Lang Hậu Truyền Kì

Chương 120

Xe ngựa lộc cộc lăn bánh trên đường lớn, nhìn thấy thẻ bài treo trước cửa chẳng ai dám cản đường, nhanh nhẹn di chuyển sang một bên nhường chỗ. Tiếng vó ngựa văng vẳng không ngừng, cố dùng tốc độ nhanh nhất nhưng vì trời đổ tuyết quá lớn mà khó lòng đi nhanh được.

Ở bên trong xe ngựa phi thường ôn noãn nhưng bầu không khí lại u ám bất thường, Mộ Tước run rẩy ôm chặt nha đầu A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan trong lòng, hốc mắt sưng đỏ chỉ chực chờ đến lúc thích hợp rơi lệ. Bên cạnh, Mộ Hoan lo lắng nhìn ra ngoài cửa, tay giấu trong than lô phát run cũng không phát hiện.

Rất lâu mới đến được cửa sau của hoàng cung, Mộ Hoan bước xuống xe ngựa trước rồi vén mành dìu Mộ Tước xuống sau, cả hai cầm theo ngọc bội của Thái hậu mà an toàn vào cung.

Trước khi xuất hành Thái hậu đã nói với nàng hoàng thượng giờ tỵ ba khắc sẽ đến Ngự Hoa Viên, ngày nào cũng vậy dù có bận thế nào cũng phải đến một lần. Tính toán thời gian thích hợp, Mộ Hoan dẫn theo Mộ Tước đến Ngự Hoa Viên, muốn diện kiến long nhan một lần.

“Tỷ tỷ, ngươi cứ bình tĩnh, nhất định sẽ cứu được điện hạ.”

Mộ Tước đầy mặt lo lắng kéo tay của Mộ Hoan: “Có liên lụy đến ngươi không? Ta nghe nói điện hạ đang bị giam trong một viện tử chờ nhận tội.”

“Lần này Ngạc sẽ xuất chinh, hoàng thượng có thế nào cũng không để ta chết trước khi Ngạc khải hoàn trở về.”

“Nhưng mà…”

“Tỷ tỷ đừng lo nghĩ nữa.” Mộ Hoan dùng sức kéo tay Mộ Tước đi về phía Ngự Hoa Viên: “Chỉ có cách này thôi, đừng chần chờ nữa!”

Mộ Tước hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí bước theo Mộ Hoan.

Đoàn ngự giá đang dừng chân ở phía trước, còn cách tận mười bước chân thì đã có người bước lên ngăn cản.

“Các ngươi là ai? Sao dám kinh động thánh giá?”

“Nô tỳ là người của Ngạc vương phủ, cùng Đồng vương phi đến bái lạy thánh thượng, cũng có việc cần cầu kiến.”

“To gan! Hoàng thượng là người mà các ngươi muốn gặp thì gặp sao?”

Mộ Hoan nhanh nhẹn lấy trong tay áo ngọc bội của Thái hậu: “Công công, cầu ngài vào thông báo một tiếng, có được hay không?”

Xác định đúng là ngọc bội của đương kim Thái hậu, công công mới chịu xoay người vào trong thông truyền một tiếng. Lát sau hắn quay trở ra làm động tác mời, dẫn đường cho các nàng vào diện kiến thánh thượng.

Mộ Hoan đi phía trước, đến chỗ thánh thượng ngự tọa liền quỳ xuống khấu đầu bái lạy.

“Nô tỳ Mộ Hoan khấu kiến hoàng thượng.”

“Thần tức Mộ Tước khấu kiến hoàng thượng”

Tiểu nha đầu A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan cũng nhanh nhẹn khấu đầu: “Tôn nhi A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan khấu kiến hoàng tổ phụ, hoàng tổ phụ vạn phúc kim an.”

“Miễn lễ.”

Lang vương quét mắt nhìn ba người, tự hiểu rõ lý do các nàng đến đây để làm gì: “Nếu là vì chuyện của La Tư Khống thì các ngươi cũng trở về đi, trẫm không muốn nghe thêm nữa.”

Mộ Hoan giả điếc, dập đầu cao giọng nói: “Hoàng thượng, cầu ngài, tha cho La Tư Khống thị một ngựa!”

“Ngươi nghe không hiểu trẫm nói gì?” Lang vương lạnh nhạt khai khẩu: “Mộ Hoan, ngươi không phải người của La Tư Khống thị, mà là người của Ngạc vương phủ.”

“Nô tỳ gả đến Ngạc vương phủ là đi ra từ cửa chính Đồng vương phủ, nói thế nào cũng có quan hệ với La Tư Khống thị. Thỉnh xin hoàng thượng giơ cao đánh khẽ, tha cho La Tư Khống thị và Đồng vương điện hạ một ngựa!”

“La Tư Khống thị mãi tin tức cho Tây Dương, liên kết Hổ tộc tạo phản, tội này còn có thể giơ cao đánh khẽ hay sao? Mộ Hoan, ngươi vốn dĩ là người thông minh, đừng khiến bản thân vĩnh viễn thân bại danh liệt.”

Nói xong, Lang vương cũng nhanh chóng đứng dậy ly khai tiểu đình.

“Hoàng thượng! Trong Đồng vương phủ vẫn còn một oa oa chưa trưởng thành, ngài muốn Nhĩ Phổ Lan giống như Ngạc mất đi thân mẫu hay sao!?”

Vết thương trong lòng bị khơi lại, đau nhức, Lang vương giận dữ quay lại rống: “Câm miệng! Người đâu, lôi Mộ Hoan cút khỏi mắt trẫm!”

“Hoàng thượng!!!” Mộ Hoan thấy chết không sờn, càng cao giọng nói: “Ngạc mất đi thân mẫu mà đau đớn ân hận cả một đời, ngay cả đến lúc ngủ cũng gọi một tiếng mẫu thân trong nước mắt. Lẽ nào ngài đan tâm nhìn thấy tiểu công gia cũng như vậy? Cũng phải khóc cạn cả nước mắt khi nhắc đến thân mẫu hay sao?”

Mộ Tước vội dập đầu kêu khóc: “Cầu ngài, hoàng thượng, Đồng vương hoàn toàn không biết đến chuyện này, nàng hoàn toàn không biết gì cả. Tiểu công gia vẫn còn rất nhỏ, thần thiếp lại ngu muội, nếu không có Đồng thì mẫu tử thần thiếp phải sống thế nào đây?”

“Nếu như thế thì ngươi đưa tiểu công gia vào cung, để Thái hậu trực tiếp dạy dỗ nàng.”

“Hoàng thượng!” Mộ Tước hoảng hốt ôm chặt lấy nha đầu trong lòng: “Hoàng thượng, tiểu công gia là do thần tức hoài thai cực khổ có được, sao có thể để nàng ly khai được chứ?”

Lang vương quay lại nhìn các nàng, vừa vặn nhìn thấy Mộ Tước ôm lấy tiểu công gia như gà mẹ dang đôi cánh yếu ớt bảo vệ gà con. Dáng vẻ này, hẳn Hách Nhã đã từng như thế, Ngạc cũng đã từng như thế.

Bắt gặp Lang vương trầm ngâm, Mộ Hoan liền mở miệng: “Ngạc vương từng nói điều đáng tiếc nhất của nàng là không được ở bên cạnh thân mẫu, hảo hảo báo hiếu cho nàng. Hoàng thượng, Ngạc cũng vậy, tiểu công gia và Đồng vương cũng vậy, cầu ngài hiểu cho một mảng hiếu tâm mà tha cho các nàng một ngựa.”

“Trẫm hiểu cho các ngươi, vậy ai sẽ hiểu cho trẫm?” Lang vương chậm rãi bước đến chỗ các nàng, giọng khàn mà yếu ớt: “Quần thần không phải oa oa mà hống vài câu là được, tội trạng của La Tư Khống đã được lập, trên dưới muốn trẫm tru di cửu tộc. Còn các ngươi, các ngươi muốn trẫm tha mạng?”

Mộ Tước khóc không thành tiếng, cố sức ôm chặt lấy nha đầu nhỏ bé trong lòng.

“Trẫm nợ Ngạc là sự thật, nhưng Mộ Hoan, ngươi đừng luôn lấy Ngạc ra làm lá chắn. Những việc ngươi làm hôm nay trẫm đều hiểu, hiểu đến thông suốt, nhưng không phải hiểu là có thể làm được.”

“Hoàng thượng, chỉ có không muốn làm chứ không có việc không làm được.” Mộ Hoan ngẩng đầu lên, chậm rãi nói tiếp: “Nô tỳ không lấy Ngạc làm lá chắn, mà lấy Ngạc làm tấm gương.”

Lang vương trầm mặc rất lâu, đôi mắt sắc bén vẫn dán chặt trên người Mộ Hoan. Thánh ý tất nhiên không ai có thể đoán được, nhưng đôi mắt kia sớm đã bộc bạch vài điều. Cứ như vậy không nói không rằng xoay người rời đi, bóng lưng già nua cất từng bước chậm rãi.

Ánh dương quang sau lưng chói lọi, soi không nổi nước mắt lăn dài.

Mộ Hoan lần nữa khấu đầu, rồi mới xoay qua dìu Mộ Tước đứng dậy: “Tỷ tỷ, trở về thôi.”

“Nhưng hoàng thượng…”

“Những gì đã nói đều nói rồi, quyết định còn lại vẫn là ở hoàng thượng.”

Mộ Tước đè nén tiếng nức nở trong cổ họng, nghe theo Mộ Hoan xoay người ly khai.

Tuyết vẫn rơi dày đặc, ngỡ như tâm tình buốt giá kết thành băng tuyết ngàn năm. Xa xa nghe tiếng sáo nhà ai vọng đến, như ai oán thê lương, kể lại một đoạn cố sự vĩnh viễn chìm trong hồi ức.

Tan nát cõi lòng.

Hương mai như xưa chỉ cố nhân không còn, mơ màng trong giấc mộng xuân thu, một hồi tuyết rơi trắng bạc mái đầu. Cất một khúc sênh tiêu, tâm tư thắt lại trăm ngàn mối, nén nước mắt lăn dài trên gò má nóng hổi. Mơ màng dệt một năm tháng như chiêm bao, phảng phất hương trầm trên xiêm áo ai, ngọt ngào hơn cả dư vị thanh xuân.

Xa xa, tiếng ai đang hát?

=====================

Chẳng bao lâu, phía hoàng thượng đã đưa ra quyết định về chuyện của La Tư Khống thị. Tể tướng toàn gia đều bị tru di cửu tộc, mùa hạ năm sau chính thức xử trảm.

Về phần La Tư Khống hoàng hậu thất đức vô sỉ, mãi quốc cầu vinh, ban một dải lụa tự mình kết liễu. La Tư Khống thị toàn bộ đều bị bãi bỏ chức quan lưu đày nơi ô yên chướng khí, còn Đồng vương thì chịu phế bỏ vương vị, hạ xuống còn vị Công.

Lập tức dời khỏi vương phủ, ly khai kinh thành đến Tề Châu sinh sống.

Đồng thời nói về việc binh biến Hổ tốc sẽ cho đích thân Ngạc vương cầm quân đánh trận, chẳng kịp thời gian quay về vương phủ thu xếp, cứ như thế lặng lẽ lên đường. Biết chuyện Mộ Hoan cũng chẳng oán trách điều gì, nàng biết rõ con đường này gian nan trùng trùng, những lúc này nên để chó nhỏ vẫy vùng chí lớn.

Trước khi rời đi, A Phúc mang cho Mộ Hoan một phong thư viết vội của Ngạc, hẹn năm sau nhập hạ sẽ khải hoàn trở về.

Trở về, cùng nhau ngắm phật tang khai hoa.

Lần này coi như Lang vương đã giơ cao đánh khẽ, toàn bộ La Tư Khống thị đều bình an vượt qua một kiếp nạn. Mộ Hoan thời gian này đều ở Đồng vương phủ giúp Mộ Tước thu xếp, đồ đạc mua được chất đầy cả xe.

Tề Châu tuy không phải là địa phương ô yên chướng khí nhưng lại không tấp nập náo nhiệt như trong kinh thành, đến đó làm quốc công cũng xem như an nhàn. Tốt nhất chính là bảo trụ được tước vị công gia của A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan, coi như trong xui rủi vẫn tìm được may mắn.

Cùng Mộ Tước an bài đồ đạc lên xe ngựa, Mộ Hoan quay lại nhìn nàng nói: “Tỷ tỷ, ngươi an tâm đến Tề Châu, ta nhàn rỗi sẽ đến thăm ngươi và tiểu công gia.”

“Cục diện còn đang rối ren, ngươi vẫn nên ở lại kinh thành thì hơn, đợi qua vài năm thiên hạ thái bình rồi tính tiếp cũng được.” Mộ Tước nắm lấy bàn tay của nàng, dịu giọng cười nói: “Hoan nhi, tỷ tỷ đa tạ ngươi liều chết nói giúp cho điện hạ, nếu không có ngươi sợ rằng toàn bộ La Tư Khống phải theo bồi táng.”

“Tỷ tỷ đừng nói như vậy.”

Mộ Hoan lấy trong tay áo một túi bạc vụn: “Ta nghe nói ở đó bọn họ sử dụng bạc vụn là chủ yếu, ngân phiếu nên đổi thành bạc để dễ dùng. Ta biết ngươi trong người chỉ có ngân phiếu đến lúc cần lại chẳng có để dùng, nên cứ giữ lấy số này trước.”

“Hảo, Hoan nhi trưởng thành rồi.” Mộ Tước chua xót xoa vuốt gương mặt nàng: “Tỷ tỷ không còn ở đây nữa, ngươi mất đi một chỗ dựa, ngày sau sẽ còn khó khăn hơn. Hoan nhi, ghi nhớ, bảo trụ bản thân và sớm sớm sinh một đứa nhỏ, biết không?”

“Hoan nhi minh bạch, tỷ tỷ, thượng lộ bình an.”

Mộ Hoan lấy thêm một túi giấy khác dúi vào tay nàng: “Ở đây có ít cao điểm ăn dọc đường, tỷ tỷ cầm theo cho Lan nhi ăn.”

“Hảo, hảo! Hoan nhi, tạm biệt.”

“Ta tống tỷ tỷ.”

Đích thân dìu Mộ Tước lên xe ngựa, Mộ Hoan cùng vài hạ nhân đi bộ theo phía sau, quá nửa con đường mới chịu dừng lại nhìn xe ngựa dần hút tầm mắt.

“Tỷ tỷ…”

Gió cát cuốn sau lưng, một lần tương kiến đoán không ra ngày phân ly. Dù cho các nàng thật sự không có quan hệ huyết thống gì, nhưng những năm vừa qua nếu không có Mộ Tước chắc hẳn thân xác nàng đã lạnh lẽo từ lâu rồi.

Chờ một ngày trùng phùng, tỷ tỷ, tạm biệt.

Phồn hoa vụt tắt, có tiệc vui nào mà chẳng tàn?

Mộ Hoan trút một tiếng thở dài, đưa tay cho Hỉ Tâm dìu trở về xe ngựa, sau lưng là dương quang chói lọi chiếu trên bức hoành cao cao tại thượng. Đồng vương phủ từ nay biến thành bãi hoang phế, liệu còn ai nhớ rõ một Mộ lệnh ái nghịch ngợm của năm nào?

“Chủ tử.”

Hỉ Tâm bưng chén trà vừa được làm ấm đến trước mặt Mộ Hoan, dịu giọng an ủi: “Tề Châu quanh năm lúa gạo đầy bồ, nhất định Quốc công phu nhân sẽ không chịu khổ.”

“Lẽ ra đầu xuân năm sau tỷ tỷ sẽ được phong làm cáo mệnh, vậy mà…” Mộ Hoan chán chường khước từ chén trà: “Tiền đồ của Nhĩ Phổ Lan cứ như vậy mà khép lại, chỉ có thể trông chờ vào khoa cử vài năm sau.”

“Tiểu công gia thiên tư cơ linh, nhất định sẽ đỗ đạt cao, cứu vớt toàn bộ phủ Đồng quốc công.”

“Nhĩ Phổ Lan tuy cơ linh nhưng lại quá nghịch ngợm hiếu thắng, tỷ tỷ kỳ vọng nàng cũng mong nàng có thể sớm sớm hiểu chuyện. Đi đến bước đường hôm nay nếu nàng không nỗ lực cả đời chỉ có thể làm một người vô danh, bước một bước cũng phải xem sắc mặt người khác.”

Hỉ Tâm phát hiện tâm tình chủ tử không tốt, cũng không nói về chuyện này nữa mà đổi sang chuyện khác: “Chủ tử, chuyện cống phẩm đã xử lý ổn thỏa rồi. Nhờ chiêu gϊếŧ gà dọa khỉ mà người của chúng ta tra ra vài lão bản âm thầm thu hồi cống phẩm từng bán ra, toàn bộ đều bắt về xử lý ổn thỏa.”

“Những món cống phẩm thì sao?”

“Đều âm thầm đổ lên một tên tử tội, phía gia quyến của hắn mượn nợ địa chủ đều giúp trả sạch, coi như đền đáp hắn giúp chúng ta một tay.”

“Xử lý tốt lắm.” Mộ Hoan cuối cùng cũng chịu nở nụ cười, choàng tay nắm lấy bàn tay của Hỉ Tâm: “Vài năm nữa giúp ngươi tìm một gia đình tốt để gả vào, thế nào?”

“Nô tỳ còn muốn hầu hạ chủ tử thêm vài chục năm nữa, thậm chí là hầu hạ cả tiểu vương gia sau này!”

“Hắc, ngươi cũng tận tâm quá đấy!”

Hỉ Tâm vui vẻ cong mắt cười theo: “Chỉ mong lúc đó chủ tử không chê nô tỳ già nua tay chân chậm chạp.”

“Ngươi dù có già rồi cũng là một lão hồ ly!”

Chủ tử các nàng cứ như thế vui vẻ cười nói, bầu không khí trong xe ngựa tự nhiên không còn ảm đạm thất sắc.

Bình Luận (0)
Comment