Tác giả: Mê Dương
Thể loại: Cận đại tây phương, nhất thụ nhất công, hài văn, cao H.
Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Joco, Băng Tiêu
Lại một quả nho mới bóc vỏ đưa lên mép, quốc vương bệ hạ há mồm ăn, sau đó lộ ra nụ cười đùa cợt: “Nói về chính sự đi, lần này bổn vương gọi ngươi vào cung là có một nhiệm vụ quan trọng muốn giao cho ngươi.”
“Hả? Lại có nhiệm vụ?”
Má ơi! Sẽ không lại đem thêm hai con ngựa khác đến lâu đài của bổn tước đấy chứ? Vậy thì dứt khoát đổi tên thành lâu đài chuồng ngựa cho rồi!
Công tước một mặt bất mãn nói thầm trong lòng, một mặt chỉ có thể cung kính mà nghe quốc vương chí cao vô thượng sắp xếp.
“Tháng sau, đại sứ thân thiện của vương quốc Blaier sẽ tới đây, nhưng lúc đấy bổn vương bận bịu nhiều việc.” Quốc vương quay đầu liếc mắt đưa tình nhìn Hamilton mà hắn yêu mến một cái: “Cho nên bổn vương quyết định ngươi – công tước Wayne thay bổn vương chiêu đãi đại sứ thân thiện – công tước Villefort.”
Thì ra tháng sau hắn cùng Hamilton hẹn nhau đi chơi hưởng thụ tuần trăng mật, cái loại việc nhỏ nhặt như chiêu đãi sứ giả nước láng giềng này, đương nhiên giao cho người khác rồi.
“Công tước Villefort?” Công tước Wayne nhíu mày.
Công tước Villefort của vương quốc Blaier có tiếng háo sắc lại thô lỗ.
Háo sắc cũng không sao, nếu như là người phong lưu hào phóng, anh tuấn ôn nhu thì công tước Wayne được cả cung đình yêu mến cũng sẽ vui vẻ gặp gỡ một chút.
Nhưng thô lỗ thì quá đáng ghét rồi.
Công tước Wayne từng gặp công tước Villefort một lần trong một bữa tiệc, nhưng chỉ một lần mà công tước Villefort đã chú ý đến vẻ đẹp trắng nõn của công tước Wayne, nếu không phải vì công tước Wayne thông minh dụ dỗ một vị tiểu thư trẻ tuổi đáng yêu của thống đốc rời khỏi yến hội, còn không biết sẽ bị tên công tước Villefort dã man vô lễ kia quấy rầy đến lúc nào.
Phải chiêu đãi loại người này, mặc dù không đáng sợ lắm nhưng cũng đủ để hắn phiền lòng.
Quốc vương cũng biết danh tiếng của công tước Villefort. Nhưng hắn tin tưởng bản lĩnh của công tước Wayne, nhất định có thể ứng phó được công tước Villefort.
“Công tước Villefort mặc dù không được đánh giá tốt lắm nhưng lần này hắn là đại diện của vương quốc Blaier, vì mối quan hệ hữu hảo của hai nước, ngươi nhất định phải giúp bổn vương chiêu đãi hắn cho tốt, biết không?” Quốc vương tràn ngập tin tưởng công tước Wayne.
Dặn dò xong, quốc vương nóng ruột muốn cùng người yêu ân ái, cho nên vội vàng đuổi công tước Wayne và hai mẹ con Kava đi.
“Ghê tởm! Đồ quốc vương thấy sắc vong huynh!”
Công tước Wayne nổi giận đùng đùng từ hoàng cung về lâu đài.
Còn nhớ bổn công tước và quốc vương từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, dù là mỹ thực mỹ nữ đều cùng nhau chia sẻ, thế mà giờ đây hắn thì hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp xuân phong đắc ý, nhưng lại phái một tên chăn ngựa ác ma cả ngày coi ta làm ngựa “cưỡi” đến lâu đài của bổn công tước, thật là quá đáng!
“Chủ nhân, ngài đã về, bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi, mời ngài đến phòng ăn dùng cơm.”
“Vào hầm lấy loại rượu tốt nhất cho bổn công tước! Tìm thêm mấy mỹ nữ đến đây hầu hạ nữa!”
“Chủ nhân yên tâm, quốc vương bệ hạ đã ban thưởng rượu ngon cùng mỹ thực rồi, tất cả cũng đã chuẩn bị cho tốt.” Quản gia nói đến quốc vương, vẻ mặt đầy sùng bái.
“Thật sao? Quốc vương bệ hạ quả thực là đứa em họ tốt của bổn công tước mà. Ha ha ha, tốt lắm, tốt lắm!”
Ôi… hì hì, xem ra quốc vương bệ hạ vẫn chưa quên người anh họ trung thành này.”
Nghĩ đến rượu ngon cùng mỹ nữ, tâm tình của công tước Wayne cũng tốt hơn một chút, bước chân vui vẻ đến phòng ăn.
Công tước Wayne vừa đi tới cửa, bỗng nghe thấy bên trong truyền ra những tiếng cười đùa.
“Nào, anh chàng đẹp trai, uống thêm chút nữa, đây là rượu ngon tiến cống đó nha.”
“Oa, thật lợi hại, tửu lượng cao ghê a.”
“Ôi… hì hì, nhìn anh chàng đẹp trai uống rượu đầy phí phách, chắc về phương diện kia khẳng định cũng vô cùng lợi hại đi.”
“Không bằng hôm nào chúng ta thử nhé.”
“Nàng thật là lẳng lơ không biết xấu hổ.”
Bên trong ttruyền ra tiếng tán tỉnh ve vãn làm công tước Wayne vô cùng tức giận.
Ghê tởm! Là tên khốn nạn nào có can đảm ở trong lâu đài của bổn công tước, lại còn uống rượu ngon của hắn, chơi đùa mỹ nữ của hắn?
Công tước Wayne tức giận một cước đá văng cánh cửa.
“A a a—” Các mỹ nữ sợ đến giật mình cùng hét lên.
“Vương bát đản, mau ra đây nhận lấy cái chết!” Công tước Wayne cao giọng chửi mắng, vọt tới nam nhân đang xoay lưng về phía hắn ở trước mặt: “Hả? Sao lại là ngươi?”
Công tước Wayne nhìn thấy người đang ngồi trên bàn cơm của hắn, uống rượu của hắn, ôm nữ nhân của hắn, lại là cái tên chăn ngựa ghê tởm mà hắn hận thấu xương, không khỏi vừa sợ vừa giận!
“Rennes Kerman! Ngươi thật to gan! Một tên chăn ngựa nho nhỏ như ngươi mà cũng dám giương oai trên bàn cơm của bổn công tước, ngươi chán sống rồi sao?”
Rennes Kerman nhìn thấy bộ dáng thở hổn hển của con ngựa cái nhỏ cũng không cảm thấy tức giận, mà ngược lại chỉ thấy rất buồn cười, liền thong thả nói: “Công tước đại nhân, đừng tức giận, ngài gọi quản gia vào hỏi một chút đi?”
“Hỏi cái gì mà hỏi, mau buông mỹ nữ cùng chén rượu ra, chạy về cái chuồng hôi thối của ngươi đi!”
“Ai nha, không được, không được!” Quản gia nghe thấy tiếng cãi nhau bên trong, vội vàng chạy vào.
“Quản gia, ngươi làm cái gì thế hả? Dám để cho tên chăn ngựa thối tha này ngồi trên bàn cơm của bổn công tước? Còn không mau đuổi hắn ra cho ta!”
“Công tước đại nhân bớt giận! Tiệc rượu cùng mỹ nữ này là do quốc vương ban thưởng cho công tước đại nhân và tiên sinh Rennes Kerman. Quốc vương còn đặc biệt dặn dò, sau này công tước đều phải dùng cơm với tiên sinh Kerman. Vì ba tháng sau còn phải thi đấu cưỡi ngựa cùng nước láng giềng, cho nên ngài đã ra lệnh toàn bộ trên dưới trong lâu đài công tước, bao gồm cả công tước đại nhân, phải hầu hạ tiên sinh Kerman cho tốt vì đã phải khổ cực chăm sóc cho lũ ngựa.”
“Cái gì? Muốn bổn công tước hầu hạ cái tên chăn ngựa thối tha này sao? Không có cửa đâu!” Công tước Wayne tức giận mà giậm chân!
“Nếu như công tước đại nhân ban ngày bận rộn chính sự, không có thời gian hầu hạ ta, thì buổi tối cùng được mà.” Rennes Kerman nghịch ngợm nháy mắt mấy cái: “Đến đây đi, mau ngồi xuống dùng cơm.”
“Ngươi đi chết đi! Muốn bổn công tước cùng ăn cơm với tên chăn ngựa thối tha như ngươi, ta thà không ăn còn hơn!”
“Không ăn sao được? Ngươi không ăn cỏ sẽ chạy rất chậm đó.”
“Bổn tước không phải ngựa! Ta cũng không ăn cỏ! Muốn ăn thì tên chăn ngựa thối tha nhà ngươi ăn đi!”
Công tước Wayne thở hổn hển chạy ra khỏi phòng ăn.