Lãng Đãng Giang Hồ Chi Ma Giáo Giáo Chủ

Chương 1.2

Xe ngựa càng đến gần, những thanh âm huyên náo càng nghe rõ mồn một.

“Nguyên lai cả bát đại môn phái các người cũng chỉ đến thế này, làm ba cái chuyện kê minh cẩu đạo (*) mà cũng đòi vỗ ngực tự xưng chính nghĩa. Ta phi!!!” – Kẻ mặc hắc phục phía bên trái mở miệng.

(*) bắt chước tiếng gà gáy rồi giả làm chó vào ăn trộm, ý chỉ hành vi thấp hèn

“Ô Y Giáo giết hại võ lâm chính đạo, cường đoạt bí kíp võ công lẫn trấn môn chi bảo của các phái làm của riêng. Chúng ta làm thế này cũng chỉ vì muốn vật quy nguyên chủ mà thôi!” – Bên phải là một đám người ăn mặc sặc sỡ, không nhìn rõ ai với ai, loạn thất bát tao mà tranh luận.

“Đúng vậy, tất cả những bảo vật lẫn bí kíp này vốn là của chính phái bọn ta, bị lũ ma giáo vô sỉ các người cướp đi, lần này nhờ có Tư Đồ tiền bối ra tay cứu nguy, thuận tay thu hồi mới có thể yên ổn.”

“Nga? Vậy cái gã Tư Đồ tiền bối của các ngươi đâu? Ta tại sao không thấy người, chỉ thấy mấy kẻ tiểu nhân bỉ ổi đuổi theo bí kíp không chịu tha?” – Tiếng cười từ bên trái truyền tới.

Đám người bên phải sắc mặt đang đỏ au dần chuyển sang xanh tái, liền theo đó là tiếng la hét không biết của ai: “Giết quách bọn dư nghiệt Ô Y Giáo này đi”. Phía bên trái lại có người hô vang: “Cứu lấy thiếu chủ!”. Ngay tức khắc đao kiếm đồng loạt rút ra, quang cảnh thập phần rối ren.

Xa phu đánh xe chạy băng qua đám hỗn loạn, như xông vào chốn không người, tiến thẳng tới một gian khách điếm đơn sơ trước mặt.

Lan Khánh bước xuống xe trước, nhìn đám người gần đó đánh đánh giết giết không ngừng, một chút hứng thú cũng chẳng có. Hắn đem Tầm Hương điểu đang bay ở phía trước bỏ vào ống trúc, sau đó đạp cửa khách điếm, ung dung đi vào.

Vân Khuynh bước xuống xe, lờ đi sự tình trước mặt. Y liếc qua Tiểu Xuân, thấy hắn vẫn còn đang ngó ra cửa sổ hóng chuyện, liền cau mày, xông vào nắm lấy tay hắn, xềnh xệch lôi ra.

“Nhìn cái gì? Có gì hay ho chứ?” Vân Khuynh nói.

“Ô Y giáo cùng Bát đại môn phái quan hệ như nước với lửa, lần trước ta nghe nói Bát đại phái đang chuẩn bị bao vây tiêu trừ Ô Y giáo, thế nhưng hôm nay cũng không thể biết được là ai tiêu diệt ai”. Tiểu Xuân cảm thấy rất thú vị, mặc cho Vân Khuynh lôi cổ vào khách điếm, hắn vẫn cứ giương mắt lên, dán chặt vào cảnh hỗn loạn đang chém giết không ngừng ngoài kia.

“Có lẽ chỉ là hai phân nhánh nhỏ, bất luận thế nào ngươi cũng hãy mặc kệ đi.” – Nhìn thấy Tiểu Xuân hai mắt sáng rực, Vân Khuynh dự cảm có điềm xấu. Việc y cần làm trước hết là phải lôi cổ tên nhóc này tránh xa cái đám ồn ào kia một chút, tránh nảy sinh thêm phiền phức.

“A! Người quen!” – Tiểu Xuân kêu lên một tiếng – “Ta biết ngay kiểu gì cũng có người quen mà. Cái gã đầu gỗ của Tiểu Hàn Hàn kia cư nhiên cũng ở nơi này a~.”

Tình thế khá nguy ngập, Tiểu Xuân ra sức vùng vẫy, thế nhưng Vân Khuynh kiểu gì cũng không buông, ngược lại còn nắm lấy cổ tay hắn, siết thật chặt. Tiểu Xuân thấy Mục Tương ôm trong tay một tiểu hài tử, lại bị mười tên hắc y nhân cùng lúc xông vào tấn công, trong lòng hoảng hốt, vận dụng Hồi Xuân Công trong người để xương cốt co rụt lại.

Vân Khuynh chợt thấy bàn tay Tiểu Xuân trong nháy mắt đã co lại bé tí giống như một hài nhi chừng ba tuổi, y không tài nào nắm được, rốt cuộc đành phải để mặc cho hắn chạy đi.

Vân Khuynh giật mình nhìn xuống lòng bàn tay trống rỗng của mình, trong lòng chợt thấy chua xót vô cùng. Dường như thứ đã rời xa kia không chỉ là bàn tay Tiểu Xuân, mà còn cả trái tim của y nữa…

Tiểu Xuân nhảy vào giữa đám người, rút ra thần binh lợi khí ở bên hông, ngay lập tức, âm thanh như rồng hổ gầm lên, thấu tận trời xanh. Mấy kẻ công lực thấp ở gần đó miệng sùi bọt mép ngã chổng về phía sau, rồi lại lảo đảo đứng lên. Bên nào cũng có người trúng phải.

Mục Tương vốn dĩ đang bị bao vây, vô lực chống đỡ, nhìn thấy thế cả người ngây ra. Tiểu Xuân xông lên trước mặt, nói: “Mục Tương, không ngờ lại gặp ngươi ở chỗ này.”

Hắn lại liếc sang nhìn đứa nhỏ Mục Tương đang ôm trong lòng, đùa giỡn: “Ai da~ Mới ngần ấy thời gian không gặp, vậy mà ngươi đã có hài tử rồi a.”

Mục Tương nhất thời không biết làm sao để đáp lại, không nghĩ tới có thể gặp Tiểu Xuân ở đây, đành cười khổ: “Đứa nhỏ này không phải là của ta.”

“Buông thiếu chủ ra!” – Một thanh kiếm sắc bén lao tới.

Tiểu Xuân né người, kiếm phong chém thẳng vào ngực Mục Tương, bức y phải buông tay, sau đó thừa cơ cướp lấy hài tử trong lòng y.

Tiểu Xuân nhìn thấy đứa nhỏ bị lực đạo mạnh mẽ đẩy bật ra ngoài, cả người văng ra xa liền cả kinh, bèn nhắm một kẻ đằng trước làm bàn đạp rồi lao thẳng lên.

Hài tử kia bất quá cũng chỉ tầm ba tuổi, xương cốt còn yếu ớt chắc chắn không thể chịu nổi bị đánh ngã. Tiểu Xuân quay đầu nhổ nước bọt vào cái bọn lỗ mãng kia một cái, đứa nhỏ không có ai bắt đỡ nếu như rơi xuống, thì chỉ có nước quay về trong bụng mẹ mà sống lại thôi.

Tiểu Xuân đạp lên đầu một gã nào đó, nỗ lực xoay người giữa không trung, khinh công lao tới ôm lấy nó.

Trong lòng thật vất vả mới ổn định được một chút, bất chợt từ phía trước có một kẻ lao tới tung một chưởng đánh thẳng vào bả vai hắn, tiếp theo lại có ai đó túm lấy thắt lưng hắn kéo ngã.

Tiểu Xuân bị quẳng trên mặt đất, bật ra tiếng kêu rên. Lúc này cả đống người chẳng phân biệt được đâu trắng đâu đen, đồng loạt hướng thẳng về phía hắn mà đấm đá túi bụi, ra sức giật lấy hài tử hắn đang ôm trong lòng.

“Con bà nó! Bắt người thì bắt đi! Sao lại nhắm vào mông lão tử mà đạp tới tấp như thế chứ?” – Tiểu Xuân rống lên thảm thiết. Xuất ra cả mười phần công lực, hất bay cái lũ người đang chèn ép hắn.

Cả con phố rốt cuộc lại lâm vào cảnh loạn thất bát tao, kẻ thì chém giết người thì thụ thương. Dân tình chẳng biết đã trốn đi đâu sạch bách, chỉ còn lại lũ người hắc bạch lưỡng đạo, xiêu xiêu vẹo vẹo lăn xả vào nhau mà đánh giết không ngừng.

Hài tử bị dọa cho sợ hãi, liền khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng trên mặt. Tiểu Xuân kéo kéo thắt lưng quần, chạm phải cái mông đang đau nhói, ai oán phỉ nhổ: “Ôi mẹ ơi, bắt có một đứa nhỏ thôi mà cũng bị thương thê thảm như thế này… biết phải làm sao đây.”

Hắn nghĩ tới cái mông bầm dập, vừa sưng vừa đau lại có chút tê dại… Tốt nhất đừng để ông biết là ai làm, bằng không ông đây nhất định không cho ngươi sống dễ chịu.

“Triệu huynh đệ, xin hãy trả lại hài tử cho ta.” – Mục Tương bước tới.

“Tiểu tặc! Giao thiếu chủ nhà ta ra đây!” – Một nữ tử Ô Y, diện mạo thanh tú quát lớn.

Đứa nhỏ trong lòng Tiểu Xuân nghe thấy tiếng nàng ta liền ngẩng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn giàn giụa nước mắt, mở miệng gào lên: “Tỷ tỷ… Tỷ tỷ ôm ta…” Đôi tay nhỏ bé của hài tử hướng về phía nữ nhân kia vươn ra.

Tiểu Xuân chợt nhớ rằng mình đã từng gặp đứa nhỏ này lẫn nữ tử kia, nhưng hắn vẫn thu người lại, tránh xa hai kẻ đang đi tới. “Các ngươi ẩu đả chán chê rồi mới chịu đến đón hài tử này sao? Thật tốt quá đó! Đao kiếm không có mắt, cứ để ta thay các ngươi chăm lo cho nó đi.”

Hắn xoay người định bỏ trốn, thấy có người đuổi theo bèn trở tay, bột phấn theo gió bay tứ tán, những kẻ đuổi theo sau thoáng chốc cứng đờ người, thi nhau đổ rạp.

“Hừ! Tiểu gia ta không phải không muốn ra tay, chỉ là một khi đã ra tay thì các ngươi chỉ có nước gục cả đám, chuyện này mà truyền ra ngoài thì chỉ tổ mất mặt các người thôi. Cũng chưa hỏi xem Triệu Tiểu Xuân ta là ai mà đã dám truy đuổi, không muốn sống nữa thì cứ tiếp tục, có giỏi thì đến đây a” –  Thanh âm đắc ý của Tiểu Xuân vọng lại một hồi, những kẻ đang nằm sõng soài trên mặt đất kia toàn thân run rẩy, rồi chợt lảo đảo đứng lên.

“Sớm biết Ma Giáo các người quỷ kế đa đoan, may mà trước đó đã ăn giải độc tán. Thứ độc xoàng của tên tiểu yêu nhà ngươi đừng hỏng tổn hại đến đệ tử Hoàng Sơn bọn ta!” – Một lão nhân gượng dậy, ánh mắt lộ rõ hung quang nhìn Tiểu Xuân, mặc nhiên cho rằng hắn là chung bè với Ô Y giáo.

Thứ mê dược bình thường làm sao đáng sợ bằng độc dược trong Ô Y giáo, mấy tên hắc y nhân cũng loạng choạng ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào hài tử trong tay Tiểu Xuân, từng bước từng bước tiến tới.

“Á! Thời thế gì đây? Ngay cả các ngươi cũng không sợ mê dược… Đời này có còn thiên lý không a???” Tiểu Xuân cả kinh, lập tức xoay người chạy biến. Những kẻ đằng sau cũng lập tức vùng dậy đuổi theo, hài tử đang ôm trong lòng càng lúc càng khóc rống lên, làm lỗ tai hắn sắp điếc đến nơi rồi.

Cứ thế chạy tới chạy lui mấy vòng quanh trấn, Tiểu Xuân phát giác mình chưa hề bắt gặp bất cứ một người dân nào. Tuy rằng giang hồ ân oán là việc xảy ra thường xuyên, lôi bè kéo lũ cừu sát nhau một trận lở đất long trời, khiến dân chúng hốt hoảng trốn biệt tăm cũng không có gì là lạ, thế nhưng cái trấn này lại yên ắng một cách lạ thường. Tiểu Xuân càng chạy, càng cảm thấy bầu không khí hết sức quỷ dị.

Hết đường lớn rồi lại chui vào ngõ, một mặt tránh bị truy đuổi, mặt khác tranh thủ điều tra sự việc, chợt phát hiện một cái nghĩa trang đầy những quan tài đã bị thiêu rụi thành tro, từ trong một ngôi nhà cũ nát cạnh đó phát ra tiếng khóc ti tỉ. Tiểu Xuân rùng mình, sống lưng ớn lạnh.

Hắn lòng vòng hai lượt, rồi quay trở về khách điếm hồi nãy mọi người dừng chân, giương mắt lên liền thấy Vân Khuynh đang đứng trên nóc nhà chăm chú nhìn hắn. Y phục phiêu phất, tung bay theo từng đợt gió thoảng qua.

Hắn hướng về phía Vân Khuynh cười toe toét nhưng Vân Khuynh chỉ hừ lạnh một tiếng, hệt như mọi ngày. Tiểu Xuân chợt thấy trong lòng ấm áp. Thì ra … thì ra Vân Khuynh vẫn rất quan tâm hắn mà… chỉ cần như thế thôi đã đủ rồi.

Chạy mãi cũng thấm mệt, Tiểu Xuân dừng lại thở hổn hển. Thoáng thấy một tên đệ tử Ô Y giáo gần đó tay cầm lang nha bổng (gậy bằng răng sói) đang nhắm thẳng vào một người nhỏ gầy mà đánh xuống. Tiểu Xuân liền xông tới, một cước đá văng cây bổng, dù sao hắn vẫn không muốn nhìn thấy kẻ khác phải chết trước mặt mình.

Vừa chạy được hai bước, lại thấy một tên hắc y nhân rút ra thanh kiếm sáng loáng định chém vào người đang nằm bệt trên mặt đất kia. Tiểu Xuân xông lên, dùng nhuyễn kiếm cuốn chặt thân kiếm của đối phương, thầm vận nội lực, lưỡi dao quấn lại một phát, chuôi binh khí đồng thời cũng rời khỏi tay kẻ nọ.

“Bát gia!” – Tiểu Xuân chợt nghe đối phương nói.

Hắn quay đầu lại, liền thấy một kẻ phong thái nghiêm nghị, lông mày xếch, mũi thẳng tắp, nhãn thần lộ vẻ âm độc, gương mặt này thực sự rất quen. Còn nhớ năm đó Tiểu Xuân bị người này rượt chạy bảy tám vòng quanh thành, báo hại hắn thở không ra hơi, mệt muốn chết.

“Ra là Cận hộ pháp. Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ! Không ngờ lại gặp ngươi ở chỗ này.” – Tiểu Xuân cười cười, lao ra chắn trước mặt người kia, ngăn không cho Cận Tân hạ sát.

“Bát gia, quyết không thể lưu lại tên này!” – Cận Tân sắc mặt tối sầm lại.

“Lưu được hay không là do ta định đoạt. Ta nói lưu là phải lưu!” – Tiểu Xuân hùng hồn.

“Muốn giết thì cứ giết đi! Triệu Tiểu Xuân ngươi đừng có làm bộ làm tịch. Ta không cần cái ơn này của ngươi đâu!”  – Gã nam tử đang nằm vô lực trên mặt đất kia gằn giọng. Toàn thân hắn đầy những vết đao kiếm chém vào, khuôn mặt bầm tím vô cùng thê thảm.

Tiểu Xuân ngây người ra một lúc, cúi đầu nhìn kĩ người nọ lần nữa, mặt chợt đần ra.

“Ta cứ nghĩ ngươi đã chết rồi.” – Tiểu Xuân bần thần.

“Ta hết lần này đến lần khác sống sót, ngươi hẳn là thất vọng lắm nhỉ.” – Tư Đồ Vô Nhai thần sắc trắng bệch, ném cho Tiểu Xuân một cái nhìn căm tức. Hắn chợt mãnh liệt ho khan, khóe miệng ứa ra một vệt máu. Mặc dù mặt mũi đều sưng vêu, quần áo tả tơi rách nát, thê thảm đến tột cùng, thế nhưng biểu cảm của hắn vẫn là bất ti bất kháng. Cái khí thế cao ngạo này có lẽ đã khiến hắn giữ vững được tư thái của một Võ Lâm minh chủ.

Nhân lúc Tiểu Xuân đang ngẩn người, hài tử trong lòng hắn ra sức vùng vẫy, lao đến chỗ Tư Đồ Vô Nhai.

Tư Đồ lập tức dang tay đón lấy. Mà hài tử kia dường như trước đó đã dồn nén quá nhiều ủy khuất, cứ thế mà òa lên nức nở, tiếng khóc bật ra như xé lòng.

“Đừng khóc, đừng khóc nữa…” – Tư Đồ khe khẽ vỗ lưng nó, sự kiên cường cao ngạo ban nãy trôi tuột đi đâu mất, giờ đây chỉ còn lại thanh âm dịu dàng ấm áp chất chứa những nhu tình.

“….” Tiểu Xuân nhìn về phía hai kẻ một lớn một nhỏ, vẻ mặt cổ quái nói: “Trước mắt tuy vẫn là còn sống, nhưng chỉ e sinh ly tử biệt chẳng còn xa.”

Cận Tân nghe thấy câu này của Tiểu Xuân, cứ tưởng là Tiểu Xuân đã cho phép hắn kết liễu tên này. Bèn rút kiếm hướng thẳng về phía Tư Đồ Vô Nhai mà chém xuống. Thế nhưng Tiểu Xuân một lần nữa lại xông ra chặn đứng chiêu thức của hắn, hạ thấp giọng nói với Tư Đồ:

“Ta có thể cứu bất kỳ ai, nhưng ngươi thì không. Suy cho cùng bản thân ngươi cũng chẳng thể nào biết được trắng đen. Ngươi vì lợi ích của đồng đạo Võ Lâm, không những truy sát ân nhân cứu mạng, mà ngay đến muội muội của mình cũng không tiếc hi sinh.”

“….” Tiểu Xuân nhìn Tư Đồ. Tư Đồ cũng ngước lên nhìn thẳng vào hắn.

“Đúng vậy, ngươi không có sai… sai là ở chỗ ta đã cứu ngươi…”

Những lời Tiểu Xuân nói ra chỉ giống như đang thầm thì với chính mình. Tư Đồ không nghe, cũng không hiểu hắn có ý gì, chỉ gắt gao ôm chặt lấy hài nhi trong lòng. Hắn không dám dùng lực quá mạnh, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, dỗ dành, mong sao đứa nhỏ đừng nức nở thêm nữa.

“Giao hài tử cho ta đi” – Tiểu Xuân đưa tay ra.

Tư Đồ trợn trừng mắt, nói: “Hài tử này là của ta, ngươi đừng hòng ta giao cho Lan …”

Chưa nói xong câu, Tư Đồ lại ho khan một trận dữ dội, huyết bắn tung tóe, dây cả lên khuôn mặt non nớt của đứa nhỏ đang nằm trong lòng, khiến nó sợ tới mức không dám động đậy.

Tiểu Xuân nhíu mày như muốn nói gì đó, nhưng chợt phát hiện ra lũ người Ô Y giáo lẫn các nhân sĩ chính đạo không biết tự bao giờ đã vây chặt xung quanh bọn họ, lại còn đang đánh nhau kịch liệt khiến bọn họ bị nhốt trong vòng vây không thể thoát ra.

Tiếng ho khan bị lẫn vào những âm thanh cọ xát của binh khí. Tiểu Xuân đánh văng mấy kẻ đang lao đến, rồi phi tới chỗ Hoàng Sơn phái, quát lớn: “Đừng có đánh nữa! Các người đông như vậy mà chẳng hề phát hiện ra vấn đề gì hay sao?”

Đệ tử Hoàng Sơn đang hò hét không ngừng, nghe thấy tiếng Tiểu Xuân liền đồng loạt rít lên: “Kia chính là tên tặc tử Ô Y giáo thủ đoạn tiểu nhân hạ dược hại người!!!” – rồi cả thảy lập tức lao tới chỗ Tiểu Xuân.

“Con bà nó! Trước tiên hãy dừng lại nghe ta nói đã. Ta chưa từng chế ra thứ dược nào khiến người phải thổ huyết. Những người đang ho kia không phải do ta! Cái trấn này có vấn đề, có thể chính là bệnh dịch a!”

Tiểu Xuân khẩn cấp đến độ giậm chân mà gào thét suốt nửa ngày, thế nhưng mọi lời nói đều bị những kẻ kia bỏ ngoài tai. Đao qua kiếm lại, chém giết không hề ngưng nghỉ.

Tiểu Xuân phát khùng, nhìn chung quanh một vòng rồi nhẩm tính hướng gió, đoạn ra sức nhảy vọt lên một vị trí trên cao, tung ra một nắm bột phấn màu đỏ tươi, khiến cho bên dưới lâm vào gà bay chó sủa, thập phần hỗn loạn.

“Bột ớt! Là bột ớt!” – Chung quanh có người hô.

“Mọi người hãy cẩn thận! Mau bế khí!”

Có kẻ ý thức được tình hình nghiêm trọng nhưng lại không kịp nhịn thở. Hầu hết những người nếm phải món “Lạt Tiêu Hoàn” ( ớt viên ah~) của Tiểu Xuân, trong nháy mắt đều lâm vào tình trạng nước mắt giàn giụa, hoàn toàn vô lực mà chống đỡ, môn hộ đại khai, mặc cho chém giết.

Tiểu Xuân cười thầm, lấy ra “Long cân hổ đảm hoàn”, thứ thuốc trong nháy mắt có thể gia tăng công lực gấp mấy lần, không ngần ngại mà nuốt luôn ba viên. Nhuyễn kiếm trong tay vốn hữu khí vô lực, trong khoảnh khắc bất chợt vung lên, nhất trụ kình thiên. (giơ thẳng lên trời)

Hắn lại dồn toàn bộ công lực truyền vào nó, ngay lập tức thân kiếm rung động, Long Ngâm Phượng Lệ chấn động xung ra. Đất đá bay mù trời, thiên địa biến sắc. Các môn phái vội vàng bế khí. Trúng phải một đòn Long Ngâm kiếm nội kính thâm hậu, toàn quân đồng loạt tan rã, phân nửa lực lượng ngã nhào xuống đất, không cách nào gượng dậy.

Ngừng Long Ngâm lại, Tiểu Xuân vừa thở hổn hển, vừa nói vọng xuống bên dưới. Bản thân hắn cũng có chút xây xẩm mặt mày.

Hắn nuốt nước miếng, rủa: “Con bà nó! Ta gọi thì các người cứ xáp vào nhau mà đánh. Bộ các ngươi mê đánh đấm đến thế sao?”

Thuận chân đá một tên tuy đang quỳ rạp trên mặt đất nhưng vẫn cố ngồi dậy cầm kiếm giãy giụa, Tiểu Xuân nói tiếp: “Các ngươi hẳn là đã đến trấn này một vài ngày? Theo ta tính, không phải một thì cứ cho là hai ngày đi. Các ngươi suốt hai ngày chém giết mà không biết để ý rằng trong trấn không hề có cư dân hay sao? Ừ thì cứ cho là không có đi. Thế nhưng trong hai ngày đó các ngươi có hay không cảm thấy đầu váng mắt hoa, tinh thần suy yếu, hoặc là phát sốt rồi ho khan không ngừng? Theo ta đoán, chắc chắn là có rồi!”

Đám người kia vốn đang căm giận bất bình xoa nước mắt nước mũi, nghe đến đây liền đem ánh mắt nghi hoặc nhìn Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân nói chầm chậm, gằn từng câu từng chữ một: “Kinh thành phía nam, Minh thành phía bắc, Lan Châu chính là trung tâm của đại dịch. Ta tuy hồ đồ không biết được đây là nơi nào, thế nhưng chỉ cần nhận thấy trong thị trấn vô cùng tĩnh mịch, nghĩa trang ngoài kia đầy những quan tài bị thiêu rụi, nhìn tiền võ lâm minh chủ Tư Đồ Vô Nhai bệnh mạo ra sao cũng đủ để khẳng định nơi này dứt khoát đã bị bệnh dịch tàn phá.”

Tiểu Xuân đưa mắt nhìn chung quanh một vòng, nhe răng cười tiếp: “Các ngươi thật có phúc, mới đó đã đụng phải thứ dịch bệnh trăm năm hiếm gặp. Hiện tại không cần đánh nữa, cứ chờ xem, ba ngày sau chắc chắn không có nổi một kẻ sống sót. Người nào may mắn không chết, sau này hãy đến tìm Triệu Tiểu Xuân ta bái kết đi. Triệu gia ta vốn nổi danh bất tử, rất muốn thấy kẻ nào mệnh lớn sánh ngang bằng mình. Ngay cả Diêm Vương thân chinh tới bắt mà cũng phải chào thua a!”

Dứt lời, Tiểu Xuân nở một nụ cười sáng lạn.

Trên đường lúc này rõ ràng có gần trăm người của các môn phái, hoặc ngồi hoặc nằm rệu rã trên mặt đất, nhưng không gian hoàn toàn yên ắng, một chút thanh âm nhỏ thôi cũng không có. Tiếng giáo tiếng gươm mới nãy dường như chỉ là một cơn mộng tưởng, như huyễn cảnh xa xôi. Sắc mặt của mọi người nhất loạt đều trở nên bi thương, sầu thảm không thể kể xiết.
Bình Luận (0)
Comment