Lần Nữa Nói Tiếng Yêu Em

Chương 45

Lúc này tại lễ đường M thành phố C, chật ních phóng viên cùng quan khách dự lễ. Xung quanh phủ đầy hoa tươi cùng nến sáp ấm áp. Hai bên là nhóm hài đồng vô cùng đáng yêu mang hoa xếp thành hàng thẳng tắp.

Tống Thiến hôm nay thập phần xinh đẹp với bộ đầm trắng dài quá gót tinh khôi, nàng giương đôi mắt ngấn lệ quang ngập tràn hạnh phúc nhìn Hoàng Cảnh Du. Hắn một thân anh tuấn, soái khí ngút trời, gương mặt vẫn mang theo nét lạnh lùng như thường ngày. Người đàn ông này chính là giấc mơ cả thời thiếu nữ của nàng, không nghĩ có ngày mình có thể cùng hắn đường đường chính chính bước vào lễ đường. Vậy mà giờ đây ông trời có mắt, cuối cùng không cô phụ mong ước của nàng, chân tình cũng đã được đến đáp.

Chỉ cần qua thời khắc này, Tống Thiến đã chính thức trở thành Hoàng thiếu phu nhân, dù Hứa Ngụy Châu hay bất kỳ ai cũng sẽ không động chạm đến được vị trí của nàng. Nàng cũng không còn sợ hãi sự lãnh đạm của Hoàng Cảnh Du nữa, bất quá thời gian từ từ sẽ dung dưỡng tình cảm của hai người. Nàng có lòng tin nhất định sẽ thu phục được trái tim người đàn ông này.

"Tống Thiến, con có đồng ý lấy anh Hoàng Cảnh Du làm chồng không? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ, con có hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh anh ấy hay không?"

Tống Thiến lúc này mắt đã rưng rưng lệ, miệng nở một nụ cười tươi tắn, nhìn sâu vào mắt Hoàng Cảnh Du vô cùng mãn nguyện.

"Con đồng ý!"

"Hoàng Cảnh Du, con có đồng ý lấy cô Tống Thiến làm vợ không? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ, xấu xí hay xinh đẹp, con có hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh cô ấy không?"

Hoàng Cảnh Du bất giác đảo mắt nhìn quanh lễ đường lần nữa, hôm nay ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi lối vào, hắn luôn chờ đợi người đó, nhưng cuối cùng y cũng không xuất hiện, quả nhiên đã thực sự buông tay hắn rồi.

Không thấy Hoàng Cảnh Du trả lời, bên dưới mọi người tự động nhìn nhau đầy khó hiểu, đã có âm thanh xì xầm vang lên.

"Cảnh Du, anh...trả lời đi!"

Tống Thiến khẽ chạm vào cánh tay hắn hối thúc. Lúc này, nàng có một cảm giác bất an khó nói thành lời. Vì sao hắn vẫn chưa chịu trả lời, chỉ cần bước cuối cùng này nữa thôi thì mọi thứ sẽ hoàn thành, không phải sao?

"Xin lỗi, tôi không thể kết hôn cùng Tống tiểu thư!"

Toàn bộ người trong lễ đường bất giác chấn động, không khí im phăng phắc, bên dưới cha mẹ cô dâu đã đứng lên. Ký giả cùng phóng viên lập tức lia máy quay quyết không bỏ lỡ khoảnh khắc này. Tống Thiến sững sờ há hốc mồm không tin nổi nhìn Hoàng Cảnh Du.

"Tôi hôm nay đến đây, muốn dùng hôn lễ này để ép một người xuất hiện. Nhưng cuối cùng cậu ấy cũng không đến. Xem ra là tôi đã tự đề cao vị trí của mình trong lòng cậu ấy rồi! Nhưng mà không sao, dù cậu ấy có đi đâu, cuối cùng tôi vẫn sẽ mang cậu ấy trở về bên cạnh mình. Trên đời này nếu không phải là cậu ấy, thì Hoàng Cảnh Du cũng sẽ không kết hôn với bất kỳ ai."

Bên dưới lập tức ồ lên một cái, nhưng bất quá ai cũng không dám nói gì, bởi lẽ người đang nói này chính là tổng tài của Hoàng thị, quyền lực tuyệt đối, họ chỉ có thể lặng yên quan sát những gì đang xảy ra. Phóng viên bên dưới lập tức đặt câu hỏi.

"Hoàng tổng, người mà ngài nói có phải là cựu giám đốc điều hành Hoàng thị Hứa Chính Kỳ hay không?"

Hoàng Cảnh Du không suy nghĩ, chỉ lạnh lùng dứt khoát nói một câu.

"Phải, chính là cậu ấy."

"Nhưng mà, như vậy có ảnh hưởng đến việc thừa kế sau này của Hoàng thị hay không?"

Hoàng Cảnh Du bất giác cong khóe môi lên một cái.

"Tôi là gay, không thể yêu đàn bà, càng không thể yêu bất kỳ ai, ngoại trừ cậu ấy. Từ trước đến nay tôi luôn đi lại với nhiều người, cũng chỉ mong cậu ấy ghen tuông mà có thể quay lại nhìn tôi một lúc. Nhưng mà tôi đã thất bại. Cho đến lúc này tôi có thể khẳng định rằng mình đã hoàn toàn thất bại."

Lời nói này của Hoàng Cảnh Du khiến cho toàn bộ lễ đường chấn động không nhỏ. Từ trước đến nay, nhà tài phiệt dám công khai giới tính của mình cũng chỉ có duy nhất Hoàng Cảnh Du. Còn nói những điều như vậy chẳng khác nào chính là cắt đứt toàn bộ con đường nhân duyên sau này của mình. Bởi lẽ, những danh gia vọng tộc muốn liên hôn cũng sẽ không dám tìm đến hắn nữa.

Hoàng Cảnh Du dừng lại một chút ngăn đi sự mất mát cùng hụt hẫng trong lòng.

"Còn hậu duệ sau này, hẳn sẽ chọn người tài giỏi phù hợp. Huống chi tôi vẫn còn trẻ, thừa năng lực để tiếp tục lãnh đạo Hoàng thị đi tiếp nhiều năm nữa. Cho nên, hiện tại, tôi nhờ báo chí viết vài câu tốt đẹp cho tôi, để cậu ấy nhìn thấy mà có thể trở về bên cạnh tôi, có được không?"

Hoàng Cảnh Du từ trước đến nay, cùng với báo chí cũng chưa từng nói lời êm đẹp như vậy, nhưng mà nhìn vào thái độ này của hắn, mọi người đều biết những lời hắn vừa nói là thật lòng. Hoàng Cảnh Du nhìn thẳng về máy quay, thâm tình khàn khàn giọng.

"Chính Kỳ, trên cuộc đời này tôi cũng chỉ yêu có một mình em, dù em đã từng làm điều gì, tôi cũng sẽ không lưu tâm nữa. Chúng ta quên hết những tổn thương trước đây, dù ai đã làm ai đau khổ, cũng không còn quan trọng nữa. Nếu không có em, những năm tháng sau này tôi sống cũng cảm thấy không còn ý nghĩa. Cho nên, hãy quay về bên cạnh tôi lần nữa, tôi sẽ chờ em, bao lâu cũng được, nhất định chờ em!"

Hoàng Cảnh Du dứt lời liền quay lại nhìn Tống Thiến, nàng lúc này gục mặt xuống đất, toàn thân khẽ run run, bất quá chiếc khăn voan trắng che mặt đã không để bất kỳ ai nhìn thấy biểu hiện của nàng lúc này.

"Tống tiểu thư, cảm ơn cô đã giúp đỡ, hợp diễn để giúp tôi tìm lại người yêu. Tấm lòng lương thiện của cô suốt đời này Hoàng Cảnh Du cũng sẽ không bao giờ quên!"

Hoàng Cảnh Du nói như vậy chính là muốn giữ thể diện cho Tống Thiến trước mặt người ngoài, cũng muốn sau này nàng không bị mang tiếng là kẻ bị tổng tài Hoàng thị bỏ rơi giữa tiệc cưới. Sau đó, hắn tiến đến gần nàng nói nhỏ một câu chỉ đủ để hai người nghe thấy.

"Những lời tôi nói mấy ngày trước với cô, cô có thể chấp nhận nhưng tôi thì không thể. Sau này, sự nghiệp của cô Hoàng thị sẽ nâng đỡ. Coi như là sự bù đắp của tôi dành cho cô. Còn hiện tại, xin lỗi!"

Dứt lời, Hoàng Cảnh Du nhanh chân rời khỏi lễ đường, phóng viên tác nghiệp xung quanh sau khi quay chụp thêm một lúc cũng nhanh chóng rời khỏi.

"Tiểu Thiến, chuyện này...chuyện này là sao?"

Ông bà Tống chạy đến chỗ Tống Thiến vừa lay vừa hỏi, những người trong dòng họ nhìn nhau rốt cuộc cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tống Thiến từ nãy đến giờ vẫn toàn thân bất động, chôn chân đứng một chỗ. Nhưng mà bó hoa cưới trên tay nàng đã rơi xuống đất tự lúc nào.

"Tiểu Thiến..."

Tống Thiến hơi lảo đảo, nàng chống một tay vào thành ghế, giương bàn tay yếu ớt gỡ tấm khăn voan trên mặt xuống. Khi này, ông bà Tống mới nhìn thấy gương mặt nàng sớm đã nhòe nhoẹt nước mắt. Họ đứng nhìn nhau không biết phải nói gì. Bất giác nàng đi về phía bên hông nhà thờ.

"Tiểu Thiến, con đi đâu?"

"Em để nó đi đi, đừng hỏi nữa!"

Có tiếng xì xầm vang lên, quan khách có người e ngại, có người đồng cảm, có người xem là trò vui mà rỉ rả cùng nhau. Nhưng lúc này Tống Thiến không nghe gì cả, bên tai nàng chỉ vang vọng những lời của Hoàng Cảnh Du nói khi nãy, xa xa tiếng chuông nhà thờ vang lên từng hồi não ruột.

"Xin hỏi, cô Tống Thiến có ở đây không?"

Ba mẹ Tống Thiến hồi thần liền xoay lại thì nhìn thấy năm người mặc cảnh phục tiến vào. Ông bà Tống nhìn nhau rồi lại nhìn họ.

"Xin hỏi...có chuyện gì? Chúng tôi là ba mẹ của Tống Thiến!"

"Chúng tôi đã có bằng chứng khẳng định cô Tống liên quan đến cái chết của Phùng Nhược Lan, Hoàng phu nhân của Hoàng thị. Hiện tại mời cô Tống đến sở cảnh sát lấy khẩu cung! Đây là lệnh bắt giữ."

"CÁI GÌ?"

Mẹ của Tống Thiến nghe xong thì ngất xỉu. Bên ngoài một trận nhốn nháo, còn Tống Thiến lúc này đang ở bên trong nhà vệ sinh giương mắt nhìn thân ảnh mình trong gương. Bất giác có tiếng bước chân dồn dập, nàng quay đầu lại liền nhìn thấy Tống Huy. Hắn một thân đầy mồ hôi, sắc mặt xanh mét, một tay chống gậy tiến đến nắm lấy cánh tay Tống Thiến.

"Chị, cảnh sát ở bên ngoài đang muốn bắt chị. Nhanh chóng đi theo em!"

Tống Thiến chỉ kịp há miệng kinh hãi, chưa kịp nói gì đã bị Tống Huy nắm tay kéo đi. Tống Huy chân rất đau nhưng vẫn nhanh chóng mang Tống Thiến ra xe, sau đó lái xe rời đi. Hắn lúc này gương mặt đã tái nhợt, mồ hôi trên trán một mảnh đầm đìa. Cánh tay đặt trên bánh lái hơi run run, hai chân càng run đến lợi hại.

Sáng nay Tống Huy định không đến, nhưng cuối cùng vẫn muốn nhìn qua Tống Thiến một chút. Khi đến nơi lại đúng lúc nhìn thấy Hoàng Cảnh Du rời đi, sau đó cảnh sát ập đến, hắn biết mọi chuyện đã vỡ lẽ nên lập tức dẫn Tống Thiến ra ngoài.

"Huy...giết người sẽ bị tử hình, chị không muốn chết, Huy!"

Tống Thiến một bên run rẩy, vùi mình nằm trên ghế sau, mắt vẫn trừng trừng nhìn vào một điểm nào đó trên trần xe. Nàng lúc này dường như rơi vào thập diện mai phục, vừa rồi còn bị Hoàng Cảnh Du bất ngờ cướp đi giấc mơ làm cô dâu của mình. Cảm giác chua xót và đau khổ chưa kịp thấm thía thì liền bị cảnh sát truy bắt. Nàng còn quá trẻ, vẫn chưa lấy được người mình yêu, cửa ngõ hạnh phúc tưởng chừng mở ra thì liền đóng sập lại trước mắt mình. Nàng không cam tâm, tuyệt đối không cam tâm. Nhưng mà bây giờ còn phải đối diện với cái chết, nàng phải làm sao đây? Nếu như thời gian quay ngược lại, Tống Thiến nhất định sẽ không nghe theo lời xúi giục của Hà Bắc Thiếu mà tự chuốc lấy thảm cảnh này. Bất quá, nàng sẽ cố gắng tiếp cận Hoàng Cảnh Du, nhưng mà theo một con đường khác chứ không phải cách này. Nếu không phải vì liên lạc với Hà Bắc Thiếu, thì nàng cũng không vô tình đẩy ngã Phùng Nhược Lan. Như vậy, nàng cũng không lâm vào tình cảnh đối mặt với sinh tử như hôm nay. Tiếc là trên đời này vốn dĩ không có hai từ nếu như!

Tống Huy mắt vẫn tập trung phía trước, đôi chân cùng thắt lưng đã sớm đau đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn cắn cắn khớp hàm đỏ mắt nhắm ngoại ô một đường chạy thẳng. Đây là chị gái của hắn, dù rằng nàng từ nhỏ cũng không phải quá thân thiết với hắn, nhưng mà trong nhà cũng chỉ có nàng thực sự quan tâm hắn, làm sao nhìn thấy chị ruột của mình chết mà hắn không cứu cho được. Bị bắt chắc chắn sẽ bị tử hình, hắn bằng mọi cách phải cứu lấy nàng, phải mang nàng an ổn mà đến nước khác.

Xe chạy đến một kho hàng vắng vẻ ngoài ngoại ô thì dừng lại. Tống Huy chống gậy bước xuống xe, chân hơi lảo đảo một chút, bất quá hắn nhịn đau mở cửa xe nắm lấy tay Tống Thiến kéo ra. Nàng đang một thân co quắp nằm ở ghế sau, nhìn thấy Tống Huy kéo mình, bất giác toàn thân run rẩy bám tay vào thành ghế không buông.

"Huy...chị sợ..."

Tống Huy khom xuống gỡ tay nàng khỏi xe, không ngừng trấn an.

"Đừng sợ, có em ở đây."

Tống Thiến cuối cùng cũng nghe lời hắn mà bước ra ngoài, thân thể co ro trong ngực Tống Huy. Hắn vỗ vỗ lưng nàng vài cái rồi hai người cùng chống đỡ đi vào trong. Đó là một kho hàng cũ kỹ đã bỏ hoang nhiều năm, bám đầy tơ nhện và bụi bặm. Tống Thiến nhìn quanh không khỏi khiếp sợ. Nước mắt cũng rơi đầy mặt. Sau khi quét bụi trên một kiện hàng xong thì Tống Huy đặt Tống Thiến ngồi xuống, nắm lấy vai nhìn sâu vào mắt nàng.

"Chị, tạm thời ở lại đây vài ngày. Em sẽ tìm cách đưa chị sang nước ngoài."

Tống Thiến khóe miệng co rút, nàng nắm lấy cánh tay hắn siết chặt.

"Huy...không có cách nào để thoát hay sao?"

Nhìn thấy nàng sợ hãi mà toàn thân co quắp, hắn kéo lấy nàng ôm vào lòng.

"Không sao...sau này, em sẽ chăm sóc cho chị!"

Sau khi an bài cho Tống Thiến xong xuôi thì Tống Huy cũng nhanh chóng rời đi. Phải trở về bệnh viện trước khi cảnh sát nghi ngờ đến hắn. Quả nhiên, Tống Huy vừa về không bao lâu thì cảnh sát cũng ập đến hỏi tung tích Tống Thiến, sau khi không thấy người thì bọn họ cũng nhanh chóng rời đi. Lúc này, Tống Huy liền gọi điện cho bạn bè nhờ thu xếp để đưa Tống Thiến an toàn rời khỏi đất nước này. Đại họa ập xuống lại ngay lúc bản thân hắn sức khỏe yếu đuối, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng như lúc này. Tống Huy nhìn ra ngoài cửa sổ không khỏi thở dài. Nếu chuyến này hắn thành công đưa Tống Thiến rời đi, thì sau này hắn cùng Hứa Ngụy Châu mãi mãi cũng không bao giờ gặp lại nữa. Còn ba mẹ của hắn, sớm Tống Huy đã không còn quan tâm. Bởi lẽ, hắn trên đời này chỉ yêu thích ai thật lòng cùng mình, còn những người khác, kể cả tình thân hắn cũng không màng đến.

---------------

Chiều hôm đó, Hứa Ngụy Châu vừa xuống sân bay liền hợp cùng thủ hạ của Giang Hạo Phong đến thẳng nơi Hà Bắc Thiếu hẹn. Đó là một kho hàng cũ kỹ ở bến tàu. Nhưng mà trên đường di chuyển, y đã lừa bọn họ mà lẻn đi, chỉ mang theo một người của mình. Bởi lẽ y biết, thời khắc này nếu không phải chính bản thân y đến thì Hà Bắc Thiếu nhất định sẽ giết chết Hạo Tuyết. Y biết Hà Bắc Thiếu đã điên rồi, sớm cũng không còn ngại đôi tay mình nhuốm thêm máu tươi nữa.

Ban đầu, Ngụy Châu đồng ý mượn người của Giang Hạo Phong, bởi y biết chỉ có cách đó thì hắn mới an tâm ở lại Mỹ. Nếu không, chắc chắn hắn cũng sẽ theo y mà trở về đây. Bọn họ vì ra đi vội vã nên đã không thể mang theo Hạo Tuyết. Bởi nàng sức khỏe không tốt, không thể chịu được áp lực đi tàu đường dài. Trước lúc rời khỏi, Giang Hạo Phong gọi điện giao phó cho quản gia, nói hắn gọi bác sĩ đến tiêm cho nàng mũi thuốc an thần và chuẩn bị hành lý sẵn sàng, ngay trong buổi sáng hôm sau sẽ có một bác sĩ hộ tống nàng trở về Mỹ. Bất quá, Hà Bắc Thiếu lại đi trước bọn họ một bước.

Hiện tại, Ngụy Châu đã quyết tâm, hôm nay nếu mình không chết thì chính là Hà Bắc Thiếu chết. Còn nếu Hà Bắc Thiếu không chết thì sau đó cũng sẽ không thể sống yên ổn, bởi lẽ cảnh sát nhất định không tha cho hắn. Cho nên sau khi cứu được Hạo Tuyết, y sẽ cùng Hà Bắc Thiếu đồng quy vu tận. Cái chết của mẹ y đã đến hồi đòi nợ rồi. Còn trả thù cho Hoàng Thiếu Hoa, Tống Huy, Giang Hạo Phong, còn có...Hoàng Cảnh Du của y nữa. Hôm nay hắn kết hôn, như vậy mọi việc xem như đã xong, trên đời này Ngụy Châu cũng không còn quyến luyến bất kỳ thứ gì, có chết cũng không sao. Còn Tống Huy, toàn bộ tài sản trước khi lên máy bay y đã di chúc lại cho hắn, bao gồm tiền mặt, bất động sản và cổ phiếu ở Mỹ. Sau này với số tiền đó, hắn có thể sống thoải mái đến cuối đời.

Ngụy Châu vừa đến nơi liền có hai người mặc đồ đen bặm trợn bước ra đón y. Y nhìn nhìn xung quanh, quả nhiên Hà Bắc Thiếu rất biết chọn chỗ, nơi này chỉ có một con đường để thoát ra ngoài, không có chỗ ẩn nấp, cho nên y hoàn toàn không có cách rời khỏi nếu bị bọn họ vây bắt. Ngụy Châu thở dài một hơi rồi nói với hắn.

"Giao người ra đây, tôi sẽ theo các người vào trong đó!"

Thủ hạ của Hà Bắc Thiếu nhìn thấy Ngụy Châu chỉ dẫn theo một người nên cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Người kia còn đứng ở khoảng cách rất xa mà nhìn y. Bọn chúng tiến đến lục xét trên người Ngụy Châu, không tìm thấy vũ khí nào nên lùi lại. Dù gì, người họ cần chỉ có Hứa Ngụy Châu chứ không phải Giang Hạo Tuyết, cho nên bọn họ cũng không làm khó, liền nhanh chóng ra lệnh thả nàng. Một lát sau có người ôm Hạo Tuyết ra ngoài. Ngụy Châu nhìn thấy liền khẽ kêu lên một tiếng.

"TIỂU TUYẾT!"

"Yên tâm, con bé chỉ được tiêm chút thuốc an thần để ngủ ngon hơn mà thôi!"

Ngụy Châu ôm lấy Hạo Tuyết khẽ vuốt ve má nàng một cái rồi giao cho người đi cùng. Người kia từ xa tiến đến vươn tay đón lấy Hạo Tuyết.

"Mang cô ấy trở về nhà đi!"

"Dạ!"

Người kia vừa quay lưng đi thì Ngụy Châu liền cất giọng.

"Khoan đã!"

Ngụy Châu bất giác tiến đến gần Hạo Tuyết, khẽ cúi đầu xuống hôn một cái lên trán nàng.

"Tiểu Tuyết, em nhất định phải khỏi bệnh. Những ngày tháng sau này không có anh bên cạnh, em phải nghe lời Hạo Phong và bác Minh. Nhớ...đừng chạy nhảy lung tung..."

Dứt lời, người kia liền ôm Hạo Tuyết rời đi. Nhìn theo bóng hình họ khuất dạng rồi Ngụy Châu mới đi theo thuộc hạ của Hà Bắc Thiếu. Vừa vào trong, y liền nhìn thấy hắn đang ngồi trên xe lăn, hôm nay sắc mặt hắn vô cùng tệ, giống như người sắp chết. Y tiến đến gần nhìn hắn rồi khẽ cong khóe môi lên cười.

"Hà Bắc Thiếu, mày còn chưa bị cảnh sát bắt sao?"

"Cảnh sát? Ồ, phải rồi. Em trai ta tố cáo ta, bất quá trước khi bọn họ đến thì ta phải giết cậu trước!"

"Vậy sao?"

Ngụy Châu vừa nói bất giác khóe môi khẽ cong lên, nhanh như chớp y lấy từ túi trong áo khoác ra khẩu súng ngắn lập tức nhắm vào Hà Bắc Thiếu mà nả đạn.

"Pằng!"

Nhưng mà trước khi viên đạn bắn trúng Hà Bắc Thiếu thì cánh tay cầm súng của Ngụy Châu đã bị thủ hạ của hắn đá trúng, phát đạn bắn trượt sang hướng khác, khẩu súng rơi xuống đất. Ngụy Châu trước nay chưa từng dùng súng, hiện tại đối mặt với y lại là lực lượng chuyên sử dụng vũ khí, y bị tấn công bất ngờ không kịp phản ứng. Ngụy Châu nhìn thấy khẩu súng rơi dưới đất lập tức dùng hết sức bình sinh chạy đến định nhặt lên nhưng liền bị kẻ kia nắm lấy vai y, sau đó hắn vung tay nện vào bụng Ngụy Châu một quyền, y liền ngã nhào xuống đất gập người lại. Quyền vừa rồi bung hết sức, y cảm giác như ruột gan mình vừa bị vỡ ra, đau đớn đến lợi hại. Từ khóe miệng ọc ra một ngụm máu tươi, nước mắt sinh lý cũng tràn ra khóe mắt.

"Còn mang theo súng sao? Khi nãy các người không kiểm tra hay sao?"

Thư ký Kim một bên lớn tiếng quở trách.

"Dạ, lúc nãy chúng tôi đã kiểm tra...không hiểu sao..."

Hà Bắc Thiếu chỉ cong khóe môi lên cười.

"Xem ra, hôm nay cậu muốn cùng ta đồng quy vu tận. Hay lắm, rất dũng cảm, đáng tiếc, còn yếu quá!"

Ngụy Châu nằm trên mặt đất thở dốc.

"Hà Bắc Thiếu, tao hôm nay không giết được mày thì cũng có kẻ khác thay tao đoạt mạng mày. Mày có thể thoát khỏi viên đạn của tao, nhưng không thể thoát khỏi lưới trời!"

Ngụy Châu vừa nói vừa ho sặc sụa. Dưới bụng cảm giác như máu đang chạy ngược lên cuống họng khiến y thật buồn nôn. Khi nãy y biết sớm muộn gì cũng bị người của Hà Bắc Thiếu kiểm tra vũ khí, nên liền lập sẵn kế hoạch. Khi người đi cùng y bế Hạo Tuyết quay đi, hắn liền nhanh chóng giấu khẩu súng bên trong áo của nàng. Lúc Ngụy Châu gọi hắn lại để nhìn Hạo Tuyết lần nữa thì nhận lấy khẩu súng đó. Quả nhiên, đã vượt qua kiểm soát của bọn người kia. Nhưng mà cuối cùng vẫn không thể giết được Hà Bắc Thiếu.

"Chắc là cậu đang trách ông trời không công bằng với mình đúng không? Kết cuộc ngày hôm nay cũng không phải do cậu gây ra nhưng cậu phải là người gánh lấy. Bởi lẽ đó là số mệnh! Khi cậu sinh ra là con trai của Hoàng Thiếu Hoa thì bất hạnh đã bắt đầu quấn lấy cậu rồi."

"Từ đầu đến cuối là mày hại gia đình họ Hoàng, là mày hại mẹ con tao!"

Ngụy Châu không còn sức lực nằm co mình trên mặt đất, một tay ôm lấy bụng. Tròng mắt lúc này của y đã nhuộm một màu đỏ tươi, có lẽ vì quá đau, cũng có lẽ vì quá hận. Y cuối cùng cũng không thể chính tay giết chết Hà Bắc Thiếu. Nhưng mà y đã cố gắng hết sức, không phải sao?

"Sai rồi, chính là Hoàng Thiếu Hoa tự hại mình và máu mủ ruột rà của hắn. Cậu chết xuống dưới gặp hắn thì tranh thủ mắng hắn vài tiếng. Một kẻ máu lạnh vô tình, tệ hơn cả loài cầm thú. Lợi dụng tình cảm của ta rồi dẫm đạp lên nó. Để ta có nhà cũng không thể về, có người thân cũng không dám nhận!"

Bất giác Ngụy Châu cười lên một tiếng, vừa cười vừa ho khan, máu một dòng chảy theo khóe môi y một đường xuống cổ.

"Ha ha, sao mày không tự trách mày?"

Hà Bắc Thiếu bất giác nhướng mắt lên một cái.

"Nói gì?"

"Mày có quyền không yêu hắn, mày có quyền chọn lựa không phản bội gia đình mình để giúp hắn mà...Nhưng mà không có, mày đã vì thứ gọi là tình yêu mà làm điều đó...không phải Hoàng Thiếu Hoa mà chính là mày đã hại gia đình mình tán gia bại sản, hại cha của mình chết trong tức tưởi. Mày còn trách móc ai? Tất cả đều là do mày!"

"Câm miệng!"

Hà Bắc Thiếu trừng mắt lên, sau đó lập tức hai người xông đến vừa đánh vừa đá vào thân thể Ngụy Châu. Chiếc áo khoác trắng trên người y lúc này toàn là bụi đất, có vài chỗ rách, trên mặt sớm đã bầm tím một mảnh. Y quằn quại nằm trên mặt đất kịch liệt ho khan ra máu. Máu tươi đã nhày nhụa một mảng.

"Ha ha...mày đúng là thằng ngu, để Hoàng Thiếu Hoa lừa tình còn đi trách hắn. Mày mới chính là thủ phạm làm cho cuộc đời mình tiêu tan, làm cho cơ nghiệp của gia đình mình sụp đổ, có biết không?"

"TA NÓI CẬU CÂM MIỆNG!"

Hà Bắc Thiếu có lẽ cả đời này cũng chưa từng tức giận như vậy, hắn xưa nay vô cùng điềm tĩnh, dù bất kỳ hoàn cảnh nào cũng có thể mỉm cười đối diện với người khác. Nhưng mà đứng trước lời nói cay độc của Hứa Ngụy Châu, dường như đã chọc trúng vào chỗ mà hắn cật lực né tránh suốt mấy chục năm nay. Y đã chạm vào giới hạn của hắn. Từ ngày cha của Hà Bắc Thiếu chết, hắn luôn cảm thấy tội của mình không có cách nào tha thứ, cho nên toàn bộ tội lỗi đều trút hết lên đầu Hoàng Thiếu Hoa. Trả thù cũng chính mà mục tiêu sống của hắn mấy chục năm nay. Nhưng mà lời nói này khi nãy của Hứa Ngụy Châu chính là đã vạch trần sự thật thảm khốc mà hắn không muốn đối mặt nhất. Bất giác, hắn dùng đôi mắt đầy lửa hận mà nhìn Ngụy Châu, trừng y tựa như trừng một thứ vi trùng dơ bẩn, chỉ muốn tại chỗ này ra tay đoạt mạng y.

Ngụy Châu biết rằng mình đã thành công làm cho Hà Bắc Thiếu tức giận, xưa hay hắn luôn dùng nụ cười khinh miệt đáng ghét mà nhìn y. Hiện tại, trước khi chết, y cũng muốn nhìn thấy hắn quằn quại trong đau khổ.

"Là mày làm cho ba mày chết tức tưởi chứ không phải Hoàng Thiếu Hoa, chính là mày!"

Hà Bắc Thiếu bất giác rút súng ra nả liền hai phát đạn vào bụng Ngụy Châu. Y lập tức "hự" lên một tiếng nhìn nhìn xuống. Không thể tin nổi, máu tươi đã nhuộm thấm y phục y. Cảm giác lúc này là gì, đau quá, thật đau!

"Mày giết tao...mày sẽ không thoát khỏi án tử hình...tao cũng không còn muốn sống, bất quá đi trước mày một bước...ha ha..."

Ngụy Châu hơi ngẩng đầu lên, mí mắt đã giật giật, vừa nói máu ở miệng không ngừng phun ra như suối. Hai tay hai chân buông thỏng trên mặt đất. Y giương đôi mắt mờ mờ nhìn lên trần nhà.

"Cảnh Du...xem ra em không thể nhìn thấy anh lần cuối. Bất quá cũng tốt...em chết rồi anh cũng không còn hận em nữa, có phải không? Em chết rồi thì món nợ em thiếu của mẹ anh cũng trả hết...Cảnh Du, em xin lỗi...em yêu anh!"

Ngụy Châu trong cơn mê man nhìn thấy Hoàng Cảnh Du mờ ảo xuất hiện ở phía xa xa. Y bất giác giương cánh tay yếu ớt về phía hắn như muốn chạm vào thân ảnh kia, miệng đầy máu hơi nhếch lên như mỉm cười, nước mắt cũng đã tràn khỏi hốc mắt nhuộm đầy mặt một mảnh ướt át.

"Cảnh Du..."

Hà Bắc Thiếu bị Ngụy Châu kích động một bên thở dốc, hắn lên đạn nhắm vào đầu Ngụy Châu bắn xuống.

"Pằng!"

---------------

HẾT CHƯƠNG 45
Bình Luận (0)
Comment