Láng Giềng

Chương 39

Từ khi suýt bị chết đuối, Triệu Khải Mô không đến trường huyện nghe giảng nữa, Lý Quả lúc đầu cứ tưởng Khải Mô bởi vì sinh bệnh, nên mới nghỉ học.

Bất quá Lý Quả vẫn rất nhanh chóng phát hiện ra dị thường.

Một trong số đó là đám người hầu đang bàn luận đề tài trở lại kinh thành, thứ hai là sách trong thư phòng Triệu Khải Mô bắt đầu được đóng gói thành từng hòm một.

Lúc này cách ngày Triệu Khải Mô hồi kinh chỉ còn hai ngày.

Lý Quả đứng ở trong thư phòng, nhìn từng cuốn sách bị chuyển xuống, được đánh số, xếp vào hòm, trong lòng cậu bất an, mơ hồ phát giác không ổn, biểu hiện trên mặt vài lần biến hóa, mờ mịt, bất an.

Triệu Khải Mô vốn đang ngồi viết thư, thấy Lý Quả tiến vào, gác bút xuống, thẳng thắn ngồi yên lặng chờ Lý Quả chất vấn.

“Khải Mô, sao lại bọc sách lại?”

Lý Quả lẩm bẩm hỏi.

“Phải vận chuyển về lại kinh thành.”

Triệu Khải Mô bình thản đáp.

Khánh ca vốn đang đánh số cho sách, nghe hai người vấn đáp, liền ngừng động tác trong tay, bất an xoa hai tay lại với nhau.

“Nhưng ngươi ở đây, sao lại phải chở sách về kinh?”

Lý Quả tỏ ra rất kích động, vung tay, chỉ về phía đống rương chất chồng lên nhau.

Vẻ mặt Triệu Khải Mô vẫn không chút chập trùng, hắn nhẹ nhàng nói: “Ngươi có biết chuyện quan chức điều nhiệm ba năm không?”

Lý Quả sững sờ, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Cậu từ nhỏ đã lớn lên ngoài nha môn, quan chức lui tới vô số, cậu biết quan chức sẽ được cử theo nhiệm kỳ, nhiệm kỳ mãn thì sẽ rời đi, thật ra cũng có vài vị không đi mà định cư luôn ở nha phường, huống hồ Triệu Khải Mô xưa nay chưa từng đề cập tới chuyện cha hắn được bổ nhiệm theo nhiệm kỳ, hắn rồi sẽ rời đi, khiến người khác không cách nào nghĩ đến.

“Ngươi phải đi về?”

Lý Quả trong lòng bách vị tạp trần, mở to mắt nhìn Triệu Khải Mô, hai mắt thậm chí có mấy phần kinh hoảng, cậu hi vọng Triệu Khải Mô có thể lắc đầu phủ quyết, nhưng mà Triệu Khải Mô lại gật đầu.

“Ta cứ tưởng do ngươi ngã bệnh mới không cần đến trường…”

Viền mắt Lý Quả ửng đỏ, nói thêm chút nữa, cậu dường như liền muốn bật khóc.

Lúc này Khánh ca đi tới, ôm chầm lấy Lý Quả. Không ngờ Lý Quả lại đẩy mạnh Khánh ca ra, quay người chạy xuống lầu, lao đi rất nhanh.

“Công tử.”

Khánh ca nhìn về phía Triệu Khải Mô, Triệu Khải Mô vùi đầu viết, tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

“Ai, đáng ra phải nói cho cậu ấy biết sớm một chút.”

Khánh ca khổ sở trong lòng.

“Sớm muộn đều như nhau thôi.”

Triệu Khải Mô gập thư lại, ngôn ngữ hờ hững.

Trong lòng Lý Quả cũng không biết là tức giận hay khổ sở, cậu chạy một mạch ra khỏi Triệu trạch, đi đến ngoài nha môn mới dừng bước lại, nghĩ tại sao mình muốn chạy, nhưng mà trong lòng rất khó chịu, rất buồn phiền. Dường như có một bàn tay bóp chặt trái tim cậu, từng trận đau đớn, cứ thế cậu chỉ có thể thông qua chạy trốn, định thoát khỏi tình trạng không thoải mái như thế này.

Cảm giác khó chịu này không cách nào nhịn được, Lý Quả là lần đầu tiên gặp phải, cậu còn quá nhỏ, thậm chí không hiểu vì sao lại thống khổ đến vậy.

Mệt mỏi lê bước chân về nhà, Lý Quả cắm đầu đi thẳng đến giường, Quả nương nhìn cậu hồn bay phách lạc trở về, ngay cả gọi cậu, cậu cũng không đáp lại.

Quả nương đi tới, kéo cái chăn đang chùm đầu nhi tử ra, hỏi: “Quả tử, làm sao vậy?”

“Nương, con khó chịu.”

Lý Quả không có cách nào miêu tả tỉ mỉ tình trạng bệnh của mình, chỉ cau mày chặt lại.

“Khó chịu ở đâu?”

Hài tử này vẫn luôn rất khỏe mạnh, chẳng lẽ là ngã bệnh? Quả nương sờ lên trán con trai, không thấy sốt.

Lý Quả lắc đầu.

“Đau bụng à?”

“Không phải.”

“Vậy là làm sao, hài tử, ngươi đừng dọa nương.”

Quả nương ngồi xuống mép giường, xoa đầu Lý Quả.

“Nhà Khải Mô phải đi, bọn họ phải về kinh.”

Lý Quả dùng cánh tay che mắt, sợ bị nương nhìn thấy mình đang rơi lệ.

Quả nương yếu ớt thở dài, nàng chưa từng gặp qua Triệu Khải Mô, chỉ biết Quả tử cùng nhi tử Đề cử có quan hệ rất tốt, thậm chí nhi tử Đề cử còn sai thư đồng của mình dạy chữ cho Quả tử. Hai đứa bé hồi đầu còn đánh nhau, đến lúc sau lại trở thành bằng hữu, quả thật làm cho người ta khó mà tin nổi.

Không ngờ ba năm này lại trôi nhanh như vậy, Triệu Đề cử là quan được kinh thành phái tới, sớm muộn gì cũng sẽ trở lại, vốn là chuyện hợp tình hợp lý.

“Nhà Triệu Đề cử không phải người nơi này, nhất định phải đi về, nhà bọn họ ở kinh thành, ngươi cũng không thể không để người ta về nhà chứ.”

Quả nương vỗ vỗ vai Lý Quả.

“Nhưng nương ơi, con không muốn Khải Mô trở về, sau này con không được gặp cậu ấy nữa.”

Lý Quả gạt nước mắt, giọng nói nghẹn ngào.

“Hắn là hài tử đại quan, ngươi là hài tử dân thường, hài tử dân thường không thể làm bạn cùng hài tử quan lại được. Quả tử, khi ngươi thêm hai tuổi nữa, sẽ hiểu rõ đạo lý này.”

“Lại nói ngươi còn có mấy bằng hữu như A Thất, A Thông, bọn họ cũng đối với ngươi rất tốt.”

Quả nương vẫn đang an ủi.

Có điều Lý Quả lại chùm chăn lên, cuộn thành một cục, mặc cho Quả nương khuyên nhủ thế nào, đều vô dụng.

Ngày thứ hai, mặt trời lên đến đỉnh, Lý Quả còn chưa rời giường, Quả nương kéo chăn xuống, lôi cậu dậy. Cầm cành liễu làm dáng muốn đánh, lúc này mới khiến Lý Quả chạy đi cửa hàng bánh bao.

Nhà nghèo, vấn đề vật chất còn chưa thể thỏa mãn, làm sao còn có nhu cầu bận tâm đến tinh thần, huống hồ Quả nương cảm thấy thay vì chùm chăn nằm trên giường mịt mờ cả ngày, không bằng siêng năng đi làm. Ít nhất sẽ không ngột ngạt đến mức đổ bệnh.

Lý Quả mang cái đầu rối như tổ chim tới cửa hàng, buồn bã ỉu xìu, tựa hồ còn khóc trước đó, mắt một mí sưng vù lên thành hai mí. Vũ đầu to hỏi có phải cậu bị bệnh không, cậu chỉ lắc đầu.

Sau giờ ngọ, hai người hầu của Triệu trạch mang sang một áo bào cùng năm lượng vàng, nói là để tạ ơn.

Quả nương thịnh tình không thể chối từ, nhận lấy áo bào, trả lại năm lượng vàng.

Đây là áo choàng làm cho Lý Quả mặc, vật liệu vô cùng tốt, vải đủ, Quả nương cảm thấy có thể cho Lý Quả mặc được cả mấy năm nữa, mặc đến khi thành nhân cũng không có vấn đề gì.

Chạng vạng, Lý Quả về nhà, Quả nương đưa áo bào cho Lý Quả, Lý Quả cầm lấy ướm thử, liền thả xuống, rầu rĩ không vui về phòng của mình.

Quả nương nghĩ cậu còn đang buồn, nên mặc kệ. Ai ngờ Lý Quả cũng không chịu ra ăn cơm, chỉ nằm bất động. Quả nương bất đắc dĩ luộc quả trứng gà, đem vào phòng cho cậu.

“Mau dậy ăn trứng gà đi, rồi còn đi từ biệt nhà Triệu Đề cử nữa.”

Quả nương lôi chăn Lý Quả xuống, Lý Quả kéo chặt không cho kéo.

“Ta nghe Triệu Phác nói, sáng mai Triệu Xá Nhân phải cùng Triệu phu nhân đi rồi.”

Lời Quả nương vừa dứt, liền nghe thấy tiếng nức nở của nhi tử trong ổ chăn.

“Còn không dậy, lát nữa đem trứng gà cho Quả Muội ăn đấy.”

Quả Muội đang nhìn chằm chằm trứng gà trong bát, nghe nương nói vậy, nghiêng đầu đi, tỏ vẻ bé sẽ không ăn vụng đâu.

Có điều Lý Quả trong chăn càng khóc lớn hơn, Quả nương tức giận đến lại muốn đi lấy cành liễu.

“Bây giờ ngươi không đi chào từ biệt người ta, sáng mai người ta đi mất, có ngươi khóc thôi!”

Quả nương nắm cành liễu, vừa cảm thấy tức lại cũng thấy buồn cười, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hài tử này giận dỗi như thế.

Song dẫu cho Quả nương mắng,dọa đánh, Lý Quả đều không để ý.

Thường ngày bận rộn, Quả nương cũng không biết đứa bé này cùng nhi tử của Triệu Đề cử, giao tình sâu đậm thế nào. Có điều hài tử Triệu Đề cử là người bề trên, còn Quả tử nhà nàng chỉ là dân thường, thân phận chênh lệch như vậy, hai người đương nhiên không thể trở thành bằng hữu cả đời. Hiện tại dù khóc có dữ dội hơn nữa, thì qua vài năm cũng sẽ quên nhau. Tính tình trẻ con như vậy, đau liền khóc, vui vẻ thì cười, tuy nhiên cũng rất dễ quên đi chuyện không vui, Quả nương nghĩ nhiều nhất thì ầm ĩ hai ngày là xong.

Quả nương dỗ Quả Muội đi ngủ, đợi đến khi Quả Muội ngủ rồi, nàng nghe thấy ngoài phòng tựa hồ có tiếng động, đi ra, nghe thấy có tiếng người hỏi: “Lý Quả có ở nhà không?”

Là âm thanh thiếu niên.

“Có nhà, ngươi là ai, tìm nó có chuyện gì không?”

Quả nương ở bên trong hỏi vọng ra.

“Ta là thư đồng Nhị lang Triệu Đề cử, sáng mai rời đi, tới để chào từ biệt Lý Quả.” Khánh ca ở ngoài cửa tự báo thân phận.

Kỳ thực ngoài cửa còn có một người khác đứng cùng, chỉ là người kia lặng yên không một tiếng động, trầm mặc không nói.

Cửa lớn mở ra, người mở cửa chính là Lý Quả.

“Khánh ca.”

Lý Quả mặc quần áo ngủ, hiển nhiên đã lên giường nằm, âm thanh uể oải.

“Cũng không phải chỉ có mình ta, ngươi giơ đèn cao chút.”

Khánh ca cười thần bí.

Lý Quả giơ ngọn đèn lên, chiếu lên Triệu Khải Mô ở phía sau Khánh ca, hắn một thân hào hoa phú quý, đoan chính như trước.

“Ngươi mặc quần áo vào rồi đi theo ta, ta có việc muốn nói với ngươi.”

Giọng Triệu Khải Mô trầm ổn, ôn hòa.

“Không đi.”

Lý Quả từ chối.

“Khẳng định không đi?”

Triệu Khải Mô lên giọng ở cuối câu

“Đi làm gì?”

Lý Quả sợ, nhìn Triệu Khải Mô đứng ngoài cửa.

“Tiểu Tôn cũng có mặt, chúng ta ôn lại kỷ niệm cũ, ta sáng mai phải đi rồi.”

Ngữ điệu của Triệu Khải Mô rõ ràng mềm dần, hắn tự mình qua mời Lý Quả, mà không phải sai Khánh ca một mình lại đây, có thể thấy được thành ý của hắn.

“Ngươi phải đi cũng không nói với ta, hiện tại còn gì để nói!”

Lý Quả đóng cửa “rầm” một cái, ngồi xổm xuống đất nghẹn ngào.

Sau đó, cửa lần thứ hai bị mở ra, Lý Quả bị Quả nương áp giải đi ra.

Quả nương không nói tiếng phổ thông, dùng thổ ngữ mắng Lý Quả vô lễ, Lý Quả ngược lại rất sợ nương, không dám tiếp tục lỗ mãng.

Ngoan ngoãn cùng Khải Mô và Khánh ca tới Tịnh Công trạch trong nha phường.

Nhìn theo Triệu Khải Mô, Lý Quả, Khánh ca rời đi, Quả nương nghĩ hài tử Triệu Đề cử nhìn thật trầm ổn, nghi mạo hơn người, Quả tử có thể có bằng hữu như thế, cũng là duyên phận của cậu.

Triệu Khải Mô đi ở phía trước, Lý Quả theo sau lưng, sau Lý Quả còn có Khánh ca, tựa như sợ Lý Quả giận dỗi sẽ chạy mất, nên muốn đi sau ngăn cản.

Bất quá cả đường, Lý Quả tuy rằng không nói một lời, thái độ vẫn thuận theo, cùng tiến vào Tịnh Công trạch, leo lên lầu hai.

Tiểu Tôn đang đứng ở cửa thang gác lầu hai nhìn xung quanh, thấy Lý Quả được mời tới, hắn cười nói: “Quả nhiên, Khải Mô còn phải tự mình đi thỉnh.”

Lý Quả cúi đầu không nói gì, nghĩ Tiểu Tôn hẳn đã biết Khải Mô phải về kinh từ sớm, mới có thể vui vẻ, không chút nào khổ sở như vậy.

Trong thư phòng Triệu Khải Mô bày điểm tâm, trái cây, ẩm tử, ba hài tử ngồi trên mặt đất, cùng nhau trò chuyện. Cũng chỉ là Tiểu Tôn cùng Khải Mô tán gẫu, Lý Quả cùng Khánh ca nói chuyện, Lý Quả còn ảo não vì Triệu Khải Mô, không chịu phản ứng gì với hắn.

Đợi Tiểu Tôn rời đi, Lý Quả vẫn ngồi quay lưng về phía Triệu Khải Mô.

“Còn giận à?”

Triệu Khải Mô đi tới ngồi xuống đối diện Lý Quả, Lý Quả không có chỗ để trốn, tức giận nhét đầy đồ ăn vào miệng.

“Còn trách ta không nói sớm cho ngươi biết? Ta muốn nói cho ngươi biết trước một tháng, cơ mà sợ ngươi bày vẻ mặt này cho ta nhìn thấy cả tháng mất.”

Triệu Khải Mô thở dài, đối với ly biệt, hắn đã từng nghĩ tới rất nhiều cách, cũng suy đoán rất nhiều tình cảnh, hắn lo lắng nhất là màn hôm nay.

“Ngươi không nói cho ta thì thôi, trước đó còn cố tình không để ý tới ta.”

Lý Quả lên án, cậu suy nghĩ rõ ràng, Triệu Khải Mô này nhiều lần như vậy, uổng phí tình nghĩa cậu bỏ ra.

Đây cũng là sự thật, Triệu Khải Mô không có biện giải, hắn cầm một miếng bánh trong khay đựng trái cây lên, bỏ vào miệng, chậm rãi nghiền ngẫm.

Hắn đang nghĩ, làm sao chia tay mới không lưu lại tiếc nuối, nhưng mà hắn cũng bất lực, chia lìa đã thành sự thực, hơn nữa phản ứng của Lý Quả cũng rất kịch liệt.

“Không nói gì à? Bị ta nói trúng rồi đi.”

Lý Quả tức giận khoanh tay.

Ánh mắt Triệu Khải Mô rơi vào sợi dây ngũ sắc trên cổ tay Lý Quả, thần sắc hắn hơi ngưng lại, vật phẩm này, thỉnh thoảng lại xuất hiện trong mơ của hắn.

“Nếu như ngươi vẫn còn giận ta, vậy mai ta cứ đi thôi, giờ có nói nhiều, ngươi cũng không nghe.”

Triệu Khải Mô tự châm trà cho mình, hắn kỳ thực cũng không có biện pháp gì, gọi Lý Quả tới, chẳng qua là trong lòng mình quan tâm, không muốn ngay cả một câu nói cũng chưa thốt được, cứ như vậy ly biệt.

Lý Quả đoạt lấy chén trà của Khải Mô, cầm lên uống ừng ực, cậu vừa nhét đầy bánh vào miệng, cổ họng khô rát.

“Ta lần này hồi kinh, nếu như không có cơ duyên, đời này, ngươi và ta sợ là khó được gặp lại.”

Triệu Khải Mô nhẹ nhàng nói.

Lý Quả nhìn đăm đăm vào nước trong chén trà, dùng sức dụi mắt.

“Nhưng mà, sau này ta lớn lên, có thể đến xứ Mân tìm ngươi, ngươi lớn lên rồi cũng có thể đến kinh thành tìm ta.”

Triệu Khải Mô cầm lấy chén trà của Lý Quả, lần thứ hai châm trà, hắn nhẹ nhàng hớp một ngụm.

“Ta với ngươi trao đổi tín vật, cho dù sau này trưởng thành, quên mất nhau, khi nhìn thấy tín vật còn có thể nhớ tới tình nghĩa năm đó.”

Lời Triệu Khải Mô vừa thốt ra, Khánh ca liền dùng khay bưng tới một vật trang sức, là một túi thơm bằng vàng khắc họa tiết, nho nhỏ, vô cùng tinh mỹ, túi thơm hình như trái xoan, trên đỉnh có một cái lỗ, dùng treo ở đai áo.

“Ta đeo vật ấy từ khi còn bé, làm bạn nhiều năm rồi.”

Triệu Khải Mô cầm tay Lý Quả lên, đặt túi thơm vào trong tay Lý Quả.

“Nó có tác dụng tránh tà xua tai họa, ngươi giữ cẩn thận.”

Lý Quả chụm tay che túi thơm, cầm đến trước mặt mở tay ra cẩn thận ngắm, thần sắc đau thương, không còn vẻ oán giận trước đó nữa.

“Khải Mô, ta không có vật nào quý giá như vậy trao đổi với ngươi.”

Khóe mắt Lý Quả đỏ lên, cúi đầu nắm túi thơm ở lòng bàn tay.

“Ngươi có nguyện ý tặng dây ngũ sắc trên cổ tay cho ta không?”

Triệu Khải Mô từ khi biết Lý Quả, trên cổ tay Lý Quả lúc nào cũng đeo một sợi dây, trên sợi dây còn đính một đồng tiền nho nhỏ.

“Cái này sao?”

Lý Quả bừng tỉnh, cởi dây đeo trên cổ tay ra.

“Ừm.”

Triệu Khải Mô gật đầu.

“Khải Mô, ngươi vươn tay ra.”

Triệu Khải Mô nghe lời duỗi cánh tay ra, đưa tới trước mặt Lý Quả. Lý Quả kéo ống tay áo Triệu Khải Mô lên cao, buộc dây ngũ sắc vào cổ tay Triệu Khải Mô.

“Nương ta kể nó dùng để tránh tà, cũng làm bạn với ta rất nhiều năm rồi.”

Một đêm này, trước đó cứ luôn rầu rĩ không vui, đến lúc này mới lộ ra nụ cười.

“Ta sẽ cẩn thận giữ gìn nó.”

Triệu Khải Mô kéo ống tay áo xuống, che đi sợi dây ngũ sắc.

“Khải Mô, chờ sau này ta có tiền, sẽ đi kinh thành tìm ngươi.”

Lý Quả nắm chặt tay Triệu Khải Mô, như một lời cam kết.

“Nếu gặp phải khó khăn, ngươi có thể báo cho Tiểu Tôn, ta đã ước hẹn với hắn, để hắn trông nom ngươi nhiều hơn. Nếu Vương Kình thừa dịp ta không có mặt, tìm ngươi gây phiền phức, ngươi có thể đi gửi thư này cho Vương Triều.”

Triệu Khải Mô đứng dậy, đi đến án thư, cầm một phong thư trên án thư lên.

“Khải Mô, luyến tiếc ngươi đi.”

Lý Quả ôm chầm lấy Triệu Khải Mô.

“Nhân sinh biệt ly vốn là chuyện thường tình, đừng quá mức bi thương.”

Triệu Khải Mô rút tay ra, ôm lấy vai Lý Quả.

“Rạng sáng mai, nhớ đến Tây Môn, còn có thể gặp nhau một lần nữa.”

Triệu Khải Mô căn dặn.

Đêm đó, Lý Quả lăn qua lộn lại, thấy một giấc mộng lạ lùng. Mơ thấy năm đó bởi trộm mạt lị mà cùng Triệu Khải Mô truy đuổi nhau trên tường, nhưng bờ tường kia cực kỳ dài, hai người ngươi truy ta đuổi, chạy từ sớm đến tối muộn, không có điểm cuối. Cũng mơ thấy dưới đại dương, Triệu Khải Mô biến thành một giao nhân, nói hắn muốn sống ở trong biển, không chịu rời đi. Lý Quả cuống đến độ khóc lớn, muốn kéo hắn lên.

Từ trong cơn mê bừng tỉnh lại, mặt trời đã chiếu vào cửa sổ. Nhìn thấy ánh nắng rực rỡ, Lý Quả nghĩ đến ước hẹn “rạng sáng”, vội vã lăn xuống giường, đi giày vào, một hơi chạy ra cửa tây.

“Quả tử, ngươi muốn đi đâu!”

Quả nương ở phía sau gọi to, Lý Quả ngoảnh mặt làm ngơ.

Lý Quả chạy rất nhanh, rất nhanh, liều mạng mà chạy, chạy ra ngoại thành, không tìm thấy bóng dáng của đội ngũ, cậu khổ sở, lớn tiếng gọi: “Khải Mô!”

Hoa dại, cây cỏ ở ngoại thành đang đung đưa trong gió, đường nhỏ quanh co, kéo dài về phía trước.

Lý Quả hoảng loạn chạy bừa, bị cục đá ngáng chân ngã xuống đất, không để ý ngón chân bị dập đầy đau đớn, cọ vào giày vải nứt toác ra, cậu cật lực chạy về phía trước.

Không biết chạy bao lâu, mồ hôi đầm đìa, hoa mắt váng đầu, cậu còn không cảm thấy đầu ngón chân mình đang chảy máu, nhuộm đỏ nửa cái giày, đã không còn chút cảm giác nào.

Lý Quả đuổi tới đường nhỏ phụ cận sơn tự ở ngoại thành, cậu kinh hỉ nghe thấy tiếng chuông của ngựa cưỡi, ở dưới chân núi, từng hàng người đang chầm chậm tiến lên.

“Khải Mô!”

Lý Quả bò lên trên cục đá, đứng ở chỗ cao hét lơn.

Lục lạc treo trên bạch mã kêu vang tại sơn đạo, nam hài vội vàng quay người, ngẩng đầu lên.

“Khải Mô!”

Lý Quả mừng rỡ như điên, chảy nước mắt, cậu kiệt sức, giọng khản đi, nước mắt vương đầy trên mặt.

Người cưỡi bạch mã tựa hồ nở nụ cười, hắn dùng sức vẫy tay, ra hiệu: Trở về đi, trở về đi.

Rốt cục người tiến vào rừng trúc, kèm theo bạch mã kia, từ từ biến mất trước mắt Lý Quả.
Bình Luận (0)
Comment