Láng Giềng

Chương 90

Buổi trưa, Lý Quả đang ở cửa hàng bàn chuyện làm ăn với một nữ nhân chuyên cắt tóc làm đẹp. Phụ nhân gọi là Viên thẩm, là một lão phụ chừng bốn mươi tuổi, nói chuyện dí dỏm, rất biết nói đùa. Lão phụ lúc trước từng đến mua một đôi khuyên tai trân châu, nói là mua giúp người khác, bảo Lý Quả cho nàng chút tiền chân chạy. Đổi là tiệm nhà khác, nhìn thấy loại người tới cửa đòi tiền thế này, đại để đều đuổi ra ngoài. Nhưng mà Lý Quả không nghĩ như vậy, Lý Quả từ nhỏ lớn lên trong nghèo khó, biết chuyện xin phí chân chạy chẳng có gì là quá đáng, huống hồ nữ nhân cắt tóc này lại hay ra vào khuê phòng đại viện, hầu hạ đều là phụ nhân, tiểu nương tử, mà đám người kia lại cũng chính là đối tượng mua châu, đây rõ ràng là đường tắt kiếm tiền. Lý Quả chia lợi cho lão phụ, uỷ thác nàng hỗ trợ thuyết phục bên tai phụ nhân, tiểu nương tử, giới thiệu các nàng mua châu. Đây là ngươi kiếm ta kiếm, cả hai cùng vui vẻ hân hoan.

“Ha ha, tiểu đông gia thực sự là người lanh lẹ.”

Lão phụ nhận tiền được chia, nhét vào bên hông, đứng dậy hành lễ.

“Nhờ có Viên thẩm quan tâm, lần tới mong có thể giới thiệu được nhiều vụ làm ăn hơn nữa.”

Lý Quả đứng dậy đưa tiễn, nở nụ cười.

“Ai nha, tiểu đông gia ngươi quá là đa lễ, dừng chân dừng chân.”

Lão phụ giơ khăn tay lên, lắc lắc cái eo thùng phi rời đi.

Nhìn nữ nhân cắt tóc đen mập phong tình vạn chủng rời đi, Chu Chính Mẫn há to miệng, mãi mới khép lại được, chống cằm hỏi Lý Quả: “Bà ta bán được bao nhiêu?”

Lý Quả quay lại ngồi trên ghế tựa, thản nhiên nói: “Bốn ngàn xâu tiền, chia cho bà ta năm trăm.”

“Bà ta nói là bán bốn ngàn, ai biết được là bao nhiêu, sao còn phải chia năm trăm cho nữa?”

Lão phụ nhìn cái liền biết là người khôn khéo, tất là người ăn cả bên người mua lẫn bên người bán.

“Chúng ta kiếm được tiền là tốt rồi, kệ bà ta đi, kiểu người này không lợi không nhiệt tình đâu, bà ta kiếm được càng nhiều, càng chịu khó giúp chúng ta bán châu.”

Lý Quả có thể nói là thấu triệt kiến thức làm ăn rồi, thuở nhỏ cậu cực kỳ yêu kiếm tiền, cũng chịu nghiên cứu mày mò.

“Kế sách Lý đông gia dùng có thể coi là hiếm thấy, song mà chung quy cũng không phải phương pháp chính phái.”

Lý chưởng quỹ dừng động tác ghi sổ lại, khẽ mỉm cười.

“Biết rồi biết rồi, ta đi dạo mấy cửa hàng khác chút đấy, dù sao cứ mặt dày mày dạn lôi kéo mấy vị quý nhân.”

Lý Quả đứng dậy, chỉnh cổ áo, ống tay. Cậu vốn thích chưng diện, gần đây xuất phát từ yêu cầu của làm ăn, càng ngày càng chú ý chuyện ăn mặc.

“Quả viên ngoại, ngươi uống ít rượu chút, ngươi cứ uống rượu là lại cười với người khác, sao được.”

Chu Chính Mẫn từng thấy qua bộ dáng khi say rượu của Lý Quả, người này không hề tự giác chút nào, lỡ có người thừa dịp cậu uống say chiếm tiện nghi của cậu thì sao.

“Ta đi cùng với ngươi.”

Chu Chính Mẫn không thấy yên tâm, cũng đứng dậy chỉnh lý quần áo. Áo choàng của hắn không hẳn là quá cũ, nhưng vạt áo có nhiều nếp nhăn, trông như mớ rau khô.

Hai người đang trò chuyện thì thấy một bóng người vọt vào trong cửa hàng, gập người thở dốc.

“Đăng… Đăng… Đăng khoa rồi!”

A Lý chạy vội đến mức thở không ra hơi.

“Đăng khoa gì?”

Vẻ mặt Chu Chính Mẫn mờ mịt.

“A Lý, ngươi nói Triệu Xá nhân đã đăng khoa?”

Lý Quả kích động tóm chặt lấy A Lý, A Lý dùng sức gật đầu, Lý Quả ôm mạnh lấy A Lý, cười lớn.

“Triệu Xá nhân, là vị thế gia tử đã gặp ở Quảng Châu à?”

Lý chưởng quỹ mỉm cười nói, tuy rằng không có quan hệ gì với lão, song Lý Quả có bằng hữu làm quan, đương nhiên là chuyện đại hỉ.

“Oa, vậy à, về sau Quả viên ngoại của chúng ta chẳng phải sẽ nghiệp quan cấu kết sao!”

Chu Chính Mẫn lúc này cũng mới phản ứng được, đôi mắt cười híp thành một sợi chỉ.

“Chớ nói bậy, Triệu Xá nhân sẽ là vị quan tốt.”

Lý Quả vui cười hớn hở sửa câu “nghiệp quan cấu kết” này, tuy rằng trong lòng cậu rõ ràng rất khoái chí.

“Lý đông gia, đây chính là tin tức vô cùng tốt, phải thưởng.”

Lý chưởng quỹ mở ngăn kéo tiền ra, lão biết quy củ. Lý Quả lập tức đi tới, cầm một cái lên liền nhét vào lồng ngực A Lý, nói: “Khổ cực A Lý rồi, nhận lấy đi.”

A Lý không khách khí nhận lấy, hành lễ nói tạ ơn.

“A Lý, ngươi trước tiên nghỉ chân một chút lại đi.”

“Không được đâu, ta còn có chuyện khác, xin phép cáo từ.”

A Lý vội vàng rời đi, hôm nay người hầu Triệu trạch đều bận tối mày tối mặt. Triệu Nhị lang đăng khoa, là đại sự cỡ nào, không nói chuyện phải tiếp đón từng đợt khách nhân đến chúc mừng, hắn là người hầu theo sát Nhị lang, còn phải hầu hạ Nhị lang đi tiệc rượu xã giao, thực sự là chủ nhân phong quang, người hầu thơm lây.

A Lý rời đi, Lý Quả giơ tay lên nhìn chiếc nhẫn, mỉm cười kỳ lạ, đại khái là nghĩ đến hôn thề, quan nhân này nọ đi. Rõ ràng thế tục bất dung, song cứ nghĩ tới lại trộm vui mừng.

Thật sự có loại ảo giác phu quân đăng khoa, cáo mệnh sắp tới.

“Triệu phu nhân” còn đang mê mải nhìn nhẫn cười khúc khích, liền nghe thấy một thanh âm vang dội hỏi: “Lang quân nhà ta muốn mua viên ngũ phân châu, có hạt châu nào tốt chưa?”

Lý Quả ngẩng đầu, thấy là một gia bộc mặc áo sam vàng, eo mang thắt lưng bản rộng mạ vàng dáng vẻ quyền quý. Lý Quả mừng rỡ, nghĩ hôm nay cuộc sống tốt đẹp cỡ nào, song hỷ lâm môn đây mà!

Lý Quả nhấc hòm châu màu đen lên, đang muốn cùng A Hợp rời đi, Lý chưởng quỹ nói: “Đem A Tiểu đi cùng đi, có việc tiện sai bảo.”

A Hợp dẫn Lý Quả đi đến một hào trạch ở thành đông, Lý Quả nghĩ, quả nhiên đủ khí thế, chẳng trách vừa mở miệng liền muốn ngũ phân châu.

Cửa hàng nho nhỏ của Lý Quả, ngũ phân châu đã là bảo vật trấn điếm rồi.

Lần này đưa châu tới cửa, không chỉ Lý Quả, A Tiểu mà còn có cả Chu Chính Mẫn.

Ba người cùng vào viện, A Hợp ngăn Chu Chính Mẫn và A Tiểu lại, nói: “Một người đi vào được rồi, các ngươi chờ ở đây.”

Chu Chính Mẫn ai oán nghĩ đại khái bởi vì mình ăn mặc kém quá, lại bị xem là tôi tớ, chứ cũng không nghi ngờ gì, cùng A Tiểu chờ ở trong viện.

“Xin hỏi vị bảo nghĩa này, lang quân nhà ngươi là ai?”

Lý Quả đi trên hành lang, cung kính hỏi thăm.

“Nơi này là phủ của Ngô phò mã, lang quân nhà ta chính là trưởng tử của Ninh Đức công chúa.”

Lúc nói, trên mặt A Hợp lộ ra vẻ kiêu ngạo. Dưới cái nhìn của hắn, Lý Quả là tiểu thương trẻ tuổi, mà còn là người từ nơi khác tới, thực sự bé nhỏ không đáng kể.

Lý Quả nghĩ, sao khéo vậy. Khải Mô từng nói với cậu, trong kinh thành hắn có một người bạn thân chính là nhi tử Ngô phò mã, tên là Ngô Bá Tĩnh, sẽ không phải là người này chứ.

Trong lòng ngờ vực, song bước chân không chậm lại, A Hợp đi rất nhanh, Lý Quả cũng bước nhanh theo. Hai người đi tới một đại sảnh, Lý Quả bước vào, đứng ở một bên chờ đợi. A Hợp đi vào gọi người, sau đó, một nam tử trẻ tuổi tuấn lãng đi ra, chỉ vừa đối mặt, Lý Quả liền cả kinh muốn chạy đi.

Đây chẳng phải là người đụng mặt ở chuồng ngựa tại khách điếm sao, hóa ra, hắn chính là Ngô Bá Tĩnh. Cũng khó trách ngày ấy, hắn nhìn chằm chằm bạch mã của Triệu Khải Mô, không phải hắn đã phát giác ra cái gì đó chứ?

“Không cần đứng, ngồi xuống đi.”

Ngô Bá Tĩnh chỉ vào chỗ ngồi. Động tác giơ tay nhấc chân của người này có phần tự phụ, án mắt nhìn Lý Quả lạnh lùng, ngạo mạn.

“Ra mắt Ngô nha nội, thất lễ thất lễ.”

Lý Quả khom mình hành lễ, sau đó ngồi xuống. Ngô Bá Tĩnh trước sau dùng ánh mắt gần như cay nghiệt nhìn kỹ cậu, nhưng mà cử chỉ Lý Quả khéo léo hào phóng, hiện ra vẻ thong dong.

Lúc này Lý Quả suy đoán, người này e rằng cũng không phải là vì mua châu, chỉ sợ là tìm cớ để gọi cậu vào trong trạch viện. Còn để làm gì, Lý Quả cũng không biết. Chính mình cứ coi như là đến bán châu, giả bộ hồ đồ đã.

“Cửa hàng trân châu của chúng ta vừa mới khai trương, hạt châu đều là châu mới năm nay của Liêm Châu, nghe nói Ngô nha nội muốn mua viên ngũ phân châu, ta mang đến một viên, giờ xin trình lên.”

Lý Quả mở hòm châu ra, nhanh nhẹn lấy ra hộp châu, rồi đặt hộp châu lên bàn. Hộp châu được làm bằng gỗ hương, cực kỳ tinh mỹ, Lý Quả mở nắp hộp lên, hiện ra một viên ngũ phân châu rực rỡ loá mắt.

Ngũ phân châu bày ra, ánh mắt Ngô Bá Tĩnh cũng không rơi vào trên nó, mà trừng trừng nhìn cái nhẫn trên ngón tay trỏ của Lý Quả. Trong lòng Ngô Bá Tĩnh cảm thấy nặng nề, hắn nhận ra cái nhẫn này giống hệt cái của Triệu Khải Mô. Lý Quả phát giác ánh mắt Ngô Bá Tĩnh rơi trên cái nhẫn của mình, cậu nhất thời hoảng hốt, rút tay xuống, giấu vào ống tay áo.

Hai người đồng loạt im lặng, viên ngũ phân châu bày trên bàn, một mình toả ra ánh sáng lộng lẫy, không người thưởng thức.

“Ta hôm trước thấy một người đeo chiếc nhẫn, khá tương tự cái của ngươi, ngươi lấy ra ta xem một chút.”

Ngô Bá Tĩnh trực tiếp mở miệng, nói ra yêu cầu của hắn.

“Chắc là cùng kiểu, thương nhân yêu thích đồ hải ngoại, dùng để khoe tài phú, khiến Ngô nha nội cười chê rồi.”

Lý Quả tuy rằng không vui, cũng chỉ có thể tháo chiếc nhẫn xuống, đưa cho Ngô Bá Tĩnh.

Ngô Bá Tĩnh cầm trên tay, tinh tế đánh giá, thần sắc của hắn trông rất lạnh lẽo, Lý Quả nghĩ quả thật là bị phát hiện rồi. Lúc này hối hận bị lừa đến Ngô trạch đã không kịp, chỉ có thể kiên trì đối mặt.

“Nghe nói ngươi là người Thứ Đồng, Thứ Đồng núi nhiều ruộng ít, bách tính toàn căng buồm ra biển, dễ giao lưu với người phiên. Chắc chắn biết được người dân các nước hải ngoại dùng nhẫn để kết hôn đi. Trùng hợp là, cái nhẫn họa tiết hoa trà này, ta đã thấy một cái giống như đúc, đang ở trên tay Triệu Nhị lang.”

Lý Quả lặng đi, cậu cho dù nhanh mồm nhanh miệng, cũng biết biện hộ vô dụng, người này không chỉ là bằng hữu của Khải Mô, còn biết lai lịch của chính mình.

Ánh mắt Ngô Bá Tĩnh sắc như dao nhỏ, cắt trên người Lý Quả. Vẻ bình tĩnh của Lý Quả đã bị đánh đổ, cậu lộ ra sự hoảng loạn luống cuống, dù sao cũng chưa từng nghĩ qua, sẽ có một ngày khi mà tình cảm giữa cậu và Triệu Khải Mô bị người ngoài trần trụi xem kỹ, phải làm gì để ứng đối.

“Ngô nha nội cũng không muốn mua châu, vậy ta liền trở về, kính xin Ngô nha nội trả nhẫn cho ta.”

Lý Quả nhìn về Ngô Bá Tĩnh, ánh mắt mang theo thỉnh cầu.

“Xác thực, ta hôm nay không vì mua châu.”

Ngô Bá Tĩnh thoải mái thừa nhận, đối với Ngô gia nhà hắn mà nói, trân châu chẳng qua chỉ là mắt cá mà thôi.

“Chuyện hôm nay Khải Mô đăng khoa, nghĩ ngươi đã hiểu, ta và Khải Mô tình như thủ túc, há có thể nhìn hắn bị ngươi làm hại.”

Ngô Bá Tĩnh nắm cái nhẫn trong lòng bàn tay, giống như hận không thể bóp nát nó, lúc hắn nói những câu này, khóe miệng khẽ cong lên song ánh mắt lại rất tàn nhẫn.

“Hắn từng nói qua với ta, ngươi là bằng hữu hắn quen biết thuở nhỏ.”

Lý Quả lạnh đi, nghe thấy câu “bị ngươi làm hại” mà trong lòng cảm thấy khó chịu.

“Sau khi hắn kết hôn, ta sẽ rời khỏi hắn, kiên quyết sẽ không hại hắn, ta với hắn…”

Sao nhẫn tâm được, để Khải Mô giống mình bị người khác chất vấn cùng trách cứ.

Thần sắc trên mặt Ngô Bá Tĩnh cực kì khó coi, nghe người trước mắt nhắc đến Triệu Khải Mô, Ngô Bá Tĩnh thậm chí phản cảm đến không muốn nghe, phảng phất Khải Mô đi ra từ miệng người này, chính là sỉ nhục ghê gớm. Còn lời Lý Quả nói ra, Ngô Bá Tĩnh cũng không nghe lọt tai chút nào. Ngô Bá Tĩnh giao du rộng khắp, kiến thức rộng rãi, hắn từng gặp qua loại người như Lý Quả, thân phận nam tử dây dưa một vị thế gia tử cỡ nào, đến nỗi gây ra thành bi kịch. Loại tình cảm cấm kỵ này, thường ngọc đá cùng vỡ, huống hồ còn là loại phố phường trắng trợn không kiêng dè, cố chấp điên cuồng như đây.

“Uổng ngươi là một nam tử, vì sao bỉ ổi như vậy?”

Ngô Bá Tĩnh phẫn nộ, quát bảo Lý Quả không được nói nữa.

“A Hợp, cầm con dao cắt vàng tới đây.”

Ngô Bá Tĩnh gọi ra ngoài cửa, A Hợp đi ra đáp lời, lập tức rời đi.

Lý Quả bị mắng, xấu hổ cúi đầu, cậu biết phần tình cảm này không được phép tồn tại trên đời, mà nghe phải ngôn từ chán ghét, phẫn nộ từ bằng hữu của Khải Mô, càng khiến cậu lúng túng hơn.

A Hợp rất nhanh mang dao tới, Ngô Bá Tĩnh tức giận cầm cái nhẫn đặt tới dao. Lý Quả lúc này mới phản ứng được, Ngô Bá Tĩnh muốn làm gì.

“Không được!”

Lý Quả vội vàng nhào tới tranh đoạt, đó là đồ hôn ước của Triệu Khải Mô và cậu, người này lại muốn phá huỷ nó!

Trong hỗn loạn, ngón tay Lý Quả xen vào trong con dao để tranh đoạt, Ngô Bá Tĩnh đang cực kỳ thịnh nộ, không phát hiện ra, hắn dùng lực một cái, không cắt đứt cái nhẫn, song lại cắt ngón tay Lý Quả đến máu thịt be bét.

Lý Quả kêu lên đầy đau đớn, Ngô Bá Tĩnh kinh hãi thả dao ra, chiếc nhẫn dính máu lăn xuống đất. Lý Quả nhịn đau, nằm trên mặt đất tìm nhẫn, trên tay trái cậu toàn là máu, nhìn thấy mà giật mình.

Dùng một bàn tay đầy máu cầm lấy nhẫn, Lý Quả ngồi dưới đất, ngẩng đầu lên căm tức nhìn Ngô Bá Tĩnh, khóe mắt Lý Quả chảy ra nước mắt, giơ bàn tay bị thương lên quẹt đi, một vệt máu dính trên hai gò má tái nhợt của Lý Quả.
Bình Luận (0)
Comment