Chưa bao lâu sau bên ngoài lại vọng đến tiếng thông truyền: “Hoàng thượng giá lâm!”
Tất cả mọi người có mặt đều lập tức đứng dậy nghiêm chỉnh hành lễ, vừa vặn phát hiện hoàng thượng đặc biệt dẫn theo Khiêm quý phi Hách Mạt Á Luân Hồ Tư Miêu và chính tam phẩm Hà Tu nghi.
Từ sau khi hoàng hậu La Tư Khống bị phế truất, hậu vị đến nay vẫn luôn được để trống, khiến nhiều người phỏng đoán rốt cuộc vị nương nương nào sẽ trở thành kế hậu. Bất quá quan lại từ nhất phẩm đến cửu phẩm đều đinh ninh Khiêm quý phi sẽ thượng hậu vị, dù sao Hách Mạt Á Luân vẫn còn chỗ đứng trong triều, không thể trơ mắt để nữ nhân khác cướp mất phượng ấn.
Thiên ý khó dò, tuy mọi người đều hiểu rõ Khiêm quý phi sẽ đắc thế, nhưng chưa bao lâu sau lại xuất hiện một Hà Tu nghi. Vị Hà Tu nghi là công chúa của Hồ tộc, tên gọi Hà Hòa Lạc Khiết Ca, vừa được gả đến vào nhập đông năm ngoái. Ban đầu Lang vương cũng không để tâm đến Hà Tu nghi, nhưng đột nhiên đầu xuân lại nâng nàng từ ngũ phẩm dung hoa thẳng đến tam phẩm tu nghi khiến ai nấy đều hồ đồ. Biết rõ tiểu cô nương thanh xuân mỹ mạo, nhưng cũng là thất thế công chúa gả đến, không thể so bì với khai quốc công thần Hách Mạt Á Luân thị.
Nhưng Hà Tu nghi này rất được Lang vương che chở, đặc cách cho nàng nhiều lần gặp gỡ người của Hồ tộc, đến nay cũng chưa từng có tiền lệ. Cũng vì thế mà có nhiều người thuận thủy thôi chu chạy qua lấy lòng tâm can bảo bối của thánh thượng, mong nàng nói vài lời nâng đỡ.
Trước đây Hà Tu nghi rất biết giữ mình, nhưng thời gian này lại đặc biệt ngang ngược, so với Khiêm quý phi còn hống hách thêm mấy phần. Bất quá lại chẳng nghe Lang vương than phiền, tự nhiên cũng không ai dám có ý kiến, để mặc nàng muốn tùy hứng thế nào cũng được.
Lúc bước vào Trường Thọ Cung, Hà Tu nghi thậm chí còn đi ngang hàng với Khiêm quý phi, đầy mặt xuân quang vuốt nhẹ tua trân châu.
Mộ Hoan cũng ngẩng đầu lên nhìn thử, trong lòng giật nảy, hoảng hốt nhìn sang A Ba Đáp Thấu Á Viên ở bên cạnh. Trái lại với nàng, A Ba Đáp Thấu Á Viên vẫn như cũ bình thản, hành lễ xong thì nghiêm chỉ chờ thánh thượng an tọa.
“Điện hạ…” Mộ Hoan nom nóp lo sợ, nhỏ giọng thì thầm vào tai chó nhỏ: “Hà Tu nghi thật giống…”
A Ba Đáp Thấu Á Viên lập tức gạt bỏ: “Không phải.”
Âm thầm thở dài một tiếng, Mộ Hoan run rẩy siết khăn the của mình, lại ngẩng đầu lên nhìn Hà tu nghi. Không hiểu tại sao trên đời lại có người giống người như vậy, Hồ tộc công chúa này thậm chí giống Hách tiệp dư đến bảy phần.
“Miễn lễ, ban tọa.”
“Tạ thánh ân.”
Mọi người lần lượt trở về chỗ ngồi của mình, nhất tề hướng mắt đến hoàng thượng và hai vị phi tử bên cạnh.
“Hôm nay là sinh thần của Ngạc vương phi, Thái hậu lại đích thân muốn tổ chức, trẫm cũng không thể vắng mặt được.”
Mộ Hoan lập tức đứng dậy, cung kính chấp tay bái lạy rồi nói: “Thần thiếp được hoàng tổ mẫu, hoàng thượng hậu ái chính là phúc phận kiếp trước tích lại mà có. Đa tạ hoàng tổ mẫu, hoàng thượng thay thần thiếp chuẩn bị sinh thần chi lễ.”
Hà Tu nghi đặt chén trà xuống bàn, quét mắt nhìn một lượt Mộ Hoan: “Cũng không phải xuất thân quyền quý, dung mạo cũng như vậy bình phàm, có thể leo đến Ngạc vương phủ cũng là một thân bản lĩnh.”
Ý cười trên mặt Mộ Hoan biến thành gượng gạo: “Tu nghi nương nương chê bai thần thiếp ngu xuẩn, thần thiếp cũng không dám lắm lời, thỉnh xin nương nương không trách phạt thần thiếp.”
“Trách phạt? Ngươi cùng tỷ tỷ ngươi một dạng, leo lên đến giường của hoàng thân, lại liên lụy gia phu hậu viện bất an. Đến cả La Tư Khống thị cũng bị ngôi sao xui xẻo là tỷ tỷ ngươi hại lung lay, bây giờ còn có mặt mũi cầu xin đừng trách phạt?”
“Nương nương nặng lời!” Mộ Hoan đột ngột chuyển giọng, đầy mặt giận dữ đánh gãy lời Hà Tu nghi: “Thần thiếp và tỷ tỷ giữ đúng đức hạnh chưa từng quá phận, sống trong vương phủ tuân thủ quy tắc, thậm chí tỷ tỷ còn hạ sinh được nữ công tử cho Đồng quốc công sao có thể nói khiến hậu viện bất an?”
“Ngươi còn dám lớn giọng với bản cung?” Hà Tu nghi quay lại kéo tay của Lang vương mà nũng nịu: “Hoàng thượng ngài xem, Mộ thị không biết chừng mực còn xúc phạm thần thiếp, nhất định phải lôi xuống phạt bản tử!”
“Khiết Ca, được rồi.” Lang vương thấp giọng ho khan một tiếng, nhẹ nhàng đối Hà Tu nghi mở miệng: “Ở đây là Trường Thọ Cung, không phải chỗ của nàng.”
“Hoàng thượng!”
Hà Tu nghi không nhận được phản ứng đồng thuận của Lang vương lại càng thêm tức giận, trừng trừng mắt với Mộ thị đang đứng ở cách đó không xa.
“Ngươi tiện nhân còn dám trừng mắt nhìn bản cung? Có tin bản cung cho người móc hai mắt ngươi ra không?”
Ở cách một dãy, Khiêm quý phi đưa khăn lụa lên che miệng cười, đôi nhãn đồng thâm sâu lộ ra tia mỉa mai. Vì chuyện phong phẩm hoàng thân mà La Tư Khống thị đã chịu không ít nhục nhã, bây giờ lại xuất hiện một Hà Tu nghi giúp nàng trút giận, còn không vui vẻ mới là kỳ quái.
Mộ Hoan vẫn như cũ bình tĩnh hồi đáp: “Nương nương, thần thiếp làm việc không thẹn với lòng, trước nay đều chưa từng phạm phải sai lầm đáng trách, nương nương sao lại nặng lời như vậy?”
“Hà Tu nghi thân phận cao quý nhưng miệng nói lời đều không đúng quy củ, chưa kể hôm nay là sinh thần của Ngạc vương phi, sao ngài có thể xuất khẩu trọng ngôn kia chứ?”
“Hoàng thượng!!” Hà Tu nghi giọng như bị ai giẫm phải đuôi eo éo kêu khóc không ngừng: “Ngài xem, tam công chúa mắng thần thiếp thua kém một omega loài người a! Ngài còn không bảo hộ thần thiếp, thần thiếp sẽ bị bọn họ bức chết!”
“Trẫm đã bảo nàng im miệng!”
“Thần thiếp cứ không im đó!”
Hà Tu nghi đột ngột đứng dậy bước xuống chỗ của Mộ Hoan, hung hăng giáng cho nàng một cái tát tai: “Tiện nhân! Chỉ dựa vào ngươi là trắc phi lại được phong cáo mệnh? Chỉ dựa vào ngươi mà có thể trèo lên giường quyền quý nhân? Chỉ dựa vào tiện nhân nhà ngươi sao? Bản cung đi đến đâu cũng nghe người khác nói về ngươi, cái gì mà tài ca vũ xuất chúng, dung mạo trác tuyệt đều là lừa người!”
Hai tay phát ra đau đớn thấu xương, Hà Tu nghi kêu thảm một tiếng, giở lòng bàn tay ra đều là máu.
“N-Ngươi?” Hà Tu nghi tức giận chỉ thẳng vào mặt A Ba Đáp Thấu Á Viên mà đay nghiến: “Ngươi dám tấn công bản cung? Thứ ti tiện! Mẫu thân của ngươi cũng ti tiện! Từ trên xuống dưới, ai nấy đều nói ta dựa vào gương mặt này mà đắc sủng, nực cười! Bản công chúa thiên kim chi khu, sao có thể đánh đồng với một tiện nhân loài người kia chứ?”
“Hà Hòa Lạc Khiết Ca!!”
Hà Tu nghi quay đầu lại, hồ đồ mở miệng: “Hoàng thượng?”
“Câm miệng! Cút về tẩm cung của nàng ngay!”
“Hoàng thượng! Thần thiếp là công chúa hòa thân, bị hạ nhân cười nhạo giống một omega loài người ti tiện đã đành, ngài còn muốn thần thiếp bị thứ hỗn huyết nghiệt chủng này cười nhạo sao?”
Thái hậu bình thường ôn hòa nghe xong mấy lời này cũng phải nổi giận đùng đùng: “Thân là tần phi trong cung mở miệng lại chua ngoa đanh đá, còn dám miệt thị cả hoàng thân, ngươi đúng là xem trời bằng vung. Hoàng thượng, đây là ái thiếp mà ngươi một mực hộ sao? Làm xấu mặt hoàng tộc còn chưa đủ hay sao?”
Xem chừng đã nhẫn nhịn quá lâu, từ lúc nhập cung luôn bị hạ nhân cười nhạo dung mạo tương đồng một vong thiếp loài người, nỗi nhục này làm sao Hà Hòa Lạc Khiết Ca có thể chịu nỗi. Vừa vặn lại nhìn thấy Mộ Hoan cùng Ngạc vương khanh khanh ta ta, tình cảm sâu đậm thì nổi trận lôi đình cố tình nhục mạ. Dù sao khắp hoàng cung này ai nấy đều biết hoàng thượng không nỡ thương tổn đến ả, không làm lớn chuyện thì mấy ai phân biệt được ả là Hà Tu nghi hay Hách tiệp dư.
“Trẫm nói nàng câm miệng!”
Hà Hòa Lạc Khiết Ca bị sát phạt tin tức tố làm cho sợ hãi, trợn trừng mắt nhìn chằm chằm Lang vương cao cao tại thượng.
“Hoàng thượng…”
“Nàng cút về cho trẫm!”
Lang vương vừa nhìn thấy gương mặt này của Hà Hòa Lạc Khiết Ca liền không thể mở miệng trừng phạt, chỉ trách hắn quá dễ mềm lòng mà dung túng Hà Tu nghi.
“Hoàng thượng.” Thái hậu đặt chuỗi tràng hạt xuống bàn, đặc biệt bất mãn khai khẩu: “Hà Tu nghi xuất ngôn cuồng ngạo, trước nhục mạ Ngạc vương phi, sau khinh miệt hoàng thân đây là trọng tội. Ai gia trước nay đều tùy ý hoàng thượng nhưng bây giờ nhất định phải hảo hảo trừng phạt, trả lại cho phu phụ Ngạc vương một cái công đạo.”
Mộ Hoan gò má vẫn còn bỏng rát, đưa tay để Tường Liên dìu ngồi xuống nệm vải, đầy mặt ủy khuất dùng khăn lụa chà xát chỗ đau.
“Đừng lau nữa.” A Ba Đáp Thấu Á Viên thổi nhẹ hai cái lên gò má nàng, dịu giọng dỗ dành: “Xem, mắt đều hồng cả lên rồi, đừng khóc.”
Thái hậu nhìn thấy cảnh này cũng phải thay Mộ Hoan tức giận: “Hoàng thượng ngươi xem, Ngạc vừa lập được đại công nhưng mà hoàng tộc lại lơ là với gia quyến của nàng, đến nỗi bị một phong phụ bắt đi giày vò. Bây giờ lại bị một tần phi nhục mạ, hoàng thượng, ai gia nói cho ngài minh bạch. Ai gia sớm đã xem Hoan nhi là tôn tử của mình, dù có là đương kim hoàng hậu, ai gia cũng phải dạy dỗ lại một lần!”
Đến cả Thái hậu cũng đã lên tiếng, Lang vương không thể tiếp tục giả mù, chậm rì rì mở miệng: “Cấm túc nửa năm, Thái hậu thấy thế nào?”
“Tần phi ăn nói không giữ lễ nghi còn động tay động chân với gia quyến hoàng thân, chỉ cấm túc như vậy thôi sao?”
“Không biết Thái hậu muốn dạy dỗ Hà Tu nghi thế nào?”
“Đánh!” Thái hậu nheo nheo mắt: “Đánh vào mặt, đánh đến xuất huyết mới thôi!”
“Thái hậu!”
“Hoàng thượng, kia là Hà Tu nghi, không phải nàng, ngươi minh bạch rồi chứ? Ai gia muốn ngươi phải thấy thật rõ, phải nhìn thật kỹ, phân biệt ai mới là người ngươi muốn trân trọng.”
Lang vương đưa mắt nhìn Hà Tu nghi đang quỳ dưới đất, nhìn đến hai mắt đều phát đau mới phất tay cho ma ma lôi nàng xuống phạt.
“Hoàng thượng! Hoàng thượng!!”
Thái hậu lúc này mới hạ nộ khí, hướng Mộ Hoan nói: “Hôm nay là sinh thần của Ngạc vương phi mà nay lại biến thành trò cười hoàng thất.”
“Hoàng tổ mẫu không cần tự trách, là do thần thiếp xuẩn đần làm chướng mắt nương nương nên mới xảy ra cớ sự này.”
“Được rồi, ngươi cũng mệt mỏi rồi, sớm sớm hồi phủ đi.”
Ngạc vương cùng Mộ Hoan lần lượt đứng lên, cung kính bái lạy rồi xoay người ly khai Trường Thọ Cung.
Một đường ngồi xe ngựa trở về vương phủ, suốt đường đi gió lớn thổi không ngừng đập vào hai bên vách xe. Bất quá phía trong xe ngựa lại phi thường ôn noãn, Mộ Hoan cuộn người nằm trong lòng chó nhỏ, gò má bị tát ban nãy vẫn còn sưng hồng.
A Ba Đáp Thấu Á Viên nhẹ nhàng nhu nhu cho nàng: “Ái phi, còn đau nữa không?”
“Làm sao lại không đau?” Mộ Hoan ai oán ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Điện hạ không thương xót thần thiếp, thấy thần thiếp bị đánh cũng không nói được nửa câu.”
“Thế nàng cho rằng tay của Hà Tu nghi là bị gió thổi rách?”
“Nhưng ngài cũng phải nói vài câu chứ a, để thần thiếp một mình chống đỡ như vậy thật sự rất khó chịu…”
“Bản vương không lên tiếng là vì nể mặt phụ hoàng, nếu ở trước mặt bao nhiêu người mà lớn tiếng chỉ trích Hà Tu nghi thì không hợp phép tắc. Chưa kể nếu bản vương đứng ra hộ nàng, lúc đó lại còn có nhiều ngươi thấy nàng không thuận mắt càng chẳng phải không lợi mà toàn hại sao?”
Mộ Hoan muốn nói nhưng lại không biết nói thế nào, buồn chán kéo khăn the: “Vậy thì để thần thiếp bị người ta đánh chết đi.”
“Nói lung tung cái gì đây? Bản vương trút giận cho nàng còn chưa đủ sao? Qua đêm nay Hà Tu nghi sẽ biến thành đầu heo, nàng muốn cười nhạo mấy lần mà không đủ?”
“Thần thiếp không phải vì chuyện này a!”
“Nàng đang nghĩ cái gì?”
“Chỉ là…” Mộ Hoan càng nghĩ càng không thông suốt: “Điện hạ, người giống người nhiều như vậy sao? Hà Tu nghi kia sao lại giống mẫu thân như vậy?”
“Bản vương cũng không rõ, nhưng chỉ cần ả không phải mẫu thân thì bản vương đều không quản. Nói đi cũng phải nói lại, nàng chính là giống hệt Mộ lệnh ái như hai giọt nước, thế thì người giống người có gì kỳ quái?”
Mộ Hoan bất giác đưa tay sờ mặt, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng: “Điện hạ! Nửa đêm rồi đừng nói mấy chuyện này nữa, thần thiếp sẽ khóc thét lên đấy!!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên khanh khách cười lớn, tiếp tục giúp kiều hương nhu nhu chỗ bị đánh đau.