Lãng Đãng Giang Hồ Chi Dược Sư (Triệu Tiểu Xuân Lịch Hiểm Ký)

Chương 7

Bên ngoài lục liễu sơn trang, giang hồ nhân sĩ lục tục kéo vào, chúng nhân gia cưỡi ngựa hoặc bộ hành, bọn họ đáp xe ngựa xuống cũng không ai để ý.

Môn phó cung kính thu hồi anh hùng thiếp từ người phu xe, sau đó một lão quản gia nhanh chóng ra nghênh đón, dẫn phu xe và xe ngựa đi vào độc lập hoàn toàn với quan khách đang đứng đó.

Xe dừng lại mà quản gia dường như còn lấn cấn, phu xe liền nói “Thất gia lần này xuất môn không tiện công khai, thỉnh Tư Đồ trang chủ không cần nghênh đón!”

Đợi Tiểu Xuân cùng Vân Khuynh xuống ngựa, quản gia và phu xe bèn cung kính lui sang một bên.

“Ngươi muốn đưa ta vào Lục liễu sơn trang sao không nói ta biết?” Tiểu Xuân cười hì hì hỏi Vân Khuynh “Ta còn lo lắng không biết làm sao vào được!”

“Dù sao cũng tiện đường, tới đây rồi ngươi tự nhiên biết thôi!” Vân Khuynh chẳng qua cũng không biết nói thế nào. Hắn trước giờ không quen giải thích cho kẻ khác về việc mình làm.

“Thật sự cảm tạ, ngươi giúp ta được việc lớn đó!” Tiểu Xuân cười vui vẻ với Vân Khuynh, lúc này không cần đợi dắt tay, chủ động nắm lấy tay áo Vân Khuynh kéo đi vào trong.

Trên mặt Vân Khuynh đột nhiên xuất hiện vẻ lúng túng, lại hơi ửng hồng.

Triệu Tiểu Xuân ánh mắt hoa đào cuốn hút, mỗi khi cười, lại khiến người ta thất thần không chủ ý. Lần này tại Lục liễu sơn trang không biết hỗn trướng Ô y giáo có động tĩnh gì không. Hắn vốn không định mang Tiểu Xuân tới, nhưng khi thấy Tiểu Xuân cáo biệt hắn, tâm tư rối loạn không kịp suy nghĩ. Thà rằng mang theo bên người, còn hơn để hắn ly khai khỏi tầm mắt.

Triệu Tiểu Xuân. Suy cho cùng thì người này có giá trị thế nào, tại sao có thể khiến hắn lưu tâm? Vân Khuynh vốn cho rằng để hắn bên cạnh chỉ có tác dụng giải độc, nói ra cũng chỉ vì muốn sử dụng hắn. Thế nhưng vừa nhìn thấy hắn cười, bản thân lại mê mẩn.

Vân Khuynh từ đầu đến cuối vẫn nghĩ không ra. Nghĩ không ra tại sao nét mặt vui cười đó cứ làm hắn nhớ tới hoa đào nở mùa xuân, tỏa sáng rực rỡ. Khiến hắn trở nên đui mù, tâm thần bất định.

Hàm Dương Lục liễu sơn trang, bách niên đại gia trong giới võ lâm.

Đứng trên thiên hạ bởi ba phần. Một, thụ lệnh đương triều thiên tử. Hai, hành sự quỷ quyệt không thua gì Ô y ma giáo. Thứ ba, được người trong giang hồ tôn sùng, ủng hộ võ lâm chính đạo, giúp kẻ yếu trừ bạo chính là trọng trách của Lục liễu sơn trang.

Chỉ là, nói đến ma trường, đương kim thiên tử lâm trọng bệnh triền miên, triều chính phân tranh hỗn loạn. Ô y ma giáo ngày càng lớn mạnh, trong vòn một tháng đã diệt sạch kẻ thù bên trong, đường hoàng đối lập tam sơn thập lục môn, quyết tâm tàn sát cướp đoạt thủy lộ khống quyền. Lần này anh hùng đại hội mở ra, lấy Lục liễu sơn trang làm chủ, cùng các đại môn phái hô hào võ lâm quần hùng, đồng tâm hợp lực đối kháng Ô y ma giáo.

Cùng chúng nhân lắng nghe lão bá giảng giải chuyện thiên hạ hành sự trên giang hồ, Tiểu Xuân hoàn hồn nhận ra. Đã đến giờ cơm trưa!

Quay lại định hỏi Vân Khuynh có muốn ngồi xuống ăn cái gì đó không, đã thấy lão quản gia dắt hắn đi tút mút, chỉ biết lúc nhìn đến thì vừa kịp thấy thân ảnh của Vân Khuynh khuất sau góc rẽ.

Ngẫm lại có lẽ Vân Khuynh phần nhiều cũng không muốn cùng một đám nam nhân phàm phu tục tử tụ họp một chỗ như vầy, hoặc cũng có thể hắn ra ngoài hít thở khí trời. Lão quản gia đối với Vân Khuynh thái độ cũng có phần kính cẩn, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Chính giữa sảnh đường, Tư Đồ Vô Nhai toàn thân hoa phục oai phong lẫm liệt, nói về việc ma giáo tàn hại võ lâm đồng đạo, từ tây bắc Mạc huyết môn cho tới đông nam Tang kiếm phái, thập đại tội trạng cứ thế tuôn ra. Nào là Ô y ma giáo giáo chủ Lan Khánh đó một ngày còn chưa chết, người trong chính phái một ngày không an giấc, ngày đêm lo lắng không biết đệ tử Ô y giáo có thừa lúc họ ngủ xông vào làm trò ám muội…

Tiểu Xuân thôi nhìn Vân Khuynh quay lại đại sảnh, cảm thấy có chút buồn cười. Nếu quả những người đang đứng đây bị người ngoài ám toán, thì là do bản lĩnh kém cỏi, hay là do đối phương quá cao thâm?

Phải nghe gã Tư Đồ này nói dông nói dài, quá bằng lăn ra ngủ. Tiểu Xuân phóng tầm mắt nhìn hết các nơi, chợt nhớ ra bản thân đến đây là để tìm Liêu Tiễu cô nương và đại sư huynh.

Hắn lê la hết bàn này tới bàn khác. Đại sảnh rất ít nữ nhân, Liêu Tiễu chắc chắn là bị Tư Đồ đem giấu đi rồi! Tiếp đó, muốn tìm đại sư huynh thì đột nhiên nhớ ra, lão đó bỏ đi từ năm hắn mười hai tuổi, đã quá sáu năm. Trẻ con qua một năm là đã lớn biết bao nhiêu, như vậy cho dù bây giờ có gặp lại, chắc gì đã nhận ra nhau.

Chè chén no say, lão quản gia thình lình hiện ra, xuất quỷ nhập thần khiến cả tư Đồ cũng giật mình nhảy dựng lên. Tiểu Xuân nhìn thấy chỉ biết che miệng cười, lão bá này nội công thật là thâm hậu, bước đi mà không thèm phát ra tiếng động nữa.

Hai người cúi đầu nói nhỏ một lúc, Tư Đồ sau đó mời mọi người ra bên ngoài, nói là võ đài đã bố trí xong, mời các anh hùng hảo hán phân định để bầu ra võ lâm minh chủ, thống lĩnh mọi người diệt trừ ma giáo.

Xong đâu đó, gia đinh dẫn đường cho chúng nhân ra bên ngoài. Tư Đồ, ngược lại cùng với quản gia ba chân bốn cẳng chạy vào trong.

Tiểu Xuân nhìn theo Tư Đồ, lại nhìn ra bên ngoài, cuối cùng quyết định hướng ra ngoài. Hắn đối với việc võ lâm minh chủ cảm thấy có hứng thú hơn.

Ngũ sư huynh lục sư huynh cũng từng nói, võ đài là chỗ đánh lộn, là nơi dùng vũ lực để phân cao thấp. Tiểu Xuân chưa từng thấy người ta chứng tỏ bản lĩnh đàn ông, tự nhiên cao hứng.

Thế nhưng từ đại sảnh đi vào lâm viên, Tiểu Xuân mới biết Lục liễu sơn trang thật là rộng lớn.

Nói về cảnh đẹp của lâm viên, có thể chia ra bốn hướng. Tây nam là nhà chính rộng rãi khoáng đạt, đông bắc có dãy tiểu sơn phòng, phía tả có núi đá hang sâu khúc khuỷu, phía hữu có hồ xanh gợn sóng liễu rủ.

Dân tình đến bên hồ, có một võ đài bằng phẳng, có lẽ là dùng để tỷ võ. Lão già chẳng biết từ đâu xông ra, nhảy lên đài nói, cùng hai thanh niên tráng kiện thượng đài. Một bên là chưởng môn phái hầm bà lằng nào đó, một bên là đệ tử của vị cao nhân bế môn giời đả. Hai bên hành lễ, bên dưới vang lên một tràng vỗ tay như sấm động.

Tiểu Xuân quen sống trong thâm cốc, chưa từng thấy qua những việc thế này. Gặp được cảnh tượng phi phàm náo nhiệt, con mắt cũng sáng lên.

Hắn đi lòng vòng quanh hồ tìm vị trí tốt, nhưng trái phải đều đầy những người. Cũng có mấy môn phái thấy hắn tới gần, hồ nghi nhìn trừng trừng đầy sát khí.

Tiếng cồng khai mạc vừa cất lên, Tiểu Xuân không muốn lãng phí thời gian đấu mắt với đám người nọ, lại nhìn thấy một chỗ có vẻ có trà nước và hiên che nắng, liền bỏ chạy đi.

Lưu thính đình biển ngạch thượng thư, xem cũng có đôi chỗ khác biệt, rất ra dáng một cái đình nghỉ chân.

Bên trong người cũng không nhiều, chỉ thấy một ông lão râu tóc bạc phơ ra vẻ đức cao vọng trọng, lại thêm ông lão quản gia đã đưa hắn và Vân Khuynh vào gia trang.

“Lão nhân gia, lão gia gia, ở đây vẫn còn hai chỗ, không phiền thì cho ta ngồi chứ hả!” Tiểu Xuân cười hì hì chui vào đình nghỉ mát, không đợi người ta đồng ý đã tự tiện ngồi xuống bên cạnh Bạch Phát Lão Giả đó.

“Triệu tiểu gia!” lão quản gia gật đầu hỏi thăm.

“A, ông làm sao lại biết ta họ Triệu?”

“Liễu cô nương đã nhắc đến tên ngài. Nhờ có Triệu tiểu gia vì cô nương trị bệnh, thuốc của ngài khiến bệnh tình cô nương ấy cũng đỡ nhiều. Lục liễu sơn trang thượng hạ đều vô cùng cảm kích!”

“Liêu Tiễu cô nương thấy ta? Sao ta không thấy nàng xuất hiện?” Tiểu Xuân lại hỏi.

“Cô nương thân thể còn yếu ớt không tiện tiếp khách, xin Triệu tiểu gia lượng thứ.”

“Không hề gì không hề gì, ta chỉ cần biết sức khỏe nàng ấy có chuyển biến tốt là được. Còn Tư Đồ đó, có việc gì lại phải đưa Liêu Tiễu cô nương đi gấp như vậy. Là người thì nên chú ý khẩu khí ngữ điệu một chút, cẩn thận kẻo kết quả lại trái ngược đó!” Tiểu Xuân lầm bầm mấy tiếng, nói xong cũng không có ý để tâm.

Một mùi hương ngạt ngào bay vào mũi, Tiểu Xuân ném về phía lão bạch một cái nhìn đầy ý nghĩa.

“Lão nhân gia, trà của ông sao mà lại thơm như vậy. Ta mới vào đây đã ngửi ra rồi, trên đời này lại có thể có thứ hương vị như thế sao?” Tiểu Xuân vừa nói vừa nhấn mạnh. Ánh mắt long lanh rực sáng, làm cho người ta phải biết được những lời vừa rồi thực xuất phát từ tận trong phèo phổi của hắn vậy.

Bạch hồ tử lão tẩu mỉm cười hiền lành, rót cho Tiểu Xuân một chén trà.

Tiểu Xuân với tay lấy, lão tẩu lại kéo chén trà về, Tiểu Xuân thấy vậy lại đuổi theo. Chỉ thấy hai người đối chiêu, dùng lực vận khí. chén trà ngọc nghi ngút khói bay qua bay lại, dù là trong cuộc tranh giành nhưng cũng bình ổn một cách phi thường, cả một giọt trà cũng không để rớt ra ngoài.

Trên đài đã đấu xong một vòng, dưới đài tại Lưu Thính đình cuộc chiến vẫn đang hừng hực.

Lão tẩu lui người lại khóa song chưởng của Tiểu Xuân trước ngực, nếu như hắn cố chấp cứ tiến lên đánh thẳng tới, nhất định sẽ làm chính bản thân mình thụ thương.

Không ngờ thiếu niên trước mắt ông ta, quả thực có gan thu hồi chưởng lực của mình lại. Bị nội lực sở chấn, cả đầu ong lên, hắn kêu một tiếng ‘ai nha’.

Lão tẩu cười, đẩy chén trà đến trước mặt Tiểu Xuân “Tiểu huynh đệ, mời dùng!”

“Không chơi nữa?” Tiểu Xuân lắc lắc đầu hồi tỉnh lại hỏi.

“Tiểu huynh đệ tuổi còn trẻ mà nội công đã cao tới mức này, nếu như chịu chuyên tâm nghiên cứu võ học nội ngoại. Tương lai nhất định sẽ là một viên ngọc sáng giá trong giới võ lâm, tiền đồ không thể hạn lượng.”

Tiểu Xuân cầm chén trà lên, ngửi thử một hơi, lại nhấp một ngụm. Thấy ngọt miệng hợp khẩu, nhịn không được khóe miệng ánh mắt cong lên, cười cười mà nói “Lão nhân gia, trà của ngài quả thật rất ngon. Vãn bối tuy không phải là người am hiểu, nhưng uống qua cũng thấy không giống với những thứ trà tầm thường, đúng là thượng phẩm của thượng phẩm!”

Dừng một chút, lại nói “Nhưng mà lão nhân gia à, sư môn ta mấy đời đều hành nghề y. Công phu của ta chẳng qua chỉ là sư phụ dạy cho để phòng thân, cho nên không cần quá lợi hại, gặp phải cao thủ chỉ cần thoát chết là được. Đối với ta ngài nói đi quá xa rồi, cũng giống như chén trà đây, tuy rằng ngon nhưng không biết phải tổn hao bao nhiêu công phu tâm lực mới thành. Ta lại là một kẻ lười biếng ngại khổ, bình thường chỉ thích nghiên cứu thảo dược, châu ngọc gì cứ để người khác luyện, ta không có quyết tâm, làm không được đâu!”

“Vô dục vô cầu cũng tốt thôi!”

Bạch hồ lão tẩu cùng Tiểu Xuân nhìn nhau, lại cùng bật cười. Hai người ngồi uống trà, chẳng biết trên võ đài đã đấu tới đâu rồi.

Một lúc sau, Tư Đồ Vô Nhai bước vào Lưu thính đình, thấy Tiểu Xuân đang cùng với chủ tọa của đại hội lần này – lão tiền bối Long ngâm kiếm Hàn Trai – trò chuyện vui vẻ, vô cùng kinh ngạc.

“Là ngươi!” Tư Đồ hô to.

Tiểu Xuân ngẩng lên thấy Tư Đồ, cười hỏi “Tư Đồ trang chủ vốn là đông đạo chủ của minh chủ tuyển bạt lần này, thế mà giờ mới ra mặt, lý nào là còn bận đi gặp Liêu Tiễu cô nương? Chẳng hay Liêu Tiễu cô nương tới nay đã khỏe chưa, có thể thỉnh trang chủ thả nàng ra cho ta gặp một chút không?” Mới vừa nãy qua quản gia đã biết được tình hình, bây giờ thấy Tư Đồ, không nhịn được lại hỏi thêm lần nữa.

“Liêu Tiễu rất khỏe, ngươi không cần thiết phải lo lắng!” Tư Đồ sầm mặt xuống, “Ngươi làm thế nào trà trộn được vào Lục liễu sơn trang?”

Liêu Tiễu từng nói người này tên Triệu Tiểu Xuân. Nghe tên có thể đoán người này không xuất thân từ danh môn chính phái, nhưng y thuật thì ngược lại, chỉ qua vài thang đã khiến bệnh tình của nàng chuyển biến tốt hơn. Có điều Tư Đồ đối với thiếu niên này, vẫn có chút gì đó thấy gai mắt.

“Đường hoàng từ của chính vào!” Tiểu Xuân nói “Tư Đồ đại trang chủ, trên đài tình hình giao tranh kịch liệt như vậy, ngài thay vì quan tâm tới một kẻ vô danh tiểu tốt như ta, không bằng coi thử võ lâm minh chủ sẽ là ai quan chẳng trọng hơn sao?”

Quản gia cúi đầu nói nhỏ vào tai Tư Đồ, hắn lại càng kinh ngạc hơn.

“Ngươi và Thất gia quan hệ như thế nào?” Tư Đồ tự nhiên cảnh giác, cho rằng kẻ trước mặt hắn thật là không đơn giản. Triệu Tiểu Xuân nhất định không phải như lời Liêu Tiễu nói, không thể chỉ là một đại phu được.

“Còn ngươi sao lại không thượng đài? Lục liễu sơn trang trang chủ với võ lâm minh chủ thì ai mạnh hơn? Hắn nghe lệnh ngươi hay ngươi nghe lệnh hắn? Hay là ngươi muốn chờ tới cục diện ngã ngũ, người ta kiệt sức rồi mới lên dương uy ngư ông đắc lợi?” Tiểu Xuân lập tức đổi đề tài, ai mà biết thất gia gì đó là ai hả!

“Ngươi!” Tư Đồ cao giọng, tên tiểu tử này thật không coi ai ra gì.

Quản gia lại cúi đầu nói cái gì đó, cơn giận đang bạo phát của Tư Đồ lúc này mới miễn cưỡng nén xuống.

Cái tên Triệu Tiểu Xuân đó… Tư Đồ nghĩ đến việc lão nhân cứ nhắc đến ba chữ Triệu Tiểu Xuân. Nói là thuốc có công hiệu tốt, nói là công lao của toa thuốc kia, thật là làm hắn càng bị lửa giận thiêu đốt. Nhất định có một ngày, phải bắt hắn nếm khổ cực. Hôm đó mới đánh một chưởng, kỳ thực là còn dễ dàng cho hắn lắm.

Tiểu Xuân cũng không buồn quan tâm tới Tư Đồ, chỉ cùng lão tẩu uống trà, xem người ta đánh nhau.

Trên đài không rõ đã qua bao nhiêu vòng. Người thắng đứng đó không biết đã bao lâu, nhanh chóng bị thay thế bởi một thanh niên tài tuấn khác. Lão tẩu chỉ nói nhỏ mấy tiếng “Trường Giang sóng sau xô sóng trước”, chính là nói người đứng trên đài ngày càng trẻ tuổi hơn.

Tiểu Xuân đáp lại một câu “Lão nhân gia, ông cũng lên đó đi. Ta muốn xem thử ai xô nổi ông!” hai người lại lăn ra cười sằng sặc.

Tiểu Xuân đương uống trà, tự nhiên hắt hơi một cái. Hắn ngẩn người, hạ chén trà xuống ngửi, định tìm xem là thứ gì khiến mũi hắn ngứa. Một lúc sau, nhíu mày nhìn về phía Tư Đồ.

Tư Đồ không muốn để ý đến hắn.

“Đại trang chủ!” Tiểu Xuân gọi to.

Tư Đồ thấy sắc mặt Tiểu Xuân hơi kỳ quái, cau mày hỏi “Có chuyện gì?”

Lúc này trên võ đài đột nhiên nảy sinh chuyện ngoài dự tính.

Danh xưng chấn động thiên hạ hán tử khôi ngô Hoàng Sơn Cửu Hoàn Đao, sau một tiếng “ầm” văng xuống võ đài, thổ máu chết tại chỗ. Kẻ khiêu chiến chỉ đứng từ bậc thềm xuất thủ, thậm chí không bằng nửa thời gian uống hết chén trà.

Võ lâm đồng đạo kinh ngạc không thôi.

“Bất quá chỉ là tỷ thí mà thôi, thiếu hiệp hà cớ phải giết người!” những người quan sát dưới võ đài, đối với cái chết thê thảm của Hoàng Sơn Cửu Hoàn Đao cũng nổi giận lôi đình.

“Hỏng bét rồi!” Tiểu Xuân thấp giọng nói “Có người hạ độc!”

“Cái gì?” Tư Đồ liền vận khí, phát hiện khí hải không có một dấu tích nào, chân khí hoàn toàn biến mất. Ngay sau đó, đau đớn từ phủ tạng truyền đến, cổ họng thấy có vị ngọt, một ngụm máu phun ra.

Tư Đồ loạng choạng, ngã xuống ghế, tự thấy bản thân không còn chút sức lực, độc phát khiến toàn thân đau đớn như kim châm.

Tiểu Xuân thấy vậy vội vàng quay sang lão tẩu nói “Lão nhân gia, ông đừng có vận khí. Vận khí sẽ làm độc thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng vong mạng nhanh hơn, ta vừa thấy hắn vận khí đã thổ huyết mới nhớ ra!”

“Ngươi!” Tư Đồ nghe thấy vậy, tức giận đến nỗi phun ra thêm một ngụm máu nữa. Rõ ràng tên Triệu Tiểu Xuân này cố tình, bằng không sao không nói từ sớm!

Hàn Trai sắc mặt ngưng trọng, sau đó cũng rối rít tạ ơn.
Bình Luận (0)
Comment