Lãng Đãng Tiểu Mã Câu

Chương 10.2

Tác giả: Mê Dương

Thể loại: Cận đại tây phương, nhất thụ nhất công, hài văn, cao H.

Editor: Băng Tiêu

Beta – reader: Joco, Băng Tiêu

Cuộc thi “cưỡi ngựa thế giới” tại thủ đô Lawrence được cử hành một cách long trọng.

Mười mấy vị quốc vương các nước cùng quý tộc cũng đã trình diện tại đây.

Trong bữa tiệc nơi các khách quý tụ tập, ánh đèn rực rỡ lấp lánh vô cùng.

Trong đó người được chú ý nhiều nhất, đương nhiên chính là quốc vương Kayale Clovis Saoto của vương triều Charcot cùng công tước Fister Hamilton đứng bên cạnh.

Quốc vương Blaier nổi tiếng yêu ngựa, cho nên cuộc thi đấu hàng năm đều tự mình tham gia trận đấu, đương nhiên mục đích cũng chính là tấm kim bài.

Thế cục năm nay thoạt nhìn có lợi cho hắn, làm hắn cười toe toét không ngừng.

“Ha ha, quốc vương Saoto, nghe nói hai con ngựa tham gia thi đấu của ngài mất tích rồi hả?”

“Ồ, quốc vương Jamuse cũng nghe nói sao? Ai, thật làm ta thương tâm. Hai con thần câu đó được nhà thuần ngựa thiên tài Rennes Kerman tìm và dạy dỗ cho bổn vương đó.”

“Thật làm kẻ khác tiếc nuối.” Quốc vương Jamuse vẻ ngoài đau lòng, nhưng trong lòng kỳ thật đã vui đến ngất trời.

He he, quốc vương Saoto, thật ngại quá, hai con thần câu đó giờ đã trên đường đến vương quốc Blaier của ta rồi.

Từ khi nhận được bồ câu đưa thư của Villefort, hắn đã vô cùng mong đợi. Chờ lần này về nước, nhất định hắn phải cưỡi hai con thần câu đó mới được.

Ha ha, đã không có hai con thần câu, lần này kim bài nhất định thuộc về ta.

Chứng kiến vẻ mặt đắc ý giấu diếm của quốc vương Jamuse, quốc vương Saoto không nhịn được cười thầm trong lòng.

Đồ đần, lũ ngựa đã sớm được công tước Dumas Wayne tìm được về rồi, thế mà ngươi còn ở đây mơ mộng đến kim bài cơ đấy!

“Kỵ sĩ các nước vào trận!”

Các kỵ sĩ cưỡi trên con ngựa của mình lần lượt tiến vào trận đấu đứng thành một đường thẳng.

“Oa, con tuấn mã kia thật tuyệt nha!”

“Oa, kỵ sĩ đẹp trai quá à!”

Vừa nhìn thấy kỵ sĩ cùng tuấn mã uy phong lẫm liệt của vương triều Charcot, khán giả đồng thời phát ra âm thanh than thở.

“Ơ, chuyện gì xảy ra thế này?” Quốc vương Jamuse hổn hển đứng lên.

“Quốc vương Jamuse, ngài làm sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi thế?” Quốc vương Saoto quan tâm hỏi.

“Không, không có việc gì.” Quốc vương Jamuse vội vàng ngồi xuống, sắc mặt vô cùng khó coi.

Đáng ghét, hai con thần câu đó không phải ở trong tay chúng ta sao?

Làm thế nào mà trong thời gian ngắn, bọn họ đã tìm được một con ngựa khác đây? Thật quá khó tin!

Không, bổn vương không cần sốt ruột, con ngựa đó có thể chỉ có hình dáng bên ngoài vậy thôi, chắc gì dùng được.

Kim bài nhất định thuộc về vương quốc Blaier ta!

“Trận đấu chính thức bắt đầu!”

Lá cờ vung lên, tất cả nhân mã đều nhất tề anh dũng phi lên.

Kỵ sĩ của Charcot phi ngựa lên trước, đột phá vòng vây, chỉ chốc lát đã quăng đối thủ ở tít đằng sau.

Sau khi chạy hết ba vòng theo quy định, tuấn mã của Charcot đã bỏ xa tuấn mã xếp thứ hai của Blaier đến nửa vòng, một mình phi thẳng đến đích!

“A a a! Tức chết bổn vương rồi!” Quốc vương Jamuse hổn hển rời đi.

“Ha ha, thắng! Chúng ta thắng rồi!” Quốc vương Saoto hưng phấn nhảy dựng lên, ôm chầm lấy người ngồi bên cạnh.

“Rennes quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người.” Công tước Hamilton đối với biểu hiện của bạn tốt cũng vô cùng kiêu ngạo nói.

“Ha ha, hôm nay bổn vương thật cao hứng, mau truyền Rennes Kerman tới đây, bổn vương có phần thưởng, một phần thưởng thật xứng đáng!”

Chỉ chốc lát sau, Rennes Kerman đã mang theo công tước Dumas Wayne xuất hiện trước mặt quốc vương.

“Rennes Kerman, ngươi đã giành kim bài cho vương triều Charcot ta, bổn vương sẽ trọng thưởng cho ngươi. Nói, ngươi muốn bao nhiêu vàng bạc châu báu?”

“Đúng vậy, Rennes, ngươi nói mau đi, quốc vương bệ hạ là người rộng rãi, nhất định sẽ thưởng lớn cho ngươi.” Công tước Dumas Wayne ở bên cạnh cũng cố gắng tranh thủ vì người trong lòng.

“Quốc vương bệ hạ, tại hạ không muốn vàng bạc châu báu gì cả, ta chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ.” Rennes Kerman tươi cười nói.

“Ồ, ngươi nói đi.”

“Xin cho phép công tước Dumas Wayne cùng ta đến phương Bắc, vì quốc vương bệ hạ mà tìm thật nhiều tuấn mã.”

“Rennes!” Công tước Wayne vừa mừng vừa sợ nhìn sang hắn.

“Oa, tình nguyện không cần vàng bạc châu báu, chỉ cần công tước Wayne thân yêu ở bên cạnh sao? Rennes Kerman, ngươi khẳng định không cần suy nghĩ thêm một chút à? Anh họ của ta là một người phóng đãng, một gánh nặng quen được nuông chiều từ bé, ngươi khẳng định muốn dẫn hắn theo sao?”

“Bệ hạ! Ngài sao có thể nói ta như vậy?” Công tước Dumas Wayne khẩn trương đến độ giậm chân bạch bạch.

Vạn nhất Rennes nghe quốc vương nói liền thay đổi ý định mà đi một mình, vậy không phải hắn sẽ khóc lóc đến chết sao?

“Quốc vương bệ hạ yên tâm, Rennes Kerman ta trời sinh thích thuần phục những tiểu mã câu lang thang, ngài cứ yên tâm giao công tước Wayne cho ta.” Rennes Kerman nhìn con ngựa cái nhỏ yêu mến của hắn, rồi tủm tỉm cười nói.

“Ha ha… hảo hảo, vậy bổn vương giao anh họ cho ngươi đó.”

Công tước Dumas Wayne nghe vậy liền mừng rỡ, cũng không thèm rụt rè mà vui vẻ ôm cổ Rennes yêu mến của hắn.

Hai người thâm tình nhìn nhau, hết thảy đều không nói nên lời…
Bình Luận (0)
Comment