Lãng Đãng Giang Hồ Chi Ám Tương Tư

Chương 39

Qua vài ngày, sau khi công việc trong phái đại khái đã được xử lí thỏa đáng, Hàn Hàn cũng an tâm được phần nào, ngày hẹn với Yến Phù Hoa sắp đến, trong đầu ước chừng một chút rồi gọi Bạch Linh tới, đầu tiên phải đến Thủy Nguyệt lâu ở Nhữ Dương.

Lúc đến Nhữ Dương trời đã sẩm tối, phía trước Thủy Nguyệt lâu ngựa xe qua lại tập trung huyên náo, đám tiểu quan đứng ở cửa đón chào khách, giữa gió trời lạnh buốt vẫn chỉ mặc một bộ y sam đơn bạc như vậy.

Mấy tiểu quan trẻ trung xinh đẹp bên dưới chỉ mặc một chiếc ti khố bằng len như ẩn như hiện, bên trên khoác ngoại thường căn bản không thể giấu được xuân quang, dáng người còn xinh đẹp hơn cả nữ tử, khiến Bạch Linh lần đầu tiên từ đại môn bước vào liền ngây ngẩn.

Bạch Linh lần trước đơn thuần là trèo tường vào cấp bách muốn cứu sư huynh hắn, cũng chẳng kịp nhìn xem Thủy Nguyệt lâu này rốt cuộc là địa phương nào, hôm nay đi theo phía sau Hàn Hàn bước vào Thủy Nguyệt lâu tràn đầy xuân sắc, chính là tay chân cứng ngắc không nhấc lên nổi.

Hàn Hàn vừa vào cửa, liền nhìn thấy Bạch Sương mama đang tiếp đón khách nhân.

Ánh mắt của y vừa dời đến người Bạch mama, mama liền cười duyên một cái vẫy vẫy khăn lụa thêu xuân hoa, lắc mông đi về phía Hàn Hàn. Hàn Hàn bị nụ cười cao hứng kia làm nổi một trận ác hàn, chân lùi từng bước một.

Bạch mama dùng ánh mắt như vớ được vàng nhìn Hàn Hàn, trong mắt hiện lên hào quang, cười đến run người nói: “Vị này ta chưa thấy a, chẳng lẽ đây là lần đầu tiên đến Thủy Nguyệt lâu của chúng ta? Chẳng hay có vị ca nhi nào vừa ý, hay để mama ta giới thiệu cho ngài vài người dung mạo tài nghệ nhất đẳng, hảo hảo hầu hạ gia ngài a!”

Hàn Hàn một thân trường sam lam nhạt, tuy là trang phục bình thường, nhưng ở vạt áo và cổ tay đều được thêu ám văn tinh tế, mái tóc đen được buộc lên bằng ngọc quan, vạt áo bên hông có diễm văn màu bạc, nhìn ngang nhìn dọc phong thái phi phàm, bộ dạng thanh lãng khiến người mục huyễn thần mê.

Bạch mama chép miệng, trong lòng ngứa ngáy, thầm nghĩ không biết người nọ đến phiêu nhân, hay bị nhân phiêu đây. Nếu thực sự là vế sau, hắn cũng vô cùng nguyện ý tự hứa với lòng mình, bao một cái tiểu hồng bao cho tiểu lang quân tuấn tú này, bồi hắn xuân tiêu nhất độ.

Hàn Hàn nghe lời Bạch Sương nói, mới nhớ tới trước kia khi ở Thủy Nguyệt lâu bản thân mang nhân bì diện cụ không hề lộ ra khuôn mặt thực sự, đến khi Mục Tương tới cứu người lại là một mảng hỗn loạn lại cách Bạch Sương rất xa, Bạch Sương nhất thời không nhận ra mình cũng là điều hiển nhiên.

Hàn Hàn nói: “Ta tìm Kim Hoa.”

Mama nịnh nọt nhìn khách quý, thầm nghĩ ăn mặc như vậy vàng bạc nhất định là có, chính là... Hắn đưa Hàn Hàn đến bên cạnh ngồi, còn khách khí rót một chén trà cho Hàn Hàn, nói:

“Kim Hoa nhi là đầu bài của Thủy Nguyệt lâu, không thể tùy tiện gặp khách, trước không nói đến hiện nay bên trong khuê phòng hắn đang có khách quý, cho dù ngài rất muốn gặp hắn, cũng phải mang cả núi vàng núi bạc đến trước mặt hắn cho hắn vui lòng, đợi đến khi tâm tình hắn tốt, muốn gặp ngài mới được.”

Mama lại nói tiếp: “Nếu không, gia nếu như vội vã, mama liền thay ngài an bài một ca nhi cũng không tồi hầu hạ ngài, cho dù ngài một lần muốn một, hai hay ba, cũng sẽ không để ngài thất vọng...”

Hàn Hàn đưa tay ngăn lại, nói: “Ngươi cứ nói cho hắn biết, Hàn Hàn có chuyện tìm hắn, hắn nghe xong sẽ tới gặp ta.”

“Hàn Hàn?” Mama nghe thấy cái tên này rất quen, sau đó nhìn một chút khuôn mặt của Hàn Hàn, lại nhìn nhìn Bạch Linh đứng phía sau y, trên đỉnh đầu có một con tiểu hồ điệp màu trắng, vẫn đang đập cánh.

Mama nghĩ một chút, bỗng nhiên gầm nhẹ nói: “Cái kia Hàn Hàn của Hàn Sơn phái! Ngươi là tiểu ách ba?”

“Bây giờ không còn câm nữa.” Hàn Hàn nói.

Bạch mama hít một hơi thật sâu. “Hảo, ngươi chờ một chút!” Dứt lời, liền kéo tà váy, bang bang chạy lên lầu, tiếp theo không lập tức chạy xuống, mà nói với Hàn Hàn:

“Người chờ ta một chút, đứng có làm ầm ĩ ở đại sảnh, ta đây liền mang ngươi đi gặp Kim...”

Kết quả mama chưa kịp nói hết, trên lầu lại có người thiếu kiên nhẫn, không đợi mama đưa người tới, đã tự mình kéo quần bang bang chạy xuống.

Kim Hoa vừa xuất hiện ở đại sảnh, cả phòng liền trở nên yên tĩnh. Kim Hoa đẹp, nhưng không phải ai cũng có thể nhìn thấy, nghe đồn hắn được lão bản của Thủy Nguyệt lâu dưỡng bên trong Tàng Kiều Các, nếu không phải là vương tôn công tử hay phú khả địch quốc xưng bá một phương, rất hiếm người có thể gặp qua hắn một lần.

Khuôn mặt như hoa như ngọc của Kim Hoa khiến mọi người không thể dời mắt, hắn xinh đẹp lãnh diễm, khi cười lên bế nguyệt tu hoa (hoa nhường nguyệt thẹn), khi im lặng lại như trầm ngư lạc nhạn, hơn nữa lại có một thân tuyệt thế vũ nghệ không ai sánh bằng, danh khắp Nhữ Dương, không biết có bao nhiêu phú hào thương nhân muốn mua hắn về nhà, ngày đêm âu yếm.

“Kim Hoa!” Hàn Hàn mỉm cười dang rộng hai tay, muốn cho tiểu Kim Hoa lâu rồi không gặp một cái ôm thật chặt. Không biết đã bao lâu không gặp người này rồi, lúc này vừa nhìn thấy khuôn mặt cứng ngắc không chút biểu tình của hắn, trong lòng thực sự hoài niệm vô cùng.

Ai ngờ Kim Hoa bỗng nhiên đứng lại, khuôn mặt lạnh lùng, đưa chân đá một cái, lại trúng ngay vào bụng Hàn Hàn, khiến cho hàn Hàn không chút phòng bị cả người bị đá ra ngoài.

Bạch mama há mồm thét chói tai. “Hảo Kim Hoa nhi của ta, đây không phải là hậu viện, đây là đại sảnh tiền viện a –”

Hàn Hàn bị đá đi thuận thế một chưởng đánh xuống mặt đất, lại như diều hâu trở mình dễ dàng nhảy lên, hoàn toàn không hề làm dơ y sam đứng dậy, ngạo nghễ nâng cằm liếc mắt nhìn về phái Kim Hoa.

“Ngươi cho rằng ta vẫn là tên ách ba chỉ có thể chịu đánh vô pháp đánh trả sao?”

Kim Hoa cười lạnh một tiếng bộ dạng muốn tiến lên, Hàn Hàn cũng một tư thế nghênh đón không hề sợ hãi.

Rất nhiều khách nhân đưa mắt nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra, tiếp đó không chỉ có mọi người trong phòng và đám tiểu quan nhìn thấy Kim Hoa và Hàn Hàn, ngay cả ngoài cửa cũng bắt đầu tụ họp một đám đông hiếu kỳ.

Bạch mama sợ tới mức lại la lên một hồi, vội vàng gọi hộ viện đem người toàn bộ bắt lại, đồng thời đưa đến Tàng Kiều Các của Kim Hoa, tránh cho đợi đến lúc đại thính bị hai tên tôn đại phật này dỡ xuống, sinh ý cũng chằng còn.

“Ngươi lại tới đây làm gì?” Bên trong Tàng Kiều Các, Kim Hoa hỏi vậy. Trong mắt hắn một mạt sắc bén bất tán, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hàn Hàn.

Hàn Hàn nói: “Chuyện đáp ứng Liễu Trường Nguyệt ta cũng không quên, sự tình Phù Hoa cung có tiến triển, cho nên lúc này mới tìm đến hắn.”

Kim Hoa lại nói: “Nếu có chuyện sao không để thuộc hạ đưa tin đến là được? Tự mình đến Thủy Nguyệt lâu làm cái gì. Ngươi đừng quên bên dưới Thủy Nguyệt lâu chính là Thanh Minh các, mấy ngày trước vừa từ nơi này ra, không qua mấy ngày liền quay lại, muốn chết cũng đừng đến đây mà chết!”

Câu nói này của Kim Hoa khiến Hàn Hàn cười mãi, y nói: “Ngươi lo cho ta?”

“Ai thèm lo cho ngươi?” Kim Hoa một quyền giáng vào ngực Hàn Hàn.

Hàn Hàn nguy hiểm bắt được. “Yên tâm, chủ tử của ngươi còn có chỗ phải dùng đến ta, chỉ cần ta có thể dẫn hắn đi gặp Yến Phù Hoa, hắn sẽ không làm gì ta.”

Kim Hoa liếc Hàn Hàn một cái, vốn định nói thứ Liễu Trường Nguyệt muốn cũng không phải mạng của y, mà là thực cảm thấy y thú vị, nhưng nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân, liền ngậm miệng liếc ngang tên đầu gỗ này một cái, rồi lùi sang một bên.

Cửa được chậm rãi đẩy ra, Liễu Trường Nguyệt một thân tử y tươi cười bước vào phòng Kim Hoa, dùng thanh âm ôn hòa sảng lãng nói: “Xem ai tới này, Hàn chưởng môn đại giá quang lâm, thật quý hóa cho Thủy Nguyệt lâu a!”

Hàn Hàn bĩu môi chắp tay: “Liễu Các chủ không dám không dám!”

“Kim Hoa ngươi đi ra ngoài trước.” Liễu Trường Nguyệt nói.

Kim Hoa sau khi vén áo thi lễ nhanh chóng rời đi.

“Bạch Linh ngươi cũng ra ngoài đi.” Hàn Hàn kêu sư đệ một tiếng.

“Chính là sư huynh...” Bạch Linh đối với Liễu Trường Nguyệt cũng không có hảo cảm, hắn có chút khẩn trương nhìn Hàn Hàn.

Lại thấy sắc mặt bình tĩnh của Hàn Hàn, ung dung đối hắn khoát tay áo, Bạch Linh lúc này mới quyết định lui ra cửa.

Cửa lại được đóng lại, trong phòng chỉ còn hai người Hàn Hàn và Liễu Trường Nguyệt, Liễu Trường Nguyệt đi đến chỗ cũ kia ngồi xuống, phủi phủi chỗ ngồi bên cạnh muốn Hàn Hàn qua đấy.

Hàn Hàn bực mình liếc mắt nhìn Liễu Trường Nguyệt, tự mình kéo một chiếc ghế bên bàn tròn ngồi xuống, châm trà uống.

Liễu Trường Nguyệt lơ đễnh hỏi: “Nàng nói như thế nào?”

“Giờ ngọ ngày kia, gặp tại rừng trúc ngoại thành.”

Khi Liễu Trường Nguyệt nghe thấy lời này hai tay nắm chặt, từ trên nhuyễn tháp đứng lên, vội vàng hỏi: “Nàng thực sự bằng lòng gặp ta? Cũng sẽ đưa theo nhi tử đến đây? Ngươi có hỏi rõ hay không, giờ ngọ là giờ ngọ nhất khắc hay giờ ngọ hai khắc? Nàng có còn nói điều gì không?”

Hàn Hàn trừng mắt nhìn, chén vừa đưa lên tới miệng lại dừng lại. Y thế nhưng chưa thấy qua Liễu Trường Nguyệt bộ dạng bối rối như vậy, cảm thấy thú vị, lại nhìn thêm một chút.

Liễu Trường Nguyệt phát hiện ánh mắt thích thú của Hàn Hàn, lập tức ho mấy cái, khôi phục bình tĩnh ngồi xuống, trên mặt lại lộ ra nụ cười bát phong xuy bất động. “Vừa rồi thất lễ, Hàn chưởng môn cũng đứng trách móc.”

Hàn Hàn muốn cười lại không thể cười, nhấp nhấp môi: “Sẽ không.”

“...” Liễu Trường Nguyệt cười đến nheo mắt, nói: “Cách ngày hẹn cũng còn chút thời gian, hai ngày này Hàn chưởng môn cứ đợi ở Thủy Nguyệt lâu đi, ngươi và Kim Hoa ly biệt đã lâu, hắn thời gian này có thể rất nhớ ngươi.”

Hàn Hàn gật đầu. “Ta biết.” Nghĩ đến vừa gặp mặt đã bị đá cho một phát, nếu không phải cái chân nhỏ kia đá cao, mà y động tác cũng nhanh nhẹn, kia chỉ cần thấp xuống một chút còn không đoạn tử tuyệt tôn đi?

Kim Hoa thực sự là nhớ y vô cùng a!

Liễu Trường Nguyệt đứng dậy phủi phủi vạt áo, đi tới vỗ lên vai Hàn Hàn. “Dọc đường tới đây cũng vất vả Hàn chưởng môn, tại hạ không quấy rầy Hàn chưởng môn, thỉnh Hàn chưởng môn nghỉ ngơi đi!”

Khi Liễu Trường Nguyệt vỗ lên vai y Hàn Hàn đã cảm thấy không ổn, vừa muốn tránh đi, ai ngờ mũi lại ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.

『 hỗn đản, lại ám toán ta! 』 Hàn Hàn trong lòng vừa thoáng qua ý niệm này, trước mặt liền tối sầm, ngất đi.

Hàn Hàn cảm thấy đầu có phần nặng nề, lắc lắc đầu muốn mở mắt, phát hiện trước mắt một mảng tối đen, trong đầu cả kinh, đang nghĩ đến “Chẳng lẽ lại bị độc mù rồi?!”, lại thấy bên cạnh có chút khác thường, quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt sáng lên trong bóng đêm như mắt mèo đang như chớp như không, chăm chú theo dõi y.

“Kim Hoa?” Hàn Hàn buồn bực nói.

Y khẽ động cơ thể, nhưng phát hiện tứ chi vô lực, kỳ quái xem xét một vòng, trông thấy chính mình đúng là đang nằm trên giường, bên cạnh còn có Kim Hoa, hai người còn đắp chung một cái chăn, khoảng cách gần đến mức có thể cảm thấy được hô hấp của đối phương phả lên mặt mình.

“Tỉnh?” Thanh âm của Kim Hoa truyền đến, bình tĩnh không chút dao động.

“Đây là sao?” Hàn Hàn nghi hoặc hỏi.

“...” Kim Hoa nói: “Còn không phải do ngươi gây ra?”

“Ta?” Hàn Hàn cả đầu mờ mịt.

“Lần trước ngươi trước khi rời đi muốn chủ thượng đối với ta tốt một chút, chủ thượng lại nghĩ ngươi có ý với ta, nên mới đánh thuốc mê ngươi, ném lên giường của ta.” Kim Hoa thản nhiên trả lời.

“Gì?” Hàn Hàn nghẹn nước bọt, sặc không nói nên lời, vất vả lắm mới bình thường lại, lập tức quát: “... Khụ khụ khụ... Liễu Trường Nguyệt đầu có bị dính nước không đó?”

“Không cho phép ngươi nói chủ thượng như vậy!” Kim Hoa ở bên dưới nhéo một cái, chỗ dùng lực lại chính là lớp da non mềm nhất bên bắp đùi Hàn Hàn, đau đến mức hai mắt Hàn Hàn lập tức tràn đầy lệ quang.

Kim Hoa tiếp đó lại đưa tay lau mặt, lẩm bẩm nói: “Nước bọt bắn lên cả ta!”

Hàn Hàn hàm lệ nói: “Liễu Trường Nguyệt rốt cuộc là nghĩ cái gì a? Ta muốn hắn hảo hảo đối đãi ngươi, hắn lại đem ta tặng cho ngươi! Đúng là ta có thích ngươi, thích đến nỗi muốn đưa ngươi đi khỏi nơi này, nhưng ta đối với ngươi là rõ ràng chỉ là thương xót, ngươi đối với hắn mới là cái loại yêu thích kia, hắn căn bản không muốn hiểu đi!”

“Ngươi còn nói!” Kim Hoa trừng mắt nhìn y.

“Hảo, ta không nói!” Hàn Hàn nghẹn một chút. Chính mình hai tay trói gà không chặt quả thực là bị người ta đùa giỡn, Kim Hoa nói cái gì liền như vậy đi, lúc này y cũng đánh không lại Kim Hoa.

Kim Hoa bắt đầu trầm mặc, trầm mặc đến lúc Hàn Hàn lại bắt đầu thấy buồn ngủ, mệt mỏi mấy ngày qua khiến y không thể chống đỡ, muốn quay sang bên cạnh Kim Hoa thiếp đi, Kim Hoa mới chậm rãi mở miệng nói:

“Ngươi không biết... Chủ thượng thực sự đối với ta tốt lắm... Năm ấy phía nam có nạn đói, trong ruộng không có một ngọn cỏ, người trong nhà đem ta trói lại ném vào nồi lớn muốn nấu thành nhục thang, nếu không phải chủ thượng đi qua cứu được ta, ta sớm đã bị ăn... Chủ thượng nói tính mạng của ta là do hắn mang lại, ta cũng cho rằng như thế. Bất luận chủ thượng có đối xử với ta như thế nào, ta cũng cam tâm tình nguyện, cả đời nguyện trung thành với hắn.”

Hàn Hàn vẫn là lần đầu tiên nghe thấy Kim Hoa nói đến chuyện của mình, y mở mắt ra, lăng lăng nhìn người đang nằm bên cạnh.

Kim Hoa lại nói tiếp: “Chính là vì một cậu nói của ngươi, chủ thượng nói với ta, hắn không hiểu phải như thế nào mới là đối tốt với ta, dứt khoát cứ đem mạng của ta cho ngươi, nếu ngươi bước trở lại Thủy Nguyệt lâu một bước, từ nay về sau ta liền là người của ngươi... Nếu ngươi không cần, liền để ta ly khai Thủy Nguyệt lâu, tự sinh tự diệt...”

Thanh âm của Kim Hoa dừng một chút, bỗng nhiên có chút bi thương mỉm cười: “Chủ thượng luôn luôn là như vậy, gặp chuyện phiền lòng, liền dứt khoát giết hoặc ném sang một bên. Một câu nói của ngươi, đem ta đẩy vào tử cục.”

Hàn Hàn mạnh mẽ nắm lấy tay Kim Hoa, chân thành nói:

“Ta muốn ngươi, ta như thế nào lại không muốn. Ta từ khi vừa thấy ngươi đã rất thích ngươi, không biết tại sao, ta cảm thấy ngươi và ta rất hợp nhau, nhìn thấy ngươi, trong lòng liền rất muốn yêu thương ngươi. Kim Hoa, ngươi về nhà ta đi, làm đệ đệ của ta được không? Ta sẽ đối xử với ngươi tốt hơn cả Liễu Trường Nguyệt, đem ngươi phủng lòng bàn tay mà yêu thương, bình thường chúng ta có thể luyện công phu luận bàn võ nghệ, lúc rảnh rỗi sẽ mang ngươi đi dạo chơi đại giang nam bắc, xem phong cảnh khắp mọi nơi.”

Kim Hoa sửng sốt, nhìn thẳng vào Hàn Hàn.

Hàn Hàn chân thành thề nói: “Kim Hoa, tới nhà của ta, làm đệ đệ của ta. Ta sẽ cả đời thương ngươi, hảo hảo chiếu cố ngươi.”

Kim Hoa cảm thấy cổ tay bị nắm đến đau nhức, nhưng cũng theo lực đạo như vậy cảm nhận được tâm ý chân thành của người này.

Hốc mắt nhịn không được đỏ ửng, mấy năm qua chưa từng rơi một giọt lệ, hôm nay lại khiến mắt hắn nóng lên.

Tiếng nức nở nho nhỏ vang lên giữa sương phòng tối đen, Hàn Hàn nghe thấy thực không nỡ, trực tiếp ôm Kim Hoa vào lòng, vỗ vỗ lưng hắn, nói:

“Vậy cứ quyết định như vậy, kể từ hôm nay ngươi là đệ đệ của Hàn Hàn, chờ đến khi chuyện ở đây xử lí tốt, ta liền mang ngươi quay về Hàn Sơn. Liễu Trường Nguyệt tên kia đứng quan tâm đến hắn nữa, ác nhân tự có ác nhân ma, chờ khi gặp lại Yến cung chủ, Phù Hoa cung chống lại Thanh Minh các, ta xem hắn có thể kiêu ngạo được bao lâu!”

Hàn Hàn dứt lời, hừ một tiếng.

Kim Hoa ở bên trong chăn hung ác đá Hàn Hàn một cước, giọng nói mang theo âm mũi nói: “Không cho ngươi vô lễ với chủ thượng.”

Hàn Hàn càu nhàu vài tiếng: “Ngươi đã là đệ đệ của ta, như thế nào còn bắt tay với bên ngoài, che chở tên hỗn trướng đó!”

Y tiếp đó khẽ vuốt mái tóc mềm mại của Kim Hoa, thầm nghĩ dù sao cũng đưa được Kim Hoa trở về, xem như đã giải quyết xong một cái tâm nguyện, cũng đừng tái tính toán với Liễu Trường Nguyệt nữa.

Vết thương trong lòng Kim Hoa tạm thời cứ để hắn chịu đựng, chờ một thời gian, vết thương liền sẹo mờ dần đi, bản thân sẽ từ từ tốt lên.

Hai ngày sau, giờ ngọ, bên trong lương đình tại rừng trúc ngoại thành.

Liễu Trường Nguyệt hai tay khoát phía sau, nghển cổ nhìn về con đường nhỏ trước mặt, nét mặt mặc dù không hiện lên điều gì, nhưng hai tay cứ xếp qua xếp lại sớm đã để lộ tâm tư của hắn.

Hàn Hàn cùng Bạch Linh an tọa trên ghế đá trong lương đình, chờ người không phải là bọn họ, đương nhiên vẻ mặt thoải mái hơn nhiều.

Hàn Hàn thích thú gảy chiếc danh cầm đêm trước Kim Hoa đưa đến cho y, yêu thích đến không dứt ra được.

Bên trên chiếc danh cầm này có khắc hai chữ “Thiên lôi”, tiếng đàn trầm mà vang vọng, chính là một danh khí khó tìm. Kim Hoa đem cây đàn này cho y, tâm ý không nói nhưng rất rõ ràng, khiến Hàn Hàn tâm tình quả thực tốt vô cùng.

Bạch Linh đem gói kẹo thông buổi sáng mới mua mở ra bốc từng viên từng viên bỏ vào miệng, hiếu kỳ nhìn bộ dáng đánh đàn của sư huynh hắn. “Sư huynh ngươi tinh thông âm luật a, sao ta lại không biết?” Tiếng đàn còn rất dễ nghe.

Hàn Hàn ngáp một cái nói: “Ngươi biết thổi tiêu, ta biết gảy cầm, cũng không cần ngạc nhiên thế chứ?”

Giờ ngọ nhất khắc, tiếng vó ngựa lộc cộc truyền đến từ xa. Một chiếc mã xa màu trắng được kéo bởi tám con tuấn mã đạp tuyết trong rừng chạy tới, thân xe trang trí rực rỡ, mà người lái xe lại là một thiếu niên mặt tròn.

Thiếu niên kia kim quan thúc phát (tóc được buộc bằng kim quan), da trắng như tuyết, vạt áo xanh như nước hồ thu tung bay trong gió, đôi mắt đen to tròn nhìn thẳng vào đám người trong đình.

Đến khi mã xa đến trước đình dừng lại, thiếu niên kia xoay người nhảy xuống xe, màn trắng được vén lê, đỡ một nữ tử xinh đẹp khoác hồ cừu bạch sắc, dung mạo tuyệt thế bước xuống.

Nữ tử kia vừa bước xuống xe, không chỉ có Liễu Trường Nguyệt, ngay cả Hàn Hàn hô hấp cũng như ngừng lại.

Rõ ràng cũng không phải lần đầu tiên gặp Yến Phù Hoa, nhưng lần thứ hai gặp lại cái cảm giác kinh diễm kia vẫn khiến y vô pháp làm quen.

Yến Phù Hoa một thân túy bạch (thuần trắng), trên mái tóc đen dài vẻn vẻn chỉ cài một chiếc trâm bằng ngọc lưu ly, trang phục tuy đơn giản như vậy, nhưng nàng vừa ngẩng đầu, liền khiến đất trời đất ngả nghiêng.

Đôi mắt của nàng mị nhi bất đãng (quyến rũ mà không hề phóng túng), cặp môi phong nhi bất yêu (dày mà không gây cảm giác yêu mị), băng cơ ngọc cốt dung mạo uyển diệu, xinh đẹp tựa như xuân hoa khai trán, thực sự là một vị mỹ nhân.

Hàn Hàn không khỏi nghĩ thầm, tên Liễu Trường Nguyệt này năm đó nhất định là mắt bị mù, mới có thể rời bỏ nàng.

Còn có Yến tiểu cung chủ, một người tâm tư đơn thuần lại lương thiện, một chút cũng không giống nhi tử của Liễu Trường Nguyệt.

Cùng Yến Phù Hoa đứng từ xa nhìn nhau, Liễu Trường Nguyệt trong lòng dao động, ánh mắt thoáng bất an. Từ biệt mười chín năm, nhân sự sớm đã không còn như cũ, chính là năm đó nữ tử vô cùng xinh đẹp kia hiện giờ lại càng rực rỡ, khiến hắn chỉ vừa bước ra khỏi lương đình liền đứng ngay tại chỗ, không cách nào tiến lên phía trước.

Thiếu niên mặt tròn cũng không hề sợ hãi người lạ, tò mò chạy lên trước mấy bước, sau đó phóng một cái vào lòng Liễu Trường Nguyệt, chép chép miệng, mang theo âm mũi la lớn:

“Cha a, người chính là cha a!”
Bình Luận (0)
Comment