Lãng Đãng Tiểu Mã Câu

Chương 8.2

Tác giả: Mê Dương

Thể loại: Cận đại tây phương, nhất thụ nhất công, hài văn, cao H.

Editor: Băng Tiêu

Beta – reader: Joco, Băng Tiêu

Tên mật thám quốc vương phái ra vội vã chạy vào vương cung, bẩm báo cho quốc vương biết sự việc.

“Bệ hạ, lời đồn bên ngoài là thật đó ạ, vì tìm ngựa, công tước Wayne đã dùng tất cả bảo vật quý giá trong lâu đài làm phần thưởng.”

“Thật ghê gớm…” Ngay cả quốc vương cũng sợ hãi mà than lên.

Rennes Kerman thật quá lợi hại, có thể cải tạo anh họ của hắn đến mức này, từ một người yêu vàng bạc châu báu nhất trên đời, vậy mà giờ vì một người mà hắn cam nguyện dâng hết cả lâu đài công tước.

“Báu vật của công tước Wayne rất nhiều, bao nhiêu người đã mang ngựa tới để kiếm thưởng, nhưng hiện tại thì ngựa yêu của quốc vương vẫn chưa xuất hiện.”

“He he he, anh họ ta nhất định sốt ruột muốn chết.” Quốc vương tưởng tượng cảnh công tước Wayne khẩn trương đến giậm chân liền che miệng cười thầm.

“Quốc vương bệ hạ anh minh.” Mật thám nịnh nọt, sau đó thêm mắm thêm muối nói tiếp: “Tiểu nhân vì muốn chắc chắn, cho nên đã tự mình đến lâu đài công tước xem lén. Quả thật công tước đại nhân gấp đến độ như kiến bò chảo nóng, liên tục ba ngày ba đêm không ăn không ngủ, người gầy như que củi, ngay cả mái tóc vàng xinh đẹp cũng đã mất đi độ óng mượt vốn có. Nghe quản gia lâu đài nói, công tước đại nhân bởi vì quá mệt nhóc, hơn nữa cả ngày sột ruột quá độ, cho nên ngày hôm qua đã ngất xỉu.”

“Cái gì?! Sốt ruột tới thành như vậy sao?” Quốc vương cũng lấy làm kinh hãi.

Hắn quay đầu lại nhìn công tước Hamilton bên cạnh.

“Tình yêu của ta, ngươi cảm thấy… chúng ta có phải đã chơi đùa hơi quá rồi không?” Dù sao công tước Wayne cũng là anh họ cùng hắn lớn lên, từ hồi còn phong hoa tuyết nguyệt, công tước Wayne vốn là người bạn đồng hành tốt nhất của hắn.

“Ừ, ta cũng cảm thấy như vậy.” Công tước Hamilton đồng ý mà gật đầu.

Bây giờ hắn lo lắng chính là bạn tốt Rennes Kerman của hắn.

Nếu Rennes Kerman mà biết hắn cùng quốc vương hợp tác chỉnh công tước Wayne đến tiều tụy, thậm chí còn ngã bệnh, nhất định sẽ giận dữ nổi trận lôi đình cho mà xem.

Tên kia có tiếng yêu ngựa như mạng, nếu ai dám ngược đãi ngựa của hắn, nhất định là chết không có chỗ chôn.

Huống hồ công tước Wayne lại là con ngựa cái nhỏ mà Rennes Kerman yêu quý nhất, chưa kể hắn đã vất vả lắm mới thuần phục được.

“Người đâu, mau mời Rennes Kerman đến đây.”

Chỉ chốc lát sau, Rennes Kerman đã xuất hiện.

Quốc vương giả vờ trước mặt công tước Wayne nói là đã nhốt Rennes Kerman vào nhà lao, kỳ thật hắn làm gì có lá gan đó, trên thực tế, Rennes Kerman vẫn bị giấu trong vương cung, tay chân cũng chẳng bị gông cùm khóa lại, đồ ăn cũng đâu phải bánh mì mốc meo, đương nhiên tuyệt đối cũng không bị ngược đãi trong ngục tí gì.

Chỉ có điều, mặc dù ăn ngon mặc đẹp, nhưng cả ngày Rennes Kerman đều nhăn mặt nhíu mày.

Hắn thống khổ vì bị chính con ngựa cái nhỏ yêu mến phản bội, thời gian trôi qua không những không giảm đi mà càng ngày càng đau khổ hơn.

“Rennes Kerman, tới đúng lúc quá, ta muốn nói với ngươi về chuyện của anh họ ta – công tước Wayne…”

“Đừng ở trước mặt ta mà nhắc tới cái tên này.” Rennes Kerman trầm giọng ngăn lời quốc vương.

Chỉ cần nghe thấy cái tên này, trái tim hắn liền đau đớn như bị xé rách thành từng mảnh.

Người kia quả thật muốn đuổi mình ra khỏi đó mà không từ thủ đoạn nào.

Nhưng mình lại không quan tâm mà vẫn thấy nhớ nhung đến hắn, một khắc cũng không thể nào quên.

Rennes Kerman, ngươi thật đúng là một tên nam nhân không biết suy nghĩ, hắn chỉ lừa gạt ngươi, phản bội ngươi, là một tên ăn chơi trác táng mà thôi, chẳng lẽ cả đời này ngươi không quên được hắn sao?

Sắc mặt Rennes Kerman u ám đến dọa người, quốc vương biết không thể tiếp tục, cho nên đành nháy mắt với công tước Hamilton.

Tình yêu à, chuyện của bạn ngươi, ngươi tự đi mà giải quyết đi.

Công tước Hamilton híp mắt ăn ý nhìn quốc vương, ý nói đồng ý tiếp nhận yêu cầu trợ giúp của hắn.

“Thật sự không cho nhắc tới cái tên đó sao?” Công tước Hamilton nhún nhún vai: “Vậy tin tức về cái chết của hắn truyền tới, ta cũng không cần phải báo cho ngươi rồi.”

“Cái gì? Ngươi nói ai chết? Hắn đã xảy ra chuyện gì rồi?” Trái tim Rennes Kerman như bị bóp chặt, không nhịn được mà lo lắng hỏi.

“Công tước Wayne sao? Không phải ngươi không cho ta nhắc tới hắn sao?”

“Hamilton, đừng giỡn mặt với ta!” Rennes Kerman dựng lông mày nói.

Nếu còn nói giỡn, sợ rằng mình sẽ phải nếm mùi roi ngựa sắc bén của Rennes Kerman mất.

Hiểu rõ tính tình bạn tốt, công tước Hamilton đành nói thẳng.

“Từ khi biết ngươi bị bắt, công tước Wayne đã sốt ruột đến phát điên. Hắn cơm không ăn, cũng chẳng ngủ, tiều tụy vô cùng, phỏng chừng nếu tiếp tục, rất nhanh sẽ tiều tụy đến chết mất…”

Công tước Hamilton nói rõ đầu đuôi câu chuyện, từ việc công tước Wayne vì hắn cầu xin, tự động gánh chịu trách nhiệm, đến cả việc hắn kiên trì muốn tìm ngựa cho quốc vương như thế nào, toàn bộ nói hết cho Rennes Kerman.

Rennes Kerman vừa nghe, sắc mặt vừa biến hóa kịch liệt.

“Thật sự hắn nói nếu không tìm được ngựa, sẽ cam nguyện bị chém đầu cùng ta?”

“Đương nhiên, hắn đã nói trước mặt quốc vương đó.”

Lúc công tước Hamilton nói, quốc vương ở bên cạnh cũng gật đầu kiên quyết, chứng minh công tước Hamilton không hề nói xạo.

“Sao hắn lại ngu như thế chứ?” Rennes Kerman không dám tin mà thì thào tự nói.

“Bây giờ, ngươi còn hoài nghi hắn đã trộm ngựa nữa không? Nếu như hắn trộm ngựa với mục đích đuổi ngươi ra khỏi lâu đài, vậy thì hắn cần gì chạy đến vương cung hứa sẽ tìm được ngựa cứu ngươi đây? Người trong vương tộc bọn ta đương nhiên không ngu đi làm chuyện thiếu suy nghĩ như vậy đâu.” Quốc vương bệ hạ hừ một tiếng: “Rennes Kerman, anh họ của ta là một mỹ nam quyền lực cao quý, vậy mà hắn vì ngươi ngay cả tính mạng mình cùng tất cả kim ngân châu báu trong lâu đài công tước cũng không thèm để ý đến nữa, nếu như ngươi dám không quý trọng hắn, bổn vương sẽ chém cái đầu của ngươi vứt cho chó gặm.”

Rennes Kerman giờ phút này không nghe thấy quốc vương nói gì cả, bởi vì trái tim hắn đã hoàn toàn bị con ngựa cái nhỏ đáng yêu chiếm cứ hết rồi.

Con ngựa cái nhỏ không hề phản bội hắn, lại còn đứng trước mặt quốc vương vì hắn mà cầu xin, nguyện ý dùng cả tính mạng ra mạo hiểm, nguyện ý đổi tất cả trân bảo quý giá trong lâu đài vì hắn, tất cả điều này nói lên cái gì?

Trời ạ!

Vậy mà mình lại còn nghĩ oan uổng cho hắn!

“Mật thám nói cho chúng ta biết, công tước Wayne chẳng phân biệt ngày đêm đi tìm ngựa, lại còn thương tâm quá độ, lúc nào cũng tự trách bản thân, thống khổ vì ngươi bị bắt giam, ngày hôm qua đã chịu không được mà ngất xỉu hôn mê.” Công tước Hamilton liếc bạn tốt một cái.

Rennes Kerman gần như mất hết hô hấp.

Hắn thống hận bản thân ngu xuẩn, khi bị bắt, tiếng khóc kêu thê thảm của công tước Wayne truyền vào lỗ tai, vậy mà hắn đã vô tâm tổn thương hắn.

Công tước đại nhân, nước mắt của ngươi, giữ lại mà lừa gạt tên ngu tiếp theo đi.

Câu nói này vô tình đến nhường nào…

Đối mặt với nước mắt trong suốt trân quý của Wayne, từng giọt đã vì ngươi mà chảy xuống, sao ngươi có thể vô tình đến vậy?

Rennes Kerman, ngươi thật sự rất đáng chết!

Lúc này, Rennes Kerman hận không thể dùng roi ngựa hung hăng quất cho bản thân một trận.

“Con ngựa — à, công tước Wayne của ta… giờ hắn đang ở đâu? Ta muốn gặp hắn ngay lập tức.”

“Chắc hắn vẫn đang ở trong lâu đài mà đau khổ không ngừng, còn nữa, ngoài cửa cung ta đã chuẩn bị cho ngươi một con ngựa tốt…”

Công tước Hamilton còn chưa nói xong, bóng dáng của Rennes Kerman đã biến mất ngoài cửa.

“Xem ra hắn vẫn còn quan tâm anh họ ta lắm.”

“Đương nhiên, Rennes Kerman dù sao cũng là một nam nhân tốt, Công tước Wayne thật có phúc.”

“Hừ, người có phúc phải là Rennes Kerman mới đúng. Anh họ của ta là người mà ai gặp cũng thích, hoa gặp hoa nở, không biết Rennes Kerman có vận chó gì mà trộm được trái tim anh họ ta. Ngươi không tán thành ý kiến của bổn vương sao?”

“A, tình yêu à, ngươi nói gì ta cũng tán thành hết, chỉ cần ngươi đêm nay ngoan ngoãn thôi.” Công tước Hamilton nhẹ nhàng hôn lên vành tai của quốc vương.

“Ta… có tối nào mà ta không ngoan chứ?” Quốc vương đỏ mặt ủy khuất.

“Ngày hôm trước đâu có ngoan.”

“Nhưng cái tư thế đó khó quá à…”

“Thân làm quốc vương bệ hạ, sao lại sợ khó khăn đến vậy? Coi bộ phải bị trừng phạt mới được.”

“Cái gì? Lại trừng phạt sao? Cái mông đáng thương của ta sớm muộn gì cũng bị ngươi tách thành mấy mảnh mất thôi.”

“Vậy sao? Để ta xem, ừm, hình như càng lúc càng cong rồi.”

“A a a a! Hamilton, cái tay dê xồm của ngươi đang để vào đâu đó hả… đừng…. ư ư….”

Sau khi tiếng rên rỉ mê người vang lên, quốc vương cùng Hamilton đều hoàn toàn quăng công tước Wayne đáng thương và Rennes Kerman ra khỏi đầu…
Bình Luận (0)
Comment