Láng Giềng

Chương 21

Ở Lưu gia kết toán tiền công, tổng cộng được hai trăm ba mươi văn, dùng rơm xâu thành chuỗi, Lý Quả bỏ vào túi tiền, khiến nó nặng trình trịch mà trĩu xuống. Lĩnh tiền công là chuyện vui vẻ, tuy rằng đông gia là lão Lưu cũng dặn Lý Quả ngày mai không cần lại tới.

Lôi cái bình gốm dưới gầm giường ra, Lý Quả mở nắp bình, đổ hết số tiền trong bình gốm xuống giường. Có một cọng rơm xâu trăm văn tiền, cũng có một đống nhỏ nằm rời ra. Đếm từng đồng một, được hai trăm sáu mươi chín đồng.

Làm thuê ở tửu quán của lão Lưu gia, Lý Quả phải tranh thủ từng đồng một, có điều cũng chẳng để dành nổi, Quả nương thường sẽ lấy tiền từ trong bình gốm của Lý Quả đi mua lương thực mua dầu muối.

Khổ cực như thế, song cũng chỉ đủ sinh hoạt thiết yếu.

Lý Quả biết, cậu và nương kiếm vẫn còn ít lắm.

Nghe nói nhà họ Lâm bán bánh hấp hàng xóm, mỗi ngày thu vào hai trăm văn, A Đoàn – con trai tiệm bánh còn bảo, sinh ý nhà hắn chẳng tính là quá tốt. Đây chỉ là cửa tiệm làm ăn nhỏ, còn được như vậy, mấy hiệu làm ăn lớn như bánh bao Liễu Mạo trước miếu thờ ở thành đông, bánh lại đa dạng chủng loại, giá cả đắt đỏ, khách hàng nhiều, nghe nói một ngày kiếm được cả trăm lượng vàng. Cũng khó trách người trong tửu quán nói Liễu Mạo mỗi ngày làm bánh bao giống như là đang đúc vàng vậy.

Đây là thương nhân bình thường, còn thương nhân lớn như hải thương, một chuyến làm ăn cả mấy ngàn lượng vàng, đâu chỉ khỏi lo ăn mặc, chỉ kém không được mặc long bào như vị trong hoàng thành kia thôi, chứ còn cái gì là không chiếm được đâu.

Một quan tiền bằng chừng một ngàn văn, một quan tiền tương đương một lượng bạc, mười lượng bạc tương đương một lượng vàng.

Lý Quả nằm ở trên giường, nghĩ cậu cũng từng có bảy lượng bạc, một khoản tiền kếch sù, chỉ là bị nương “cướp đoạt” đi, còn nói để dành cho cậu sau này dùng để làm ăn.

Đương nhiên là muốn làm ăn, làm thuê cho người khác, một ngày có thể kiếm được bao nhiêu.

Thả tiền lại vào bình, Lý Quả thở dài: Ai, hiện nay ngay cả tìm một suất làm thuê cũng thật khó khăn.

Song dẫu gì cậu vẫn còn nhỏ, nghĩ ngày mai có thể ngủ nướng, có thể ra cảng biển đã lâu không đi để chơi, tâm trạng vẫn rất vui vẻ.

Trong giấc mộng, ôm chặt bình tiền, khóe miệng cong lên mỉm cười.

Sau khi Lý Quả làm thuê ở tửu quán, Quả nương ngoại trừ bận rộn ở nhà bếp, còn phải mang theo Quả Muội. Hài tử nhà nghèo, nào có tâm tư hay nhàn rỗi mà chăm nom, hồi đầu buộc một sợi dây quanh eo Quả Muội, rồi quấn vào khung cửa, tùy tiện cho Quả Muội chút đồ ăn, dỗ một tí, không chạy mất là được.

Dần dần Quả Muội hiểu chuyện, cũng sẽ hỗ trợ nhặt rau, rửa củ cải, Quả Muội không bị buộc lại nữa, theo Quả nương bận rộn.

Ban đêm, Quả nương ôm Quả Muội ngủ, cảm thấy Lý Quả đã hơi lớn, dùng tấm gỗ làm thành cái giường nhỏ để bên cho Lý Quả ngủ.

Sáng sớm, Lý Quả tỉnh lại, Quả Muội bò tới trên giường cậu, đang nắm lấy tay áo cậu.

“Ca, muội muốn ăn bánh bao.”

Quả Muội búi tóc thành hai cái sừng dê, bàn tay trắng nõn bám vào Lý Quả, cổ tay bé đeo sợi dây năm màu, đây là sợi ngũ sắc để tránh ma quỷ.

Lý Quả vỗ tay muội muội xuống, xoay người vào muốn ngủ tiếp.

“Ca, muội đói.”

Quả Muội tiếp tục quấy rầy, bé chỉ là một đứa nhỏ, luôn cùng nương trời còn chưa sáng đã rời giường, cho nên cũng thức dậy sớm.

“Được rồi được rồi, muốn ăn bánh bao đúng không.”

Lý Quả phiền không chịu được, từ trên giường ngồi dậy, gãi gãi mái tóc rối tung.

Xỏ giày, vào nhà bếp, mở trạn, lật vung nồi, cũng không tìm được chút đồ ăn nào. Mới nhớ tới, về sau sẽ không còn được cầm đồ ăn thừa của tửu quán về nữa, không khỏi sầu não.

“Ca, không có.”

Quả Muội bò đến trên kệ bếp, rướn cổ lên nhìn vào cái nồi trống không.

“Đi, ca dẫn muội đi mua bánh bao.”

Lý Quả trở về phòng, hào phóng lấy ra mười văn tiền, dù sao mới được phát tiền công, khao một bữa thật ngon bù lại giai đoạn cực khổ đã qua.

Một lớn một nhỏ, cùng nhau ra khỏi cửa, đi về phía chợ.

Quả Muội đi chậm chạp, Lý Quả ngồi xổm xuống, cõng bé lên. Quả Muội ôm lấy cổ Lý Quả, cả đường thân thiết gọi: “Ca ca.”

Hồi xưa chỉ thấy muội muội này thật phiền phức, luôn bắt nương phải cõng sau lưng, hơi lớn chút cũng hầu như không cách nào tách khỏi người, vướng chân vướng tay, lúc này bất giác nảy ra rất nhiều suy nghĩ – thương xót.

Hai huynh muội đi ngang qua rất nhiều sạp đồ ăn, nhìn một chút, ngửi một chút, rồi hỏi han, nắm tiền trong lòng bàn tay xong một hồi lại cất vào túi, không nỡ đấy mà.

“Ca, muốn ăn cái này.”

Quả Muội chỉ vào một cái chảo đang bốc khói nghi ngút, trên chảo đặt một cái vỉ sắt, trên vỉ bày loạt bánh vòng chiên hương thơm ngào ngạt.

“Không phải nói muốn ăn bánh bao sao?”

Lý Quả nhìn bánh vòng, cậu cũng có mấy phần chê bai.

“Không ăn bánh bao, muốn ăn cái này.”

Quả Muội nằm sấp trên vai Lý Quả, chảy nước dãi.

Lý Quả bỏ tiền, móc ra ba văn, đưa cho tiểu thương, tiểu thương nói không đủ, Lý Quả liền móc ra thêm một văn nữa.

Đổi lấy hai cái bánh vòng, Quả Muội một cái, Lý Quả một cái.

Chỉ là bột mì nặn chiên tầm thường, trên bột mì còn vẩy chút hạt vừng, xong chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy ăn vào nhất định rất ngon.

Huynh muội đi đến một quán trà trong chợ, thấy ngoài quán có thềm đá rộng rãi liền bước tới ngồi. Lần lượt ngồi xuống, cắn bánh vòng một cái, rồi quay mặt sang nhìn nhau cười.

Sáng sớm trong chợ dòng người đông đúc, không ai chú ý tới hai hài tử Lý gia trước quán trà, bọn họ cũng vui vẻ khi không có ai ra đuổi.

Ăn, uống, mặc, dùng, trên chợ không thiếu gì cả, Quả Muội thích thú quan sát, tuy rằng mua không nổi, nhưng vẫn chìa tay ra chỉ, giống như cái gì bé cũng có thể mua được.

“Lý Quả?”

Phía sau truyền đến tiếng gọi, Lý Quả ngẩng đầu, nhìn thấy A Thất đi ra từ quán trà.

“Thất ca, uống trà à?”

Lý Quả vỗ vỗ đầu gối đứng dậy, che cho Quả Muội ở một bên, có người lục tục từ quán trà đi ra.

“Sao ngươi lại ở đây, không đi tửu quán à?”

Lẽ ra vào lúc này, Lý Quả đang giúp việc cho tửu quán.

“Không thiếu người làm, họ bảo chừng cuối năm thiếu người rồi ta lại qua làm.”

Lý Quả cũng không phải quá lưu ý, vẫn còn có những công việc khác, dầu gì cũng giống như A Thông ở cảng biển, ra bờ biển giúp đào hào.

“Kể ra ở tửu quán đưa đồ nhắm rượu cũng không được, phải lớn thêm chút nữa, chỉ để ngươi chạy đường cho hiệu. Thu thập bát đũa, bắt chuyện khách hàng, thì chưa học đủ bản lĩnh.”

Ba người đi về phía trước, để tránh không cản trở ở thềm, A Thất đi lên, Lý Quả theo sát sau, trên lưng cõng Quả Muội.

“Thất ca, vậy ngươi nói ta làm gì thì tốt?”

Lý Quả nhìn thấy cảnh tượng các loại tiểu thương vội vã trong đám người, trên đời có hàng trăm loại nghề, nghề nào cũng có người làm.

“Chúng ta là loại không có cha để dựa vào, làm việc gì cũng khổ cực, khổ cực chút cũng chẳng sao, mà kiếm được tiền.”

A Thất từ nhỏ không cha, cũng không biết ai là cha hắn. Nương hắn là từ Việt (Quảng Đông, Quảng Tây) theo thuyền biển đến đây làm kỹ nữ, trú tại Hợp Kiều, nói cho cùng cũng làm cái nghề rẻ mạt, chịu đủ sự tàn phá của công việc, đã chết từ lâu rồi.

“Thất ca, ta muốn theo huynh học bản lĩnh.”

A Thất chỉ là một tiểu nhị, thế nhưng cũng mướn được phòng, tích trữ chút tiền, sinh ý trong hiệu đồ sứ căn bản là do hắn mời chào được, cho nên tiền công cũng cao.

“Lý Quả, chờ ngươi lớn hơn chút nữa, Thất ca ngươi nói không chừng sẽ có cửa hiệu của riêng mình, đến lúc đó ngươi đến giúp đỡ.”

Đối với Lý Quả, một hài tử ở bên đường, A Thất rất chiếu cố, hắn nói những lời này cũng không phải nói đùa.

“Ừm, vậy thì tốt quá.”

Lý Quả không biết mình phải trưởng thành bao nhiêu, mới giống được như A Thất bây giờ.

“Lần tới, ta muốn tới lò rồng ở sườn núi, ta dẫn ngươi đi trải đời.”

“Đó là lò nung sứ, từ đầu bên kia dài đến tận bên này, trọn một con đường dài như vậy.”

“Oa.”

Lý Quả ngẩn người mở to mắt. Cũng bởi dài như vậy, mới gọi là lò rồng.

“Có rất nhiều thương nhân các nơi đổ về, còn có hải thương lẫn thương nhân nước ngoài, ngày xuất lò, phi thường náo nhiệt, ta dẫn ngươi đi xem.”

A Thất lần đầu tiên được nhìn thấy tình cảnh xuất lò ở lò rồng bên sườn núi, là do cùng theo đông gia đi vào, khi đó A Thất mới mười lăm tuổi. Cũng kể từ khi đó, A Thất lập xuống chí hướng làm thương nhân.

“Ừ, Thất ca, nói rồi nha.”

Đôi mắt tràn đầy sùng bái, giờ khắc này Lý Quả cảm thấy Thất ca quả thực không gì không làm được.

Ba người đi qua một cửa hàng bánh bao, Quả Muội chỉ vào bánh bao trên giá, nói: “Ca, đây là bánh bao thịt tôm.”

“Làm sao muội biết?”

Lý Quả rất ít khi mua đồ ăn nấu sẵn, tuy chợ ở rất gần nhưng cậu không nỡ dùng tiền.

“Nương lần trước mua một cái cho muội ăn.”

Quả Muội đối với cái ăn tuyệt đối là đã gặp qua thì không quên được.

“Ca không phải đã mua bánh vòng cho muội à.”

“Ừ, vậy lần sau mua được không?”

Quả Muội mở to đôi mắt đen láy, nhìn bánh bao.

A Thất cười, tiến lên bỏ tiền mua hai cái bánh bao, đưa cho Lý Quả.

“Các ngươi ăn đi.”

“Cảm tạ Thất ca.”

Lý Quả tiếp nhận, lấy một cái cho Quả Muội, Quả Muội cầm bánh bao bằng hai tay, cắn xuống một miếng lớn.

A Thất sờ đầu Quả Muội, cười nói: “Còn nhỏ thôi, lớn lên rồi chắc bà mối xông tới hỏng cả cửa mất.”
Bình Luận (0)
Comment