*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn kêu lên thê thảm, lấy ra cách thức gào khóc đối với Tiên đế ngày xưa, nhưng đương kim Lương đế chỉ cảm thấy nhức đầu. Lúc còn bé, Cảnh Diễm cũng là thích khóc. Tuy chưa từng khóc lóc kể lể như vậy, nhưng hắn chỉ cần nhìn đôi đồng tử tròn trịa ẩn chứa thủy sắc cùng với đôi môi cứ cắn chặt không lên tiếng của y thì trong lòng đã mềm nhũn. Còn cái dáng vẻ này… Thật khiến người chán ghét.
“Chuyện này không thể nào!” Tóc mai hai bên của lão giả đã hoa râm, trong ánh mắt lại lộ ra một cổ khí tức tinh võ. Lão hơi có chút còng lưng, là tư thái năm tháng gán ép cho lão. Nếu như Tiên đế còn tại thế, có lẽ Huyền Kính Ty Hạ Thủ tôn sẽ không có vẻ già nua như thế, đến nỗi còn có phần suy bại, “Ô Kim chi độc trừ Huyền Kính Ty chúng ta ra, bên ngoài là vô giải. Dẫu có là diệu thủ thần y thì cũng không thể nào trong thời gian quá ngắn lại điều chế được giải dược cho chất độc mạnh như thế! Ngài xác định không phải do xếp đặt trong phủ Hiến vương có vấn đề?”
“Cho dù là khâu này có vấn đề thì hiện tại cũng không cách nào kiểm chứng!” Dự vương gõ lên trán mình một cái, mắt hướng về phía Hạ Giang, lộ ra chút thần sắc phẫn hận, “Kết cục đã định, y hôm nay ở trong cung, ngươi vạn lần cũng không có cơ hội hạ thủ nữa, hay là suy nghĩ một chút đối sách đi.”
Sắc mặt Hạ Giang âm tình bất định, không tiếp tục nói chuyện. Giữa ngôi nhà nhỏ nhất thời yên lặng, trong đầu Hạ Giang xuất hiện nghìn vạn ý tưởng, vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra tại sao độc của Tiêu Cảnh Diễm có thể giải. Lão ngược lại quên trên chủy thủ của bọn người Chưởng kính sử mười hai năm trước phái đi truy sát Tiêu Cảnh Diễm đều tẩm kịch độc, cũng có thể binh khí của Huyền Kính Ty từ trước tới nay đều nhúng qua độc, lão nơi nào nghĩ đến năm đó thật sự thiếu chút nữa đã giết chết Thất hoàng tử.
Có lẽ sự trầm mặc của Hạ Giang thoáng làm không khí ổn định lại. Dự vương một mực bị lão nắm mũi dẫn đi, cơn giận tích góp từng tí trong lòng. Hắn hơi suy tư một chút, đứng lên nói, “Không bằng bổn vương cũng học theo Tạ Ngọc, vào cung thỉnh tội trước.”
“Điện hạ muốn nhận tội gì?” Hạ Giang cười gằn, “Dựa vào quan hệ của đương kim bệ hạ cùng Thất hoàng tử, khi hắn biết có người muốn giết Thất hoàng đệ của hắn thì có thể giống như Tiên đế ngày xưa vì cân bằng thế lực các phe mà tỏ ra nhượng bộ hay sao? Điện hạ có phần quá ngây thơ!”
“Vậy là ngươi có biện pháp?”
Cân nhắc thêm một hồi, Hạ Giang nghiêm túc nói, “Điện hạ cùng Hoài Đông Bát Châu Thứ sử thường hay qua lại, cần sớm chuẩn bị, mưu đồ đại sự.”
Nghe vậy, trong lòng Dự vương liền sợ hãi, gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Giang, “Làm sao ngươi biết?”
“Lão thần còn biết một vài chuyện khác.” Hạ Giang do dự một chút, cuối cùng cắn răng, từ trong ngực móc ra một phong thư. Thư kia hơi ố vàng, đoán chừng đã rất cũ kỹ, hay bởi vì người ban đầu tiếp nhận phong thư này đã không còn muốn phục quốc nữa, nên không thể thật tốt bảo tồn, cạnh góc cũng có chút mòn, “Điện hạ mời đọc!”
“Cái này là gì?”
“Mời đọc!”
Tim thình thịch nhảy lên, Dự vương đưa tay nhận lấy phong thư, chữ viết trên giấy xinh đẹp, cùng Tần Bàn Nhược có mấy phần tương tự. Dự vương xem thư một cách qua loa, đọc đến chỗ nào đó thì chân mày liền vặn một cái, ngã ngồi trên mặt đất, rồi lại như người chết chìm bắt được cây cỏ cứu mạng, cẩn thận đọc tiếp.
Hạ Giang nheo mắt nhìn nét mặt Dự vương đối diện thay đổi bất ngờ, liền gập ngón tay, nhẹ nhàng úp vào vách tường.
Một cái úp tay này của hắn là dùng nội lực. Tần Bàn Nhược bên kia tường nghe được, chậm rãi thở ra một hơi, xoay người hướng về phía nữ tử diễm lệ sau lưng khẽ mỉm cười, nói, “Tứ tỷ, tỷ đã không có chí nguyện báo quốc, cũng không sao. Thư đã đưa tới tay điện hạ, ta cũng đáp ứng tỷ, tỷ có thể đi.”
“Bàn Nhược, nghe ta một lời.” Nữ tử được gọi là ‘Tứ tỷ’ thần tình thương xót, “Đương kim bệ hạ cũng không phải loại người như Tiêu Tuyển, muội cần gì phải…”
“Không cùng tộc loại với ta, lòng dạ của họ tất khác biệt.” Ánh mắt Tần Bàn Nhược phát sáng dọa người, trên khuôn mặt tươi cười toàn là thần sắc lạnh lùng. Lúc này, trong phòng ánh nến mờ mịt, nàng lại trang điểm ăn mặc cực kỳ diễm lệ, lộ vẻ hơi đáng sợ, “Chung quy đều là người của Tiêu gia, ta xem tỷ đã quên dạy bảo của sư phụ. Dù tỷ gả cho người Hán, bình an sống qua ngày, nhưng chẳng lẽ huyết dịch của những người khác trong Hoạt tộc chảy xuống, tỷ đều có thể an tâm?”
Tứ tỷ muốn nói lại thôi, Tần Bàn Nhược hờ hững thu lại thần sắc, nói, “Sư tỷ không cần khuyên nữa, ta tự cố gắng hết sức.”
~*~
Bên này đã ngầm mưu đồ bí mật khoáy lên phong vân thì bên kia Tiêu Cảnh Vũ trở lại Dưỡng Cư Điện suy đi nghĩ lại, có lẽ trước tiên nên triệu kiến hảo Tam đệ của hắn.
Kể từ khoảnh khắc Cảnh Diễm được Lâm Thù đưa vào cung, Lương đế liền lặng lẽ không một tiếng động đem Hiến vương phủ bao vây, gió thổi cũng không lọt. Hiện tại, Tiêu Cảnh Tuyên đến trước điện, đã sợ đến nỗi trước tiên bắt lấy vạt áo hoàng huynh, sau đó khóc rống lên, nước mắt chảy dài. Tiêu Cảnh Vũ để mặc hắn khóc lóc kể lể lộn xộn một hồi, mới nói, “Tam đệ, ngươi cảm thấy tiên phụ hoàng đối đãi ngươi như thế nào?”
Tiêu Cảnh Tuyên bị câu hỏi làm cho sững sờ, lộ vẻ kinh sợ trả lời, “Rất tốt, tất nhiên là rất tốt!”
“Vậy ngươi cảm thấy trẫm đối đãi ngươi như thế nào?”
“Thần đệ sợ hãi…” Tiêu Cảnh Tuyên vội vàng úp sấp người xuống, “Tất nhiên hoàng huynh đối đãi ta cũng rất tốt, rất tốt…”
“Phải không?” Lương đế không mặn không nhạt nói, “Trẫm tự nhận, trẫm đối đãi ngươi cùng Cảnh Hoàn không có sự dung túng như tiên phụ hoàng.”
Tiêu Cảnh Tuyên lại ngẩn ra, hoàn toàn không biết nên đáp lại như thế nào, đành phải ngậm miệng không nói, chờ đợi Lương đế phát tác.
Nhìn Tiêu Cảnh Tuyên nằm úp sấp trên đất, Lương đế cũng không bảo hắn dậy, chỉ tiếp tục nói, “Nếu trẫm chưa từng dung túng các ngươi thì tại sao các ngươi ngược lại ngày càng tệ hại hơn? Cảnh Diễm là Thất đệ của trẫm, vậy không phải là ấu đệ của các ngươi sao?”
Lương đế hỏi nhẹ nhàng, nhưng Tiêu Cảnh Tuyên nghe vào tai lại giống như rót thủy ngân trong lòng. Hai ngày nay tuy là hắn bị cấm túc trong phủ, cuối cùng cũng biết chút tin tức, nhưng hắn thật không nhớ rõ người hầu đưa trà nước cho Cảnh Diễm ngày đó là ai. Bất quá, hiện tại hắn hận không được đem tất cả người hầu trong phủ giết sạch, đổi lấy hoàng huynh đừng tiếp tục dè chừng.
“Hoàng huynh, thần đệ thật oan uổng mà… Hôm đó Cảnh Diễm ở trong phủ thần đệ uống mấy chén nước, nước kia… Nước kia cũng không có qua tay thần đệ, thần đệ cái gì cũng không biết…”
Hắn kêu lên thê thảm, lấy ra cách thức gào khóc đối với Tiên đế ngày xưa, nhưng đương kim Lương đế chỉ cảm thấy nhức đầu. Lúc còn bé, Cảnh Diễm cũng là thích khóc. Tuy chưa từng khóc lóc kể lể như vậy, nhưng hắn chỉ cần nhìn đôi đồng tử tròn trịa ẩn chứa thủy sắc cùng với đôi môi cứ cắn chặt không lên tiếng của y thì trong lòng đã mềm nhũn. Còn cái dáng vẻ này… Thật khiến người chán ghét.
“Khỏi giải thích, ngươi ngu chứ trẫm không ngốc. Trẫm dĩ nhiên biết không liên quan đến ngươi, nếu không ngươi tuyệt đối không gặp được trẫm ở Dưỡng Cư Điện mà phải ở trong thiên lao Hình Bộ rồi. Kể từ hôm nay, ngươi tiếp tục bế môn nghiền ngẫm lỗi lầm. Trong phủ tự có người hầu mới, những chuyện trước đó, trẫm thay ngươi xử lý.”
Đây là muốn giam cầm hắn? Tiêu Cảnh Tuyên yên lặng, há mồm muốn cầu xin tha thứ thì lại bị thần sắc Tiêu Cảnh Vũ trấn áp. Hắn tự biết đây đã là kết quả tốt nhất, có lẽ sau khi chuyện này qua đi thì sẽ có cơ hội xoay chuyển.
Chẳng qua là rốt cuộc trong lòng còn có chút không phục, dẫu sao càng nghĩ lại càng hận Tiêu Cảnh Hoàn thấu triệt. Hắn giả vờ run run tạ ân, sợ hãi mở miệng nói, “Vậy Cảnh Hoàn…”
“Tam đệ!” Tiêu Cảnh Vũ cười lạnh, “Hai người các ngươi đều là Bồ Tát đất qua sông, nhất định muốn biến thành một đống bùn hay sao?”
“Thần đệ không dám! Thần đệ tạ ân điển bệ hạ!”
Hiến vương rất nhanh lại trở thành người biết điều. Hắn lĩnh phạt xuất cung, trên đường suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng thông minh được một lần, trước khi trở về phủ liền vội vàng chạy đến cung tiền triều Việt quý phi báo tin.
Nghĩ lại, hắn cũng không tức giận, vì có một số việc hắn biết không rõ ràng lắm, còn Việt quý phi lại vô cùng hiểu rõ. Nói cho cùng thì những người mười hai năm trước muốn xông vào chia một chén súp, ắt hẳn vị tiền triều Quý phi nương nương được sủng ái nhất Lục cung này tuyệt đối có thể xem là một trong số họ. Bà khi đó muốn nâng nhi tử của mình thượng vị, hiển nhiên đã có chuẩn bị, lôi kéo Tạ Ngọc cũng coi là một trong những việc làm chuẩn bị của bà năm ấy.
Tuy Tiên đế đã qua đời, bà ẩn cư thâm cung bảo dưỡng tuổi trời, nhưng chuyện hôm nay có liên quan đến tính mạng của Tiêu Cảnh Diễm, bà cũng không nắm chắc vị Lương đế trẻ tuổi này có đem hai mẫu tử bà khai đao hay không. Trằn trọc một đêm suy nghĩ, Việt quý phi cuối cùng cũng cắn răng thông suốt, tự viết một phong thư chứng minh những liên quan lợi ích giữa bà và Tạ Ngọc năm đó, bảo cung nữ đưa đến tay đương kim Thái hậu, tự mình ôm bệnh không ra ngoài, coi như là tỏ rõ thái độ cấm túc bản thân, chỉ cầu được sống.
Phong thư tay này gián tiếp đến trên bàn Lương đế, tất nhiên hắn sẽ mang đi cho Tiêu Cảnh Diễm đọc, huynh đệ hai người bàn bạc một chút. Ngay đêm đó, Cảnh Diễm xuất cung trở về Lâm phủ, lại lặng lẽ bái phỏng quý phủ của Ngôn hầu.
Ngôn hầu từ lúc Tiêu Cảnh Vũ đăng cơ năm năm trước đã quay lại triều đình. Nhi tử Ngôn Dự Tân của ông từ nhỏ đi theo phía sau mông Lâm Thù lớn lên, sau khi trưởng thành cũng coi như theo Lâm Thù mài giũa tại biên quan. Hôm nay đúng lúc ở kinh thành nghe được mục đích đến của Tiêu Cảnh Diễm, Ngôn Dự Tân lập tức cam đoan. Ngày thứ hai, hắn hẹn hảo hữu Tiêu Cảnh Duệ cùng nhau giúp Tiêu Cảnh Diễm và Lỵ Dương gặp mặt. Tiêu Cảnh Duệ trời sinh tính tình chân chất, đối với chuyện của triều đình rất ít quan tâm, lần này chỉ coi như huynh trưởng trải qua khổ nạn trở về muốn nhìn thấy mẫu thân, nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Khi Lỵ Dương nhìn thấy Cảnh Diễm, nhất thời không nói lên lời. Hai người yên lặng hồi lâu, cuối cùng Cảnh Diễm mở miệng nói trước, “Chẳng lẽ cô mẫu bị con dọa sợ?”
“Không có.” Lỵ Dương cuối cùng đã chịu nâng mắt, tỉ mỉ quan sát Cảnh Diễm, “Thất điện hạ trải qua đại nạn có thể trở về, ta đây làm cô mẫu, vui mừng còn không kịp.”
“Đáng tiếc lần này con tới, chính là khiến cô mẫu mất hứng.”
Tiêu Cảnh Diễm đi thẳng vào vấn đề, vẻ mặt ẩn chứa áy náy, đôi mắt ẩm ướt của y trực tiếp nhìn vào mắt Lỵ Dương. Lỵ Dương bỗng dưng chẳng nói ra được lời nào sắc bén, bà nhẹ thở dài một cái, hiểu rõ chung quy là Tạ Ngọc có lỗi với y, “Cảnh Diễm, ta chỉ cầu xin có thể…”
“Cô mẫu!” Cảnh Diễm lại cắt ngang lời của bà, “Là con đến thỉnh cầu cô mẫu, không phải mong cô mẫu cầu xin con. Hay là cô mẫu xem phong thư tay này một chút đi.”
Lỵ Dương nghe vậy thì ngẩn người, động tác chậm chạp nhận lấy xấp giấy từ trong tay Cảnh Diễm.
Từng chuyện từng chuyện, đều là tội danh của Tạ Ngọc, Lỵ Dương cảm thấy sợ hãi, trong lòng đau đớn như bị ai xé rách. Chung quy bà gả cho Tạ Ngọc đã nhiều năm như vậy, không có tình yêu cũng có thân tình, dẫu rằng cảm xúc không mãnh liệt nhưng luôn có gợi tình dịu dàng, vô luận như thế nào thì Tạ Ngọc cũng là phu quân duy nhất của bà. Bà hiểu rõ sự tàn nhẫn thâm độc trong con người Tạ Ngọc, nhưng khi chân tướng phơi bày hiện ra trước mắt thì như thế nào cũng không thể tiếp nhận. Đến cuối cùng, bà vẫn không ngờ phu quân mình lại là người tham danh cầu lợi, tội không thể tha thứ. Hơn nữa, hai nhi tử và nhi nữ của bà phải như thế nào đối mặt người phụ thân độc ác như vậy?
Lại nghĩ đến Trưởng tử Cảnh Duệ, tuy thân thế lận đận nhưng vẫn gìn giữ tấm lòng son.
Xem xong phong thư tay, hai mắt Lỵ Dương đẫm lệ, nức nở nói:
“Con muốn ta làm gì? Mang những thứ này đi tố cáo hắn sao?”
Hạ mi thu mắt, nhãn thần Cảnh Diễm viết đầy ‘không đành’. Y sẽ không biểu đạt áy náy nhiều hơn với vị cô mẫu này, chẳng qua là dùng thanh âm êm dịu mở lời, “Nếu như cô mẫu có thể khuyên ông ấy tự mình nhận tội thì chính là thượng sách. Mặc dù Tạ hầu năm đó… Nhưng suy cho cùng không phải không thể tha thứ, chỉ là thật sự không thể bỏ qua để người tiêu dao tự tại, mong Tạ hầu có thể cảnh tỉnh, để chân tướng thanh minh.”
Cảnh Diễm nói xong thì hợp tay vái chào Lỵ Dương một cái, xem như khẩn cầu, cũng là vãn bối kiến lễ trưởng bối. Lỵ Dương nhìn Cảnh Diễm một thân tố y, hình dáng gầy gò, sắc mặt tái nhợt. Nghĩ đến bà đã từng thấy qua thời điểm đứa cháu này khí phách phấn chấn, trong lòng lại thầm chua xót. Nước mắt của bà vẫn tự chảy một hồi, rốt cuộc gật đầu nói, “Ta nhất định sẽ khuyên hắn. Nếu như bất thành, ta liền thân cáo vạch trần. Mong rằng bệ hạ có thể nể tình ta, bảo toàn những người khác trong Tạ phủ.”
Cảnh Diễm gật đầu, tâm tình bắt đầu trào dâng, ba sườn mơ hồ đau lên. Tuy rằng y gắng gượng vượt qua Ô Kim chi độc, nhưng dư độc còn trong cơ thể vẫn chưa giải, trấn áp nỗi giày vò lúc này cũng là miễn cưỡng. Bất quá, nghĩ đến Lâm Thù ở phía xa Bắc cảnh, y cố gắng chịu đựng nỗi đau đớn đang cuồn cuộn trong ngực, cáo biệt Lỵ Dương, sau đó vó ngựa không ngừng, hướng về hoàng cung.
Giang hồ lang trung Lận Thần nói rằng có biện pháp giải độc, muốn y yên tâm, cho nên y tạm thời tin hắn.