Lần Tỏ Tình Thứ Mười Một

Chương 25

25.

“Anh trai tôi vừa nhắn tin cho tôi, bảo là Phương Phương và Viên Viên còn nhỏ, tôi phải ngủ cùng hai đứa nó.” Lưu Ngạn mặt mày sống không còn luyến tiếc nhìn Từ Văn bước vào phòng ngủ chính bị hai cô gái nhỏ chiếm giữ, hận không thể đập đầu quy tiên, “Cậu nói coi tại sao anh trai tôi lại sai khiến tôi đến quen tay như thế chứ, không những muốn đánh chiếm ban ngày của tôi mà còn cướp luôn ban đêm của tôi nữa.”

“Tức là đêm nay tôi ngủ một mình trong phòng cho khách?”

“Giường trong phòng khách mềm lắm. Cậu làm việc cường độ cao như vậy chắc xương cổ không tốt, vẫn nên ngủ phòng ngủ chính đi, lát nữa tôi ôm hai đứa qua đó.”

Từ Văn cúi đầu cười: “Xương cổ tôi vẫn tốt mà.”

“Hả, tức là cậu muốn xương cổ mình có vấn đề à?” Lưu Ngạn tức giận mắng anh một tiếng, lúc quay sang vỗ về hai cô gái nhỏ thì ngữ điệu mềm mại thấy rõ: “Tối nay anh Từ của hai đứa sẽ ngủ ở giường này, chúng ta sang phòng bên cạnh ngủ nhé, giường bên kia mềm và thoải mái lắm.”

“Chú ơi, buổi tối anh Từ không về nhà ạ?” Cô bé mặc áo ngủ hồng dâu tây thả Ultraman Tiga trong tay xuống hỏi Lưu Ngạn.

“Ba nói với chị là anh trai và chú sống chung.” Cô bé mặc áo ngủ hồng quả đảo lanh chanh nói trước Lưu Ngạn.

“Ba con nói với con nhiều chuyện quá nhỉ.” Lưu Ngạn vừa bế cô bé quả đào lên vừa trợn trắng mắt, lại giang tay với cô bé dâu tây, “Viên Viên, đi với chị con nào.”

Cô gái nhỏ gục đầu trong ngực hắn, còn không quên mang theo con Ultraman của cô bé, hỏi Lưu Ngạn: “Tại sao anh trai không ngủ cùng chúng ta ạ?”

“Không thể ngủ cùng giường được, anh trai của hai đứa sợ giường chật.”

“Ba với mẹ vẫn ngủ cùng con và Phương Phương mà.”

Lưu Ngạn bất lực nhìn về phía Từ Văn, trong lòng thầm khen đúng là mầm mống của anh trai hắn, mới có tí tuổi đầu đã giỏi ăn nói rồi.

Từ Văn ôm lấy Viên Viên trong ngực Lưu Ngạn, nghiêng đầu hỏi cô bé: “Viên Viên muốn anh ngủ chung sao?”

“Viên Viên muốn ngủ với anh và chú, Phương Phương cũng muốn mọi người ngủ cùng nhau.”

Từ Văn bị cô gái nhỏ chọc cười, quay đầu hỏi Phương Phương: “Phương Phương muốn không?”

Phương Phương bị điểm danh bất ngờ, mở to mắt gật đầu.

“Có được không?” Từ Văn ngồi dậy, nụ cười trên khóe môi vẫn chưa phai, dưới ánh đèn vàng ấm áp lại càng thêm dịu dàng, nhẹ nhàng lay động trái tim Lưu Ngạn.

“Giường ở nhà anh tôi là giường King size hai mét ba, giường ở phòng cho khách chắc không đủ đâu. Hay là ba người ngủ ở phòng chính, tôi ngủ ở dưới đất?” Lưu Ngạn ngẫm nghĩ một hồi, thả Phương Phương trong ngực về giường, lại ôm Viên Viên trong tay Từ Văn đặt bên cạnh Phương Phương, còn thuận tay đấm thắt lưng giúp Từ Văn, sau đó nghiêm túc đề nghị với anh.

Ý cười trên mặt Từ Văn càng rõ: “Làm gì có chuyện có giường mà đi ngủ đất chứ, nhọc cậu nghĩ ra ý tưởng này. Tôi nằm cùng hai đứa một lúc rồi sang phòng khách ngủ là được.”

“Không không, tôi vào phòng khách, cậu ngủ phòng chính đi.”

“Chỉ ngủ một đêm thôi, xương cổ không gãy được đâu.”

“Cậu đọc xong bản thảo rồi? Tổng kết xong tư liệu rồi? Viết xong báo cáo rồi? Phê duyệt văn kiện xong rồi? Cậu có dám nói đêm nay sẽ đi ngủ trước mười hai giờ không? Còn muốn ngủ phòng khách nữa, muốn gãy cổ rồi à!”

Quen nhau từ hồi mười ba tuổi tới giờ, Từ Văn phát hiện ra Lưu Ngạn vô cùng bướng bỉnh với một số việc nhỏ nhặt, trước đây là tịch thu dao của anh, hiện giờ lại là không cho phép anh ngủ ở phòng khách. Nhưng Từ Văn thích dáng vẻ hắn quản lý mình, trông cực kỳ đáng yêu.

“Phương Phương và Viên Viên sao thiếu cậu lúc đêm khuya được? Tôi vào phòng khách ngủ, nếu cậu không thích tôi ngủ phòng khách thì tôi ra sô pha ngủ vậy.”

“Cậu…” Lưu Ngạn nghe mà đầy một bụng tức, chỉ hận không thể tát vào đầu người kia một cái, giận đùng đùng nói, “Đáng lẽ năm đó tôi không nên nghe ông anh rẻ tiền của mình mua cái giường kia đặt trong phòng khách. Nếu biết có ngày hôm nay tôi đã dìm chết ổng ở trên giường rồi.” Nói xong còn hung tợn nghiến răng ken két.
Bình Luận (0)
Comment