Lãng Đãng Giang Hồ Chi Dược Sư (Triệu Tiểu Xuân Lịch Hiểm Ký)

Chương 48

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Đông Phương Vân Khuynh không đáng tin.] Lan Khánh nói.

Tia sáng bày trò lóe lên trong mắt Lan Khánh, vẻ mặt giống như mèo bắt được chuột, nắm giữ trong tay mà cân nhắc nên đùa giỡn thế nào, khiến Tiểu Xuân rùng mình mãnh liệt.

Tiểu Xuân xác định bản thân mình vừa nhìn thấy ánh mắt hoàn toàn không bình thường của Lan Khánh, phút chốc lông tơ sau gáy toàn bộ dựng đứng, toàn thân lạnh vù vù. Cho dù không nhớ được chút chuyện nào của quá khứ, bản năng nhận thức nguy hiểm vẫn phải có, hiện giờ thái độ của người này cho là rất quan tâm, ngữ khí tính là hết sức dịu dàng, nhưng Tiểu Xuân tin cũng không có dại mà đi tin.

Tiểu Xuân lại mất một lúc nữa để run rẩy, Lan Khánh nhận ra, nhẹ giọng nói [Sao vậy, chẳng lẽ lại phát lạnh rồi?] Ý tứ quan tâm dạt dào kia nghe vào tai Tiểu Xuân, lại khiến hắn tự nhiên nảy sinh ý muốn thối lui, lui lui lui thật lực, lui ra hơn mười dặm cho xong.

Tiểu Xuân mạc danh kỳ diệu nhận ra yêu nghiệt này người sống không nên gần, bằng không thật sự sẽ bị ăn sạch sẽ từ da tới xương, cả cái thí cũng không sót.

Lan Khánh lại ôm hắn vào gần hơn một chút, khóe miệng vẫn mang ý cười, khoảng cách giữa hai người càng gần, Tiểu Xuân ngửi thấy mùi vị trên người Lan Khánh, nhận không rõ là thơm hay là th**.

[Ha chiu – chiu chiu chiu --] Tiểu Xuân không nhịn được, liện tục xổ mấy cái hắt xì vang trời chấn đất, nước trong miệng văng vãi khắp nơi.

Trên gương mặt xinh đẹp của Lan Khánh tình ý nồng nàn nháy mắt mất sạch, chỉ còn thấy toàn là ghê tởm.

Hắn buông tay thả Tiểu Xuân bước lui hai bước, vội vàng kéo lấy tấm mành bên cột, lạnh lùng lau sạch chất nhầy không dám định nghĩa trên tay.

Tiểu Xuân lấy tay xoa xoa mũi, phát hiện chất nhầy không dám định nghĩa trên tay mỹ nhân sư huynh chính là nước mũi của mình, xấu hổ cười [Thật là ngại ghê, ta thô thiển, làm bẩn y phục của sư huynh.]

Lan Khánh cũng cười đáp lại, khóe miệng có hơi co giật.

Tiểu Xuân nhìn Lan Khánh một thân màu đen, tiện hỏi [Sư huynh gọi là Lan Khánh? Giáo chủ Ô y giáo?]

Lan Khánh nhướng mày, nói [Muốn hỏi gì?]

Tiểu Xuân dừng một chút, đảo mắt mấy vòng, sau đó ào ào tuôn ra cả mớ [Nếu như ngươi đã bảo ta hỏi, vậy ta không khách khí. Ngươi có thể nói xem thứ cổ trên người ta là thế nào không? Làm gì không làm, sao lại hạ cổ lên người ta? Nếu ta đã là sư đệ ngươi cũng nên chiếu cố chút chứ, kết quả hạ cổ thì thôi đi, ta còn nghe nói người của Ô y giáo truy sát ta. Truy sát không quan trọng, nhưng mà cư nhiên truy đến tận vách núi làm ta ngã xuống cũng còn muốn ngã xuống theo, hại sư đệ ngươi suýt chút nữa thì ô hô ai tai. Sau đó sư đệ ta hôn mê ở Hàn sơn phái tới hơn nửa tháng, mà lúc tỉnh lại trong đầu trống không chả nhớ được gì, trong người còn thêm bốn luồng chân khí tán loạn, lúc thì nóng đến mức toàn thân vã mồ hôi, lúc thì lạnh đến mức suy nghĩ đông cứng, thảm hại đến mức ngay cả tổ tông tám đời cũng quên không còn một miếng!]

Tiểu Xuân ngừng một lúc, nghi hoặc nhìn Lan Khánh, lại nói [Ngươi thật sự là sư huynh ta? Sao ta có cảm giác giống như huyết hải thâm cừu vậy, nếu không phải vậy, ngươi sao cần phải dày vò ta sống dở chết dở?]

Khóe miệng Lan Khánh lờ mờ thoáng nét cười [Là tự ngươi đâm đầu vào phiền toái, còn oán được ai.]

[Tự ta đâm đầu vào phiền toái?] Tiểu Xuân lại đảo mắt suy nghĩ, cũng tự hiểu bản tính của mình, bèn càu nhàu một câu [Đích xác, có khả năng này.]

Nhưng mà nghĩ một hồi, căn bản cũng chả nghĩ ra cái chi, liền nói [Nếu đã vậy, thì thôi trước mắt dẹp sang một bên đi, nói chuyện khác đã. Có cổ thì phải có giải dược, sư đệ hiện tại sắp bị dày vò đến chết rồi, sư huynh giơ cao đánh khẽ, ban cho sư đệ một viên nửa viên giải dược được không?]

Lan Khánh nhìn Tiểu Xuân, lắc đầu.

[Không có giải dược?] Tiểu Xuân trừng to mắt.

Lan Khánh nhìn Tiểu Xuân, nhưng cũng không trả lời, mà hàm ý như đưa tình nói [Cùng sư huynh quay về, chỉ cần ngươi cả đời không động võ, thu lại chân khí, cố này cũng không làm gì được ngươi.]

[Vậy không phải thành phế nhân luôn?] Tiểu Xuân sợ hãi, Lan Khánh nói vậy, chính là chỉ cần không động đến chân khí trong cơ thể, cổ này cũng an phận trở xuống.

[Thất hồn cổ, còn gọi là đồng mệnh cổ, sau khi ăn vào tâm ý tương thông sinh tử tương đồng. Ngươi lần này trúng cổ, thì phải cùng sư huynh đồng sinh cộng tử a! Từ nay về sau cho dù ngươi là một phế nhân, sư huynh cũng sẽ bảo hộ ngươi, không rời không bỏ, ngươi còn sợ cái gì kia!]

Mấy chữ ‘ngươi còn sợ cái gì’ kéo ra thật dài, dài đến nỗi Tiểu Xuân nghe xong nhũn hết cả xương, thiếu chút nữa nằm bẹp xuống đất.

Tiểu Xuân nói [Ta cái gì cũng không sợ, chỉ sợ cái giọng điệu này của sư huynh!]

Lan Khánh nghe vậy, làm bộ muốn đến đỡ, Tiểu Xuân kinh hoàng vội vã dựa vào tường đứng vững, không dám làm phiền vị đại sư huynh này.

Giọng nói Tiểu Xuân hơi run lên [Ta làm gì phải cùng sư huynh đồng sinh cộng tử?]

[Ngươi làm gì không cùng sư huynh đồng sinh cộng tử?] Lan Khánh nhướng mày, chậm rãi nói [Nếu không phải trong giáo có loạn tử, Đông Phương thừa dịp chen vào, hắn cũng không thể dễ dàng mang ngươi đi như vậy.]

Tiểu Xuân nóng lên, cắn răng nhắm mắt một lúc sau mới mở mắt ra lại, tình hình này đã vô cùng quỷ quyệt, đã đến nước không thể tưởng tượng rồi.

[Thế nhưng Vân Khuynh rõ ràng nói với ta…] Tiểu Xuân mất đi chừng mực, rốt cuộc là ai nói thật ai nói đùa, năm dặm sương mù một mảnh mê mang, đã khiến hắn loạn rồi…

Lan Khánh phủ đầu nói luôn [Tên gia hỏa đó nói ngươi cũng tin, nói ngươi không ngu thì heo cũng bay được rồi! Hiện nay thiên hạ chia hai, hắn Đoan vương phe triều đình, ta Ô y giáo chiếm cứ giang hồ, ngươi là hộ pháp của ta, lại là người ta coi trọng nhất, hắn thấy ngươi mất trí nhớ cơ hội có thể chen vào, há có thể không lừa ngươi.]

Sau đó ngữ khí của Lan Khánh lại hòa hoãn xuống [Bất quá không quan trọng, sư huynh hiện tại tìm đến rồi, ngươi chỉ cần theo sư huynh về Yến Đãng sơn, ở lại bên cạnh sư huynh sẽ không có vấn đề. Cổ này sư huynh chế trụ được, nhưng nếu rời khỏi ta, chân khí tán loạn, sợ ngươi phải chết không nghi ngờ!]

[Ngươi nói Vân Khuynh lừa ta?] Tiểu Xuân nghe thế liền ngây ra.

[Ngươi đi hỏi thăm xem thử Đông Phương Vân Khuynh là người thế nào, liền biết sư huynh có lừa ngươi không, người kia ở triều đình mưu kế thâm hiểm, bao nhiêu người chắn trước mũi hắn đều bị hắn lần lượt trừ hết, Đông Phương Vân Khuynh lãnh huyết vô tình ngay cả mẹ ruột còn giết được, lại có cái gì hắn không dám làm?]

Tiểu Xuân trước nay chưa từng nghĩ theo hướng này, Vân Khuynh vừa xuất hiện, bản thân không có nửa phần nghi ngờ lập tức tin theo, nói thực hắn tình hình lúc này trong đầu là trống trơn, bị người lừa cũng có thể lắm.

Nhưng, nhưng là Vân Khuynh kia hai mắt trong veo… nhìn thế nào cũng không giống loại người sẽ lừa người khác a!

Tiểu Xuân nheo mắt đánh giá Lan Khánh… ngược lại người trước mắt này… bộ dạng như hồ ly, lúc cười lên trong mắt toàn là mưu mô tính kế! (bộ dạng không có sức thuyết phục=))

Lan Khánh âm thầm cười, biết sư đệ này có lung lay, mặt không biến sắc miệng lại thêm mắm thêm muối.

[Huống chi Đông Phương kia thầm thích ngươi, mà ngươi từ nhỏ lại sống cùng sư huynh, tâm sớm đã dành hết cho sư huynh, hắn hết lần này lần khác không thể đắc thủ, lần này ngươi mất ký ức, hắn sao có thể không nhân cơ hội.]

Tiểu Xuân vừa nghe, tròng mắt suýt nữa trừng rớt ra ngoài [Ta cùng ngươi… cái kia… là cái kia…] ngón tay hắn hết chỉ vào mình lại chỉ sang Lan Khánh, không dám tin tưởng chính mình vừa nghe cái gì.

Lan Khánh gật đầu cười, tới sát Tiểu Xuân, thổi khí bên tai hắn, hơi thở ái muội xẹt qua vành tai, Tiểu Xuân lại lên cơn run lẩy bẩy.

Lan Khánh thấp giọng nói [Mất trí nhớ đã đành, nhưng thân thể hẳn là còn nhớ được chứ!] Hắn nhẹ nhàng cắn vào tai Tiểu Xuân [Ngươi hiện tại có cảm giác gì, hử?]

Đau đớn rất nhỏ bao hàm cả cảm giác quỷ dị kỳ quái, Tiểu Xuân càng run rẩy kịch liệt hơn, hai chân mềm oặt ngồi hẳn xuống đất, cái mông nóng rực chạm vào mặt đất lạnh lẽo, khiến hắn lại tiếp tục run biên độ lớn hớn, toàn thân đã căng thẳng cứng đờ.

[Thân… thân thể còn nhớ rõ…] Tiểu Xuân lặp lại lời Lan Khánh, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Bản thân mình sẽ không phải là có … cái gì đó với nam nhân yêu nghiệt không thể yêu nghiệt hơn này chứ!

Ôi, con bà nó, nghìn vạn đừng có a!

Cánh tay trắng nõn của Lan Khánh hướng hắn vuốt ve, Tiểu Xuân ngã nhào xuống né khẩn cấp, vội nói [Dừng dừng dừng, đừng có lại gần đây. Ngươi với Vân Khuynh mỗi người nói một kiểu, ta hồ đồ mất!] Hắn rùng mình liên tục, da đầu tê dại.

[Hồ cái gì, có cái gì phải hồ. Nhìn thấy sư huynh, trong lòng ngươi cảm thấy thế nào thì chính là thế ấy, sao có thể lẫn lộn với gia hỏa Đông Phương kia.] =)) ánh mắt Lan Khánh lóe lên vẻ u ám, giống y như ‘oan hồn chi hỏa’ cháy bừng bừng dưới địa phủ, tối tối sáng sáng.

Nói xong, Lan Khánh nhìn chăm chăm vào mặt Tiểu Xuân, cũng không lên tiếng trước đã vươn tay giật miếng nhân bì diện cụ trên mặt hắn xuống, đau đến mức Tiểu Xuân rống lên như lợn mổ.

[Con bà nó các ngươi đều cứ như vậy, da mặt ta muốn giật là giật!] Tiểu Xuân nước mắt lưng tròng quát Lan Khánh, diện cụ này phải dùng thuốc rửa mới lấy xuống, cho dù da mặt hắn có dày hơn thế nữa, cứ giật mạnh như vậy cha đứa nào không đau.

[Làm đau ngươi? Để sư huynh xem xem, có làm rách da không?] Lan Khánh nhìn bộ dạng Tiểu Xuân, lại cười [Ốc Linh Tiên ăn nhầm thuốc gì vậy, lại đem môn công phu này truyền cho ngươi, ta trước kia…]

Dừng một chút, Lan Khánh lại chuyển đề tài [Luyện hồi xuân công, thân thể nhỏ lại da mặt cũng non hơn, bộ dạng này thực ra cũng hay, thích hợp với ngươi.]

[Cái gì hồi xuân công?] Tiểu Xuân bị Lan Khánh nhéo một cái, cả gương mặt lại đỏ bừng.

[Một môn kỳ thuật phản lão hoàn đồng, cũng khiến cho xương cốt cơ thể ngươi co duỗi tự nhiên, trở lại thời kỳ phương hoa chính thịnh.] Lan Khánh nói [Thế nhưng môn công phu này tối đa mười bốn ngày phải thu công một lần, ngươi hẳn là đã quên tán công thế nào, rốt cuộc cứ để thấp bé thế này. Dược nhân vốn đã lão hóa chậm, lại còn luyện cái này, cẩn thận về sau thân thể không lớn trở lại nữa.]

Lan Khánh cười một tiếng [Qua đây, sư huynh dạy ngươi làm thế nào khôi phục bộ dạng ban đầu.] Hắn vươn tay về phía Tiểu Xuân.

Giọng điệu đối phương mềm mại, thái độ đưa tay ra lại tự nhiên, suýt nữa khiến Tiểu Xuân kìm lòng không đậu đưa tay đáp lại.

Hai người, một Vân Khuynh, một Lan Khánh, Tiểu Xuân đều không nhớ được, hế nhưng bóng dáng của họ đều xuất hiện trong giấc mơ của hắn. Sương trắng mông lung, màn đen mờ ảo, lời nói của hai bên đều đáng tin, mà lại không biết bên nào mới là lời thật.

Tiểu Xuân ý đồ muốn tìm kiếm dấu vết dối trá trên gương mặt Lan Khánh, thế nhưng thử tìm mấy lần, cảm thấy bản thân mình chỉ có vì nhìn chằm chằm đối phương mà đỏ mặt, ngoài ra một chút kẽ hở đều không xuất hiện.

Thầm nghĩ, Lan Khánh này nếu không phải chân tâm chân ý, thì phải là một tên hồ ly lão luyện, nhìn không ra một chút sơ hở.

Mà ngược lại, Vân Khuynh cũng có thể.

Đoán đi đoán lại vẫn là nhìn không ra chân tướng, trong lòng càng thấp thỏm bất an.

Hiện tại chỉ còn con đường là bản thân nghĩ cách độc chết con trùng trong người, bằng không lúc nào cũng quanh quẩn trong mớ sương mù này, bọn họ chơi đùa khoái trá, chỉ có hắn sẽ bị phiền đến chết.

Đột nhiên từ đại sảnh bên ngoài truyền đến tiếng động, sau đó bốn phương tám hướng xông vào mấy bạch y nhân nhìn qua có phần quen mắt.

Bạch y nhân xuất hiện ngay cả mấy tiếng chào hỏi cũng không có, lập tức đã đánh về phía cô nương yếu ớt còn ôm đứa nhỏ trong tay.

Tiểu Xuân vừa phân tâm, đột nhiên đã bị Lan Khánh ôm vào lòng.

Kinh ngạc nhìn Lan Khánh, chỉ thấy trong ánh mắt đùa cợt của hắn lóe lên một vết tiếu ý.

Hắn sửng sốt, phù quang lược ảnh chỉ nhoáng qua, lại là chân thành thuần túy không lẫn bất kỳ điều gì khác. Người này, cho dù yêu nghiệt, cho dù có bao nhiêu không đáng tin, mà trong khoảnh khắc này vẫn có điều gì đó là thật sự tồn tại.

[Không muốn tán công rồi à?] Lan Khánh hỏi.

[Muốn!] Tiểu Xuân lập tức nói.

Hắn đương nhiên không muốn cả đời này chỉ làm một tên nhóc lùn một mẩu, mặc dù không biết bản thân trước kia bộ dạng thế nào, nhưng xem Vân Khuynh thích mình đến như vậy, nếu không phải phong độ phiên phiên ngọc thụ lâm phong thì ít nhất cũng là thiếu niên anh hùng tiêu sái cuồng dã. Bây giờ có cơ hội khôi phục, chắc chắn phải nỗ lực nắm lấy.

[Vậy còn không ôm eo sư huynh, dựa vào sát hơn, ghé tai vào đây!]

[Dựa vào làm gì?] Tiểu Xuân hồ nghi hỏi.

[Niệm khẩu quyết a, công phu của bổn môn không được truyền ra ngoài. Ngươi nếu cách quá xa, ta phải nói lớn tiếng, để cho tâm pháp bị người ngoài nghe được. Người nào nghe, ta cắt tai, móc mắt, độc lưỡi, phế tứ chi hắn.] Lan Khánh nhẹ giọng nói.

Tiểu Xuân run lên, lập tức rúc vào lòng Lan Khánh. Lan Khánh nói thế nào hắn liền làm thế ấy, tuy là bộ dạng hiện giờ ái muội, hắn vẫn cố nhịn được. Tiểu Xuân không hề hoài nghi, nếu như tâm pháp bị truyền ra ngoài, những chuyện Lan Khánh nói chắc chắn đều thành sự thật.

Lan Khánh nhỏ giọng niệm khẩu quyết, bộ dạng cũng không giống như trêu đùa. Tiểu Xuân cẩn thận ghi nhớ từng câu từng chữ, cũng không rảnh quan tâm tiếng động chung quanh càng lúc càng náo loạn.

Người phi thân vào đại sảnh càng lúc càng nhiều, một nửa đen một nửa trắng, chém giết hỗn loạn như cuồng phong cuốn lá rụng, bóng người bay tới bay lui cực nhanh, những cái bóng trắng đen hòa vào thành màu xám.

Lan Khánh niệm xong khẩu quyết ánh mắt lập lòe vẻ hí hước, Tiểu Xuân hồi thần lại, nhìn theo đường mắt của Lan Khánh. Amen không nhìn còn đỡ, vừa nhìn Tiểu Xuân lập tức ba hồn không thấy được bảy vía. Vân Khuynh không biết đã đến từ lúc nào, đang đứng cách đó không xa, kiếm sắc ánh bạc chỉ vào Lan Khánh.

Hai người này, cũng là một trắng một đen, duy nhất bất đồng chính là âm trầm làm ngưng đọng cả bầu không khí.

Bên người bóng xám lay động, hai tướng mạo khuynh thành khác nhau, một tà mị xinh đẹp khóe miệng mang nét cười, một băng tiêu lãnh liệt sắc mặt khó coi.

Tiểu Xuân xem Lan Khánh đối mặt với Vân Khuynh, trong mắt bùng lên tia lửa rồi lại nhanh chóng dập tắt, sau đó cười gian như sói, đầu lưỡi liếm qua khóe miệng, tựa như dính được cái gì ngọt ngào, sung sướng vô hạn độ.

Lại thấy bản thân mình còn đang bị Lan Khánh ôm trong lòng, hai người không chỉ ép sát nhau không còn khe hở, chính hắn còn chủ động ôm eo Lan Khánh.

Lan Khánh vô cùng thân thiết sờ tới lại sờ lui trên mặt hắn, cười đến mức run rẩy.

Cái cảnh này nhìn thế nào cũng giống gian phu triệu Tiểu Xuân cùng dâm phụ Lan Khánh đi mèo mả với nhau, chết sướng không chết lại để cho tao khang chi thê đông phương Vân Khuynh gặp được. Sau đó hai người rơi vào tình trạng giống như bị bắt cái gì gian tại cái sàng gì đó, hết thảy thành án vô phương chối cãi.

(*) tao khang chi thê: người vợ cùng chia sẻ khó khăn hoạn nạn.

Sắc mặt Vân Khuynh biến như chong chóng, trên đầu còn giống như bị mọc sừng, ánh mắt hung ác dữ tợn người nhìn người chạy.

Lan Khánh xoa vuốt gương mặt Tiểu Xuân, cổ tay áo lướt qua, mùi vị nhàn nhạt trên người lại làm cho Tiểu Xuân không nhịn được hắt hơi mấy cái.

Lan Khánh hơi có vẻ chán ghét, định lau sách chỗ nước mũi nước mồm này, Tiểu Xuân nhân cơ hội cuống quýt đẩy kẻ gian ra, không để hai người tiếp tục dính vào nhau được.

[Vân Khuynh…] Tiểu Xuân lí nhí, mà Vân Khuynh cũng không thèm để ý hắn.

Chớp mắt, Tiểu Xuân cúi đầu nhìn, long ngâm kiếm ở thắt lưng không cánh mà bay, âm thanh đao kiếm va chạm vang lên, mà trong tay Lan Khánh chính là vũ khí phòng thân của hắn, đang cùng Vân Khuynh đánh rất nhiệt tình.

[Ngươi tại sao cứ phải lấy kiếm của ta!] Tiểu Xuân vừa bật ra câu này liền ngẩn ngơ, giống như tình cảnh này trước đây đã từng xảy ra, Lan Khánh cũng đã từng lấy trộm long ngâm kiếm ở thắt lưng hắn để đối phó Vân Khuynh.

Đầu lại lên cơn đau đớn kịch liệt.

Tiểu Xuân lúc này chợt có một ý nghĩ. Nếu như độc cổ này thật sự là nguyên do hắn mất đi ký ức, mấy ngày gần đây hễ thấy cố nhân thì trong não cứ hiện lên những mảng ký ức rời rạc, có nghĩa là cho dù cổ độc có mạnh, chung quy cũng áp chế không được những lúc ký chủ tình tự cao trào, ký ức theo đó quay trở lại.

[Hoặc có thể liên quan đến chuyện ta là dược nhân.] Tiểu Xuân vuốt vuốt cằm, dân tình đang đánh nhau khí thế còn anh bắt đầu rơi vào trầm tư.

[Nói như vậy, con trùng này cũng khó giải quyết lắm…] hắn lầm bầm, trong đầu lại nghĩ đến từng vị từng vị dược tài. Sau đó, nhoẻn cười một cái.

Sắc mặt Vân Khuynh vốn đã không được đẹp cho lắm, thấy Lan Khánh lấy đi vũ khí trên người Tiểu Xuân, Tiểu Xuân đờ đẫn đứng nguyên chỗ cũ không những không có phản kháng gì, sau lại còn cười lại còn cười lại còn cười |||

Vân Khuynh khoảnh khắc xấu mặt xấu đến không thể đẹp được nữa, mặt sầm đến mức có thể vắt được nhựa đen.

Hắn vung kiếm chế trụ thế công của Lan Khánh, hừ lạnh một tiếng tăng thêm nội lực vào thân kiếm, ầm một tiếng đánh văng Lan Khánh.

Khéo miệng Lan Khánh nhếch lên nụ cười tà, nhuyễn đao hạ xuống lại chém lên, như ngân xà uyển chuyển dò xét khe hở từ chiêu kiếm của Vân Khuynh, hướng đến tập kích ngay trước mặt Vân Khuynh.

Vân Khuynh quét kiếm đối phó, thân ảnh như hành vân lưu thủy không chút dây dưa, ngân sương kiếm toàn thân phát sáng múa lên tràn ngập ngân quang lấp lánh chói mắt, nhất thời trong thính đường đen kịt như quỷ ám giống như chân trời có sao sáng lướt qua từng vệt từng vệt, sáng ngời đến mức không thể mở to mắt.

Hai người đánh tới khó phân khó lìa, Tiểu Xuân mất một lúc sau mới phục hồi lại, thế nhưng cũng đã là lúc chen vào không được, đành phải làm người thứ ba lẻ loi đứng ngoài.

Đột nhiên mũi kiếm của Vân Khuynh lướt qua yết hầu Lan Khánh, Tiểu Xuân thấy thế sợ hãi hét một tiếng. Lan Khánh phi thân lùi lại một bước, sau đó lao lên trên phá nóc nhà thoát ra ngoài, Vân Khuynh lập tức cũng phá thêm lỗ nữa đuổi theo, Tiểu Xuân trong lòng căng thẳng, chỉ có thể chạy theo ra ngoài.

Sắc trời u ám, trên đường chỉ còn lại hai ba người đi đường lẻ tẻ, còn có mấy hàng rong đang gánh sọt vùn vụt vùn vụt chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.

Tiểu Xuân lao ra đường lớn, đã thấy Lan Khánh cùng Vân Khuynh đang tiếp tục hăng say giao chiến trên một cái nóc khác, đao quang kiếm cảnh leng keng vang lên, mỗi một kích đều phát ra tia lửa kịch liệt.

Ầm một tiếng, trào phong thú điêu khắc bằng đá dựng thẳng hiên ngang bị Vân Khuynh chém vỡ, văng về phía một lão hán qua đường, lão hán tức khắc ba hồn bảy vía bay sạch sẽ, Tiểu Xuân vội vàng bay tới đẩy ông ta ra, nói liền mấy câu xin lỗi, chính hắn cũng mồ hôi ròng ròng.

Một bên này Lan Khánh bật kiếm khom người phi thân lên, lại chém thêm một kiếm xuống, nhuyễn đao trong tay hắn so với bách luyện cương còn cứng hơn vạn lần, đánh nát hơn nửa ngói lợp nhà người ta.

(*) bách luyện cương: đem sắt tinh tôi luyện hơn trăm lần, rèn-cân-khinh, cho tới khi cân lượng không giảm đi nữa thì là luyện thành bách luyện cương.

Ngói lưu ly bị đánh vỡ văng tung tóe, xẹt qua gò má Vân Khuynh, da thịt vô cùng mềm mại của Vân Khuynh bị vẽ lên mấy đường máu, Tiểu Xuân nhìn thấy, kìm không được hét thảm một tiếng, khiến cho Vân Khuynh đang giao chiến lại tưởng hắn gặp chuyện gì bất trắc, phân tâm nhìn về hướng hắn.

Kết quả chỉ vì giây lát phân tâm này, cấp cho Lan Khánh cơ hội tấn công, tay trái Vân Khuynh tức khắc trúng ngay một kiếm, máu chảy như trút.

[Vân Khuynh a - ] tiếng hét thảm thiết như chọc tiết của Tiểu Xuân lại lần nữa vang lên.

Tiểu Xuân hết sức lo lắng, chỉ nhăm nhăm nghĩ đến gương mặt Vân Khuynh bị thương rồi, cánh tay Vân Khuynh bị chém rồi, tức khắc nhìn quanh tứ phía, tiện tay nhặt lên cái đòn gánh bị người nào đó bỏ rơi, phi thân lên nóc nhà bắt đầu tấn công Lan Khánh.

[Triệu Tiểu Xuân, ngươi cư nhiên dám gúp đỡ người ngoài đối phó sư huynh ta!] Lan Khánh cười hai tiếng, nghe giọng không ra vẻ cao hứng lắm, lập tức cũng không lưu tình, thế công dồn dập về phía Tiểu Xuân cùng Vân Khuynh.

Tiểu Xuân trong lòng run lên, nụ cười của Lan Khánh khiến hắn trăm mối tơ vò, cảm giác nói không nên lời, vừa chua lại vừa chát. Tiểu Xuân lén nhìn sang Vân Khuynh, cảm thấy Vân Khuynh chưa phát hiện ra phản ứng khác thường của mình, thầm thấy may mắn, quay đầu lại thấy Lan Khánh một kiếm vụt qua, cắt đứt hơn nửa đòn gánh, cả kinh, thiếu chút nữa tay mình cũng bị cắt mất.

[Má ơi!] Tiểu Xuân sợ hãi cuống quýt rụt tay lại.

Ánh mắt Vân Khuynh nheo lại, lửa giận bắn ra, kiếm thế chiêu chiêu lăng lệ nhằm vào hết thảy điểm yếu của Lan Khánh, vung kiếm hạ kiếm nhanh không thể tưởng tượng, kiếm thấy trước tiếng nghe sau.

Tiểu Xuân đầu tiên là kinh ngạc, sau đó phát hiện Lan Khánh đối phó dần dần khó khăn, lúc này mới hãi hùng nhận ra tuy là Vân Khuynh cùng Lan Khánh chiêu thức tương đương nhau, nhưng nội lực lại cao hơn chút ít. Lại thêm chính mình tương trợ, hai người cứ như vậy cùng nhau tiến công, muốn thắng Lan Khánh cũng không phải chuyện khó.

Bất quá, như vậy hình như có phần lấy đông hiếp yếu, thắng mà không vênh được chút nào.

Đám đông phía dưới đến góp vui càng lúc càng nhiều, cả đoạn đường trở nên ồn ào huyên náo hẳn lên. Cao thủ so chiêu cả đời dễ gặp được mấy lần, nói thế nào cũng dứt khoát phải tới xem cho thỏa.

Trong thành một truyền mười mười truyền trăm, đại gia dìu già dắt trẻ cùng nhau đi hội, không bao lâu sau người người tấp nập, cả bộ khoái quan phủ cũng kéo tới.

Bộ khoái lúc đầu giải tán đám đông, sau đó chú ý đến cuộc chiến, hướng lên ba người phía trên nóc nhà hét lớn [Tiểu tặc quấy rối an ninh trong thành, còn không mau thúc thủ chịu trói đến nha môn thụ thẩm lĩnh tội!]

Lúc này, Lan Khánh nheo mắt, ngón tay lóe lên, búng về phía Vân Khuynh. Giữa ánh trăng mơ hồ nhìn thấy lân tinh lam sắc lấp lánh bay múa, mỹ lệ mà quỷ quyệt.

Tiểu Xuân kinh hãi, cái màu sắc u ám đó ngoại trừ kịch độc ra hắn cũng không nghĩ được thứ nào khác, lập tức đẩy Vân Khuynh ra thay hắn chắn lấy toàn bộ độc phấn.

Vân Khuynh lo lắng Tiểu Xuân, chuẩn bị tiến sát đến, Tiểu Xuân vội vã lùi lại, nôn nóng gào lên [Đừng chạm vào, trên người ta có độc.]

Không ngờ lùi quá gấp, ngã lăn một phát bốn vó chổng lên trời, dập mông xuống ngói nhăn nhúm cả mặt, tư thế này khiến hắn cảm giác vừa quê vừa xấu.

Thấy Vân Khuynh lại định tới gần, cuống quýt dịch mông một đoạn, trong lòng hoảng sợ, lại rống lên [Bảo ngươi đừng tới ngươi còn tới, ngươi đứng đó cho ta! Tránh xa một chút, đừng chạm vào ta, nghe hiểu tiếng người không hả!]

Vân Khuynh có hơi đắng họng, chân bước hơi lúng túng, hai môi khép mở.

Trong giây phút này Vân Khuynh vốn vụng miệng cũng không biết phải giải thích thế nào về chuyện bản thân mình sau khi uống linh khiếu huyết thân thể đã là bách độc bất xâm, mà suy nghĩ loạn lên chỉ không muốn Tiểu Xuân cách ra xa như vậy, liền không thèm nghe cảnh cáo, xông đến ôm Tiểu Xuân vào lòng.

Gió thổi qua, bột phấn màu lam thẫm dưới ánh trăng lấp lánh phát ra ngân quang quỷ quyệt, rơi xuống đường, nhất thời chỉ còn nghe thấy tiếng kêu rên của quần chúng tụ tập đến xem.

Tiểu Xuân run lên, sắc mặt tái nhợt cúi đầu nhìn xuống.

[Tiểu Xuân, đừng nhìn!] Vân Khuynh muốn che mắt hắn lại.

Tâm trí Tiểu Xuân bị bách tính kêu rên bên dưới thu hút, Vân Khuynh thì mải lo lắng Tiểu Xuân. Lan Khánh nhếch môi cười lạnh nhân cơ hội tập kích, Tiểu Xuân liếc thấy đầu ngón tay Lan Khánh loé lên ánh hàn quang lập tức hồi tỉnh lại, tiện tay mò lấy bạc vụn trong lòng ngực, đẩy chân khí vào làm ám khí bắn đến đại huyệt trên ngực Lan Khánh.

Vân Khuynh tay trái bảo hộ Tiểu Xuân, tay phải cầm ngân sương kiếm vô thanh vô tức xuất ra, không giống như chiếu thức ban nãy trời long đất lở phá đá kinh người, mà tản đi toàn bộ kình lực, làm cho danh khí chém sắt như bùn này ẩn giấu toàn bộ sát khí.

Lan Khánh né được ám khí của Tiểu Xuân, lại né không được thanh kiếm theo sát sau đó, ứng phó không kịp, bị ngân sương kiếm xuyên qua giữa bụng.

[Đừng đả thương hắn - ] Tiểu Xuân nóng ruột hô lên, nhưng đã quá muộn.

Khi kiếm xuyên qua Lan Khánh, Tiểu Xuân trừng to mắt, tiếng rên đau xót bị nghẹn ở ngực, không cách nào phát ra.

Kiếm của hắn đâm vào trong người Lan Khánh, cúi đầu chỉ nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ lo lắng của Tiểu Xuân. Kia đau đớn không nỡ tràn ngập trong đôi ngươi xuân thủy, Vân Khuynh có chậm hiểu đến mức nào, cũng có thể nhìn ra được vẻ mặt này của Tiểu Xuân là vì Lan Khánh mà xuất hiện, không hề sai biệt với bộ dạng đau lòng khi bản thân hắn bị thương.

Lập tức tâm hàn ngập sương, lạnh buốt.

[Ngươi thích hắn?] Vân Khuynh hỏi [Triệu Tiểu Xuân, ngươi thích hắn phải không?]

Từ trước đến nay, hắn sớm đã cảm thấy hai kẻ gọi là sư huynh đệ này khác thường đến mức cổ quái. Tiểu Xuân có thể vì hắn mà buông tha tất cả, nhưng chẳng phải cũng vì Lan Khánh mà làm bất cứ chuyện gì? Cảm tình Tiểu Xuân đối với hắn cùng đối với Lan Khánh, tựa như đều cùng một loại.

Mới rồi nhìn thấy Lan Khánh ôm Tiểu Xuân, Tiểu Xuân sắc mặt đỏ bừng mị nhãn như tơ, không những không kháng cự, ngược lại cũng vòng tay ôm Lan Khánh. Khi hai người này vô cùng thân mật làm như không có ai xung quanh mà châu đầu ghé tai rủ rỉ, Vân Khuynh lòng đau như cắt.

Hắn ngây người một bên hồi lâu sau mới hiểu được, cảm giác của chính mình lúc này là đố kỵ, sau đó lại nghĩ ra, Tiểu Xuân đối với chính mình hay với Lan Khánh, chẳng lẽ còn không phải chung một loại tâm tư.

Thấy thương sẽ chữa, thấy chết sẽ cứu.

Hắn cùng Lan Khánh, trước nay đều không có bất đồng.

Lan Khánh mở to mắt, nhìn xuống phúc bộ đang không ngừng chảy máu, sau đó ngẩng đầu lên, nhếc mép cười nhìn Tiểu Xuân. Trong mắt đầy trào phúng.

[Sao?] Ánh mắt Tiểu Xuân bị câu hỏi của Vân Khuynh dời đi, thế nhưng cơn đau cũng là đồng thời, nảy ra ở vị trí tương đồng với vết thương trên người Lan Khánh, khiến Tiểu Xuân cong gập người, suýt nữa kêu nãi nãi.

Hung phủ đột nhiên cuồn cuộn một trận khí huyết, bốn luồng chân khí vốn đang an phận ngưng tụ nhất thời lại làm loạn, chỉ trong chốc lát bùng phát, tán ra tứ phía.

Đau đớn kịch liệt từ giữa bụng bùng nổ, cổ độc di chuyển, cổ họng ngọt lên, vị tanh tràn ngập, hắn vốn muốn nén xuống, thế nhưng đã vượt qua mức độ có thể nhịn, vị ngọt xông thẳng lên cổ họng, khiến hắn phun ra hẳn một ngụm máu to. Sức lực trong chớp mắt bị rút sạch, hai mắt tối sầm, hai chân mềm xuống.

[Tiểu Xuân!] Vân Khuynh thấy thế kinh hoàng, theo đó rút ngân sương kiếm ra, vội vàng ôm lấy Tiểu Xuân, ép chặt vào lòng.

Lan Khánh lảo đảo, nôn ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.

Tiểu Xuân khụ hai tiếng, đến tiếng thứ ba lại phun ra thêm một búng máu, mùi máu tanh nồng nặc xen lẫn mùi hương đặc biệt của dược nhân tràn ra trong gió, làm Vân Khuynh mặt cắt không còn hột máu.

[Sao lại như vậy, hỗn trướng, ngươi làm gì hắn!] Vân Khuynh nhìn chăm chăm Lan Khánh, phẫn nộ rống lên.

Vẻ mặt Lan Khánh có chút quái dị có chút vặn vẹo, nhưng Vân Khuynh không hề nhận ra, bởi vì tâm tư của hắn toàn bộ đặt trên người Tiểu Xuân, cho nên không chú ý được những thứ khác.

Chỉ thấy khéo miệng Lan Khánh hơi hơi cong lên, đè lại miệng vết thương đang không ngừng tràn máu, thấp giọng cười nhạt. Tà khí trên người âm trầm xuất ra, nụ cười khiến người khác phát lạnh.

Dưới ánh trăng, có thể là vì mất máu, dung mạo Lan Khánh không còn thong dong như trước, chỉ còn lại vặn vẹo.

Giây lát, Vân Khuynh mới nghe thấy tiếng nói yếu ớt của Lan Khánh [Thất hồn cổ giả, thất tâm tang hồn, tử mẫu đồng tâm, tâm hữu sở thống nhi thân hữu sở thụ.]

Vân Khuynh đỏ cả mắt, phẫn hận nói [Hắn phí hết tâm tư vì ngươi chế dược, tán đi kinh mạch tắc nghẽn đỡ cho ngươi tẩu hỏa nhập ma lần nữa, mà ngươi, là như vậy đối hắn!] Tiểu Xuân đối với người này tốt vô điều kiện, đổi lại, là lấy được hết lần này lần khác thương tổn.

Lan Khánh im lặng, chăm chăm nhìn Vân Khuynh, mở miệng muốn nói, thế nhưng chỉ có máu tươi phụt ra.

Tiểu Xuân túm vạt áo Vân Khuynh, cũng muốn mở miệng, nhưng toàn thân thượng hạ không chỗ nào không đau, đau đến mức ý thức mơ hồ, bàn tay nắm chặt cũng dần dần lỏng ra, trước mắt ngoại trừ hắc ám, cũng không còn thứ khác.

[Hỗn trướng!] Vân Khuynh giận không thể nén, giơ tay định đánh thêm một chưởng về phía Lan Khánh.

[Thật sự có thể hạ thủ?] Lan Khánh cũng không tránh không né, tự tiếu phi tiếu nhìn Vân Khuynh, [Ngươi đâm ta một kiếm, Triệu Tiểu Xuân cảm đồng thân thụ, ngươi đánh thêm một chưởng, hắn có thể chịu được không?]

Nghe vậy, Vân Khuynh chấn động, lực đạo phát ra cường ngạnh thu lại ngay sát trước mặt Lan Khánh.

Không thể thương tổn tới Tiểu Xuân nữa, tuyệt đối không thể!

Mà khí lực phản phệ chấn động trở về nội phủ, Vân Khuynh rên một tiếng, mười phần công lực của chính mình chấn kích hắn đứng không vững lảo đảo kịch liệt.

[Quả nhiên không hạ thủ được…] Lan Khánh chợt cười, vẻ mặt có chút mờ mịt, có chút hư vô.

[Thất tâm cổ còn gọi là đồng mệnh cổ, nếu ta chết, Triệu Tiểu Xuân cũng không thể sống. Giết ta… chính là giết hắn…]

Vân Khuynh trở tay bắn ra mai hoa châm, phong bế đại huyệt toàn thân của Lan Khánh.

Tiểu Xuân trong cơn hôn mê hơi hơi run lên, Vân Khuynh ôm hắn càng chặt, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lan Khánh. Những thanh châm này đã trừ đi độc chỉ ngấm thuốc tê, không độc chết Lan Khánh, chỉ có tác dụng khống chế hắn, cũng không thương đến Tiểu Xuân. (mà giả dụ có độc thì đã sao?)

Mà Tiểu Xuân vẫn cứ run, giống như lúc châm cắm vào thịt cảm thấy đau đớn. Tiểu Xuân trước nay sợ nhất vẫn là đau, còn Vân Khuynh, ngoài ôm chặt hắn, cũng chỉ biết ôm chặt hơn nữa mà thôi.

Lan Khánh ngồi sụp xuống nóc nhà, chỉ cười, cho dù dị dạng xảy ra trong huyết quản, hắn vẫn là không đau không ngứa ho ra máu, khe khẽ cười thầm. (không đau vì quá đau ~)

Trên đường vẫn là một mảnh hỗn loạn, quan sai vẫn là hò hét [Tặc nhân trên mái nhà, mau mau thúc thủ chịu trói.]

Tiểu Xuân không nhúc nhích nằm trong ngực Vân Khuynh, Vân Khuynh trừng mắt nhìn Lan Khánh, bàn tay dán chặt vào lồng ngực Tiểu Xuân, liều mạng đẩy chân khí vào tâm mạch Tiểu Xuân, bảo hộ hắn.

Tựa hồ như để xác định tim của Tiểu Xuân vĩnh viễn còn đập không ngừng như vậy, Vân Khuynh hai mắt đỏ au ôm lấy hắn, thật lâu, không nguyện buông tay.

...

(*) Trào phong thú: Đưa mông đón chiều tà ~

Bình Luận (0)
Comment