Lãng Đãng Giang Hồ Chi Dược Sư (Triệu Tiểu Xuân Lịch Hiểm Ký)

Chương 2

Nguyệt sáng sao thưa, hôm nay là sinh nhật sư phụ, cũng không biết là bao nhiêu tuổi nữa. Trong cốc, vẫn còn mấy huynh đệ đang chúc thọ, uống đến mức lảo đảo xiêu vẹo hết thảy.

Trời thì lạnh, trong đại sảnh, mấy người lăn ra ngủ, bên ngoài thêm mấy người nữa múa kiếm nghe vun vút. Còn hắn, Triệu Tiểu Xuân, duy nhất trong số đó là tỉnh táo, cũng bởi vì là kẻ duy nhất không được phép uống rượu.

Thực ra năm nay cũng đã mười tám rồi, sư phụ không cho hắn uống cũng thật là vô lý. Vì vậy, hắn lén lấy một vò Đào hoa nhưỡng bên bàn tiệc, dự định quay về phòng uống sạch một hơi, uống xong thì trả cái bình lại đại sảnh, chắc chắn sẽ không ai biết được.

Sung sướng ôm Đào hoa nhưỡng đi, vì quá đắc ý nên ngay lúc đi ngang qua cửa sổ phòng sư phụ vấp chân một cái, ngã sấp mặt xuống hoa viên, rượu đổ tràn cả lên người.

“Ai?” người trong phòng thính lực quá tốt, một tiếng động nhỏ cũng không thoát.

Tiểu Xuân vội vàng nín thở, bị phát hiện trộm rượu uống thì kinh khủng lắm đây!

Cửa sổ chậm rãi mở, hắn thấy sư huynh ló đầu ra, nhìn quanh quất một hồi lại đóng cửa. Tiếng nói trong phòng nhẹ nhàng vang lên, chính là cái giọng yếu ớt của sư phụ “Chắc là gió thổi!”

Tiểu Xuân cười thầm, may mà không bị phát hiện, không biết sư phụ sư huynh trong phòng bàn chuyện gì, liền tiếp tục nghe thử.

“Ai…” sư phụ thở dài.

“Hôm nay là sinh thần của người, xin đừng nghĩ nhiều như vậy!”

Nghe giọng cả hai người đều có vẻ không vui, không hiểu là có chuyện gì. Thở dài ai oán như vậy, không sợ thở một hơi thì sinh mệnh mong manh như chén trà này vơi đi một chút sao?

“Đại sư huynh của ngươi mới ra ngoài có mấy năm, sao lại xảy ra nhiều chuyện đến thế?” giọng điệu sư phụ ra chiều bất lực, “Nếu không phải tiểu Ngũ và tiểu Lục hồi cốc nói cho ta nghe, ta còn không biết đầu đuôi thế nào nữa.”

Nhị sư huynh nói “Sư phụ, người có muốn triệu đại sư huynh về không? Nếu người đến khuyên nhủ hắn…”

“Tính tình của hắn, ai mà khuyên cho được.” sư phụ ngán ngẩm.

“Sư phụ, người lúc nào cũng chỉ lo lắng cho đại sư huynh.”

“Ta chỉ sợ thằng nhóc đó, sau này sẽ không có kết quả tốt… là tự tay nuôi lớn… lúc nào cũng… sớm biết thế này thì năm xưa đã không để hắn ra ngoài.” Sư phụ nói chuyện chốc chốc lại đứt quãng, hơi thở yếu ớt. Cả ngày hôm nay bị chúng đệ tử làm phiền không ngơi nghỉ, ắt phải mệt rồi.

Ngoài cửa sổ Tiểu Xuân cầm cái bình, mùi Đào hoa nhưỡng lâu năm xộc vào mũi, bắt đầu xây xẩm. Căn bản là nghe lén bên ngoài, nghe tới nghe lui, sư phụ cùng sư huynh bàn hết từ chuyện xuất cốc cho đến chuyện giang hồ hỗn loạn, lại quay về chuyện nếu thiên hạ biết được đại sư huynh xuất thân từ Thần tiên cốc, vậy nơi này cả trăm năm nay biệt lập với bên ngoài chẳng biết còn có thể yên ả được bao lâu.

Nâng cái bình lên đổ vào miệng vài ngụm, nhìn bầu trời, mặt trăng đang từ một thành hai, lại từ hai thành bốn, hắn nhếch miệng cười vang. Rượu mới vào cổ họng, đã khiến người ta đứng không vững. Sư phụ à, Đào hoa nhưỡng này thật là lợi hại! Ôm nửa vò còn lại, cười rạng rỡ, Tiểu Xuân bò ra ngoài hoa viên, cẩn thận không phát ra tiếng động, để cho người trong phòng khỏi lo chuyện bị nghe lén.

“Các ngươi đều đã lớn cả rồi, sư phụ quản nhiều như vậy cũng không cách nào… trong số các huynh đệ, khiến ta lo lắng nhất chính là đại sư huynh và bát sư đệ của các ngươi… Thạch Đầu xem ra quản không nổi… Tiểu Xuân tính khí thất thường dễ sinh sự… còn ở trong cốc là tốt rồi…”

Lúc hắn đã rời khỏi sương phòng, tiếng thở dài của hai người đó như vẫn còn theo sau văng vẳng.

“Chứ nếu ra khỏi cốc thì…”

Cái tên sư huynh nhất nhất không về cốc kia, sư phụ cứ than ngắn thở dài nhất định là vì ngươi!

Bên ngoài… tại sao đại sư huynh xuất cốc rồi, lại không chịu quay về?

Hắn mấy năm nay thấy buồn bực ngứa ngáy trong lòng, cũng muốn ra ngoài, đại sư huynh nhất định cũng có cảm giác giống như hắn, nên mới lưu lại chốn phồn hoa kia mà không muốn về chứ sao!

Trở về phòng, chậm rãi thưởng thức Đào hoa nhưỡng. Gương mặt tuấn mỹ, bởi vì men rượu mà ửng đỏ, nở nụ cười ngây ngốc, khóe mi vẽ thành đường cong như trăng lưỡi liềm mồng một.

Sư phụ than thở vì đại sư huynh, vậy không phải chỉ cần đem hắn về đây là ổn thỏa sao?

Từ khi sống ở đây, chưa từng vì nơi này mà làm chuyện gì cả, nhị sư huynh thuyết phục không nổi đại sư huynh, nhưng nếu đổi lại là hắn thì sao? Như vậy, thứ nhất vừa có thể báo đáp tri ân dưỡng dục của sư phụ, thứ nhì còn có thể nhân cơ hội ra ngoài thưởng ngoạn, vậy cũng quá tốt rồi.

“Quyết định như vậy đi!” Hắn đứng dậy, đặt vò rượu sang một bên, khăn gói quần áo và vật dụng hàng ngày, dược bình, nguyên bảo, bạc vụn. Thấy yên tâm rồi mới khoác lên lưng, thổi tắt đèn phòng mở cửa bước ra.

“A, chút nữa quên mất tiêu!” hắn vừa bước ra lại vội vàng quay ngược trở lại, lấy Đào hoa nhưỡng còn thừa bó ngang lưng, lúc ấy mới bước ra ngoài không màng ngoái đầu lại.

Trong sân, các sư huynh múa kiếm xong mệt mỏi lăn ra ngủ, Tiểu Xuân một mạch đi thẳng, giả như có kẻ nào lờ mờ tỉnh dậy cũng không thể ngăn được.

Hắn càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, cuối cùng vận khinh công từ chốn mênh mông rừng núi chạy như bay. Đợi tới ngày mai mọi người tỉnh lại không tìm thấy hắn, chả biết còn gà bay chó sủa (hỗn loạn) tới cỡ nào.

Tên bợm rượu này, cứ như vậy chạy một mạch, cùng lúc cười không dứt.

Dường như trời bắt đầu mưa xuống. Mà chung quanh, tựa như cũng chẳng hề tĩnh lặng.

Tiểu Xuân vừa lúc ngủ say, lại bị tiếng binh khí đánh thức, mở mắt ra, mưa phùn đang lất phất trước mặt. Phóng tầm nhìn ra xa hơn, cảnh tượng lạ lẫm trước mắt khiến hắn kinh ngạc phát hiện mình đang ở trong một căn miếu đổ nát, có lẽ từ lâu đã không được tu sửa, bụi bám một lớp dầy trên mặt bàn, còn có hơi đất bốc lên.

“Đây là chỗ nào vậy?” Tiểu Xuân tự hỏi mình, cuối cùng hoàn toàn mù tịt, không hiểu tại sao mình ở trong căn miếu này, chẳng phải trước đó mới vừa chúc thọ sư phụ, cả nhà cùng ăn cơm với nhau sao?

Nhìn toàn thân, từ trên xuống dưới, phát hiện chỉ có một nửa coi được, còn lại vừa bùn vừa cỏ, sao mà giống như mới vừa lăn lộn dưới đất quá? Bỗng nhiên tia chớp thần thánh bất thình lình nổ ra trong đầu, hắn “A” một tiếng, nhớ lại tất cả. Thừa lúc mọi người say khướt, hắn trộm Đào hoa nhưỡng uống… uống lấy uống để… uống tiếp… ờ… sau đó ra sao cũng chẳng nhớ nổi nữa…

Như thế này chẳng phải đã ra khỏi thần tiên cốc rồi sao? Hắn ngẩn người.

Tiếng đánh nhau ngày càng rõ, như thể diễn ra ngay bên ngoài miếu vậy. Tiểu Xuân lưng đeo bọc hành lý, hăm hở lao ra ngoài hóng chuyện. Hai chân nhẹ nhàng nhảy lên cây, đạp lên tàng cây mà tiến, bộ cước ung dung thoải mái, thân ảnh linh hoạt, tựa như đây là việc thường ngày vậy.

Ánh trăng mờ ảo trên đầu, trời hãy còn mưa nhẹ, coi như chút ánh trăng yếu ớt kia cũng đủ quý giá để giúp hắn nhìn thấu hỗn cảnh bên dưới.

Có đến hơn mười người mặc đồ đen ở dưới đó, không biết trong người cả thảy có bao nhiêu vũ khí, búi tóc trên đầu còn dính máu, mà chắc chắn là máu của họ.

Hắc y nhân hình thành bức tường vây lấy một người, màu áo trắng nhẹ nhàng bay trong gió, lấm lem sắc đỏ. Chỉ có cán kiếm bạc trên tay không có lấy một tia máu, cho dù cắm vào ngực hắc y nhân thì vẫn không để lấm máu. Sạch sẽ quá mức rồi!

Dựa theo vết máu, Tiểu Xuân biết người này đã trúng độc. Hắn xoa cằm, cứ thế này mà đánh tiếp, nếu không phải huyết khí vận chuyển chất độc công tim mà chết, thì cũng sẽ vì thiếu máu mà xuống gặp Diêm vương sớm thôi.

Đang nghĩ xem có nên cứu hay không, bạch y nhân nhận ra tiếng thở của Tiểu Xuân, ngẩng đầu lên, đôi mắt băng giá mặt đối mặt với hắn.

Không thể tin nổi!

Mỹ nhân! Là khuynh quốc khuynh thành đại mỹ nhân! Đôi mày tựa thanh sơn, mắt như sóng nước tung hoành, nhất kiếm múa lên như băng khởi sóng, kiếm phong lướt qua tựa thiên binh vạn mã, khí thế mạnh mẽ vẹn toàn.

Mỹ nhân, mỹ nhân à! Đẹp tới mức quai hàm hắn thiếu điều muốn rớt xuống, nước dãi chảy không ngừng.

Chỉ là, Tiểu Xuân trong lúc ngẩn ngơ, vẫn chưa nhận ra. Đôi mắt kia tuy đẹp nhưng lại thiếu đi vẻ mềm mại, ngược lại còn đầy ý khinh thị, mục quang lạnh lẽo cô độc, một chút tình người cũng không có.

“Đông Phương Vân Khuynh! Đừng tránh né nữa, mau chịu trói đi! Giáo chủ đã nói, bất luận sống chết thế nào cũng không cho ngươi thoát!” Hắc y nhân cười hắc ám.

“Hừ!” Mỹ nhân khí phách ngang tàng, chỉ đáp lại một tiếng.

Tiểu Xuân, thấy người đẹp mê hồn lướt mắt qua hắn không chút hứng thú, tiếp tục quay lại chiến đấu với hắc y nhân. Nhưng chỉ cần có thể, trong chớp mắt, đã quyết định xong.

Hắn làm sao có thể làm ngơ để mỹ nhân hương tiêu ngọc vẫn, người này quyết không thể chết!

Lấy dược bình trong người ra, trăng thanh gió mát, tốt, bột phấn nương theo gió bay tới chỗ thế trận của đám hắc y nhân, còn hắn lầm bầm đếm trong miệng “Một, hai, ba…”

Hắc y nhân phát hiện ra sự tồn tại của hắn, hét lớn “Đồ vô lại phương nào?”

“Bốn, năm, sáu, bảy…” Tiểu Xuân đếm tiếp, sau bảy tiếng, mười mấy hắc y nhân lảo đảo thất bát, chỉ có tiểu mỹ nhân ở giữa vẫn còn gắng gượng chống kiếm chưa ngã.

Hắn cười một tiếng, từ trên ngọn cây nhảy xuống, đá thủ lĩnh hắc y nhân một cái, làm gã trợn mắt lườm hắn.

“Ngươi là ai? Cả gan đối đầu với Ô y giáo.”

“Là ông nội ngươi! Ta sao lại không thể đối đầu với cái gì giáo cái gì y đó của các người chứ.” Tiểu xuân lắc lắc dược bình, cười đắc ý. Sản phẩm đặc chế bởi Triệu Tiểu Xuân “Thất bộ nhất định đảo hồ lý hồ đồ dược”. Vừa xuất ra, mười chín đã ngã cả mười tám, tiểu mỹ nhân xem ra công lực thâm hậu hơn đám hắc y nhân kia, nhất thời vẫn chưa ngã.

“Ngươi…” hắc y nhân đuối sức, thiếu chút nói không thành tiếng.

Mỹ nhân lạnh lùng nhìn hắn, Tiểu Xuân thu hồi dược bình tiến đến, muốn đỡ lấy người đẹp tên là Đông Phương Vân Khuynh gì đó. Không ngờ người kia nhất kiếm đâm tới, nhằm thẳng tử huyệt của hắn.

Tiểu Xuân đối với hành động đáng sợ, may mà mỹ nhân nội lực đã tiêu tán khá nhiều, chiêu này lực sát thương không lớn, liền nghiêng người đánh văng thanh kiếm, thuận tay dễ dàng chế trụ mạch môn của đối phương.

Mệnh môn bị chế ngự không thể cử động, gương mặt lạnh lùng của Vân Khuynh hiện lên vẻ căm ghét.

Kẻ đứng trước mặt Vân Khuynh đầu xù tóc rối, y phục nhếch nhác đầy bùn đất. Chả biết là tên khất cái này ở đâu ra, mà bản lĩnh dụng mê dược quỷ dị mức ấy. Bị cái thứ này đụng vào, hắn toàn thân rùng mình nổi gai ốc.

“Buông ra!” Vân Khuynh tởm lợm đến mức muốn mửa.

Xem qua khí mạch đối phương, lại thấy thần sắc kỳ quái, Tiểu Xuân cười một cái bày tỏ thiện ý, vội vàng buông tay lùi một bước.

Vân Khuynh lúc này cũng không đỡ nổi “Thất bộ đảo” nữa, ngã xuống. Vừa chạm mặt xuống nền đất, lập tức cau mày. Bẩn chết được! Bụi bặm, lá cây, bùn đất cùng với nước hòa vào nhau mà loang lổ.

“Cô nương, thân thể trúng kịch độc rồi!” Tiểu Xuân ngồi xổm xuống cách đó một khoảng, nhìn vào mắt đối phương “Mà lại còn bị thương nặng!”

Cô nương? Cách xưng hô này khiến Vân Khuynh tức giận cực điểm, đưa tay vào trong ngực, cổ tay khẽ động, một loạt Mai hoa châm tinh xảo nhằm hướng Tiểu Xuân bắn đi.

Hắn hoảng sợ né tránh, nhưng vẫn trúng mấy phát vào tay.

“Ai da! Đau quá đau quá!” Tiểu Xuân đau đớn kêu lên “Cô làm cái gì vậy?”

Công lực bị rút cạn, mê dược phát tác, Vân Khuynh thậm chí nói cũng không nói nổi, chỉ nhìn Tiểu Xuân, ánh mắt lóe lên thái độ thù địch.

Hắn ngay lập tức hiểu ý, thảm thiết thanh minh “Ta chỉ muốn cứu cô, không có ác ý đâu!”

Ánh trăng ôn thuận, bạc quang chậm rãi lan tỏa, Vân Khuynh vẫn không nói một câu nhìn lại Tiểu Xuân, ánh mắt vô tình, làm hắn phát cáu.

Không thể tin lời gã nói. Một kẻ chưa từng gặp qua trong rừng, không đáng tin.

Vừa mới cùng hắc y nhân đả chiến, chất độc nãy giờ bị bức chế mạnh mẽ quay lại, tức khắc huyết khí dâng lên, từ cổ họng Vân Khuynh, một ngụm máu phun ra. Bắt đầu từ lồng ngực, cơn đau thấu xương nhanh chóng lan đến tứ chi, kiếm cũng không cầm nổi, buông rơi xuống đất, cả người co giật. Đau đến mức toàn thân run rẩy không kiềm chế được.

Tiểu Xuân thấy vậy điểm vào yếu huyệt toàn thân của Vân Khuynh, vẫn không ngưng được kịch độc ào ạt phát tới. Hắn vội vàng cởi bọc hành lý, lấy ra dược bình màu đỏ, một viên dược đỏ thẫm hiện ra, cầm lấy hàm dưới của Vân Khuynh bắt há miệng nuốt vào, lại đổ nước từ trong bình Đào hoa nhưỡng ra, mượn rượu để phục thuốc.

“Cô không chống cự được lâu nữa đâu!” hắn kéo bọc hành lý ra trước ngực, để Vân Khuynh đang thiếp đi trên lưng.

“Trước tiên rời khỏi chỗ này rồi hãy nói. Kẻ thù của cô đầy ở đây, ta ứng phó không lại. Nơi này không nên ở lâu, nếu có thêm một đám hắc y nhân nữa tới thì không xong, cứ phải mang cô đi đã!” Hắn cứ tự lầm bầm một hồi.

“… tại sao…” viên thuốc cùng với mùi máu tươi cường liệt vào trong họng, cơn đau nhức đã dịu đi nhiều. Vân Khuynh mơ hồ khẽ hé miệng. Có phải hắn bị khùng không vậy, tên khất cái này thật muốn cứu hắn? Từ đằng sau đâm thêm mấy cái Mai hoa độc châm nữa.

“Ta mà là cô, trước tiên sẽ vận khí bảo vệ tâm mạch. Dù sao ta cũng chỉ muốn cứu người, cô cũng nên ngoan ngoãn cho mọi việc dễ dàng. Lại còn, đừng có đánh lén nữa, ta đảm bảo sẽ trị thương cho cô, không giao vào tay bọn người kia. Cái ám khí đó…” Tiểu Xuân lau nước mắt “Con bà nó, đau muốn chết à…”

Trong cốc ai cũng biết, Triệu Tiểu Xuân hắn cái gì cũng bỏ vào mồm, tận khổ là không thể ăn hết, cái gì cũng nhai, chỉ đau một nỗi không đủ sức nhai. Thân thể kiều nhục quý giá, đại để là câu tiền nhân hình dung về hắn, cũng vô cùng chính xác. Vậy mà lần đầu tiên xuất cốc, gặp được mỹ nhân dường này, hảo tâm muốn cứu, lại thành ra làm khổ chính mình.

“Giết… giết chúng…” Vân Khuynh trong lúc hôn mê vẫn còn nhớ đã cùng đệ tử Ô y giáo quyết đấu suốt ba ngày ba đêm.

Tiểu Xuân quay đầu lại nhìn đám hắc y nhân, lặng người nói “Cô nương đòi hỏi cũng nhiều quá đó, ta không giết người.”

“Giết!” Những kẻ đó, không được sống.

“Không giết!” Tiểu Xuân dứt khoát, đạp bộ rời đi.

Hắn vác Vân Khuynh bất tỉnh nhân sự chạy băng băng hơn mươi dặm, thấy mình cũng muốn bất tỉnh luôn cho rồi, bèn ngừng lại nghỉ, đặt Vân Khuynh xuống. Mở hành lý, điều chế kim sáng dược, hắn liếc mắt nhìn qua mỹ nhân đang mê man.

“Cô nương, mặc dù cô không nghe thấy, nhưng mà ta vẫn phải nói. Lát nữa ta cởi y phục của cô để bôi thuốc, chẳng qua là muốn cứu người, hoàn toàn không có ý trêu cợt, cô có tỉnh dậy cũng đừng dùng ám khí với ta nữa, ta đây da thịt mỏng manh, sợ đau lắm!”

Nói xong nuốt nước miếng, bắt đầu bôi thuốc trên vết thương ở tay trước. Người này da thịt trắng trẻo hồng hào, sờ lên thấy mượt mà trơn nhẵn, sao mà yểu mệnh.

“Không được không được, dừng ở đây thôi!”

Tiểu Xuân lắc đầu, dẹp ý nghĩ vừa rồi qua một bên, nhanh chóng bôi thuốc lên miệng vết thương, tiếp theo vén vạt áo dính máu lên, gương mặt lập tức chuyển đỏ.

“Tuy rằng người đẹp khiến nhân gia động lòng, nhưng mà máu chảy nhiều như vậy, không động đến tim nhưng vẫn nguy hiểm đến tính mạng… cứu người quan trọng, cứu người quan trọng… Triệu Tiểu Xuân, ngươi không được làm bậy!”

Hắn chầm chậm kéo vạt áo trước, lộ ra áo lót, song lại cảm thấy kỳ quái như thiếu thiếu cái gì đó, thoáng ngẩn người, đầu óc trống rỗng. Hắn vất vả khôi phục lại thần trí, rồi nhìn vào bờ ngực bằng phẳng của đối phương, lại ngẩn người ra.

“Là nam nhân…”

Trước mắt tối đen lại, thiếu chút ngã lăn quay ra đất.
Bình Luận (0)
Comment