Lãng Đãng Giang Hồ Chi Dược Sư (Triệu Tiểu Xuân Lịch Hiểm Ký)

Chương 16

Trúng xuân dược mà ngày cũng kỳ kèo đêm cũng mè nheo không cho người ta ngủ.

Dã man, không được coi thường Triệu tiểu Xuân ta như vậy!

Hừ hừ! bốc hỏa phát nhiệt chứ gì? Cho ngươi thử “Kim thương tuyệt đối đảo”!

Xem ngươi còn thế nào là nhiệt thế nào là hỏa.

Bất quá, trong lòng Tiểu Xuân còn nghĩ tới thương thế trên người mỹ nhân.

Tuyệt đối đảo, chuyện này hãy cứ để sau, trước tiên cứ lo cho cái bát nguyệt thập ngũ của mình đã.

Giang hồ, triều đình; chính tà giao chiến, tranh đoạt không ngừng.

Tiểu Xuân tự biết một người quản không hết chuyện thiên hạ.

Đông Phương Vân Khuynh đã can thiệp vào giang hồ lại còn thân là hoàng tử.

Những chuyện phiền phức thật sự muốn ly cũng không khai muốn tránh cũng không thoát.

Mà hắn Triệu Tiểu Xuân chỉ là một thầy thuốc bình thường.

Không có quyền thế uy người, càng không có năng lực xoay vần thế thái.

Muốn quản nhiều lắm cũng chỉ có thể quản đến tính mệnh của Vân Khuynh mà thôi…

Chương 1

Cho rằng chỗ đại sảnh người thì đông mồm thì lắm, La Khỉ nghĩ đến thân phận đặc biệt của Tiểu Xuân, liền nắm tay hắn kéo lên sương phòng của mình ở trên lầu, lại dặn dò hộ vệ không cho phép người nào lai vãng đến gần, sau đóng cửa, tiếp đó lại ôm chầm lấy Tiểu Xuân gào khóc hết một canh giờ.

[Tiểu Xuân a, Tiểu Xuân a…] La Khỉ gào.

[Cha, cha…] Tiểu Xuân cũng chả biết phải làm thế nào, chỉ có thể đứng yên cho ông già mới nhận mặt này ôm vậy [Ta không phải đã quay trờ về, còn chưa chết đây sao? Người sao lại còn khóc như vậy?]

[Ta năm đó từ biên cương hộc tốc chạy về chỉ thấy thi thể của mẹ ngươi, còn không thấy ngươi… đám quan viên giám ngục ở đó hỏi cái gì cũng không biết… không biết ngươi đã đi đâu mất rồi… ta nghe thấy mà tim gan đều… tim như vỡ nát…] La Khỉ nghẹn ngào, cố gắng rặn ra từng lời đứt quãng [Đều lỗi tại ta không tốt… mẹ con các người gặp phải chuyện như vậy… mà ta còn mãi ở tận biên cương… vừa nghe tin mẹ ngươi cướp thiên lao ta lập tức chạy về… thế mà… thế mà vẫn chậm một bước… để Nguyệt phi con người ác độc đó hại mất mẹ ngươi và ngươi…]

La Khỉ lại kéo Tiểu Xuân ra trước mắt, nhìn một lượt từ đầu đến chân, xúc động nói [Bọn họ còn nói rõ ràng đã chính mắt nhìn thấy ngươi bị chém làm hai mảnh… sao có thể… sao có thể còn sống được… mà còn lớn đến thế này… ta không biết… không biết không biết…]

La Khỉ lắc lắc đầu, không muốn tự mình lại dọa mình.

[Tháng bảy cũng qua rồi… không thể không thể…] Tiểu Xuân nhà hắn còn sống khỏe sống tốt, có thân thể có hơi ấm, không thể là ma được.

Tháng bảy là tháng mà quỷ môn quan mở, cô hồn lên trên kiếm ăn, cho nên ông bà người tàu người việt cứ phải cúng cô hồn, mà hầu như toàn cúng cô hồn sống ‘___’

[Ta được thời, gặp được sư phụ.] Tiểu Xuân thấy cha mình như vậy liền phải trấn an, mà sắc mặt ông già lại bắt đầu chuyển xanh chuyển trắng, e rằng bệnh cũ lại vì quá kích động mà tái phát, liền móc ra một dược bình màu hồng đổ thuốc ép cha hắn tắc xuống, rồi kéo cha ngồi xuống thở lấy mấy hơi.

Tiểu Xuân đem chuyện thập tử nhất sinh của mình kể hết toàn bộ ra, gồm có chuyện làm sao gặp được sư phụ, sư phụ làm thế nào độ huyết cứu sống hắn, sư phụ mang hắn cùng đại sư huynh về cốc, dạy hắn y thuật, dạy hắn võ công, các sư huynh trong cốc đối xử với hắn tốt như thế, hết thảy hết thảy đều nói cho cha biết.

[Hóa ra là như vậy…] La Khỉ rưng rưng nước mắt gật đầu [Ngươi có được một phen kỳ ngộ, qua được cửa hiểm, còn bình an trưởng thành đến thế này, nhất định là nhờ có mẹ ngươi không nỡ để ngươi theo, ở trên trời có linh thiêng phù hộ cho ngươi. Chỉ là…]

Nghĩ đến người trong lòng, La Khỉ lại không kìm được nước mắt tuôn rơi [Chỉ là Tiểu Ngưng như vậy bỏ đi… ta thật sự không cam lòng a…]

[Chuyện này toàn bộ đều trách Nguyệt phi người đàn bà đó!] La Khỉ đột nhiên căm phẫn rơi nước mắt, cúi đầu nghiến răng, giận giữ nói [Nếu không phải con mụ đó bưng tai bịt mắt hoàng… hoàng đế, lại còn câu kết nịnh thần hãm hại Lan gia, làm sao hại cả một nhà trung liệt như Lan gia, còn hại cả Tiểu ngưng vô cớ mất mạng…]

[Ai… đều là chuyện đã qua…] Tiểu Xuân thở dài, ông bố này sao mà thích khóc vậy a!

Tiểu Xuân nghĩ một chút, hắn tính tình bên trong là giống mẹ, cho nên La Khỉ nhận ra hắn, ngoài mặt lại giống cha, cho nên hắn nhận ra La Khỉ, giữa hai người có mối quan hệ huyết nhục không thể nghi ngờ, mà mẹ lại chưa hề đề cập đến vấn đề này thì lại là có chuyện, hắn nên hỏi cho biết mới đúng.

[Ta nói, cha à…] Tiểu Xuân mở miệng.

[Ngươi gọi ta là gì?] La Khỉ thình lình ngẩng đầu, hỏi.

[Ờ… cha?] Có gì không đúng sao?

[Có thể gọi lại lần nữa không?] La Khỉ trưng cái bộ mặt anh tuấn kèm theo đôi chút tang thương, giọng điệu cầu khẩn van nài.

[Cha.] Tiểu Xuân y lời gọi lại.

[Con trai ngoan, con trai ngoan của cha.] La Khỉ cảm động không dứt, lại nói [Gọi thêm một lần nữa, gọi thêm một lần nữa đi!]

[Cha, cha, cha, cha, cha, cha, cha, cha, cha…] Tiểu Xuân muốn làm con trai ngoan, lập tức làm theo lời La Khỉ gọi không dưới mười lần, mà tới cuồi cùng, cũng chẳng biết vì sao khóe mắt cũng thấy phát đỏ.

Tiếp đó, hai cha con không nhịn được lại ôm nhau khóc lóc, người nào người nấy đắm chìm trong niềm sung sướng thất lạc rồi lại đoàn tụ một hồi rất lâu.

[Cha a…]

[Tiểu Xuân a…]

Khóc, khóc, khóc lại khóc.

Qua cơn kích động phụ tử trùng phùng, Tiểu Xuân một mực kéo La Khỉ lên giường nghỉ ngơi, dù sao cái bệnh của La Khỉ cũng phải tối kỵ thất tình nội thương, mà hắn không muốn bản thân mình mới tìm được cha mình, ngó qua ngó lại một cái thì mất cha.

La Khỉ cho người hâm nóng một bình Hoa Điêu thượng hạng, lại cho nhà bếp làm mấy món mỹ vị, cùng tiểu Xuân ở trên giường ăn uống chát chít, cũng là về những chuyện xảy ra trong bao năm qua.

Hoa Điêu: đặc sản thượng đẳng của Thiệu Hưng, cả Nữ nhi hồng cũng là từ đây đấy nhá X”D

Tiểu Xuân thầm nghĩ, hai cha con thì chính là hai cha con, quan hệ huyết thống vốn không thể lừa đảo. Càng ngắm La Khỉ càng cảm thấy gương mặt đó cùng với gương mặt của mình lúc hạ nhân bì diện cụ xuống thật sự giống nhau, có điều dám khẳng định bản thân hắn không thể nào sánh được với cái trò mưa lệ tuôn rơi này được.

La Khỉ một mặt uống rượu, một mặt kể lể chuyện tình năm đó mình cùng với hoa khôi của Yên Ba lâu Triệu Ngưng Xuân gặp gỡ như thế nào, lại còn liên tiếp thắng mười ba ván cờ khiến giai nhân tự nguyện gảy đàn hiến khúc, cũng chính là một khúc Quảng lăn tán danh chấn thiên hạ, coi như đã ấn định hắn đời này kiếp này cùng giai nhân gắn bó không rời.

[Ầy… quảng lăng tán a…] Tiểu Xuân không uống rượu, chỉ uống trà. (con ngoan:”>)

Thì ra ông già chính là người đó, thì ra bà già cũng là có nhắc đến, có điều hắn lúc đó còn quá nhỏ, cho nên không hiểu được lúc mẹ hắn nhắc đến một gã si tình cứ bám riết không ngừng, trên gương mặt cười xán lạn đó là đang biểu thị điều gì.

[Bất quá tại sao mẹ chẳng bao giờ nói với con về cha, mà con cũng chưa từng gặp qua cha?] Tiểu Xuân hỏi thẳng.

[Là vì nàng lúc đó đang giận ta…] La Khỉ ấp úng nói [Mà thật ra là ngươi có gặp qua ta, có mà ngươi quên mất rồi thì có. Ngày ngươi đầy tháng, mẹ ngươi để ta ôm ngươi thật là lâu, ta còn nhớ rõ ngươi lúc đó rất nhỏ, nhưng mà rất ham cười, ta vừa ôm ngươi, ngươi lại cười mãi không thôi.]

La Khỉ tưởng nhớ lại quang cảnh trước kia, nét mặt trở nên ôn hòa mềm mại [Ngày đó uống mừng ngươi đầy tháng, người đến vương phủ chúc mừng người nào cũng nói ngươi giống cha y hệt, mà ngươi rõ ràng chỉ là một đứa bé, nhìn thấy ai cũng không sợ, thấy ai cũng cười. Người nào cũng nói ngươi sau này trấn giữ gia môn, về sau tất sẽ thành tài.]

[Ây… vương phủ a…]

La Khỉ uống tới lúc ngà ngà say, cũng không nghe rõ nổi tiểu Xuân từ đầu tới cuối đang ngâm nga cái gì.

Tiểu Xuân chỉ nói với cha hắn có một số chuyện có lẽ cảm thấy chưa tới lúc, hoặc có thể không biết nên bắt đầu như thế nào, mới quanh co giấu diếm như vậy. Mà trong lúc nói chuyện lại cảm thấy không trọn vẹn, nói một hồi rốt cuộc cũng tới trăm ngàn chỗ hở.

Tiểu Xuân chỉ từ vài ba suy đoán, cũng hiểu được thân phận của mình thật rối rắm, người cha thân phận không nhỏ này thật ra thì là ai?

Không bao lâu sau từ ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, La Khỉ trong phòng hô lên hỏi xem có chuyện gì, người ngoài cửa liền trả lời [La gia, tiểu cô nương bị trói đến kia đã một ngày một đêm rồi không chịu ăn uống gì, còn khóc mãi không ngừng, ngài có muốn tới xem thử?]

[Trói?] Tiểu Xuân đang uống trà liền ngây người, nhìn sang người cha đang uống rượu say lè nhè.

[A!] La Khỉ nhìn lại Tiểu Xuân, bộ dạng xấu hổ cười ngượng [Thì là… nhìn thấy ở bên ngoài…]

Tiểu Xuân chợt nhớ lại chuyện chính mình đã bị mang đến Yên Ba lâu như thế nào, cũng hướng về phía cha hắn nhoẻn miệng cười [Vậy chúng ta bây giờ có phải là trước tiên cứ nên đi xem thử tiểu cô nương kia làm sao không chịu ăn uống?]

[Phải phải phải!] La Khỉ vội vàng đứng dậy, kéo Tiểu Xuân cùng chạy ra.

Bọn họ đến sương phòng quen thuộc không còn gì hơn với Tiểu Xuân, cách đây mấy ngày hắn cũng ngồi chờ ở chỗ này, mà đứng gác ở bên ngoài cũng chính là hai tên người quen cũ chuyên môn đi bắt người, khiến cho Tiểu Xuân không khỏi hoài nghi, nơi này có phải hay không là chỗ đặc biệt trong phủ chỉ dùng để giam người bị bắt tới.

Hai người đó cũng biết ngay Tiểu Xuân là ai, vừa nhìn đã sững sờ, sau đó đẩy cửa cho La khỉ cùng Tiểu Xuân tiến vào.

Tiểu Xuân vào bên trong, nhìn thấy cô nương kia, lập tức nhảy dựng lên.

[Hơ, Trân Châu, sao lại là ngươi!]

Trân Châu đang bị trói trên giường không thể động đậy, giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy vị ân công ngày đó tại Minh thành đã cứu mạng cha mình, nước mắt đang ngưng đọng lại rơi xuống ồ ạt.

Tiểu Xuân vội vàng chạy tới cởi trói cho Trân Châu, lấy cục vải bịt miệng nàng ra, liền hỏi ngay [Không sao chứ, ngươi sao ở đây, cha ngươi đâu? Ông ấy không ở cùng ngươi sao?]

[Ân công…] Trân Châu khóc lóc nỉ non [Ngày đó sau khi người vừa đi Vương bát công tử lại tới nhà bức hôn, cha muốn ta chạy lên kinh nương nhờ cô mẫu, bèn nhờ người mang ta lên kinh, chẳng ngờ cô mẫu đã qua đời cả năm nay, ta không còn ai để nương tựa. Ngay hôm qua còn đứng trên đường định về nhà tìm cha, đột nhiên bị người ta chụp vào trong bao mang đến đây!]

Trân Châu co rúm người, bộ dạng như kinh sợ quá độ.

Tiểu Xuân chậc lưỡi, quay đầu lại khóe miệng còn có chút co giật, hai mắt chằm chằm nhìn La Khỉ nói [Cái đó, cha a…]

[Có ta! Có ta!] La Khỉ luống cuống vội vàng bước ra, khúm núm đứng trước mặt con trai mình.

[Các cô nương ở Yên Ba lâu, không phải từng người từng người đều là bị bắt đến đây như thế này chứ?] Tiểu Xuân hỏi.

Lúc mẹ còn đương thời, Yên Ba lâu tuy là nơi bán vui phong trần, nhưng cũng là đường đường chính chính mở cửa làm ăn, không hề để lại vết nhơ nào, sao vừa rơi vào tay cha hắn, lại biến thành như thế này?(Tú bà đường đường chính chính kinh doanh làm ăn?:”|)

[Cái đó là bởi vì nàng ta đứng trước hàng chơi sáo quyển quyển mà ngơ ngẩn… má ngươi ngày xưa cũng khoái chơi sáo quyển quyển…mà ta cũng là nhớ má ngươi lắm a…] La Khỉ bắt đầu khó khăn giải thích, sau lại liến thoắng phân bua [Bất quá ta cũng chỉ mới bắt về có mấy người. Huống chi thông thường bị bắt chừng mươi mười lăm ngày mà vẫn không chịu theo, ta liền thả ra ngay, trước giờ chưa từng có mấy chuyện bức người mại d*m. Cha toàn là vì nhớ má ngươi… ngươi nên tin tưởng cha đi, hơn nữa bây giờ ngươi đã quay về rồi, ta sẽ không làm mấy chuyện bậy bạ đó nữa, ngươi ngàn lần vạn lần phải tin lời cha đi, đừng giận cha, đừng buồn cha a… ngươi mà không thèm quan tâm tới ta, ta còn biết phải làm sao bây giờ?]

La Khỉ nói một lèo rất thành thật, mà bộ dạng cũng là đang thề thốt rất hùng hồn.

Trân Châu để La khỉ qua cơn hồ đồ, mới kéo kéo tay áo Tiểu Xuân rụt rè hỏi [Ân công, đây là đâu, cha của ân công bắt trói ta đến đây để làm gì? Là bắt nhầm người phải không?]

Tiểu Xuân vỗ vỗ trấn an nàng, lại nói với La Khỉ [Tiểu cô nương này là bằng hữu ta mới quen tại kinh thành. Cha, đã bắt người ta đến đây, thì nhớ chiếu cố nhân gia cho đàng hoàng.]

[Đương nhiên, đương nhiên.] La Khỉ gật đầu lia lịa.

[Sau này cũng đừng tùy ý bắt người nữa.] Tiểu Xuân mặt cười trong không cười.

[Ta biết, ta biết.] Thấy con trai mình trưng bộ mặt như vậy, La Khỉ kinh hãi khiếp đảm, thật là giống mẹ hắn như tạc, chỉ cần nhìn thấy thì hành động trở nên luống cuống, cảm thấy không xong chỉ muốn loạng choạng bước lùi.

Tiếp đó tiểu Xuân cúi đầu nói với Trân Châu [Trân Châu muội muội, trước tiên viết thư cho cha báo tin ngươi đang ở đây, cho cha ngươi biết ngươi vô sự. Theo đó, bảo cha ngươi đến kinh thành ở cùng, Minh thành chỗ đó rất hỗn loạn, lúc này ở đó khẳng định không yên bình, mà cha ngươi ở đó cũng không tốt, mau mau gọi ông ấy dọn tới đây đi.]

Tiểu Xuân nghĩ một chút, lại nói [Về phần dân chúng ở Minh thành nếu có bà con khả dĩ nhờ vả được, thì cũng bảo bọn họ dọn đi nới khác tạm lánh đi, tạm thời đừng lưu lại chỗ đó làm gì.]

Tổng đà của Ô y giáo hiện đang ngụ tại Minh thành, lại là ẩn vu đại thị, mà đang trong lúc giang hồ đại loạn, chẳng may xảy ra chuyện gì, đứng mũi chịu sào, chính là bách tính lương dân vô tội ở đó.

Trân Châu cũng cuống quýt gật đầu.

[Cha, ta còn có chuyện, cũng tới lúc cần đi rồi, Trân Châu cô nương làm phiền ngươi hảo tâm chiếu cố!] Tiểu Xuân trông ra ngoài nhìn xem thiên sắc, thấy cũng đã muộn, liền nói.

[Tiểu Xuân ngươi không ở lại đây sao? Ta khó khăn lắm mới tìm được ngươi.] La Khỉ cả kinh thất sắc.

[Ta còn ở kinh thành, còn thường xuyên quay lại thăm người, cha người còn lo lắng cái gì?] Tiểu Xuân cười.

[Vậy ngươi ở đâu? Nói cho ta nghe, để cha còn biết đường mà đi tìm ngươi!] La Khỉ vội hỏi.

Tiểu Xuân nghĩ, tạm thời vẫn chưa cần tiết lộ chuyện về Vân Khuynh, liền nói [Ta lúc này đang trú tại nhà một bằng hữu. Còn ở đâu thì hiện thời chưa thể tiết lộ, sợ lại làm phiền người ta.]

[Bằng hữu đó đối xử với ngươi có tốt không? Ở lại nơi này cũng được mà, để cha còn được chăm sóc cho ngươi!]

[Người đó là bằng hữu cùng vào sinh ra tử, đối với ta tốt không còn gì hơn, cũng chính vì vậy mà không thể tùy tùy tiện tiện muốn bỏ đi là bỏ đi. Dù sao con trai lúc rảnh sẽ chạy tới thăm cha, cha không cần qua lo lắng như vậy.]

Nói xong, Tiểu Xuân một bước ung dung nhẹ nhàng rời khỏi, bỏ lại cha hắn cùng với Trân Châu hai người chẳng biết làm thế nào cứ thế ngơ ngác, chỉ cỏ thể đứng nhìn.

Suy cho cùng thì, Tiểu Xuân đến lúc này cũng đã hiểu được vì sao mẹ không nói cho hắn biết hắn còn có cha.

Người cha này của hắn phong lưu tiêu sái có phần nhiễm bản tính vương tôn công tử, càng thích thứ gì thì càng không muốn nhẫn nại. Năm đó hẳn là cũng yêu mẫu thân của hắn, cho nên đè nén không nổi trói mẹ hắn về giống như trói Trân Châu vậy, ra tay cướp đoạt người ta về nhà mình.

Mẹ hắn mặc dù xuất thân từ thanh lâu, nhưng chỉ bán tài chứ không bán thân, đối với bọn đạt quan quý nhân lại càng không thích siểm nịnh khúm núm, một thân ngạo cốt trước nay cũng chỉ vì người tri kỷ mà nghiêng mình.

Cứ như vậy mà chuốc lấy muộn phiền, Vân Anh (*) còn chưa xuất giá mà đã có con, để cho đứa con này nhận cha, có cái đó mới là quái gở.

Ai, khó trách, khó trách!

Tới đó, Tiểu Xuân tất cả đều đã thông suốt rồi. Hắn cười lớn, vừa rời đi.

(*)Vân Anh: một nhân vật trong truyền kỳ của Trung Quốc (happy ending rất dễ thương:”D), ai có coi Tu la đạo của Bộ Phi Yên sẽ thấy có nhắc đến truyền kỳ đó, theo ý trong truyện thì chỉ đơn giản nói về nàng ca nữ.
Bình Luận (0)
Comment