Lãng Đãng Giang Hồ Chi Ma Giáo Giáo Chủ

Chương 5.2

Trước cầu treo có một khoảng sân rất rộng, có lẽ đó là nơi luyện tập hàng ngày của đệ tử Ô Y giáo. Từ khoảng sân đó tới cổng đại điện, mặc dù hai bên là vách đá sừng sững cheo leo nhưng vẫn có không ít đệ tử đứng canh chừng.

Tiểu Xuân ném ra một ít “Bạch Nhật Mộng Miểu” khiến những kẻ kia hoảng nhiên nhập mộng (đi vào giấc mộng), thừa lúc sơ hở liền nhanh như chớp leo tường xông vào đại điện.

Hắn men theo vách tường, bước mấy bước xuống thông đạo xây dọc theo vách núi, khóe miệng nhếch lên cười đắc ý, như thế nào lại đơn giản như vậy, hắn đã xâm nhập thành công a~.  Chợt phía sau vang lên một tiếng “Thiếu chủ!” long trời lở đất, ba hồn bảy vía của hắn bị dọa cho suýt chút bay lạc mất.

Thắt lưng đột nhiên bị ôm lấy, cả người Tiểu Xuân bị nhấc bổng lên, “Thiếu chủ sao lại ở chỗ này?!” Người nọ ôm hắn nhắm thẳng hướng nội đường mà chạy.

Sau đó hét toáng lên: “Thiếu chủ đã trở về, giáo chủ, phu nhân, thiếu chủ đã trở về!!”

“Ô y ~~” Tiểu Xuân khóc không ra nước mắt.

Hắn không ngờ mình vừa mới vào đã bị phát hiện, kế hoạch tiếp theo vẫn chưa nghĩ ra, nên làm cái gì bây giờ a!

Tiếng hét của thị vệ tuần tra khiến mọi người nhất loạt chú ý, Tiểu Xuân lập tức bị đưa vào đại điện, cùng lúc đó, một nữ từ trong đường (nhà khách, phòng chính) đi ra.

Nữ tử kia quốc sắc thiên hương, tiêm nhược (*) thanh tú, hai đường lông mày cong cong hơi uốn lên, một đôi hạnh mục (mắt hạnh) trong veo ngân ngấn lệ, ngọc thủ vén bức mành đỏ xanh đang vây quanh tứ phía, thân hình mỏng manh yểu điệu bước ra, thoạt nhìn đã khiến cho người say đắm.

(*)tiêm nhược: nhỏ nhắn và yếu ớt

Tiểu Xuân vừa trông thấy mỹ nhân lập tức ngã lộn đầu xuống đất, nước miếng chảy vào khoang mũi thiếu chút nữa chết vì sặc. Hắn ho khan vài tiếng, một câu “Mỹ nhân a ~~” còn chưa thoát ra khỏi miệng, tinh thần lập tức thanh tỉnh lại. Hắn hiện nay là thiếu chủ Ô Y giáo, tiểu oa nhi thấy mỹ nhân, nào có kêu như vậy.

Tiểu Xuân lấy hai ngón tay quết qua một chút bột ớt loại cay nhất thiên hạ rồi quẹt lên mắt mình, trong chốc lát liền đỏ hoe như mắt thỏ, lệ tuôn rào rào như mưa. Hắn sụt sịt mũi, nãi thanh nãi khí (giọng sữa) mở miệng: “Tỷ tỷ xinh đẹp… à không, mẫu thân, ôm~~~” Khuôn mặt non nớt giàn giụa nước mắt, nhất thời muốn bao nhiêu thương cảm liền có ngay bấy nhiêu.

Một tiểu cô nương khoảng sáu, bảy tuổi bên cạnh Liêu Tiễu vội chạy đến, đưa tay về phía thị vệ, y lập tức đem Tiểu Xuân giao cho nàng.

Không ngờ, Tiểu Xuân mặc dù đã co lại thành dáng dấp của một đứa trẻ, nhưng trọng lượng cơ thể vẫn là của một nam tử bình thường, tiểu cô nương vừa tiếp nhận Tiểu Xuân lập tức cả người lảo đảo như muốn té về phía trước, Tiểu Xuân cũng thuận đà ngã bổ chửng, đầu cụng xuống sàn, thần trí ong ong, hết sức choáng váng.

Kết quả là hai tiểu hài tử một lớn một nhỏ ngã thành đống.

“Vô Ưu, Lan Lan, làm sao lại ngã thế này, không sao chứ?!” Liêu Tiễu khẩn trương đi tới, lo lắng đem hai tiểu hài tử nâng dậy, cẩn thận xem xét thương thế.

Vô Ưu? Đầu óc Tiểu Xuân xoay mòng mòng, Tư Đồ Vô Ưu, không phải là muội muội của tên Tư Đồ thối tha kia sao?! Nàng như thế nào lại bị sư huynh bắt tới Ô Y giáo?

“Lan Lan, ai đã cứu con về?” Liêu Tiễu xoa xoa gương mặt của hài tử, yêu thương hỏi.

Nàng hơi khom người, luồn tay qua nách Tiểu Xuân, tính bế hắn lên nhưng trọng lượng của hài tử quá nặng, nàng “Ah!” một tiếng kinh ngạc.

Tiểu Xuân vội vàng ghé vào tai Liêu Tiễu nói nhỏ: “Liêu Tiễu tẩu tử, ta là Triệu Tiểu Xuân, giúp ta một chút, đừng ồn ào.”

Tên thị về vừa rồi nhìn thấy hắn đột nhiên xuất hiện liền quýnh lên không suy nghĩ, không phát giác một tiểu hài tử bình thường thì không thể nặng như vậy, nhưng giờ đây, trước mắt là mẫu thân của Lan Lan, chỉ cần bị ôm một cái là lập tức lộ tẩy, Tiểu Xuân quyết định điều binh đi nước hiểm, có gì sẽ giải thích sau.

Liêu Tiễu khựng một chút, không ôm hài tử nữa, chỉ nắm tay hắn nói với những người còn lại: “Thiếu chủ bị kinh hách, ta đưa thiếu chủ về phòng, các ngươi lo việc của mình đi!”

Mỹ nhân mềm mỏng, nhu nhược vô cốt (yếu đuối như ko có xương), trên người còn tỏa ra một mùi hương thơm mát, Tiểu Xuân được dắt vào nội thất, quên luôn tình hình hiện giờ rất nguy hiểm, trong người lại thấy vui vẻ hẳn lên.

Lão bà của Đại sư huynh đang nắm tay hắn nha~~ Hảo sự này người bình thường có mơ cũng chả được nha~~. Vận của hắn sao lại tốt thế cơ chứ!

Vào phòng Liêu Tiễu, không lo có người bám theo, Tiểu Xuân leo tót lên bàn rót trà giải khát, Liêu Tiễu đóng chặt cửa phòng xong vội vã đi về phía hắn, trong lòng như có lửa đốt: “Lan Lan hiện giờ đang ở đâu? Ngươi thật sự là Triệu Tiểu Xuân? Rõ ràng là…”

“Súc cốt (*) công a~!” Tiểu Xuân vừa nói vừa đặt chén trà xuống, thở dài: “Chính xác là Hồi xuân công, bất quá ngươi cũng không hiểu được Hồi xuân công là gì, kỳ thực Hồi xuân công và Súc cốt công cũng không khác nhau là mấy, có thể thay đổi thân hình của một người.”

(*) Súc cốt: co lại xương cốt

“Vậy Lan Lan…”

“Tiểu oa nhi của ngươi hiện giờ đang ở trong tay Mục Tương, trang chủ của Tả Ý sơn trang.” Tiểu Xuân nói.

Liêu Tiễu nghe xong liền hoảng hốt: “Tả Ý sơn trang? Đó không phải là người của chính đạo sao? Chính bọn họ đã bắt Lan Lan đi, cứu Tư Đồ trốn thoát, đánh cắp bí kíp cấm địa, bọn họ có hay không thương tổn Lan Lan?”

“Yên tâm ah~!” Tiểu Xuân khoát tay áo. “Mục Tương cùng những người kia đều nợ ta một cái mạng, ta để bọn họ hảo hảo chiếu cố tiểu oa nhi của ngươi, bọn họ sẽ không thương tổn nó đâu.”

Tiểu Xuân nói thêm một câu: “Không phải ai cũng giống Tư Đồ Vô Nhai, lấy oán trả ơn.”

“Tư Đồ hắn…” Liêu Tiễu định nói gì đó lại thôi.

Tiểu Xuân cười cười, không đáp, hắn chỉ vòng vo: “Tẩu tử biết sư huynh của ta đang ở đâu không? Ta có việc cần tìm hắn.”

Liêu Tiễu khẽ thở dài nói: “Ta không thường thấy hắn, cũng không biết hắn đang ở đâu, ngươi có gấp không? Không thì để ta thay ngươi hỏi mấy vị trưởng lão từng gặp qua hắn.” Dứt lời, nàng liền rời khỏi phòng.

“Làm phiền tẩu tử ah~.” Tiểu Xuân cười hì hì vái chào một cái. Hai phu thê nhà này xem ra cũng không được hòa hợp cho lắm nhỉ, ngay cả chồng ở đâu cũng không biết.

Tiểu Xuân nhớ lại lần đầu tiên gặp Liêu Tiễu, Tư Đồ Vô Nhai khi đó đã vô cùng yêu thương nàng, hắn thầm nghĩ, hay là Liêu Tiễu cũng có tình ý với Tư Đồ, sau lại bị đại sư huynh hoành đao đoạt ái, cướp về làm áp trại phu nhân?

Ừ thì cứ cho là thế đi, nhưng vốn Liêu Tiễu cũng là thê tử đính ước từ nhỏ của đại sư huynh, về sau một người thì gia cảnh sa sút, lưu lạc hồng trần, một người thì đùng một cái toàn bộ bảy mươi hai nhân mạng trong nhà bị giết chết, từ đó cả hai lạc mất nhau …

Càng nghĩ, Tiểu Xuân càng thấy mình suy đoán quá chuẩn! Đó chính là lí do tại sao cái ngày Tư Đồ cưới Liêu Tiễu, Ô Y giáo lại đem quân tới san bằng Lục Liễu Sơn Trang để cướp tân nương a.

Bình sinh sư huynh hắn ghét nhất bị người khác động vào, nên một khi đã va vấp, lập tức sẽ khiến cho đối phương sống không bằng chết.

Tiểu Xuân cũng khẳng định Lan Lan thiếu chủ của Ô Y giáo, chắc chắn là “nòi giống” của dòng họ Tư Đồ. Nếu không phải, thì đời nào gã Tư Đồ kia vừa mới nghe hắn từ chối khám chữa cho đứa nhỏ xong liền lập tức bóp cổ, khiến hắn suýt chút nữa chết toi.

Hắn liếc một cái, Vô Ưu vẫn đang lẳng lặng ngồi một bên, vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn thẳng xuống nền đất.

Không lâu sau Liêu Tiễu trở về, nàng nói với Tiểu Xuân: “Ở cấm địa, ta sẽ để Vô Ưu dắt ngươi đi”

“Đa tạ tẩu tử” – Tiểu Xuân từ trên bản nhảy phốc xuống, bước tới trước mặt Vô Ưu.

Vô Ưu đưa tay như muốn ôm Tiểu Xuân, hiển nhiên là theo thói quen. Vừa thấy gương mặt quen thuộc của Lan Lan đến gần, theo phản xạ dang tay ra ôm lấy.

Đúng lúc Liêu Tiễu lên tiếng: “Vô Ưu, hắn không phải Lan Lan. Ngươi nắm tay là được rồi, dẫn hắn qua cấm địa tìm giáo chủ. Nhớ là không được vào trong, xong việc phải trở về ngay.”

Vô Ưu lúc này mới gật gật đầu, nắm lấy tay Tiểu Xuân đi ra phía cửa.

Tiểu Xuân đi được mấy bước lại dừng một chút, ngoái đầu nói: “Liêu Tiễu cô nương, Tư Đồ cùng Lan Lan đều đang ở trong một cái trấn nhỏ cách nơi này tầm hai ngày đường. Nếu Ô Y Giáo không tránh khỏi kiếp nạn này, nàng hãy nhờ người đưa xuống núi tìm họ. Trong lòng nàng không có đại sư huynh, chớ nên miễn cưỡng ở lại bên hắn. Sư huynh cũng đã mất trí, nàng cũng đừng vì hắn mà đánh mất thanh xuân của chính mình.”

Liêu Tiễu cười chua chát, không biết phải đáp lại như thế nào.

“Ta không cần xem mạch của nàng, chỉ cần nhìn sắc mặt là đủ biết. Mấy năm nay nàng chịu nhiều ấm ức buồn rầu, sắc mặt vàng vọt xanh xao, tâm trạng không thể giải bày, ngũ tạng đều bị thương tổn. Cơ thể nàng từ nhỏ đã yếu ớt, nếu không gạt bỏ được những khúc mắc mà hảo hảo tu dưỡng, chỉ sợ hai năm nữa thôi Đại La thần tiên cũng khó lòng cứu được, đến lúc đó chỉ có nước chuẩn bị quan tài.” – Tiểu Xuân nói thẳng thừng.

“Ta và hắn, không phải cái gì cũng chưa từng.” – Liêu Tiễu khó nén thương tiếc – “Tiểu Lan trước kia không phải là người như vậy. Nếu trong nhà không xảy ra biến cố lớn, có lẽ bây giờ hắn vẫn đang ý khí phong phát ( hăng hái), an an ổn ổn làm Lan Gia trạng nguyên lang(*). Nếu không phải do tên hoàng đế kia, hắn làm sao có thể hận đời như thế …”

(*) Trạng nguyên ở đây là cao thủ, người giỏi nhất, chứ hẻm phải là trạng nguyên đề danh kim bảng đâu  ‘_’~

“Nàng ở bên hắn đã vài năm, hắn vẫn hận đời như xưa không thay đổi. Nàng cũng đừng quá để ý đến hắn, lo cho hắn, để rồi bản thân chết như thế nào cũng không hay biết.” – Tiểu Xuân nói xong, chợt phát giác những lời này hệt như đang giải bày cho chính mình.

Liêu Tiễu ảm đạm cười: “Kỳ thực, có một thời hắn cũng nói muốn rời đi, tìm một ai đó có thể cùng hắn thảnh thơi uống rượu, từ nay về sau không màng thế sự. Ta hỏi hắn làm sao, hắn nói tiểu sư đệ đã chết ngay trước mắt mình, hắn đáp ứng người kia không trả thù nữa, ở đây đợi chờ cũng vô nghĩa.”

Liêu Tiễu sâu kín nói: “Tiếp đó, hắn bắt đầu thanh trừng giáo nội, muốn trong năm năm thay Lan Lan an bài mọi chuyện thật tốt, đưa Lan Lan lên làm giáo chủ. Chỉ là, không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi Ốc Linh Tiêu làm phản, hắn chợt tức tốc xuống núi, sau đó bặt tin, rồi lại trở về…  ngay cả ta cũng không muốn gặp.”

Tiểu Xuân giật mình nghe những lời Liêu Tiễu nói ra. Hắn hoài nghi những gì mình nghe thấy.

Lan Khánh từng có ý muốn thoái ẩn giang hồ? Quả thật, hắn cũng là tập y chi nhân (người luyện nghề y), bản thân cũng không thể biết chính mình còn đủ sức chống đỡ đến bao giờ. Đại thù đã báo, chỉ còn lại một Vân Khuynh không thể giết chết mà thôi. Giang hồ đẫm máu lưu luyến mãi cũng có ích chi, nên lúc này mới quyết tâm thoái ẩn.

Chẳng qua là vì dị biến sau đó, như lời Linh Tiên nói, cái kẻ đáng chết như hắn lại không chết, mới khiến cho Lan Khánh ngàn dặm xa xôi, xuống núi cứu hắn một mạng.

Trong lòng Tiểu Xuân chợt thấy ấm áp. Nguyên lai, bản thân hắn một tiếng “ca ca” còn chưa thốt ra, vậy mà Lan Khánh vẫn thật tâm đợi hắn.

Tiểu Xuân cho rằng không thể cứ đứng mãi như vậy, liền từ biệt Liêu Tiễu rời đi.

Liêu Tiễu, Tư Đồ cùng Lan Khánh, chuyện của ba người ngày đó, hắn không nên quản. Thiên hạ bao la, không phải cứ là người hữu tình đều có thể trở thành thân thuộc. Tình hay nghĩa, cả thảy lưỡng nan, Liêu Tiễu thật khó có thể lựa chọn
Bình Luận (0)
Comment