Lãng Đãng Giang Hồ Chi Ám Tương Tư

Chương 34

“Đúng rồi, “Hàn Hàn rầu rĩ hỏi: “Nếu không phải của ngươi, vậy đứa bé rốt cuộc là con ai?”

“Ngọc Nhi không chịu nói, nhưng ta đại khái cũng đoán ra.” Mục Tương nói:

“Lúc ngươi còn bị giữ ở Thủy Nguyệt lâu Ngọc Nhi từng đến tìm ta, nàng từng nói qua có nhờ một số bằng hữu tìm tung tích của ngươi. Ta khi đó lơ đễnh, đến lúc Mạc Nhị gửi thư tiết lộ hành tung của ngươi, mới cảm thấy có chút kỳ quái. Theo lý thuyết Mạc Nhị cùng Mạc Tam ở Hàm Dương đùa giỡn Ngọc Nhi, sau khi bị ngươi dạy cho một trận nhất định ôm hận trong lòng, làm sao có thể vì ngươi cầu viện?

Còn nữa khi ta gửi thư cảm ơn hắn, hắn cũng không yêu cầu bất cứ thứ gì để tạ lễ. Sau đó ta cho người điều tra một chút, hắn cùng Ngọc Nhi từng quen biết. Theo tính cách của Ngọc Nhi... có lẽ rất thích đối phương, mà phía bên kia hẳn cũng thập phần hợp ý Ngọc Nhi, mới có thể mạo hiểm đối nghịch với Thanh Minh các, mang tin tức của ngươi tới đây.”

Hàn Hàn kinh nghi bất định (ngạc nhiên, nghi ngờ lẫn lộn). “Ngươi là nói đứa nhỏ trong bụng Ngọc Nhi là của Mạc Nhị?!”

“Có lẽ nên nói, là của người nhà Mạc gia.” Mục Tương cười khổ. “Ngọc Nhi vừa rồi chính mình vô ý để lộ, nói nàng không biết cha ruột của đứa trẻ là ai!”

“Gì?!” Hàn Hàn thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Đáng giận a! Mạc gia cả nhà quả nhiên đều là dâm tặc, Mạc Đại thích phiêu tiểu quan, hết lần này đến lần khác dây dưa với y; Mạc Nhị với tên còn lại bám lấy biểu muội y, thậm chí còn có hài tử!

Hàn Hàn kích động không thôi, lại bị Mục Tương áp xuống.

Mục Tương kéo người ôm lấy, khẽ thở dài nói: “Đừng nhúc nhích Tiểu Hàn, ta chỉ muốn ôm ngươi. Ngươi cứ xoay xoay như vậy sẽ làm ta vô pháp duy trì.”

Hàn Hàn hít một hơi thật sâu, cả người cứng đờ. Thứ vốn chôn sâu trong cơ thể y không biết từ khi nào, đã trướng đại đến mức khó tin, trụ thân còn đột ngột nảy lên, tựa như chỉ cần chủ nhân vật kia ra lệnh một tiếng, những đợt va chạm đáng sợ vừa rồi sẽ lại bắt đầu.

“Lấy, lấy ra...” Hàn Hàn lắp bắp nói.

Mục Tương tựa cằm lên đỉnh đầu Hàn Hàn, ôn nhu nói: “Thêm một lúc nữa.”

“Đã, đã rất nhiều...”

“Thêm một lúc nữa thôi.”

Cả chiều ngày hôm đó bầu trời trong xanh, hai người bọn họ cứ như vậy tứ chi giao triền nói chuyện với nhau, cho đến khi mệt mỏi thiếp đi.

Sáng hôm sau khi Hàn Hàn tỉnh lại phát hiện những vết tích tình dục trên người được được tẩy sạch, trên người mặc một chiếc áo bông mềm mại, ngoại trừ cả người có chút đau nhức và cái mông vẫn còn đau như cũ ra, cũng không có gì đáng lo.

Bên cạnh truyền đến tiếng lật sách, Mục Tương hẳn là đang đọc sách.

Y sờ sờ lớp băng trên mắt, sau đó chọc chọc Mục Tương, nói: “Cũng đã mười ngày, có thể tháo ra được chưa?!”

Giọng nói khàn khàn vừa tỉnh dậy của Hàn Hàn mang theo chút biếng nhác, Mục Tương buông sách cười cười nâng người dậy, thấy y vỗ vỗ thắt lưng, lỗ tai hồng hồng, vẻ mặt khẽ cau, phát hiện vô luận là thanh âm hay biểu tình gì, người này luôn khiến người ta yêu thương như vậy, nếu không phải hôm qua đã khiến y mệt mỏi, hôm nay cũng không muốn để y rời giường.

Mục Tương vươn tay, dùng chân khí xoa xoa thắt lưng còn đau nhức của Hàn Hàn, Hàn Hàn trong miệng nói: “Bên trái bên trái, sang bên trái một chút, phải, chính là chỗ đó!” Sau đó thoải mái thở hắt ra.

Mục Tương vừa xoa bớp vừa nói: “Kỳ thực tối hôm qua có thể tháo giúp ngươi, chính là nhìn ngươi ngủ say như vậy, ta không nỡ đánh thức ngươi.”

“Vậy bây giờ có thể tháo rồi chứ?!” Băng lâu như vậy thực sự không tự nhiên. Hàn Hàn đưa tay lên mắt.

Mục Tương lên tiếng: “Để ta.” Hàn Hàn liền rút tay về, tùy ý để Mục Tương giúp y tháo băng.

Lớp vải trắng một vòng lại một vòng chậm rãi rơi xuống, Hàn Hàn trong lòng có chút mong chờ lại có chút thấp thỏm.

Khi lớp băng cuối cùng rơi xuống, dược thảo thanh lương trên mắt được lau đi, mí mắt Hàn Hàn cảm nhận được ánh sáng ban ngày, khẽ run run mở ra.

Thế nhưng... Cảnh tượng trước mắt lại khiến y ngây ra, cũng không nói gì.

“Tiểu Hàn, như thế nào?” Phát hiện Hàn Hàn cứng ngắc, Mục Tương lo lắng hỏi.

Hàn Hàn quay đầu, sờ sờ khuôn mặt của Mục Tương. Trước mắt y thấy được ánh sáng, thấy được hình dáng của Mục Tương, nhưng chỉ là một mảng mơ hồ, giống như nhìn ảnh mình nơi đáy nước, không thể rõ ràng.

Trên mặt Hàn Hàn có phần thất vọng, nhưng vẫn gượng cười nói: “Không có việc gì, thấy được, chẳng qua không rõ lắm mà thôi.”

Mục Tương nắm lấy bàn tay đang đặt trên mắt của Hàn Hàn thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, chắc chỉ còn chút dư độc. Tai và giọng nói của ngươi đều đã bình phục, mắt nhất định chỉ là vấn đề nay mai. Triệu Tiểu Xuân đang giúp ngươi tìm dược, ngươi sẽ sớm bình phục thôi.”

Hàn Hàn bĩu môi. “Trúng độc cũng đã năm tháng, không chết đã là vô cùng may mắn, ta còn nghĩ kịch độc đã sớm xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, nhất định sẽ không thể phục hồi hết, tình hình hai mắt như vậy không biết có thể càng lúc càng xấu đi không? Tiểu Xuân tên kia cũng không phải thần tiên, đã tận tâm tận lực, huống chi trên người hắn còn có thương... Quên đi... A Tương... Ngươi xem có thể gọi hắn về được không, đừng để hắn ở bên ngoài chạy tới chạy lui tránh gặp chuyện không may...”

Hàn Hàn còn chưa nói xong, liền bị Mục Tương ôm chặt, gắt gao giữ trong lòng.

Mục Tương ở bên tai Hàn Hàn nói: “Mắt của ngươi không có việc gì, ta sẽ không để ngươi có việc gì.”

Cằm Hàn Hàn đặt trên đầu vai Mục Tương, bị ôm tưởng chừng như không thở nổi. Y yên lặng một lúc, lại nói: “Ngươi đừng như vậy, tình huống xấu nhất bất quá cũng là bị mù, ngươi nên sớm nghĩ xem có nên bảo Xích Tiêu phường làm giúp ta một cây quải trượng không, tốt nhất là cây quải trượng kia còn có thể dùng làm kiếm, ta thực không chịu được một tay cầm kiếm một tay cầm quải trượng đi tìm người tỷ thí đâu.”

Hàn Hàn ngữ điệu thoải mái, y không muốn khiến tâm tình Mục Tương quá nặng nề.

Kỳ thực những chuyện này căn bản không liên quan đến Mục Tương, nhưng tên ngốc tử này hết lần này tới lần khác cứ khăng khăng đem những chuyện ngoài ý muốn này đổ lên đầu mình. Hàn Hàn cảm nhận được Mục Tương đang tự trách, đau lòng vô cùng.

Mục Tương thấp giọng nói: “Nếu mắt ngươi thực sự không nhìn được nữa, vậy ta sẽ làm cây quải trượng của ngươi, chống đỡ cho ngươi cả đời, bồi ngươi đi đến bất cứ nơi nào ngươi muốn.”

Hàn Hàn để mặc Mục Tương ôm như vậy, một hồi lâu không nói gì, cuối cùng y khẽ đáp: “Ân...” Đem hai tay vòng qua cổ Mục Tương, nhắm mắt lại, cảm thụ sự ấm áp người này dành cho y, cùng lời hẹn ước làm bạn cả đời.

Thật tốt... Hàn Hàn thở dài, trong lòng nghĩ.

Nguyên lai vô luận có bị mù, câm, điếc, thậm chí có chết đi, cũng không hề gì.

Chỉ cần hai người có thể tâm ý tương thông, hết thảy đều đáng giá.

Mùi tuyết thoáng qua mũi, Bạch Linh vốn đang cùng y chơi cờ quay đầu nhìn ra cửa sổ, nói: “Tuyết rơi rồi.” Hàn Hàn liền không kiềm được, đến đầu giường cầm kiếm, chạy ra ngoài.

Bước chân y vững vàng, đi tới Bạch Mặc lâm uyển cạnh tiểu viện của Mục Tương.

Nơi này vào đông là đẹp nhất, bạch mai khắp núi nở rộ, những hạt tuyết mịn rơi xuống từ chân trời, trên cành khô điểm những hạt tuyết trắng, trên thế gian này dường như chỉ có một màu, tinh thuần vô cấu, hương thơm nhàn nhạt vương vấn khắp nhân gian.

Hàn Hàn vung tay một cái, danh kiếm rời khỏi vỏ, vỏ kiếm xuyên qua lớp tuyết.

Y mặc một bộ trường sam nhạt màu như bầu trời rộng lớn xanh trong hôm nay, mái tóc được buộc cao bằng sợi dây tơ cũng màu, thân ảnh thanh dật múa kiếm giữa hàn phong, không sợ lạnh giá, hoàn toàn chú tâm vào kiếm pháp.

Bảo kiếm phóng ra hàn quang, thoắt dao động trong tuyết trắng, trên lưỡi kiếm không hề dính sương tuyết, thoắt lại dây dưa chơi đùa với những bông tuyết mịn, kiếm vung lên vẽ thành những vết sáng, tuyết xung quanh đều bị cuốn vào bay lượn giữa kiếm thế, sau đó thân kiếm nhận nội lực thôi động chuyển thành một màu đỏ rực, khẽ rung lên, tuyết trắng đang lơ lửng trên không trong nháy mắt tiêu thất vô tung vô ảnh, chỉ còn lại những vệt nước mờ ảo, khiến thân ảnh đang tạm ngừng múa kiếm kia phảng phất một cảm giác mờ ảo mông lung.

Bạch Linh đứng một bên nhìn Hàn Hàn không nhịn được vỗ tay thật to, hắn hưng phấn hỏi: “Sư huynh, sư huynh, chiêu này của ngươi tên là gì? Lợi hại như vậy, ta như thế nào chưa từng thấy qua?!”

Hàn Hàn sau khi thu thế đứng thẳng lại, y nghe thấy Bạch Linh hỏi như vậy, mặt lại đỏ lên. “Chiêu này... Gọi là uyên ương hí tuyết... là kiếm pháp ta tự nghĩ ra...”

Vừa rồi khi múa kiếm, trong đầu y chính là cảnh tượng tối hôm qua khi đi tắm, Mục Tương nhảy vào dục dũng cùng y tắm rửa, cả gian phòng mờ sương, trong lúc ấy Mục Tương dựa sát vào y để y nhìn thật rõ thấy nét mặt tươi cười của hắn, người kia sạch sẽ đẹp đẽ như vậy, cũng giống như những bông tuyết này nhưng lực đạo bên hông của Mục Tương lại nóng rực khiến người ta mê loạn, khiến y thất thần, không thể tự kiềm chế.

“Uyên ương hí tuyết?” Bạch Linh thoáng nghẹn. “... Là uyên ương hí thủy chứ...” Hắn nhớ tới chuyện tối qua lúc mình đi tìm Hàn Hàn, trong phòng phát ra tiếng rầm rì, cùng tiếng nước khuấy động mãi không dứt.

“Sư huynh ngươi hỏng rồi...” Bạch Linh không khỏi lắc đầu.

Uyên ương hí thủy diễn xong cuối cùng lại tạo thành một chiêu kiếm pháp uy lực vô cùng, tuy rằng sư huynh vốn thiên tư thông minh, nhưng một lòng một dạ đều đặt trên người Mục thiếu gia như thế sao được?

Đại chưởng môn sư thúc từng nói qua, tương lai Hàn Sơn phái vẫn là giao vào tay sư huynh, đại chưởng môn sư thúc hiện tại cũng chỉ cai quản tạm thời mà thôi, sau này sẽ trả lại cho y.

Sư huynh hắn như bây giờ, sau này còn không phải sẽ gả cho Tả Ý sơn trang sao? Nếu đúng như vậy, cơ nghiệp cả đời của Hàn Sơn phái không phải cũng muốn đem làm của hồi môn?

Thực sự là nam đại bất trung lưu a! (con trai lớn không nên giữ lại)

“Hỏng cái gì mà hỏng?!” Hàn Hàn hung tợn hét lên. “Đói bụng rồi, cùng ta đi bắt gà rừng ăn đi!”

“A –” Bạch Linh theo sau Hàn Hàn gọi to: “Sư huynh, vậy bàn cờ trong phòng thì làm sao? Ta chỉ kém mấy quân nữa sẽ thắng nha!”

“Không được, làm đầy bụng quan trọng hơn.” Hàn Hàn hướng phía sau khoát tay.

“Sư huynh ngươi ăn gian!” Bạch Linh dở khóc dở cười.

“Hừ hừ!” Biết rõ sẽ thua, y còn lâu mới quay lại.

Hai người đi bắt gà, ở trong rừng làm sạch rồi đem nướng lên ăn.

“Này, đùi gà ngươi thích ăn.” Hàn Hàn đưa hai cái đùi gà cho sư đệ y, ngón tay dính đầy mỡ, cầm phần thịt còn lại cắn một miếng.

“Cảm ơn sư huynh!” Bạch Linh cao hứng nhận lấy cắn một một miếng lớn, gà rừng trên núi Lạm Thương ăn rất ngon, nơi khác không thể so sánh, ngon đến mức y cảm thấy thực thỏa mãn.

Hàn Hàn xé thịt, nhìn bầu trời âm u ngoài xa, hai má phình to, lầm bầm hỏi: “Hiện tại là giờ nào?”

“Giờ Thân.” Bạch Linh nói xong lại “A –” một tiếng, dọa Hàn Hàn giật nảy.

“Ngươi hét lên cái gì?” Hàn Hàn nói.

Bạch Linh ngượng ngùng cười cười. “Sư huynh xin lỗi, ta quên mất mình đã đáp ứng Ân tổng quản giờ Thân tới tìm hắn, giờ cũng đã muộn, ta đưa ngươi về trước, sau đó mới đi có được không?”

“Hắn tìm ngươi làm gì?” Hàn Hàn cảm thấy hơi lạ.

“Lần trước ta đứng trong viện tử chiêu điệp bị hắn nhìn thấy, hắn thấy bạch điệp của Hàn Sơn chúng ta thập phần xinh đẹp, hỏi ta lúc rảnh có thể gọi lại tới cho hắn ngắm không, ta liền đáp ứng.” Bạch Linh nói.

“Thật tốt!” Hàn Hàn vừa cắn thịt gà vừa nói: “Không như ta, Ân tổng quản đến bây giờ vẫn chưa từng thích. Có khi đụng mặt nhiều lúc cũng chỉ chào hỏi một tiếng, ngay cả hai mắt cũng chẳng muốn nhìn ta.”

Bạch Linh thế nhưng thấy khó hiểu. “Sao lại thế được, Ân tổng quản bình thường đối đãi với mọi người rất ôn hòa a! Với lại...” Bạch Linh dừng một chút, “Ta nhớ rõ khi còn bé sư phụ sư nương đưa chúng ta tới Tả Ý sơn trang, sư huynh ngươi ngoại trừ Mục thiếu gia ra, người ngươi dính chặt nhất chính là Ân tổng quản a, hắn nếu như không thích ngươi, sao có thể cho ngươi bám lấy?”

“A?” Hàn Hàn thoáng ngây ra. “Có chuyện này?”

Bạch Linh gật đầu. “Nếu không tin ngươi cứ hỏi Mục thiếu gia đi, Mục thiếu gia khẳng định còn nhớ.”

Lúc Mục Tương trở về, Hàn Hàn đang híp mắt cố mài mực, hai đệ tử Hàn Sơn ngồi trong phòng, cũng đang rất chuyên tâm chơi cờ.

Mục Tương vừa vào cửa, hai đệ tử kia liền đứng lên nói: “Mục thiếu gia!”

Mục Tương gật đầu, để cho bọn họ tiếp tục làm chuyện của mình, lại đi tới bên cạnh Hàn Hàn, nhìn tờ giấy trắng y bày trên bàn, hỏi: “Ngươi đang làm gì?”

“Viết thư về Hàn Sơn cho sư thúc.” Hai mắt Hàn Hàn không tốt, cố gắng mở căng ra, cũng chỉ thấy rõ thêm được một chút.

Mài mực xong, thấm ướt bút, y quay quay mấy lần vẫn không biết nên hạ bút như thế nào. Có chữ nhỏ đến mức chính y cũng nhìn không thấy, có chữ lại quá to tốn cả trang giấy.

Lúc y còn đang do dự, Mục Tương chợt đi tới sau lưng y, dựa lại gần. Bàn tay ấm áp kia bao lấy tay cầm bút của y, sau đó nói: “Ngươi muốn viết gì nói ta biết, ta nắm tay ngươi viết.”

“Ai,” Hàn Hàn khẽ quay người, “Đừng có dựa gần tai ta mà nói, ngứa lắm.”

“Không dựa gần như vậy, ta sợ ta nói ngươi không nghe.” Mục Tương mang theo tiếu ý nói.

“Tai ta đã sớm tốt rồi, ngươi dù có ở chân núi gọi lên, ta ở đỉnh núi cũng có thể nghe được!” Hàn Hàn nói.

“Phải vậy không? Vậy hôm nào ta xuống núi gọi thử xem, xem ngươi có nghe được ta nói gì không.”

“Được!” Hàn Hàn nghĩ một chút, lại vội nói: “Nhưng ngươi cũng đừng hô bậy!”

“Hô bậy? Ví dụ?” Mục Tương thấp giọng hỏi. Giọng điệu kia rơi vào tai Hàn Hàn, quả thực câu nhân.

“Ví dụ... Mục Tương thích Hàn Hàn...những loại đó...” Hàn Hàn đem lời này nói ra, trên mặt đỏ lừ, bất giác cúi đầu.

“Thì ra ngươi thích nghe những lời này. Không cần chờ đến hôm đó, ta hiện tại có thể nói cho ngươi nghe...”

Mục Tương chưa nói được nửa, bên cạnh liền nghe thấy mấy tiếng ho khan lộn xộn.

Hai sư đệ của Hàn Hàn mặt còn đỏ hơn cả sư huynh bọn hắn, che miệng “khụ, khụ, khụ –” ho không ngừng.

“Uây, sao các ngươi còn ở đây?” Hàn Hàn nghe thấy tiếng động đột ngột ngẩng đầu, liền đụng phải mũi của Mục Tương.

Mục Tương đau đến nhíu mày, mà hai người kia liền hô to: “Liền không có, liền không có.” Bàn cờ lẫn quân cờ đều cầm lên, vội vội vàng vàng chạy đi.

Cái mũi Mục Tương bị đụng phải có chút đau nhức, sau lại thấy buồn cười vô cùng.

Hàn Hàn lảm nhảm trong miệng mấy câu, sau đó cúi đầu nói: “Này, có thể viết rồi.”

“Ngươi muốn viết gì?” Mục Tương hỏi.

Mục Tương vốn tưởng rằng phong thư này của Hàn Hàn mở đầu là báo bình an, ai ngờ mở đầu là tên của sư thúc Hàn Hàn, nhưng câu sau lại xuất hiện mấy chữ Phù Hoa cung và Liễu Trường Nguyệt, kêu lòng hắn cả kinh.

Hàn Hàn giữa thư viết: bích ly châu y thu được tại bí thất mà chỉ có các đời chưởng môn mới biết,  là một viên trân châu trong suốt, ở giữa có một đóa sen thất sắc, muốn sư thúc y dùng hạt châu này truyền tin tới Phù Hoa cung, thỉnh cung chủ Phù Hoa cung Yến Phù Hoa cùng kỳ tử Yến Khuyết đến gặp một cố nhân, cố nhân kia tên là Liễu Trường Nguyệt. Hàn Sơn phái tạ ơn Phù Hoa cung đã thực hiện yêu cầu quá đáng này, bích ly châu vật quy nguyên chủ, hai bên cũng không còn thiếu nợ nhau.

“Yến Phù Hoa và Liễu Trường Nguyệt là người quen cũ?” Mục Tương nghi hoặc hỏi.

“Ân!” Hàn Hàn gật đầu. “Là lão bà của hắn.”

“Cái gì?!:” Tiếng Mục Tương cao lên.

Mục Tương cũng từng gặp qua Yến Phù Hoa, Phù Hoa cung hành sự thần bí, thương hào bên dưới vô số, nếu không phải bọn họ từng giao thủ, Mục Tương cũng không cách nào biết được nguyên lai Yến Phù Hoa lại là một nữ tử, bày mưu lập kế còn hơn mọi nam nhân trên thế gian. Mà Liễu Trường Nguyệt và Yến Phù Hoa hai người bá chủ một phương này cư nhiên lại là phu thê, thực khiến người ta kinh ngạc.

“Ha ha ha ha –” Hàn Hàn cười to. “Sợ chưa, ta khi đó cũng suýt bị hù chết! Sau mới biết được nguyên lai Liễu Trường Nguyệt định dùng ta dẫn Triệu Tiểu Xuân xuất hiện, sau đó sẽ từ Triệu Tiểu Xuân tìm ra được chỗ của Phù Hoa cung. Ta nhanh trí liền nói mình có một khối châu tử có thể trao đổi với Phù Hoa cung làm một chuyện, lợi dụng điều kiện này để hắn thả ta ra.”

“May mà ngươi nhanh trí.” Mục Tương bật cười.

“Cũng nhờ ngươi tới cứu ta đúng lúc mới có thể thành công, nếu như không có ngươi và mấy sư huynh đệ, ta hiện giờ cũng không có khả năng đứng ở chỗ này.” Hàn Hàn nghiêm mặt nói.

“Tiểu Hàn...” Mục Tương ôm lấy người trong lòng, thở dài. Nếu không có những sai biệt ngẫu nhiên này, hắn cũng không cách nào đưa người này trở về an toàn.

“A, đừng có thổi vào tai ta!” Hàn Hàn lại vặn vẹo,

Mục Tương cười cười hôn tai y một cái, quả nhiên, mặt Hàn Hàn liền đỏ ửng, lan tới tân mang tai.
Bình Luận (0)
Comment