Lang Gia Bảng

Chương 65

Trưởng công chúa Lỵ Dương không chịu nổi ánh mắt đó của chàng, đột nhiên quay đầu qua một bên, cắn răng nói: "Ngươi cần gì phải nói thêm nữa? Các ngươi đã biết nội dung bức thư thì nhất định là muốn có nó. Thực ra hôm nay chúng ta đến vốn cũng là định giao bức thư này cho Thái tử, cầm lấy đi!"

Mai Trường Tô nhìn chiếc túi thơm trưởng công chúa giơ lên, cười lạnh nhạt, nói: "Điện hạ sai rồi. Riêng một bức thư này thì ta không để vào mắt. Việc Thái tử điện hạ muốn nhờ trưởng công chúa giúp còn khó hơn chuyện này nhiều, không biết điện hạ có nguyện ý nghe đôi lời?"

Tiêu Cảnh Duệ nhẹ nhàng bước sang, che khuất nửa người mẫu thân, nói nhỏ: "Tô huynh, gia mẫu bây giờ chỉ ở trong nhà, những việc có thể làm đều có hạn. Trong chuyện này nếu Thái tử điện hạ có gì sai bảo thì Cảnh Duệ sẵn lòng gánh vác."

Mai Trường Tô liếc hắn một cái, nhẹ nhàng lắc đầu. "Cảnh Duệ, trong chuyện này thì những việc ngươi có thể làm mới thật sự là có hạn."

"Cô cô, ta đã mở miệng nhờ cô cô thì việc đó đương nhiên cũng chỉ cô cô mới có thể làm được." Tiêu Cảnh Diễm nhìn thẳng vào mắt trưởng công chúa Lỵ Dương, hỏi: "Cô cô thật sự không muốn nghe một chút sao?"

Đã nói đến thế thì hiển nhiên đó không thể là một yêu cầu đơn giản, có điều sau khi do dự một lát, trưởng công chúa Lỵ Dương vẫn nói: "Ngươi nói xem."

"Mấy ngày nữa chính là ngày sinh của phụ hoàng, ta sẽ cử hành nghi điển cho phụ hoàng, triệu tập tôn thất thân quý, trọng thần triều đình đến điện Vũ Anh mừng thọ." Tiêu Cảnh Diễm nói với giọng đều đều. "Bức thư này là lời tự thuật của Tạ Ngọc, mà cô cô là thê tử của Tạ Ngọc. Ta muốn cầu xin cô cô mang bức thư này đến tự thú thay Tạ Ngọc trước mặt bá quan."

Trưởng công chúa Lỵ Dương kinh ngạc, không tự chủ được lùi lại mấy bước.

"Trong đời mình, điều phụ hoàng coi trọng nhất chính là uy quyền tối cao không cho phép thách thức của mình. Vụ án này liên quan đến thanh danh cả đời của phụ hoàng, cho dù chân tướng khiến ông ấy chấn động thế nào thì ông ấy cùng sẽ không tự nhận sai, để lại ô danh ngu ngốc, tàn bạo, giết con trai diệt trung thần cho đời sau. Cho nên ta phải tạo thành một cục diện khiến lòng người sôi trào, cưỡi hổ khó xuống, một cục diện hoàn toàn vượt ra khỏi sự khống chế của phụ hoàng. Bất kể ông ấy có muốn hay không thì cũng phải đồng ý phúc thẩm vụ án này trước mặt nhiều người, mà để mở đầu cục diện này thì phải nhờ cô cô thành toàn."

"Ý... ý…ý nghĩ này của ngươi thật sự là quá cả gan làm loạn…” Sắc mặt Trưởng công chúa Lỵ Dương như tuyết, bà ngơ ngác trợn mắt nhìn hắn.

"Xin cô cô yên tâm, bất kể đến lúc đó cục diện diễn biến thế nào, ta cũng sẽ không để cô cô bị tổn thương."

"Nếu như bệ hạ nổi giận, nhất định làm theo ý mình thì ngươi định bảo vệ ta thế nào?"

"Ta đã phải đi bước này thì đương nhiên đã có sắp xếp vạn toàn. Phụ hoàng giờ đây không phải phụ hoàng năm đó, ta cũng không phải Kỳ vương năm đó. Việc ta cần làm là tẩy sạch oan khuất chứ không phải thiêu thân lao vào lửa. Nếu không có sự chuẩn bị kĩ càng thì chẳng phải là hữu dũng vô mưu?"

Trưởng công chúa Lỵ Dương bị ẩn ý trong lời nói của hắn làm chấn động, một hồi lâu không nói nên lời.

Một năm nay bà chỉ ở trong nhà, không biết nhiều tin tức bên ngoài, chỉ cho rằng Tiêu Cảnh Diễm ngư ông đắc lợi, nhưng lúc này nhìn khuôn mặt cứng rắn như sắt của hắn, lại nhìn tài tử kỳ lân bắt tay sau lưng đứng bên cạnh, chợt bừng tỉnh nhận ra lúc này lưỡi sắc của đứa cháu trai trước mặt đã không phải thứ vị hoàng đế già kia có khả năng không chế.

"Cảnh Diễm." Trưởng công chúa Lỵ Dương bình tĩnh lại một chút, nhìn con trai đang cau mày trầm tư bên cạnh, hơi ngẩng mặt lên. "Bất kể thế nào thì chuyện vạch trần vụ án này trước mặt bá quan cũng không phải chuyện dễ dàng. Nếu ta làm theo lời ngươi thì ta có ích lợi gì?”

"Điện hạ hỏi sau khi tố cáo sẽ có ích lợi gì à?" Mai Trường Tô nhướng mày, ánh mắt lóe sáng. "Trưởng công chúa điện hạ, điện hạ đã biết được chân tướng vụ thảm án năm đó, lại còn hỏi nếu tẩy sạch oan khuất cho họ thì có ích lợi gì?"

Trong lòng Trưởng công chúa Lỵ Dương khẽ run rẩy, không tự chủ được hạ thấp mí mắt.

"Thôi..." Giọng nói của Mai Trường Tô lộ vẻ thất vọng sâu sắc, xoay người lại nói với Tiêu Cảnh Diễm. "Tố cáo giữa kim điện cần có dũng khí rất lớn, nếu trưởng công chúa không thật lòng thật ý thì e là sẽ hoàn toàn phản tác dụng, làm loạn kế hoạch của điện hạ, tốt nhất là nên tìm cách khác..."

Tiêu Cảnh Diễm vỗ nhẹ cánh tay Mai Trường Tô. Hắn biết sự thất vọng của Lâm Thù lúc này là thật, trong lòng cũng có vài phần khó chịu. Có điều hắn vốn đã không đặt bao nhiêu hi vọng vào trưởng công chúa Lỵ Dương, cũng biết ép buộc bà không giải quyết được vấn đề gì, lúc này liền thuận theo lời Mai Trường Tô, nghiêng người tới nhận chiếc túi thơm trong tay cô cô, nói: "Cô cô đã chủ động đưa tới, ta tạ ơn thay những người đã khuất. Ta và Tô tiên sinh còn có việc cần thương lượng, cô cô đi thong thả, không tiễn.”

Hắn lập tức tiễn khách, không thuyết phục thêm lấy nửa câu khiến trưởng công chúa Lỵ Dương không biết phải làm sao, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại không biết nói gì, cuối cùng đành phải xoay người, lặng lẽ cúi đầu đi ra ngoài.

Tiêu Cảnh Duệ khom người hành lễ với Thái tử, chạy vội đuổi theo mẫu thân, nhẹ nhàng đỡ cánh tay bà.

Ra khỏi chính các, đi qua ngoại viện lát bạch ngọc, gần đến trước bức phù điêu, trưởng công chúa Lỵ Dương đột nhiên dừng bước chân, ngước mắt lên nhìn con trai. "Cảnh Duệ, có phải con cảm thấy... mẹ làm như vậy là quá bạc tình?*"

Tiêu Cảnh Duệ trầm ngâm một lát rồi mới nói: "Chuyện này làm và không làm đều có lý do của nó, phải xem trong lòng mẹ coi trọng bên nào. Bất kì ai khác, bao gồm cả con, đều không có tư cách làm ảnh hưởng đến quyết định của mẹ. Huống hồ một khi lật lại vụ án này, tội danh của Tạ... Tạ hầu chính là đại nghịch. Mặc dù ông ta đã chết nhưng vẫn sẽ liên lụy đến nhị đệ và tam đệ. Mẫu thân không muốn góp phần dồn nhị đệ và tam đệ vào tuyệt cảnh, Cảnh Duệ hỉểu rõ lòng thương yêu này."

Mắt ngân ngấn nước, trưởng công chúa Lỵ Dương vỗ mu bàn tay con trai. "Con vẫn hiểu tâm tư mẹ nhất. Nhưng xem quyết tâm của Thái tử thì vụ án này sớm muộn cũng phải phúc thẩm. Nếu thật sự suy nghĩ vì Bật Nhi và Tự Nhi thì mẹ đứng ra tố cáo để đổi lại một lệnh ân xá của họ cũng có thể coi là một cách giải quyết. Mẹ vốn nghĩ vị Tô tiên sinh kia khôn khéo hơn người, đương nhiên sẽ khuyên bảo mẹ như thế, ai ngờ... mẹ mới chỉ nói một câu như vậy, hắn đã lập tức nổi giận..."

Tiêu Cảnh Duệ suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy nghi hoặc trong lòng, nói nhỏ: "Lúc đầu quen Tô huynh, con đã ngưỡng mộ tài hoa khí độ của huynh ấy, cho dù sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, con vẫn cảm thấy tranh giành quyền lợi không phải phong cách của huynh ấy. Huynh ấy sớm đã biết chân tướng vụ án oan Xích Diễm thì có lẽ từ đầu đến cuối, mục đích của huynh ấy chính là vì vụ án này. Còn nương nhờ ai, phò tá ai chẳng qua chỉ là thủ đoạn thôi.”

"Xem ra vị Tô tiên sinh này không phải người ngoài cuộc..." Trưởng công chúa Lỵ Dương khẽ nhíu hai hàng lông mày lá liễu, ánh mắt trầm lắng. "Rốt cuộc hắn là ai? Vụ án Xích Diễm này thực ra có quan hệ gì với hắn?"

"Bây giờ tìm hiểu chuyện này cũng không có nhiều ý nghĩa, bất kể Tô huynh là người trong cuộc hay chỉ là mưu thần cùa Thái tử, hai người họ đã chọn cách công bố di thư của Tạ hầu trước mặt chúng quan thì chứng tỏ quyết tâm rửa oan đã cứng như vàng đá, không để lại đường lui, khiến con hết sức cảm phục. Đáng tiếc thân phận của con không ổn, rất nhiều chuyện không thể đi làm thay mẹ..."

"Cảnh Duệ, nếu con là mẹ thì có lẽ nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của bọn họ?"

Tiêu Cảnh Duệ nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: "Con và mẹ là hai người khác nhau, không thể sẽ có ý nghĩ giống nhau. Chuyện trên thế gian có nhiều lúc tiến thoái lưỡng nan, làm sao con có thể không thông cảm với những mâu thuẫn và nỗi xót xa của mẹ được?"

Trưởng công chúa Lỵ Dương thở ra một hơi thật dài, nhìn hình khắc chín con rồng trên bức phù điêu trước cổng chính, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi xoay người, nói: "Con ngoan, con đi cùng mẹ một chuyến."

Hình như không hề bất ngờ trước quyết định của mẫu thân, Tiêu Cảnh Duệ gật đầu, đỡ tay bà. "Mẹ, con hứa với mẹ, bất kể tình thế sau này thế nào, nhà mình vẫn đồng cam cộng khổ. Nếu có người muốn làm hại mẹ và các đệ đệ thì trước hết phải bước qua xác con."

Trưởng công chúa Lỵ Dương thấy trong lòng ấm áp, nắm chặt tay con trai, hai mẹ con dựa sát vào nhau rồi lần nữa đi vào cổng nội các Đông cung.

Tiêu Cảnh Diễm bước tới nghênh đón như thể đây mới là lần đầu tiên nhìn thấy vị trưởng công chúa này trong ngày hôm nay, hơi hạ thấp người. "Mời cô cô ngồi, xin hỏi cô cô còn có lời gì cần dặn dò không?"

"Ta đáp ứng ngươi." Trưởng công chúa Lỵ Dương trả lời ngắn gọn.

"Cô cô đã suy nghĩ kĩ chưa?"

"Ta đã đi rồi quay lại, tất nhiên là suy nghĩ kĩ rồi." Trưởng công chúa Lỵ Dương cười buồn bã. "Kỳ thực muốn được nhiều hơn nữa thì thế nào? Chẳng qua ta chỉ thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu hôm nay bước ra khỏi cổng Đông cung của ngươi thì chỉ sợ sau này, hằng đêm khó có thể ngủ yên."

“Tốt." Tiêu Cảnh Diễm nhướng mày, nói. "Cô cô có tình nghĩa như vậy thì ta cũng có thể bảo đảm với cô cô, sau khi rửa sạch vụ án oan Xích Diễm, tất cả các con của cô cô đều được ân xá, quyết không bị liên lụy."

Trưởng công chúa Lỵ Dương không khỏi chấn động, nói thất thanh: "Ngươi cũng biết..."

"Những suy nghĩ của cô cô là chuyện thường tình của con người, có gì khó đoán?" Tiêu Cảnh Diễm trao đổi một ánh mắt với Mai Trường Tô, bình thản nói. "Vừa rồi Tô tiên sinh không muốn nói thêm chỉ là không muốn biến chuyện này thành một lần giao dịch. Chuyện đến nước này cũng đã là lúc mấu chốt nhất, nếu có một chút thiếu thật lòng, đạt được sự đồng ý nhờ giao dịch thì đều sẽ là những biến số. Không muốn để cô cô miễn cưỡng cũng là vì không muốn có rủi ro bất ngờ."

"Lời này của Thái tử rất thẳng thắn, thành khẩn, ta nghe mà thấy rất thoải mái. Xem ra nếu không phải là người thật lòng muốn tẩy oan cho người đã khuất thì bây giờ ngươi cũng không chịu nhờ đến cô cô.” Ánh mắt của trưởng công chúa Lỵ Dương đưa sang nhìn Mai Trường Tô. "Đã quyết như vậy, Tô tiên sinh đã có thể đứng ở đây thì chắc hẳn cũng là người trung thành như một, rất được ngươi tín nhiệm. Không biết Thái tử xác nhận sự trung thành của Tô tiên sinh như thế nào?"

Tiêu Cảnh Diễm mím môi, thoáng nhìn Mai Trường Tô. Thấy chàng vẫn thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ hình như hoàn toàn không nghe thấy lời của trưởng công chúa Lỵ Dương, trong lòng lại không khỏi nhói đau, dừng lại một lát mới nói: "Tâm huyết mà Tô tiên sinh bỏ ra vì ta một lời khó mà nói hết được. Huống hồ đã dùng người thì không nghi, vừa rồi ta đã nói, tiên sinh và ta hai người như một."

"Dùng người thì không nghi..." Trưởng công chúa Lỵ Dương lẩm bẩm lại một lần, gật đầu. "Cảnh Diễm, trước giờ ta vẫn rất ít khi để ý đến ngươi, hôm nay mới phát hiện mặc dù tính tình của ngươi khác Cảnh Vũ nhưng trong lòng thật sự rất giống nhau."

"Cuộc đời này nếu có thể kế thừa di chí của Đại hoàng huynh thì đúng là tâm nguyện của Cảnh Diễm." Tiêu Cảnh Diễm gật đầu, "Sau khi về, nếu cô cô có thay đổi ý định thì cũng không cần miễn cưỡng. Đến lúc đứng trên đại điện, đối mặt với cơn giận dữ của bệ hạ sẽ có áp lực rất lớn. Nếu không có quyết tâm kiên định thì e là rất khó có thể nói hết lời."

Trưởng công chúa Lỵ Dương không hề trả lời ngay mà thận trọng suy nghĩ một lát, lặng lẽ gật đầu. Lúc này Mai Tnrờng Tô đã quay lại, cười hỏi: "Cảnh Duệ, ngươi đi hơn một năm, chắc hẳn đã từng trải hơn rất nhiều. Mọi chuyện vẫn ổn cả chứ?"

Tiêu Cảnh Duệ nở nụ cười nhã nhặn, nói: "Đúng vậy. Rời xa cố quốc, gặp một số người, trải qua một số việc, lúc này hồi tưởng lại quá khứ đã có thể nhìn thấy rõ ràng hơn, cũng nghĩ rõ ràng hơn. Chỉ có điều... Tô huynh hình như không có gì thay đổi, bây giờ ta nhìn huynh vẫn cảm thấy cao thâm, khó lường, khó có thể đoán định như trước."

Sau mấy câu như vậy, hai người nhìn nhau cười, dường như có thứ gì đó trong lòng đã bị vứt bỏ, nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Trưởng công chúa Lỵ Dương cũng không nhiều lời, gật đầu với Tiêu Cảnh Diễm rồi lại dẫn con trai đi ra ngoài.

Lúc này trong điện chỉ còn lại hai người, bầu không khí nhất thời có chút nặng nề. Sáng nay, lúc Mai Trường Tô chủ động tới Đông cung, Tiêu Cảnh Diễm hết sức vui mừng, nhưng vừa nhìn lại phát hiện vẻ mặt chàng vẫn xa cách, chỉ nói chuyện chính sự, vì vậy cũng không dám nói gì khác. Mà chưa nói chuyện được bao lâu thì hai mẹ con trưởng công chúa đã đến, bây giờ mặc dù chuyện đã bàn xong nhưng cục diện bế tắc giữa hai người vẫn chưa hoàn toàn được khơi thông. "Tiên sinh cho rằng lần này có phải Lỵ Dương cô cô thật sự hạ quyết tâm giúp chúng ta một tay hay không?" Sau một hồi yên lặng, Tiêu Cảnh Diễm lên tiếng hỏi trước.

"Trưởng công chúa không phải người làm việc vì sự kích động nhất thời. Trưởng công chúa đã chịu đáp ứng thì sẽ có thể nắm chắc được chín phần. Có điều đề phòng vạn nhất thì vẫn phải đưa ra một phương án phòng bị."

"Chuyện này không thành vấn đề, Ngôn hầu tuyệt đối sẽ không lùi bước. Ông ấy đã bảo đảm với ta, nếu lúc đó để ông ấy kêu oan giữa kim điện, cho dù thiên tử nổi giận cầm dao chém tới, ông ấy cũng sẽ kiên trì nói hết chân tướng. Có điều nếu muốn mượn di thư của Tạ Ngọc để lật lại vụ này thì đương nhiên Lỵ Dương cô cô ra mặt vẫn là hợp lý nhất."

"Ờ." Mai Trường Tô nói nhỏ. "Đến lúc đó cục diện hiện trường khó liệu, mong điện hạ dốc hết sức khống chế."

"Cái này tiên sinh yên tâm, ta đã nói chuỵện với các tôn thất triều thần đáng tin cậy, hiệu quả còn tốt hơn dự đoán của ta. Bất kể là thật tâm cũng được, là thuận thế cũng được, tất cả bọn họ đều biểu thị sẽ hết sức trợ giúp. Có điều để tránh trong đó có những người dao động mật báo với phụ hoàng, ta đã cố ý cầu xin mẫu phi, bảo đảm mấy ngày nay không có người ngoài nào có thể vào gặp phụ hoàng. Cấm quân bảo vệ trong điện là do Mông khanh đích thân chọn lựa. Bọn họ sẽ kéo dài thời gian, trước khi cô cô nói xong, bất kể phụ hoàng chửi bới thế nào, bọn họ cũng sẽ không thật sự động thủ kéo cô cô ra ngoài.”

"Điện hạ hành động rất nhanh." Mai Trường Tô cười.

Thấy chàng để lộ nụ cười, Tiêu Cảnh Diễm mới thầm thở phào nhẹ nhõm. "Ta chưa bàn bạc với ngươi mà đã liên lạc với triều thần, còn lo ngươi sẽ trách ta liều lĩnh. Nghe Mông khanh nói, ngươi vẫn nhấn mạnh phải đi từng bước vững chắc, cho nên đã giấu ta rất nhiều chuyện, sợ ta làm ẩu."

Mai Trường Tô chậm rãi hạ mí mắt, nói nhỏ: "Chỉ cần bệ hạ còn tại vị, muốn lật án thì phải thật sự không có sai sót nào. Ta chẳng qua chỉ muốn nắm chắc thêm vài phần mà thôi. Tình hình bây giờ gần như đã giống với thời cơ chín muồi mà ta mong đợi từ trước. Bây giờ việc này do điện hạ làm chủ, ta quả thật cũng không... không muốn đợi thêm nữa... Cho nên hết thảy do điện hạ sắp xếp. Bất kể là đối với người bị oan khuất hay là đối với người trong thiên hạ, ý nghĩa của việc bệ hạ đích thân hạ chỉ phúc thẩm minh oan và sau khi điện hạ lên ngôi mới lật án vẫn khác nhau rất nhiều."

"Ta hiểu ý ngươi, cũng hiểu kỳ vọng của ngươi đối với ta." Tiêu Cảnh Diễm nhìn chàng thật sâu, muốn gọi tên Tiểu Thù nhưng lại không nỡ, do dự một lát, cuối cùng vẫn cố chịu đựng, nói tiếp: "Chỉ cần có thể làm cho phụ hoàng hạ chỉ trước mặt văn võ bá quan, ta nhất định sẽ lật lại vụ án này, tuyệt đối không để lại bất cứ sơ suất nào cho kẻ xấu mượn cớ."

Mai Trường Tô lại cười, từ từ ngước mắt lên. "Còn có một việc muốn nhờ điện hạ...”

"Ngươi và ta còn khách khí cái gì? Cứ việc nói đi."

"Hôm chúc thọ đó xin điện hạ dẫn ta cùng đi."

Tiêu Cảnh Diễm lập tức mở to mắt, giật mình trợn mắt nhìn chàng.

"Ta cũng xem như có thân phận khách khanh, mặc dù xuất hiện trong lúc như thế sẽ làm người khác chú ý nhưng cũng không đến nỗi quá đường đột. Đợi chờ bao nhiêu năm nay, bất kể cuối cùng là thành công hay thất bại, ta vẫn muốn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó..." Nói tới đây, đột nhiên phát hiện vẻ mặt Cảnh Diễm có chút kỳ lạ, Mai Trường Tô dừng lại một chút, hỏi: "Điện hạ cảm thấy rất khó xử sao?”

"Ngươi nói gì thế?" Tiêu Cảnh Diễm tiếp tục trợn mắt nhìn chàng, trong mắt đã lộ vẻ tức giận. “Chuyện này còn phải nhờ ta? Ngươi vốn nên ở đây! Đi tới hôm nay, tất cả đều là tâm huyết của ngươi, làm sao ta có thể... không cho ngươi tận mắt nhìn thấy kết quả này?"

"Điện hạ..."

Không biết vì sao, đột nhiên Tiêu Cảnh Diễm không khống chế được chính mình nữa, sầm mặt nói: "Điện hạ cái gì? Ngươi không biết ta tên là gì à? Chẳng lẽ hôm nay ngươi mới biết ta? Vừa rồi ngươi nhờ ta với tư cách gì? Mưu thần của ta à?"

"Cảnh Diễm." Mai Trường Tô đặt tay trái lên cánh tay Tiêu Cảnh Diễm, dùng sức đè xuống, lần đầu tiên gọi tên hắn một cách rõ ràng từ khi gặp lại đến nay. "Đây cũng là... một việc ta phải nói rõ ràng với ngươi…”

Bất chợt nghe thấy tên mình được gọi như trước kia, Tiêu Cảnh Diễm vừa kinh ngạc vừa cảm khái, lại vừa vui mừng, một thứ gì đó nóng bỏng tràn dần lên họng mà không nuốt xuống được, nhưng lại không muốn tỏ ra quá kích động khiến hảo bằng hữu đau buồn, cho nên sắc mặt hắn thay đổi mấy lần, cuối cùng cũng không thể định hình rõ ràng.

Mai Trường Tô không khỏi bật cười, nói: "Ngươi cũng đừng quan tâm đến ta quá. Ta có thể bò ra từ trong biển máu Maỉ Lĩnh thì đâu có yếu ớt như vậy? Cảm thấy đau lòng trước mặt ngươi là khó tránh khỏi, nhưng nếu một mực sa vào những tình cảm xót xa, đau đớn đó mà không tự giải thoát được thì cũng không phải là ta.."

Câu này quả thực đã nói trúng những suy nghĩ trong lòng Tiêu Cảnh Diễm, hắn lập tức vui vẻ nói: "Ngươi có thể nghĩ thoáng được như thế thì ta cũng yên tâm. Kỳ thực ngươi cũng không thay đổi nhiều, chỉ trầm tính hon một chút. Tuổi tác dần cao, điều này cũng là bình thường. Ngươi nhìn ta xem, ta cũng không thích quậy phá với ngươi như năm đó nữa. Chỉ cần người vẫn còn, dáng vẻ thay đổi cũng có gì quan trọng? Sau khi lật lại vụ án này, ngươi vẫn là Lâm Thù, ta vẫn là Cảnh Diễm chúng ta vẫn có thể giống như trước kia..."

"Cảnh Diễm." Mai Trường Tô lắc đầu, ngắt lời hắn. "Không thể được nữa. Bất kể vụ án này được lật lại đến mức nào thì ta cũng chỉ có thể là Mai Trường Tô, vĩnh viễn không thể lại là Lâm Thù nữa..."

"Vì sao?" Tiêu Cảnh Diễm trợn mắt, lập tức đứng lên. "Chỉ cần ô danh được rửa sạch, đương nhiên ngươi có thể lấy lại thân phận trước kia. Nếu ai còn nói nọ nói kia về chuyện này..."

"Ngươi nghe ta nói xong đã." Mai Trường Tô dùng ánh mắt trầm tĩnh ra hiệu cho hắn ngồi xuống. "Tô Triết là người thế nào, hắn từng đứng giữa Thái tử và Dự vương như thế nào, cả kinh thành này đều biết. Hắn là người dùng âm mưu quỷ kế tuy là vũ khí sắc bén để giành quyền nhưng chung quy không phải chính đạo..."

"Nhưng...”

"Cảnh Diễm" Mai Trường Tô không cho hắn nói, lại lập tức ngắt lời hắn, "Đối với ta, lật án chính là kết cục, ta có thể nhìn thấy ngày này là đã rất thõa mãn rồi. Nhưng đối với ngươi, lật lại bản án cũ chỉ là bắt đầu, ngươi còn phải quét sạch những thói xấu đã kéo dài bao lâu nay, chấn hưng sự suy yếu của Đại Lương hàng chục năm qua, trả cho thiên hạ một triều đình công bằng, minh bạch. Để đạt được mục đích này, ngươi cần một mở đầu tốt đẹp. Anh linh người đã khuất ở trên trời cũng hi vọng có thể nhìn thấy ngươi là một quân chủ có tình có nghĩa, công bằng vô tư trong lòng người thiên hạ. Một người như Tô Triết tuyệt đối không thể trở thành sủng thần ngươi coi trọng, điều này sẽ làm thiên hạ hiểu lầm quân chủ mới vẫn là người thích thủ đoạn, đi ngược lại dự tính ban đầu của ngươi và ta. Huống chi ta lấy tên Tô Triết làm việc ở kinh thành đã lâu, nhiều cơn sóng gió hai năm nay ít nhiều đều có liên quan tới ta, hơn nữa dung mạo đã thay đổi, trên người không còn dấu vết gì của Lâm Thù trước kia, chỉ dựa vào việc có mấy người đứng ra làm chứng mà đột nhiên nói ta là Lâm Thù thì không khỏi làm người ta khó có thể tin được. Nghĩ đến bảy mươi ngàn huynh đệ Xích Diễm của ta, trung hồn hi sinh vì nước, vẫn trông mong đến ngày được giải oan, nếu vì tư lợi của bản thân ta mà để sử sách đời sau biến một vụ giải oan trong sạch thành một câu hỏi cho người đời phỏng đoán, một chuyện thâm cung bí sử thật giả khó phân thì mười ba năm nay ta khổ cực làm gì?...”

"Chính vì mười ba năm khổ cực của ngươi, ta mới không thể trơ mắt nhìn ngươi tiếp tục chịu ấm ức được." Cuối cùng Tiêu Cảnh Diễm không kìm được phản bác. "Nếu người trong thiên hạ hiểu lầm ngươi thì đó là người thiên hạ ngu dốt, ngươi cần gì phải để ý?"

"Nói thật, ta thật sự để ý." Mai Trường Tô cười ảo não. "Không chỉ ta để ý mà ta còn mong ngươi cũng để ý. Ngươi không coi trọng sự đánh giá của người trong thiên hạ cũng không biết tự kiểm điểm và tự ước thúc là gì, vậy thì sao có thể trở thành minh quân? Hơn nữa, không lấy lại thân phận Lâm Thù cũng chưa chắc đã là không tốt. Ta làm Mai Trường Tô mười mấy năm, đã quen rồi. Cứ để cho Lâm Thù năm đó vĩnh viễn giữ lại hình ảnh của mình trong trí nhớ của mọi người chẳng phải cũng rất tốt sao?"

Tiêu Cảnh Diễm mím chặt môi, nhìn chàng hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Ngươi muốn rời khỏi kinh thành sao?"

"Ơ?" Mai Trường Tô không nghĩ hắn lại hỏi như vậy, mí mắt run run, sắc mặt hơi tái đi.

"Ngươi nhất định chỉ làm Mai Trường Tô, lại nói Mai Trường Tô là kẻ đầy âm mưu quỷ kế không thích hợp ở lại bên cạnh quân chủ. Ngụ ý của ngươi chính là nói ngươi không thích hợp ở lại bên cạnh ta đúng không?" Tiêu Cảnh Diễm nhìn chằm chằm vào mắt hảo bằng hữu, không hề nhượng bộ. "Có phải ngươi định sau khi lật án sẽ rời khỏi kinh thành, thoái ẩn giang hồ không?"

Một nụ cười đẹp đẽ lộ ra trên mặt, Mai Trường Tô thoải mái nói: "Mười ba năm qua ta ngày đêm không nghỉ, quả thật cũng cảm thấy mệt rồi. Bây giờ vây cánh của ngươi đã đầy đủ, bên người không thiếu người có tài có đức, việc trị quốc không có gì phải lo, cho ta ra ngoài tiêu dao một hồi có gì là không được? Dăm ba năm sau ta lại về thăm ngươi, tình huynh đệ, tình bằng hữu của ngươi và ta chưa đến mức không gặp nhau thì không duy trì nổi chứ?"

Tiêu Cảnh Diễm không bị nụ cười của chàng làm cho cảm động, sắc mặt vẫn lạnh lùng. "Tiểu Thù, ngươi nói thật với ta... thân thể ngươi vẫn ổn chứ?"

"Thân thể ấy à..." Mai Trường Tô cười, day day huyệt thái dương. "Chắc chắn không thể so với năm đó được, không có kình lực, võ nghệ phế hết. Nếu bây giờ lại đánh nhau với ngươi thì ta chỉ có nước bị đánh."

"Thật không?" Tiêu Cảnh Diễm lại nhìn chằm chằm vào mắt chàng rất lâu, cuối cùng mới nở nụ cười nhạt. "Vậy ta chờ ngươi, bao giờ ngươi chữa khỏi bệnh chúng ta lại đánh nhau."

Mai Trường Tô cúi đầu không nói.

"Không... không chữa khỏi được à?"

"Ờ."

"Vậy cũng không sao." Tiêu Cảnh Diễm kìm nén sự kích động trong lòng, vỗ vỗ vai chàng. "Chỉ cần còn sống là tốt rồi."

Mai Trường Tô cũng cười, gật đầu, bưng ly trà trên bàn lên chậm rãi uống.

"Xem dáng vẻ của ngươi thì còn có chuyện khác cần nói ngoài thuyết phục ta không công khai thân phận của ngươi?"

"Đúng." Đặt ly trà xuống, vẻ mặt Mai Trường Tô trở nên nghiêm túc. "Ta còn muốn thương lượng chuyện của Đình Sinh với ngươi.”

"Đình Sinh? Đình Sinh ở chỗ ta rất tốt. Văn tài võ nghệ đều được khen ngợi, rất có phong thái của phụ thân hắn năm đó. Sau này tro bụi đã tan, chúng ta sẽ..." Nói tới đây, đột nhiên Tiêu Cảnh Diễm nhận ra vấn đề, lập tức dừng lại.

"Việc nối dõi của hoàng thất được kiểm định rất chặt chẽ." Mai Trường Tô nói, ngữ điệu trầm thấp. "Lúc sinh ra không có chén vàng đĩa bạc, không có bảo sách đóng dấu đỏ của Nội đình ti thì sẽ không có thân phận con cháu hoàng gia. Tuy nói chúng ta biết Đình Sinh là con mồ côi từ trong bụng mẹ của Kỳ vương, nhưng dù sao nó cũng sinh ra trong Dịch U đình, mượn danh người khác. Mặc dù đó là việc làm bất đắc dĩ để bảo vệ tính mạng nhưng cũng khiến nó không thể trở về với hoàng thất..."

Tiêu Cảnh Diễm là người trong hoàng thất, đương nhiên biết chàng nói không sai, chỉ có điều trước kia còn không nắm chắc có thể giành ngôi rửa oan hay không nên vẫn chưa từng nghĩ đến vấn đề thân phận của Đình Sinh. Lúc này tĩnh tâm suy nghĩ, hắn không khỏi yên lặng.

"Còn việc kế thừa chi của Kỳ vương, sau này dù có nối lại thì cũng chỉ có thể chọn một trong số các con của ngươi hoặc các vương gia khác, tóm lại Đình Sinh không có tư cách này." Mai Trường Tô nói, vẻ mặt buồn bã. "Cho dù sau này ngươi lên ngôi hoàng đế cũng không thể mở tiền lệ vì một mình nó, làm loạn các quy định của hoàng tộc..."

Tiêu Cảnh Diễm thở dài một tiếng, nói: "Tông pháp của hoàng thất nghiêm khắc, đây cũng là chuyện không có cách nào thay đổi được. Nhớ năm đó Huệ đế không có con mà còn không thể nhận đứa con rơi trong dân gian về, nói gì đến Đình Sinh."

"Cảnh Diễm." Mai Trường Tô tới gần hảo bằng hữu hơn một chút, thấp giọng hỏi: "Ngươi chưa nói với Đình Sinh về thân thế của nó chứ?"

"Chưa. Nó vẫn còn bé, đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, ta lại không nghĩ đến việc để nó đi báo thù, nói với nó chuyện này làm gì?"

"Kỷ vương chắc chắn cũng chưa nói..." Mai Trường Tô cau mày suy nghĩ. "Nhưng ta vẫn cảm thấy Đình Sinh biết... Trên đời này có rất nhiều chuyện mà lúc không biết thì không sao, lúc biết được lại thêm rất nhiều phiền muộn và những suy nghĩ không đâu. Cảnh Diễm, tính tình Đình Sinh càng trầm tĩnh, ta càng thấy lo lắng vì nó. Sau này ngươi phải chú ý đến nó nhiều hơn, để nó sống yên ổn một đời này, không phụ vong linh của Kỳ vương trên trời..."

Tiêu Cảnh Diễm ngẩng mặt nghĩ một hồi lâu, nói: "Thôi thế này, muốn để Đình Sinh vào tôn thất là chuyện không thể, chi bằng ta nhận nó làm con nuôi, ít nhất cũng đề cao được thân phận của nó. Con của Kỳ vương huynh, phẩm cách không tầm thường, cho dù sau này không làm được một hiền vương thì ít nhất cũng phải là lương đống của triều đình."

"Ta lại cho rằng..." Mai Trường Tô cau mày, có chút do dự, nói. "Để Đình Sinh cách hoàng thất xa một chút sẽ tốt hơn..."

"Vì sao?"

Mai Trường Tô suy nghĩ một lát rồi mỉm cười. "Cũng không vì sao... Có lẽ là ta lo nghĩ nhiều quá. Ta luôn cảm thấy đối với một đứa bé từng chịu khổ như Đình Sinh thì có lẽ cuộc sống an khang thông thường mới là hạnh phúc nhất."

"Chính vì nó đã phải chịu khổ nên ta mới phải bồi thường cho nó." Tiêu Cảnh Diễm cũng cười, nói. "Đình Sinh sống sót được cũng là điều không dễ dàng, ta sẽ dạy dỗ và chăm sóc nó tử tế. Hơn nữa chẳng phải còn có ngươi sao? Cho dù sau này ta có gì sơ sẩy thì ngươi cứ nhắc nhở ta là được."

Nghe hắn nói đến hai chữ "sau này", Mai Trường Tô thấy nghẹn đắng trong lòng nhưng lại không nói được gì, miễn cưỡng cười cười, đứng dậy, nói: "Ta cũng nên cáo từ rồi. Từ giờ gánh nặng đè hết lên vai điện hạ, điện hạ sẽ rất vất vả."

"Lại bắt đầu khách sáo với ta rồi." Những lời cần nói với Mai Trường Tô hôm nay đều đã nói ra, tâm tình của Tiêu Cảnh Diễm rất tốt, vừa đứng lên đưa tiễn vừa nói. "Mẫu thân nói sự yên tĩnh trong lòng có lợi với ngươi, mấy ngày tới cứ dưỡng bệnh cho tốt. Hôm chúc thọ đó e là sẽ vô cùng căng thẳng, ngươi có chịu nổi không?"

"Ngươi nói xem." Mai Trường Tô nở nụ cười nhạt. "Mấy năm nay ta vẫn chờ ngày này, dù có chết ta cũng phải cầm cự được."

Không biết vì sao khi nghe câu này, Tiêu Cảnh Diễm chợt cảm thấy nhói lòng, cau mày, nói: "Ngươi đừng nói như vậy, thực ra bao nhiêu công sức đã đổ xuống rồi, bây giờ cơ thắng của chúng ta cực lớn, thật sự không cần quá căng thẳng. Mấy ngày nay ta sẽ để ý, bên chỗ Lỵ Dương cô cô cũng sẽ không lơi lỏng. Ngươi cứ việc tĩnh dưỡng, chỉ cần có ta ở đây thì nhất định không có bất ngờ nào xảy ra."

Thấy hắn tự tin như vậy, Mai Trường Tô cũng cảm thấy yên lòng, gật đầu đồng ý rồi ra khỏi chính các gọi Phi Lưu.

Tiêu Cảnh Diễm vốn muốn đưa chàng đến nơi dừng kiệu ở ngoại điện nhưng bị chàng từ chối, đành phải đứng ngoài bức phù điêu trước cửa, đưa mắt nhìn hai người ra về.
Bình Luận (0)
Comment