Lãng Đãng Tiểu Mã Câu

Chương 1.2

Tác giả: Mê Dương

Thể loại: Cận đại tây phương, nhất thụ nhất công, hài văn, cao H.

Editor: Băng Tiêu

Beta – reader: Joco, Băng Tiêu

Nhắc tới quốc vương bệ hạ, công tước phẫn nộ đến mức cảm giác như bị một ai đó tát một bạt tai thật mạnh.

“Quốc vương bệ hạ… hắn… hắn, hắn rõ ràng cố ý!”

Chẳng qua lần trước hiểu lầm ý của quốc vương, kết quả đem tiền giúp thiên tai đi mua một đống quần áo mới? Quốc vương là người thù dai, lòng dạ lại hẹp hòi, cho nên mới phái tên chăn ngựa mình ghét nhất đến lâu đài mình, lại còn giả vờ phái người đến chăm sóc ngựa yêu.

Cút cha cái con ngựa yêu nhà hắn đi!

Rõ ràng là vì muốn trừng phạt vị công tước tận tâm và trung thành như hắn mà thôi!

Bây giờ thì vui rồi, cái tên chăn ngựa biến thái chết tiệt kia coi ngựa như người, còn gặp người lại coi như ngựa, cả ngày đều xem bổn công tước như ngựa mà cưỡi, lại còn bắt cái miệng nhỏ nhắn tôn quý của bổn công tước đi hút cái “roi ngựa” đại gian đại ác của hắn nữa chứ.

“Cho dù không thể lưu vong, ít nhắt cũng bắt hắn lại, đánh một trận nhừ tử cho ta!” Ý chỉ của quốc vương bệ hạ không thể cãi được, công tước đành phải lùi một bước mà yêu cầu.

“Ơ, công tước đại nhân, sợ rằng như vậy…”

“Chẳng lẽ như vậy cũng không được sao? Hắn ở trong lâu đài của ta làm xằng làm bậy, bổn tước không tin không thể làm gì hắn!”

“Nhưng mà…”

“Còn dám nói giúp cho hắn nữa, ngay cả ngươi bổn công tước cũng đánh!”

Quản gia sợ đến rụt cả cổ, nhưng mà vì ích lợi của chủ nhân, vị quản gia dũng cảm đành phải mở miệng cố nói, tuy rằng chỉ nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Công tước đại nhân, cho dù muốn đánh hắn, cũng phải có tội mới đánh được chứ, nếu không, vạn nhất quốc vương bệ hạ hỏi tới, ngài biết trả lời làm sao đây.”

“Đương nhiên là có tội danh! Hắn…”công tước đang trong cơn tức giận ngút trời đột nhiên cứng ngắc lại, khuôn mặt xinh đẹp như thiên sứ bỗng dưng mất biểu cảm.

Hắn… ép bổn tước ăn “roi ngựa” của hắn.

Đây đương nhiên vốn là tội đại ác, cũng đủ làm cho tên chăn ngựa mất đầu, nhưng mà chuyện này lộ ra, bổn công tước ta còn mặt mũi nào mà đứng trong cung đình được nữa!

“Xin lỗi, công tước đại nhân, tên thuần ngựa đó phạm tội gì ạ? Mới vừa rồi ngài nói nhỏ quá, tôi không nghe rõ.” Quản gia rất chuyên nghiệp mà đã cầm lấy bút lông, một bên chuẩn bị ghi chép, một bên cung kính hỏi.

Khuôn mặt xinh đẹp của công tước lập tức đỏ bừng.

Vì một đời anh danh, bổn công tước đánh chết cũng không thể nói ra sự thật.

“Hừ! Bổn công tước đói bụng rồi, ngươi đi chuẩn bị đi.” Công tước không cam lòng mà hừ một tiếng: “Chờ bổn công tước ăn no, sau đó thong thả ngủ trưa một giấc, rồi sẽ tuyên cáo cho thiên hạ biết tội danh của hắn!”

“Tuân lệnh, công tước đại nhân.”

Quản gia vừa ra khỏi phòng, công tước bị ngọn lửa thù hận điều khiển, bất chấp thân thể không khỏe liền vội vàng hành động tính trả thù.

Không phải chỉ cần tìm một tội danh sao?

Rất đơn giản, bổn công tước lúc nào cũng có thể gán cho tên khốn nạn đó mười tám tội danh, ai bảo hắn to gan lớn mật dám bất kính với bổn công tước cơ chứ?!

Công tước thay quần áo, nhét một cái kéo vào trong ngực, thần không biết quỷ không hay mà chạy ngay đến chuồng ngựa, vừa đến nơi liền nhìn thấy hai con ngựa quý của quốc vương đang nhàn nhã cúi đầu ăn cỏ trong chuồng.

Hai con ngựa cao lớn thông minh, bộ lông bóng mượt óng ả, nhìn là biết thời gian này được chăm sóc rất tỉ mỉ.

Công tước rón ra rón rén tới gần.

“Hắc hắc hắc, thật ngại quá, hôm nay đành phải ủy khất chúng mày một chút rồi.” Tới gần lũ tuấn mã đang hoàn toàn không biết gì, công tước móc cái kéo trong lòng ra, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào cái đuôi ngựa thật dài thỉnh thoảng lại vung lên.

“Bổn công tước với chúng mày không thù không oán, cũng không muốn tổn thương đến chúng mày tí nào, chẳng qua vì muốn trừng phạt tên xấu xa kia  cùng cái roi ngựa chết tiệt của hắn, cho nên chúng mày đành vì bổn công tước mà chịu khổ chút vậy.”

Nghĩ đến bộ dạng ngạc nhiên của tên chăn ngựa khi trở về nhìn thấy cái đuôi trụi lủi của hai con tuấn mã làm công tước không nhịn được mà sung sướng cười trong lòng.

Ngựa yêu bị cắt lông đuôi vốn là một chuyện vô cùng đáng xấu hổ.

Quốc vương bệ hạ mà biết nhất định rất tức giận.

Còn Rennes vì không chăm sóc ngựa cẩn thận sẽ bị trừng phạt!

Đến lúc đó bổn công tước nhất định sẽ vì quốc vương mà chủ động đứng ra dùng roi ngựa giáo huấn tên đại sắc lang to gan lớn mật dám phạm thượng này!

Công tước vừa nghĩa vừa vui mừng khôn xiết.

Nắm lấy cái đuôi ngựa, cầm cái kéo suy nghĩ nên cắt chỗ nào trước.

“Ngươi làm gì ở đây?” Đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp của nam nhân.

Công tước xoay người, phát ra tiếng kêu sợ hãi: “A!” Sắc mặt trắng bệch: “Ngươi, ngươi tới chuồng làm gì?”

“Những lời này hẳn là ta hỏi ngươi mới đúng?” Hai mắt Rennes Kerman sắc bén đánh giá công tước.

Thật sự là một con ngựa hoang mê người.

Làm cho người khác lúc nào cũng muốn cưỡi lên thân thể trắng trẻo đáng yêu của hắn, hung hăng mà rong ruổi, cưỡi đến khi hắn gào khóc không ngừng.

“Lén lút chạy tới đây, định làm chuyện xấu xa gì với ngựa yêu của quốc vương sao?” Rennes Kerman xấu xa cười.

“Ngươi… ngươi mới thích làm chuyện xấu xa, bổn công tước chẳng qua đến để giám sát công việc của ngươi thôi, xem ngươi có chăm sóc cẩn thận ngựa yêu của quốc vương bệ hạ không.” Bị tên chăn ngựa phá vỡ kế hoạch, mặt công tước đỏ lên, mở miệng luống cuống phủ nhận.

“Ồ? Mang theo cả kéo đến giám sát sao?”

“Ơ, cái này… cái này…”

“Lại còn tay trái cầm kéo, tai phải nắm cái đuôi ngựa yêu của quốc vương?”

“Ách, cái kia…”

“Ngươi muốn cắt lông đuôi ngựa yêu của quốc vương đúng không? Công tước đại nhân tôn kính, ngươi không cần nói dối với ta, công việc của ta là thuần ngựa, chứ không phải tra án, Chờ ta mang ngươi cùng cái kéo này đến gặp quốc vương bệ hạ, ta tin tưởng quốc vương bệ hạ anh minh sẽ…”

“Không không không! A, ha ha, chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ thôi mà!” Không đợi Rennes Kerman nói xong, công tước đã vội vàng đứng lên phân bua, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt bất đắc dĩ: “Chỉ là việc nhỏ, không cần phải kinh động đến quốc vương bệ hạ đâu?”

“Nói cũng đúng.” Rennes Kerman hứng thú mỉm cười.

“Ngươi cũng nghĩ vậy?” Công tước vui mừng vạn phần.

Không ngờ cái tên chăn ngựa thối tha này cũng đồng ý.

Nếu thật sự bị người bắt đến trước mặt quốc vương, hắn sẽ bi thảm rồi. Quốc vương coi trọng thể diện mà biết hắn muốn cắt lông đuôi ngựa, làm cho quốc vương mất mặt, nhất định sẽ không tha cho hắn.

Vạn nhất mà phạt hắn mất một năm lương bổng, vậy thì hắn lấy đâu ra tiền để may đồ mới hả?

“Công tước đại nhân, ta nghĩ việc nhỏ thế này, chúng ta có thể lén giải quyết cũng được.”

“Ta tán thành, lén giải quyết là tốt nhất.” Công tước mừng rỡ vội vàng gật đầu.

“Vậy cứ theo phương pháp của ta mà giải quyết nhé.”

“Cái gì? Phương pháp của ngươi?”

Đúng lúc công tước cảm thấy có gì không ổn, Rennes Kerman đã tiến lên, tộc độ nhanh như sét đánh mà giật lấy cái kéo trên tay hắn!

“Này! Ngươi muốn làm gì?” Công tước kêu to.

Tên to gan lớn mật này không phải định mưu sát bổn công tước đấy chứ?

Nhìn nam nhân cầm kéo, dùng ánh mắt thâm thúy dọa người nhìn mình làm công tước quen sống an nhàn sung sướng không khỏi rùng mình một cái, lắp bắp nói: “Ta cảnh… cảnh cáo ngươi nha, mưu sát công tước là tội ác tày trời đó, nếu ngươi… chỉ vì mấy cái lông đuôi ngựa rẻ tiền mà hạ độc thủ với bổn công tước, nhất định ngươi sẽ bị tru di tam tộc, tịch biên tài sản! Huống chi… huống chi…. bổn công tước còn chưa động vào một sợi lông ngựa của ngươi đó nha! Oan uổng! Không công bằng!”

“Ngươi muốn công bằng?” Rennes Kerman ung dung hỏi.

“Đúng vậy! Ta muốn công bằng!”

“Tốt thôi, ta sẽ lấy một thứ của ngươi để đền bù lại tổn thất, vậy là đủ công bằng rồi chứ?” Nam nhân ôm lấy công tước, lướt lên mái tóc vàng óng ả, nhẹ nhàng giơ kéo lên: “Nếu như muốn cắt lông, chi bằng bắt đầu từ con ngựa cái nhỏ không nghe lời này trước nha.”
Bình Luận (0)
Comment