Lãng Đãng Tiểu Mã Câu

Chương 6.3

Tác giả: Mê Dương

Thể loại: Cận đại tây phương, nhất thụ nhất công, hài văn, cao H.

Editor: Băng Tiêu

Beta – reader: Joco, Băng Tiêu

Công tước Wayne bị hôn đến thần hồn điên đảo, hai tay vô thức ôm chặt lấy cần cổ nam nhân, cùng hắn điên cuồng ôm hôn.

“Ư ư… ưm…”

Tiếng rên rỉ say lòng người không ngừng tràn ra từ đôi môi đỏ mọng, công tước Wayne ôm lấy thân thể tráng kiện kia mà giãy dụa không ngừng…

“Ô ô… ta muốn… ta muốn…”

“Phù… ngươi đúng là con ngựa cái dâm đãng…”

Rennes Kerman bị sự lớn mật hiếm có của công tước khơi mào dục vọng, hắn chuyển công tước lên phía trên mình, một tay vạch chiếc áo tơ tằm hoa lệ kia ra…

Hai đầu nhũ nhỏ nhắn phấn hồng đang đứng thẳng kia tựa như một nụ hoa xinh đẹp e ấp trong gió, phảng phất như đang mời gọi khách nhân đến thưởng thức mật ngọt thuần khiết thơm ngon của mình…

Nam nhân càng ngày càng hô hấp dồn dập, đùng một cái đã ngậm lấy núm vú câu dẫn người phạm tội kia.

“A a—” Khoái cảm mãnh liệt làm cho công tước Wayne hét chói tai!

“Chụt… chụt…” Nam nhân đùa bỡn núm vú dâm đãng đang đứng thẳng, phát ra âm thanh đáng xấu hổ.

“Ô ô ô… trời ạ… đừng hút nữa… đừng mà…” Công tước Dumas Wayne lắc lắc mái tóc dài màu vàng xinh đẹp, phát ra tiếng kháng cự nức nở.

Rõ ràng miệng hô đừng, nhưng hai tay lại túm chặt lấy đầu của nam nhân, liều mạng đè hắn vào ngực mình.

“Chụt… chụt…”

Nam nhân vừa cắn vừa hút đầu v* đã sớm sưng đỏ kia, làm cho cho công tước Wayne trong nháy mắt cảm giác như đầu v* của mình sắp phun ra sữa vậy.

“A a… ta chịu không được… ô ô… đầu v* sắp rách rồi—” Công tước Wayne cong người lên mà rên rỉ.

“Ưm… thật ngọt… con ngựa cái nhỏ của ta… chờ ngươi mang thai tiểu mã, nhất định sữa của ngươi sẽ dành cả cho nó! Không được, sữa là của ta! Tất cả đều là của ta!” Rennes Kerman bá đạo hút bên đầu v* còn lại.

“Ô ô— ngươi điên rồi… đừng có nói bậy…” Công tước Dumas Wayne bị lời nói của nam nhân làm cho mắc cỡ vô cùng, cả người run lên, nhưng ngực lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng.

“Ta không nói bậy, không tin sao, vậy bây giờ chúng ta sẽ thử nhé!”

“Cái gì? Đừng! Đây là bên ngoài, lúc nào cũng có người đi qua— ngươi đừng như vậy!”

Rennes Kerman là người lớn mật, hắn không thèm để ý đến công tước đang giãy dụa, một tay đè y quỳ trên mặt đất, một tay cầm lấy “roi ngựa” khổng lồ của mình, từ sau lưng mà mạnh mẽ đâm vào con ngựa cái nhỏ của hắn.

“Oa a a a—” Công tước Dumas Wayne hét lên một tiếng thật dài.

Cự bổng vừa thô vừa cứng lại tiếp tục đột phá huyệt khẩu chật hẹp, mạnh mẽ đụng vào tràng đạo cực nóng làm cho công tước Dumas Wayne trong nháy mắt trở nên điên cuồng.

“Con ngựa cái nhỏ của ta, đi, ta mang ngươi đi…”

Tính khí thô lớn của nam nhân vẫn cắm trong cơ thể công tước, còn tay hắn thì tóm lấy mái tóc vàng lóe sáng của y, giống như cưỡi ngựa, không ngừng thúc giục y tiến về phía trước.

“Ô a a— sâu quá rồi— xuyên thủng ta mất—“

Mỗi một bước đi, cự roi trong cơ thể lại càng kịch liệt đâm vào điểm mẫn cảm trí mạng, công tước Dumas Wayne ngẩng đầu lớn tiếng khóc nỉ non.

Bầu trời màu lam, thảm cỏ xanh mơn mởn.

Một người một “ngựa” tại vùng thôn quê, mải mê cưỡi đến mức nhiệt hỏa phun thẳng lên trời.

Rennes kerman mồ hôi như mưa, không ngừng lắc lư phần eo, liên tục thao con ngựa cái nhỏ dưới thân.

“Phù phù… sướng chết mất… Nói! Ngươi có phải là con ngựa cái nhỏ của ta hay không?”

Công tước Dumas Wayne xấu hổ đến đỏ mặt, liền quay đầu lớn tiếng khiển trách: “Ai là ngựa hả? Cái đồ bại hoại nhà ngươi đừng có nói bậy!”

“Hảo hả, còn không chịu thành thật thừa nhận… Để xem ta giáo huấn ngươi thế nào.”

Rennes kerman tươi cười tà ác, đột nhiên rút mạnh tính khí của mình ra.

“A a—” Đừng đi mà!!

Cảm thấy hư không vô cùng, thân thể vốn đã quen được thỏa mãn làm công tước Wayne khó chịu mà giãy dụa.

Trải qua nhiều ngày điều giáo, Rennes Kerman đương nhiên biết rõ bản tính con ngựa cái nhỏ dâm đãng của mình. Hắn để cự roi ở ngay huyệt khẩu ướt át kia, không ngừng chạm tới chạm lui…

“Ô ô ô…. lạy chúa—-” Công tước Dumas Wayne thống khổ khóc lóc: “Ngứa quá… bên trong ngứa quá… mau vào… vào đi mà…”

“Muốn ta vào cũng được, nhưng ngươi nói ngươi có phải con ngựa cái nhỏ của ta hay không?”

“Ô… ta… ta…” Ô ô… cái tên chăn ngựa thối tha! Câu nói như thế, hắn đường đường là công tước Dumas Wayne làm sao có thể nói được chứ.

“Ta cảnh cáo ngươi, Rennes Kerman ta ghét nhất bị gạt, ngươi tốt nhất thành thật mà nói, nếu không ta kệ ngươi đó.” Rennes Kerman cố ý đâm nhẹ vào huyệt khẩu rồi lại rút ra ngay, làm cho cơ thể công tước Wayne như bị hàng vạn con kiến bò tới bò lui, khiến hắn ngứa ngáy mà không ngừng khóc gọi.

“Ô a a… ta chịu không nổi nữa… cứu ta… Rennes Kerman, mau cứu ta…”

“Nói, ngươi là con ngựa cái nhỏ của ai?” Rennes Kerman đẩy mạnh cự bổng vào một tấc.

Không thể chịu nổi ngứa ngáy khó chịu trong cơ thể, công tước Wayne rốt cục bỏ đi sự rụt rè mà khóc lóc nói ra bí mật từ sâu trong đáy lòng hắn: “A a— ta là của ngươi— ta là con ngựa cái nhỏ của ngươi—“

Nghe thấy công tước nói vậy, một người luôn tỉnh táo như Rennes kerman cũng không nhịn được mà điên cuồng lên.

Hắn tóm chặt lấy mái tóc màu vàng kim, đâm thẳng thật mạnh vào chỗ sâu nhất của tiểu huyệt.

“Oa a a a—“

Công tước Dumas Wayne vô cùng tôn quý tứ chi chạm đất, tại nơi có thể lúc nào cũng bị người khác nhìn thấy, giống như một còn ngựa cái bị Rennes hung hăng mà cưỡi.

“A a a a— thao ta! Dùng lực thao ta đi!”

Công tước Dumas Wayne không ngừng khao khát đại côn th*t sẽ đâm thật mạnh vào tiểu huyệt đói khát của mình, chỗ giao hợp giữa hai người liên tục phun ra dâm dịch, chảy xuống bắp đùi thon dài trắng trẻo của hắn…

“A a— sướng quá! Sướng chết ta rồi! Rennes kerman, thao chết con ngựa cái nhỏ của ngươi đi! Ta không muốn sống nữa! Thao chết ta đi!”

Công tước chủ động đã làm cảm xúc mãnh liệt cuối cùng của Kerman nổ tung, hắn cúi người cắn vào bờ vai y, điên cuồng mà xỏ xuyên, hét một tiếng, cuối cùng cũng bắn ra.

“A a— con ngựa cái nhỏ của ta! Ngươi là của ta! Chỉ thuộc về mình ta!”

Tinh dịch nóng bỏng liên tục bắn vào tràng đạo làm công tước Dumas Wayne cả người run lên, kết quả cũng thoải mái mà mãnh liệt bắn ra…
Bình Luận (0)
Comment