40.
Từ Văn gõ cửa rất chậm, một gõ cách nhau mất mấy giây, trái tim Lưu Ngạn theo từng nhịp gõ càng nhanh hơn, tới lúc cánh cửa mở ra, tim hắn trong chớp mắt vọt tới cổ họng, tựa như chuẩn bị đối diện với tận thế.
Người mở cửa vẫn là mẹ Từ Văn. Từ Văn đặt túi thuốc mua cho mẹ ở trên tủ giầy, lấy cho Lưu Ngạn một đôi dép đi trong nhà. Lưu Ngạn nơm nớp lo sợ bước qua cánh cửa, gật đầu chào hỏi mẹ Từ.
Mẹ Từ Văn vẫn nghĩ Lưu Ngạn là bạn học của anh, tuy hơn bất ngờ nhưng vẫn nhiệt tình chào đón hắn, lại quay sang hỏi Từ Văn: “Sao con không nói với mẹ Lưu Ngạn cũng tới, mẹ sợ cơm trong nhà không đủ. Thế con bé đâu, không đi cùng con à?”
Lời vào tai Lưu Ngạn tựa như kim chích sau lưng, hắn khép lại áo vest bằng cả hai tay, tay kia như muốn cạo rơi vết chai cầm bút trên ngón tay.
Từ Văn im lặng một khắc, nói với bà: “Chỉ có Lưu Ngạn ạ.”
Cha Từ đang ngồi trên ghế sô pha quay đầu lại nhìn chằm chằm Từ Văn, hàng mày nhíu chặt, Lưu Ngạn vô tình nhìn thấy ánh mắt của ông, nuốt nước bọt cái ực.
“Là sao cơ… Hôm nay con bé bận à?” Mẹ Từ vẫn chưa hiểu chuyện gì, mặt hơi ngây ra.
Giọng điệu của Từ Văn vẫn đều đều không gợn sóng, chỉ là trầm thấp hơn mọi khi: “Mẹ, không có cô gái nào cả.”
Cha Từ đứng dậy khỏi sô pha, cau mày đi tới huyền quan, nhìn kỹ Lưu Ngạn và Từ Văn, trầm giọng hỏi: “Ý anh là sao?”
Bốn người đứng trước cửa giằng co, cục diện giương cung bạt kiếm chạm vào là phát nổ. Từ Văn cũng nhìn cha Từ chằm chằm, giọng điệu càng thấp hơn vừa rồi, nhấn nhá từng chữ: “Con dẫn Ngạn tới gặp hai người.”
Mẹ Từ dường như đã hiểu ra, lại tựa như vẫn chưa hay biết gì, gượng gạo cười một tiếng: “Từ Văn, mẹ… Mẹ không hiểu, vì sao lại… Con… Lưu Ngạn lâu rồi không tới chơi.”
Cha Từ nhìn Từ Văn đăm đăm, cả người bắt đầu phát run, đi từng bước một tới trước mặt anh, đáy mắt Từ Văn vẫn lặng như nước, bình thản nhìn lại cha Từ đang lửa giận đầy đầu, lại hơi kéo Lưu Ngạn ra sau để che chắn hắn.
Động tác nhỏ này bị cha Từ nhìn thấy hoàn toàn, lửa giận từ từ khuếch đại, thẳng tay hạ một cú tát lên mặt Từ Văn.
Ngay trong khoảnh khắc bàn tay kia hạ xuống, Lưu Ngạn muốn kéo Từ Văn lại, kể cả chỉ xa bàn tay kia một chút thôi cũng được. Nhưng dưới chân Từ Văn tựa như mọc rễ, Lưu Ngạn học boxing hơn hai mươi năm lại chẳng thể xê dịch được anh.
Từ Văn vỗ nhẹ cánh tay Lưu Ngạn, thậm chí còn tiến thêm nửa bước, một lần nữa che chắn cho hắn.
Lưu Ngạn nhìn bóng lưng của Từ Văn, móng tay sắp ghim vào da thịt.
Từ Văn ngẩng đầu, một lần nữa đối diện với tầm mắt của cha Từ, có lẽ chính anh cũng không biết ánh mắt của mình đã lạnh hơn trước rất nhiều.
“Chia tay.” Cha Từ im lặng rất lâu, dùng giọng gia trưởng ra lệnh cho Từ Văn.
Từ Văn dứt khoát bác bỏ: “Không.”
Cơ thể mẹ Từ không chống đỡ nổi, tâm như hóa tro ngã ngồi lên ghế.
“Anh… Tôi thấy anh điên rồi!”
Ánh mắt Từ Văn vẫn lặng yên.
“Hồi bé tôi dạy anh những gì? Dạy anh cách ở bên một thằng đàn ông khác sao? Anh đọc sách bao lâu nay, học hành bao năm nay, không ai nói với anh đó là sai trái sao? Mặt mũi của anh đâu Từ Văn! Anh xứng đáng làm người sao!”
“Con lười giải thích cho cha. Hôm nay con tới cũng chỉ là thông báo cho cha với mẹ. Nếu ngày sau người một nhà còn muốn ngồi xuống với nhau thì con sẽ mang Ngạn tới, nếu không muốn thì con đợi tới bao giờ hai người đồng ý mới bước vào cánh cửa này.”
“Từ Văn, liêm sỉ của mày đâu!” Cha Từ giận tím mặt, lời thốt ra không suy nghĩ nữa, “Nếu là ngày trước thì cái loại không bằng heo chó không bằng cầm thú như mày đã sớm bị ném trôi sông cho chết chìm rồi, giờ còn ảo tưởng được bước vào nhà à? Mày không biết xấu hổ à!”
Nếu là ngày thường thì Lưu Ngạn đã sớm đánh người nọ đo đất, nhưng hôm nay là cha ruột của Từ Văn nên hắn kiêng dè hơn, một lần lại một lần đè nén cơn giận trong lòng xuống, rất muốn kéo Từ Văn đi, lại sợ rằng nếu làm vậy sẽ khiến Từ Văn nghĩ hắn đang muốn trốn chạy.
Nếu Từ Văn vẫn muốn đứng đây, hắn sẽ tiếp tục ở bên anh.
Từ Văn liếc ra sau, xác định Lưu Ngạn vẫn đứng sau lưng mình, quay đầu lại nói với cha Từ: “Phí phụng dưỡng con chịu, tiền thuốc men con cũng gánh, nếu hai người không nhận thì con đưa cho Từ Tư, bao giờ hai người nghĩ thông thì bảo con.”
“Chát-” Cú bạt tai thứ hai cha Từ hạ xuống trong ngày.
Cơn tức của Lưu Ngạn đã bùng nổ, hắn chưa kịp nghĩ ngợi gì, gần như là dùng bản năng vọt tới trước mặt Từ Văn, bị một tay Từ Văn ghìm lại, bấy giờ hắn mới phát hiện lòng bàn tay Từ Văn cũng mướt mồ hôi như mình.
Cha Từ không nhìn nổi cảnh hai người lôi kéo nhau, đầu mũi tên chuyển sang hướng Lưu Ngạn: “Lưu Ngạn, tôi nhớ không sai đúng không, bạn học của Từ Văn, gia cảnh rất tốt, sao nào, chơi với đám có tiền không đủ nên tới gây họa cho người nghèo à. Anh cho Từ Văn cái gì quý báu à, chẳng trách Từ Văn bây giờ chẳng giống con cái nhà nghèo, ha, nút cài tay áo được nạm kim cương đúng không…”
“Đủ rồi!” Từ Văn đột nhiên gào lên, vang vọng tới mức đại não Lưu Ngạn như trống rỗng vài giây.
Cha Từ như tìm được khoái cảm khi xả giận, lời nói ngày càng khó nghe, Từ Văn lên cơn điên nắm cổ áo ông, khiến ông bị đẩy lùi vài bước, tiếng nghiến răng rõ ràng tới mức Lưu Ngạn cũng nghe được, Từ Văn kìm lại cơn giận hỏi: “Đã đủ chưa?”
Lưu Ngạn vội vàng ôm Từ Văn, nhỏ giọng nói bên tai anh: “Bĩnh tình nào, không sao đâu không sao đâu…”
Mẹ Từ Văn nhìn cảnh này như sắp phát điên, bà lập tức quỳ dưới chân Lưu Ngạn, níu chặt góc áo hắn: “Lưu Ngạn, cậu tha cho nhà chúng tôi đi, van xin cậu thương xót tha cho chúng tôi đi…”
“Dì mau đứng dậy đi ạ!” Lưu Ngạn vội vàng đỡ mẹ Từ dậy, mẹ Từ lại càng kêu la dữ dội bên chân hắn hơn, cái trán nặng nề hạ lên nền gạch men càng làm tim hắn đập vang dội.
Từ Văn cũng buông cha Từ ra đi đỡ mẹ mình đang nằm trên đất, nhưng mẹ Từ quỳ xong lại không dậy nổi. Cha Từ nổi trận lôi đình, kéo Lưu Ngạn qua thẳng tay đấm tới.
Từ Văn lập tức lao vào đánh nhau với cha, còn Lưu Ngạn bị một đấm kia làm ngơ người, nhưng vẫn nhanh lẹ dứt khoát kéo Từ Văn đang xúc động lại, lôi cậu tới một khoảng cách an toàn.
Cha Từ vẫn còn hăng máu, Lưu Ngạn giơ tay đỡ theo bản năng – hắn là người tập boxing, không phản đòn đã là kiềm chế hết mức.
Từ Văn đỏ mắt, định xông lên lại bị Lưu Ngạn ghìm tại chỗ không thể cử động, hắn không ngừng an ủi bên tai anh: “Ổn rồi ổn rồi… Ổn rồi không sao mà…”
Hô hấp của Từ Văn cuối cùng cũng chậm lại, ánh mắt ngừng lại trên khóe môi hắn, Lưu Ngạn đưa tay lên lau mới biết có máu chảy ra.
Lưu Ngạn không thấy đau, hắn nhìn Từ Văn rũ mắt, chỉ cảm thấy nhịp tim mình đang đập loạn, lúc nhanh lúc chậm, lúc co lúc ngừng, hắn chỉ muốn dẫn Từ Văn đi trốn, chạy tới một nơi chỉ có hai người họ.