Lang Gia Bảng

Chương 44

Gió tuyết liên miên đột nhiên ngừng đúng ngày Hai tám tháng Chạp, bầu trời sáng bừng, ánh nắng tươi vàng, thoạt nhìn có vẻ rất ấm áp.

Nhưng trải qua một đêm trời quang, kinh thành đọng tuyết rất dày lại trở nên khô lạnh hơn. Hít một hơi khí lạnh, thở ra một làn hơi trắng, cảm giác băng lạnh chạy dọc khoang mũi vào trong cơ thể dường như khiến lục phủ ngũ tạng đều sắp đông cứng.

Thời tiết lạnh lẽo như thế, lại chỉ còn hai ngày nữa là đến năm mới, cho nên những người không có việc phải ra ngoài đều ru rú ở trong nhà hưởng thụ lò lửa ấm áp và đồ ăn nóng hổi. Cũng vì vậy mà những người lúc này không thể không bôn ba bên ngoài cũng trở nên vất vả và đơn độc hơn nhiều.

Sáng sớm, các quan binh tuần phòng doanh đã mở bốn cổng thành bốn phía đúng thời gian quy định. Mỗi cổng thành có bốn người trực ca, chia nhau đứng đúng vị trí dưới lầu cổng để giám sát dòng người ra vào thành.

Trong thời gian Tạ Ngọc nắm quyền, tuần phòng doanh vốn đã có tác phong rất tốt, bây giờ Tĩnh vương trị quản còn nghiêm hơn, không người nào dám thờ ơ, cho nên ngày càng nghiêm túc, mặc dù đứng một lúc hai chân sẽ bắt đầu đau nhức vì lạnh nhưng bốn người trực không hề đi lại hay cử động cho bớt lạnh.

Buổi sáng mùa đông rất vắng vẻ, đặc biệt là cổng thành phía tây, đi đến nơi rừng sâu nước độc thì chỉ có mấy người ra ngoài chứ không hề có ai đi vào.

Đến khi mặt trời đã lên cao mới dần có chút hơi người, các tiểu thương mở quầy kiếm sống bên cạnh cổng thành cũng lần lượt đi ra, uể oải rao hàng mời những người khách thưa thớt đi qua trước quầy.

Lại non nửa canh giờ trôi qua, đường chân trời ngoài thành lờ mờ xuất hiện một vệt đen đang tiến dần về phía cổng thanh.

"Đó là đội buôn?” Một lính gác rướn cổ lên nhìn hồi lâu. "Đội ngũ dài thật, đúng là hiếm thấy."

“Ngươi mới tới nên không biết." Bên cạnh hắn là một lính cũ, người này lập tức nói tiếp: "Đó là đội buôn dược liệu. Phía tây Đại Lương chúng ta trừ vài ba châu thì phần lớn đều là cao nguyên lạnh giá, lam sơn chướng khí, nhưng những nơi như vậy lại có nhiều dược liệu quý. Cậu ta có một hiệu thuốc, ông ấy nói các loại dược liệu tốt nhất đều được đưa về từ phía tây, cho nên thường có đội buôn đi qua cổng thành tây của chúng ta. Có điều ngày kia đã là Ba mươi rồi, hôm nay đội buôn này mới về đến đây, đúng là vất vả..?”

Trong lúc hai người nói chuyện thì đội ngũ đã tiến đến gần hơn, dần thấy rõ được xe ngựa và trang phục của đoàn người.

"Sao ta thấy không giống đội buôn nhỉ?" Tên lính mới chăm chú nhìn hồi lâu, cuối cùng không kìm được nói. "Đội buôn thì không có quan binh hộ tống đúng không?"

Lúc này gã lính cũ cũng nhận ra sự khác thường, xuýt xoa mấy tiếng, nói với vẻ hơi bất ngờ: "Không phải đội buôn thật, ở giữa chỉ có một chiếc xe, hình như không phải vận chuyển dược liệu mà giống như là... xe tù!"

Khi hắn đưa ra kết luận với giọng khẳng định thì mấy tên lính gác còn lại cũng đã nhìn thấy rõ.

Đang quanh co đi tới cổng thành là một đội ngũ áp tải tù nhân. Tuy nhiên, khác với các đội áp tải tù nhân bình thường là các quan binh áp tải ít nhất có hơn ba trăm người, còn xe tù được áp tải thì chỉ có một chiếc.

Rốt cuộc là tù nhân quan trọng nào mà phải điều động nhiều binh lực đề phòng nghiêm ngặt như vậy? Chẳng lẽ còn có người dám chặn xe tù của quan phủ hay sao?

Trước ánh mắt tò mò của lính gác cổng thành, đội ngũ thật dài đó cuối cùng cũng đi tới bên dưới lầu thành.

Khác những quan binh áp tải mặc giáp, cầm vũ khí trong đội ngũ, người đàn ông đi đầu có vẻ là chỉ huy lại chỉ mặc một bộ y phục hằng ngày.

Người này cưỡi một con ngựa to khỏe màu xám, dáng người cao ráo, cân đối, trên đầu dù búi tóc nhưng mấy lọn tóc vẫn buông xuống hai vai, hai bên tóc mai đều có một lọn tóc bạc bó vào búi tóc được cố định bằng một vòng ngọc trên đỉnh đầu.

Lại nhìn tướng mạo hắn, gương mặt tuấn tú, tuy đã bắt đầu có nếp nhăn nhưng vẫn khó đoán tuổi, thoạt nhìn vẻ ngoài cũng khó phân biệt là nam hay nữ, trong đôi mắt xếch lúc nào cũng toát ra vẻ lạnh lẽo.

“A…” Đám lính cũ đều đã đoán ra người tới là ai, tất cả liền cúi đầu, khom lưng thi lễ.

Gã lính mới không rõ tình hình, nhung nghĩ bụng có thể dẫn đầu một đội ngũ áp tải lớn như vậy thì nam nhân đó nhất định phải là quan to nên cũng vội vàng thi lễ.

Chính giữa đội ngũ là chiếc xe tù đó, mặc dù trông chẳng khác gì những chiếc xe tù thông thường nhưng nhìn kĩ thì cũi giam trên chiếc xe này lại được đúc bằng thép, mỗi cây thép to bằng nửa bàn tay, những điểm nối đều được hàn cực chắc.

Phạm nhân trên xe ngồi cuộn tròn trong góc, bị xiềng xích nặng nề chằng tứ chi, mái tóc đen rối bù che khuất khuôn mặt, không nhìn rõ tướng mạo. Từ tư thế ngồi và những chỗ băng bó trên người hắn có thể thấy được bắp đùi trái của hắn bị thương không nhẹ, không biết có phải vì giao thủ với quan binh khi bị bắt hay không.

Tường thành Kim Lăng rất dày, lầu thành đương nhiên cũng rất sâu, nhưng sau khi chậm rãi thúc ngựa đi vào bóng tối dưới lầu thành, gã nam nhân đi đầu kia lại ghìm cương cho ngựa dừng lại.

Các binh sĩ tuần phòng doanh thủ thành không dám hỏi tại sao, chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn.

Một lát sau, nam nhân đó lạnh lùng cười hai tiếng, đột nhiên cao giọng nói: "Bọn ta đã sắp vào thành rồi, một khi vào kinh thì không còn cơ hội nữa, có cần thử một lần nữa hay không'?"

Câu này không đâu vào đâu, những người nghe thấy đều không hiểu ra sao. Có điều đám lính gác lại không có nhiều thời gian để ngơ ngác, chỉ sau một lát yên lặng, sát khí lập tức tràn ngập, khoảng năm mươi gã nam nhân khỏe mạnh lao từ trong rừng cây bên ngoài cổng thành ra, tất cả đều cầm trường đao lao thẳng tới đội áp tải.

Cùng lúc đó, đám ngưòi bán hàng rong bên lối đi chính ra cổng thành cũng nhanh chóng lấy vũ khí đã được giấu kín ra, lập tức xếp thành đội hình, trong đó có ba, bốn người chủ công, những người còn lại vu hồi đánh thẳng tới nam nhân đi đầu và xe tù phía sau, hình như định ngăn cản hắn.

Đôi đồng tử của gã nam nhân trên lưng ngựa hơi co lại, đưa tay rút vũ khí ra. Vũ khí của hắn là một thanh đao cong kiểu của người Hồ, hắn chỉ tiện tay vuốt một đường rất đơn giản, ánh sáng và kình khí đã quét thẳng tới đám người trước mặt. Những người tấn công bất kể ở góc độ nào đều cảm thấy mũi đao đang đâm vào mình, chỉ có một người mặc áo đỏ trong đó vẫn không thay đổi phương hướng như thể không hề phát hiện ra, khi ánh đao đến gần mới đột nhiên lắc mình, thoáng cái đã xuất hiện ở một vị trí khác.

Nam nhân đi đầu "ơ" một tiếng, dường như rất bất ngờ, sắc mặt nghiêm túc không dám khinh thường, thế đao thu lại rồi đổi hướng, ứng biến cực nhanh, trong chớp mắt đã giao thủ mấy chiêu với người nọ.

Trong những người cùng với người áo đỏ tấn công nam nhân đi đầu hình như có một người là người chỉ huy hành động này. Thấy người áo đỏ đã chặn được nam nhân đi đầu, hơn nữa còn không rơi xuống thế hạ phong, người này lập tức kêu lên mấy tiếng, dẫn theo những người tấn công từ trong thành ra đồng loạt lao về phía xe tù, cùng đám đồng bọn ngoài thành giáp công các quan binh áp tải.

Ba trăm quan binh áp tải xe tù tuy số lượng đông đảo nhưng chỉ là binh sĩ thông thường, sức chiến đấu rõ ràng kém xa những khách giang hồ có võ công này, bây giờ hỗn loạn lại càng không còn thế trận. Trừ mười mấy tên lính tinh nhuệ xung quanh xe tù vẫn kiên trì chống cự, những người khác sớm đã bị tách ra, hoàn toàn không phát huy được ưu thế đông người. Chẳng bao lâu sau đã có hai người xông tới được bên cạnh xe tù, đáng tiếc cũi giam quá chắc, bọn chúng chặt chém đến mức quằn cả lưỡi đao mà vẫn không phá được cũi giam, chỉ có thể tìm cách cướp cả chiếc xe đi.

Không biết là vì có người đến cứu hay vì nguyên nhân nào khác mà phạm nhân trong xe tù trở nên cực kì kích động, hắn cố gắng kéo gông xích trên ngưòi đến lắc chấn song cũi, miệng kêu không ngừng nhưng lại không nói được rõ ràng, hình như đã bị nhét giẻ vào miệng.

Do vẻ kích động của hắn quả thật rất khác thường nên người chỉ huy cướp tù đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lập tức quát to một tiếng: "Rút! Toàn bộ rút lui!"

Hắn còn chưa nói xong, trên mặt nam nhân dẫn đầu đã để lộ một nụ cười lạnh.

Cùng với khí lạnh từ nụ cười của hắn là hơi thở của cái chết phát ra từ gần trăm tay cung cứng đột nhiên xuất hiện trên đỉnh tường thành.

Xe tù đang dừng lại cách mấy trượng bên ngoài cổng thành, ngoài mấy người đang ở bên dưới lầu thành thì gần như tất cả những người đến cướp tù đều nằm trong tầm bắn của các cung thủ trên tường thành.

Mặc dù nhận được mệnh lệnh rút lui trong nháy mắt, đám ngưòi đã lập tức ngừng tấn công và chạy đi với tốc độ cao nhất, nhưng chân người sao có thể nhanh hơn tên nhọn? Chỉ trong chớp mắt, tiếng xé gió và tiếng kêu thảm đồng loạt vang lên, bên ngoài cổng kinh thành phía tây đã xuất hiện một cuộc tàn sát.

Cho dù là người giang hồ có võ công nhưng trừ phi là cao thủ tuyệt thế, nếu không cũng chỉ có thể làm bia sống dưới mưa tên, điểm khác biệt duy nhất là có thể ngăn cản bao lâu, có thể chạy được bao xa.

Sau vài loạt mưa tên, chỉ có khoảng một nửa số người cướp tù được đồng bọn liều chết yểm hộ chạy thoát vào rừng rậm ngoài thành. Xác chết nằm ngổn ngang trên tuyết, có xác bị tên cắm đầy người, máu chảy như suối nhuộm tuyết đọng, biến thành màu đỏ thẫm.

Nhìn thấy tình cảnh thê thảm như thế, người chỉ huy đã đỏ cả mắt. Có điều, rõ ràng là một người có tâm chí kiên cường, chỉ một lát sau hắn đã không chế được tâm tình như muốn phát điên của mình, lệnh cho mười mấy người từ trong thành liều chết xông ra ngoài rồi lại may mắn bị đẩy lui vào dưới cổng thành lập tức chạy trốn.

Nhưng đối thủ của hắn cũng không tầm thường, trên lầu thành có phục binh, chẳng lẽ trong thành lại không có? Gần trăm quan binh tràn ra từ những ngõ nhỏ nhanh chóng tạo thành một vòng vây kín mít.

Từ binh khí giống nhau và giáp da màu xám của bọn họ có thể thấy đây chính là binh lính tinh nhuệ dưới trướng Huyền Kính ti, người nào người nấy như sói như hổ, tập trung tinh thần chờ quan trên hạ lệnh.

Nhưng trong thời khắc mấu chốt này, vị nam nhân cầm đầu kia lại chậm chạp không nói khiến mọi người đều thấy bất ngờ.

Từ đầu đến giờ, bất kể chiến cuộc nghiêng về bên nào, vẫn có một người không hề bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi chóng mặt xung quanh, đó chính là người áo đỏ giao thủ với nam nhân dẫn đầu.

Hắn vẫn chiến đấu một cách nghiêm túc, hình như võ công cao tuyệt của nam nhân dẫn đầu khiến hắn hết sức hài lòng, đôi mắt trên gương mặt cứng đờ lấp lánh ánh sáng cầu thắng, ra tay cũng không chút lưu tình. Lúc này hắn đang chiến đấu say sưa, ép nam nhân dẫn đầu không thể không dùng toàn lực ngăn cản. Để giữ cho hơi thở không loạn, nam nhân dẫn đầu không thể mở miệng nói một tiếng nào.

Nếu người áo đỏ có thể bắt được nam nhân dẫn đầu làm con tin thì đương nhiên tình thế sẽ lại có bước chuyển ngoặc. Có điều nhãn lực của người chỉ huy cướp tù rất chính xác, thoáng cái đã phát hiện phải mất một thời gian thì may ra mới có thể đạt được mục đích này, mà binh lính của Huyền Kính ti lại không ngốc, dù nam nhân dẫn đầu không mở miệng được thì bọn họ cũng sẽ không đứng yên mãi, chẳng bao lâu sau sẽ phản ứng lại và bắt đầu chủ động tấn công.

Cho nên sau vài giây suy nghĩ, hắn lập tức lớn tiếng nói: "Tên tiểu tử kia, chúng ta phải về thôi, lại đây mở đường máu nào!"

Nghe nói phải về, ánh mắt người áo đỏ lộ vẻ không vui, có điều cuối cùng hắn vẫn nghe lời, xoay mình búng người, lập tức thay đổi đối tượng tấn công.

Thực ra lúc nghe thấy người chỉ huy nói, nam nhân dẫn đầu đã dùng đủ mười hai thành công lực để ngăn cản nhưng không ngờ đối thủ vẫn thoải mái rút khỏi cuộc chiến, gần như là xoay người đi ngay, không hề có cảm giác vất vả, chật vật.

Vì không ngờ sẽ có cao thủ ra tay, lại muốn bắt sống thêm mấy người nên trong đám phục binh trong thành không có cung thủ. Dù sức chiến đấu của bọn họ mạnh hơn binh sĩ thông thường, nhưng ngay cả nam nhân dẫn đầu cũng không làm gì được người áo đỏ, bây giờ người áo đỏ xông tới thì ai có thể đỡ nổi? Còn mười mấy người bị vây cũng đã giết đỏ cả mắt, đương nhiên ai nấy đều dùng toàn lực để tìm đường sống trong chỗ chết, chẳng bao lâu sau bọn họ đã mở được một đường máu thoát ra ngoài.

Có điều sức lực của hai bên cách biệt quá xa, mặc dù một số người đã trốn được nhưng nam nhân dẫn đầu vẫn tự tay bắt được ba, bốn người giao cho thủ hạ dẫn đi.

Hắn biết người đó có võ công quá cao cường, đuổi theo cũng không có tác dụng gì nên dứt khoát lệnh cho thủ hạ không cần để ý đến, còn mình thì toàn lực bám theo người chỉ huy cướp tù đã trốn vào ngõ nhỏ trong thành.

Ngõ ngách trong thành Kim Lăng không quá đặc biệt, trừ khu vực ven sông ở trung tâm thành, đường, phố và ngõ ngách ở các khu vực khác đa số đều vuông vức, ngay ngắn. Nam nhân dẫn đầu lần theo vết máu truy tìm, có mấy lần gần như đã nhìn thấy bóng dáng người trốn chạy, nhưng đến một chỗ rẽ thì vết máu đột nhiên biến mất, đại khái đối phương phát hiện mình bị chảy máu nên đã tự xử lý.

Lúc này, trước mặt có hai đường rẽ gần giống nhau dẫn tới hai phường, nam nhân dẫn đầu yên lặng suy đoán một lát rồi cười lạnh, nhanh chóng rẽ trái đuổi theo, xuyên qua một ngõ nhỏ hai bên đều là tường viện dẫn tới đường lớn.

Không ngờ đúng lúc này có một chiếc xe ngựa từ bên phải chạy như bay tới, tốc độ của cả hai bên đều không chậm, thiếu chút nữa đã đụng vào nhau. Nam nhân dẫn đầu phản ứng cực nhanh, tung người nhảy lên, lộn sang bên kia đường. Mà người đánh xe ngựa cũng lập tức ghim cương dừng xe lại.

"Chuyện gì thế?" Có lẽ ngưòi ngồi trong xe bị ngã vì xe dừng đột ngột nên thở hồn hễn, thò đầu ra mắng: "Tết nhất đến nơi rồi, chạy như điên ngoài đường thế làm gì?" Nói xong, ánh mắt hắn đã nhìn thấy nam nhân dẫn đầu. Hắn lập tức ngẩn ra, kêu lên thất thanh: "Hạ Đông tỷ tỷ, tỷ về lúc nào thế?"

Nam nhân dẫn đầu nhún vai lườm hắn.

"Ơ..." Người trên xe gãi đầu, cau mày suy nghĩ, lại thăm dò một tiếng: "Hạ Thu ca ca?"

Đôi mắt đang lườm hắn trợn to, còn người bị nhìn thì thở phào nhẹ nhõm, oán trách: "Sao không nói sớm? Hạ Thu ca ca, thói quen này của huynh đúng là chẳng hay ho gì, sao suốt ngày cứ hóa trang giống Hạ Đông tỷ tỷ thế? Huynh có biết làm như vậy sẽ khiến người khác sợ hãi không?"

"Tiểu Tân, ai bảo ta hóa trang? Ta vốn dĩ đã vậy, không được sao?" Hạ Thu đi tới, đấm vào vai Ngôn Dự Tân. "Hơn một năm không gặp, ngươi rắn rỏi hơn nhiều rồi."

"Mặt mũi thì đúng là sinh ra đã thế nhưng còn mấy sợi tóc này? Lọn tóc trắng này không phải huynh cố ý nhuộm thì là gì?" Ngôn Dự Tân rõ ràng thân với Hạ Thu hơn, không hề có cảm giác sợ hãi, nói chuyện cũng lớn tiếng hơn nhiều. "Rốt cuộc huynh làm thế nào vậy? Đệ đã thử rất nhiều loại thuốc nhuộm nhưng đều không được."

"Không nói chuyện này vội." Hạ Thu cười to, đột nhiên áp tới trước mặt Ngôn Dự Tân, nhìn chằm chằm vào mắt hắn. "Ngươi nói cho ta biết, vừa rồi có nhìn thấy một người bị thương chạy qua đây không?"

"Người bị thương?" Ngôn Dự lần thò đầu ra nhìn quanh. "Người nào vậy?"

"Rốt cuộc là ngươi có nhìn thấy không?"

"Vừa rồi đệ ngồi trong xe." Ngôn Dự Tân vỗ người đánh xe. "Ngươi có nhìn thấy không?"

Người đánh xe lắc đầu.

Hạ Thu khẽ cau mày.

Chẳng lẽ đuổi nhầm hướng rồi? Nếu không xe ngựa của Ngôn phủ chắc chắn đã gặp người trốn chạy đó, trừ phi...

"Tiểu Tân, ngươi đang đi đâu thế?"

"Đệ về nhà! Cha đệ thích ăn chân giò muối do Mãn Đình cư làm, là con trai nên sáng sớm phải mò dậy đi mua, đến muộn thì người ta bán hết." Ngôn Dự Tân làu bàu oán giận. "Đúng là… Cha đệ đã thích đạo sĩ như vậy mà sao lại không ăn chay như người ta?"

"Mua được chưa?"

"Mua được ba cái." Ngôn Dự Tân lấy một chiếc hộp to đựng đồ ăn trong thùng xe ra. "Hạ Thu ca ca có ăn thì mang một cái về ăn."

Hạ Thu cũng rất thích ăn ngon, vừa ngửi đã biết đây đích xác là chân giò muối của Mãn Đình cư, mỗi sáng chỉ bán đúng một trăm cái. Hắn cười nhạt, lắc đầu, nói: "Ta còn có việc, thằng con trai hiếu thảo nhà ngươi đi về trước đi."

"Chờ đã!" Ngôn Dự Tân nhoài người về phía trước, giữ Hạ Thu vừa xoay người chuẩn bị đi, chớp mắt hỏi: "Huynh đang đuổi theo người nào thế? Khâm phạm à? Phạm tội gì?"

"Đúng là..." Hạ Thu co ngón tay tự gõ mạnh lên đầu hắn. "Sao ngươi lúc nào cũng hiếu kì như vậy? Từ nhỏ đến lớn không có việc gì mà ngươi không thấy hứng thú cả. Ngươi còn không về thì đồ ăn nguội hết đấy, cẩn thận không lão gia nhà ngươi đánh cho nát mông!"

"Hê hê!" Ngôn Dự Tân nhếch miệng cười. "Khi còn bé cha đệ không bao giờ đánh đệ, bây giờ lớn rồi lại càng không đánh. Trước giờ chỉ có Hạ Đông tỷ tỷ suốt ngày đánh đệ thôi. Tỷ ấy còn chưa về à?"

"Chưa. Không biết nó đang điều tra vụ gì." Nhắc tới tiểu muội song sinh, Hạ Thu hơi đau đầu, hơn nữa dù không bắt được tên chỉ huy nhưng vẫn có rất nhiều chuyện cần xử lý, vì vậy hắn không dây dưa nữa, tiện tay vỗ vỗ vai Ngôn Dự - rồi quay người rời đi.

Thấy hắn đã đi xa, Ngôn Dự Tân mới dặn dò người đánh xe một tiếng: "Đi mau!" Nói xong, hắn chui vào thùng xe, hạ rèm xe dày cộp xuống.

Đây là một chiếc xe ngựa bốn bánh, thùng xe rất rộng, phía trong có một đống hoa mai. Một người đang co ro giữa đống hoa mai này, thấy Ngôn Dự Tân chui vào liền đẩy mấy cành mai ra, đứng lên chắp tay nói: "Đa tạ Ngôn công tử đã cứu giúp."

"Không cần khách khí, ta cũng không có nguy hiểm gì. Vừa rồi nếu Thu huynh phát hiện thì ta sẽ nói là bị ngươi bắt ép, huynh ấy sẽ không làm gì ta cả." Ngôn Dự Tân thoải mái nhún vai. "Hơn nữa chủ nhân nhà ngươi tốt xấu cũng đã tặng cha ta một ân tình lớn, coi như ta trả lại cho hắn."

Người trốn chạy hơi giật mình, vội nói: "Có phải Ngôn công tử hiểu lầm không? Ta không rõ công tử ám chỉ điều gì..."

"Lê đại tổng quản không cần giấu nữa." Công tử quốc cữu cười nhạt. "Mặc dù ngươi đã dịch dung nhưng ta vẫn nhớ hình xăm trên cổ tay ngươi kia... Đúng rồi, vết thương của ngươi không sao chứ? May mà ta mua bao nhiêu hoa mai, nếu không mùi máu trên người ngươi làm sao giấu được Thu huynh."

"Không sao, chỉ là vết thương nhẹ." Lê Cương lấy lại bình tĩnh. "Ngôn công tử đến đầu phố gần đây xem có chỗ nào vắng vẻ thì cho ta xuống."

"Được." Ngôn Dự Tần nhìn hắn một cái, hỏi bâng quơ: "Không phải Tô huynh bị ốm à? Sao vẫn còn tâm lực nghĩ đến chuyện gây xung đột với Huyền Kính ti?"

Lê Cương cúi đầu, im lặng hồi lâu mới nói: "Nếu ta nói tông chủ hoàn toàn không biết chuyện xảy ra hôm nay thì Ngôn công tử có tin không?"

Ngôn Dự Tân suy nghĩ một lát rồi thẳng thắn trả lời: "Không tin."

"Nhưng tông chủ thật sự không biết." Lê Cương ngẩng lên, ánh mắt lấp lánh. "Ơn cứu giúp của công tử hôm nay, sau này tại hạ nhất định sẽ báo. Nhưng việc này không có quan hệ gì với tông chủ của tại hạ, xin công tử thứ lỗi."

Ngôn Dự Tân chăm chú nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên cất tiếng cười lớn: "Ngươi căng thẳng cái gì? Ta đâu có định dùng chuyện hôm nay cứu ngươi để đổi lấy thứ gì từ chỗ tông chủ của ngươi? Kể cả là ngươi thì ta cũng đâu đòi báo đáp gì? Thực ra, bất kể các ngươi và Huyền Kính ti mâu thuẫn vì ân oán giang hồ hay vì phân tranh trong triều đình thì đều không liên quan gì tới ta. Nếu ngươi cảm thấy ta hỏi quá nhiều thì không trả lời cũng không sao. Yên tâm, mặc dù ta là người rất hiếu kì nhưng người khác không muốn nói thì ta cũng sẽ không ép buộc."

Lê Cương biết vị công tử quốc cữu này bề ngoài quần là áo lượt nhưng thực ra là một người rất hào sảng nên cũng không nói nhiều, chỉ chắp tay tạ ơn.

Xe ngựa đi vòng tới một ngõ tối tương đối gần Tô trạch, Ngôn Dự Tân xuống xe trước quan sát xung quanh, thấy không có gì khác thường mới vẫy tay. Lê Cương nhanh chóng nhảy xuống xe, chạy vào một ngõ nhỏ.

Hành động cướp tù lần này xem như hoàn toàn thất bại không những không cứu được người muốn cứu mà còn bị thương vong nặng nề. May mà binh lính của Huyền Kính ti có hạn, không được sự chấp thuận và phối hợp của tuần phòng doanh nên cũng không thể tự ý phát động một cuộc lùng bắt trong toàn thành nên những người chạy thoát mới may mắn sống sót.

Mặc dù Lê Cương tạm thời chưa xác định được thiệt hại nhưng khi trở lại Tô trạch, vừa thấy sắc mặt Chân Bình, hắn đã biết tình hình không ổn.

"Phi Lưu về chưa?" Câu đầu tiên Lê Cương đã hỏi đến Phi Lưu.

"Về từ lâu rồi." Chân Bình đỡ Lê Cương vào nhà ngồi xuống, sai người lấy nước, lấy thuốc.

"Nó không nói gì với tông chủ chứ?"

''Tông chủ còn đang ngủ. Có điều nhìn vẻ mặt Phi Lưu có vẻ rất không vui, ta dỗ dành hồi lâu mà không biết có tác dụng gì hay không.”

Lê Cương mệt mỏi nhắm mắt lại.

Lần này dẫn Phi Lưu ra ngoài, hắn lừa Phi Lưu là có cao thủ để Phi Lưu khiêu chiến, cho nên Phi Lưu rất vui vẻ đi theo. Mặc dù Hạ Thu đúng là cao thủ thật nhưng đang đánh dở đã phải đi, hắn không dám đảm bảo Phi Lưu sẽ không oán trách Lê đại thúc lừa mình với Mai Trường Tô.

"Bây giờ làm thế nào?" Chân Bình cũng ngồi bệt xuống bên cạnh, như đang hỏi Lê Cương, lại cũng như đang hỏi chính mình. "Trên đường đã tấn công ba lần mà không cứu được người, giờ đây đã áp vào đại lao của Huyền Kính ti việc cứu người khó càng thêm khó... E là vẫn phải bẩm báo sự thật với tông chủ..."

"Yến đại phu nói thế nào?"

“Ông ấy bảo bọn ta cố chèo chống thêm mấy ngày..." Chân Bình đang nói chợt nghe thấy có tiếng động vang lên ngoài sân nên vội đứng dậy. "Hình như là Vệ phu nhân đến."

Hắn còn chưa nói xong thì cửa phòng đã bị mở ra, một bóng dáng nhỏ nhắn lập tức chạy vào, áo xanh váy dài, dung mạo xinh đẹp, chính là y nữ Tẩm Dương Vân Phiêu Liệu, từng là mĩ nhân trên bảng mĩ nhân Lang Gia.

Nàng vừa vào đã vội hỏi: "Nghe nói Lê đại ca đã về?" Lời còn chưa dứt đã nhìn thấy trên người Lê Cương đầy vết thương, gương mặt hồng hào bỗng trở nên tái nhợt, nàng cố nén những giọt nước mắt chực rơi xuống, dịu dàng hỏi han: "Lê đại ca, huynh bị thương à? Có nặng lắm không?"

Thấy Vân Phiêu Liệu rõ ràng đang nóng lòng như lửa đốt mà vẫn dằn lòng quan tâm đến thương thế của mình, Lê Cương không khỏi cảm động, vội nói: "Ta không sao, nhưng phải xin Vệ phu nhân thứ lỗi, ta không thể cứu được Vệ Tranh tướng quân..."

Thực ra vừa thấy tình hình của Lê Cương, Vân Phiêu Liệu đã đoán được lần này có lẽ lại thất bại, nhưng lúc nghe hắn trả lời rõ ràng như vậy, nàng vẫn không khỏi đau lòng, cố gắng ổn định tinh thần, run giọng hỏi: "Vậy đại ca có nhìn thấy huynh ấy không? Huynh ấy… huynh ấy vẫn ổn chứ?"

"Vệ phu nhân yên tâm, nhất thời không đe dọa đến tính mạng." Lê Cương thở dài. "Chỉ có điều sau khi bị đưa vào thành, Vệ Tranh sẽ lập tức bị giam giữ trong đại lao của Huyền Kính ti. Với tội danh nghịch tặc của Xích Diễm quân, chỉ cần bẩm Hoàng đế một tiếng thì hoàn toàn không cần xét xử, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xử tử. Chúng ta không còn bao nhiêu thời gian nữa."

Hai chân Vân Phiêu Liệu như nhũn ra, lập tức ngồi xuống ghế, lẩm bẩm nói: "Ngoài dùng vũ lực để cướp tù thì thật sự không có cách nào khác sao? Nếu nói đến tài lực thì Dược Vương cốc ở Tây Việt xếp hàng thứ bảy trong bảng phú hào Lang Gia, Vệ Tranh dù sao cũng là con nuôi của Tố cốc chủ tám năm nay, gần đây huynh ấy còn lo liệu mọi việc của Dược Vương cốc, Tố cốc chủ nhất định sẽ đồng ý dùng hết tài lực để cứu giúp. Hơn nữa còn có nhà họ Vân ở Tầm Dương của ta thêm Giang Tả minh của các vị... Chẳng lẽ chúng ta liên thủ lại cũng không mua được một mạng của Vệ Tranh hay sao?"

"Nếu như Vệ tướng quân bị những người khác phát hiện thì có lẽ còn có cách xoay chuyển tình thế nhưng Hạ Giang của Huyền Kính ti... không phải người dễ đối phó. Tài lực của Dược Vương cốc và Vân thị có mạnh đến mấy thì cũng chỉ là phú hào địa phương, cái gọi là giàu ngang một nước chẳng qua chỉ là cách nói cường điệu. Trên đời này có thứ gì địch nổi thế lực của triều đình, địch nổi vương quyền hiển hách? Hoa gia ở Lê Nam từng xếp thứ ba Lang Gia bảng chẳng phải vì tự phụ lắm tiền nhiều của mà tranh giành một mảnh đất phong thủy với Dự vương, cuối cùng bị kéo vào một vụ án mạng rồi suy tàn hay sao?" Chân Bình xem như vẫn còn tỉnh táo, trầm giọng phân tích. "Bây giờ đã không chỉ là chuyện tính mạng của Vệ Tranh nữa. Chúng ta còn chưa biết rõ tham vọng của Huyền Kính ti lớn bao nhiêu, Hạ Giang bắt được Vệ Tranh tướng quân, có thể nhân đà cáo buộc Dược Vương cốc và nhà họ Vân chứa chấp tội phạm phản nghịch, chỉ sợ khó tránh khỏi một cơn sóng gió. Hơn nữa, lần này tuyến đường áp tải Vệ tướng quân vào kinh đã tránh xa mười bốn châu Giang Tả khiến hành động của chúng ta bị hạn chế rất nhiều. Xem ra Hạ Giang cũng đã hoài nghi Giang Tả minh có liên lạc với cựu bộ Xích Diễm."

"Điều này thì chưa chắc." Lê Cương lắc đầu, nói. "Xưa nay Vệ Tranh tướng quân không trực tiếp liên hệ với Giang Tả minh, Hạ Giang bắt Vệ tướng quân thực ra là để đối phó với Tĩnh vương. Bây giờ tông chủ đang phò tá Tĩnh vương, chuyện này đã có rất nhiều người biết, đương nhiên Hạ Giang phải đối phó với Giang Tả minh như thù địch, nhưng không có nghĩa hắn cũng đã phát hiện ra Vệ tướng quân còn có quan hệ trực tiếp với tông chủ."

Chân Bình trầm tư suy nghĩ một lát, cũng tán đồng: "Không sai. Giang Tả minh bọn ta che giấu bộ mặt thật mười mấy năm, sẽ không để người khác phát hiện dễ dàng như vậy được. May mà chúng ta đã tính trước đến khả năng cướp tù ở cổng thành lần này sẽ thất bại nên chỉ dùng các huynh đệ ở các ám đà xung quanh Kim Lăng. Bọn họ không biết nhiều thông tin, dù bị bắt cũng không ảnh hưởng nhiều lắm. Có điều mấy người bọn ta đã không thể khống chế được cục diện lúc này, tông chủ lại ốm nặng như vậy, chẳng lẽ vẫn phải vào bẩm báo tông chủ hay sao?"

Lê Cương giậm chân một cái, nói: "Nếu lúc này Lận công tử chịu đến Kim Lăng trấn giữ mấy ngày thì chúng ta đã không phải làm phiền tông chủ trong lúc sống còn này, nhưng hắn lại đang chơi đùa vui vẻ ở Đại Sở, nước xa không cứu được lửa gần."

Chân Bình cũng có chút chán nản. "Biết làm sao được. Lận công tử không phải là người cũ của Xích Diễm chúng ta, hắn gia nhập Giang Tả minh chỉ vì hắn thích, chuyện gì thích thì làm, không thích thì cũng chẳng ai làm gì được hắn. Ta nghĩ phỏng chừng cũng chỉ có tông chủ mới biết rõ ràng về con người hắn."

Lê Cương đang định nói gì đó chợt nhìn thấy Vân Phiêu Liệu lúc này đã lặng lẽ rơi lệ, biết nàng đang lo lắng cho phu quân nên cúi xuống an ủi: "Vệ phu nhân đừng thương tâm, bây giờ còn chưa đến bước đường cùng, tông chủ nhất định sẽ có cách.”

Vân Phiêu Liệu lập tức lắc đầu. "Ta đã xem mạch cho Mai tông chủ, bây giờ không thể quấy nhiễu huynh ây. Mặc dù có rất nhiều chuyện ta không biết, nhưng ta hiểu tông chủ quan trọng thế nào đối với Vệ Tranh. Hơn nữa, không chỉ là Vệ phu nhân mà ta còn là một đại phu, không có đại phu nào lại để bệnh nhân phải hoảng sợ, lo lắng, vất vả suy nghĩ trong lúc bệnh tình nặng như thế cả..."

Nghe nàng nói như vậy, Lê Cương và Chân Bình đều có chút buồn bã.

Từ khi Lâm Thù mười sáu tuổi, có "Xích Vũ doanh" của riêng mình, Vệ Tranh đã là một trong ba gã phó tướng của chàng, cũng là người duy nhất cửu tử nhất sinh thoát ra khỏi đám cháy.

Chuyện hắn bị bắt tạo nên cơn chấn động lớn thế nào đối với Mai Trường Tô, có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng thế nào, tất cả mọi người đều đoán được. Nhưng chuyện này quá bất ngờ khiến mọi người không kịp phòng bị, từ lúc Huyền Kính ti bắt người đến lúc áp giải vào kinh chỉ có nửa tháng. Sau khi nhận được tin tức của Dược Vương cốc, Giang Tả minh vội vã tổ chức hai lần cướp tù nhưng đều thất bại vì thời gian gấp rút, chuẩn bị không kĩ lưỡng. Hôm nay nhân lúc đoàn áp tù chuẩn bị vào thành, Giang Tả minh đánh cược lần cuối cùng, ngay cả Phi Lưu cũng được dẫn đến nhưng vẫn phí công vô ích vì đối phương đã phòng bị cẩn thận.

Trong lúc ba người đang hết cách xoay sở thì mật thám Chân Bình phái ra ngoài lúc Phi Lưu vừa trở về đã vội vã chạy vào bẩm báo tình hình trong thành hiện nay.

Vân Phiêu Liệu biết bọn họ có chuyện quan trọng cần thương nghị nên chủ động lui về hậu viện. Dù không có ý định giấu nàng nhưng cũng không muốn để nàng suy nghĩ quá nhiều nên Lê Cương cũng không giữ lại, hai người dẫn mật thám vào phòng trong hỏi han kĩ càng.

Gã mật thám này là người Chân Bình đích thân huấn luyện, hết sức lanh lợi, được việc, tin tức tìm hiểu được cũng rất tập trung vào trọng điểm.

Theo hắn bẩm báo, trong số gần trăm người đi cướp tù lần này có hơn ba mươi người chết trận tại chỗ, tám người bị bắt, còn lại hoặc trốn vào rừng núi ngoài thành hoặc được đồng minh tiếp ứng che giấu, tạm thời không lo bị bắt. Hơn nữa Hạ Thu cũng không hứng thú với đám tay chân này nên không hề đuổi bắt mà chỉ thu dọn chiến trường, dẫn Vệ Tranh và những người mới bị bắt về Huyền Kính ti.

"Các huynh đệ có được nhặt xác về không?" Lòng đau như cắt, Lê Cương giấu nước mắt, hỏi.

"Có, dù sao đó cũng là cổng thành, nha môn Kinh Triệu đã nhanh chóng sai người đến xử lý. Bọn ta phái người bám theo, tất cả đều được đưa vào nghĩa địa. Lê tổng quản yên tâm, các huynh đệ đều được mồ yên mả đẹp."

Chân Bình cũng vỗ vai Lê Cương. "Chuyện trợ cấp thân nhân ngươi không cần bận tâm, cứ để ta lo. Ngươi hãy lấy lại tinh thần, bây giờ Thập Tam tiên sinh bị ép phải ẩn thân, Diệu m phường cũng đã đóng cửa, tất cả các đầu mối tin tức, phân đường và ám đà trong thành đều cần hai chúng ta chỉnh đốn lại. Cho dù không có chuyện của Vệ tướng quân thì giờ tình hình cũng rất phức tạp rồi."

Lê Cương hít sâu một hơi, than thở: "Nói đến Diệu m phường, đến bây giờ ta vẫn không thể tin Đồng Lộ lại phản bội…”

Chân Bình nói, giọng lạnh lẽo: "Hắn phản bội thật hay là chỉ bị người khác lợi dụng thì bây giờ còn chưa thể kết luận được. May mà Thập Tam tiên sinh phản ứng nhanh, vừa phát hiện Đồng Lộ mất tích đã lập tức giải tán thủ hạ chia nhau đi trốn nên quan phủ mới đến Diệu m phường một chuyến phí công vô ích, có điều rất nhiều huynh đệ, tỷ muội tạm thời không thể hoạt động nữa…”

Lê Cương gật đầu, đi qua đi lại mấy bước trong phòng.

Bây giờ chuyện làm hắn lo lắng nhất không phải là sự mất tích của Đồng Lộ. Tên tiểu tử đưa tin này không hề biết những bí mật cốt lõi nhất, trí mạng nhất của Giang Tả minh, dù có phản bội cũng chỉ có thể khai ra chỗ của Thập Tam tiên sinh và những tin tức đã chuyển tới cho Mai Trường Tô mà thôi.

Bây giờ Thập Tam tiên sinh đã thoát thân, rất nhiều tin tức chuyển qua chuyển lại trước đây cũng đã không còn giá trị, bí mật Mai Trường Tô âm thầm phò tá Tĩnh vương càng không còn là bí mật, cho nên những thiệt hại do Đồng Lộ gây ra chỉ có hạn. Hiện nay, vấn đề khó khăn nhất vẫn là làm thế nào cứu được Vệ Tranh đã để lộ thân phận và rơi vào tay Huyền Kính ti.

"Lê huynh." Hình như biết Lê Cương đang nghĩ gì, ánh mắt Chân Bình cũng trở nên nặng nề, hắn cắn răng nói. "Mặc dù tông chủ cho phép chúng ta suy xét và xử lý tất cả mọi sự vụ trong thời gian tông chủ bế quan dưỡng bệnh, nhưng bây giờ tình thế nghiêm trọng đến mức này, chúng ta có thể cứ tiếp tục chèo chống như vậy mà không cần bẩm báo cho tông chủ biết hay không?"

Lê Cương nhíu chặt lông mày, im lặng hồi lâu, đến lúc vừa ngẩng lên định nói thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài, bóng dáng Phi Lưu xuất hiện ngoài cửa, hất cằm, cất giọng trong trẻo: "Gọi các ngươi!"

Trên đường đi từ nhà bên sang nhà chính nơi Mai Trường Tô ở, Lê Cương nhiều lần cố gắng hỏi thăm Phi Lưu xem vì sao tông chủ lại gọi bọn họ, nhưng hình như Phi Lưu còn đang giận hắn nên có lúc làm ngơ, có lúc chỉ trả lời một, hai câu nhưng câu trả lời lại chẳng liên quan gì đến câu hỏi khiến hắn không biết phải nói gì.

Đến nhà chính, đẩy cửa phòng ra nhìn, không phải chỉ có một mình Mai Trường Tô ở trong phòng, mà chàng cũng không nằm trên giường.

Chàng dựa vào một chiếc phản dài đặt dưới cửa sổ buông rèm hồng ở phía nam phòng, cả người quấn kín mít chỉ thò hai tay ra ngoài, tay áo còn vén cao, Yến đại phu đang cúi người, tập trung rút châm cho chàng.

"Đa tạ." Sau khi mũi ngân châm cuối cùng được rút ra khỏi cánh tay, Mai Trường Tô buông tay áo xuống, mỉm cười tạ ơn.

Ban ngày, tinh thần chàng cũng không tồi, không hề giống một người bị bệnh nặng, chỉ có đến tối mới cảm thấy nóng rát trong lồng ngực, tứ chi lạnh như băng, thở đứt hơi, hôn mê hay ho ra máu.

Có điều sau khi được Yến đại phu hết lòng điều trị, chàng cũng đã gắng gượng vượt qua được cửa ải nguy hiểm nhất.

"Tông chủ triệu chúng thuộc hạ tới sao?" Lê Cương yên lặng chờ Yến đại phu cất hộp thuốc rồi mới bước tới gần, nhỏ giọng hỏi.

"Ờ." Mai Trường Tố chỉ chiếc ghế dài bên cạnh nói. "Các ngươi ngồi đi."

Lê Cương và Chân Bình đều thấp thỏm trong lòng, hai người liếc nhau, không dám hỏi nhiều, chỉ im lặng ngồi xuống.

"Các người nói thật cho ta." Mai Trường Tô đưa ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, giọng nói vẫn có phần yếu ớt. "Có phải Vệ Tranh đã xảy ra chuyện không?"

Vừa mở miệng chàng đã hỏi ngay vào trọng điểm, hai thuộc hạ đều không kìm được giật thót mình.

"Phi Lưu nói có một Vệ tỷ tỷ đã đến đây..." Mai Trường Tô đưa tay ra hiệu cho hai người yên tâm. "Ta nghĩ không có nữ nhân họ Vệ nào có thể được các ngươi chấp thuận cho đến đây ở, người duy nhất có thể nghĩ đến chính là thê tử của Vệ Tranh."

"Đúng là Vệ phu nhân đã đến." Chân Binh nói nhỏ. “Vì tông chủ đang dưỡng bệnh nên chúng thuộc hạ không...”

"Dù Vân Phiêu Liệu không đi cùng Vệ Tranh mà đến kinh thành một mình, một khi đã đến Tô trạch thì cũng nên vào gặp ta..." Ánh mắt bình thản của Mai Trường Tô chuyển sang Chân Bình. "Vân Phiêu Liệu không vào là vì các ngươi không muốn để ta biết nàng ta ở đây, đúng không?"

Lê Cương và Chân Bình cùng cúi đầu.

"Các ngươi yên tâm." Ngữ điệu của Mai Trường Tô rất nhẹ nhưng rất bình tĩnh. "Ta biết tình hình sức khỏe của mình bây giờ không tốt, không nên kích động. Nhưng để ta đoán già đoán non như vậy cũng không phải chuyện tốt gì đúng không? Rốt cuộc Vệ Tranh thế nào rồi? Các ngươi cứ nói với ta, ta cũng chưa yếu ớt đến mức không chịu nổi chuyện này."

Nói tới đây, chàng bắt đầu thở dốc, ho mấy tiếng, nhắm mắt lại ngưng thần rồi mới mở mắt ra nhìn hai thuộc hạ còn hơi do dự, chậm rãi hỏi: "Phi Lưu nói Vệ tỷ tỷ không để tang, ít nhất cũng cho ta biết Vệ Tranh còn sống... Có phải... hắn bị bắt rồi không?"

Bàn tay Lê Cương đặt trên đầu gối nắm chặt lại rồi buông lỏng, cứ thế mấy lần rồi mới nói: "Vâng. Huynh ấy bị bắt nửa tháng trước."

Môi Mai Trường Tô run run, đưa mắt nhìn giá sách phía trước, yên lặng một lúc lâu.

"Tông chủ..."

"Không sao... Các ngươi nói rõ ràng từ đầu đi."

"Vâng." Một khi đã bắt đầu thì Lê Cưomg cũng không muốn để Mai Trường Tô phải tốn sức hỏi từng câu nên lập tức kể lại tường tận chuyện Hạ Thu của Huyền Kính ti đột nhiên mai phục bắt người thế nào, Giang Tả minh nhận được tin tức thế nào, hai lần ra tay cứu người không thành công thế nào, Vân Phiêu Liệu vào kinh thế nào, bọn họ lại lập kế hoạch cướp tù ngoài Cổng thành rồi cuối cùng thất bại thế nào. Nói xong lời cuối cùng, hắn lại an ủi một câu: "Vệ tướng quân thoạt nhìn thương thế không nặng, xin tông chủ yên tâm."

Sắc mặt Mai Trường Tô vốn đã trắng như tuyết, sau khi nghe những lời này cũng không biến chuyển gì, chỉ có hơi thở thoáng dồn dập, thỉnh thoảng lại ho vài tiếng.

Yến đại phu tới gần vuốt ngực cho chàng nhưng lại bị chàng nhẹ nhàng đẩy ra.

"Còn gì nữa?"

"Tông chủ..."

"Trong kinh còn có chuyện gì khác xảy ra không?"

Lê Cương và Chân Bình lại nhìn nhau một cái, Chân Bình hơi nghiêng người tới, cố gắng nói thật thoải mái: “Cũng không có việc lớn gì, chỉ là lần trước từng nói với tông chủ Đồng Lộ có chút khác thường, không ngờ lại thật sự... Đại khái bên chỗ Dự vương phát giác Diệu m phường là ám đường nghe hiệu lệnh của tông chủ nên đã phái quan binh đến bắt bó, may mà Thập Tam tiên sinh phản ứng kịp thòi, mọi người đều trốn thoát được, bây giờ đang ở nơi an toàn, không có thương tổn gì."

"Mai tông chủ, đến giờ uống thuốc rồi." Yến đại phu chọn đúng lúc này để ngắt lời, đưa một viên thuốc màu đỏ cho Mai Trường Tô uống, sau đó lại nhìn chàng uống từng ngụm hết một ly trà gừng nóng hổi dẫn thuốc. Đến lúc Mai Trường Tô lại nghĩ đến tình thế nguy ngập hiện nay thì tâm tình đã bình tĩnh hơn nhiều rồi.

"Bên chỗ Niếp Đạc có di động gì không?" Uống thuốc xong, Mai Trường Tô hỏi.

Lê Cương ngẩn người, đáp: "Tạm không có tin tức."

"Lập tức gửi thư dùng tiếng lóng lệnh cho hắn bất kể nghe thấy tin tức gì đều phải ở lại quận phủ Vân Nam, không được ra ngoài."

"Vâng!"

Mai Trường Tô dừng lại một chút, vẻ mặt có chút sầu não. "Năm đó Xích Diễm quân anh tài đông đúc, tướng giỏi như mây, nhưng bây giờ trong số những người sống sót cũng chỉ có Vệ Tranh và Niếp Đạc là có chút tiếng tăm, dễ bị người quen cũ nhận ra... Có điều để đề phòng trường hợp xấu nhất, lệnh cho các cựu bộ ở Lang Châu bất kể cấp bậc trước kia thế nào đều tạm thời nằm yên, không được khinh suất."

"Vâng!"

"Hai ngươi..." Ánh mắt Mai Trường Tô lại hướng tới Lê Cương và Chân Bình bên cạnh, đang định nói gì thì hai người này đột nhiên cùng quỳ xuống, Chân Bình nghẹn ngào nói: "Thuộc hạ và Lê Cương đều là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã lớn lên trong quân Xích Diễm, năm đó cũng chỉ là thập phu trưởng nhỏ bé. Hơn mười năm đã qua, ngoại hình ít nhiều đã thay đổi, sẽ không có ai nhận ra chúng thuộc hạ, xin tông chủ đừng bắt chúng thuộc hạ phải ẩn nấp lúc này!"

Mai Trường Tô cũng biết hai người bọn họ không hề có người thân hay bằng hữu cũ, lại là hạng người vô danh, khả năng bị nhận ra là cực nhỏ nên lúc đầu mới cho bọn họ công khai lộ diện, đến nay cũng không xảy ra vấn đề gì.

Hơn nữa, lúc này đang bộn bề công việc, quả thật cũng không thể thiếu sự giúp đỡ của bọn họ, chàng thở dài một tiếng, bất đắc dĩ dặn dò: "Hai người các ngươi cũng phải cẩn thận."

"Vâng." Hai người thở phào một hơi, lớn tiếng đáp.

Lúc này cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên vang lên hai tiếng cộc cộc, Phi Lưu vừa đưa hai người đến đây đã biến mất lúc này đang ở ngoài cửa, nói rất phấn khởi: "Đến rồi!"

"Phi Lưu học được gõ cửa từ bao giờ thế?" Chân Bình hơi ngạc nhiên, bước ra mở cửa. Người đứng bên ngoài lại không phải thiếu niên kia mà là Vân Phiêu Liệu.

"Vệ phu nhân, mời vào!" Mai Trường Tô nói bằng giọng ấm áp. "Lê đại ca, nhường một chỗ cho Vệ phu nhân.”

Vân Phiêu Liệu thướt tha đi vào, đến trước mặt Mai Trường Tô cúi chào rồi mới ngồi xuống, dịu dàng nói: "Mai tông chủ lệnh Phi Lưu triệu kiến, không biết có gì phân phó?”

Mai Trường Tô nhìn nữ nhân xinh đẹp, kiên cường này trong lòng cũng thương xót như nhìn thấy Nghê Hoàng. "Vệ Tranh gặp chuyện, đúng là làm khó phu nhân."

Hai mắt Vân Phiêu Liệu rưng rưng, nhưng nàng đã mạnh mẽ kìm lại, lắc đầu nói: "Vệ Tranh ẩn náu ở Dược Vương cốc nhiều năm như vậy vẫn bình yên vô sự... Chính vì nhà họ Vân xuất hiện một kẻ cặn bã nên mới làm liên lụy huynh ấy…”

"Gia tộc họ Vân đông đúc như vậy, có xuất hiện một vài người xấu cũng khó lòng phòng bị. Phu nhân đã nhiều năm đau khổ chờ đợi, Vệ Tranh có ra tự thú để bảo vệ phu nhân cũng tính là gì?"

"Nhưng bây giờ..."

"Bây giờ người vẫn còn sống thì nghĩa là vẫn có cách.” Mai Trường Tô thần thái suy yếu nhưng lời nói ra lại rất có căn cốt, ánh mắt cũng vô cùng kiên quyết. "Vệ phu nhân, phu nhân có tin ta không?”

Vân Phiêu Liệu lập tức đứng lên, vừa định nói thì Mai Trường Tô lại mỉm cười ngắt lời: "Nếu Vệ phu nhân tin ta thì mời lập tức về Tầm Dương."

Lê Cương buột miệng nói: "Tông chủ, Vân thị ở Tầm Dương bây giờ đã bị bí mật bao vây giám sát, chỉ chờ kinh thành có lệnh là sẽ động thủ. Lúc này Vệ phu nhân về thì chẳng phải sẽ rơi vào mai phục của Huyền Kính ti sao?"

"Không sai, Vệ phu nhân vừa về Tầm Dương thì tất nhiên sẽ bị bắt, không có gì phải nghi ngờ." Vẻ mặt Mai Trường Tô lạnh lùng, hai mắt sâu thẳm. "Nhưng bị bắt không có nghĩa là bị định tội, mà lẩn trốn mới là tự nhận có tội. Ta biết cảnh trốn chết sau khi bị định tội là như thế nào, không đến đường cùng thì không thể chọn con đường này. Còn nữa, cho dù Vệ phu nhân có thể chạy thoát thì vẫn còn Vân lão bá, vẫn còn gia tộc họ Vân. Chứa chấp tội phạm phản nghịch sẽ bị liên lụy, phu nhân trốn thì tội danh này sẽ được chứng thực, nếu Huyền Kính ti lại dùng Vân lão bá làm con tin thì lúc đó phu nhân có đầu thú hay không?"

Vân Phiêu Liệu hoa dung như tuyết, lẩm bẩm nói: "Vậy ý của Mai tông chủ là... Trước hết khoanh tay chịu trói, sau đó mới kêu oan?"

"Đúng. Vệ Tranh là tội phạm phản nghịch mười ba năm trước đây, nhưng hai người mới thành thân được hơn một năm, chuyện này cả thiên hạ đều biết. Nói Vân thị có chủ tâm chứa chấp nghịch phạm thì cả tình và lý đều không thông. Phu nhân cứ nói chỉ biết hắn là người của Dược Vương cốc, không biết hắn là tội phạm phản nghịch, trừ lời khai của người phản bội của Vân gia đó thì Huyền Kính ti cũng không chứng minh được là hai người đã quen nhau từ trước. Chuyện đấu đá nội bộ trong các gia tộc lớn là chuyện không có gì lạ, phu nhân là con gái độc nhất của tộc trưởng, có nói bọn chúng muốn tranh gia tài nên sau khi phát hiện thân phận thực của Vệ Tranh đã mượn chuyện này để vu cáo phu nhân cũng rất hợp lý. Vân thị ở Tầm Dương không phải là một gia tộc bình thường, quan lại trong triều có bao nhiêu người từng được nhận ơn của lệnh tôn và phu nhân thì phu nhân còn rõ ràng hơn ta, chỉ cần có người đứng ra cầu xin là sẽ có thể chớp cơ hội kêu oan. Nhà họ Vân làm việc thiện bao năm nay, danh tiếng và dư luận đều rất tốt, Hoàng đế bệ hạ cũng rất có thiện cảm với Vân thị. Nếu Huyền Kính ti không có bằng chứng xác thực để bẻ lại lời biện bạch của phu nhân thì tội danh bao che nghịch phạm sẽ không thể đổ lên đầu phu nhân dễ dàng như vậy được. Chỉ có điều... Vân thị có hi vọng thoát tội nhưng bản thân phu nhân…”

Vân Phiêu Liệu gật đầu, trong lòng hiểu rất rõ ý chàng.

Vân thị là gia tộc làm nghề y, danh vọng rất lớn, tội danh không rõ ràng thì rất khó bị liên lụy. Nhưng đối với bản thân Vân Phiêu Liệu thì dù thế nào cũng đã là thê tử của Vệ Tranh, cho dù trước đó không biết hắn là tội phạm phản nghịch thì bây giờ cũng vẫn là thê tử của hắn.

"Ta nghĩ điều Vệ Tranh lo lắng nhất bây giờ chính là sợ liên lụy đến phu nhân. Coi như là vì Vệ Tranh, phu nhân cũng ngàn vạn lần không được nhận tội, nhất định phải khăng khăng mình không biết, như vậy dù có bị liên lụy cũng sẽ được xử nhẹ. Chỉ cần giữ được mạng, ra khỏi nhà lao của Huyền Kính ti thì tự nhiên sẽ có các bên chiếu ứng, không để phu nhận chịu quá nhiều khổ cực.”

"Mai tông chủ yên tâm." Vân Phiêu Liệu cười nhạt. "Ta không phải nữ nhi liễu yếu đào tơ, ta không sợ khổ cực. Chỉ cần có thể gặp lại Vệ Tranh thì cực khổ thế nào ta cũng chịu được. Có điều dù Vân thị may mắn tránh được nạn này thì Dược Vương cốc cũng..."

"Dược Vương cốc thì ta lại không quá lo lắng." Mai Trường Tô cười cười. "Tố cốc chủ không phải người bình thường, ông ấy vẫn có cách tự bảo vệ mình. Tây Việt là nơi rừng thiêng nước độc, núi non trùng điệp, Tố cốc chủ có thể vào triều kêu oan, cũng có thể ẩn thân trong rừng, để xem ông ấy lựa chọn cách nào. Tóm lại Huyền Kính ti có muốn san bằng Dược Vương cốc thì e rằng cũng không có sức mạnh đó, cùng lắm là chặn đường chở dược liệu, vây cả Dược Vương cốc ở trong núi thôi."

"Chặn đường?" Vân Phiêu Liệu vẫn còn lo lắng. "Vậy chẳng phải là..."

"Không sao, Dược Vương cốc có bao nhiêu vốn liếng chứ? Có vây ba, bốn năm cũng chẳng hề hấn gì, hơn nữa Huyền Kính ti quen thuộc Tây Việt hơn hay Tố cốc chủ quen thuộc hơn? Cùng lắm cũng chỉ phong bế được mấy tuyến đường chính, còn đường nhỏ thì làm sao chặn nổi?"

Vân Phiêu Liệu thở phào một hơi, nói: "Vậy thì tốt. Cha nuôi không bị liên lụy nhiều thì Vệ Tranh cũng không đến nỗi quá áy náy."

"Lê Cương, ngươi đi chuẩn bị một chút, phái người hộ tống Vệ phu nhân ra ngoài thành trước giờ giới nghiêm tối nay."

"Vâng!"

"Vệ phu nhân đi đường nhất định phải cẩn thận. Phu nhân mà bị bắt ở bất cứ nơi nào khác thì Huyền Kính ti đều có thể nói là phu nhân sa lưới trong khi lẩn trốn, chỉ có trở lại Vân phủ thì bọn họ mới không thể nói gì được."

"Đúng vậy, làm gì có phạm nhân lẩn trốn nào lại nghênh ngang chạy về chính nhà mình?" Lê Cương cười, nói. "Trên đường chắc chắn sẽ được sắp xếp thỏa đáng, Vệ phu nhân yên tâm."

"Mặt khác, phu nhân phải chú ý một điểm: Vệ Tranh bị bắt trên đường chở dược liệu, sau đó liền bị áp giải vào kinh, không hề có ai tuyên bố công khai tội danh của hắn. Một khi phu nhân về Vân phủ rồi bị bắt, phu nhân nhất định phải làm ra vẻ không biết vì sao mình bị bắt, trước khi có người nói thẳng với phu nhân về thân phận tội phạm phản nghịch của Vệ Tranh thì phu nhân chỉ biết hắn là Tố Huyền, tất cả những chuyện khác đều không biết, nhớ rồi chứ?"

"Đa tạ Mai tông chủ chỉ điểm." Vân Phiêu Liệu đứng dậy thi lễ, lại nói vài câu tông chủ bảo trọng thân thể gì đó rồi mới đi theo đám người Lê Cương lui ra ngoài.

Bọn họ vừa ra ngoài, Phi Lưu đã bay vào, trên tay ôm một bó mai đỏ rực rỡ, hắn rút bó hoa mai hái hai ngày trước ra, lại cắm bó mai mới hái vào lọ.

Mai Trường Tô chăm chú nhìn bó hoa hồi lâu, đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Phi Lưu, trong viện của chúng ta không có hoa mai đỏ đúng không? Ngươi hái ở đâu vậy?"

"Nhà người khác!" Phi Lưu trả lời, chính khí lẫm liệt.

Mai Trường Tô đang rầu rĩ, buồn phiền, đau đớn nhưng vẫn bị câu trả lời của Phi Lưu làm cho dở khóc dở cười, lại ho một trận, vẫy tay gọi Phi Lưu tới. "Phi Lưu, ngươi vào trong mật thất gõ cửa giúp ta, sau đó chờ một lát. Nểu có người đến thì quay ra dìu ta vào, được không?"

Phi Lưu nghiêng đầu hỏi: "Trâu à?"

"Là Tĩnh vương điện hạ!" Mai Trường Tô nghiêm mặt. "Nói bao nhiêu lần rồi, tại sao vẫn không nghe lời?"

"Quen miệng!" Phi Lưu giải thích.

"Được rồi, bất kể có quen miệng hay không thì sau này cũng không cho phép gọi như vậy nữa. Mau đi đi!"

Thiếu niên nhẹ nhàng xoay người, chỉ trong nháy mắt đã biến mất sau bức rèm cửa.
Bình Luận (0)
Comment