Lang Gia Bảng

Chương 34

Trác Đỉnh Phong ngơ ngác đưa ánh mắt nhìn vị Mai lang Giang Tả này, run run nói: “Xin tiên sinh chỉ giáo.”

“Bởi vì hắn không thể đánh cược. Hắn không thể để một người có thù giết con với mình nắm được bí mật trí mạng của mình. Trước kia ngài cho rằng ngài và hắn hợp tác với nhau, nhưng bây giờ ngài đã biết rõ hắn chỉ lợi dụng ngài, thậm chí cả việc thành thân của con cái cũng chỉ là một thủ đoạn của hắn mà thôi. Giữa ngài và hắn đã không còn có bất cứ sự tín nhiệm nào nữa rồi.”

Lúc nói những lời này, ánh mắt Mai Trường Tô thoáng nhìn khuôn mặt trắng bệch của Trác Thanh Diêu rồi than một tiếng: “Đáng buồn, mặc dù hôn sự này là thủ đoạn của Tạ Ngọc nhưng lại là lương duyên thật sự đối với Trác công tử và Tạ tiểu thư... Có điều, Tạ tiểu thư dù sao cũng là thê tử của Trác công tử, con của Tạ tiểu thư cũng là con của Trác công tử. Chỉ cần mọi người đều có thể thoát nạn thì chưa chắc mọi chuyện đã đi vào tuyệt lộ.”

Trác Thanh Diêu dùng tay che miệng, ho dữ dội một hồi, sau đó lau vết máu trên khóe môi, nặng nề nhắm mắt lại

“Tô tiên sinh.” Sắc mặt chán nản, Trác Đỉnh Phong bám vai con trai, nhỏ giọng nói. “Ta biết vì sao hôm nay tiên sinh lại giúp đỡ ta... Nhưng vì cái gọi là đại nghĩa phò tá Thái tử, ta đã đi nhầm một bước nên mới có đại nạn hôm nay, ta thật sự không muốn lún sâu hơn nữa...”

Mai Trường Tô chậm rãi gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng. “Thì ra Trác trang chủ cho rằng mình còn có thể bứt ra, đúng là đáng mừng.”

Trác Đỉnh Phong ngẩn ngơ, do dự nhìn thê nhi rất lâu rồi chán nản cúi đầu. “Ta là gia chủ, chính ta đã dẫn họ đi sai đường…”

“Trang chủ cũng biết rõ...” Mai Trường Tô hờ hững nói. “Bây giờ ngài đã biết chuyện năm đó Tạ Ngọc giết con mình, trừ phi ngài chết, nếu không cho dù ngài có thề với Tạ Ngọc là mình bỏ qua chuyện này thì Tạ Ngọc cũng chưa chắc đã tin. Giờ đây hai nhà Trác Tạ đã như nước với lửa, Tạ Ngọc tuyệt đối sẽ không buông tha cho nhà họ Trác. Muốn bảo vệ người nhà, ngài chỉ còn cách đánh đổ Tạ Ngọc. Chỉ có điều như vậy thì trang chủ…”

Mai Trường Tô không nói nốt nửa câu sau nhưng Trác Đỉnh Phong cũng hiểu được ý chàng.

Muốn đánh đổ Tạ Ngọc thì sẽ phải vạch trần một số bí mật, mà chính ông ta cũng là một trong những người tham dự, cho dù có công tố cáo thì cũng không thể hoàn toàn miễn tội.

“Tô tiên sinh, nếu tiên sinh có thể bảo toàn cho Trác gia, có thể giúp chúng ta được nuôi dưỡng đứa con chưa ra đời của Diêu Nhi thì ta sẽ có cách báo đáp...” Trác Đỉnh Phong chậm rãi nói, ngữ điệu hết sức bi thương. “Dù tội nghiệp lớn thế nào thì cũng để một mình ta gánh vác…”

“Cha...” Trác Thanh Diêu như bị xúc động, mở choàng mắt ra, đau khổ kêu một tiếng.

“Con không cần nói gì nữa...” Trác Đỉnh Phong giơ tay lên, chần chừ một lát rồi cuối cùng vẫn đặt xuống đầu Trác Thanh Diêu, khẽ vuốt. “Con là con trưởng, con còn phải chăm sóc mẫu thân và muội muội, hiểu chưa?”

Trác Thanh Diêu mím chặt miệng nhưng môi vẫn run rẩy, hồi lâu sau mới nói: “Nhưng cha... Khởi Nhi cũng là người vô tội, nàng ấy không biết gì cả...”

“Nếu nó có thể bỏ qua thù mới oán cũ giữa hai nhà, vẫn sẵn lòng làm thê tử của con thì ta và mẫu thân con đều sẽ đối xử tử tế với nó. Nhưng nếu nó không muốn... thì Diêu Nhi, con có thể làm gì được?”

Nghe đến đây, Trác Thanh Diêu còn có thể cắn răng nhẫn nhịn, nhưng Trác Thanh Di đột nhiên lại lớn tiếng òa khóc.

“Là ta đã sai từ đầu nên mới làm liên lụy đến người nhà...” Trác Đỉnh Phong nhìn con gái, nhẹ nhàng kéo Trác Thanh Di vào lòng, hai hàng nước mắt chảy xuống.

Tiêu Cảnh Duệ ngồi xa xa, không nghe rõ nội dung cuộc đối thoại của họ nhưng hai mắt cũng lấp lánh nước.

Mai Trường Tô nhìn hắn một cái rồi đứng dậy, nói: “Những chuyện này để sau nói tiếp. Lửa đã sắp cháy đến đây rồi, mọi người đi ra phía sau tránh đi.”

Mọi người nghe lời đứng dậy, đi ra cửa sau, Tiêu Cảnh Duệ vẫn cúi đầu không nói, lúc Vũ Văn Niệm và Ngôn Dự Tân kéo hắn, hắn mới lặng lẽ đi theo, dường như đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Hành lang phía sau Lâm Linh các còn có một cây cầu bằng gỗ kéo dài hơn mười trượng về phía giữa hồ, cuối cây cầu là một ngôi đình nhỏ.

Mai Trường Tô bảo Mông Chí liên thủ với Hạ Đông đánh gãy một đoạn cầu để ngăn thế lửa. Mọi người chen chúc trong đình, tạm thời an toàn.

“Ta quên là sau Lâm Linh các còn có một ngôi đình giữa hồ!” Ngôn Dự Tân vỗ đầu. “Thế này thì lửa không lan ra đây được, vậy vì sao Tô huynh lại hỏi bọn ta có biết bơi không?”

Hạ Đông đưa tay véo má hắn, quát lên: “Cầu đã gãy rồi, lúc về ngươi không cần bơi à? Hồ này nông như vậy, lẽ nào phải đào sâu hơn để đưa thuyền tới đón ngươi?”

Mai Trường Tô không để ý đến hai người này, chỉ chăm chú nhìn bờ hồ đối diện.

Trong bóng đêm đen kịt, không biết đang có những yêu ma quỷ quái gì ẩn nấp.

Đến lúc này, thất bại của Tạ Ngọc đã không thể tránh khỏi. Có những lỗi lầm trong quá khứ thì mới có quả báo hiện tại, chỉ thương những người trẻ tuổi vô tội bị liên lụy vì chuyện này.

Lương duyên của Tạ Bật và Trác Thanh Di đã khó thành, gia nghiệp nhà họ Trác cũng suy tàn. Trác Thanh Diêu và Tạ Khởi phu thê mỗi người một ngả, hài nhi sinh ra không có đủ cha mẹ, còn Cảnh Duệ...

Cảnh Duệ...

Mai Trường Tô nén tiếng thở dài, không muốn suy nghĩ nhiều hơn nữa.

Tiếng sóng nhẹ vẫn đều đặn vang lên bốn phía, cách một khoảng nước cạn, ngọn lửa bên kia dường như trở nên vô cùng xa xôi.

Những người mới thoát thân từ cuộc huyết chiến đẫm máu đột nhiên yên lặng, tinh thần buông lỏng, cảm thấy khung cảnh xung quanh yên lĩnh đến đáng sợ, giống như có một bàn tay vô hình đã lật tung những ớn lạnh sâu nhất dưới đáy lòng, cũng đánh thức những đau đớn vừa rồi bị trận kịch chiến lấn át.

Sau một khoảng tĩnh lặng thật lâu, Ngôn Dự Tân đột nhiên đứng dậy, nói: “Mọi người nhìn kìa, tình hình trên bờ hình như có thay đổi...”

Bờ hồ xung quanh Lâm Linh các uốn lượn, khoảng cách từ ngôi đình nhỏ đến bờ cũng không đồng đều. Quanh hồ có những nơi trồng dương liễu, có những nơi thì chỉ có hoa cỏ. Trong đêm khuya nhìn vào bờ chỉ có thể thấy những hình khối hoặc đen hoặc xám, giữa những hình khối này có bóng người lộn xộn, người thị lực kém thì hoàn toàn không thể nhìn thấy gì.

“Đó là viện binh, bọn họ chạy tới chạy lui...” Ngôn Dự Tân cố gắng nheo mắt để nhìn cho rõ hơn.

Mọi người yên lặng một lúc lâu, sau đó Mông Chí ho một tiếng, nói: “Theo ta thấy thì có vẻ giống như Tạ Ngọc đã điều một số cung thủ từ tuần phòng doanh đến đây...”

Hạ Đông véo má Ngôn Dự Tân, Ngôn Dự Tân muốn tránh nhưng vì không gian quá chật hẹp nên không thể tránh được.

“Tiểu Tân, ta không ngờ ngươi còn bị quáng gà. Ban ngày ngươi tinh mắt lắm cơ mà?” Nữ Huyền Kính sứ nhướng mày chế nhạo.

“Ngươi mới...” Ngôn Dự Tân vừa định cãi lại, cảm giác đau đớn trên má nhắc nhở hắn người nói là Hạ Đông tỷ tỷ, không thể phản kháng, đành phải ấm ức phân trần: “Chẳng qua đến tối thị lực của đệ kém hơn một chút thôi, làm gì đã đến mức quáng gà.”

“Tạ Ngọc đã bị dồn đến bước đường cùng rồi, xem ra áp lực ngoài cửa hầu phủ rất lớn. Có điều hắn chó cùng dứt giậu, mặc dù từ bờ đến đây cũng khá xa nhưng khoảng cách từ đoạn bờ gần nhất đến đây vẫn nằm trong tầm bắn, các vị không được khinh thường.” Mai Trường Tô nhắc nhở.

“Tô tiên sinh yên tâm.” Mông Chí cười, nói. “Đây chỉ là sự vùng vẫy cuối cùng của Tạ Ngọc. Bắn tên từ khoảng cách này thì tốc độ đã giảm đi nhiều, người bị thương và nữ nhân lui về phía sau, mấy người chúng ta chống đỡ một giờ nửa khắc cũng không thành vấn đề... Ơ, Hạ đại nhân đi đâu đây?”

“Chẳng phải đại thống lĩnh nói nữ nhân lui lại phía sau hay sao?” Hạ Đông liếc nhìn ông ta. “Chẳng lẽ ta không phải nữ nhân?”

Mặc dù nói như vậy nhưng nàng ta cũng chỉ vui đùa một chút rồi lại đứng dậy, đi tới chặn ở phía đông nam đình.

Ngôn Dự Tân lẩm bẩm một câu: “Vốn cũng không giống nữ nhân cho lắm”, rồi cũng đứng ra phía trước.

Mọi người trong đình nhanh chóng xếp thành hình quạt hai lớp, bên trong là Mai Trường Tô không có võ công hộ thân và cả nhà họ Trác đều đã bị thương. Bên ngoài thì có Mông Chí, Hạ Đông, Nhạc Tú Trạch, Ngôn Dự Tân, Tiêu Cảnh Duệ và Phi Lưu. Vũ Văn Niệm và Cung Vũ vốn cũng muốn chen ra bên ngoài nhưng vì không còn chỗ đứng nên lại bị các nam tử đẩy vào trong.

Hạ Đông không khỏi cười khanh khách. “Các ngươi đúng là biết thương hoa tiếc ngọc...”

Còn chưa nói xong, loạt tên đầu tiên đã bắn tới, tốc độ nhanh hơn, mật độ cũng dày hơn so với tưởng tượng ban đầu. Những người đứng vòng ngoài đều tập trung đối phó, không dám khinh thường, lúc ra tay đều vận chân khí.

Đám lính nỏ trên bờ đều được huấn luyện kĩ càng, hết loạt này tới loạt khác thay nhau bắn, mưa tên đầy trời, liên tiếp không ngừng, dường như không hề có khoảng trống.

Sau đó Ngôn Dự Tân vì nội lực yếu kém đã toát mồ hôi ướt đẫm áo gấm, trong lúc đổi hơi đã để lọt hai mũi tên, may mắn có Tiêu Cảnh Duệ bên cạnh vung kiếm gạt giúp rồi tiện tay đẩy hắn về phía sau. Cung Vũ lập tức giật binh khí trên tay hắn, tiến lên thay thế.

Mai Trường Tô đỡ Ngôn Dự Tân ngồi xuống bên cạnh mình, dặn dò: “Ngươi mau điều tức một chút, vận khí hai vòng rồi dồn khí vào đan điền, nhất định không được để chân khí tản ra. Thể chất của ngươi vốn không tốt, nếu không điều tức cho tốt thì sẽ tạo thành nội thương.”

Ngôn Dự Tân nghe lời nhắm mắt lại, gạt mọi tạp niệm, lẳng lặng điều chỉnh khí tức. Lúc đầu tinh thần còn phân tán nhưng sau đó đã dần dần tập trung, tất cả những tiềng huyên náo đều bị gạt bỏ ngoài tai, chăm chú vận chuyển một luồng khí tức thấm vào gân mạch trong thân thể, cuối cùng dồn vào đan điền, từ từ đánh tan cảm giác đau đớn trong nội phủ.

Sau khi điều tức, hắn mở mắt ra và không khỏi giật nảy mình.

Chỉ thấy mưa tên đã dừng lại, mọi người cũng nhìn về một hướng trên bờ với vẻ mặt nặng nề, nhưng hắn nhìn theo lại hoàn toàn không thấy rõ có chuyện gì, vì vậy lập tức kéo tay áo Tiêu Cảnh Duệ hỏi theo thói quen: “Cảnh Duệ, trên bờ xảy ra chuyện gì thế?”

Nói xong đột nhiên nhớ ra tâm tình Tiêu Cảnh Duệ lúc này đang không bình thường, hắn vội quay sang nhìn Tiêu Cảnh Duệ, quả nhiên thấy sắc mặt gã hảo bằng hữu trắng bệch như tờ giấy. Đang định an ủi một câu, Tiêu Cảnh Duệ đột nhiên gạt tay hắn ra, tung người nhảy xuống hồ, nhanh chóng bơi vào bờ.

“Này...” Ngôn Dự Tân không kịp giữ lại, sốt ruột giậm chân một cái.

Hạ Đông ở bên cạnh thở dài.“Chúng ta cũng bơi vào thôi.”

Nàng ta mới nói được nửa câu thì Vũ Văn Niệm đã nhảy xuống nước bơi theo sau Tiêu Cảnh Duệ, những người còn lại cũng kết đội bảo vệ lẫn nhau cùng bơi vào bờ.

Nước hồ tháng Tư dù không còn lạnh giá nhưng cũng không hề ấm áp, mọi người ướt sũng lên bờ, bị gió thổi lại càng thêm lạnh.

Mông Chí liên tục quay lại nhìn về phía Mai Trường Tô, Mai Trường Tô biết Mông Chí lo cho mình, nhỏ giọng nói một câu: “Không sao đâu, ta uống thuốc rồi.”

Kỳ thực lúc này, những người tụ tập bên hồ cũng không quá đông.

Binh lính trong phủ Ninh Quốc hầu và phủ Dự vương giằng co, đều đã lùi lại bên kia lối đi.

Hạ Xuân và Ngôn Khuyết quả nhiên đều chạy tới, lúc mọi người nhảy xuống nước thì hai người bọn họ đã đứng chờ trên bờ.

Chỉ có điều hai người này đều trầm tĩnh, Hạ Xuân quan sát sư muội một lát, không nói gì. Ngôn Khuyết cũng chỉ hỏi một câu: “Không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì.” Ngôn Dự Tân không hề băn khoăn khi thấy phụ thân chỉ hỏi một câu đơn giản như vậy, huống hồ lúc này hắn đã thấy rõ tình hình trên bờ, toàn bộ sức chú ý đều bị cảnh tượng bên kia thu hút.

Bên cạnh hòn giả sơn ven hồ, Tạ Ngọc sắc mặt xanh mét, môi trắng bệch, con ngươi bình thường vẫn đen láy lúc này lại trở nên xám xịt. Dự vương chắp tay đứng cách hắn bảy, tám bước, mặc dù vẻ mặt rất nghiêm túc nhưng không biết tại sao sự đắc ý vẫn không thể che giấu được.

Ánh mắt của hai người này đều đang tập trung quan sát cùng một chỗ.

Tạ Ngọc dịu dàng vuốt tóc bà, xoay người đi trước ra khỏi hòn giả sơn, bước chân vững vàng tới trước mặt Dự vương, ánh mắt thoáng nhìn những người nhà họ Trác nhưng không hề dừng lại. “Điện hạ muốn mời người nào đến phủ làm khách thì cứ việc mời đi. Lúc này đêm tối gió mạnh, điện hạ cũng không mời mà đến, cho nên Tạ Ngọc tiếp đón không chu đáo chắc điện hạ cũng sẽ không trách móc.”

Thái độ của hắn đã bình tĩnh trở lại khiến Dự vương không khỏi lo lắng trong lòng.

Mai Trường Tô ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Tòa viện người nhà họ Trác ở đã cháy rồi, điện hạ phải hành động nhanh lên.”

Dự vương bừng tỉnh, lập tức gọi một tên thuộc hạ tới, nhỏ giọng dặn dò hắn cầm vương phù đi ngay trong đêm đến Phần Tá niêm phong Thiên Tuyền sơn trang, không được để bất kỳ ai đến gần.

Sau đó hắn “hừ” một tiếng, nói hai chữ “cáo từ” rồi ra hiệu cho thủ hạ bảo vệ người nhà họ Trác đi ra ngoài.

Trác phu nhân vẫn còn lo lắng cho Tiêu Cảnh Duệ, quay lại nhìn hắn, hình như muốn nói thêm mấy lời.

Lúc này trưởng công chúa cũng đi tới, vẻ mặt mệt mỏi, dựa vào cánh tay con trai, nhỏ giọng dặn hắn đi cùng mình đến phủ công chúa ở vài ngày.

Tiêu Cảnh Duệ cúi đầu nghe lời, lại quỳ xuống dập đầu ba cái với phu thê Trác Đỉnh Phong, không nói lời nào, khiến Trác phu nhân nước mắt như mưa, khóc đến mức gần như nghẹn họng.

Trác Đỉnh Phong nắm cánh tay thê tử, đỡ bà xoay người đi mấy bước, trong lòng ngày càng đau đớn, cuối cùng không nhịn được dừng lại, quay đầu, ngữ điệu bi thương: “Cảnh Duệ, con lại đây, ta nói với con mấy lời...”

Tiêu Cảnh Duệ đứng yên một lát rồi mới chậm rãi đi tới.

Rõ ràng trước mặt là người cha đã thương yêu mình hơn hai mươi năm, vậy mà lúc này hắn lại khó mà nhìn thẳng vào mắt ông, đành phải đưa ánh mắt nhìn ra sau vai Trác Đỉnh Phong.

“Cảnh Duệ.” Trác Đỉnh Phong nặng nề đặt một tay lên vai Tiêu Cảnh Duệ. “Ta biết tính con giỏi chịu đựng, nhưng chuyện gì cần phát tiết ra thì con đừng cố chịu đựng. Mẹ con và ta đều không phải người không rõ lý lẽ, chuyện năm đó dù sao cũng không thể đổ lên đầu con được, con không cần làm khổ chính mình...”

Chữ “mình” còn chưa nói ra, đồng tử Tiêu Cảnh Duệ đột nhiên co lại, hắn lật tay nắm cánh tay Trác Đỉnh Phong đang đặt trên vai mình, thuận thế đẩy mạnh sang bên cạnh.

Trong tiếng kêu kinh hãi của mọi người, một kẻ trong đám thủ hạ của Dự vương đang vây quanh bốn phía người nhà họ Trác đột nhiên lao tới, mũi đao sáng như tuyết đâm thẳng vào sau lưng Trác Đỉnh Phong. Cho dù Tiêu Cảnh Duệ đã kịp thời đẩy ra nhưng lưỡi đao vẫn rạch đứt lưng áo ông ta, có thể thấy thích khách ra tay nhanh đến mức nào.

Tuy nhiên, sau khi Tiêu Cảnh Duệ phát lực đẩy Trác Đỉnh Phong thì chính mình lại không còn thời gian phản ứng và né tránh, mũi đao đâm thẳng vào bụng hắn, lúc rút ra vẽ thành một hình cung trên không cùng với máu me tung tóe.

Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong chớp mắt, mấy đại cao thủ đều không kịp cứu viện. Nếu lúc đó Tiêu Cảnh Duệ không cố gắng né tránh ánh mắt Trác Đỉnh Phong mà nhìn ra sau lưng ông thì chỉ e cũng không thể nhanh chóng đẩy ông ra như vậy.

Thích khách một đòn thất thủ, biết rõ không còn cơ hội khác nên lập tức xoay tay lại vuốt lưỡi đao ngang cổ, người chưa ngã xuống đất đã tắt thở.

Hạ Đông đứng gần đó nhất lao tới xem xét cũng chỉ có thể cau mày, lắc đầu.

“Cảnh Duệ! Cảnh Duệ!” Trác Đỉnh Phong ôm chặt lấy thân thể mềm nhũn trong lòng, ngón tay nhanh chóng phong bế mấy đại huyệt trên người hắn, ngăn chặn dòng máu chảy ra như suối từ vết thương trên bụng Tiêu Cảnh Duệ.

Lúc này trưởng công chúa và Trác phu nhân đều khóc thất thanh lao tới. Ngôn Dự Tân luống cuống tay chân lục lọi trong áo, muốn tìm bình hộ tâm đan vừa rồi tiện tay giấu trong người, nhưng trong lúc nóng lòng lại tìm mãi không thấy đâu.

Mai Trường Tô cũng nhanh chóng đi tới, cúi xuống xem xét thương thế của Tiêu Cảnh Duệ, thấy dù vết thương rất sâu nhưng lại may mắn không trúng chỗ hiểm, có viên hộ tâm đan đã uống tối nay bảo vệ tâm mạch nên tính mạng Tiêu Cảnh Duệ không gặp nguy hiểm, chàng mới yên lòng hơn một chút, lấy kim sang dược ra cho Trác phu nhân băng bó vết thương.
Bình Luận (0)
Comment