Lãng Đãng Giang Hồ Chi Dược Sư (Triệu Tiểu Xuân Lịch Hiểm Ký)

Chương 27

Vừa quay lại phòng, Tiểu Xuân liền đem nhân bì diện cụ rửa qua nước sạch hơn mười lần, rửa sạch xong nhìn trái nhìn phải, xem không còn chút dơ bẩn nào, mới mang đến trước mặt Vân Khuynh định giúp hắn mang lên.

[Làm cái gì?] Vân Khuynh nắm lấy cánh tay đang vươn ra của Tiểu Xuân, lấy xuống tấm diện cụ trong tay hắn.

[Mang lên a!] Tiểu Xuân khẩn trương nói [Nếu không lại để dâm tặc biên bức kia thật sự ưng mắt thì làm thế nào?]

[Ta trước nay không mang thứ đồ vật này, cũng không có cái ý làm theo loại người giấu đầu hở đuôi, vì cái gì phải giấu đi diện mạo thật không cho người khác thấy?]

Tiểu nhị mang nước ấm lên rồi lại lui xuống, trong sương phòng dày đặc hơi nước, Vân Khuynh ném nhân bì diện cụ lên giường, lạnh lùng hừ một tiếng, liền theo sau đó cởi y phục ngâm mình vào dục bồn.

[Ai, chẳng lẽ ngươi không thấy người bên dưới lầu nói Phi thiên biên bức như là có năng lực thông thiên độn địa đó sao? Nghe chừng lợi hại như vậy, ngươi không đề phòng cũng không xong!] Tiểu Xuân vòng ra sau bình phong đợi, không có lá gan nhìn thẳng vào cảnh tượng hương thang mộc dục của mỹ nhân nhà hắn.

[Ngươi đem ta so với mấy tên tục nhân kia?] Giọng nói của Vân Khuynh có chiều hướng cao lên.

[Không không không!] Tiểu Xuân cuống quýt [Vân Khuynh nhà ta đương nhiên là võ công cao cường hơn hẳn, đừng kể là chỉ có một con dơi, cho dù là cả một đàn bay tới, ngươi chỉ cần vung Mai hoa châm một cái thôi, tự nhiên bọn chúng đều bị ghim thành tử biên bức hết!]

Bốn chữ “Vân Khuynh nhà ta” Vân Khuynh vừa nghe được liền cảm thấy vui vẻ, khóe môi khe khẽ cong lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Phải như vậy mới đúng, hắn cùng với Tiểu Xuân chính là phải như vậy. Thi thoảng đụng chạm Tiểu Xuân, cùng Tiểu Xuân nói chuyện, hai người vĩnh viễn đều không chĩa kiếm vào nhau, vĩnh viễn không gây lộn, mới là tình cảnh mà hắn mong muốn.

Thấy Vân Khuynh ở sau bình phong không có trả lời, Tiểu Xuân cho rằng Vân Khuynh đã mệt nên không muốn nói chuyện, liền nói [Ngươi từ từ tắm đi, ta qua phòng bên xem thử đại sư huynh.]

Vừa nghe Tiểu Xuân muốn chạy sang chỗ Lan Khánh, tâm tình Vân Khuynh vốn đang tốt lên được chút ít lại tan nát tơi bời trở lại. Hắn hừ lạnh [Đi ra rồi đừng có mà quay lại.]

[Di?] Tiểu Xuân vừa đứng lên định bước ra cửa nghe thấy thế thì ngẩn người, quay đầu lại, tỏ ý không hiểu nhìn Vân Khuynh đang ở sau bình phong.

[……] Vân Khuynh im lặng trở lại.

[Làm sao rồi?] Tiểu Xuân dừng một chút, cuối cùng vẫn vòng ra sau bình phong, thò đầu vào xem thử.

Hơi nước bốc lên, sương phòng nho nhỏ này như mù mịt, Vân Khuynh ngồi trong dục bồn, bờ vai trắng ngần phơi ra trên mặt nước, tóc đen ướt sũng dính dọc theo chiếc cổ, ngoằn ngoèo tỏa xuống làn nước, tư thái mơ mộng mê người như vậy, Tiểu Xuân xem thấy nhịn không được phải nuốt một ngụm lớn nước bọt, cảm thấy nước bọt của chính mình hình như đã ngập ngụa trong miệng.

Mỹ… mỹ nhân a…

Mỹ nhân có đi đâu cũng vẫn là mỹ nhân… nào có người lại đẹp được như vậy… nếu như hắn là Phi thiên biên bức kia, nhất định cũng sẽ để mắt đến Vân Khuynh, sau đó đem mỹ nhân tuyệt thế vô song này cả cái thắt lưng cũng trói lấy bắt đi.

Sau khi tẩy rửa xong Vân Khuynh từ trong dục bồn đứng lên, trần trụi bước ra, không che không chắn đi ngang qua trước mặt Tiểu Xuân, tới cạnh giường cầm lấy áo lót sạch sẽ mặc lên người.

Tiểu Xuân hít vào mấy hơi thật sâu. Vân Khuynh chẳng bận tâm chuyện chính mình bị nhìn tuốt tuột, thế nhưng Tiểu Xuân làm sao chịu cho nổi, ý thức trở nên mơ hồ, bước chân nhũn ra bắt đầu thấy mê muội.

[Lại đây.] Vân Khuynh ngồi xuống bên giường, mở miệng nói.

Tiểu Xuân hai chân hai tay cứng ngắc bước đến trước mặt Vân Khuynh, Vân Khuynh vươn tay kéo hắn xuống, vì thế Tiểu Xuân ngồi gọn trong lòng hắn, dính lên người mùi vị thanh đạm cùng với không khí ẩm ướt trên thân thể Vân Khuynh.

Tiểu Xuân hai má ửng hồng, cũng cảm thấy nóng bừng, nhưng lại không dám giãy ra. Hắn im lặng chờ đợi, mặc dù cảm thấy thân hình của cả hai cũng tương đồng, ôm như vậy thật có chút không thoải mái, nhưng đã quá lâu không nhìn thấy người này, cái gì cũng không đáng nói, thôi thì cứ để hắn ôm.

Chỉ là ngồi im trong lòng Vân Khuynh già cả nửa ngày, rốt cuộc cảm thấy người này có chút khác lạ, Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn Vân Khuynh, hỏi [Làm sao rồi? Có chuyện gì muốn nói, thì cứ nói ra đi!]

Vân Khuynh trầm ngâm một chốc, mới nói [Ta không biết phải nói thế nào?]

Vân Khuynh trước nay cũng không có cái thói quen cùng người khác tâm sự, lúc trước chỉ một thân một mình, nếu không cần thiết, có thể nhiều hơn một tháng không mở miệng cũng là chuyện bình thường. Những ngày quen biết Tiểu Xuân, đã có thể cho là nói nhiều, mà thậm chí tính cả hai mươi mấy năm hắn sống trên đời này cũng chưa nói nhiều bằng một nửa những ngày đó.

[Không thì nói thử xem, ngươi trong lòng lúc này đang nghĩ đến ai?] Tiểu Xuân bình tĩnh hỏi.

[Lan Khánh.] Vân Khuynh thật thà nói.

[Lan Khánh?] Tiểu Xuân không dám tin, kêu lên thất thanh [Từ lúc nào ngươi cũng biết trong tay ôm một người, trong lòng nghĩ tới một người khác vậy?]

Cánh tay Vân Khuynh đang ôm Tiểu Xuân liền gia tăng lực đạo, ép đến mức Tiểu Xuân thở không ra hơi.

[Chỉ nói đùa thôi mà, ngươi đừng tưởng thật a!] Tiểu Xuân méo miệng cười.

[Ngươi biết rõ ta không phân biệt được đâu là đùa đâu là thật. Chỉ cần là từ trong miệng người nói ra, ta đều cho là thật!] Vân Khuynh nói.

[Ta cũng tự hiểu mà.] Được buông lỏng ra chút ít, Tiểu Xuân hơi dỗ dành ghé đầu sát vào Vân Khuynh, dựa gáy lên vai hắn [Ta cũng hiểu ngươi thật lòng đối với ta rất tốt. Nếu như ngươi còn nghĩ đến những chuyện phát sinh lúc trước, vậy thì quên hết đi. Chuyện đã xảy ra thì cũng đã xảy ra, có nghĩ lại mãi cũng vô dụng, chuyện trước mắt xem còn quan trọng hơn nhiều.]

[Ta lúc đó cũng không phải cố ý muốn lừa ngươi. Chỉ là nghĩ rằng không thể nói ra, đợi sau khi mọi chuyện qua rồi, trời yên bể lặng nhắc đến cũng được. Không biết là…] ánh mắt Vân Khuynh có phần ảm đạm.

[Ai ngờ không những không có trời yên bể lặng, ngược lại càng thêm sóng gió dậy trời?] Tiểu Xuân cũng cảm thấy hổ thẹn.

Tiểu Xuân chậm rãi nói tiếp [Nói đi nói lại, chung quy đều là lỗi của ta. Nếu không phải ta nghĩ chưa thấu đáo đã kích động gây chuyện, cũng sẽ không khiến cho mọi chuyện náo đến lộn xộn như vậy, còn kinh động cả tiểu tứ nhà ngươi, khiến hắn cũng chen chân vô góp vui, làm cho cả kinh thành trời xoay đất chuyển.]

[Ngươi đáng ra nên để ta một kiếm giết chết Lan Khánh. Hắn không chết, ta không an tâm!] Vân Khuynh vùi đầu vào cổ hắn, thấp giọng nói [Con người kia quỷ kế đa đoan, tẩu hỏa nhập ma cũng có thể là giả. Không biết hắn còn muốn tính toán mưu kế thế nào để lừa ngươi, còn ngươi nếu tin hắn, chắc chắn sẽ làm khổ chính mình.]

[Vân Khuynh, sư huynh lần này là thật.] Tiểu Xuân vuốt lên sợi tóc của Vân Khuynh, dịu dàng nói [Ta một ngày bắt mạch cho hắn đến ba lần, lần nào cũng thấy chân khí nghịch hành, mạch tượng vẩn đục. Bệnh này ta tạm thời áp chế chứ không chữa, mà muốn chữa cũng không được. Mang sư huynh về Thần tiên cốc xong, sư phụ sẽ trông chừng hắn, ngươi đừng để tâm nữa.]

[Ngươi nào có hiểu ta để cái gì tâm?] Vân Khuynh đột nhiên tức giận há miệng cắn một phát lên bả vai Tiểu Xuân [Ta chính là không thích ngươi vì hắn mà nói lằng nhằng như vậy, không thích ngươi đối với hắn tốt như vậy, không thích ánh mắt của ngươi nhìn hắn, không thích gương mặt của ngươi hướng về hắn mà cười. Dù sao, dù sao ta nói không cho phép ngươi đến gần hắn thì chính là đúng như vậy.]

Tiểu Xuân rầu rĩ rên một tiếng, bả vai tuy đau, nhưng trong lòng lại thấy ngọt [Nhưng sư huynh như vậy, không quan tâm tới thì thế nào? Chẳng lẽ ngươi có thể thay ta trông chừng hắn, không để hắn chạy lung tung được sao?]

[Cái gì ‘toàn đô đảo’, ‘tùy tiện đảo’ đó của ngươi cứ cả bình tống cho hắn uống còn không được? Cho hắn ngủ suốt đường về, ta ngày mai liền đi bố trí mã xa!] Vân Khuynh hậm hực nói.

[Đâu có dễ dàng như vậy, sư huynh mặc dù là tẩu hỏa nhập ma, thế nhưng vẫn còn rất minh mẫn. Nếu như để hắn nhận ra chủ ý của ngươi, lần thứ nhất không thành công, thì lần thứ hai đừng hòng thấy bóng hắn, tới lúc đó muốn tìm về lại càng khó hơn.] Tiểu Xuân cười.

[Còn nữa, không cho phép ngươi mỗi lần nói đến hắn, lại cười đến mức vui vẻ như vậy.] Vân Khuynh gầm nhẹ, lực đạo trong tay càng chặt hơn. Hắn rốt cuộc là không thể khống chế tình cảm của mình đối với Tiểu Xuân, không hiểu vì sao lại trở thành cái bộ dạng này, chỉ cần gặp phải những chuyện có liên quan đến Tiểu Xuân, lập tức có thể dễ dàng phát hỏa.

[Ai ai ai, hảo Vân Khuynh của ta, nhẹ chút, nhẹ chút, sắp thở không được rồi!] Tiểu Xuân vội vàng xin tha.

Vân Khuynh buông lỏng tay, chầm chậm ấn một nụ hôn lên gương mặt Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân bị cưỡng hôn cũng có chút giật mình, sau khi thở dài, lại thả người vào trong lồng ngực Vân Khuynh, cũng không có ý phản kháng.

[Kỳ thực, ta vốn cho rằng ngươi vừa thấy ta, lập tức sẽ bỏ chạy, cho nên lúc thấy ngươi ở trà quán, ta chỉ im lặng không gọi ngươi.] Giọng nói của Vân Khuynh khôi phục lại bình tĩnh, trong ánh mắt còn có chút xa xăm, tựa như những chuyện đáng sợ vừa qua còn có thể lần nữa phát sinh, khiến hắn bất an.

[Trên mặt ta rõ ràng còn mang nhân bì diện cụ, ngươi làm thế nào vẫn nhận ra?] Tiểu Xuân cảm thấy hiếu kỳ.

[Ta nhận ra ánh mắt của ngươi, nhận ra giọng nói của ngươi, nhận ra bộ dáng ngươi lúc nói chuyện, nhận ra dược hương trên người ngươi, mặc kệ ngươi giả thành cái dạng gì, ta chỉ cần nhìn qua sẽ nhận ra ai là ngươi.]

Nghe Vân Khuynh nói vậy, Tiểu Xuân lại cười.

Vân Khuynh chính là yêu thích bộ dạng của Tiểu Xuân như vậy, hắn không nhịn được lại hôn lên gương mặt Tiểu Xuân, sau đó lại thêm cái nữa trên cổ Tiểu Xuân. Nguyên bản vốn chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, thế nhưng càng chạm vào da thịt Tiểu Xuân càng có cảm giác không muốn rời ra, trong lòng gợn lên một trận xao động. Vì thế cánh môi ấn vào da thịt trơn mịn của Tiểu Xuân, mút lấy thật mạnh tạo ra một dấu vết màu hồng.

[Ngươi tối này còn chưa uống thuốc!] Tiểu Xuân đột nhiên nhớ tới chuyện vô cùng quan trọng này, cho dù Vân Khuynh không chịu buông tay, hắn cũng vẫn dùng sức giãy ra, từ trong lòng ngực Vân Khuynh thoát ly.

Tiểu Xuân lấy nước và dược bình mang lên cho Vân Khuynh, mà Vân Khuynh lúc này chỉ lạnh lùng nhìn thẳng hắn, đối với chuyện Tiểu Xuân thoát ra cảm thấy không vui.

Vân Khuynh phục thuốc xong, Tiểu Xuân tỏ ra áy náy nói [Ta thật sự cần phải thăm qua sư huynh, hắn lúc này một mình một chỗ, không thể an tâm được.] Như thể cần phải chăm sóc một tiểu hài tử, Tiểu Xuân cũng không dám rời khỏi Lan Khánh quá lâu, chỉ sợ phút chốc không để ý, lại khiến Lan Khánh gây chuyện.

Sắc mặt Vân Khuynh tối sầm, hiểu ra những lời nãy giờ hắn vừa nói hóa ra đều là phí nước bọt, Tiểu Xuân căn bản là nghe không thủng.

Vân Khuynh không muốn nói thêm, trở mình lên giường cầm chăn bông ngửi thử, cảm thấy hôi lập tức ném xuống giường, chỉ mặc áo trong mà ngủ, không thèm quan tâm Tiểu Xuân đang đứng ngây ra trước giường.

Tiểu Xuân chần chừ chốc lát, rốt cuộc từ từ bước ra khỏi sương phòng, đến sương phòng của Lan Khánh ở bên cạnh.

Vân Khuynh làm mặt lạnh, đối diện với vách tường, tâm lý thấy buồn bực, thế nhưng vẫn dỏng tai lên cố nghe ngóng động tĩnh bên kia tường.

Sau khi Tiểu Xuân tiến vào, truyền tới mấy tiếng nói chuyện nhỏ nhặt, sau đó đột nhiên không còn bất cứ tiếng động nào, cả tiếng nói chuyện cũng không.

Vân Khuynh nhíu mày, trong lòng rối loạn, Tiểu Xuân sẽ không cùng Lan Khánh ngủ chung chứ?

Chỉ nghĩ đến Tiểu Xuân sẽ đối với tên hỗn trướng kia thật tốt, có thể còn đắp chăn cho hắn, còn thăm hỏi ân cần, một luồng khí lại cuồn cuộn bốc lên tới đầu.

Một thứ cảm giác vừa chua xót vừa đau nhức dồn tích lại trên lồng ngực, khiến hắn cho dù nhắm mắt cố ngủ mà tâm vẫn không yên.

Tên hỗn trướng đó không phải chỉ là sư huynh của Tiểu Xuân thôi sao?

Chiếm được tiện nghi đã không nói, Tiểu Xuân sao còn mặc cho hắn được đằng chân lân đằng đầu như vậy?

Lẽ nào Tiểu Xuân đã quên mất Lan Khánh lúc trước đã đối với mình thế nào sao?

Huống chi người có thể đối với Tiểu Xuân cầu gì được nấy, rõ ràng chỉ có thể có một người mà thôi!

Trong lòng dấy lên ngọn lửa, mãnh liệt bùng lên thiêu đốt, như thể muốn khiến con người ta mất đi lý trí.

Vân Khuynh bật người dậy hướng ra cửa, phải sang phòng bên lôi cổ Tiểu Xuân về, nào ngờ mới dùng sức kéo cửa, liền gặp Tiểu Xuân đang định đẩy cửa bước vào, nhìn thấy mình hoảng sợ nảy người lên, sau đó ngây ra nhìn.

Vân Khuynh cứng lại, mặt mũi tựa như muốn méo cả đi. Thấy Tiểu Xuân còn ngơ ngẩn đứng ngoài cửa, liền kéo hắn vào, một tay cài cửa lại.

[Khó khăn lắm mới lừa được sư huynh uống thuốc, cho nên quay về muộn một chút.] Tiểu Xuân vội giải thích.

[Chuyện không liên quan tới ta.] Vân Khuynh vùng vằng bỏ lên giường, trở người quay lưng về phía Tiểu Xuân, ý muốn ngủ.

Tiểu Xuân sột xoạt cởi áo ngoài, ngửi ngửi chính mình, mới kinh ngạc phát hiện ra bản thân mấy ngày qua không hề tắm, lúc này nếu thật lớn gan mà bò lên giường, còn không phải để cho Vân Khuynh một cước đá văng xuống.

Vì vậy hắn cắn răng dùng lại thứ nước đã sớm nguội lanh, tựa như đã đóng băng mất rồi, tẩy rửa qua loa một hồi, sau đó run rẩy nhặt cái chăn lên, vượt qua Vân khuynh nằm lên chỗ trống phía bên trong, co cụm người lại.

[……] Vân Khuynh lạnh lùng hỏi [Thói xấu sợ lạnh còn chưa khỏi?]

[Ừ…] Tiểu Xuân hai hàm va vào nhau.

Vân Khuynh vươn tay kéo Tiểu Xuân, ôm hắn vào trong lòng sưởi ấm, hai tay để lên lưng chậm rãi truyền thêm chút chân khí.

Tiểu Xuân thấy chăn bông lại bị Vân Khuynh gạt ra, vội vàng kéo trở về, tử tế đắp lên cả hai, thế nhưng lại phát hiện vì không cẩn thận lại thoát ra khỏi vòng tay của người kia, chọc cho sắc mặt hắn lại thêm lần nữa khó coi.

[Chăm đệm là sạch sẽ mà, ta đã đặc biệt dặn dò tiểu nhị rồi.] Tiểu Xuân vừa run, vừa đánh răng cầm cập nói [Tuy là không phải chăn nệm tơ tằm, có thể không thoải mái, nhưng thôi cứ cố gắng nhẫn nại một chút, tới ngày mai ta sẽ mua một chăn mới mang đi, thì không lo nữa.]

[Im miệng, ai thèm quan tâm mấy chuyện đó!] Vân Khuynh nói [Ngươi cách ra xa như vậy để làm gì, còn không mau ghé sát vào đây?]

[Rồi!] Thấy mỹ nhân bắt đầu ba máu sáu cơn, vì hắn mà lửa giận bốc cao ba trượng, Tiểu Xuân lại thấy khoái trá, hớn ha hớn hở lăn vào sát rạt.

Tiểu Xuân vùi mặt vào ngực Vân Khuynh, cả người cũng theo đó dính chặt vào, đùi gác lên người kia, giữa hai người không chừa một khe hở. Vân Khuynh lại áp tay lên lưng Tiểu Xuân truyền chân khí.

[Ngủ đi.] Vân Khuynh nói.

[Ừ.] Tiểu Xuân nhắm mặt lại, khóe mắt khóe miệng đều mang ý cười, sung sướng chìm vào cõi mộng ấm áp dịu êm.

Cách ngày, dâm tặc hái hoa Phi thiên biên bức vậy mà không xuất hiện như dự đoán, trái lại, đại sảnh dưới lầu càng thêm đông đúc võ lâm nhân sĩ.

Tiểu Xuân lắng tai nghe ngóng, mới biết toàn bộ đều là đến vì Phi thiên biên bức kia.

Nghe giang hồ đồn, bà dì bảy của tri huyện mãi mới có chỗ hốt đi, mà vừa bái đường xong, động còn chưa kịp động đã bị Phi thiên biên bức động giùm. Tri huyện đại nộ, quan phủ treo thưởng bạc, nói rằng ai bắt được con dơi chết bằm kia, sẽ thưởng hoàng kim trăm lượng.

Tiểu Xuân thầm tính, trăm lượng cũng chả bõ, thế nhưng cả một đống người bu vào bắt dơi, xem ra náo nhiệt hay ho lắm đây!

Hắn lớn đến như vầy, còn chưa từng thấy qua dâm tặc. Vì thế mà những gì trước kia từng nói qua nào là không nên để cà kê dê ngỗng, cần phải nhanh chóng về thần tiên cốc, hoàn toàn vứt ra sau đầu, một lòng một dạ mong chờ Phi thiên biên bức sẽ ra mắt lúc nào chỗ nào, bộ dạng ra làm sao.

Con người như hắn yêu thích nhất, cũng bất quá chỉ là những vụ ồn ào huyên náo mà thôi. Người càng đông đúc, hắn càng tung tăng.

[Dơi ơi, dơi ơi mau đến a…] Tiểu Xuân hớn hở lầm bầm.

Cách ngày rồi lại cách ngày, Phi thiên biên bức thế mà vẫn chưa thấy xuất hiện, còn đại sảnh tựa như đã chật ních người, khách điếm cũng hết phòng trống, cả sài phòng cũng bị đấu giá để ở trọ. Một khách điếm nho nhỏ chỉ vì một cái Biên bức tiêu, một giai nhân khuynh thành nữ mặc nam trang, mà nhiều chuyện ra trò.

Tiểu Xuân gọi một bát dương xuân diện ra nhẩn nha ngồi ăn, Vân Khuynh thì không biết cũng chạy đi đằng nào rồi, mới nãy còn thấy mặt, giờ thì biến mất tăm.

Ngồi đối diện với hắn là một giang hồ hiệp khách cũng đang ăn mỳ, hai người gật gù cái đầu, sau rót cho nhau chén trà, vừa định mở miệng bắt chuyện, hiệp khách kia bị Lan Khánh đột ngột xuất hiện, phẩy tay một cái thì không biết đã văng tuốt đi đâu.

[Sư huynh uống trà.] Tiểu Xuân liền bưng trà sang cho Lan Khánh, ngó mắt trông theo hiệp khách đáng thương kia sau khi rớt xuống thì vang lên một tiếng [Ai cha!]. Người bị ném đi xa như vậy, có thể thấy hiệu lực của Hóa công tán đã hết tác dụng.

Lan Khánh trên mặt mang nhân bì diện cụ, nhìn xem cũng tương đồng với hắn, dung mạo tầm tầm, ngồi trong góc của khách điếm, chả ai thèm đến gần hay để mắt đến bọn họ.

Lan Khánh chỉ nói một tiếng [Ngoan.] Rồi cũng nhẩn nha, ung dung thong thả giống y như hắn cầm chén trà lên nhấp.

Tiểu Xuân ngồi quan sát vị ma giáo giáo chủ cho dù đã che giấu đi diện mạo thật của mình, mà khí độ vẫn như cũ không hề suy giảm, trong bụng dần dần nảy lóe lên một suy nghĩ.

[Sư huynh, chúng ta cùng nhau đi chơi đi!] Tiểu Xuân vươn người tới trước, cười với Lan Khánh.

[Chơi cái gì?] Lan Khánh hỏi.

[Bắt-biền-bức.] Tiểu Xuân nói một cách thâm sâu ý vị, tiếp đó đưa tay kéo nhân bì diện cụ trên mặt Lan Khánh xuống, lộ ra yêu dã dung nhan diễm thế tuyệt sắc bên dưới.

Có một hiệp khách đang nhàn hạ tán gẫu vô tình liếc qua bắt gặp gương mặt thật của Lan Khánh, liền thở một hơi thật sâu, mấy bằng hữu của người đó cũng theo ánh mắt mà đồng loạt nhìn theo.

Một người lại một người, tức khắc đại sảnh vốn đang huyên náo trở nên lặng ngắt như tờ, tất cả đều không thể dời mắt khỏi mỹ mạo kinh nhân của Lan Khánh, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng thở lác đác lại không dám thở lâu suýt chút như không còn hơi. Cho tới khi tiểu nhị mang thức ăn ra, thất thần làm rơi cả bát đĩa, chúng nhân mới lập tức hồi tỉnh trở lại nhận ra mình vừa thất thố, xấu hổ nói năng loạn xạ chỉ thiên chỉ địa với nhau.

[Mỹ… nhân… nhi…] Tiểu Xuân vui như điên nói.

[Cái gì mỹ nhân nhi?] Lan Khánh đặt cái chén còn chưa uống xuống, kéo mặt Tiểu Xuân dùng sức véo, trong mắt có chút giận dữ, nheo lại nói [Gọi ca ca, mau!]

[Hảo ca ca…] Tiểu Xuân vừa đau vừa cười.

Vân Khuynh là một mỹ nhân, sư huynh cũng là một mỹ nhân, so với để Vân Khuynh bị chú ý, không bằng đem sư huynh ra làm bia chắn đạn.

Hắn trái lại chẳng thấy sợ trường hợp sư huynh bị nhận ra thân phận thật của mình, cứ xét theo tập tính của sư huynh, trước kia mỗi lần xuất hiện đều mang nhân bì diện cụ, thì ngày hôm nay có là ai cũng không biết được con người đang ở trên đại sảnh này, chính là đỉnh đỉnh dại danh ma giáo giáo chủ Lan Khánh.

Hắn hiểu rõ mỹ nhân nhà mình chắc chắn không có khả năng cùng hắn lội nước đục, mà dù sao cũng không muốn để Vân Khuynh tham gia vào chuyện rắc rối. Chi bằng kiếm một mỹ nhân cũng có khả năng thu hút sự chú ý tương đương, cùng hắn đi kiếm con dơi kia mà giỡn mặt.

Hừ hừ, cả gan muốn hái bông hoa nhà hắn? Tiểu Xuân nghiến răng nghĩ, bà nội thằng dâm tặc, để ta đem ngươi giam lại trói lại cắt (của:”>) rồi ngâm muối, xem ngươi lấy cái gì mà dâm?

[Tiểu biên bức ơi tiểu biên bức, mau mau đến đi ~] Tiểu Xuân vui vẻ hát thầm [Ta còn chưa bao giờ thấy hái hoa tặc, hái hoa tặc rốt cuộc là như thế nào?]

[Hái hoa tặc? Trên đầu cắm một bông hoa sao?] Lan Khánh suy nghĩ, tiện miệng nói.

[Nghe nói hắn gọi là Phi thiên biên bức, chắc là trông bộ dạng giống con dơi nên mới để người ta gọi như vậy!] Tiểu Xuân nghiêm túc phán bậy.

[Con dơi? Bộ dạng giống con dơi không phải cũng là giống con chuột sao? Vậy thì xấu chết!] Lan Khánh cau mày.

[Ta lớn tướng như vậy cũng chưa từng thấy qua con dơi là như thế nào, sư huynh nói vậy, ta lại càng muốn đi xem thử một phen!] Tiểu Xuân ha ha cười lớn mấy tiếng, khiến người quanh đó cũng ngứa tai.

Lát sau, dùng cơm xong xuôi, Tiểu Xuân kéo Lan Khánh đi ra đường dạo chơi, tận tụy giúp hắn chưng diện mấy lượt.

Tướng mạo của Lan Khánh vốn thiên về âm nhu, lúc này lại bớt đi một phần khí thế hung ác gian tà của đại ma đầu, cả người càng thêm mỹ mạo. Lụa là gấm vóc trang sức trâm cài cứ thế mà đắp lên người, Tiểu Xuân lại đắc ý ngắm nhìn Lan Khánh đã qua chính tay mình mó máy, trở nên lộng lẫy xinh đẹp như hoa.

Tiểu Xuân kéo tay Lan Khánh chạy qua chạy lại trong thị trấn, lúc thì mua kẹo đường cho ăn, lúc lại mua linh tinh dúi vào người, Lan Khánh tức giận không ngừng nói: không phải con nít, ai lại ăn đường.

Tiểu Xuân nghe vậy, liền tịch thu lại kẹo đường, tự mình cầm ăn. Loanh quanh ăn hết tám chín cây kẹo đường, bàn tay dính nhơm nhớp, bên môi cũng dính vệt đường hồng tươi.

Một thiếu niên ăn mặc tầm thường, tướng mạo chung chung, tóc tai lộn xộn, còn không ngừng ăn thức ăn dành cho trẻ nhỏ; một bên lại là tuyệt sắc nữ tử thân diện hàng xịn, dung mạo thiên tiên, đẹp đến mức người nhìn vào không thể dời mắt đi được.

Hai người này dung dăng dung dẻ thu hút sự chú ý, làm cho biết bao người trở thành vô công rồi nghề.

Vân Khuynh ngồi trong sương phòng của khách điếm chờ đợi một hồi lâu, mới thấy Tiểu Xuân quay về. Hắn xem Tiểu Xuân lại trưng cái bộ dáng phong trần tả tơi, chả biết là đã tung tăng chạy đằng nào, toàn thân đầy những bụi, nhìn chung cảm thấy không vừa mắt.

Nhưng đến lúc Tiểu Xuân đóng cửa lại, tiếu dung rạng rỡ chạy đến bên cạnh hắn, dịu dàng nhã nhặn gọi tên của hắn [Vân Khuynh], lửa giận của hắn lập tức giống như bị dìm chết sặc trong ao, đóm cũng không bay lên nổi.

[Đi đâu vậy?] Vân Khuynh (giả vờ) lạnh lùng hỏi.

[Đưa sư huynh đi sộp ping mua quần áo!] Con mắt hắn đảo qua lại, tinh nghịch nói.

[Mua quần áo gì?]

[Mua quần áo con gái!]

[Hửm?] Vân Khuynh hồ nghi nhìn Tiểu Xuân.

Chỉ thấy Tiểu Xuân hí ha hí hửng ghé sát vào tai hắn, thì thầm [Để câu dơi.]

[Ta đi kiếm xong xe ngựa về thì không thấy ngươi, còn nói xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì ra lại đi kiếm chuyện. Ta còn tưởng ngươi cấp bách muốn về Thần tiên cốc, bây giờ xem ra, chẳng có chút nào giống muốn về!] Vân Khuynh hừ lạnh.

[Về, về chứ sao lại không!] Tiểu Xuân vội vàng quả quyết [Ta chỉ là vì con dơi chết bằm kia dám tơ tưởng đến ngươi, cho qua không được thôi mà. Ngươi thế nhưng lại là người của ta mà, hắn dám làm vậy, chính là không nể mặt ngươi, ta nếu như không bắt hắn lại nghiêm trị một phen, làm sao thỏa đáng được?]

[Tùy chàng.] ẻn ~

[Ta đã cho sư huynh dùng Hóa công tán ít đi một chút, đại để cũng còn lại hai thành công lực, ta nhờ hắn giúp ta bắt biên bức, cho ngươi trút giận.] Tiểu Xuân ngay sau đó lại nói.

[Đừng có nhắc tới tên hỗn trướng đó trước mặt ta.] Vân Khuynh nói [Ngươi với hắn giao hảo là chuyện của ngươi, ta còn chưa quên độc trên người là nhờ hắn ban phước đâu.]

[Ai, độc không phải ta đã giúp ngươi làm giải dược rồi sao? Đừng chấp nhặt với một người đầu óc không minh bạch nữa chứ!] Tiểu Xuân nghe Vân Khuynh nói tới, liền lấy ra dược bình, lấy thêm nước giúp Vân Khuynh dùng thuốc ngày hôm nay.

[Còn có rất nhiều chuyện ngươi không hiểu được. Ngươi xem hắn là sư huynh, hắn cũng đâu có xem ngươi là sư đệ. Sau khi ngươi rời khỏi Ô y giáo rồi gặp ta, trên giang hồ liền truyền ra chuyện ma giáo hộ pháp Triệu Tiểu Xuân chính là dược nhân do Lan Khánh dưỡng. Lại nói Lan Khánh chỉ cần ăn ngươi, là có thể gia tăng một giáp công lực, từ đó không những võ công tăng tiến không người địch lại, hơn thế lại có thể bách độc bất xâm. Tin tức này chính là do tên hỗn trướng kia tung ra, hắn một mặt báo cho Kính vương biết chuyện của ngươi, làm cho Kính vương động thủ với ngươi, một mặt còn cáo tố cho tất cả mọi người biết ngươi là dược nhân. Bây giờ cả võ lâm không chỉ truy lùng hắn, phần lớn còn là truy lùng ngươi. Ngươi có biết nếu như ngươi để cho kẻ có dã tâm bắt được, sẽ xảy ra chuyện gì không? Chắc chắn sẽ bị ăn sống nuốt tươi, ăn hết sạch thịt, uống hết sạch máu, ngay cả xương cốt cũng không bỏ sót. Ngươi đối với hắn thế này, chẳng hiểu hắn nghĩ cái gì, có thể như vậy đối với ngươi. Hại ngươi một lần chưa đủ, lại hại ngươi thêm lần nữa? Một giáp công lực đối với người luyện võ mà nói, có bao nhiêu hấp dẫn? Có ai có thể kiềm chế được?] Vân Khuynh tuy là nói năng tỉnh rụi, nhưng chuyện được kể ra thật khiến người ta nghe thấy tâm kinh đảm chiến.

Khóe miệng Tiểu Xuân nhất thời co giật, nói [Ta từ lúc nào trở thành hộ pháp Ô y giáo, thật sự chưa từng nghe qua.]

Khó trách ngày hôm đó ở trà quán hoang vu mấy đại hán vừa nghe tên hắn đã như phát cuồng lên mà nhảy bổ vào, cái tên đại sư huynh này thật là trời ơi, rải cái tin đồn này quá bằng nói hắn là một khối thịt thượng hạng sao, đại gia mau mau đoạt lấy, đoạt được rồi muốn làm thế nào để ăn cũng được.

Con bà nó…

[Ngươi cứ đi mà đối tốt với hắn, chờ tới khi hắn hồi phục, kẻ đầu tiên hắn quay đầu lại cắn, chắc chắn là ngươi.] Vân Khuynh cũng không thèm để ý tới Tiểu Xuân, tự mình đi thu nhặt đồ tế nhuyễn.

[Ai, ngươi tức giận rồi sao?] Tiểu Xuân lo lắng đến gần, nhẹ giọng hỏi.

Hắn thấy Vân khuynh thu dọn đồ đạc vào trong bọc hành lý, không nghĩ ngợi nhiều liền giúp Vân Khuynh một tay.

[Ta thật sự là muốn về cốc, chờ ta giải quyết Phi thiên biên bức xong, lập tức lại lên đường. Ngươi đừng tức giận a, thu dọn đồ đạc để làm cái gì, đừng đi mà, thực tình muốn bỏ đi sao?]

[…] Vân Khuynh dừng lại, lấy cái áo bông màu hồng trong bao hành lý ra gấp gấp, lại nét vào trong bao [Có ai nói muốn bỏ đi đâu.] Hắn quay đầu đi không thèm nhìn Tiểu Xuân, thấp giọng nói.

Tiểu Xuân vui đến híp mắt lại, liền ghé ghé vào người Vân Khuynh, nghe thấy người ta lườm nguýt mình vừa chỉ tay lên người toàn thân nồng mùi đường, mắng yêu [Bẩn muốn chết.], thế rồi tay lại vươn ra, giúp hắn lau đi vết bẩn.

Đêm đến, Tiểu xuân đang ngủ giữa chừng thì hắt hơi một tiếng, từ trong mộng tỉnh lại.

Hắn ngửi ngửi, lại ngửi không ra mùi gì, lỗ mũi cảm thấy ngứa ngáy.

Vung tay sờ soạng bên cạnh, không thấy nương tử, thế nên gãi đầu vùng dậy mặc quần áo gọn gàng. Tạm thời có thể không cần quản đến Vân Khuynh, hắn võ công không thua kém ai, lo cho chính mình thì hơn.

Mở cửa phòng bên ngó vào, phòng của Lan Khánh cũng trống không, tại cửa phòng chỉ lưu lại mấy dấu chân, có lẽ đối phương đã biết hắn hạ dược trên khung cửa sổ, cho nên loanh quanh một vòng không có cửa nào khác đành đi cửa này.

Nhưng là sư huynh đã chạy đằng nào?

Tiểu Xuân suy nghĩ một chút, rón rén khẽ khàng bước xuống lầu, nhìn ngó tứ phương.

Rõ ràng là ngày đông, thế mà hôm nay lại cảm thấy có chút nóng, nhìn ngó tứ phía đều không thấy Lan Khánh cùng Vân Khuynh, mệt, dừng lại ở hoa viên thở hổn hển, kéo vạt áo ra quạt quạt.

Lúc này, Lan Khánh mặc quần lụa mỏng tang (*che mặt*) không tìm thấy đối tượng hành hạ, tay xách quần chạy ngang qua trước mắt hắn, Tiểu Xuân nheo mắt nhìn, thứ đang cắm trên búi tóc Lan Khánh, chẳng phải chính là một biên bức tiêu màu đen đó sao?

[Thật sự tới rồi!] Tiểu Xuân toét miệng cười, lén lút theo sau Lan Khánh, chờ cho biên bức kia xuất hiện.

Nào ngờ lúc ấy gà gáy canh tư, Lan Khánh thế là ngẩng đầu lên, miệng hô to [Có gà!], vòng qua hành lang, đã không thấy bóng dáng, Tiểu Xuân đuổi theo cũng không thấy người đâu.

[Con bà nó, lúc này sẽ không chạy đi bắt gà chứ!] Tiểu Xuân đại kinh thất sắc, ngó ngang khắp nơi, vẫn không thấy Lan Khánh.

Khó khăn lắm mới có được một chút manh mối, giờ lại để mất. Nếu không phải sợ sư huynh gặp nguy hiểm, thì đã không để lại cho hắn hai thành công lực, hiện tai xem ra đã để lại quá nhiều công lực, để hắn xuất quỷ nhập thần thì biết chạy đi đâu tìm người đây?

[Ha chiu!] Tiểu Xuân lại hắt hơi thêm cái nữa, lỗ mũi ngứa ngáy.

Hắn nghĩ không biết có phải mình nhiễm phong hàn hay không, vừa hắt hơi vừa nóng bức, thế nhưng kéo cả vạt áo, lồng ngực mở rộng, gió lạnh táp vào, kỳ dị làm sao vẫn không thấy bớt nóng.:”>

[……] Hắn dừng lại.

Khách điếm này tứ phía bị bao phủ bằng thứ hương vị mịt mù một cách kỳ lạ… sẽ không phải… không phải thứ hắn đang nghĩ tới đi…

[Sư huynh…] Tiểu Xuân gọi nho nhỏ [đừng bắt gà nữa… mau quay lại đi…]

Không có ai trả lời.

Tiểu Xuân lại gọi [Vân Khuynh… Ngươi chạy đi đâu rồi… Quay lại a… Có chuyện rồi…]

Vẫn không ai trả lời.

Đột nhiên, bả vai bị bắt lấy, Tiểu Xuân mừng rỡ quay đầu lại gọi [Vân Khuynh!], nào ngờ lại là một hắc y nhân bịt nửa mặt.

Hắc y nhân toàn thân diện đồ bó sát người, trong mắt âm u lóe sáng, hắn cười thầm nhìn Tiểu Xuân, cánh tay đặt trên vai mò mẫm lung tung, nhân lúc Tiểu Xuân còn chưa hồi tỉnh lại, vuốt ve bả vai mấy cái, tiếp đó bất thình lình giật phăng nhân bì diện cụ trên mặt, kỹ lưỡng ngắm hàng.

Tiểu Xuân cảm thấy da gà da vịt đua nhau rơi rụng, toàn thân bủn rủn, cuống cuồng dùng sức nhảy ra sau một bước dài, liều mạng phủi vai, luống cuống vặn vẹo xoay người trước sau.

[Xảy ra chuyện gì sao, tiểu huynh đệ?] Người kia cười hỏi.

Tiểu Xuân cũng cố nở nụ cười trả lời [Cũng chẳng có chuyện gì cả, bất quá chỉ là phát hiện Phi thiên biên bức mà thôi!]

Phi thiên biên bức cười to hai tiếng [Còn tưởng ngươi cũng là một mỹ nhân đây, không ngờ chỉ là một tiểu tử tuấn tú hơn người chút đỉnh. Bộ dạng như này cũng cho là khá khẩm đi, có điều ta đối với ngươi không có hứng thú.] Phi thiên biên bức tiếc nuối mà nói [Được rồi, như vậy đi tiểu huynh đệ, chỉ cần ngươi chịu ngoan ngoãn giao ra đây hai tiểu mỹ nhân đã nhận được biên bức tiêu của ta, hôm nay để lại cho ngươi đường sống.]

[Tìm không thấy người là do ngươi bất tài, mắc mớ gì tới ta?] Tiểu Xuân nhăn mặt làm xấu với tên dơi, lại nói [Còn nữa đừng trách ta không sớm nhắc ngươi, hai tiểu mỹ nhân nhà ta cũng không phải dễ cho ngươi chọc ghẹo, ta khuyên ngươi nên thúc thủ chịu trói đi thôi, bằng không nếu thật để cho bọn họ nổi giận a, đồ dơi nhà ngươi nhất định sẽ bị chặt thành từng khúc, ném vào trong núi cho chó hoang ăn!]

[Tiểu tử chết bằm, khẩu khí lớn lắm! Ta trước tiên phải chỉnh ngươi mới được, sau sẽ tìm hai đại mỹ nhân mang đến trước mặt ngươi *cạch cạch*, cho ngươi tận mắt xem!] Phi thiên biên bức vung ra một nắm khói mê, nhằm trúng Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân dụi dụi mắt, ho khù khụ mấy tiếng, nói [Gia gia ngươi ăn cơm trộn mê hồn yên ăn tới lớn được, cái thứ mèo cào thấp kém thế này ngươi cũng dám mang ra tự bôi tro trát trấu vào mặt, thật là làm ta cười chết. Ngươi đã rỗi hơi như vậy, không bằng nếm thử hàng mới của gia gia đi, chúng ta cùng đàm luận một phen!]

[Chỉ bằng ngươi?] Phi thiên biên bức cười to.

[Xem mê hồn tán của ta!] Tiểu Xuân hét lớn một tiếng, làm bộ trong tay đang cầm thứ gì vung ra.

Phi thiên biên bức nhanh nhẹn lập tức múa kiếm định xua tan bột phấn kia, rốt cuộc phát hiện chả có một mẩu cặn. Tiểu tử này dám lừa hắn.

Phi thiên biên bức nheo mắt nhìn Tiểu Xuân [Tiểu huynh đệ, thứ bột phấn này của ngươi chẳng lẽ là vô sắc vô vị? Ta xem ngươi cũng đừng có hư trương thanh thế như vậy nữa, đánh không lại thì cứ nói thẳng ra, ta sẽ cho ngươi thống khoái một chút đi gặp Diêm vương!]

Tiểu Xuân lại hét [Mê hồn tán lần nữa đây, cẩn thận!]

Lần này theo gió bay tới thật sự là một nắm bột phấn vô sắc vô vị, Phi thiên biên bức ngáp một cái chán nản dùng kiếm xua đi, còn cho là vẫn không có thứ gì đáng kể, nói [Còn có món gì khác không?]

Tiểu Xuân nở nụ cười, rút kiếm lao về phía Biên bức.

Hai người từ hoa viên đánh tới nóc nhà, đánh vỡ một mảng ngói trên đó, tiếp lại đánh tới đại sảnh của khách điếm.

Sau mấy phen giao đấu tiểu Xuân mặc dù có chút vất vả, nhưng vẫn cố gắng cầm cự. Phi thiên biên bức xác thực là bản lĩnh để người ta muốn bắt không được, Tiểu Xuân sau một hồi vật lộn, nhận định thằng ôn thần này võ công thật sự không tồi, có điều thật đáng tiếc một thân công phu này lại dùng sai chỗ, là nhắm vào khuê nữ nhà người ta.

Âm thanh giao đấu trong khách điếm đánh thức đám hiệp khách giang hồ đang trọ lại, bọn họ ló đầu ra nhìn thấy Tiểu Xuân đang cùng với Phi thiên biên bức trong lời đồn đại, có mấy người còn chưa kịp mặc ngoại bào, đã vội cầm kiếm đòi nhập cuộc.

[Không được, đừng động chân khí!] Tiểu Xuân vội vàng hô lên [Con dơi này đã hạ Dâm đãng mê hồn tán hết trong ngoài khách điếm, động khí sẽ bị độc phát!]

Nhân sĩ vừa nghe năm chữ “Dâm đãng tiêu hồn tán”, cả đám đỏ mặt tía tai không ngừng chửi bới “dâm tặc dâm tặc”.

[Con sâu rượu, sao lại là ngươi?] Trên lầu truyền tới một giọng nói xa lạ của nam tử.

Tiểu Xuân thêm lần nữa phân tâm nhìn lên lầu, chỉ thấy hai thanh niên kinh ngạc đứng bên tay vịn nhìn xuống, mà hắn đối với hai người này chẳng thấy ấn tượng gì, thế nhưng đối với vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ dường như có chút gì đó quen thuộc.

[Các vị là ai…] Tiểu Xuân hỏi, Phi thiên biên bức nhân cơ hội chém vào tay hắn một vết sâu.

Con bà nó – hắn cắn răng nhíu mày.

[Hàn sơn phái Hàn Hàn!] Kẻ gọi hắn sâu rượu nhảy xuống trước.

[Tả ý sơn trang Mục Tương!] Thêm một người nữa cũng nhảy xuống theo.

Hai người này lần lượt xưng tên nhằm về phía Phi thiên biên bức tiến công, Tiểu Xuân chán nản gào lên [Lạy mấy cha có nghe người ta nói không vậy? Cả khu khách điếm này đều dính Dâm đãng tiêu hồn tán, không được động khí a…]

Lập tức cả đám mười mấy người theo sau hai người kia nhảy xuống chiến trường, soạt một tiếng mặt đều hóa xanh.

[Cữu cữu, dâm đãng tiêu hồn tán là cái gì?] Một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi kéo tay đại hồ tử bên cạnh hỏi.

Đại hồ tử cả gương mặt đỏ nhừ [Thiên hạ đệ nhất kịch liệt xuân… xuân… xuân…]

Đại hồ tử cà lăm xuân mấy tiếng cũng xuân không ra.

[Xuân dược a…] Tiểu Xuân đáp lại một kiếm với Phi thiên biên bức, nhịn không nổi rống to.

Phi thiên biên bức cười to, né một kiếm của Tiểu Xuân, thân hình vụt một phát, lao khỏi khách điếm.

[Ta đuổi theo, các ngươi không được động!] Tiểu Xuân hô lên, sau đó cũng theo Phi thiên biên bức xông ra ngoài.

Hai người khinh công cực cao lao đi trên nóc nhà, kiếm quang tới lui lóe lên.

Tiểu Xuân cảm thấy luồng nhiệt trong cơ thể từ từ dấy lên, toàn thân đầm đìa mồ hôi, thượng khí hạ khí đứt đoạn, ngọn lửa vô danh ở dưới bụng cũng càng lúc càng cháy mạnh, khô nóng tới mức cả cánh tay chấp kiếm cũng bắt đầu run rẩy.

Con bà nó… tại sao dược nhân thứ độc gì cũng có thể thoát, thế mà xuân dược thì lại không chống cự được?

Đột nhiên, Phi thiên biên bức dừng lại, đáp người xuống một chỗ cách đó không xa, Tiểu Xuân tưởng rằng đối phương đã phát hiện hắn không xong, cho nên định ra chiêu cuối, thế nhưng nhận ra ánh mắt của Phi thiên biên bức đang dừng ở chỗ khác. Tiểu Xuân nhìn theo, hóa ra là sư huynh nhà hắn chặn vào đúng đường di chuyển của Phi thiên biên bức.

Lan Khánh mỗi tay cầm một con gà, khóe miệng vương lông gà với máu tươi, trên người cũng dính lốm đốm vệt máu, hai con gà trên tay đã bị cắn đứt đầu, nhưng thân gà còn ấm không ngừng co giật.

[Sư huynh!] Tiểu Xuân cũng theo hai con gà đáng thương chết thảm kia mà run rẩy, [Mau chạy, ngươi không phải đối thủ của hắn!] Hắn hô to.

Lần này nếu để sư huynh xảy ra chuyện trong tay Phi thiên biên bức, tới khi sư huynh tỉnh táo lại, hắn có mười cái đầu cũng không đủ để rơi. Tiểu Xuân điên cuồng run rẩy, tựa như có thể dự đoán được tương lai bi thảm của mình. Đã thấy rõ kết cục của những kẻ từng đắc tội với sư huynh, thì Độc thủ trích tiên cũng không phải hạng có thể tùy ý đem ra làm trò.

Lan Khánh đem gà ném vào người Phi thiên biên bức, hai tay theo đó mà đánh tới, vuốt sắc hướng vào nhiều chỗ hiểm của Phi thiên biên bức. Nhưng vì công lực đã yếu đi tám phần, mới cùng Phi thiên biên bức qua hơn mười chiêu, đã trúng một kiếm vào lưng bị trọng thương.

Lan Khánh lảo đảo trong chốc lát, cau mày bực bội nhìn Tiểu Xuân [Tiểu Thường…]

[Ta sai rồi, ta biết ta sai rồi!] Tiểu Xuân nghẹn ngào một tiếng, cấp tốc hướng kiếm tới giúp một tay.

Chết chắc rồi! Để cho sư huynh dùng Hóa công tán, hại sư huynh thiên hạ vô địch này bị dâm tặc biên bức chém một kiếm, món nợ này, sau này chắc phải bị ăn tới mười kiếm, may ra mới trả đủ.
Bình Luận (0)
Comment