Bị tập kích bất ngờ không kịp phòng bị, A Ba Đáp Thấu Á Viên trúng một chiêu đau đớn bật lùi về sau, khóe miệng dính dấp máu đỏ chói mắt. Bất quá nàng lại không phải đèn cạn dầu để tùy ý người khác chà đạp, dứt khoát đứng dậy phản chiêu, đem A Ba Đáp Minh Oanh Cơ đánh lùi ba bước.
“Điện hạ.”
Mộ Hoan lo lắng chạy lên muốn kiểm tra vết thương thì lại bị chó nhỏ kéo trở về chỗ cũ, chỉ đành lo lắng mà nhìn theo, hốc mắt nhanh chóng đỏ bừng bừng lên.
“Ha, năm xưa nhìn thấy ngươi chỉ là đứa nhỏ chưa mọc xong móng vuốt mà hoàn toàn không phòng bị, kết quả người trực diện đối đầu ta hôm nay lại chính là ngươi.” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ vuốt máu trên khóe miệng, sát phạt khí tức dày thêm một tầng: “A Ba Đáp Thấu Á Viên, ngươi đúng là không cô phụ ta, trưởng thành rồi cường hãn đến như vậy.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên không đáp lời, chầm chầm nhìn A Ba Đáp Minh Oanh Cơ như nhìn tên cặn bã ngoài phố.
“Bắt lấy, bản vương không tin không ép được ngươi khai ra.”
Thủ vệ lập tức chạy lên khống chế A Ba Đáp Thấu Á Viên nhưng đều vô ích, từng người từng người đều bị cắn chết giãy dụa trong bãi máu tanh. Trên áo choàng bắn ướt huyết tanh, Mộ Hoan hoảng hốt nhắm chặt mắt lại. Dẫu biết rằng tranh đoạt hoàng vị sẽ phải ngày ngày thấy cảnh máu tanh, nhưng không có nghĩa nàng bàng quang như chẳng có gì, trống ngực đập binh binh nhức nhói.
Đem tên thủ vệ bị cắt đứt rời đầu ra khỏi cổ ném xuống đất, A Ba Đáp Thấu Á Viên bình thản ngẩng đầu lên: “Chỉ còn một tên chưa chết.”
A Ba Đáp Minh Oanh Cơ cười lớn, phất áo choàng ngồi xuống tọa ỷ: “Hóa ra ngươi có thể rời khỏi đây, chỉ vì ngươi không muốn. Hôm nay vì có Mộ thị ở đây ngươi mới liều mạng đến như vậy, bằng không ta đã chẳng thể nhìn thấy rõ năng lực của ngươi.”
“Phí lời.”
Gió thổi lồng lộng, mang theo vài hạt tuyết trắng xóa thổi vào trong ngục giam ẩm thấp.
Chỉ kịp thấy một bóng đen lướt qua, A Ba Đáp Minh Oanh Cơ đột nhiên xuất hiện trước mắt, biến thành hắc đầu lang nhe móng vuốt sắc bén hướng yết hầu A Ba Đáp Thấu Á Viên mà cắn. Nhưng lại chậm một bước, A Ba Đáp Thấu Á Viên kịp đưa tay lên cản, giáng một đấm uy lực kinh người bức lùi hắc đầu lang.
Móng vuốt quẹt trên đất, đôi nhãn đồng kim sắc chuyển đỏ, lần nữa xông lên.
Đúng lúc bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó là tiếng nói của Lương công công vọng vào.
“Thủ hạ lưu tình!!”
Lương công công cùng vài thủ vệ nhanh chóng chạy vào lao phòng, giơ cao thánh chỉ trong tay, lớn tiếng nói: “Thánh chỉ ở đây, thủ hạ lưu tình!”
A Ba Đáp Minh Oanh Cơ lập tức biến trở về dạng nhân thú, cung kính quỳ xuống tiếp nhận thánh chỉ. Ngay cả A Ba Đáp Thấu Á Viên và Mộ Hoan cũng đồng loạt quỳ xuống, không biết lại có chuyện gì xảy ra.
“Trẫm đã điều tra rõ ràng chân tướng sự việc, Ngạc vương thật sự bị vu oan giá họa, kẻ chân chính tạo phản là Ngụy Tát Á Khinh Hầu công. Sự việc nay đã minh bạch, lập tức phóng thích, triệu gọi Hân vương nhập điện kiến giá!”
“Sao có thể!?” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, trợn trừng mắt nhìn chằm chằm Lương công công: “Bằng chứng mưu phản đã rõ ràng rành, sao có thể là Ngụy Tát Á Khinh Hầu Công?”
“Hoàng thượng đích thân điều tra, lẽ nào ngài nghi ngờ thánh thượng?”
“Bản vương…”
Lương công công cuộn thánh chỉ đưa cho A Ba Đáp Minh Oanh Cơ: “Tra hỏi đến đây kết thúc, nếu điện hạ còn nghi hoặc có thể diện kiến thánh nhan, người sẽ vẫn giữ lại ở trong cung.”
A Ba Đáp Minh Oanh Cơ trừng trừng nhìn thánh chỉ, hóa ra phụ hoàng từ đầu đã muốn để A Ba Đáp Thấu Á Viên thượng vị, nàng dù có lôi ra hàng vạn bằng chứng tạo phản cũng bằng thừa.
“Vi thần tuân chỉ.”
Lương công công cung kính hướng tay ra ngoài, để thủ vệ dẫn đường cho A Ba Đáp Minh Oanh đến gặp thánh nhan. Đợi người đi rồi, Lương công công mới xoay người chấp tay bái lạy A Ba Đáp Thấu Á Viên.
“Ngạc vương điện hạ, chịu khổ rồi.”
“Không có gì.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nhẹ nhàng kéo tay Mộ Hoan ra trước, xoa xoa lưng nàng hai cái dỗ dành: “Còn sợ sao?”
Mộ Hoan gật gật đầu, tay vẫn siết chặt áo choàng đến trắng bệch.
“Vương phi ngài cũng ở đây!?”
Lương công công chấn kinh không nhẹ, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có một khả năng, chính là vương phi cố tình đến bầu bạn cùng Ngạc vương.
“Mau, đi lấy y phục cho điện hạ và vương phi thay đổi!”
Nữ nô vội vội vàng vàng chạy đi tìm y phục, rất nhanh liền mang đến hai kiện sạch sẽ, cung cung kính kính dâng lên. Trong lúc thay y phục hạ nhân đều lui xuống, đứng ở một góc khuất mà chờ đợi.
Mộ Hoan trước giúp chó nhỏ thay đổi y phục, công việc này nàng làm không ít lần, sớm đã quen tay mà làm rất nhanh. Cuối cùng là đem quan mão đội lên, cẩn thận chỉnh sửa cho ngay ngắn rồi mới hài lòng nở nụ cười.
Xong xuôi mới với tay lấy y phục của mình, Mộ Hoan có chút xấu hổ mà xoay người lại, dù các nàng đã phát sinh chuyện đó nhưng cũng không muốn chó nhỏ nhìn thấy nàng không mảnh vải che thân như vậy.
Đột nhiên ngực bị sờ một cái, thậm chí còn dùng sức xoa xoa, Mộ Hoan hung hăng đánh cái tay đang sờ bậy.
“Điện hạ, thần thiếp phải thay y phục.”
“Nàng cứ thay, bản vương chỉ sờ thôi.”
Mộ Hoan liếc trắng mắt, cũng không nói gì, trước tiên đem yếm thêu mặc lên trước. Nhưng chó nhỏ lại cư nhiên không lấy tay ra khỏi ngực nàng, gian nan tìm cách gỡ móng sói kia ra, chuẩn xác nâng chân giẫm mạnh lên chân đối phương.
“Đừng nháo nữa mà!!”
Chọc đến kiều hương tức giận A Ba Đáp Thấu Á Viên mới chịu ngừng tay, chủ động giúp nàng thắt dây yếm làm hòa. Hai người dây dưa hồi lâu mới mặc xong y phục, một trước một sau ly khai lao phòng, hướng về phía Lương công công đang đứng chờ ở gần đó.
Lương công công như cũ duy trì tư thế khom lưng, kính cẩn mở miệng nói: “Điện hạ, vương phi, thỉnh hai vị đến Tụ Đông Viện nghỉ ngơi.”
“Phiền công công dẫn đường.”
“Vâng.”
Ba người cùng đoàn hộ tống nhanh chóng ly khai địa lao chật hẹp, thẳng đến cửa liền bị ánh sáng làm cho lóa mắt. Mộ Hoan nâng tay che ánh sáng chiếu vào mắt, mơ hồ nhìn tuyết rơi trắng xóa trước mặt, đẹp như một bức tranh thủy mặc.
Nữ nô bước lên chấp tán che tuyết cho chủ tử, duy trì tư thế cúi đầu, không dám mạo phạm hai vị quyền quý nhân trước mặt.
Gió lạnh lồng lộng thổi tới, bất tri bất giác rùng mình một cái. Eo đột nhiên bị ôm lấy, còn chưa kịp hiểu gì cả người đã chìm vào ôm ấp, bên tai là hơi thở ấm nóng của chó nhỏ phả lên.
“Ôm bản vương sẽ hết lạnh.”
Mộ Hoan ngẩng đầu lên, gò má phiếm hồng một mảng, ngượng ngùng gật gật đầu.
Xung quanh nữ nô bị ánh sáng tình yêu chiếu đau cả mắt, hận muốn cắn nát cả môi, sao vương phi lại có thể tốt số như vậy a!?
Mất nửa nén nhang thời gian mới đến được Tụ Đông Viện, Lương công công làm động tác mời, đồng thời kéo mành lên để nhị vị chủ tử dễ dàng đi vào. A Ba Đáp Thấu Á Viên tiến vào trước, thay thế Lương công công đỡ mành cho Mộ Hoan, rồi mới bước vào xem bài trí Tụ Đông Viện.
Mặc dù không lớn như Hiên Nguyệt Các nhưng cũng tốt hơn lao phòng trăm lần, có giường ấm có than lô, như thế này đã đủ với Mộ Hoan rồi. Nữ nô bước lên choàng phi phong cho Ngạc vương, bất quá lại bị khước từ, Ngạc vương cư nhiên đem phi phong choàng lên người vương phi.
“Qua đó ngồi đi.”
Mộ Hoan nhấc chân đến trà án ngồi xuống, quét mắt nhìn xung quanh rồi hỏi: “Thần thiếp có thể tắm rửa không?”
“Trời rất lạnh, nàng còn muốn tắm rửa?”
Nghĩ đến gì đó mặt Mộ Hoan đột nhiên đỏ ửng lên, ngượng ngùng vò vò mép váy mà nói: “Đêm qua… vẫn chưa tẩy sạch…”
A Ba Đáp Thấu Á Viên đằng hắng một tiếng, quét mắt nhìn nữ nô đang hầu hạ trong viện: “Chuẩn bị nước nóng cho vương phi tắm gội, xong việc thì lui xuống toàn bộ.”
“Vâng.”
Nữ nô cúi đầu nhận mệnh, lần lượt ly khai chuẩn bị nước nóng. Lát sau từng nhóm gồm ba nữ nô cầm theo chậu gỗ đựng đầy nước nóng tiến ra sau bình phong, cẩn dực đổ nước nóng vào trong dục dũng. Hai bên thành bạch ngọc phủ hơi nước mờ, lúc tan ra nhẹ nhàng phát quang, ẩn hiện sắc xanh lam mê hoặc.
Qua hơn bốn nhóm thì dục dũng cũng được đổ đầy nước, sẽ có nữ nô bỏ thêm cánh hoa tươi và ít hương liệu vào trong, sau đó thì xếp thành hàng lui xuống.
Mộ Hoan háo hức muốn đi xem thử dục dũng trong Tụ Đông Viện, phát hiện so với Hiên Nguyệt Các còn lớn hơn thì vô cùng thích thú. Nhanh chóng tháo xuống phi phong vắt lên bình phong, ngồi xổm xuống thành bạch ngọc đưa tay kiểm tra nhiệt độ nước. Quả nhiên là vừa đủ ấm, Mộ Hoan đặc biệt hài lòng mà bắt đầu cởi y sam trên người, động tác nhanh nhẹn đem từng kiện tháo rời.
Trên thành bạch ngọc phủ hai ba tầng y sam thuần bạch tinh xảo, bàn chân nhỏ bước xuống dục dũng, da thịt trắng tuyết nhẹ nhàng phủ sương mờ quyến rũ. Vui thích đi lại xung quanh dục dũng, thuận tay vẩy nước lên cao, hưng trí bừng bừng không khác gì hài tử.
Bầu ngực non mềm hiển lộ trên mặt nước, ẩn hiện đường cong tinh xảo bên dưới, khiến ai trông thấy cũng phải đỏ mặt tim đập như trống đánh. Cánh hoa trôi trên mặt nước phản chiếu sắc hồng mị hoặc, phối với làn da tuyết trắng kia lại càng thêm tiên diễm.
Còn đương mải mê ngâm mình lại nghe thấy tiếng rì rào phía sau, Mộ Hoan giật mình quay đầu lại, chỉ thấy mặt nước gợn sóng va vào hai bên thành dục dũng.
“A!”
Cả người trực tiếp bị nhấc lên khỏi mắt nước, chìm trong vòng tay ấm áp, nhìn qua liền thấy lớp lông mao thuần bạch bóng loáng hơi nước.
“Điện hạ!?” Mộ Hoan ôm ngực kinh hô một tiếng: “Ngài dọa chết thần thiếp rồi!”
“Tiểu ái phi của bản vương lại nhát gan vậy sao? Ban nãy khí thế hùng hồ đối chất Hân vương kia mà?”
Mộ Hoan liếc trắng mắt: “Đó là hai chuyện khác nhau a!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên ha hả cười vang, dùng chút sức đã có thể giữ Mộ Hoan ở trong lòng, hảo hảo cùng nàng hưởng thụ hơi ấm của dục dũng mang đến.
“A Hoan.”
“A?”
“Nàng làm sao biết được chuyện của bản vương?”
Nghi hoặc quay đầu nhìn lại, trực tiếp đối diện đôi thâm lam tinh xảo kia: “Là Châu Nhất Di nói, muốn thần thiếp cùng nàng quay về Thượng Hải, bất quá thần thiếp không đi mà muốn bồi bên cạnh ngài.”
“Nàng thật sự không muốn quay về đó?”
“Quay về làm gì?” Mộ Hoan vươn tay vốc nước, từng dòng từng dòng theo kẽ ngón tay chảy xuống: “Thần thiếp không còn là Trầm Ngọc nữa, ở đó cũng chẳng có gì là của thần thiếp. Chỉ có ở Ngạn Huyền đại lục địa này, có tỷ tỷ, có ngài, còn có cả tiểu điệt tử, thần thiếp sao phải rời khỏi đây để đến một nơi không ai cần mình chứ?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên mỉm cười, tì cằm vào đỉnh đầu nàng: “Bản vương đúng là không hiểu nàng rồi.”
“Điện hạ vẫn còn nhiều chuyện chưa hiểu về thần thiếp.”
“Hửm?”
“Tỷ như…” Mộ Hoan đảo mắt, giảo hoạt hất nước vào người chó nhỏ: “Hắc!”
Bị tấn công bất ngờ, A Ba Đáp Thấu Á Viên không kịp phản ứng đã bị hất nước vào người, phát ngốc nhìn chằm chằm kiều hương đang đắc ý cười vang.
“Nàng!?”
“Thế nào? Tức giận?”
Mộ Hoan khanh khách cười vang, lách người thoát ly ôm ấp của chó nhỏ, đặc biệt cao hứng nói: “Ngài muốn đánh thần thiếp sao?”
“Đúng là!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên muốn giận cũng giận không được, chuẩn xác đem Mộ Hoan kéo trở vào lòng, hung hăng siết chặt đến vô pháp hấp khí.
Mặt nhỏ vì ăn đau mà vặn vẹo ứa nước mắt: “A! Đau, điện hạ! Thần thiếp biết sai rồi, a, cầu ngài thả lỏng ra một chút!”
“Không biết nghe lời, nghịch ngợm tùy hứng, bản vương phải hảo hảo trừng phạt nàng!”
Cả người bị nhấc lên cao rồi đặt xuống thành bạch ngọc lạnh băng băng, Mộ Hoan nhịn không được rùng mình một cái, lo ngại nhìn chằm chằm chó nhỏ đang từng chút áp tới. Thân thể cao lớn tráng kiện dần dần hiện ra trước mắt, lông mao thuần bạch phát quang nhàn nhạt đẹp mắt, đôi mắt xanh biếc như cũ nhiếp hồn dán chặt vào mặt nàng.
Gò má lập tức đỏ bừng lên, ngượng ngùng né tránh ánh mắt nóng hổi, cơ thể bất tri bất giác run rẩy.
A Ba Đáp Thấu Á Viên bắt lấy cằm nàng, giảo hoạt nở nụ cười: “Làm sao rồi? Khí thế ban nãy đâu?”
“Ngài… ngài sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ!?”
“Không biết xấu hổ?” A Ba Đáp Thấu Á Viên chồm người đến gần, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve đùi non nhẵn mịn: “Thế đêm qua, ai ở dưới thân bản vương không ngừng cầu tình? Hửm?”
“Thần thiếp không có!” Mộ Hoan ngượng ngùng muốn chết, trừng trừng mắt đáp trả: “Là điện hạ tự tưởng tượng ra!”
“Thật sao? Bất quá thử lại một chút liền biết ngay thôi.”
“A!”
Trực tiếp bị ấn ngã xuống đất, hai chân bị kéo thẳng về phía trước, hoàn hảo an vị trên vai đối phương. Tư thế này có bao nhiêu ái muội tự Mộ Hoan cũng biết được, xấu hổ đưa tay che mặt không dám nhìn thẳng. Đáng tiếc A Ba Đáp Thấu Á Viên không cho nàng dễ dàng thực hiện ý đồ, chuẩn xác kéo cổ tay kiềm giữ trên đỉnh đầu, bắt nàng trực diện nhìn rõ tình hình hiện tại.
“Ngài thả ra!” Mộ Hoan thẹn quá hóa giận vung chân đá vào lưng nàng: “Ngài thả thần thiếp ra! Bằng không thần thiếp sẽ hét lên!!”
“Hét đi, bản vương còn muốn nàng hét thật lớn, để bên ngoài đều có thể nghe thấy.”
“Ngài! Ngài! Ngài!!!”
“Bản vương làm sao? Hửm?”
Mặt nhỏ đỏ bừng bừng lên, lời muốn nói cứ nghẹn lại không dám thốt ra, lả lơi liếc một cái bao hàm mấy phần tình ý. Du͙ƈ vọиɠ bị cái liếc mắt kia khơi mào đánh thức, ở dưới nước căng tức một trận, nghĩ đến đêm qua liền kích động muốn đem nho nhỏ thân thể này đặt dưới thân bừa bãi đánh dấu.
Bất quá, vẫn phải hảo hảo làm công tác tiền hí đã.