Lãng Đãng Giang Hồ Chi Ma Giáo Giáo Chủ

Chương 4.1

Mưa lất phất rơi. Tiểu Xuân chạy từ trong ra ngoài khách điếm, tìm khắp một hồi nhưng vẫn không thấy Lan Khánh đâu.

Hai ngày nay hắn quả thật hơi qua loa đại khái, chẳng quan tâm đến ai, chỉ biết cùng Vân Khuynh điên đảo đến mụ mẫm cả đầu óc, quên luôn rằng đại ma đầu tuy rằng tẩu hỏa nhập ma, thế nhưng vẫn có thể thanh tỉnh bất cứ lúc nào.

Bước ra khỏi khách điếm, trên đường có mấy tên đệ tử Hoàng Sơn phái đang thay phiên nhau thắp nhang, trông thấy hắn, liền gật đầu cung kính: “Triệu đại phu.”

Hai ba tên Ô Y giáo đang ngồi lom khom rang thuốc ở bên kia đường, nhìn thấy hắn, cũng lập tức đứng dậy thi lễ: “Tả hộ pháp.”

Tiểu Xuân nhíu mày: “Không có đánh nhau. Tốt lắm.”

Hai phe nhìn hắn cảm thấy có chút khúc mắc. Một bên thì nghe nói người họ Triệu tên Tiểu Xuân này chính là Ma giáo tả hộ pháp, bên kia lại không rõ Tả hộ pháp này không biết từ đâu chui ra, nội trong giáo cũng chưa từng gặp mặt, thành ra cả hai phe mới đầu đều có điều hoài nghi.

Nhưng sau cũng nhờ Mục Tương đảm bảo nhân phẩm người này đoan chính, lại có Cận Tân luôn kính cẩn gọi hắn là Bát gia, đi theo bảo hộ, hắn còn bỏ sức chẩn bệnh cho cả đám người… nên xem ra cũng có cảm tình.

Vòng qua vòng lại khắp trấn tìm kiếm vẫn không thấy người, cái xe ngựa xa hoa tận tám con hắc mã kéo kia cũng mất tiêu chẳng còn bóng dáng. Tiểu Xuân đứng trước đống nghĩa trang hoang tàn đổ nát, lại nhìn những cỗ quan tài đã bị thiêu cháy bên cạnh vài lần, vuốt cằm suy nghĩ, chỉ hi vọng hắn đã đoán lầm.

Trở về khách điếm, vừa vặn lúc Vân Khuynh từ trên lầu đi xuống.

Nhìn thấy Vân Khuynh điệu bộ khác thường, đang đảo mắt nhìn xung quanh, Tiểu Xuân liền nhắm thẳng về phía trước, hô toáng: “Ta đây ~~~”

Vân Khuynh ngoảnh lại thấy Tiểu Xuân, vẻ mặt băng lãnh thoáng tan đi: “Ngươi vừa đi đâu?”

“Ta đi tìm Tiểu Hắc a~~ Bạch Bạch~~~” Tiểu Xuân hấp háy mắt, nói.

Chân mày Vân Khuynh nhíu lại, cau có nặng nề: “Đừng có gọi ta là Bạch Bạch.”

Tiểu Xuân thấy Vân Khuynh lúc này thực dễ thương, liền bắt chước Lan Khánh gọi y là Bạch Bạch. Vân Khuynh chẳng nề hà tóm lấy hắn, không vận khí, đơn giản chỉ là điểm ngón trỏ lên trán hắn, thế nhưng kẻ kia cứ nhìn y mà cười một cách quỷ dị.

Sau khi bát nháo một hồi, Tiểu Xuân mới tủm tỉm kéo tay Vân Khuynh lên lầu thu xếp hành lí. “Xe ngựa không còn, sư huynh cũng đã chạy, may mà nơi đây cách Yến Đãng sơn chỉ có mấy ngày đường. Nếu ngươi mệt, chúng ta có thể đến một thành trấn nào đó mua ngựa rồi đi.”

Vân Khuynh căn bản không quan tâm đến Lan Khánh, thầm nghĩ từ giờ sẽ chẳng còn ai xen vào giữa y cùng Tiểu Xuân. Rất tốt!

Lúc xuống lầu, cái thang gỗ rung lên nhè nhẹ, khi Tiểu Xuân hạ chân xuống bậc cuối cùng thì toàn bộ bất thình lình đổ sập xuống.

“Có sao không?” – Vân Khuynh hốt hoảng ôm chầm lấy Tiểu Xuân.

“Chân nhuyễn a.”  ( nhuyễn = yếu đuối, vô lực)

Chỉ vì hôm qua Vân Khuynh nhất quyết không chịu tách rời, toàn thân hắn bị liếm đi liếm lại bao nhiêu lần cũng chẳng nhớ nổi, nhất là nơi đó … Ai~ dồn dập đến mức bị vắt kiệt không còn một giọt a~ Cho nên hôm nay bước xuống cầu thang chân mới mềm nhũn như vậy, đâu có như ai kia tươi roi rói, cứ thế mà chạy băng băng. Tiểu Xuân lầm bầm, đứng lên cũng không nổi.

“Để ta cõng ngươi!” – Vân Khuynh xoay người, đưa cái lưng bạch sắc về phía Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân hai mắt sáng rực, hí hửng trèo lên lưng Vân Khuynh, hai tay choàng qua ôm chặt ngực y, cả khối đầu tựa lên trên người, nhắm vào chỗ gáy y mà cọ a~ cọ.

Vân Khuynh bước đi, trên lưng cõng theo một người mà nhịp chân vẫn vững vàng mạnh mẽ, không chút lúng túng dây dưa. Tiểu Xuân cười híp cả mắt lại, nhãn tình tràn đầy tiếu ý lẫn hân hoan.

“Triệu huynh đệ, Vân huynh đệ, hai người đi đâu sớm vậy?”

Tiểu Xuân nghe tiếng bèn ngẩng lên, phía đối diện kia chẳng phải là cái đôi “Uyên ương” Mục Tương cùng Ôn Ngọc hay sao…?

Hắn nhìn hai người, trong lòng cảm thấy có một vài điểm không thích hợp. Haizzz… nhưng vô luận ra sao thì cũng là chuyện nhà người ta, mình là người ngoài đâu thể nói gì.

Tiểu Xuân nói: “Nơi này không có việc gì nữa rồi, ta và Vân Khuynh cũng phải đi thôi.”

“Chào Triệu thiếu hiệp, Vân thiếu hiệp.” – Ôn Ngọc hướng về Tiểu Xuân cười duyên dáng.

Tiểu Xuân gật gật, ánh mắt dừng lại trên thước vải đỏ trên người nàng. Mà quả thật, nếu là nam nhân, chẳng có ai đần độn đến mức lại không thích một nữ nhân như thế. Dáng người nàng linh lung hoạt bát, thướt tha yêu kiều, tính tình lại tự nhiên phóng khoáng, không như những nữ tử tầm thường khác, suốt ngày ngượng nghịu dặt dè.

“Triệu thiếu hiệp sao lại nhìn ta?” – Ôn Ngọc thấy Tiểu Xuân không rời mắt khỏi mình, gò má lại đỏ ửng.

Tiểu Xuân lướt qua một lượt trên người Ôn Ngọc, cảm thán nói: “Mông đẹp như thế này thì sẽ rất “mắn đẻ” đó nha. Tiểu Hàn nhà ta tuy bại nhưng cũng vinh quang a.”

Ôi cái tên tiểu hài tử Hàn Hàn hẳn là đã ủy khuất lắm, hôm nào gặp có lẽ nên bớt chút thời gian mà hảo hảo an ủi hắn vậy.

“Ngươi nói gì?” – Ôn Ngọc đần mặt ra.

Vân Khuynh mới đầu thấy Ôn Ngọc mi mục thanh tú cứ mãi dán mắt vào Tiểu Xuân, trán liền nổi gân xanh, mạch đập dữ dội, thực muốn ngay lập tức móc mắt nữ nhân nọ, để ả vô phương câu dẫn người của y.

Kế tiếp lại thấy Tiểu Xuân câu trước khen mông đẹp, câu sau “mắn đẻ” gì gì đó, liền tù tì mà ca ngợi ả ta… Vân Khuynh phút chốc chỉ toàn nghe thấy một tràng chiêm chiếp, những lời tiếp theo đều không lọt vào tai.

Không nhịn được nữa, con giun xéo lắm cùng quằn!!! Dây thần kinh đứt phựt, y đưa tay ra phía sau mông Tiểu Xuân, hung hăng nhéo một cái. Tiểu Xuân gào thảm thiết, đau đến mức nhảy dựng lên.

Nghe Tiểu Xuân thét thảm một tiếng vô cùng thê lương, Mục Tương cùng Ôn Ngọc bị dọa cho giật bắn mình. Hai người còn chưa kịp hỏi ra chuyện gì, liền thấy ánh mắt lạnh lùng của Vân Khuynh rọi thẳng về phía Ôn Ngọc. Con ngươi băng lãnh tràn đầy sát khí, khiến Ôn Ngọc không khỏi run rẩy.

Hôm nay nàng mới được gặp Vân Khuynh. Trước kia chỉ nghe Mục Tương kể rằng Triệu Tiểu Xuân có một bằng hữu tương giao rất tốt, nào là tuyệt sắc dung mạo, nào là khuynh quốc khuynh thành.

Ôn Ngọc lúc mới nhìn thấy khuôn mặt y liền bần thần, tự hỏi tại sao trên đời lại có một nam tử đẹp đến vậy, lãnh huân thấm cốt, hoa nhan tuyệt đại. Thế nhưng lúc này đây khi bị đôi mắt sắc bén của người nọ chiếu vào, nàng chợt giật mình khiếp sợ, ngày thường y có mỹ miều đến đâu, thì bây giờ thật giống một chén rượu độc chết người. Người này võ công bí hiểm, sát ý ngập tràn, e rằng mình chỉ cần sơ sảy là mất mạng ngay tại chỗ.

Thế nhưng ý định so sánh vẫn cứ trỗi dậy. Ai da~  phong thần tuấn lãng biết bao! Cơ mà … Triệu Tiểu Xuân tuy ngang tàng bừa bãi, nhưng so với người kia còn tốt hơn nhiều.

Ôn Ngọc vô tình liếc Tiểu Xuân thêm một cái, khiến cho Vân Khuynh suýt chút phát hỏa.

Mục Tương bên cạnh cảm thấy không khí bất thường, lập tức kéo Ôn Ngọc lại phía sau.

Tiểu Xuân khụt khịt mũi, mở lời:  “Đi thôi, hũ dấm chua của ta a~ ngươi muốn nhìn đại cô nương nhà người ta đến bao giờ? Trông ngươi kìa, làm cho người khác đỏ mặt hết rồi!”

Ôn Ngọc trong bụng thở phào: “Dọa ta sợ toát mồ hồi, thì ra chỉ là nhìn ngắm.”

Vân Khuynh hừ lạnh một tiếng. Y không thích cái ánh mắt của nữ nhân kia nhìn Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân dứt khoát từ lưng Vân Khuynh trèo xuống, dắt tay y đi liền ra khỏi trấn.

Vân Khuynh vẫn giương cặp mắt sắc như dao trừng Ôn Ngọc. Ánh mắt của ả đàn bà kia lấp la lấp láy, tình ý rõ ràng như thế, còn tưởng y không biết. Triệu Tiểu Xuân là của y, y nhất định không buông. Mấy kẻ tạp nham hãy biết đường mà tránh xa một chút, bằng không, dám đến gần người của y, một kẻ đến giết một, hai kẻ đến giết cả hai.

Rời khỏi trấn, Tiểu Xuân vốn là muốn cùng Vân Khuynh thưởng thức cảnh đẹp trên đường, thế nhưng lại chỉ thấy Vân Khuynh tiều tụy đi.

Phía nam đại hạn, nạn đói dồn dập, suốt hai ngày hắn gặp toàn những người dân đói khát tha hương lưu lạc khắp nơi. Hệt như lời Mục Tương nói, huyện Đại Thành cửa phong kín lại, những người ra vào đều bị kiểm tra nghiêm ngặt để tránh mang theo mầm bệnh vào thành.

Một vài bệnh nhân không thể vào thành cầu đại phu chữa trị đã gục chết ở ven đường. Tiểu Xuân trông thấy, liền ngây ngốc. Cuối cùng Vân Khuynh phải kéo hắn đi, mới có thể tiếp tục bước về phía trước.
Bình Luận (0)
Comment