắc một sai lầm, ta không nghĩ con lại là con trai của ta. Mười năm nay...ta đã không ngừng ân hận. Nhiều đêm vẫn mơ thấy mẹ con hai người!"
"Ông câm miệng, đừng nhắc đến mẹ tôi ở đây! Ông không xứng!"
Ngụy Châu dường như bị kích động, khom người nắm lấy cổ áo Hoàng Thiếu Hoa nâng lên một cái rồi đẩy mạnh vào ghế ngồi. Sau đó phủi phủi tay.
"Hoàng Thiếu Hoa, mẹ tôi chỉ là nữ nhân vô tội, bà cũng chưa từng yêu ông. Vì ông mà bà đánh mất đi thứ tình yêu đầu đời. Vì ông mà bà từ một cô gái xinh tươi trở thành một đóa hoa héo rũ. Mẹ tôi...bà quả nhiên là bất hạnh. Thật xui xẻo mới gặp phải người họ Hoàng các người. Bà mất rồi, ông không cần lợi dụng bà để tôi chấp nhận ông. Ông cơ bản là chưa từng tiếc thương bà ấy."
Ngụy Châu vừa nói, hốc mắt vừa đỏ ửng, oán hận nhìn Hoàng Thiếu Hoa.
"Tôi hôm nay đến đây gặp ông, để cho ông biết là những thứ mình chính tay ném đi thì không bao giờ có thể lấy lại được. Ông từng bỏ tôi để chọn Hoàng Cảnh Du, thì bây giờ càng không nên hối hận. Nhưng mà nếu đã lợi dụng Cảnh Du, sao không đối xử tốt với hắn một chút? Để hắn nhiều năm qua phải chịu quá nhiều thương tâm. Ông còn xứng để xưng một tiếng "ba" với hắn hay sao?"
Ngụy Châu nhớ đến những uất ức mà Hoàng Cảnh Du đã chịu bao nhiêu năm nay, phút chốc khiến y cảm thấy thương tâm.
"Tôi từ nay muốn cùng Cảnh Du có một cuộc sống mới. Ông cũng đừng bao giờ nhúng tay vào cuộc đời của chúng tôi. Nếu không, đừng trách tôi công bố bộ mặt thật của ông với xã hội này."
Dứt lời, y liền xoay người đi. Bất giác Hoàng Thiếu Hoa đứng dậy rời khỏi ghế.
"Khoan đã...Hà Bắc Thiếu thả con ra khi nào?"
"Hà Bắc Thiếu?"
Ngụy Châu sững sờ một lúc, nhưng dường như đã hiểu ra được chuyện gì, bất giác y xoay người lại nhìn Hoàng Thiếu Hoa.
"Hắn là kẻ nguy hiểm, con đừng tiếp xúc với hắn."
Ngụy Châu liền nắm bắt được trọng tâm vấn đề, y lập tức nói một câu vô thưởng vô phạt.
"Hà Bắc Thiếu...đã nói với tôi vài chuyện trong quá khứ cùng ông...ông cùng hắn..."
"Đừng nghe hắn nói nhảm, năm đó chỉ là một mình hắn si tâm vọng tưởng, ta từ đầu đến cuối đều chưa từng yêu qua hắn!"
"Thì ra là vậy. Xem ra đầu dây mối nhợ chính là ở Hà Bắc Thiếu này. Vì yêu mà hận, vì ghen là làm điều ác!"Ngụy Châu không ngừng suy nghĩ trong đầu.
"Việc mẹ của con...cũng đừng tính nữa. Nàng dù gì cũng đã qua đời. Con...hãy chỉ nghĩ cho mình thôi!"
"Mẹ? Khi không hắn nhắc đến mẹ làm gì? Không lẽ có liên quan đến Hà Bắc Thiếu?"Ngụy Châu nghĩ nghĩ liền dứt khoát nói một câu đón đầu hắn.
"Hà Bắc Thiếu đã giết mẹ tôi, thù này nhất định tôi phải trả!"
"Ngụy Châu, Hà Bắc Thiếu là kẻ nguy hiểm, mẹ con cũng đã mất. Nếu muốn trả thù thì ta sẽ cho người trừng phạt hắn, con cũng đừng nhúng tay vào!"
"Hóa ra...hóa ra, sự thật chính là như vậy!"Ngụy Châu biết giác thở dốc một cái. Đôi chân hư nhuyễn một chút nhưng rất nhanh liền khôi phục. Hoàng Thiếu Hoa tiến đến muốn đỡ y nhưng liền bị y đẩy ra.
"Không cần ông lo. Đây là lần cuối cùng tôi đến đây tìm ông. Sau này bất luận là thù địch hay tình thâm đều không còn ý nghĩa gì nữa. Chào ông!"
Dứt lời, Ngụy Châu liền dứt khoát rời khỏi. Chỉ để lại một bóng lưng cho Hoàng Thiếu Hoa. Hắn thẫn thờ nhìn theo mà không rõ tư vị gì.
-------------
Ngụy Châu một đường lên xe trở về Mễ Túc. Y định về đến nhà nhất định sẽ gọi cho Tống Huy, hiện tại đã biết Hà Bắc Thiếu chính là chủ mưu, đã đến lúc gọi Tống Huy trở về. Nhưng mà khi về đến nhà liền nhìn thấy giày của Hoàng Cảnh Du ở tại cửa. Trong nhà vẫn là một mảnh tối tăm. Ngụy Châu đi đến bên thư phòng liền nhìn thấy hắn đang xoay lưng về phía ánh sáng, bóng dáng hắn thập phần đơn bạc. Bất giác Ngụy Châu cảm thấy bất an trong lòng liền chầm chậm tiến đến gọi hắn.
"Cảnh Du?"
Hoàng Cảnh Du ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Châu, lúc này ánh sáng đã rõ ràng hơn, y nhìn thấy trong mắt hắn chính là thương tâm cùng đau xót. Ngụy Châu nhíu mày một cái tiến đến gần, lại phát hiện trên tay hắn đang cầm mớ văn kiện mà Hà Bắc Thiếu đã gửi cho y vào mấy ngày trước. Ngụy Châu tròng mắt liền tối sầm lại, y gấp gáp gọi tên hắn.
"Cảnh Du...Cảnh Du!"
-----------------
HẾT CHƯƠNG 28