Lãng Đãng Giang Hồ Chi Thiết Kiếm Xuân Thu

Chương 3

Phụng Thành ở vùng Xuyên Cảnh, vây quanh bốn phía núi non trùng điệp, hiểm ác khôn cùng. Lại là nơi khởi nguồn của Ưu Đại hà, thác nước cao hùng vỹ trải rộng tầng tầng, có thể phong danh là “kỳ “cảnh thiên hạ.

Phụng thành còn có “Thiên Tuyệt cốc” lưu truyền thiên hạ “khả tất nhập, bất khả tất ly” được coi là “Thiên tuyệt nhân lộ”.

(“Khả tất nhập, bất khả tất ly” = có thể vào mà không thể ra a….o^.^o. Còn “thiên tuyệt nhân lộ” là trời dồn người vào đường cùng….),

Mỗi ngày, cùng canh giờ này, lão nhân gia sống trong Thiên Tuyệt cốc ngồi trên tảng đá lớn buông cần câu cá. Chỉ nơi đây mới có thác nước từ vách núi thẳng đứng tứ phía đổ xuống tạo nơi thích hợp cho cá sinh sống, dùng làm nước uống cũng rất mát a.

Nơi chân thác, nước không ngừng đổ xuống đột nhiên vang lên tiếng động khác thường,bọt nước văng tung tóe, âm thanh không giống tiếng nước bình thường rơi từ trên cao xuống.

Nhãn thần lão nhân gia tuy bất hảo, nhưng thính nhĩ vẫn còn hữu dụng. Lão vừa nghe âm thanh kì lạ lập tức cao hứng, cắm cần câu xuống đất, điểm nhẹ mũi chân, phi thân trên mặt nước. Nhìn thấy vật thể lạ bắt đầu lềnh bềnh trôi về hướng bờ hồ, lão liền túm lấy nhẹ nhàng phi thân trở về.

Bị ném mạnh xuống đất khi vừa vào tới bờ, Nhất Kiếm đang hôn mê, đau đớn khẽ rên một tiếng, nôn tất cả hà thủy trong bụng ra ngoài. Y từ từ mở mắt, nhìn thấy gương mặt già nua tiến sát mặt mình. Nhất Kiếm mơ hồ cố mở to mắt ra nhìn..

“……..” Lão nhân gia vuốt nhẹ chòm râu bạc trắng, hiện nét lo âu.

“Hỏng bét, như thế nào lại còn sống chứ.” Lão nhân cầm mặt Nhất Kiếm lật qua lật lại, xem qua mạch tượng Y, lão tiếp tục lẩm bẩm:

“Đại khái thì cũng không khác gì lắm, tới tối chắc là thành công.”

( Chỗ này…ý lão nói Nhất Kiếm cũng gần giống người chết roài….=_=” lão lão đúng là mắt kém)

Nhất Kiếm lần thứ hai mơ hồ tỉnh, hồ đồ nghe lão nhân gia nói:

“Tử thì cấp tốc tử, lão phu đây chờ lấy xương cốt ngươi luyện hảo kiếm. Lâu như vậy năm mới thấy một thây người trôi xuống đây, người còn sống thì sự tình bất hảo a.”

Để lại Nhất Kiếm hỗn loạn nằm bất tỉnh trên bờ hồ, đôi lúc ngẫu nhiên tỉnh, nhưng hầu hết thời gian đều lâm vào hôn mê. Mãi đến thái dương ngã hướng tây, lão nhân gia mới cao hứng tới nhặt cốt thi. Khi thấy Nhất Kiếm vẫn còn duy trì hơi thở, lão vừa kinh ngạc vừa tức giận:

“Tiểu tử nhà ngươi, mệnh như thế nào dai quá a! chịu nội thương nặng như vậy mà không chết, thiên nhan muốn trêu đùa lão nhân ta mà.”

Nhất Kiếm từ từ mở mắt, một mảng mông lung, mờ ảo hiện ra, khuôn mặt đầy vết nhăn này dường như đối với Y khá quen thuộc.

“Lão…lão…”

“Lão cái gì mà lão, lão phu kiên nhẫn chờ cả buổi chiều đếu công cốc hết.”

Lão nhân gia kéo tay áo, đưa tay lên cổ Nhất Kiếm làm bộ siết mạnh, cười cười nói:

“Đúng là sớm tử  sớm siêu sinh, thi thể của ngươi lão hứa sẽ hảo hảo mà dùng, ngươi cũng sớm nhắm mắt đi nha.”

“Lão…..Đại phu…” Nhất Kiếm thốt ra ba chữ.

Lão nhân gia nghe được ngây cả người. Ngẩn ra một lúc lại nghĩ có lẽ mình nghe lầm, lập tức truy hỏi:

“Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa coi.”

“Lão Đại phu…người như thế nào……ở chỗ này….hay là…cũng…gặp nạn.”

Nhất Kiếm nhớ rõ gương mặt này a. Năm xưa chằng phải là người đã mổ thi cứu sống Mạc Thu, là thầy thuốc của Đực Ân đường Lục Xuyên Khung.

“Ngươi đã gặp qua người có gương mặt giống ta? Ngươi đã từng gặp đại ca ta? Tiểu tử, đại ca ta hiện tại vẫn khỏe? Ngươi nói, mau mau nói, ngươi nói lão phu sẽ tạm tha cái mạng nhỏ bất tử của ngươi. Ngươi không nói lão phu lập tứ băm nhỏ ngươi ra mà ném vào lò luyện kiếm….”

Lão nhân gia chưa kịp nói xong, Nhất Kiếm vốn hít thở không thông, mắt trợn trắng lâm vào mê man.

Lão nhân gia hoảng loạn há mồm hớp khí, lập tức buông Nhất Kiếm ra.

Tỉnh lại lần nữa, Nhất Kiếm tưởng chừng như đã trải qua bao nhiêu tai kiếp, thương tích trên người kịch liệt đau đớn, ngực nhu động hít thở khó khăn. Y chậm rãi rời trúc tháp(giường làm bằng trúc), đánh giá sơ lược xung quanh.

Căn phòng mang phong cách cổ xưa bé nhỏ, những mảnh vải thấm máu bị ném vương vãi xung quanh. Bồn đựng nước cùng máu hòa lẫn chưa  dọn dẹp. Vết thương trên người Nhất Kiếm được băng bó vụng về. Ngươi vừa cứu y lại không thấy đâu.

Nhất Kiếm chậm rãi  rời tiểu phòng, phóng tầm mắt nhìn bao quát. Chỉ thấy xung quanh cảnh vật trống trải, xa xa bốn hướng vách núi dựng đứng bao phủ, rêu xanh cùng dây leo bám đá rậm rạp mọc.

Thời tiết lúc này rét đậm. Mặc dù nơi đây là phía nam, không đến độ tuyết phủ trắng trời. Bất quá  cũng phải mang một chút hàn khí mới đúng. Thế nhưng những trận gió trong cốc thổi tới lại tỏa ra hơi nóng. Nhất Kiếm mơ hồ lo lắng.

Không biết ai cứu y? Thương thế mặc dầu vẫn còn nặng, nhưng Nhất Kiếm quyết tâm tìm thấy ân công để nói lời cảm tạ. Y lê thân mình dựa tường đi về hướng phát ra nhiệt phong. Đi được vài bước liền thấy cảnh tượng bất khả tư nghị.

Ba lò luyện kiếm lửa cháy hừng hực, sừng sững cách Nhất Kiếm không xa. Tiếng thiết chùy rèn binh khí ( búa rèn vũ khí bằng sắt…:”> để hán tự cho hay) phát ra thanh âm leng keng.

Nhất Kiếm tiến thêm vài bước liền thấy lão nhân gia ân công đang chuyên chú rèn thiết khí từ khối sắt thô.

Khối sắt thô vừa thành hình, liền được ngâm vào trong nước

“Xèo….”bọt nước tung toé văng tứ phía.

Lão nhân gia cầm thô kiếm nhìn nhìn phát hiện trên thân có vết tích nứt nẻ, sắc mặt lão nhăn nhó, khó coi đến cực điểm.

“Nãi nãi  nhà nó, lại thất bại nữa rồi a.”

Lão oán hận nói.

Nhất Kiếm nhất thời bị tro bụi của lò lửa làm hít thở không thông, lãnh liệt ho vài cái. Lão nhân gia vội ngẩng đầu lên. Thấy Nhất Kiếm đến lão liền buông nhanh thanh thô kiếm trên tay tiến đến gần lay mạnh thân hình y.

“Tử tiểu tử ngươi cuối cùng cũng đã tỉnh, làm ta lãng phí không ít tiên đơn diệu dược. Nói, mau mau nói, ngươi và đại ca ta quan hệ như thế nào? Đại ca ta hiện giờ vẫn khỏe, cuộc sống vẫn hảo a?”

Lão nhân gia mặc dù đã lớn tuổi, nhưng lực đạo vẫn không thuyên giảm dù chỉ là nữa điểm. Nhất Kiếm bị lay mạnh đến độ huyết tinh trào ngược lên miệng, muốn nôn ra nhưng y cố gắng nuốt vào.

( Ây da….hảo dơ…*nhăn mặt*)

Người này là ân công a. Nhất Kiếm mặc dù vừa tiếp xúc với lão liền không mấy hảo cảm. Nhưng y vẫn dằn lòng áp chế khó chịu trong lòng, nhanh chóng đáp:

“Lục đại phu là ân nhân cứu mạng cháu trai tại hạ. Người thân thể rất cường tráng. Ngày lễ tết tại hạ đều tới thăm viếng, thỉnh thoảng cũng cùng người cộng ẩm Hoa điêu tửu.

Nhất Kiếm lúc này cũng thừa nhận người đối diện mình không phải lão Đại phu Đức Ân đường. Gương mặt quen thuộc của lão Đại phu cùng người này tuy chín phần giống nhau. Nhưng khí chất cả hai tựa như âm dương đối nghịch. Lão Đại phu tiên phong đạo cốt, thắt lưng đứng thẳng. Còn lão nhân gia này thường xuyên vất vả rèn thiết khí, lưng cũng đã còng.

“Hoa điêu tửu….đã nhiều năm như vậy, thói quen uống rượu vẫn thủy chung không thay đổi…”Lão nhân có chút thất thần, qua một lúc lâu chợt bừng tỉnh. Bi thương nơi đáy mắt bị đẩy lùi, thay vào đó là sát khí ngoan lệ.

“Lão phu không tin lời ngươi nói, tiểu tử nhà ngươi chưa chắc thật sự quen biết đại ca ta. Dù sao ngươi hôm nay rơi xuống tuyệt cốc của ta có thể nói thiên dồn người vào tử lộ. Hiện tại ta phải lấy xương cốt của ngươi luyện kiếm.”

(=_=!!! Đúng là cùng chung dòng máu nhà họ Lục…”)

“Tiền bối”

Nhất Kiếm nhanh chóng né tránh chưởng khí đánh tới.

“Thân thể của ngươi đem ra luyện kiếm cũng tốt. Để lão phu ném ngươi vào lò luyện kiếm, dùng xương cốt của ngươi luyện thành thần binh độc nhất vô nhị nha.”

Lão nhân gia ngũ trảo như  ưng phóng tới ngực Nhất Kiếm làm y lần thứ hai thương tổn. Đối phương hoán trảo xuất chưởng mạnh mẽ hướng đan điền Nhất Kiếm. Chân khí của y thoáng chốc tán loạn, tinh huyết vừa nãy có nuốt vào một lần nữa trào ra khỏi miệng. Nhất Kiếm vội vàng cầm lấy thô kiếm chống đỡ.

Lão nhân gia bắt lấy đai lưng cùng vạt áo của Nhất Kiếm, hét to một tiếng nhấc bổng người Nhất Kiếm lên khỏi mặt đất. Lão quyết tâm ném y vào ngọn lửa cháy thấu thiên trong lò rèn.

Nhất Kiếm nhanh chóng cầm thô kiếm hướng yết hầu lão nhân gia mà đâm tới. Thanh thô kiếm cực nóng tiếp xúc da thịt trong lòng bàn tay Y. Mùi thịt cháy nhất thời tràn ngập không gian.

Cơn đau từ bàn tay bị cháy bỏng truyền tới, Nhất Kiếm vẫn nắm chặt thô kiếm, chết cũng không buông. Chỉ cần dùng sức một chút, cho dù không đồng quy vu tẫn ( giết chít người nha…..>”<) thì Y cũng có thể làm lão nhân gia trọng thương.

Lão nhân gia trừng mắt nhìn thô kiếm đang kề sát cổ mình tỏa ra hơi nước, không dám có hàng động nào sơ xuất.

Nhất Kiếm quát:

“Lão nhân gia người tuổi cũng đã lớn, kinh nghiệm luyện kiếm chắc cũng có thừa. Sao không biết thuật rèn kiếm quan trọng nhất chính là tâm người rèn phải tĩnh, không vương tạp niệm. Nếu người mong dùng mạng người để luyện thần kiếm, ta chắc chắn  kiếp này người cũng đừng hòng rèn được.”

“Tiểu tặc tử  như  ngươi mà dám giáo huấn ta!”

Lão nhân gia phiêu liệp, trợn mắt phóng sát ý. Nhưng tính mạng hiện trong tay người khác, không thể manh động a.

( Phiêu liệp= thổi râu…siêu nhỉ o-0!)

“Tổ tiên của phụ thân ta bao đời luyện kiếm. Ta đây tròn mười ba tuổi đã cả ngày cầm kiếm, rèn kiếm, thử kiếm. Ta không đủ tư cách thì còn ai đủ tư cách hả!”

Lời nói của nhất kiếm không phải ngoa nha, mặc dầu thanh âm có phần tự phụ, nhưng những năm rèn luyện ở Xích Kiếm phường cũng giúp y tích lũy một thân công phu.

“Duyên Lăng gia? Ngươi chính là người của Duyên Lăng gia?!”

Lão nhân gia gặp sự tình ngoài ý muốn đánh tan dụng ý khi nãy, mạnh mẽ ném Nhất Kiếm xuống mặt đất, kinh ngạc hỏi.

Trúng đòn khá nặng làm môi Nhất Kiếm nhiễm tơ máu, y dùng tay lau đi, gắng gượng đứng dậy, ánh mắt không nhún nhường nhìn thẳng đối phương:

“Ta…Tại hạ Duyên Lăng Nhất Kiếm.”

“Ai, ta mặc kệ ngươi là cái gì “nhất kiện” hay “nhị kiện”. Ta hỏi ngươi. Ngươi có biết gì về “Thiên  Song Tuyết” bí tịch không?”

Gương mặc vốn nhăn nhúm của lão nhân gia vì mừng rỡ mà biến đổi, lão hướng Nhất Kiếm cười lấy lòng.

(Ui…lão già…dụ con nít a…..giảo hoạt quá đi >.<”)

Nhất Kiếm cảm nhận thấy sự tình tiến triển bất thường, nhanh chóng lùi lại. Y mím chặt môi, ánh mắt dè chừng nhìn lão nhân gia, không biết lão rốt cuộc muốn gì a.

“Ngươi chắc chắc biết về  “Thiên Song Tuyết. Nhìn bộ dáng kia của ngươi, ta chắc chắn là ngươi đã biết!”

Lão nhân gia nhanh chóng thấu hiểu tâm tư nhất Kiếm, hoan hỉ quá độ mà múa may quay cuồng.

“Quả nhiên thiên bất tuyệt nhân lộ, nghĩ người chỉ tặng ta một cỗ thi thể, không nghĩ tới ngươi so với làm cỗ thi còn thập phần tốt hơn a. Là truyền nhân của Duyên Lăng gia nha. Thiên lão gia a~~~!”

Nhất Kiếm giờ mới biết, nguyên lai lão nhân gia vừa khóc vừa cười này là cuồng lão đầu nga.

Thật lâu, thật lâu sau đó…..

“Ai, ta nói xuẩn tiểu tử nhà ngươi, ngươi chỉ cần dạy lão phu “Thiên Song Tuyết” pháp luyện thôi mà, cần cái gì mà trước đến nay lão vẫn chưa nghĩ thông a.”

Lão nhân gia vuốt chòm râu trắng ngồi trên tảng đá lớn, nhìn Nhất Kiếm đang cầm lao săn cá dưới thác nước, dụ dỗ nói.

Ngụ tại Thiên Tuyệt cốc cũng đã được một thời gian dài. Thương thế trên người Nhất Kiếm đã sớm ngày lành lặn toàn bộ. Nhưng nơi đây tứ phía đều là vách đá sừng sững phủ rêu phong, không đường ly khai. Nhất Kiếm đành chấp nhận sống cùng lão nhân gia tại tuyệt cốc mà chờ đợi.

Điều làm Nhất Kiếm có chút bất ngờ chính là, lão nhân gia họ Lục danh tự Đương Quy này, cư nhiên lại là nhân vật lừng lẫy tiếng tăm của Thiết Kiếm môn. Ngay cả Lục Ngọc xảo trá cũng phải nhún nhường gọi lão ba tiếng “Sư thúc tổ” a. Lão nhân gia này ngày trước tung hoành thiên hạ, không hiểu vì sao lại mai danh ẩn tích. Người người đều tưởng lão lành ít dữ nhiều, không ngờ sự thật chính là bị giam cầm trong Thiên Tuyệt cốc nha.

Nghe lão nhân gia nói Thiên Tuyệt cốc vốn có thông đạo, nhưng đáng tiếc mười mấy năm về trước có một trận lở đất làm bí thông lộ. Do vậy Nhất Kiếm đành phải cùng lão nhân gia “tâm tình bất định” trụ lại nơi này.

( tâm tình bất định= ân, cùng nghĩa với từ cuồng lão lão đó mà….=)))

“Thiên Song Tuyết là tuyệt kỹ bí truyền của Duyên Lăng gia, chưa bao giờ truyền thụ cho ngoại nhân. Lão tiền bối nên vứt bỏ dã tâm của người đi a.”

Lão nhân gia này, mấy tháng nay liên tục đeo bám, ỷ ôi hành hạ song nhĩ ( 2 cái lổ tai….nhỉ nhỉ…cứ tưởng tượng lão lão y như ruồi vo ve  í…=))) của y. Nhất Kiếm cơ hố mấy lần muốn giết chết cái lão “ân nhân cứu mạng” này. Y không phải là chưa từng tìm chỗ trốn tránh, mà là cái lão nhân gia này so với chấy rận đeo bám còn chặt hơn, chưa từng một khắc buông tha y.

“Thiết Kiếm môn Lục gia cùng Xích Tiêu phường là cùng một gốc rễ, có thể nói quan hệ chặt chẽ với nhau, ngươi nghĩ sao lại xem lão phu là ngoại nhân hử?”

Lão nhân gia cứ vậy mà đeo bám Nhất Kiếm cả ngày, dùng hết mười  phần võ mồm, tính tình ương ngạnh, công phu đeo bám so với tiểu tặc tử “Lư Quật”* có hơn chứ không kém.

(* ai biết anh này là ai hông….0_0?…anh gú gồ cũng bó tay cà.._”_!!!)

Nhất Kiếm không thèm để ý tới lão nữa, chỉ chuyên chú nhắm hướng tiểu ngư phóng lao,cả người ngã nhào xuống nước, toàn thân ướt sũng mà đứng lên nhưng thủy chung vẫn không bắt được một con tiểu ngư nào.

“……..”

Mấy ngày nay y lúc nào cũng đói đến choáng váng. Lão nhân gia này cư nhiên không thèm để ý thương tích trên người nhất Kiếm còn chưa hảo đã đem y đuổi khỏi sài phòng. Y phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, cơm ngày ba bữa cũng chỉ có thể bắt cá mà ăn cho qua ngày. Có khi cả ngày mới bắt được một con, khiến y cơ hồ ngay cả xương cá cũng có thể đem nuốt vào bụng luôn a.

(*trâm trấm* anh thiệt là thê thảm nha…)

“Tiểu tặc tử, ngươi đừng rượu mời không muốn uống mà lại uống rượu phạt”Lão nhân gia nhanh chóng trở mặt. Lời dễ nghe lão đã đem ra nói hết, vẫn không thay đổi được tâm ý của Nhất Kiếm. Tâm lão sôi trào hỏa khí, phi người hướng Nhất Kiếm mạnh mẽ nhận y xuống nước, không cho Nhất Kiếm cơ hội kháng cự.

Trên mặt nước chỉ còn thấy vô số bọt nước nổi lên. Nhất Kiếm ra sức giãy dụa. Lão nhân gia âm ngữ tức giận liên tục quát:

“Nói hay không? Nói hay không? Không nói ta liền đoạt lấy cái tiểu mệnh của nhà ngươi, làm cho ngay cả tiểu ngư cũng không ăn được nữa.”

Nhất Kiếm vùng vẫy cố ngoi lên khỏi mặt nước, miệng uống không ít thanh thủy, mũi vì thấm nước mà bỏng rát. Y nương theo dòng nước muốn tránh thoát lực đè ấn kịch liệt. Lão nhân gia vội vã chụp lấy áo y kèo ghì lại. Thế là tại bên hồ hai thân ảnh một già một trẻ đấu nhau ác liệt.

Nhất Kiếm vẫn là bị đánh cho tới mặt mũi bầm dập ( TT^TT đau lòng ta a…).Lão nhân gia lôi y lên bờ, một phen hung hăng ép chặt người Nhất Kiếm xuống đất.

Nhất kiếm dẫu liên tiếp bại trận, hỏa tinh trong mắt y vẫn hừng hực cháy vựng. Nhất Kiếm căm tức lão nhân gia. Y kiên định mím chặt môi tính toán, quyết không khai ra bí mật của Duyên Lăng gia.

“Tiểu tặc tử, đừng quên ngươi còn nợ ta một cái mạng a. Tri ân cần được báo chứ. Ngươi như vậy không phải người vong ân bội nghĩa, vô sĩ hạ lưu sao?”

( Lão gia khỏa…hảo gian xảo..câu đó ở đây ra hở…*gào thét*)

Nhất Kiếm biến sắc, bạo phát cuống nộ quát:

“Tử lão nhân hảo ý tứ. Mấy ngày nay là ai cứ vài lần lại đem ta ném xuống hồ, ai nhiều lần hiểm ác muốn lấy cái mạng này của ta? Nợ lão một cái mạng hả? Bất quá đã sớm trả lại lão từ lâu. Còn dám đòi ta một cái ân tình? Ta khinh.”

Nhất Kiếm phun thủy dịch vào mặt lão nhân gia. Lão chùi chùi mặt mình vẫn giữ ngữ khí ngoan đạo nói:

“Thế thì đã sao. Lão phu vẫn muốn ngươi vẫn phải báo ân cho ta.”

Chợt ngưng trọng một khắc, lão nhân gia linh quang lóe sáng, nghĩ ra hảo ý. Gương mặt dữ tợn thoát cái trở nên mềm dẽo, hòa ái, thân cận.Lão sờ nắn xương cốt Nhất Kiếm, dò xét mạch tượng Y, ôn tồn nói:

“Tiểu tử nhà ngươi ngoài việc không tinh ý ra, tính cách cũng thật sự hợp tâm lão phu. Cũng không biết ai dạy ngươi võ công “thất linh bát lạc” như vậy, uổng phí một thân nhất cốt a.”

(=3= lão lão chê võ công anh quá kém nhưng lại có cốt khí đó mờ…)

Đột nhiên bị xoa xoa, nắn nắn, còn thấy lão nhân gia cười đến mao cốt tủng thiên. Nhất Kiếm cả người rét run, lông tóc toàn thân dựng đứng.

Lão nhân gia một lần nữa đắc ý nói:

“Như vậy đi, lão phu ta chịu một chút ủy khuất, nhận ngươi làm đồ đệ. Được chứ? Ngươi bái ta làm vi sư, vậy coi như chúng là là người một nhà. Ngươi đem bí pháp rèn thiết khí Thiên Song Tuyết nói cho lão phu nghe, tính ra cũng không quá đáng a.”

“Lão chỉ mơ mộng hão huyền” Nhất Kiếm giận giữ đáp.

“Binh”, âm thanh chát chúa vang lên

Lão nhân gia giận dữ dùng quyền đấm một cái vào mặt Nhất Kiếm. Kết quả a, không cần hỏi cũng biết mắt y xuất hiện một mặt trăng vừa to vừa đen.

(Quỳnh: phăng phăng….văn chương vui nhộn một tí, chương này hơi chán a…)

“Tức tử lão phu, tức tử lão phu a! Cái này không được, cái kia cũng không được!”

Lão nhân gia ngước mặt nhìn trời thét to.

“Ngươi là đầu ngưu, ngươi là đầu lư, thật sự lì muốn chết ta.”

“Cuồng lão nhân.” Nhất Kiếm bạo gan quát lại.

Ngày tháng sống tại Thiên Tuyệt cốc chậm rãi trôi. Nhất Kiếm lúc nào cũng nhớ về phụ thân, về muội muội, về cuộc sống trước đây khi tiêu diêu tự tại bên ngoài, nhất là về những ngày tháng ở bên cạnh cháu trai mình, lúc y tận tình chăm sóc Mạc Thu.

Y vẫn quyết tâm tìm kiếm lối thoát khỏi tuyệt cốc. Nhưng thiên ý tiếu nhân. Nơi đây thật sự không có xuất lộ. Có lẽ y phải sống hết quãng đời còn lại ở nơi này.

Cuối cùng Nhất Kiếm đành ngậm ngùi từ bỏ ý nghĩ thoát khỏi nơi đây. Phụ thân cùng muội muội có thể tự chăm sóc bản thân mình. Đối với hài tử Mạc Thu, đã có muội muội mình chăm sóc. Bọn họ chắc chắc sẽ sống hảo, y không cần lo lắng thêm.

(anh í tự an ủi bản thân mình a…*trấm trấm*)

Nội tâm chất chứa bất an cùng lo lắng bao nhiêu, cũng đều bị lão nhân gia ba ngày đánh một trận nhỏ, năm ngày đánh một trận lớn, làm cho tiêu tán dần dần.

Lão nhân gia chính là người của Lục gia. Mà người Lục gia một khi đã xuất thủ tất chỉ có  thể một mất một còn. Từ những trận đấu đầu tiên, Nhất Kiếm vẫn là bị đánh đến nữa mạng tiêu tán. Nhưng cuộc sống trong tuyệt cốc ngày qua ngày cô tịch, sống lâu cũng cảm thấy buồn chán. Lão nhân gia dù ra tay không lưu tình nhưng cũng sinh quyến luyến, lực xuất chiêu chưa đến mức bức tử Nhất Kiếm.

Nhất Kiếm bị lão nhân gia tổn hại, tâm cũng vì thế mà cũng càng ngày càng tích nhiều hỏa hận. Một bên y vùi đầu luyện võ, một bên kịch liệt vắt óc suy nghĩ phương thức hóa giải chiêu thức của lão nhân gia.

Lão cũng chỉ ngẫu nhiên cười cợt Nhất Kiếm, phán vài câu khẩu quyết cho y. Nhưng đợi đến khi Nhất Kiếm thấu hiểu hết tinh túy trong khẩu quyết thì cũng  đã qua bao mùa xuân thu. Sau ba năm, y đạt được cảnh giới trong vòng trăm chiêu đấu với lão nhân gia chỉ nhận lấy một vài tiểu thương không đáng kể.

Một ngày nọ thiên phương tỏa sáng ( trời trong, nắng đẹp…:”>), Nhất Kiếm đi ra hồ bắt cá.

(anh làm ngư phu suốt ba năm ….=)))

Y nhặt một nhánh cây, chuyên chú quan sát động tĩnh trong nước, một chiêu phóng tới, tiếp đến cầm nhánh cây đang bị cắm chặt trong đáy hồ lên. Nhánh cây xuyên thấu thân mình một đại ngư béo tốt, dùng ngư này làm bữa sáng thì còn gì ngon bằng.

(Nguyệt: ta ko tin 3 năm trời chỉ biết nhìn con cá mà vẫn còn cảm thấy nó ngon aahhh T_T)

Nướng chín thịt ngư thơm phức. Nhất Kiếm một cước đá văng cửa nhà gỗ, thanh âm hùng hổ phát ra vang khắp phòng:

“Cuồng lão nhân, ăn cơm.”

Nhất Kiếm vốn tưởng rằng sẽ bị lão nhân gia trốn trong một góc tối phi thân ra đánh lén y. Cho nên vừa tiến vào liền thủ chiêu chuẩn bị ứng phó, Nhưng chờ tả chờ hữu lâu như vậy cũng thấy lão tới đánh úp. Nhất kiếm cảm thấy kì quái. Y liền phá bỏ phòng vệ tiến vào phòng trong, cẩn thận quan sát. Nhất kiếm phát hiện lão nhân gia sắc mặt trắng bệch, nằm bất lực trên giường, rên rỉ.

“Lão tử, người tỉnh a?”

Nhất Kiếm trong lòng kinh hoảng, vội vàng đỡ lão nhân gia ngồi dậy. Không nhiều lời liền truyền nội lực vào kinh mạch lão nhân gia để dò xét. Y phát hiện chân khí trong người lão nhân gia suy yếu, tiêu tán rất nhiều. Thật làm Nhất Kiếm lo sợ.

“A…..a  Ngưu….”

(Anh chính thức có biệt danh Ngưu ca ca từ đây…..=)))

Lão nhân gia mị mị mở mắt nhìn, cuối cùng lại nhắm chặt mắt như bị ngàn cân đè lên không mở nỗi.

“Ta đang ở đây.”

Nhất Kiếm bị biến cố bất thình lình úp tới làm tay chân luống cuống.

“Lão phu…sắp không được….lão phu..” Lão nhân gia ho một tiếng, khóe miệng tràn ra một ít ứ huyết màu đen.

“Tại sao người lại trúng độc như vậy?”

“Năm xưa lão phu đã sớm bị cừu nhân của gia tộc hạ độc, trước kia nhờ có nội lực thâm hậu áp chế. Nhưng năm tháng qua đi tuổi cũng dần tăng, mấy ngày gần đây cảm thấy không khỏe, nguyên lai là độc năm xưa phát tán.

Nhất Kiếm lo lắng nói:

“Bệnh đến như vậy, nơi đây lại không có đại phu, ta làm sao cứu người?”

“Bệnh của lão phu, lão phu tự biết bản thân không thể sống được bao lâu. Như vậy cũng tốt. Nhưng lão chết  không yên lòng……”

Lão nhân gia đột nhiên cầm tay Nhất Kiếm, vẻ mặt như thê oán  nói:

“Lão phu lúc còn trẻ luôn được sư tôn thương yêu. Tuổi trẻ lại sớm đạt được công danh, làm việc cũng chỉ tùy ý theo bản thân, không kiêng nể bất cứ chuyện gì…Lão như vậy hiện giờ…”

“Ngươi hiện nay tính tình cũng giống như khi ấy, nữa điểm cũng không đổi, nữa điễm cũng không!” Nhất Kiếm nói vậy là mong an ủi được người kia, nhưng kì thật ý câu chẳng nghe ra tí gì là lời an ủi.

Lão nhân gia gương mặt lại nhăn nhó, nhưng nhanh chóng khôi phục lại. Lão cố nén độc phát, nói:

“Ngày đó cố tình làm bậy, vì theo đuổi võ công đệ nhất thiên hạ, lão phu đã làm ra một chuyện sai lầm. Lão phu tùng nghe sư tổ nói, Xích Tiêu kiếm, bảo vật trấn môn của Thiết Kiếm môn có cất giấu võ lâm tuyệt học Xích Tiêu kiếm pháp. Kiếm pháp kia có tổng cộng bảy chiêu, chiêu tiếp chiêu biến hóa không người chống đỡ. Tâm trí lão phu nhất thời vì ham muốn làm cho lu mờ, đem Xích Tiêu kiếm chặt đứt chỉ mong tìm được bí tịch. Tôn sư phát hiện, người giận dữ đem lão phu đuổi khỏi sư môn, phán rằng nếu không đem Xích Tiêu kiếm lành lặn quay về thì cả đời đừng hòng trở lại sư môn….”

Nhất  Kiếm thấy lão nhân gia nhắc đến chuyện xưa nói đến một hơi không ngừng, sợ lão không hít thở thông, vội vã cắt ngang:

“Lão nhân gia nghỉ một tí rồi nói tiếp, ngươi thân thể đang bệnh, đừng nói một hơi không ngừng nghĩ như vậy.”

( =3= anh là ngưu ca chính hiệu ….)

Lão nhân kinh giác, lo sợ lộ ra dấu vết, vội vàng ho khan vài tiếng, phun ra một bụm hắc huyết. Lão đau khổ, rên rỉ nói:

“…..A Ngưu…..Ngươi cùng lão phu cả đời đều không thể ly khai tuyệt cốc. Tuy rằng lão phu hôm nay đi trước ngươi một bước, nhưng nguyện vọng năm xưa vẫn chưa thực hiện được, vĩnh viễn không thực hiện được. Sau khi lão quy tiên, làm phiền ngươi dùng bạch sa mà che mặt lão…. lão phu thật sự không còn mặt mũi đi gặp tôn sư dưới cửu tuyền.”

“Ta hiện tại thay ngươi vận công bức độc. Sáng nay ta vừa bắt được ba con cá, đem đi nướng cả ba con nhưng lại bị cháy hết hai. Ta biết lão tính tham ăn lại kén chọn nên để cho lão một ngư không cháy và một ngư cháy. Lão vạn lần không được tử, sống sốt còn ăn ngư.”

Lão nhân không ngờ Nhất Kiếm vì lão mà hồng mắt giận dữ. Ba năm qua đều đem y đánh bầm dập, mắng hết lời, đùa hết sức. Vậy mà giờ đây chân tình bộc lộ, y lo lắng cho lão a. Lòng lão bổng chốc vỡ òa, thiếu chút nữa đem mặt nạ thống khổ tháo ra.

“Ai….vô dụng thôi…”

Diễn cũng đã diễn xong, nước mực cũng đã ói ra gần hết, đại sự sắp thành không thể vì chút xíu mềm lòng nhất thời mà bại. Lão nhân gia thần sắc “thống khổ” nói:

“Thân thể lão lão hiểu. Sống cũng chỉ còn mấy tháng. Lão thật sự là chết không nhắm mắt. Ai! Xích Tiêu kiếm vốn lấy kĩ xảo độc truyền Thiên Song Tuyết rèn thành. Lão phu nhiều năm qua làm đủ mọi phương pháp nhưng vẫn không thể hàn lại Xích Tiêu kiếm….”

Lãi nhân gia dùng ánh mắt thâm tình, hòa ái che đậy ánh nhìn khinh nhân, thủy lệ chậm rãi rơi xuống. Lão thê lương nói:

“A Ngưu à…Lão phu biết làm vậy ngươi rất khó xử, nhưng ngươi cũng phải xem lại, lão phu mấy năm nay đã đem Xích Tiêu kiếm pháp toàn bộ dạy cho ngươi. Hiện giờ lão cũng gần đất xa trời. Ngươi không thể giúp lão hoàn thành nguyện vọng cuối cùng này sao?”

“Xích tiêu kiếm pháp?”Nhất Kiếm cảm thấy hồ đồ.

“Đúng! Xích tiêu kiếm pháp! Nếu không sao trong vòng ba năm ngắn ngủi có thể tiếp được lão phu trong vòng một trăm chiêu!”

Lão nhân gia không kềm chế được phát ra một chút oán giận trong lời nói. Nhưng lão kịp thời phát giát mình tí nữa lòi đuôi cáo, vội vã nhanh cóng đổi lại khẩu khí nói:

“A Ngưu….bảo bối trên người lão phu đều đã cho ngươi…Dù sao cả đời này chúng ta cũng không thể ra khỏi đây…bất quá liều một kiếm chém xuống thì tử mà thôi…ngươi không nói lão không nói thì không ai biết. Nếu ngươi sợ bí kỹ Duyên Lăng gia bị truyền ra ngoài vậy ngươi chỉ cần giúp lão hàn lại kiếm. Lão thề liếc mắt một cái lão cũng không nhìn. Đời này lão phu không còn gì van cầu ngươi nữa, ngươi có thể giúp được lão, lão chết cũng nhắm mắt a….”

Lão nhân gia trưng ra khuôn mặt thập phần tiều tụy cùng thống khổ bi thảm. Nước mắt theo những nếp nhăn trên gương mặt rỉ rả rơi. Nhìn lão khóc, Nhất Kiếm hốc mắt hồng hồng cũng không tránh khỏi rơi lệ nam nhi.

(Túm lại một câu…anh ấy đã bị lừa..=))..hảo hảo a ngưu ca..)

Mười ba tuổi Nhất Kiếm đã theo lệnh phụ thân vào Xích Tiêu phường. Ngày ngày tích lũy kinh nghiệm rèn kiếm, đoán kiếm, phương pháp sơ thức rèn kiếm y có thể đọc làu làu.

Tới tân bây giờ Nhất Kiếm không nói bí kĩ Thiên Song Tuyết cho lão nhân gia là vì di huấn tổ tiên truyền lại. Nhưng hôm nay lão nhân gia nhân mệnh sắp tắt. Nhất Kiếm không nỡ bỏ mặc.

Huống chi y là tự thân rèn xích tiêu, như vậy có thể xem như không hề vi phạm di huấn, lại không thẹn với lương tâm bản thân.

Mang theo đôi mắt đỏ bừng, Nhất Kiếm tiến hành trai giới tắm rữa.

Nhất Kiếm cạo sạch râu trên mặt, thân thể trần trụi tiến vào hồ nước. Làn nước trong suốt, mát lạnh thanh tẩy tạp niệm trong người. Rèn kiếm không thể để tạp niệm ảnh hưởng, tâm phải sáng trong, thân kiếm hợp nhất, như vậy mới có thể rèn ra một thân bảo kiếm.

( Anh không sinh tạp niệm nhưng mấy nàng nhìn anh lại sinh một đống đấy a….hảo khổ…:”>)

Nhất Kiếm tẩy rửa một lúc lâu. Mặt khác, mưu kế thực hiện thành công nhưng lão nhân gia lại u ám cười.

Năm đó ở Thiết Kiếm môn, lão không chú tâm học rèn kiếm. đến khi bị sư phụ đá ra khỏi sư môn, sư phụ lão căn dặn:

“Xích tiêu kỹ xảo Thiên Song Tuyết  sơ chú ra Xích Tiêu kiếm, thế gian này cũng chỉ có kỹ xảo này mới tu bổ được kiếm, mà Thiên Song Tuyết hiện giờ lại chỉ có Duyên Lăng gia nắm giữ bí truyền. Ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi.”

Lão đi tìm ông nội của Duyên Lăng Nhất Kiếm, muốn dùng kế lừa y rèn lại kiếm. Nhưng năm đó tên kia nhìn anh tuấn, nhã nhặn, tiếu ý mê hoặc nhân tâm, là hồ ly thành tinh a. Không những không bị lão lừa mà còn xém tí lừa mất Xích Tiêu kiếm trong tay lão.

Sau lại bị y phái tám lộ truy binh cầm chân lão. Sư môn thì không thể về. Lão căm phẫn cùng Xích Tiêu kiếm ẩn trốn tại nơi đây. Tuổi trẻ như thế cuồng ngạo, nghĩ bằng sức chính mình có thể hàn lại Xích Tiêu kiếm. Nên lão lập lời thề, kiếm không hàn được, quyết không tái nhập thế tục nhân gian.

Không ngờ công phu lão không xài được a. Rèn kiếm không được thì thôi, ngay cả thái đao, sài đao, thế đầu đao theo phương thức trong bách khoa toàn thư đồ án rèn kiếm lão năm đó tốn mười văn tiền mua lấy ven đường cũng rèn không xong. Hại lão mười năm ngay cả làm thử cũng thử không được. Hiên giờ hối hân cũng quá muộn màng a.

May mắn thiên không tuyệt nhân lộ. Hôm nay rốt cuộc cũng lừa được ngốc tử ngưu đầu giúp lão hàn kiếm. Chỉ còn chờ kiếm hàn xong, lão đã có thể thoát khỏi tuyệt cốc, thấy vầng thái dương a.

Lão đang suy nghĩ tình cảnh lúc ấy, khóe mắt dư quang xuất hiện cảnh sắc kì dị thoáng qua.

Ánh tà dương chiếu rọi vào thác nước, phản chiếu thất sắc quang tinh (Cầu vồng á…:”>). Hảo quang tản mác lan rộng, chậm rãi tiêu tán nơi thân thể thiếu niên trần trụi.

(*rỉ rả*…..máu máu máu…khăn giấy…..* sụt sùi*…)

Nhìn nghiêng gương mặt thiếu niên anh tuấn phi phàm, lưỡng đạo mày kiếm phiêu phiêu, đôi song nhãn trong sáng thần thái, mũi cao thẳng tắp, môi ánh bạc hồng. Thân hình cân xứng, vai rộng eo thon, cặp mông nhỏ nhắn, đôi chân thon dài, toàn thân rắn chắc, cao ngất, tìm không ra một điểm bất hảo. Nhìn thấy khó mà rời đi ánh mắt a.

(>.< vậy thì đừng nhìn…cấm nhìn…để ta nhìn thôi…lão lão già còn ham hố.

Lão lão:xú nha đầu…không xứng

Quỳnh: ách…đáng hận*gào thét*)

Thiếu niên đem nước trong hồ hắt lên người, bọt nước trong suốt trượt dài trên làn da màu mật ong khỏe mạnh, ánh mặt trời lóng lánh chiếu rọi làm da thịt sáng bóng dụ hoặc mị nhân.

Thói quen tắm rửa như chỗ không người, thân thể thanh niên ngay thẳng, bộc trực toát ra thần thái không ai bì bằng làm cho lão gia khỏa trừng to đôi mắt, nếu không cố kiềm chế, thật  lão cũng rất muốn hướng lên trời mà tru như lang sói a.

Lão nhân Lục Đương Quy bao năm hành tẩu giang hồ, từng gặp qua biết bao mỹ mạo nam tử. Nhưng nhìn thấy nam nhân này sau khi cạo râu phải thừa nhận mỹ mạo của Y lão chưa bao giờ gặp qua.

Nhất Kiếm tắm rửa xong, không có gì che đậy thân thể, cứ như vậy mà tiến vào bờ mặc quần áo. Thân thể trần truống lướt qua ánh nhìn của lão nhân gia. Lão một phen xuyễn khí, tâm can kêu gào, xém chút nữa ngất tại chỗ a.

(Nguyệt” hết chịu nổi =.= cha này già rồi mà còn ham quá nghe ^^~)

Nhất Kiếm phát giác lão nhân gia có gì đó khác thường, nhưng nghĩ chắc do trên người vừa bị độc phát mà suy yếu nên cũng không nghĩ nữa. Y cùng lão nhân gia đi về hướng lò rèn chuẩn bị rèn kiếm.

Ba lò hỏa, lửa được thắp cháy hừng hực. Nhất Kiếm thêm gió làm hỏa lò vượng phát. Y đợi cho hỏa cháy đạt mức tinh thuần mới đem kiếm vào đúc.

Lão nhân gia giao cho Nhất Kiếm một hộp gỗ dài. Y nhanh chóng mở nắp hộp, run rẫy nhìn tình cảnh thê thảm của Xích Tiêu kiếm.

“Lão tử người đáng ngoan ngoãn mà chịu đòn, một thanh bảo kiếm thượng cổ lại bị ngươi phá hư thành cái tình trạng này. Ta nếu mà là sư phụ lão, tuyệt đối thà bóp chết lão chứ không hề nhẹ tay đem lão đuổi khỏi sư môn như vậy đâu.”

Nhất Kiếm một đời binh khí thích nhất là bảo kiếm. Nay nhìn thấy bảo kiếm bên trong hộp gỗ bị phân thành tám mảnh, tám mảnh lại vằn vện, nghiêng lệch. Trong lòng y quả thực đau không tả xiết.

“Ô….ác…….”

Lão nhân gia một lần nữa phun ra một bụm huyết sắc.

Nhất Kiếm không tiếp tục trì hoãn, nhanh chóng bắt tay vào rèn kiếm.

Nhất Kiếm đem từng đọan kiếm vào lò lửa đun nóng từng đoạn từng đoạn, phủ mạt sắt nung chảy hàn gắng nơi đứt đoạn, chuyên chú không một khắc ngừng động, cũng không quên điều chỉnh độ nóng hỏa lò.

Thiên Song Tuyết đơn giản là một tầng nối tiếp một tầng, sau đó tiếp tục lặp lại động tác rèn. Nhưng phần quan trọng nhất là khống chế sao cho sức lửa  làm mạt sắt tan chảy dung hòa vừa phải.

Kiếm nhiều sắt dễ gãy, nhiều thép sẽ cong, hòa sắt thép vừa phải, kiếm tất thành hình.

Đinh đinh đang đang, thanh âm sắt thép va chạm không ngừng vang lên. Nhất Kiếm cố sức rèn lại đoạn kiếm, đem thiết chùy đánh xuống, không nhanh không chậm, toàn tâm toàn ý  mà làm. Lão nhân gia bên cạnh cũng ra sức cổ vũ, mấy tháng cũng không nghỉ.

Cuối cùng kiếm cũng thành, thử vung kiếm chém. Vào tảng đá, thân kiếm vặn vẹo, nghiêng lệch.

“A….sai rồi a…” Lão nhân gia tê tâm liệt phế kêu gào, nôn ra một ngụm nước….ách…độc huyết,là độc huyết a.

“Tiếp tục làm lại.”Nhất Kiếm chậm rãi quan sát tỉ mĩ thân kiếm, song nhãn hàm chứa hào quang vạn trượng, thái dộ không hề giận dữ.

Xích Tiêu kiếm là thượng cổ bảo kiếm, Thiết Kiếm môn thưở ban sơ lập môn, đệ nhất rèn kiếm sư phụ lấy quặng mỏ ở Nam sơn, cùng thiên thạch, hao phí sáu tuần trăng mới tạo thành.

Duyên Lăng Nhất Kiếm tuy có tài rèn kiếm, nhưng một người như vậy làm sao trong nhất thời có thể lãnh hội được công phu xuất thần nhập hóa của rèn kiếm đại sư. Tuy nhiên y rất tin tưởng, cũng rất kiên trì, không luyện thành Xích Tiêu quyết không bỏ cuộc.

Không biết thử biết bao nhiêu lần, lão nhân gia nhìn gương mặt tuấn lãng, cương nghị của nhất Kiếm mà ngẫn người. Lão nhịn không được đành lên tiếng:

“A Ngưu à, người cùng tổ phụ ngươi nhìn không giống nhau, nhưng đều là tuyệt phẩm a.”

Câu nói kia đương nhiên là chỉ lúc Nhất Kiếm mày râu nhãn nhuội.

“Ta cùng tổ phụ không giống nhau là điều hiển nhiên, ta chỉ là hài tử được nhận nuôi.”

(Nguyệt: càng ngày càng sợ ông già dê này động thủ với anh Ngưu a ^^~)

Nhất Kiếm bị gọi là a Ngưu cũng trở thành thói quen nên không chấp nhất mà nhanh chóng đáp lời.

“Thật sao?” Lão nhân gia phi thường khiếp sợ.

Nhất Kiếm gật gù, sau đó nghi hoặc hỏi:

“Tuyệt phẩm là cái gì?”

Miệng nói tay vẫn tiếp tục đinh đang xuất thủ gõ thiết kiếm.

Lão nhân gia vẫn còn chưa thu hồi khiếp sợ. Trước lão nghĩ y chính là tân tử của lão hồ ly kia. Vì báo thù năm đó mà đối phó Nhất Kiếm không khoan nhượng. Nay biết nguyên lai y chỉ là nghĩa tôn, không phải Duyên Lăng gia huyết mạch chân chính. Khó trách khó trách a, lão hồ ly tính tình xảo trá khôn lường. Còn tiểu tử này thì đơn thuần đến chết người.

Lão nhân gia lau lau mồ hôi trên người Nhất Kiếm, cảm khái nói:

“Ngươi đã không phải là tôn tử của y, thôi thì quên đi, lão từ nay sẽ không tiếp tục bạc đãi ngươi!”

Nhất Kiếm mờ mịt nghĩ không ra ý tứ trong lời nói của lão.

Sơn trung vô giáp

Hàn tẫn bất hửu niên.

(Nắm tháng sống trong núi, không biết thời gian trôi.)

Xích Tiêu kiếm không biết đã bao lần vào lại lò rèn, không biết bao lần Nhất Kiếm cầm trong tay phán đoán mình sai lầm chỗ nào. Chặt đứt rồi lại hàn. Lão nhân gia cuối cùng rơi vào tuyệt vọng, ngay cả mực nước cũng lười phun, tiếp tục ngồi ở bờ hồ ngẩn ngơ câu cá.

Đối với độc trong người lão cũng chỉ cần nói:

“Thân thể nay cường tráng rất nhiều, độc cũng vì thế mà lui dần.”

Ngốc tử ngưu đầu nghe vậy cũng tin tưởng lão a.

Ai….lão nhân gia tâm tư rối bời ngồi câu cá….

Nếu biết thiên tuyệt vô tâm cướp sinh lộ của lão, năm đó cũng không nên nóng vội mà thề nguyền.

Nghĩ lại mà tưởng nhớ, lão cùng tiểu tử Nhất Kiếm sống tại đây đã tám năm không ít, đùa giỡn tiểu tử kia cũng đã quá đủ rồi. Lão nhân gia tâm tư dằn vặt, nếu bây giờ cố gắng vẫn không thể nào hàn được kiếm, có nên chăng chỉ cho y minh lộ để tiểu tử xuất cốc, hay vẫn tiếp tục giả ngây giả dại giữ y lại chăm sóc mình a.

Dù sao nếu tiểu tử rời đi, một mình lão sống tại nơi ….chắc chắn là buồn chết a…

“Lão tiểu tử!”

Phía sau truyền tiếng cười đến rung trời, lão nhân gia lập tức quay đầu lại, biết Xích Tiêu Kiếm lại rời lò. Mỗi lần như vậy, tiểu tử Nhất Kiếm sẽ nhanh chóng tìm lão thử kiếm.

“Được chưa mà cười khoái chí vậy?”

Lão nhân gia vô lực hữu khí hỏi.

Nhất Kiếm đem phó bản Xích Tiêu kiếm ( là hàng nhái đó mà….:”>), Xích Luyện đao, chuyên dùng để thử kiếm ném cho lão nhân gia. Không nói hai lời liền lao vào công kích. Lão nhân gia thành thạo đem đao đáp trả. Hai người đồng dạng thi triển bảy chiêu thức biến hóa của Xích Tiêu kiếm pháp.

Ban đầu đơn thuần chỉ dùng kiếm chiêu đối kiếm, sau đó là dùng mưu trí cùng nội lực hoán kiếm xuất chiêu. Chiêu chiêu biến hóa, xuất giải song song động thủ. Nguyên một rừng ầm vang rung động.

Lão nhân gia múa đao một trận, đao khí hồng phát nhanh chóng chém đổ vô số đại thụ ven hồ. Nhất Kiếm một kiếm chém. Ngang, ngăn trở đao khí lợi hại. tiếp đến hét to, vung người đánh trả.

Lão nhân gia lách mình dễ dàng tránh né. Sau nghe tiếng nổ long trời vang ra từ hướng thác nước. Lão nhanh chóng quay đầu nhìn, chỉ thấy dòng nước của thác nước vẫn như cũ rơi xuống, không có gì khác thường. Lão phi thân nhẹ nhàng thâm nhập phía dưới thác nước quan sat kỹ lưỡng, phát giác trên than tảng đá cứng rắn xuất hiện một vệt kiếm thâm dài.

Lão nhân gia như không tin vào mắt mình, run rẫy vung tay chạm vào vết nứt, đột nhiên cạch cạch  vang lên, tiếng động từ nhỏ chuyển dần sang lớn, ngay sau đó một tiếng động long trời lở đất vang lên, thạch bịch rắn chắc sụp xuống tạo thành lỗ hổng to phía bên trong thác nước.

“A Ngưu!”

Lão nhân gia hưng phấn, điên cuồng hét lớn, hoa tay múa chân đừng trước động đá kêu gào:

“A Ngưu, ngươi thành công  rồi, a Ngưu ngươi thật thành công rồi a.”

Ánh mặt trời khuất núi, Nhất Kiếm giơ Xích Tiêu kiếm phản quang lên kiểm tra, gương mặt tuấn dật phi phàm mang theo nét cười sang sảng.

Trên cánh tay y còn lưu vết thương đang rỉ máu, mới vừa được băng bó sơ xài.

Nguyên lai Xích Tiêu kiếm năm đó được rèn, tổ tiên dùng máu nam nhân làm phôi sắt rèn thành. Trong thiên địa mỗi thần binh lợi khí đều tôi luyện từ sơn dã khoáng thạch, nhưng tinh hồn của thần binh lợi hại hay không phụ thuộc vào việc đúc kết từ ẩm huyết tạo linh khí. Xích Tiêu tính chí dương cường liệt, máu nhân thường căn bản vô dụng. Chỉ có cuồng ẩm dương khí tinh huyết của thanh niên nam tử mới rèn thành được.

Nhất Kiếm lần nữa vung kiếm, nghe qua tiếng kiếm xé gió vang lên thanh thúy. Quang sắc trong đêm sáng rực như ban ngày, mũi kiếm sắc bén chém ngọc không tiếng động, múa kiếm như kim quang vờn vũ, chiếu rọi hồng sắc tô điểm Xích Tiêu kiếm.

Nhất Kiếm vuốt nhẹ thân kiếm, ôn nhu ngữ điệu nói:

“Quay lại nhân thế ngươi có hoan hỉ không a?”

Xích Tiêu liên tục tỏa những tia sáng tinh xảo như đáp lại câu hỏi của y.

Lão nhân gia từ giữa hồ tiến lại gần Nhất Kiếm, đột nhiên giơ cao hai tay, cuồng tếu xoay quanh người Nhất Kiếm, hoa tay múa chân vui mừng không dứt, hướng mặt đối thiên gia, quát lớn:

“Lão phu rốt cuộc cũng có thể xuất cốc rồi, thiên không tuyệt lão lộ. Lão biết lão tử cũng không tại Thiên tuyệt cốc này mà tử đâu!”

Sau đó chạy về hướng nhà gỗ, rống to kêu gào:

“Lăng ngốc tử ngươi còn ngây ra đó làm gì, mau mau thu dọn hành trang cùng ta xuất cốc a.”

“A?”

Nhất Kiếm nhìn lão nhân gia thân ảnh hối hả, nhất thời giật mình không phản ứng kịp.

“Lão thiên gia a!”Lão đầu nhân ngửa mặt lên trời sằng sặc cười:

“Ngươi quả thực không bạc đãi lão tử ta a….oa ha ha ha ha.”

Xuất cốc? Cái gì mà xuất cốc?

Nhất kiếm vẫn còn ngây ngốc cả người!
Bình Luận (0)
Comment