Vậy là đã đủ 24 tiếng kể từ lúc Vương Tuấn Khải rời khỏi bệnh viện, 24 tiếng hắn thả trôi bản thân vào công việc không lúc nào nghỉ ngơi. Hắn cho phép mình ngập chìm giữa bộn bề để lấp đầy những khoảng không trống rỗng, hoang mang đang lan rộng trong lòng. Hắn không muốn phải thừa nhận thêm bất kì điều gì nữa. Chỉ mới hai ngày mà hắn đã phung phí tôn nghiêm của mình quá nhiều, nhiều hơn cả thảy 24 năm gộp lại.
Hoàn tất bản dự án cuối cùng, hắn thấm mệt thực sự. Ngã đầu ra lưng ghế, hắn mệt mỏi xoa thái dương căng cứng của mình nhưng hắn vẫn thèm được làm việc. Chỉ có làm việc mới giúp đầu óc hắn tỉnh táo, tâm trí mới không rảnh rang mà nghĩ đến những chuyện vô bổ. Kể cả việc hắn đã có một đứa con với một kẻ nghèo hèn thấp kém tới cùng cực có quá một nửa cơ hội sẽ sống ngẩn ngơ nửa đời sau.
"chết tiệt"
hắn buông một tiếng chửi đổng, đã nói mà, chỉ cần nghỉ tay hắn sẽ nghĩ vớ vẩn. Vội vã lục tung tất cả ngăn kéo, hắn lôi tất cả giấy tờ có bên trong đặt lên bàn làm việc bắt đầu đọc ngấu nghiến.
Cửa phòng làm việc đột ngột mở ra, hắn không cần ngẩng đầu lên cũng biết người đó là ai. Người duy nhất có thể tự do ra vào phòng của hắn mà không cần thư kí báo cáo hay gõ cửa chỉ có người yêu hắn: Trịnh Ngọc Hân.
Cô bước vào phòng, nét mặt rạng rỡ khi nhìn thấy Vương Tuấn Khải. Suốt ngày hôm qua hắn tắt máy, không liên lạc được nên cô vô cùng lo lắng, tối qua cô lại tìm đến nhà lần nữa nhưng vẫn không gặp, quá sốt rột nên sáng nay cô chạy ngay đến công ty. Cô bước vội đến gần hắn, vòng tay ôm lấy cổ hắn giọng nũng nịu
"Anh~ mấy ngày qua anh biến đâu mất vậy? làm người ta lo muốn chết"
Hắn không phản ứng gì, chỉ nói lạnh
"Mấy ngày nay anh bận"
Cô ngồi lên mép bàn làm việc, đưa tay xoa lấy phần cằm xanh nhám vì râu mới nhú, khẽ nheo mắt
"Nhìn anh có vẻ mệt mỏi quá, có chuyện gì sao?"
"Không có gì"
"Nói em nghe xem nào. Ở nhà có chuyện gì sao?"
Hắn ngẩng mặt nhìn thẳng vào cô
"Sao em lại nghĩ là nhà anh có việc chứ không phải công ty?"
Cô giật thót người, vì quá vội vã muốn biết kết quả của vụ việc do chính tay mình dàn dựng nên sơ suất. Mắt cô đảo vài vòng rồi lấp liếm
"Em thuận miệng nên hỏi vậy thôi"
Hắn không nói gì thêm chỉ nhếch mép rồi tiếp tục đọc giấy tờ.
Cô thở phào nhẹ nhõm, lẳng lặng quan sát hắn một chút thấy không có gì bất thường cô mới hỏi tiếp một câu bâng quơ
"Cái thằng osin nhà anh nó đâu rồi? em đến nhà anh mấy lần bấm chuông đau cả tay vẫn không thấy mở cửa?" cô tiếp tục đào sâu vấn đề, cốt chỉ để biết được kết cuộc của Vương Nguyên
" Đuổi rồi"
Ngọc Hân phải vất vả lắm mới che đậy được nụ cười mãn nguyện, phải thế chứ. Với cái tính cách độc đoán của hắn cô biết thế nào thằng nhãi kia cũng bị tống cổ ra khỏi nhà mà. Hôm đó quả thật là trời giúp cô. Cô cứ nghĩ phải vất vả lắm mới thành công nhưng ai ngờ thằng nhãi ấy lại đi ra ngoài để cô thong thả lên phòng hắn. Ban đầu chỉ dự tính lấy ít đồ đạc của hắn để vu oan cho cậu nhưng ai ngờ trời cũng giúp cô, hắn để quên ví tiền ở nhà. Cô không cần suy nghĩ liền chộp lấy nó nhét vào cái túi cũ rách hôi hám của cậu.
Cô dù trong lòng đã vui đến phất cờ nhưng vẫn giả vờ ngạc nhiên, tròn mắt hỏi lại
"Sao vậy anh?"
"Làm sai nên đuổi" hắn nhún vai " bây giờ anh cần phải làm việc, em về đi"
"Sao tự dưng anh lại lạnh lùng với em như vậy. Anh có biết mấy ngày qua em lo cho anh nhiều lắm không?" cô léo nhéo, dậm chân xuống sàn giận dỗi
Vương Tuấn Khải đặt xấp hồ sơ xuống bàn, hắn tháo mắt kính để lộ đôi mắt sắc lẻm chiếu vào cô, giọng hắn bất ngờ trầm lạnh đáng sợ
"Anh không những đuổi mà còn đánh cậu ta đến nhập viện. Em còn không vừa lòng ư?"
Toàn thân cô như có luồn điện chạy qua, câu nói vừa rồi của hắn quá nửa mang tính chất ám chỉ. Đầu cô quên sạch chuyện mình vừa giận dỗi trách móc chỉ còn một mớ câu hỏi rối loạn. Cô nuốt nước bọt nhìn hắn, lắp bắp
"Tại sao nói với em như thế?"
"Anh chỉ muốn nói với em nên biết chừng mực thôi".
Chân cô run rẩy, càng nói càng có cơ hội để hắn bóc mẽ mình. Nghĩ vậy cô liền chụp lấy túi xách, bước xuống đất kéo lại mấy nếp nhăn trên váy.
"Em có việc phải về trước, anh cứ làm việc đi. Hôm nào mình cùng đi ăn tối nhé"
Ngọc Hân nói nhanh rồi đi ra cửa, cảm nhận ánh mắt hắn vẫn đang lạnh lẽo dán vào lưng mình khiến chân cô suýt sụm xuống. Có vẻ mọi chuyện không đơn giản như cô nghĩ. Phải tính toán lại thôi.
…
Bên trong căn phòng yên ắng giờ chỉ còn mình hắn. Vương Tuấn Khải thở hắt ra một tiếng nhìn đồng hồ. Hắn nhịp tay lên bàn một hồi lâu rồi mới quyết định đứng dậy. Khoác áo vest vắt trên lưng ghế, thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi công ty.
…
Cánh cửa góc cạnh của chiếc xe bóng loáng mở ra, hắn bước xuống mắt nheo lại vì nắng trưa. Luồn tay nới lỏng caravat, hắn lẩm bẩm
"Thuận đường thì ghé thôi"
Nhìn xung quanh một lượt, hắn bước nhanh vào cánh cổng lớn đề chữ bệnh viện Trùng Khánh.
…
Hắn chậm rãi đi trên hành lang ngập tràn mùi thuốc sát trùng rồi dừng lại ở cánh cửa của phòng bệnh số 157. Đứng nhìn cái tay nắm cửa nửa phút mới nhẹ mở cửa bước vào.
Trong phòng hiện giờ ngoài Vương Nguyên vẫn đang mê man còn có một cô y tá. Nhìn thấy hắn, y tá khẽ chào
"Chào anh, tôi đang kiểm tra sức khỏe cho cậu ấy"
"Cậu ta vẫn chưa tỉnh lại sao?"
"Cậu ấy có tỉnh lại một lúc rồi lại thiếp đi"
Thấy hắn nhìn chăm chăm vào cái khăn trắng trên trán cậu, cô liền nói tiếp
"Cậu ấy đang sốt"
"Tại sao không tiêm thuốc hạ sốt?" hắn nhíu mày
"Như vậy sẽ ảnh hưởng đến thai nhi" y tá mỉm cười chỉnh lại cái khăn trên trán cậu
Nét mặt hắn đột ngột sa sầm, ngay cả khi y tá đã đi khỏi nó vẫn không khá lên. Hắn đến gần giường, đăm chiêu nhìn khuôn mặt nhợt nhạt lấm tấm mồ hôi của cậu. Lấy cái khăn ướt ra khỏi trán rồi chạm nhẹ mấy đầu ngón tay vào vầng trán nóng hổi.
Cơ thể Vương Nguyên bỗng run lên nhè nhẹ, ra ngay khi mê man cảm giác sợ hãi vẫn bám lấy cậu. Hắn nhấc tay ra khỏi trán cậu, đưa mắt nhìn giọt nước trong suốt lăn dài trên khóe mi nhắm nghiền.
"..đừng…đừng cướp con..tôi..làm ơn.."
Hắn lặng người, nhìn cậu run rẩy trong cơn mê sảng. Hắn thấy khó chịu, hay nói đúng hơn tất cả mọi thứ từ cậu luôn làm một người vô cảm lâu năm như hắn biết khó chịu. Đặt cái khăn ướt lên trán cậu, hắn bực tức khẽ quát
"Đồ vô tích sự"
Hắn đi một vòng phòng bệnh, rót một chút nước nhưng không uống mà để cạnh đầu giường, kéo rèm cửa lại một chút dù hôm nay nắng không gay gắt, chỉnh lại một chút nhiệt đồ của điều hòa dù hắn không thấy lạnh. Hắn nhìn cậu một chút rồi ra về. cánh cửa cũng được khép lại nhẹ nhàng một chút so với bình thường.
Cuối cùng, hắn phải lái xe xa hơn một chút, tốn thời gian hơn một chút để về đến nhà.
Nhưng với hắn cái gì bây giờ cũng là tiện đường, tiện tay.
…
Vương Nguyên không biết mình đã thiếp đi bao lâu, việc đầu tiên khi cậu tỉnh lại là vội vàng sờ soạt bụng mình, thầm mừng vì bé con vẫn ở đây, vẫn bên cạnh cậu. Cổ họng cháy bỏng vì khát, cậu vất vả rướn người cầm lấy cốc nước lọc để sẵn trên đầu giường, nhấp từng ngụm nhỏ. Nhìn vào tấm lịch để bàn nhỏ trong phòng, thì ra cậu đã ngủ hơn hai ngày rồi. Thảo nào toàn thân cứ rã rời, chắc bé con của cậu cũng mệt lắm. Đặt cốc nước xuống, cậu cuộn mình trong chăn ôm lấy bụng, vỗ về bé con đừng lo sợ.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, tưởng rằng hắn lại đến đòi cướp Boo đi. Vương Nguyên hoảng sợ trốn vào chăn, bịt miệng mình ngay cả thở cũng không dám. Tiếng bước chân ngày càng gần cùng một giọng nói cất lên làm cậu bừng tỉnh. Chui ra khỏi chăn cậu tròn mắt nhìn người đang mếu máo vừa khóc vừa gọi tên mình.
"Tiểu Hoành?"