Lang Hậu Truyền Kì

Chương 129

Ba vạn dặm, phía bắc Hổ tộc.

Ngạc vương thắng lợi công phá Hổ tộc, đoạt đất chiếm thành, đem toàn bộ hoàng thân quốc thích Hổ tộc đánh lui vào rừng cố thủ. Tựa như một cơn cuồng phong, mãnh liệt càn quét toàn bộ địa phận Hổ tộc, khiến ai nấy nghe tên đều phải kinh hồn táng đảm mà quỳ rạp. Thời điểm công thành bắt sống được toàn bộ hậu phi và hậu duệ của Hổ vương, đáng tiếc lão Hổ vương lại kịp chạy mất, cùng ba quân tướng sĩ trốn trong hang động tận sâu giữa rừng.

Toàn bộ gia quyến đều được đưa đến bìa rừng, cho binh sĩ ráo riết chạy khắp rừng núi thông truyền. Nếu Hổ vương còn kiên quyết giấu mình, toàn bộ gia quyến đều sẽ bị gϊếŧ sạch, hậu duệ sẽ bị bắt đưa về Lang tộc làm khổ sai cả đời.

Hổ vương kiên quyết đến cùng, cầm cự trong rừng hơn mười ngày, tiếng khóc của oa oa vang vọng khắp sơn lâm. Hắn thà thí hết thê nhi để bảo trụ tính mạng chứ tuyệt không xuất đầu lộ diện để bị quân Lang tộc chèn ép.

Nhưng cơn đói khát dần dần đánh tan nhuệ khí, cuối cùng vẫn là nhục nhã ra hàng.

A Ba Đáp Thấu Á Viên nhận được tin vẫn ở trong thành an nhiên dùng nãi trư vừa săn về được, dáng vẻ giống như đã tiên đoán được hạ trường hôm nay.

Bên dưới vũ cơ uyển chuyển khiêu vũ theo tiếng nhạc, váy hoa trượt nhẹ để lộ đùi non nhẵn nhụi tựa băng tuyết. Đến cả ánh mắt cũng tục diễm, cố gắng thu hút ánh nhìn của vị điện hạ cao cao tại thượng cách đó không xa.

“Điện hạ.” Tích Lập khom người dò hỏi: “Có cho vào không?”

“Chuẩn.”

Tích Lập cung kính nhận mệnh, nhanh chóng xoay người rời khỏi đại điện.

Địa phương này chính là Dưỡng Tâm Điện của Hổ vương, vậy mà giờ đây Ngạc vương lại nghiễm nhiên thượng tọa ỷ, ung dung như thể nàng mới chân chính là quân vương của Hổ tộc.

“Lui xuống.”

Vũ cơ nhanh chóng xếp thành hai hàng, hướng Ngạc vương bái lạy rồi nhanh chóng lui xuống. Vô tình A Ba Đáp Thấu Á Viên phát hiện có một vũ cơ dáng vẻ rất giống Mộ Hoan, thậm chí là một khuôn đúc ra không chút sai biệt.

“Ngươi, thứ ba hàng hai, đứng lại.”

Tiểu vũ cơ kia kinh ngạc không thôi, nhưng vẫn đứng lại chờ nghe điện hạ phân phó.

“Nô tỳ đã làm gì phật ý điện hạ?”

“Ngươi tên họ là gì?”

“Nô tỳ họ một chữ Khinh, tên Uyển.”

“Khinh Uyển?” A Ba Đáp Thấu Á Viên tỉ mỉ đánh giá vũ cơ một lần nữa, nheo nheo mắt mở miệng: “Đây thật sự là chân chính dung mạo của ngươi?”

Ban nãy do nàng chỉ tập trung dùng thiện nên không để tâm đến màn ca vũ, bây giờ nhìn lại quả thật rất giống.

“Vâng, điện hạ, đây là dung mạo thật sự của nô tỳ.” Khinh Uyển đưa tay sờ lên gương mặt của mình, hướng ánh mắt lả lướt câu dẫn tiểu điện hạ phía trên: “Lẽ  nào dung mạo này của nô tỳ khiến điện hạ chán ghét sao?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên bật cười một tiếng, chậm rãi mở miệng: “Trong vương phủ của bản vương có một quý thiếp, bây giờ đang là đương gia chủ mẫu, tên gọi Mộ Hoan. Ngươi chính là có gương mặt tương đồng với nàng, chỉ là…”

“Hóa ra nô tỳ lại có diễm phúc như thế? Chỉ sợ điện hạ cảm thấy nô tỳ không xứng mang gương mặt này.”

“Ngươi tất nhiên là không xứng.”

Khinh Uyển hồ đồ ngẩng đầu lên: “A!?”

“Người đâu, lột diện cụ của ả ra.”

Hai nữ nô bên ngoài lập tức bước vào, dùng sức chế trụ Khinh Uyển xuống đất.

“Điện hạ tha mạng! Đây thật sự là dung mạo của nô tỳ!!”

“Nực cười, ngươi nghĩ bản vương là oa oa sao?” A Ba Đáp Thấu Á Viên chậm rãi bước xuống tọa ỷ, quét mắt nhìn một lượt Khinh Uyển đang quỳ dưới sàn: “Ngươi mặc vũ y, nhưng cổ lại đeo kiềng, chân bó giấu trong hài thêu. Hai bên cổ tay có hình xăm quyền quý, khẳng định là công chúa Hổ tộc, bản vương trước nay chưa từng thấy vị công chúa nào có dung mạo giống quý thiếp của bản vương.”

“Ha!”

Khinh Uyển ngừng giãy dụa, hướng ánh mắt chết chóc nhìn về phía nàng: “Ngươi cũng thông minh, bản công chúa đánh giá thấp ngươi rồi.”

“Giả mạo quý thiếp của bản vương, tìm cơ hội tiếp cận để ám sát, ngươi đúng là tận trung với quốc thổ.”

“Bản công chúa sinh ra là người của Hổ tộc, sao có thể nhìn đám lang tâm cẩu phế các ngươi chà đạp quốc thổ? Hôm nay không gϊếŧ được ngươi, bản công chúa hận bản thân quá vô dụng không báo thù được cho song thân tỷ muội!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên trước giận dữ của Hổ tộc công chúa vẫn bình thản như cũ, xoay người bước trở về tọa ỷ ngồi xuống.

“Kỳ thật, bản vương rất coi trọng những omega can trường giống như ngươi. Nếu ngươi thật sự là hoàng thân, sợ rằng bản vương chưa chắc đoạt được thắng lợi dễ dàng như hôm nay. Đáng tiếc, đáng tiếc a.”

“Bớt phí lời!” Hổ tộc công chúa trợn trừng mắt hạnh, điêu ngoa mở miệng: “Bản công chúa lấy danh nghĩa thập nhị thần linh Hổ thổ nguyền rủa ngươi hậu viện bất an, vô phúc vô tử!”

“Hậu viện bất an? Vô phúc vô tử?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên cười lớn một tràng, tựa hồ rất phấn khởi: “Thập nhị thần linh Hổ thổ nếu có năng lực đã bảo vệ được các ngươi rồi, còn cần lấy danh nghĩa nguyền rủa hay sao? Nực cười, phế nát tín ngưỡng này, các ngươi cũng lấy để đe dọa bản vương?”

“N-Ngươi dám nhục mạ thần linh Hổ thổ!?”

“Thế bản vương muốn xem, thần linh Hổ thổ của các ngươi làm sao hộ ngươi? Hửm?”

Dứt câu liền quay trở về tọa ỷ ngồi xuống, lãnh liệt khai khẩu: “Lôi xuống đánh chết, nhớ lột diện cụ của ả ra, bản vương không muốn thấy ả dùng gương mặt của ái thiếp.”

“Vâng, điện hạ!”

Người đi chưa bao lâu thì Tích Lập cũng áp giải Hổ vương đến, dùng sức chế trụ hắn xuống sàn nhà, tay và hai chân đeo gông không cách nào giãy dụa thoát ra được.

“Trẫm đến để thương thảo, không phải tội nhân của Lang tộc!”

“Ây da, Hổ vương, bản vương chỉ là thấy ngài nhiều ngày mệt mỏi chịu đói chịu khát nên mới bảo người cột lại để dẫn đi mà thôi.”

“Im miệng!” Hổ vương giận dữ đến dựng đứng chân mày: “Ngươi chỉ là một đứa nhỏ vắt mũi chưa sạch, có tư cách để nói chuyện với trẫm sao?”

“Có tư cách hay không tự ngươi hiểu rõ.” A Ba Đáp Thấu Á Viên duỗi thẳng người cho thoải mái, nheo nheo mắt nói tiếp: “Hiện tại, người thất thế là ngươi, không phải bản vương. Người có tư cách bàn điều kiện là bản vương, không phải ngươi.”

Hổ vương giãy mạnh một cái, trừng trừng mắt: “Nói!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên đưa mắt nhìn Tích Lập, hắn lập tức hiểu ý đem hiệp ước lưỡng quốc đặt trước mặt Hổ vương.

“Giang sơn Hổ tộc phân nửa quốc thổ thuộc quyền quản lý trực tiếp của Lang tộc, từ Á Lạp Cách thẳng đến Bối Tư Thục kéo liền một dãy. Hằng năm dâng lên cống phẩm hai mươi xe, trong đó phải có ít nhất bảy món trân bảo, đi kèm với lúa gạo không quản mất mùa hay được mùa. Hoạt động giao thương đều phải thông qua Lang tộc, miễn thuế cho thương nhân Lang tộc, các con đường huyết mạch đều không được tự quản lý. Và còn vài điều khoản ít trọng yếu bên dưới, thỉnh Hổ vương xem xét.”

“Các ngươi…” Hổ vương giận đến phát run, hai bên ria mép giật giật liên hồi: “Há chẳng phải cướp quốc thổ của Hổ tộc sao?”

“Hổ vương, bản vương đã nói rồi, người có tư cách bàn điều kiện là bản vương không phải ngươi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhếch nhếch khóe môi, vân đạm phong khinh khai khẩu: “Gia quyến, hậu duệ đều chết hơn phân nửa rồi, chỉ sợ Hổ vương ngươi có kiên trì nạp thiếp cũng không có hoàng tự kế tục.”

“N-Ngươi, A Ba Đáp Thấu Á Viên!!”

“Làm sao? Đáp ứng đi, bản vương lập tức phóng thích bọn họ.”

Hổ vương nhìn chằm chằm bức hiệp ước lưỡng quốc, hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng chẳng thể làm được gì khác ngoài cúi đầu chấp nhận điều khoản khắc nghiệt được đưa ra.

“Quốc ấn.”

Tích Lập lấy trong tay áo một hộp bọc gấm vàng, cẩn thận đặt xuống bên cạnh Hổ vương, bên trong chính là quốc ấn vương triều. Nén xuống chua xót trong lòng, Hổ vương cầm lấy quốc ấn đóng thẳng vào hai bản hiệp ước, từ nay về sau chấp nhận sự áp chế của Lang tộc.

“Hảo liễu.” A Ba Đáp Thấu Á Viên hài lòng mỉm cười: “Hổ vương đúng là người thông minh, biết nhìn xa trông rộng.”

“Được rồi thì phóng thích hoàng thân!”

“Tất nhiên, bất quá…”

Hổ vương phát hiện ra có gì đó không ổn, điên tiết gào lên: “Ngươi gϊếŧ hết hoàng thân rồi sao?”

“Diệt cỏ phải diệt tận gốc, không phải sao Hổ vương?”

“A Ba Đáp Thấu Á Viên! Ngươi… ngươi!”

“Ngoạn đủ rồi, người đâu, đưa Hổ vương về tẩm điện nghỉ ngơi đi. Nhớ gọi Thái y đến hảo hảo chẩn trị, bệnh điên không thể chỉ chữa trị vài ngày là khỏi đâu.”

Hổ vương đưa mắt nhìn bản thân bị hai bên thủ vệ kiềm kẹp, điên cuồng gào thét giãy dụa, hai mắt long sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt sống những kẻ xung quanh.

“A Ba Đáp Thấu Á Viên! Thần linh Hổ thổ sẽ không tha cho ngươi!!!”

Đáng tiếc những lời này A Ba Đáp Thấu Á Viên nghe không lọt tai, giải quyết xong nan đề liền ngả lưng dựa vào tọa ỷ nghỉ ngơi. Hiện tại đã vào đầu xuân, tiết trời đã bớt lạnh lẽo, nếu theo lộ trình thì đầu tháng sau sẽ trở về Lang tộc.

“Báo!!”

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hối hả, chưa đầy một phân thời gian đã có thủ vệ xông thẳng vào đại điện, hoảng hoảng trương trương báo tin.

“Vương phủ gặp nạn, chủ mẫu mất tích.”

“Sao!?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên đứng bật dậy, hoàn toàn không dám tin vào tai mình: “Làm sao mất tích? Bọn hạ nhân chiếu cố chủ mẫu thế nào?”

“Bị một nữ nô tên Đông Hinh bắt mất, hiện tại chưa tra ra tung tích, nhưng tất cả cổng thành đều đã bị phong bế hạn chế ra vào. Phía thánh thượng đã cho Hỉ La thị Hỉ La thống lĩnh dẫn hai trăm tinh binh tìm kiếm khắp nơi, đến nay vẫn chưa có tung tích của chủ mẫu.”

“Xuất hành! Lập tức xuất hành!!”

Chưa có ai trong quân ngũ nhìn thấy bộ dáng hoảng hốt cực độ của Ngạc vương, ban nãy còn bình thản ung dung giờ lại như phát cuồng, vội vội vàng vàng ra lệnh rút quân quay về Lang tộc.

------------------------------

Xung quanh vang vọng tiếng nước chảy róc rách, Mộ Hoan bị nước rửa rát vết thương, chống đỡ đau đớn mở mắt nhìn. Vừa vặn phát hiện Đông Hinh đang đổ nước vào người nàng, vẻ mặt đắc ý như thể trút được lửa giận tích tụ nhiều năm.

“Ngươi muốn thế nào nữa?”

“Ây du, vẫn còn khí lực mở miệng sao?”

Đông Hinh xoay người ngồi xổm xuống, vuốt ve gương mặt bết dính nước của Mộ Hoan: “Nhưng ta không để ngươi chết dễ dàng vậy đâu, còn muốn giày vò ngươi thêm một thời gian nữa.”

Trên gương mặt trắng mịn tìm không ra nửa điểm huyết sắc, phiến môi tái nhợt cố mấp máy: “Ta có chết cũng không chết dưới tay của ngươi.”

“Mạnh miệng như vậy?”

Vừa nói, Đông Hinh vừa nhấc chân giẫm mạnh lên đồ kẹp ngón tay, một loạt âm thanh răng rắc vang lên.

“A!”

Mộ Hoan đau đớn hét thảm một tiếng, cổ họng buốt đau rồi nghẹn ứ lại vô pháp phát ra âm thanh. Những mảnh gai nhọn cứa thẳng vào vết thương rách toát, máu chảy đầm đìa, có thể không bao lâu nữa nàng sẽ chết vì mất máu và nhiễm trùng.

“Nói đi! Nói nữa đi!!”

Đông Hinh hưng phấn cười lớn: “Ta còn muốn xem ngươi nói được bao nhiêu chữ! Nói đi!!”

Cố nén tiếng đau đớn trong cổ họng, hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má, tiều tụy đến độ chẳng thể nhận ra được dáng vẻ cao quý của một chủ mẫu.

“Ngươi tự cao tự đại, dựa vào tỷ tỷ ngươi là chính phi vương phủ mà xem trời bằng vung, tất cả mọi người đều phải phục tùng một mình ngươi. Tại sao chứ? Cùng là omega loài người, tại sao chỉ có ngươi được thần linh ưu ái? Tại sao!?”

Đông Hinh nhấc chân ra khỏi tay Mộ Hoan, khom người cầm thanh gỗ nhuốm đầy máu dưới đất.

“Không được, bọn họ bắt đầu truy tìm ta rồi, ngươi hôm nay nhất định phải chết.”

Mộ Hoan chống đỡ đau đớn, môi bị cắn nát rỉ máu: “Ta có chết, cũng có ngươi bồi táng!”

“Câm miệng!”

Đông Hinh điên cuồng giáng xuống một đòn lên vai Mộ Hoan, hai mắt long lên sòng sọc như dã thú bị thương: “Ta sẽ là vương hậu! Là vương hậu của Ngạn Huyền đại lục địa!!!”

Mỗi một câu thốt ra lại giáng xuống một gậy, chẳng mấy chốc mặt đất lại nhuốm đỏ máu tươi, tiếng kêu khóc yếu ớt như thể sắp tắt liệm đi. Nhưng Đông Hinh chỉ muốn ả tiện nhân trước mặt chết đi, bồi táng cho thân đệ đệ, thậm chí còn đặt bài vị bên cạnh để hắn có thể nhìn rõ cảnh tượng này.

Mộ Hoan không còn giãy dụa nữa, nằm yên trên mặt đất đầy máu, bên thái dương rách một đường dài máu chảy không ngừng.

“Chủ mẫu!!”

Nghe tiếng hét bên ngoài, Đông Hinh hoảng hồn ném bỏ thanh gỗ trên tay, xoay người liều mạng chạy ra khỏi phế thất. Nhưng lại chậm một bước, người của cấm vệ quân đồng loạt xông vào chặn đường thoát thân của ả, dùng sức ấn mạnh xuống mặt đất dơ bẩn.

“Chủ mẫu!” Hỉ Tâm vội kiểm tra hơi thở cho Mộ Hoan, đã mỏng manh đến độ khó lòng cảm nhận được nữa: “Gọi Thái y cầm máu!!”

Thủ vệ phía sau lập tức lôi kéo lão Thái y bước vào, chính hắn cũng bị cảnh tượng máu tươi này dọa cho hoảng hốt.

“Ha! Ha ha ha!” Đông Hinh phát điên chỉ vào Mộ Hoan mà cười nhạo: “Chết rồi! Ả chết rồi, không cần phải cứu nữa!”

“Vả miệng, mang về phủ đợi điện hạ hồi kinh sẽ bẩm báo lại!”

“Vâng, thống lĩnh đại nhân.”

Thái y tay chân nhanh nhẹn giúp Mộ Hoan cầm máu trước, rồi mới cùng Hỉ Tâm cẩn thận tháo bỏ dụng cụ kẹp chân và ngón tay khỏi người nàng, xong xuôi đâu đó mới đưa người về vương phủ chữa trị.

Bình Luận (0)
Comment