Bên bờ Lạm Thương giang.
Trên bờ sông đột nhiên xuất hiện mấy bóng người màu xám, dọc theo dòng chảy cuồn cuộn mà đi xuống.
Bốn người nôn nóng vừa đi vừa ngó ngang quanh quất, tình cờ nhìn thấy bụi cỏ lau, một người lập tức lao vào bới, thấy bên trong không có gì, lại bật người tiếp tục phi tới trước.
[Nhị sư huynh, ở đây!] Tiểu tam hét to một tiếng, sau rúc vào một bụi cỏ.
A nhị cùng tiểu ngũ tiểu lục lập tức vạch lùm cỏ xông vào, chỉ thấy tiểu tam mặt mũi tái mét, không biết làm sao quỳ xuống trong ao nước đọng, ôm lấy thân thể đã bị nước sông tẩy sạch vết máu, lạnh giá mà tái nhợt của Tiểu Xuân.
A nhị khẩn cấp lao tới bắt mạch trên cổ Tiểu Xuân, một hồi, lại một hồi, nhận ra có xem xét đến thế nào, vẫn không bắt được một chút mạch đập, lúc này mới từ từ buông tay.
A nhị vẻ mặt cứng đờ bi thương lắc đầu, không nghĩ đến mất bao vất vả mới đuổi kịp đến nơi, rốt cuộc vẫn là quá trễ.
[Tiểu Xuân… Tiểu Xuân… sư huynh có lỗi với ngươi… chúng ta chậm mất rồi…] tiểu tam nhịn không được, ôm lấy thi thể Tiểu Xuân thấp giọng bật khóc.
Tiểu ngũ cùng tiểu lục nghe xong lời nói của a nhị với tiểu tam thì kinh hoàng không thôi, phải qua một lúc sau mới hiểu được tiểu sư đệ của bọn họ thật sự đã hồn về tây thiên, hai người cùng khụy xuống đất khóc to thành tiếng, không muốn tin vào sự thật này.
[Đừng khóc nữa, đi thôi!] A nhị hít sâu một hơi, xoay người nghẹn ngào nói [Mang Tiểu Xuân về gặp sư phụ…]
~~
[Đến chết không quên…]
Bỗng dưng, Vân Khuynh bừng tỉnh từ trong thụy mộng.
Hắn toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng, nhưng lại quên mất vừa rồi đã mơ giấc mơ ra sao, rốt cuộc vì cái gì khiến cho tim đập như sấm nổ.
Vân Khuynh bước xuống giường, phát hiện trong cơ thể có một luồn chân khí kỳ lạ đang từ từ hồi chuyển, cảm giác trước kia vì bản thân trúng độc mà khí ứ ngực đau đã hoàn toàn tiêu tán không còn vết tích, tựa hồ cả người thư thái, thư thái đến mức khiến hẳn cảm thấy vô cùng quỷ dị.
Lại nhìn ra bốn phía, mành che màu nâu buông rủ, Vân Khuynh nheo nheo mắt, sau khi bước xuống giường liền đi ra ngoài.
Hắn không biết đây là chốn nào, mà bản thân sao lại tỉnh dậy ở đây.
Bên cạnh hắn dường như thiếu đi thứ gì đó, nhưng hắn cũng không có ý nhớ ra.
[Bốn người? Trong đó có một cặp song sinh dùng roi?]
Trên đại sảnh, một giọng nói quen thuộc truyền đến. Vân Khuynh chấn động, nhớ ra chủ nhân giọng nói này chính là Lan Khánh. Hắn lại ở chỗ của Lan Khánh, sống dưới một nóc nhà với Lan Khánh?
[Thỉnh giáo chủ thứ tội, vô pháp đem thi thể Triệu hộ pháp về phụng mệnh.]
[Bỏ đi, truyền lệnh xuống không cần đuổi nữa. Để cho bọn họ về Thần tiên cốc đi, Tiểu Xuân ra ngoài lâu như vậy, cũng nên quay về rồi…] Lan Khánh xua tay với thủ hạ.
[Cái gì thi thể?] Vân Khuynh lạnh lùng từ sau rèm nhanh chóng bước ra.
Lan Khánh thấy Vân Khuynh tỉnh lại, cũng không trả lời lại câu hỏi kia, chỉ liếc hắn một cái, cười mỉa [Tinh thần thật tốt. Phiền cả sư đệ ngu ngốc của ta uổng phí vì ngươi mất mạng, tỉnh rồi, còn hỏi cái gì thi thể.]
Lời của Lan Khánh giáng cho Vân Khuynh một đòn nặng nề, trước mắt hắn lại hiện ra cảnh tượng đứt quãng trên vách núi. Nhớ lại Tiểu Xuân, nhớ lại tình cảnh lúc hắn rơi vào lòng sông mất tăm.
[Hắn không thể chết, Triệu Tiểu Xuân tuyệt đối không thể chết, là ai bắt hắn đi, nói!] Vân Khuynh phẫn nộ hỏi.
Lan Khánh cũng không buồn ngó ngàng đến hắn, xoay người định bỏ vào nội đường.
Vân Khuynh đưa tay bắt lấy vai Lan Khánh, Lan Khánh trở tay đánh trả, hai người tức thì ngay tại đại đường xông vào choảng nhau.
Qua mấy phiên giao đấu, Lan Khánh phát hiện bản thân cư nhiên lại ở thế hạ phong, hắn kinh hãi, lại để Vân Khuynh bóp chặn ở cổ, cả người bị túm lấy ấn thẳng vào tường.
Vân Khuynh giận dữ rống lên [Nói!]
Lan Khánh thở không ra hơi, thế nhưng vẫn cười khinh miệt. Người này sau khi dùng dược nhân linh huyết không chỉ bách độc bất xâm, công lực còn tăng không ngờ. Triệu Tiểu Xuân vẫn là cao chiêu, như thế này, dù là ai cũng sẽ không thương tổn được người tâm ái của hắn nữa.
[Ngươi quỳ xuống cầu xin ta a…] Lan Khánh cười nịnh [Quỳ xuống cầu xin ta, ta nói ngươi biết.]
Nhìn thẳng tiếu dung ngay từ đầu đã khiến hắn phi thường căm ghét của Lan Khánh, lực tay của Vân Khuynh lại càng xiết chặt, lập tức muốn bóp chết Lan Khánh tại trận. Nhưng là nhìn thấy hắn, lại nhớ đến Tiểu Xuân vì bao che cho hắn mà không ít lần cãi vã với mình. Nhớ đến Tiểu Xuân, rốt cuộc không cách nào xuống tay với Lan Khánh.
Vân Khuynh tái mặt miễn cưỡng thu tay, cắn răng lui về sau.
Lan Khánh ngạc nhiên, nhìn chăm chăm Vân Khuynh.
Sắc mặt Vân Khuynh cứng đờ, hét lên khẳng định [Hắn là dược nhân, vô luận thương thế có nặng tới đâu chỉ cần ngủ một giấc sẽ khỏe. Bây giờ bất quá cũng chỉ là ngã xuống vực rơi vào sông mà thôi, làm sao có thể chết, ngươi không được nói bậy! Huống chi hắn đã đáp ứng ta, vĩnh viễn cũng sẽ không rời bỏ ta, làm sao có thể nuốt lời!]
Lan Khánh nhìn bộ dạng này của Vân Khuynh, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Trời cao đất rộng, thượng thiên vì cái gì bắt hắn phải gặp hai tên khắc tinh này, một kẻ là sư đệ của hắn, một kẻ đã trong lòng hắn… hơn nữa một kẻ rõ ràng đã đoạn khí, một kẻ lại không muốn tin…
[Tiểu Xuân không cho ta đả thương ngươi, nếu ta đả thương ngươi, hắn sẽ không vui.] Vân Khuynh lườm một cái rồi nói vậy với Lan Khánh.
Hắn tiếp đó liền bước ra ngoài, lẩm bẩm nói [Ta sẽ đi tìm hắn… hắn cứ như vậy ham chơi lại thích gây chuyện, không chú ý trông chừng là không được… ta sẽ đi tìm hắn… tìm thấy hắn sau đó sẽ đem hắn nhốt lại… không để hắn ra ngoài nữa… như vậy… như vậy hắn vĩnh viễn có thể lưu lại bên ta…]
Chính vào giây phút Vân Khuynh cất bước ra khỏi đại đường, chợt nghe thấy giọng Lan Khánh khàn khàn truyền tới [Thần tiên cốc.]
Vân Khuynh mạnh mẽ quay đầu lại, chỉ thấy Lan Khánh để lại câu nói vừa rồi, còn thân ảnh đã biến mất, chỉ có ba chữ Thần tiên cốc, nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai Vân Khuynh.
~~
[Sư phụ!]
Vừa bước vào cốc, tiểu tam nhảy qua bờ rào trúc trước đình gọi to.
Bọn họ cả đoàn người bước vào con đường nhỏ trong hoa viên đầy dược thảo, trên mặt ai nấy đầy vẻ bi thương, tiểu tam tiểu ngũ tiểu lục đều khóc đỏ hai mắt, ngay cả a nhị trước nay trầm tĩnh mà mắt cũng ửng hồng.
Một nam tử hạc phát đồng nhan (**) hộc tốc từ phòng trong chạy ra, cơm mới ăn được một nửa, thức ăn còn đang kẹp trong đũa trúc, sốt ruột vội vàng hỏi [Sao rồi, mang Tiểu Xuân về rồi hả?]
Thế nhưng nam tử chỉ thấy bốn đồ nhi đi tới trước mặt mình, nhất tề quỳ xuống, trong tay tiểu tam còn ôm lấy tiểu đồ nhi đã mất tích nhiều tháng không về của hắn.
Nam tử nhìn ngắm gương mặt không huyết sắc của tiểu đồ nhi, run rẩy hỏi [Đây là cớ làm sao…]
[Đệ tử đã phụ trông mong của sư phụ, bát sư đệ hắn đã… đã…] a nhị không nói ra được thành lời.
Nam tử nhìn tên tiểu đồ đệ thường ngày lúc nào cũng tung tăng nhảy nhót bây giờ lẳng lặng nằm im động cũng không động, bát đũa trong tay rơi cả xuống đất, bắt lấy mạch tiểu đồ đệ, sau đó sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, cuối cùng trong họng nghẹn một hơi không thở ra được, hai mắt vừa chớp, cả người hôn mê.
[Sư phụ…] a nhị cùng tiểu ngũ tiểu lục tức tốc đỡ lấy sư phụ.
Tiểu tam vốn tưởng rằng nước mắt đã suýt khóc cạn, nhìn thấy một màn như vậy, bi thương lại dâng lên, ôm lấy thi thể lạnh băng của Tiểu Xuân, lần thứ hai lại khóc ầm lên.
A nhị bế sư phụ lên, đôi mắt đỏ hồng quay lại dặn dò các sư đệ [Ta đưa sư phụ vào trong nghỉ ngơi, tiểu ngũ tiểu lục, các ngươi đi bố trí linh đường, tiểu tam, ngươi giúp Tiểu Xuân tẩy qua, chải lại tóc cho hắn rồi buộc cho gọn, còn giúp hắn thay đồ…]
A nhị lại thêm một trận nghẹn ngào [Giúp hắn sạch sẽ chỉnh tề một chút, đừng để hắn quá lôi thôi…]
Tiểu tam vừa khóc vừa gật đầu, nước mắt không dừng được, đua nhau tuôn xuống.
~~
[Thần tiên cốc ở đâu?][Chân trời góc bể a!]
[Chân trời góc bể?][Chính là cứ thế xuống nam cứ thế xuống nam, thấy núi vượt núi, gặp sông qua sông, tới khi nào gặp được một ngọn núi cao chót vót chọc trời, đỉnh núi quanh năm tuyết tụ không tan, tựa như trên đỉnh núi cao lại có một đỉnh núi cao khác, thì bên trong núi chính là Thần tiên cốc.]Vân Khuynh tìm thêm mười mấy hộ vệ, cùng hắn cấp tốc thúc ngựa về nam.
Hắn nhớ rõ Tiểu Xuân cùng hắn đã từng nói qua vị trí của Thần tiên cốc, ô mộc bài bên hông chưa từng tháo ra. Cả đoàn người rong ruổi nhiều ngày không nghỉ, mệt chết mười mấy con ngựa tốt, cuối cùng đến ngày thứ bảy cũng nhìn thấy ngọn núi chót vót trong lời Tiểu Xuân.
Vân Khuynh không muốn chậm trễ, nhìn thấy tòa sơn liền thúc ngựa chạy như bay, tùy tùng đằng sau cũng cấp tốc theo chủ tử xông vào núi sâu.
Vân Khuynh cùng với tuấn mã của hắn chạy qua một vùng nọ thì nhìn thấy tấm bia đá dựng lên ghi ‘Vượt qua là chết’, vẫn tiếp tục dẫn theo đoàn người thâm nhập sâu hơn vào rừng hoang núi thẳm, dần dần cảm thấy có dị động.
Tuấn mã đột nhiên kinh hoàng dừng lại, mũi thở phì phò, chần chừ không chịu tiến tới.
Vân Khuynh lập tức bỏ ngựa vận khinh công nhảy xuống rồi lao tiếp tới trước.
Trong núi cổ thụ dựng thẳng đứng, cành lá rậm rạp che khuất mặt trời. Khu rừng âm u lạnh lẽo đột ngột truyền tới âm thanh cành lá rung động, Vân Khuynh nghe thấy từ sau vang lên tiếng kêu thảm thiết, cấp tốc quay lại, chỉ thấy máu nhuộm một mảng, thân binh cận vệ của hắn thâm thủ bất phàm lại giảm mất hơn nửa, chỉ còn lại mấy người hoảng hốt lúng túng nhìn trái phải.
[Người đâu?] Vân Khuynh quát lên.
[Đột… đột nhiên không thấy nữa…]
[Hầu tử cự đại…] có mấy thân vệ nói.
Thình lình, một cái đầu lâu vừa bị ngoạm đứt từ trên cao quăng xuống, tất cả vội ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên thân cây chung quanh đó chẳng biết từ lúc nào lại có bảy tám con cự hầu toàn thân đen tuyền lấm máu.
Vân Khuynh định thần nhìn kỹ, không, không phải hầu tử, thân hình kia giống người hơn.
Chỉ trong chớp mắt, thứ đang bám trên cây bắn người phi xuống, cắn vào yết hầu hộ vệ, động tác thần tốc mà hung ác hoàn toàn khiến người ta trở tay không kịp.
Vân Khuynh nắm chặt Ngân sương kiếm, trầm tĩnh quan sát thứ tựa nhân mà phi nhân kia, ngay vào lúc bọn chúng tiêu diệt toàn bộ hộ vệ theo hắn, đang định tiếp tục lao vào hắn, mạc danh kỳ diệu, những thứ đó lại chần chừ.
Kẻ giống như thủ lĩnh dẫn dầu, bốn chân chạm đất, chăm chú nhìn vào ô mộc bài đeo ở thắt lưng Vân Khuynh, bò tới gần thêm chút nữa, lỗ mũi khẽ động, ngửi ngửi, sau đó hú lên tiếng kêu đinh tai nhức óc, phần còn lại sau khi nghe tiếng kêu kia bỗng dưng lui về sau tản ra bỏ chạy, thoát cái không còn tung tích, để lại trên mặt đất những vết máu khiến người ta nhìn thấy phải kinh sợ.
Vân Khuynh lúc này mới hiểu cái cột mốc ‘Vượt qua là chết’ mà thần tiên cốc dựng lên không hề nói láo, cũng hiểu được trước kia vì sao Tiểu Xuân lại nói nếu như mất đi Ô mộc bài, thì coi như vô pháp quay về Thần tiên cốc.
Thì ra Thần tiên cốc cả trăm năm nay sở dĩ có thể đoạn tuyệt thế sự không bị quấy nhiễu, là vì có những con quái vật tự nhân phi nhân này canh giữ, mà mùi hương do Ô mộc bài tỏa ra, là thứ duy nhất có thể xua đuổi bọn chúng.
Vân Khuynh tiếp tục đi sâu vào bên trong, không thể tiếp tục dây dưa nữa. Tiểu Xuân còn đang đợi hắn, người đó lại không biết thế nào là nhẫn nại, nếu như để hắn đợi lâu, khẳng định sẽ rất sốt ruột.
Hắn tăng tốc bước tới, rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy Tiểu Xuân rồi, nhìn thấy Tiểu Xuân, thì mang hắn về kinh thành, về sau sẽ không có chuyện nữa.
Vân Khuynh trong lòng nghĩ, đã đến lúc, có thể cùng một chỗ với Tiểu Xuân, đã vô sự rồi.
Tiểu ngũ tiểu lục đang ngồi trước lối vào buộc người giấy, từ xa xa nhìn thấy một bóng người màu trắng đang bước về phía bọn họ, hai người từ cửa đột ngột bật người dậy, bọn họ mũi đỏ au vì khóc lên tiếng gọi to [Nhị sư huynh, tam sư huynh, có người xâm nhập, mau tới a!]
Từ trong nội đường có hai người nữa chạy ra, a nhị cùng tiểu tam lập tức kéo tiểu ngũ tiểu lục vào trong cửa, bốn sư huynh đệ tụ thành một nhóm, cảnh giác dè chừng kẻ lạ mặt trước mắt tay đang cầm kiếm xông vào Thần tiên cốc.
[Dám hỏi các hạ là ai, vì sao tự ý xông vào thần tiên cốc?] A nhị bước tới một bước, hỏi.
[Triệu Tiểu Xuân ở đâu, giao hắn ra đây!] Vân Khuynh giọng nói thâm trầm sắc mặt âm lãnh, hắn chỉ kiếm vào mặt a nhị, hét lên [Đem hắn trả cho ta, bằng không hôm nay ta lấy máu nhuộm Thần tiên cốc, kẻ nào giấu hắn, ta đều không tha!]
[Tiểu Xuân là người của Thần tiên cốc, không ai có thể mang hắn đi. Các hạ nếu muốn đến đây gây sự, sư huynh đệ bọn ta buộc lòng phải ra tay.] A nhị rút kiếm, các sư huynh đệ còn lại cũng lập tức lôi vũ khí, bốn người đồng lòng, không hề có ý nhượng bộ.
[Chờ đã!] Sư phụ ho khan mấy tiếng, từ phía sau chậm rãi bước ra.
[Sư phụ, thân thể người không khỏe, nên ở trong nghỉ ngơi.] A nhị tức khắc chạy tới đỡ.
[Ai, a nhị trước tiên cứ lui ra đi, ta nghĩ tiểu huynh đệ đây cũng không có ác ý.] Sư phụ vỗ vỗ vai đồ đệ, tiếp đó bước tới thêm mấy bước, vẻ mặt uể oải, bộ dáng chừng ba mươi, thế nhưng mái đầu bạc trắng như tuyết.
Sư phụ nở nụ cười yếu ớt pha lẫn bi thương, hòa nhã nhẹ giọng hỏi [Ngươi là bằng hữu Tiểu Xuân đã kết giao bên ngoài cốc phải không? Tên gọi là gì?]
[Đông Phương Vân Khuynh] Vân Khuynh ngẩn người đáp lại. Nụ cười của người này, lại có chút tương tự với Tiểu Xuân.
[Đoan vương, là Đoan vương!] Tiểu ngũ tiểu lục nhỏ giọng nói.
[Đoan vương? Vậy không phải chính là người Tiểu Xuân cấm…] tiểu tam kinh ngạc mở miệng, a nhị đứng bên cạnh vội vàng che cái mồm to này lại, không cho hắn nói ra cái từ ‘luyến’ kia.
[Ngươi theo ta đi, ta đưa ngươi gặp hắn.] Sư phụ nói.
[Sư phụ!] Bốn tên đồ đệ vội vàng hét lớn.
[Không sao đâu.] Sư phụ cười cười, không hề để tâm.
Sư phụ hướng Vân Khuynh vẫy vẫy tay, Vân Khuynh ngây ngẩn thu hồi kiếm, theo người kia đi về phía nội đường, trong mắt chỉ còn biết đến gương mặt cười đó rất mực ôn nhu, còn lại, tất cả đều không cho vào mắt.
Sư phụ dắt Vân Khuynh đi qua trường lang dựng bằng trúc, mà bên ngoài trường lang lại là một hoa viên trồng đủ loài hoa cỏ quý hiếm.
Vân Khuynh nhìn ngắm nơi Tiểu Xuân đã từng sinh sống, vừa đi, vừa nhìn, đột nhiên liếc thấy bên trong đình viện có một chiếc xích đu bị gió thổi vào, phát ra tiếng kẽo kẹt đung đưa qua lại. Vân Khuynh gần như có thể nhìn thấy cái tên vừa điên vừa tửng đó đứng bên trên, tự lắc lư chính mình lên vừa cao vừa bạt mạng.
[A, đó là xích đu của Tiểu Xuân. Hắn a, lúc nhỏ nói muốn luyện khinh công, luyện qua rồi luyện lại vậy mà luyện hết từ xích đu lại tới mái nhà, còn làm cho mái nhà thủng một lỗ to, ngã thẳng vào trong. Tên nhóc đó khiến tiểu tam cứ hết ngày này đến ngày khác phải sửa mái nhà, điên tiết mãi không thôi.] Sư phụ nhìn thấy ánh mắt Vân Khuynh dừng lại trên xích đu, thanh âm có chút bi thương mà kể lại.
[Hắn rất giỏi khinh công…] Vân Khuynh trầm giọng nói.
[Phải a, chạy đến khắp núi khắp rừng, trước nay chưa ai thắng được hắn…] sư phụ tiếp đó đẩy tay mở cánh cửa trúc, quay lại nói với Vân Khuynh [Ở trong này, cứ bước vào đi, gặp hắn một lần cuối, hảo hảo cùng hắn nói lời từ biệt.]
Vân Khuynh không hiểu được ‘từ biệt’ trong lời nói của người này là có ý gì, hắn đến là để mang Tiểu Xuân đi, sao còn cần phải nói lời từ biệt.
Hắn tiến vào bên trong, cảm thấy trong phòng có chút lạnh, bốn phía hàn băng vây tỏa.
Vân Khuynh nhíu mày, mấy người này không biết thân thể Tiểu Xuân gần đây không khỏe, rất sợ lạnh hay sao? Dựng lên từng này băng, không phải muốn cho hắn lạnh chết?
Hắn chậm rãi bước đến bên giường, phát hiện Tiểu Xuân đang nằm ngủ trên giường.
Vân Khuynh cẩn thận quan sát, cảm thấy Tiểu Xuân giống như đang mơ một giấc mơ thật đẹp, nét mặt bình thản, khóe môi còn lộ ra nét cười nhè nhẹ.
[Tiểu Xuân…] Vân Khuynh ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu nhẹ giọng gọi [Tiểu Xuân ngươi tỉnh dậy đi… ta đến mang ngươi về… Tiểu Xuân…]
Mà gọi đến mấy lần, Tiểu Xuân vẫn không hề mở mắt.
Vân Khuynh không nhịn được nói [Ngươi có phải hay không vẫn còn giận ta? Ngươi đừng giận, trước tiên cứ dậy đi, chúng ta cùng quay về có được không? Giải dược không phải ta cố ý không uống, chỉ là lúc ngươi bỏ đi, ta tưởng rằng không uống, ngươi biết ta độc phát sẽ nhanh chóng quay về xem. Ta về sau này sẽ không lừa ngươi như vậy nữa, sẽ không lừa thêm lần nào nữa, ngươi tỉnh dậy được không? Mở mắt ra nhìn ta, đừng giận nữa, ta nhất định sau này sẽ đối xử với ngươi thật tử tế, không chửi ngươi, không đánh ngươi, không dùng châm đâm ngươi, ngươi muốn đi chơi lúc nào cứ việc đi chơi, muốn về lúc nào thì cứ về lúc ấy, thật mà… thật mà… ta không lừa ngươi…]
Tiểu Xuân vẫn không chịu mở mắt, chỉ im lặng nằm ngủ.
Vân Khuynh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo đến khó hiểu của Tiểu Xuân, kèo Tiểu Xuân dậy ôm vào lòng.
Hắn nhận ra chính mình không còn cảm thấy được hơi ấm trên thẩn thể người này mà trước nay vẫn có, nghe không thấy nhịp đập trước nay vẫn mạnh mẽ, hoảng hốt, hình ảnh trên vách núi Tiểu Xuân bị Tư Đồ đánh mạnh một chưởng lại quay về trong ý thức, lồng ngực hắn thắt nghẹn lại đau đớn, ôm chặt lấy Tiểu Xuân.
Không ai có thể đâm thẳng vào tim mình một đao lấy máu, lại còn trọng thương từ trên vách núi rơi vào lòng sông, mà còn sống sót. Cho dù là dược nhân đi chăng nữa, cũng là không thể.
Thân thể băng lãnh đã mất đi nhiệt độ khiến Vân Khuynh từ trong cõi mộng đẹp đẽ tỉnh lại, hắn lúc này mới nhận ra Tiểu Xuân đã sớm bỏ hắn mà đi, vô luận hắn có kêu gọi thế nào… cũng không gọi được Tiểu Xuân quay lại nữa…
[Tiểu Xuân, ngươi không phải thích nhìn ta cười hay sao, ta cười ngươi xem được không? Ta cười cho ngươi xem…] trên mặt Vân Khuynh tràn ngập bi thương mịt mù, hắn miễn cưỡng nâng khóe miệng, muốn bày ra gương mặt cười mà Tiểu Xuân yêu thích nhất, thế nhưng, che không được bi thương trong lòng, vừa cố kéo, lại khiến cho nước mắt không còn kiềm chế được đua nhau trút xuống.
[Vì cái gì không tỉnh… ngươi tỉnh dậy được không…] Vân Khuynh gầm khẽ [Tiểu Xuân… tỉnh dậy đi… mau mau tỉnh dậy đi… ngươi như vậy làm ta thống khổ… trong lòng ta đau lắm… trong lòng ta đau lắm… mau mau tỉnh dậy đi… tỉnh dậy ôm ta… Tiểu Xuân… trong lòng ta đau…]
Vô luận Vân Khuynh có kêu gào đến mức nào, người đã mất sẽ không quay trở lại.
Nước mắt mất đi ngăn cản, lách tách rơi xuống, dính ướt gương mặt Tiểu Xuân, dính ướt y phục Tiểu Xuân.
Đột nhiên, Vân Khuynh nhớ lại tâm khiếu linh huyết, hắn chậm rãi đặt Tiểu Xuân nằm trở lại giường, hôn nhẹ lên gương mặt Tiểu Xuân [Ta hiểu rồi, ngươi vì mất đi tâm khiếu huyết nên mới không tỉnh lại. Bây giờ ta mang tâm khiếu huyết trả cho ngươi, trả cho ngươi, ngươi nhất định tỉnh lại! Ngươi đợi ta!]
Vân Khuynh đột ngột rút kiếm, lặng nhìn Tiểu Xuân giây lát, sau đó mạnh mẽ cầm kiếm đâm vào ngực.
[Tang!] Một tiếng, a nhị dùng chiếc trâm cài trên đầu sư phụ ném ra, đánh văng kiếm trong tay Vân Khuynh.
Mũi nhọn xé rách vạt áo trắng trước ngực, một vệt máu hiện ra, Vân Khuynh quay lại trừng mắt giận dữ với kẻ vừa cản mũi làm phiền đến hắn, mà ngay tại lúc đó, một màn sưng trắng ập tới, khiến hắn choáng váng không ngớt, ý thức dần dần tan biến khi bắt đầu cảm thấy trời đất quay cuồng.
[A nhị, trong phòng Tiểu Xuân có lẽ vẫn còn một chút bách ưu giải, ngươi lấy hết ra đây.] Sư phụ nói.
Âm thanh lục lọi ngăn kéo ầm ầm vang lên, nghe như sấm rền, oánh thẳng vào tai Vân Khuynh.
[Tiểu huynh đệ… tiểu huynh đệ…]
Ý thức Vân Khuynh mờ mịt, chỉ cảm thấy có người đang lay hắn, hắn từ từ mở hai mắt.
[Tiểu huynh đệ ngươi nghe đây, Tiểu Xuân nếu như đã đem tâm khiếu linh huyết cho ngươi, vậy chính là hắn cho rằng ngươi đáng giá. Một mạnh là một mạng, Tiểu Xuân đem mạng mình cho ngươi, ngươi cũng phải trân trọng tâm ý của Tiểu Xuân, từ nay về sau cố gắng sống tiếp. Ngươi lại rút kiếm tự vẫn, xuống tới cửu tuyền, còn lấy mặt mũi đâu mà gặp Tiểu Xuân…]
Tiếng nói nhẹ nhàng vang vọng bên tai, khi xa khi gần.
Vân Khuynh choáng váng, nhìn thấy cảnh tượng mơ hồ, hắn dường như có thể thấy Tiểu Xuân đang đứng trước mặt mình, nụ cười mang theo chút gì đó đau thương, lặng lẽ nhìn hắn.
[Tiểu Xuân…] Vân Khuynh vươn tay, bắt lấy tay người đó.
[Phải nhớ kỹ, một mình sống tiếp tuy khó, cũng đừng dễ dàng buông tay. Nhịp tim của ngươi, hơi thở của ngươi, đều là do Tiểu Xuân dùng hết chút tâm ý cuối cùng. Nhớ kỹ a, đừng để Tiểu Xuân đau lòng, cho dù không phải vì chính ngươi, cũng là vì Tiểu Xuân mà sống tiếp, ta đem bách ưu giải giao cho ngươi, lúc nào nhớ đến Tiểu Xuân, thì uống xuống một viên…]
Thanh âm vương vấn bên tai, Vân Khuynh cảm thấy mắt mình ngày càng nặng trĩu, càng lúc càng khó giữ mình tỉnh táo.
[Tiểu Xuân… ta đáp ứng ngươi…] cuối cùng, Vân Khuynh đối với Tiểu Xuân chấp nhận một giao ước.
Triệu Tiểu Xuân cả đời này chỉ yêu Đông Phương Vân Khuynh… mà Đông Phương Vân Khuynh đời này kiếp này, vĩnh viễn không để Tiểu Xuân thương tâm… [Ta đáp ứng ngươi.]
Không để ngươi thương tâm…
~~
Mấy cỗ xe ngựa lao như trên bắn trên đường lớn cát vàng cuồn cuộn.
[Thật sự nghiêm trọng đến mức nhất định phải dời cốc sao?] Tiểu tam hỏi nhị sư huynh đang ngồi trước xe điều khiển ngựa.
[Người đó là Đoan vương, còn chưa biết sau này có hay không sẽ sinh thêm chuyện gì, quan trọng nhất vẫn là an nguy của sư phụ cùng các sư đệ, suy cho cùng vẫn cứ nên dời cốc mới thỏa đáng.] A nhị dùng roi thúc ngựa, một chút cũng không dám lơ là [Mở nắp che ra xem băng tan chưa? Đừng để Tiểu Xuân bị ngâm nước!]
[Sao không chôn ở Thần tiên cốc cho xong, Tiểu Xuân đi cùng với chúng ta thế này, vạn nhất mới đi được nửa đường đã rữa thì phải làm sao?] Tiểu tam lầm bầm, cầm lấy khăn sạch mở quan tài, lau tay lau mặt cho Tiểu Xuân, trở qua một chút, phát hiện hàn băng rõ ràng còn chưa biến thành nước, bên trong quan tài vẫn còn khôn ráo, lạnh tê người.
Thế nhưng vào lúc Tiểu Xuân lau xong xuôi, định che nắp lại, tình cờ nhìn thấy dị trạng.
[Nhị sư huynh…] tiểu tam cầm lấy một lọn tóc của Tiểu Xuân, lúng túng hỏi [Người đã chết, tóc còn có thể hóa bạch không?]
A nhị quay đầu lại, chỉ thấy tiểu tam ngây người cầm một lọn tóc trắng, mà men theo tóc kia nhìn xuống, mớ tóc trắng đang lẫn giữa mái tóc đen nhánh của Tiểu Xuân.
[Lúc ngươi thay hắn tẩy rửa…]
[Tuyệt đối không có thứ này!] Tiểu tam nói [Cái đầu ổ quạ của hắn đệ vất vả cày cục một phen, gỡ ra từng sợi từng sợi, khó khắn lắm mới chải ra được. Ta dám khẳng định, nguyên cái đầu hắn đều đen nhánh một màu, tuyệt đối không có mấy sợi tóc bạc này.]
[……] a nhị trầm ngâm.
Chiếc xe ngựa chạy dẫn đầu đột nhiên ghì cương dừng lại, bốn con ngựa ngừng chạy.
Hai cỗ xe ngựa phía sau do tiểu ngũ tiểu lục điều khiển cũng lập tức dừng theo, nghi hoặc nhìn phía trước.
[Sư phụ!] Chỉ thấy tiểu tam lao ra khỏi buồng xe, hoảng sợ gào to vừa chạy hộc tốc về chiếc xe ngựa của sư phụ nhà hắn [Người mau tới đây xem thử Tiểu Xuân…]
…
(**) hạc phát đồng nhan: tóc bạc mà mặt baby