Láng Giềng

Chương 17

Nhi tử nhà lão Hoàng hàng xóm gọi là A Hoàng, mẫu thân A Hoàng gọi là Hoàng thẩm. Lão hoàng vốn chạy phòng cho tửu quán ở Trường Nghi nhai, một ngày nọ có bốn, năm tên du thử du thực khu Hợp Kiều uống say khướt, đến tửu quán làm ầm ĩ. Lão hoàng đi khuyên can, bị đánh một trận, tổn thương ở đầu, từ đó đầu óc thành tật. Trông thấy tình cảnh trong nhà không còn chỗ dựa, đông gia lưu ý, cho A Hoàng thế chân Hoàng cha, cũng coi như có phần kế sinh nhai.

Tửu quán Lưu gia, không tính là quá lớn, ở hai mặt tiền, có hai tầng lầu, làm ăn phát đạt. Tửu quán, đương nhiên không chỉ bán rượu, mà bán đủ đồ ăn thức uống, cộng thêm cả đưa rượu và đồ nhắm theo yêu cầu ở ngoài nữa. Loại chân chạy này, không cần ngón trò gì, chỉ cần biết đường là được.

Lý Quả được A Hoàng dẫn đến tửu quán Lưu gia, gặp đông gia chủ quán, lập tức được an bài vào nhà bếp phụ việc. Gọt củ cải, cắt cà, rửa đĩa mâm, sau đó bị gọi lên đi giao rượu và đồ nhắm ra bên ngoài. Một ngày chạy tới chạy lui, từ sớm đến tận đêm khuya. Lưu gia buôn bán tốt, lại đúng mùa cao điểm thiếu chân làm, nếu không Lý Quả còn nhỏ như vậy, bọn họ cũng chưa chắc muốn.

Ngày thứ nhất đi giúp việc cho tửu quán, Lý Quả đi nhiều đến chân sưng lên, dù cậu có là dã tử thì cũng chịu không nổi. Về đến nhà, bỏ ba cái bánh bao lạnh ngắt tửu quán phân cho vào nhà bếp, Lý Quả trở về giường nằm sấp xuống, sau liền không muốn nhúc nhích.

Làm việc cho tửu quán, chuyện ăn uống đương nhiên không là vấn đề, ăn đủ no, chất lượng cũng không tệ, còn có đồ mang về.

Chỉ là quá mệt mỏi.

Hài tử lớn như Lý Quả, chơi là thiên tính, nhưng mà nghèo khó thúc đẩy cũng làm cho Lý Quả càng hiểu chuyện.

Ngày hôm nay ở bên ngoài bôn ba chừng mười chuyến, được không ít tiền, đều là tiền thưởng.

Nơi đây thương nhân đông đảo, các loại sinh ý đều có người làm, một ngày ba bữa thường gửi vào tửu quán, những người này không để ý chút tiền cơm rượu, đương nhiên cũng ra tay hào phóng.

Nằm nhoài trên gối, dùng cánh tay chống cằm, Lý Quả đếm tiền được hôm nay, mười một đồng.

Trong quá trình giao đồ này, cậu thích nhất tiếng động lúc vừa đưa hộp cơm vừa thu ngân lượng, ào ào, nhất là người đưa tiền, đẩy ra hai ba đồng, nói: “Tiểu hài nhi, làm phiền ngươi tới, cho ngươi mua kẹo ăn.”

Nghe A Hoàng ca nói, cũng có loại vô cùng hào phóng, trực tiếp thảy bạc vụn ra, nói không cần trả lại, sai lần tới cứ dựa theo mấy thứ này mà đưa tới. Có tiền thừa, đương nhiên thuộc tất về đám chân chạy bọn họ. Dĩ nhiên loại người này, tự có những người khác tranh cướp tiếp đón, không tới phiên đám hài tử thiếu niên như bọn họ.

Mấy ngày liên tục, Lý Quả mở mắt cái liền đi tửu quán, đêm khuya trở về thì lại nằm úp sấp trên giường, lôi tiền trong bình gốm ra đếm, mỗi ngày sẽ tăng thêm một ít.

Mấy ngày nay, cầm về nhà nào là bánh bao, bánh hấp, một nửa con cá rán khách ăn còn, một ít thịt thủ, nửa bát vụn thịt gà khét.

Lý Quả mệt song cũng vui sướng.

Dĩ vãng chỉ nghe A Hoàng ca nói mệt, không nghĩ tới lại có nhiều “phúc lợi” như thế.

Lý Quả mười một tuổi sở cầu không nhiều, ăn no lại thuận lợi tích góp được món tiền nho nhỏ.

Bận rộn mấy ngày như vậy, Lý Quả không đi cảng biển, cũng không leo tường, thậm chí suýt nữa quên mất Triệu Khải Mô.

Mỗi khi về đến nhà, sắc trời đã tối, lau mặt rửa chân xong liền nằm úp sấp xuống giường, bắt đầu đếm tiền, nào còn nhớ tới có một Triệu Khải Mô.

Một tối nọ, Lý Quả giao xong phần ăn cuối cho khách, trở về nhà bếp, nhà bếp cũng chỉ còn lại một vị đầu bếp họ Trương. Trương đầu bếp dùng bàn tay béo tròn lấy từ nồi hấp ra hai cái bánh sen ngọt, dùng giấy dầu với lạt buộc lại, đưa cho Lý Quả: “Quả Tặc Nhi, ngươi cầm về nhà ăn.” Bánh sen không cho đi thì cũng rất dễ bị thiu.

Lý Quả nói cám ơn, tiếp nhận, nhấc phần bánh sen này, ra cửa liền đi về nhà.

Vất vả mấy ngày, Lý Quả đã thích ứng với công việc cực nhọc này, không giống hai ngày đầu, uể oải như vậy. Trên đường về nhà, cậu ngửa đầu lên nhìn thì thấy cửa sổ tây sương Tịnh Công trạch sáng trưng, lúc này mới nhớ tới, rất nhiều ngày rồi cậu chưa từng thấy Triệu Khải Mô.

Lúc này Quả nương đã ôm Quả Muội ngủ, Lý Quả lặng lẽ nhấc thang gỗ qua, leo lên nóc nhà. Cậu vừa lên nóc nhà, liền phát hiện cửa sổ đối diện có bóng người.

“Khải Mô.”

Lý Quả khe khẽ gọi, cậu nhận ra người trước cửa sổ, chính là Triệu Khải Mô.

“Quả Tặc Nhi.”

Triệu Khải Mô nhìn thấy Lý Quả hiển nhiên thật cao hứng, đứng trước cửa sổ vẫy tay.

Lý Quả thoải mái vượt qua chướng ngại, rất nhanh đứng ở ngoài cửa sổ, lúc này cậu mới phát hiện tóc Triệu Khải Mô rối bù, mặc bộ đồ trắng vừa người, hiển nhiên là chuẩn bị đi ngủ.

“Ngươi đi đâu đấy, rất nhiều ngày không nhìn thấy ngươi.”

Triệu Khải Mô không chỉ ở ngoài nha môn không gặp được Lý Quả, mà ở cảng biển cũng không thấy, huống hồ rất nhiều ngày qua, Lý Quả cũng không trèo tường qua gặp.

“Nương ta không cho ta đi cảng biển, sợ Vương Kình trả thù. Hiện giờ, ta đang giúp việc cho tửu quán Lưu gia ở Trường Nghi nhai, một ngày được mười văn tiền công. Nếu gặp được khách nhân thưởng, một ngày còn có thể tích thêm mười văn lận.”

Lý Quả giơ ra hai ngón tay ra dấu, mỗi ngày hai mươi văn, dưới cái nhìn của cậu, làm sao tiêu cho hết, thật nhiều tiền, cậu để dành từng văn một.

“Vậy sao ban đêm cũng không thấy ngươi?”

Mấy buổi tối nay, hễ thấy bên ngoài có tiếng động, Triệu Khải Mô đều sẽ lưu ý.

“Ban đêm còn phải đưa thức ăn, lúc ta trở về ngươi đều ngủ rồi. Ngày nào, từ sáng sớm ta đã phải rời giường, đến đêm thì phải vào giờ này mới có thể trở về nhà, chân cũng sưng vù lên.”

Lý Quả xoa bóp bắp chân, cả chân đều nhức mỏi.

“Ta nghe người hầu nói, ngâm chân bằng nước ấm, có thể hết sưng.”

Triệu Khải Mô không cảm thấy một ngày hai mươi văn tiền công là nhiều, lại nghe Lý Quả miêu tả như thế, hiển nhiên phần công này, lúc nào cũng mệt mỏi.

Lý Quả ngáp một cái, lau đi nước mắt ở khóe mắt, cậu thực sự có chút buồn ngủ.

“Khải Mô, đây là bánh sen đầu bếp cho ta, hôm nay mới làm, ngươi yên tâm ăn đi.”

Lý Quả mở giấy dầu ra, đưa về phía Triệu Khải Mô.

“Ừ, ta không biết tối nay ngươi sẽ đến, nãy mới bảo Thanh Phong cất hết bánh rồi.”

Trong phòng Triệu Khải Mô hiện không có cái gì để ăn.

“Không sao, ta ở tửu quán cũng thường có đồ ăn, bánh bao, bánh hấp hay đồ khách ăn thừa đều có thể mang về nhà.”

Những thứ này, có thể tinh quý hơn rất nhiều so với đồ ăn nương mang về. Lý Quả thật cao hứng.

Không phải lần đầu tiên nghe thấy Lý Quả nói nhà cậu ăn lại đồ ăn thừa của người khác, Triệu Khải Mô biết rõ tình cảnh nhà Lý Quả, rất nghèo.

“Cái này cũng là đồ ăn thừa?”

Triệu Khải Mô làm sao có khả năng đi ăn đồ thừa của người khác chứ, hắn chỉ vào bánh sen.

“Cái này không phải, mới lấy từ trong lồng hấp ra.”

Lý Quả luôn giữ đồ không tốt cho mình ăn, những món tốt nhất thì đưa cho Triệu Khải Mô. Tuy cậu xem nó là đồ tốt nhất, song Triệu Khải Mô lại không cảm thấy như vậy. Chỉ nói về ẩm thực thôi, trình độ ẩm thực nhà Lý Quả đã kém xa người hầu có địa vị thấp kém nhất trong Triệu trạch rồi.

Triệu Khải Mô cầm lấy bánh sen, không mở miệng ra, hắn đã súc miệng, không muốn lại ăn bánh.

“Khải Mô, ta phải xuống đây, buồn ngủ quá.”

Lý Quả từ biệt, vẻ mặt cậu mệt mỏi, hôm nay gặp Lý Quả, đâu còn bộ dáng sinh long hoạt hổ như ngày xưa nữa.

“Ta, ta có hai lượng bạc, ngươi thiếu tiền cứ lấy mà dùng, ta cho ngươi.”

Thường ngày, trên người Triệu Khải Mô không có tiền, đều là người hầu cầm, giúp hắn chi trả cái này cái kia, lần này nương cho hắn năm lạng để mua sách mua bút.

Lý Quả kinh ngạc nhìn Triệu Khải Mô, bọn họ quen nhau lâu như vậy, Triệu Khải Mô chưa từng nói muốn cho cậu tiền, một văn cũng chưa từng cho qua.

“Ta tự mình có thể kiếm tiền.”

Lý Quả lắc đầu, cậu cũng không phải khất cái, huống hồ đây cũng không phải hai văn tiền, tiện tay liền muốn cho cậu hai lượng bạc, cũng quá hù người rồi.

Phải nói, Lý Quả cũng từng kiếm được đồng tiền lớn, đã từng kiếm được năm lượng bạc với hai lượng bạc, tuy rằng số tiền đó toàn bằng vận may, sau đó không còn may được như thế nữa.

Nhìn Lý Quả rời đi, vẻ mặt ngưng trệ của Triệu Khải Mô mới biến mất, hắn vừa nãy nảy lên suy nghĩ, cảm thấy hắn có thể lấy tiền cho Lý Quả, như vậy Lý Quả cũng không cần đi làm mệt mỏi như vậy nữa.
Bình Luận (0)
Comment