Lang Hậu Truyền Kì

Chương 131

Tiết trời vào xuân phi thường tốt đẹp, dòng người xuôi ngược khắp các con đường của kinh thành, lâu lâu lại có tiếng rao mời phát ra từng hàng quán bên đường. Phố lớn đông đúc, một mình đi lại tránh không khỏi có chút lo sợ.

An An kéo đấu lạp xuống một chút, phỏng theo trí nhớ mà đi tìm đường đến hắc thị dò hỏi. Bất quá, còn chưa vượt qua con đường thì đã nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của một nữ nô, dường như là đang mắng chửi ai đó.

Vội tăng nhanh bước chân chạy lên xem thử, kết quả lại bắt gặp một phong phụ điên cuồng gào thét, hết đập đầu xuống đất rồi lại ra sức cấu xé quần áo trên người.

“Phu nhân.” An An kéo tay một lão phụ nhân đang vây xem, đè thấp giọng hỏi: “Nữ nhân kia là ai vậy?”

“Là tiện nhân hãm hại quý thiếp của vương phủ, Đông thị, ngươi không biết chuyện gì sao?”

“Đông thị? Lẽ nào là…”

An An trợn trừng mắt, vội hỏi tiếp: “Thế ả đây là bị làm sao?”

“Lão lang trung bảo đây là bị cổ, có thể ả bị ai đó hạ cổ lên người nên mới phát điên như vậy. Ngươi xem xem đi, ả từ sáng đến giờ lúc tỉnh thì liên tục đập đầu xuống đất, còn lúc mê thì cởi y phục chạy khắp con đường. Nghe bảo ả đã chạy qua hai con đường rồi, chẳng biết còn chịu được thêm bao lâu nữa. Dù sao cũng do ả tự mình tạo nghiệp có thể trách ai được chứ?”

Nói xong, lão phụ nhân lại tặc lưỡi một hồi, xoay người cùng hai đứa con nhỏ rời khỏi đám đông vây xem.

Trong lòng An An rét lạnh, người có thể hạ cổ lên Đông thị chỉ có người của vương phủ, xem chừng là Ngạc vương đã hồi phủ tự mình chủ trương mọi chuyện. Nhưng cái giá này thật sự quá đắt, Đông thị dù cho giải được cổ cũng chỉ có thể nhục nhã mà quyên sinh, đời này đừng mong ngẩng đầu làm người được nữa.

Đám đông kéo đến vây xem càng nhiều, đám alpha lưu manh chỉ trỏ vào người Đông thị, còn chèo kéo vuốt ve khắp cơ thể chằng chịt vết thương của ả. Đông thị lúc tỉnh lúc điên, lúc né tránh lúc lại hùa theo, gương mặt tái nhợt đẫm nước mắt, hoàn toàn không làm chủ được bản thân mình.

Qua tầm nửa nén nhanh thời gian, Đông thị nhào đến một quầy hàng cá, tự ấn mặt vào chậu nước bẩn. Ả ta giãy dụa một lúc thì tắt thở, cả người duỗi thẳng nằm dài trên mặt đất, thậm chí còn chẳng có lấy kiện y phục lành lặn để mặc. Chẳng mấy chốc người của quan phủ cũng đến, đem ả quấn vào trong một tấm chiếu rách rồi lần lượt cho hai bổ khoái vác đi vứt xuống núi.

Hạ trường này coi như Đông thị đã được giải thoát, còn hơn sống cả đời điên dại như vậy. An An đưa mắt nhìn đến hút tầm mắt mới nhẹ nhàng kéo xuống đấu lạp, xoay người trở về Tề Châu báo cáo tình hình với quốc công phu nhân.

Lại nói đến Ngạc vương phủ, mặc dù quý thiếp đã không còn vấn đề gì, nhưng đến nay vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Ngạc vương hồi kinh chẳng đến diện kiến thánh thượng bẩm báo quân vụ mà một mực lưu lại An Tự Các, kì quái hơn chính là chẳng có đạo thánh chỉ trách tội nào giáng xuống.

Kéo dài hết năm ngày liền Mộ Hoan mới từ trong đau đớn tỉnh dậy, mơ mơ hồ hồ nhìn cảnh vật xung quanh. Lúc thực lúc hư khó lòng phân biệt nhưng khí tức xung quanh không thể là giả được, nàng thậm chí còn cảm nhận được chó nhỏ đang ôm lấy nàng.

“A Hoan.”

Nhận thấy cử động khe khẽ của kiều hương, A Ba Đáp Thấu Á Viên mừng rỡ chồm người qua, ở trên gò má nàng cọ liền hai cái: “Kiều hương, nàng tỉnh rồi, nàng rốt cuộc cũng chịu tỉnh rồi!”

Mộ Hoan thấy hốc mắt mình cay xè, nghẹn ngào bật ra từng chữ rời rạc: “Điện hạ… chó nhỏ…”

“Đừng khóc, ta ở đây, không cần phải sợ nữa, có ta bảo hộ nàng.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên cuống cuồng dùng đệm thịt chà lau nước mắt cho kiều hương, thương xót dỗ dành: “Chịu khổ rồi, là bản vương không tốt.”

“Đông Hinh nói điện hạ tử trận, thần thiếp không tin… điện hạ…” Mộ Hoan không đủ hơi sức để nói, còn nước mắt cứ giàn ra liên tục chẳng ngừng: “Điện hạ, thần thiếp sợ lắm…”

“Đều là lừa nàng cả, bản vương không có vấn đề gì, thậm chí còn đại thắng Hổ tộc hồi kinh nữa.” A Ba Đáp Thấu Á Viên ôn nhu xoa nắn gò má hõm sâu của kiều hương: “Tỉnh lại là tốt, bản vương cũng chỉ chờ như thế này thôi, A Hoan.”

“Hức, điện hạ…”

“Ngoan, ngủ thêm một chút nữa, nàng vẫn còn rất yếu đừng cậy mạnh.”

Mộ Hoan rưng rưng nhãn lệ, nhỏ giọng hỏi khẽ: “Điện hạ có đi nữa không?”

“Không đi đâu cả, ở đây với nàng.”

Dỗ một lúc Mộ Hoan mới chịu ngủ thêm chút nữa, A Ba Đáp Thấu Á Viên tuân thủ lời hứa canh chừng ở bên cạnh. Còn sợ đột nhiên kiều hương giật mình tỉnh giấc không thấy nàng bên cạnh sẽ rất thương tâm.

Quá ngọ, A Ba Đáp Thấu Á Viên mới nhẹ nhàng đánh thức Mộ Hoan, dù sao cũng đã ngủ hơn năm ngày rồi phải ăn gì đó lót dạ mới được. Ngủ xong giấc này tinh thần của Mộ Hoan tốt lên tận mấy phần, không còn thấy choáng váng như ban nãy, tròn xoe đôi mắt hạnh nhìn chó nhỏ bồi ở bên giường.

Nhập xuân khí trời ôn noãn nhưng trong An Tự Các vẫn phải dùng than lô làm ấm, mành vải đều kéo xuống che ánh mặt trời chói chang ngoài cửa. Ngọ thiện dâng lên là những món thanh đạm, chủ yếu là dùng cháo hoa nấu loãng cho dễ ăn dễ tiêu hóa.

Tường Liên kính cẩn đối Mộ Hoan nói: “Chủ tử, hiện tại nàng đang bệnh khi ăn sẽ cảm thấy lạc miệng, nhưng nô tỳ không dám cho trù sư nêm nếm quá nồng.”

Mộ Hoan lắc lắc đầu ngụ ý không vấn đề, hiện tại nàng ngay cả nửa điểm khí lực để mở miệng cũng không có.

“Ngươi gọi Đổng Giai đến hầu thiện cho chủ mẫu đi.”

Tường Liên cúi đầu nhận mệnh, nhanh chóng xoay người rời khỏi An Tự Các.

Lúc này A Ba Đáp Thấu Á Viên mới thay đổi tư thế, dùng chi trước dìu đỡ kiều hương ngồi dậy tựa lưng vào người nàng, có như vậy mới dễ dàng dùng thiện. Chỉ ngồi lên cũng tốn không ít công phu, Mộ Hoan yếu ớt dựa vào chó nhỏ thở dốc một trận, các đầu ngón tay tê dại không có cảm giác nữa.

“Điện hạ, tay thần thiếp…”

“Thái y nói chỉ cần kiên trì trị liệu sẽ tốt lên.”

Mộ Hoan nhìn xuống mười đầu ngón tay băng kín, đè nén tiếng thở dài ở trong lòng. Bất quá lại không thoát khỏi tầm mắt của A Ba Đáp Thấu Á Viên, đau lòng hôn lên đỉnh đầu kiều hương thay cho một lời dỗ dành.

Mãi một lúc Tường Liên mới đưa được Đổng Giai đến, sau đó thì đứng sang một bên phao trà.

“Chủ mẫu an khang.” Đổng Giai uyển chuyển ngồi xuống nệm vải, chậm rãi nhìn một bàn ngọ thiện mà nói: “Sức khỏe chủ mẫu không tốt, trù phòng cân nhắc làm thiện như thế khiến nô tỳ an tâm hơn nhiều rồi.”

Mộ Hoan chỉ hơi kéo khóe môi, cũng không nói gì.

Đổng Giai cầm lấy chén cháo hoa loãng trên bàn, dùng thìa múc một ít lên, hướng chủ mẫu uy chút cháo. Mộ Hoan cũng thật sự ăn vài thìa nhưng sau đó lại không chịu ăn nữa, nghiêng người dựa vào lòng Ngạc vương điện hạ.

“Ngươi lui xuống đi.”

“Vâng.” Đổng Giai đặt lại chén cháo xuống bàn, lo lắng nhìn thêm một lúc mới chịu đứng dậy ly khai.

Đợi người đi xa rồi, A Ba Đáp Thấu Á Viên mới mềm nhẹ lên tiếng: “Làm sao vậy?”

“Đau.”

“Thái y một lát lại bôi thuốc cho nàng, nếu không ăn sẽ không có sức khang phục.”

“Nhưng thần thiếp đau lắm.” Mộ Hoan yếu ớt ho vài tiếng, mặt nhỏ tái nhợt không chút huyết sắc: “Bụng cũng đau, sẽ nôn ra mất.”

“Thế không cần ăn nữa, nhưng phải dùng chút thuốc.”

Mộ Hoan ngẩng đầu lên, đáy mắt lấp lánh nhãn lệ.

“Đừng dùng chiêu này với bản vương.” A Ba Đáp Thấu Á Viên không hài lòng khiển trách: “Nàng thân thể thế nào rồi còn bướng bỉnh? Nghe lời, hảo hảo dùng dược, nhất định sẽ nhanh chóng khang phục.”

“Thần thiếp…”

“Nàng sợ đắng, bản vương cho người mang thật nhiều mật ong, được không?”

Mộ Hoan cứ nhất định không chịu uống, phải đến cả Hỉ Tâm đang đứng trực bên ngoài cũng phải bước vào khuyên nhủ mấy câu.

“Chủ tử thân thể thật sự không tốt, phải hảo hảo điều dưỡng, thỉnh ngài dùng thuốc bảo trọng ngọc thể.”

“Ta…”

Vốn định mở miệng nói gì đó, bất quá Mộ Hoan lại thấy gì đó không ổn, nghi hoặc nhìn Hỉ Tâm từ trên xuống dưới. Phát hiện chủ mẫu nhìn ra thân phận, Hỉ Tâm vội vã quỳ sụp xuống sàn nhà khấu đầu nhận tội.

“Y phục của ngươi… là cấm vệ quân sao?”

“Thỉnh chủ mẫu trách phạt!”

“N-Ngươi…” Mộ Hoan hoảng thần quay sang nhìn chó nhỏ nhà nàng: “Sao lại là alpha? Thần thiếp…”

“Đừng hoảng, bình tĩnh ta nói cho nàng nghe.” A Ba Đáp Thấu Á Viên đưa mắt nhìn Hỉ Tâm ý bảo nàng mau chóng đứng dậy, chậm rãi mở miệng giải thích: “Hỉ Tâm không phải nữ nô beta loài người, nàng là trưởng nữ công tử của Hỉ La thị Hỉ La Cát Bối Tâm, cũng chính là thống lĩnh cấm vệ quân. Chính bản vương đã bảo đến Đồng vương phủ chiếu cố nàng, có một nữ nô thân thủ cao siêu bên cạnh vẫn an tâm hơn là mấy nữ nô chỉ biết bưng nước phao trà.”

“Sao có thể được? Ngươi rõ ràng là con người a!”

Hỉ Tâm lén lút ngẩng đầu lên, tai sói và đuôi sói cùng lúc xuất hiện: “Cố bà, bà bà và nương thân của nô tỳ đều là omega loài người, sinh ra nô tỳ khác biệt huynh đệ tỷ muội có thể điều khiển tai và đuôi biến mất theo ý muốn.”

“Ngươi lừa ta!” Mộ Hoan giận đến mức muốn lao đến đánh cho Hỉ Tâm mấy cái: “Bình thường đều là ta thiên vị ngươi, chung thân đại sự của ngươi đều cố gắng lo liệu, vậy mà ngươi dám dối gạt ta!?”

“Nô tỳ biết lỗi, thỉnh xin chủ mẫu trách phạt.”

“A Hoan, tha cho nàng đi, dù sao cũng là bản vương bức nàng.”

Mộ Hoan mím mím môi, tuy không nói ra nhưng trong lòng vẫn còn rất bực tức: “Ngươi quay về đi, không cần ngươi hầu hạ!”

“Ách, nô tỳ…” Hỉ Tâm ngẩng đầu lên, đáng thương hề hề mở miệng: “Nô tỳ đã quen hầu hạ chủ mẫu, giờ quay về cung sợ không làm được việc.”

“Ngươi là cố tình muốn lưu lại chọc tức ta!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên dở khóc dở cười, choàng tay qua ôm lấy kiều hương hống vài câu: “A Hoan, là bản vương cố tình an bài Hỉ Tâm đến bảo vệ nàng a, đừng làm khó nữa.”

Mộ Hoan phụng phịu không chịu buông tha, bắt buộc Hỉ Tâm quỳ ở bên ngoài An Tự Các hai canh giờ thời gian mới miễn cưỡng không truy cứu đến nữa.



“Hửm? Quý thiếp kia tỉnh rồi?”

“Vâng, bệ hạ.”

Ngô quý nhân tỉ mỉ ngồi bên cạnh giúp Lang vương mài mực, động tác thuần thục uyển chuyển không tìm ra chút sai sót.

Trong hậu cung đông đúc, Ngô quý nhân may mắn có được một hoàng thân, nhưng do đứa nhỏ mệnh mỏng nên đã chết khi vừa chào đời. Vì không còn chỗ dựa, Ngô quý nhân buộc lòng phải bám víu vào Hách Mạt Á Luân, làm cánh tay đắc lực cho quý phi nương nương.

Quan sát sắc diện của thánh thượng, Ngô quý nhân nhỏ giọng hỏi khẽ: “Bệ hạ, bình thường không thấy ngài để tâm đến gia quyến hoàng thân, sao đối với quý thiếp kia lại để tâm như vậy?”

“Ngạc tận trung báo quốc, gia quyến của nàng cũng phải hảo hảo bảo hộ, bằng không khó lòng ăn nói.” Lang vương điểm một nét mực lên bức ưu lan, nghiêm trọng suy nghĩ cách phối màu: “Chưa kể Ngạc đại thắng Hổ tộc trở về, nếu trong phủ quý thiếp xảy ra bất trắc gì, há chẳng phải hổ thẹn với công lao của nàng sao?”

“Nhưng Ngạc cũng chỉ là một đứa nhỏ của omega loài người, hẳn không cần phải…”

Bắt gặp ánh mắt buồn bực của Lang vương, Ngô quý nhân thức thời ngậm miệng lại, cúi đầu tiếp tục mài mực.

“Trẫm đã nói rồi, Ngạc bất đồng, đừng lấy xuất thân của nàng ra mà nói nữa.”

“Thần thiếp ăn nói hàm hồ, đáng phạt.”

Ngô quý nhân ngượng ngùng mỉm cười, nắm lấy cổ tay của Lang vương: “Bệ hạ, thần thiếp nghe nói lần này Hân vương thành công bảo vệ lưỡng thành, công lao không ít hay là ban thưởng truy phong cho ngài?”

“Truy phong?”

“Bệ hạ, ngài hẳn phải rõ hơn thần thiếp chứ.” Ngô quý nhân rời khỏi chỗ ngồi, chuyển sang dựa dẫm vào thân thể tráng kiện của Lang vương: “Trữ quân chưa lập, lòng dân chưa yên. Phía sau Hân vương có cả gia tộc Hách Mạt Á Luân, lại là hoàng thân có đủ tài đức nhất trong tất cả, nếu không chọn sớm e lại gây ra sóng gió lôi kéo quyền thần.”

“Trẫm đã nói, chuyện lập trữ quân không được phép bàn.”

“Thần thiếp lo nghĩ cho Lang tộc, nếu không chọn được người, bá quan văn võ sẽ phỏng đoán thánh sủng ra sức chèo kéo xuôi về một mối lại càng nguy hại hơn.”

Lang vương đột nhiên đặt mạnh bút xuống bàn, nheo nheo mắt nhìn: “Nàng muốn nói trẫm thiên vị Ngạc gây bất ổn triều cương?”

“Thần thiếp nào dám có ý đó, chỉ muốn bệ hạ sớm tìm được hiền quân tương lai bảo vệ thiên thu đại nghiệp.” Ngô quý nhân lo lắng nhìn long nhan lạnh nhạt: “Bệ hạ, đã đến lúc lo nghĩ cho đại nghiệp Ngạn Huyền đại lục địa rồi.”

“Hảo, nếu nàng muốn thì trẫm sẽ truy phong.”

Ngô quý nhân mừng rỡ không ngớt, vội quỳ xuống khấu đầu: “Thần thiếp tạ bệ hạ ân điển.”

Bình Luận (0)
Comment