Láng Giềng

Chương 96

Đoàn người tụ tập hai bên bờ cầu sông Biện, tranh nhau chen lấn, người xô kẻ đẩy để nhìn được trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa và nhóm tiến sĩ. Ngựa của ba vị trí đầu bảng rất khí thế, đó là ngựa do quan phủ cấp, tỏ vẻ quyền thế hiển hách, còn các tiến sĩ thì tự chuẩn bị ngựa, màu sắc không đồng đều, song vẫn đủ rạng rỡ. Bởi dù là tiến sĩ hợp lệ trong kỳ thi của Lễ bộ thì đến thi đình vẫn có thể bị loại xuống, tức là truất danh, vậy thì không thể có cùng chức quan được, buồn bã, vui mừng đồng thời xảy ra.

Đường làm quan rộng mở, móng ngựa mạnh mẽ nện bước, trên đầu nhóm tiến sĩ này mang trâm hoa tam sắc, mặc công phục xanh lá, đây chính là quan nhân, vinh hoa phú quý, làm rạng rỡ tổ tông, đương nhiên không cần phải nói.

Đám người vây xem cuồng nhiệt kêu gọi, tựa cơn lũ cuốn tới. Lý Quả đứng ở cạnh bờ, hai tay vòng qua một gốc cây liễu, mới miễn cưỡng không bị xô xuống sông. Vị trí của cậu không được tốt, bị một phần thân cầu che khuất, không nhìn thấy nhóm tiến sĩ tân khoa trên cầu được. Đó là còn tới sớm mới chiếm được vị trí này, chứ đến trễ thì chỉ có nước nhảy xuống sông, bởi chẳng còn miếng đất chừa nào lại mà dung thân được nữa, giữa sông chật cánh buồm, trên thuyền cũng toàn người là người.

Đến kinh thành đã lâu, song đây là lần đầu tiên Lý Quả cảm nhận được rõ ràng đây là đế đô của một quốc gia, khắp nơi toàn đầu người, một mảng đen kịt, không nhúc nhích nổi dù chỉ nửa bước.

Người bên cạnh nữ có nam có trẻ có già có, líu ra líu ríu không ngừng, đều đang lo lắng nhìn xung quanh, kéo dài cổ ra mà ngóng. Tiếng chiêng tiếng trống của đội nghi trượng hoàn toàn chìm nghỉm trong tiếng người vang trời. Ngay lúc Lý Quả bị người sau lưng chen lấn phải dính sát vào cây liễu như bị cán bộ, thì một loạt tiếng hoan hô như sấm vang tới, Lý Quả biết đội ngũ đến rồi, cậu cố gắng bò lên cây liễu, cũng chẳng quan tâm bộ quần áo tốt của mình bị cây móc hỏng.

“Roẹt”, nghe thấy tiếng áo bị xé rách, Lý Quả cũng không nhìn lại, cậu trèo tiếp lên, ngồi trên thân cây. Ngồi cao, nhìn ra xa, nơi này tầm mắt rất tốt. Lý Quả nhìn đội nghi trượng trang nghiêm chậm rãi đi qua, tiếp theo là trạng nguyên lang đang vô cùng vui vẻ, không ngừng chắp tay với đoàn người, rất trẻ, tuấn tú, song không đẹp bằng Khải Mô. Bên cạnh trạng nguyên lang chỉ có một lão bộc, đại khái là không dự liệu được tổ tiên phù hộ, hẳn là người đầu tiên đỗ đạt nên không kịp chuẩn bị. Phía sau trạng nguyên chính là bảng nhãn, một nam tử đã nhược quán hiền lành, bề ngoài xấu xí, rất kính cẩn khiêm tốn. Người này thần sắc giống như mộng, thỉnh thoảng lại cúi đầu trộm cười. Qua người này, Lý Quả vội vã đứng lên ở trên cây, để nhìn được rõ hơn, cậu kéo ngọn cây sang, thò người ra ngoài. Triệu Khải Mô trang trọng cưỡi trên tuấn mã, đầu đội ô sa cài trâm hoa, trâm hoa chế bằng vàng bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời, hắn mặc công phục cổ tròn màu xanh lục, như đo thân mà may, rất vừa vặn. Hắn đoan tĩnh anh tuấn, trù chừ mãn chí (Làm việc toan tính hai ba lần mà được kết quả tốt), trên mặt hắn không nhìn ra vẻ quá vui sướng, tựa hồ chuyện này không có gì là bất ngờ, là kết quả hắn hẳn thu được.

“Khải Mô!”

Trong tiếng người huyên náo, Lý Quả không kiêng kị mà gọi tên hắn, ngược lại cũng không ai nghe thấy được. Lý Quả muốn gào lên thật nhiều lần, nói cho những người ở nơi này biết, các ngươi xem, hắn là người ta quen biết, hắn là người ta yêu.

Vui mừng đắc ý, hưng phấn không thôi.

Triệu Khải Mô đương nhiên không nghe được, cũng không nhìn thấy, hắn không có cách nào từ trong vạn người phát hiện ra Lý Quả đứng ở trên cây, hắn vô tri vô giác. Hắn một tay cầm roi ngựa, một tay kéo cương ngựa, tư thế oai hùng, thản nhiên thong thả. Lúc này hẳn là có bao nhiêu nữ tử vì thám hoa lang mà khuynh đảo, hẳn có bao nhiêu người tán thưởng hắn là thiếu niên anh kiệt.

Trong lòng Lý Quả vừa ngọt ngào mà lại ưu thương, cậu biết người này cậu đã từng có được, cậu cũng biết người này sẽ không phải duy nhất thuộc về cậu, cậu cũng biết người này sẽ không vì cậu mà từ bỏ hết thảy.

Đội ngũ đi xa, đoàn người tuôn theo, ai nấy đều chưa thỏa mãn. Lý Quả ngồi ở trên cây, lẳng lặng kiểm tra miếng rách lớn trên quần áo, thần sắc phiền muộn. Vui mừng, phấn khởi qua đi, là tịch liêu cùng quạnh quẽ vô tận.

Nhóm người trên cầu như một trận gió to kéo tới, chớp mắt mà cuồn cuộn lên rồi tán đi mất, chỉ còn lác đác lại mấy người. Chu Chính Mẫn cùng A Kỳ ở dưới cây liễu tìm tới Lý Quả, Chính Mẫn cười ha ha nói: “Quả viên ngoại cơ trí, hóa ra leo lên cây.” Hai người bọn họ bị đẩy ra giữa sông, rơi vào một chiếc thuyền, lúc này mới gian nan bò lên.

“Chúc mừng Quả viên ngoại có một hảo hữu là thám hoa lang, về sau quan tâm nhiều, phú quý chớ quên.”

Chu Chính Mẫn dưới tàng cây khom mình hành lễ.

Lý Quả biết hắn thích nói nhảm, không muốn phản ứng. Lý Quả trèo xuống cây, không cẩn thận đá rơi một cái giày, rơi xuống vai Chu Chính Mẫn.”Ha ha”, A Kỳ không nhịn được mà cười.

Đêm nay Triệu trạch cử hành tiệc rượu thâu đêm, Lý Quả nhận được thiệp mời từ A Lý, nhưng cậu không đi. Trong tiệc rượu hiển nhiên sẽ có rất nhiều bằng hữu hiển quý của Triệu Khải Mô, Lý Quả chỉ là một tiểu thương, cùng tụ tập một chỗ với những người này, thực sự đột ngột. E là Ngô Bá Tĩnh cũng có mặt, nếu lại phải chịu ánh mắt chỉ trích của hắn lần nữa, Lý Quả liền muốn rút lui. Không phải sợ hắn, mà là cảm thấy mình thật sự đang làm hại Triệu Khải Mô.

Quả như Lý Quả suy đoán, tiệc rượu đêm đó, tất cả những bạn tốt, đồng môn ở kinh thành của Triệu Khải Mô đều tới, thậm chí Ngô Bá Tĩnh cũng đến. Uống đến hừng đông, bằng hữu đại thể đều tản đi, chỉ còn lại ba người là Triệu Khải Mô, Tần Trọng Bình, Ngô Bá Tĩnh.

Ngô Bá Tĩnh rót đầy một chén rượu, nói với Triệu Khải Mô: “Đây là rượu bồi tội, ta uống, nếu như vẫn chưa được, ta sẽ đến ngay trước mặt cậu ta nói xin lỗi.”

Uống rượu cả đêm, Ngô Bá Tĩnh say đến ngã trái ngã phải. Thấy Ngô Bá Tĩnh còn muốn rót ly nữa, Triệu Khải Mô ngăn lại nói: “Đừng uống nữa, ngươi say quá rồi.” Ngô Bá Tĩnh không nghe khuyên bảo, trong miệng lẩm bẩm: “Huynh đệ tốt, giao tình hai mươi năm, ta sao lại không thừa nhận người huynh đệ là ngươi chứ.” Triệu Khải Mô đỡ hắn, đáp lời nói: “Biết, biết, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.” Tần Trọng Bình đứng dậy giúp đỡ, hai người hợp lực đỡ Ngô Bá Tĩnh đến phòng, Ngô Bá Tĩnh vừa nằm xuống giường, liền ngủ say. Triệu Khải Mô nhìn dáng vẻ ấy của hắn, khúc mắc trong lòng dần cởi bỏ. Bằng hiểu biết của hắn đối với Ngô Bá Tĩnh, người này không bao giờ chịu xin lỗi người khác, nghĩ hắn hẳn cũng biết bản thân đã quá đáng rồi.

“Mấy ngày trước ngươi và hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tần Trọng Bình thấp giọng hỏi thăm. Cũng không biết Ngô Bá Tĩnh đắc tội Triệu Khải Mô thế nào, hai người từ trước đến giờ tình như thủ túc. Tần Trọng Bình biết mình uống say sẽ nói nhiều, cử chỉ tùy tiện, tối nay nhiều người, hắn sợ xấu mặt, không dám uống rượu, ý thức hắn rất rõ ràng, đầu óc linh hoạt.

Triệu Khải Mô im lặng, hắn thực sự không biết phải mở miệng như thế nào.

“Không tiện nói cũng không sao, hôm nào muốn nói cho ta, lúc đó nói cũng được.”

Tần Trọng Bình vốn là người ôn nhã rộng rãi.

“Nơi này không tiện nói.”

Triệu Khải Mô khẽ nói. Mặc dù là đêm khuya, cha nương đều đã ngủ, xong xung quanh đều có gia bộc, nếu có tâm nghe trộm, hậu hoạn vô cùng, không thể không cẩn thận.

“Vậy hẳn là có chuyện rồi, Tử Hi, ta cũng có thể giúp ngươi bày mưu tính kế, chớ xem thường ta là tên thư ngốc.”

Triệu Khải Mô cũng không dám đối xử với tài tử nổi danh kinh thành này như tên thư ngốc, chỉ là Trọng Bình làm người nề nếp, nếu biết mình yêu nam tử, hẳn sẽ khiếp sợ đây?

Lý Quả không đi tham dự tiệc rượu, đương nhiên cũng không biết ở trong tiệc rượu, Ngô Bá Tĩnh từng nói muốn giải thích với cậu.

Cách ngày tiệc rượu, Lý Quả nhận được thư A Lý đưa tới, có vài nét bút, tràn ngập quan tâm, cũng hẹn ngày gặp gỡ. Chữ Lý Quả xấu, thư pháp càng gay go, không có chương pháp gì hết. Mà cậu vẫn vẽ từng nét một để hồi âm, nhờ A Lý mang đi.

Từ khi Triệu Khải Mô thi đình xong, ngoài cửa người hầu tặng lễ, bà mối nâng thảo thiếp mời so với năm xưa còn nhiều hơn gấp đôi. Người hầu còn toàn diện được chọn tốt, nhanh mồm nhanh miệng, bà mai thì khéo ăn khéo nói, những bà mai gia bộc như vậy không dễ ứng phó. Lão Triệu là thư sinh, mắt không thấy tai không nghe là xong, được một cửa một viên ngăn lại, bản thân vẫn đọc sách viết văn như cũ, vui vẻ tự tại. Triệu phu nhân thì xem thiếp của bà mối, thấy nhà nào gia thế của cải phù hợp, liền lưu lại thiếp mời. Những năm này xã hội xuống cấp nhiều, thế nhân trục lợi, đến nỗi cưới vợ không để ý đến dòng dõi, chỉ cầu của cải. Triệu gia chẳng phải dung tục, muốn môn đăng hộ đối, có tri thức hiểu lễ nghĩa, còn muốn có của hồi môn phong phú, mới có thể vào mắt Triệu phu nhân.

Cho dù điều kiện hà khắc như vậy, vẫn có vài tiểu nương tử phù hợp.

Mọi thứ đều đã sẵn sàng, không biết làm sao Triệu Khải Mô không chỉ không để ý tới chỗ thiếp này, mà ngay cả việc kết hôn, cũng không muốn đàm luận, hễ nói chuyện hôn nhân, liền bảo về sau lại bàn.

Sáng sớm, A Tức hầu hạ Triệu Khải Mô thay y phục rửa mặt, nhìn theo Triệu Khải Mô rời đi. Triệu Khải Mô từ trước đến giờ chỉ có lúc ngủ mới về phòng ngủ, thời gian còn lại, căn bản là ở thư các, gần đây, thì chủ yếu là tiếp khách tại đại sảnh.

A Tức làm nữ tỳ, thường ngày ngoại trừ hầu hạ Triệu Khải Mô, còn phải thường đến chỗ Triệu phu nhân bẩm báo. Triệu phu nhân gần đây rất lo lắng, có lẽ là trực giác của người làm mẹ, nàng cảm thấy nhị nhi tử e là có ẩn tật.

Quyết định việc kết hôn sớm ngày nào, nàng sớm an tâm ngày đó.

Bận rộn liên tục mấy ngày liền, tiếp đón vô số thân bằng hảo hữu, Triệu Khải Mô thật là mệt mỏi. Triệu phu nhân tìm tới thư các, phát hiện nhi tử nàng nằm trên án thư mà ngủ.

Hài tử này cũng thật là, không về phòng ngủ mà ngủ. Cũng là mình quá nóng ruột, nữ tử A Tức này có chút ồn ào, vẫn là Sắt Sắt an tĩnh, nghĩ lại vẫn là đưa nha đầu Sắt Sắt này về vậy.

“Sắt Sắt, đi lấy bộ quần áo, phủ lên cho Nhị lang đi.”

“Vâng, phu nhân.”

Sắt Sắt hành lễ, yên lặng rời đi.

Sau đó, nàng trở về, cầm trong tay một cái áo choàng của Triệu Khải Mô, cẩn thận khoác nó lên trên người Triệu Khải Mô.

Triệu phu nhân là người tinh tường, nhìn ra được Sắt Sắt có tình ý với Triệu Khải Mô.

“Ngươi ở đây trông Nhị lang, một hồi đói bụng, ngươi hầu hạ hắn cho tốt.”

Triệu phu nhân bước xuống thư các, nghĩ nam tử Triệu gia đều giống nhau, coi sách như sinh mạng, đại khái cũng chỉ là không hiểu phong tình. Kết hôn xong thì không cần quan tâm nữa, chính mình lo xa rồi.

Tỉnh lại, Triệu Khải Mô thấy là Sắt Sắt làm bạn ở bên người, hắn thấy án thư được chỉnh lý sạch sẽ, có chút không ổn.

Gần đây xã giao mệt nhọc, lại thêm A Tức quấy nhiễu, chỉ thiếu cởi sạch quần áo, lăn vào lòng hắn nữa thôi. Triệu Khải Mô mệt mỏi lại không thể ngủ ngon giấc. Sáng sớm vốn định một mình lẳng lặng đến thư các. Nguyên bản không phải để ngủ bù, hắn xem lướt qua thư đến, còn chưa hồi đáp. Cơ hồ đều là thư từ qua lại của văn hữu, đàm luận học vấn, phụ xướng thơ từ. Song trong những thư này, có một phong rất đặc biệt, là thư của Lý Quả.

Giấy viết thư của Lý Quả không đẹp, là giấy ghi nợ trong cửa hàng trân châu. Chữ cậu rất khó xem, hơn nữa từ ngữ vận dụng cực kì ngốc nghếch, còn có chữ sai. Có điều phong thư ngắn ngủi không tới năm mươi chữ ấy, Triệu Khải Mô lại thỉnh thoảng cầm lên đọc. Nội dung thư là thăm hỏi cùng chúc mừng, mà dòng cuối cùng, có câu tình ái, không một chút hàm súc nào.

Triệu Khải Mô kẹp thư vào trong một quyển sách, đặt dưới nhiều cuốn sách khác, mà quyển sách này cũng như mấy quyển khác đều không còn trên án thư nữa.

“Sách trên án là ngươi dọn sao?”

“Vâng.”

Triệu Khải Mô nghĩ vậy còn may, nếu bị mẫu thân nhìn thấy, vậy thì xong rồi. Lát nữa phải đốt nó đi.

Buổi trưa, người một nhà ngồi cùng nhau thương nghị chuyện đón dâu, xuất sĩ. Người hầu Tần Trọng Bình đưa tới thiệp mời, được nội tri đưa vào. Triệu Khải Mô nhận thiệp, nhìn thấy là thư mời hỉ tiệc, cũng không ngạc nhiên. Hắn đã sớm biết, Tần Trọng Bình kết thân với đường muội Lâm Canh, ít ngày nữa sẽ kết hôn. Tần Trọng Bình xuất sĩ cùng ngày với Triệu Khải Mô, hắn cũng ở lại kinh thành không được mấy ngày, bởi vậy mới khẩn cấp kết hôn. Triệu Khải Mô cùng lão bộc Tần gia trò chuyện hai câu, quay đầu hành lễ với cha nương, thuật lại sự việc: “Trọng Bình tìm con, hẳn là có chuyện quan trọng cùng thảo luận.” Lão Triệu cùng Triệu phu nhân đành phải gật đầu, để hắn đi.

“Xem ý nó, tựa hồ vừa ý đại nữ nhi Tần gia.”

Đãi Triệu Khải Mô rời đi, Triệu phu nhân cùng lão Triệu thương nghị.

“Tần gia Môn đăng hộ đối, có gì không tốt.”

Lão Triệu cười. Tuy nói chuyện hôn nhân phải nghe lệnh cha nương, nhưng mà lão Triệu gia vẫn sẽ trưng cầu ý kiến của nhi tử.

“A Yên tướng mạo bình thường, tính tình đạm bạc không nói, chỉ sợ người khác chế nhạo chúng ta tham của hồi môn của nàng.”

“Thú chính là chính thê, cũng không phải lấy thiếp, quan trọng nhất là phẩm đức, tướng mạo là thứ yếu. Lại nói Tần công cùng ta cũng là bạn cũ, ai dám nói xằng nói bậy.”

“Nhưng ta luôn cảm thấy…”

Triệu phu nhân cũng không nói được mình đang ưu tư cái gì, từ khi Triệu Khải Mô lớn lên, nàng thường xuyên không biết được trong lòng hắn đang nghĩ gì. Rất hiếu thuận, nhưng cũng thật xa lánh.

“Cũng không nói được, cứ luôn cảm thấy nó hình như đã vừa lòng ai đó, chẳng qua không tiện nói với chúng ta, sợ nhất là bị Ngô đại lang dạy hư, cũng trầm mê Liễu Tức Nương, Tôn Tam Nương gì đó.”

Đây thuần túy là trực giác của người làm mẹ.

“Đừng buồn lo vô cớ, nhi tử của nàng, nàng còn không hiểu phẩm tính của nó sao.”

Lão Triệu đứng dậy, duỗi bộ xương già, gần đây tuy rằng hiếm khi thấy thanh tĩnh, song vẫn có thể thấy tâm tình của lão thật tốt. Lão quyết định đi thư các đọc sách, ngày hôm trước tại thư tứ tìm được mấy chục cuốn sách cổ, lão muốn gọi lão hữu đến cẩn thận giám thưởng chúng.

“Ta đi thư các, nàng cũng đừng vì những việc này phiền lòng, cứ bình tĩnh đi. Nàng đi xem chút vải vóc, trang sức kim ngân có kiểu gì mới không, đừng cả ngày cứ chỉ xem thảo thiếp đưa tới.”

“Ai.” Mỗi người đều không bớt lo. Triệu phu nhân than thở, tiện đà lại nghĩ đến vải vóc xuân của tiệm vải Trịnh gia hẳn cũng lên hàng rồi. Tâm tình Triệu phu nhân rốt cục vui vẻ, lập tức sai nội tri đi thương tứ.
Bình Luận (0)
Comment