Lang Hậu Truyền Kì

Chương 160

Trải qua đợt phong ba này, Ngạc vương không những không có nửa điểm sứt mẻ thậm chí còn leo lên được vị trí trữ quân, đường đường chính chính kế thừa vương vị. Thời gian này đều nỗ lực học tập, đợi sau khi Lang vương thoái vị thì Ngạc vương sẽ tiếp nối đại nghiệp, mang vinh quang về cho Hách thị.

Đáng tiếc, Hách thị mất quá sớm, bằng không đã được hưởng phúc từ thân sinh nhi nữ.

Riêng về Hân vương sau sự việc của Đằng Liễu trở nên thân bại danh liệt, mất hoàn toàn tư cách ứng cử trữ quân, nhục nhã đến mức không dám ngẩng đầu nhìn ai. Toàn bộ Hách Mạt Á Luân thị hận không thể chụp chết Ngạc cùng với ả tiện phụ Đằng thị, đáng tiếc chuyện cũng đã rồi, dù có hận đến nghiến nát hàm răng cũng vô ích.

Vào một ngày đông lạnh căm, toàn bộ Ngạc vương phủ đều chuyển đến Trữ Quân phủ, tọa lạc tại nơi sầm uất nhất kinh thành. So với Ngạc vương phủ, Trữ Quân phủ to lớn gấp mấy lần, tổng cộng hơn một khoảnh, hậu viện cũng rộng hơn đủ sức cho một trăm vị mỹ nhân cùng sinh hoạt.

Bất quá trữ quân thật sự không biết thương hoa tiếc ngọc, tuy là mang tất cả cơ thiếp cùng đi theo nhưng chẳng cho ai danh phận ngoài trữ quân phi. Địa phương lớn nhất đề tên An Hoan Các, nằm ngay sát cạnh thư phòng và Tị Nam Phương dành riêng cho trữ quân phi lưu lại. Còn những cơ thiếp khác vẫn ở viện tử nhỏ hẹp, ngày qua ngày chẳng thấy điện hạ đi qua, chỉ biết sầu thảm mà ôm mặt thở dài.

Trữ quân phi Mộ thị độc sủng hậu viện, khiến ai nấy cũng phải đỏ mắt ghen tỵ. Tuy xuất thân chỉ là omega Nhân tộc, nhưng thời điểm gả đi là từ cửa lớn Đồng vương phủ và là tú nữ sắc phong phẩm Tần, phía sau còn có Thái hậu làm chỗ dựa vững chắc. Thậm chí còn được thánh thượng phong làm cáo mệnh, tỷ tỷ là Quốc công phu nhân, điệt tử là tiểu công gia, loại gia thế này không phải ai cũng muốn là có được. Chưa kể nàng đối với Tam công chúa, Tề La quận chúa và Thống lĩnh phu nhân có giao hảo, dù trời thật sự có sập cũng đè không chết nàng.

Tất cả cô nương trong kinh thành đều hận muốn đem Mộ thị bóp thành tương!!!

Nhưng Mộ Hoan lại không để ý chuyện này lắm, ngoài ngày ngày dùng cao lương mỹ vị bồi bổ thân thể và uống thuốc thụ thai thì chẳng làm gì cả. Dù sao trong Trữ Quân phủ này cũng không có kẻ nào là trở ngại lớn, nàng chẳng cần bận tâm đối phó, bây giờ mục tiêu hàng đầu là sinh cho Ngạc một oa oa trắng trẻo.

Thái hậu nói qua với nàng, thời điểm Ngạc thượng vị dưới gối phải có hoàng tự, bằng không sẽ có người bất mãn. Cho nên Mộ Hoan chỉ biết cầu khấn cho Lang vương tại vị lâu một chút, để nàng kịp sinh hạ vài oa oa, lúc đó ngồi lên hậu vị cũng không thấy chột dạ.

Thánh thượng vừa hạ lệnh xuống yêu cầu Lễ Bộ gấp rút chọn ngày hoàng đạo, để tổ chức điển lễ lập trữ, kết quả chọn được ngày mười lăm tháng này tức còn hơn nửa tháng nữa. Phía Thượng Cung Cục cũng bận rộn chuẩn bị triều phục, mũ mão cho tân trữ quân, đồng thời nhận lãnh cả việc may triều phục cho trữ quân phi và các quý nhân trong cung. Bận rộn không ăn không ngủ, lại không dám cam đoan sẽ hoàn thành trước điển lễ lập trữ.

Quyền quý nhân khắp nơi đổ đến vương phủ lấy lòng trữ quân phi, không tiếc dâng lên kỳ trân dị thảo, lân la khắp nơi hỏi sở thích của nàng.

Mộ Hoan theo lẽ cũ tiếp nhận lễ vật, cùng bọn họ nói vài câu khách sáo thì tiễn người. Dù sao chó nhỏ trước khi thượng vị vẫn cần thu nạp nhiều thân tín, không tiện từ chối cho nên chỉ đáp đúng lễ tránh bọn họ thấy bất mãn.

Sáng sớm đã có một nhóm quyền quý phụ nhân tìm đến, bọn họ ai nấy mặt mày xuân phong nói không biết mệt, hại Mộ Hoan đến quá trưa mới tiễn được toàn bộ.

Hỉ Tâm bận rộn đặt ngọ thiện lên bàn, thúc giục: “Nương nương ngài mau ăn, cả ngày ngài đã không ăn gì rồi.”

Mộ Hoan nhìn Hỉ Tâm một thân võ phục cứng nhắc, nhịn không được nói: “Ngươi nói người điện hạ tìm cho ta ở đâu rồi? Để ngươi chạy qua chạy lại giữa hoàng cung và Trữ Quân phủ thật sự làm khó rồi.”

“Điện hạ lựa qua một lần nhưng cảm thấy cô nương kia tuy thông minh nhưng quá mức lẳng lơ cho nên đã đuổi đi.”

Động tác tay thoáng khựng lại, Mộ Hoan nghi hoặc ngẩng đầu lên: “Làm sao biết nàng lẳng lơ?”

Hỉ Tâm thoáng chột dạ, gượng gạo mỉm cười: “Điện hạ lưu người lại hầu hạ một thời gian để xem tình hình mới đưa qua chỗ nương nương, chỉ là nàng ta chăm chỉ làm việc được vài ngày thì bắt đầu không an phận. Vài hôm trước lúc chuẩn bị bút mực cho điện hạ, nàng ta lại giả vờ ngã vào lòng ngài, nhưng nương nương yên tâm, người đã bị phạt hai mươi hèo rồi đuổi đi.”

“Chuyện xảy ra ở đâu? Bản phi trước nay đều là người hầu bút mực cho điện hạ!”

“Là thời điểm xem tấu chương trong cung cùng thánh thượng.”

Mộ Hoan giận đến siết chặt đũa bạc trong tay: “Hảo thủ đoạn! Biết rõ hoàng thượng cùng ở đó, mới cố tình ngả vào lòng điện hạ, gặp cảnh này hoàng thượng tất nhiên sẽ cho ả vào vương phủ hầu hạ. Dưới gối trữ quân điện hạ không có tự, nếu có thêm một omega sẽ càng có nhiều cơ hội sinh ra hoàng thân, dù điện hạ không hài lòng vẫn phải nhận mệnh mà nạp ả vào phủ.”

“Nương nương bớt giận, loại omega này không đáng để tâm.”

“Bản phi vốn tưởng sau chuyện của Đằng thị bọn họ sẽ an phận hơn, không ngờ lại càng ngày càng quá quắc!” Mộ Hoan mím mím môi suy nghĩ, càng nghĩ càng buồn bực: “Điện hạ chưa có tự, nếu bản phi cố tình ngăn cản hậu viện thân cận sẽ mang tiếng xấu ghen tỵ thất đức. Cho nên một nữ nô cũng dám cuồng vọng, tự cho mình là nữ chủ tương lai mà phất hết mặt mũi của bản phi!”

“Tính cách điện hạ thế nào nương nương là người minh bạch nhất, điện hạ tuyệt sẽ không làm chuyện gì khiến ngài thất vọng.”

“Không được! Bản phi không an tâm!”

Mộ Hoan bỏ luôn ăn uống đứng dậy đi đi lại lại: “Phải sớm sinh oa oa, nhất định phải sớm sinh oa oa!”

“Nương nương, chuyện này không thể khiên cưỡng được, dù sao…”

“Hỉ Tâm, ngươi bảo trù phòng chuẩn bị dược, nhanh một chút!”

“Dùng dược?” Hỉ Tâm khẩn trương phản bác lời nàng: “Thái y đã nói không nên dùng thúc thai dược quá nhiều, sẽ tổn hại thân thể ngài a.”

“Đừng dong dài, mau mau đi chuẩn bị!”

Bắt gặp sắc mặt chủ mẫu không tốt, Hỉ Tâm cũng không dám huyên thuyên nhiều lời. Thẳng đến dược phòng thay vì dặn bọn họ kê thúc thai dược thì lại bảo chuẩn bị một đơn thanh nhiệt giải độc, xong việc mới lên ngựa thẳng đến nội cung báo tin.

Mộ Hoan lúc này vẫn chưa biết gì, dùng ngọ thiện không thấy vị, ăn hai ba đũa thì cho nữ nô dọn xuống. Gấp gáp đi trong phòng vài lần, tay xoắn xuýt vạt áo, mặt nhỏ vặn vẹo như đang nghĩ gì đó mà không thông suốt.

Mặc dù thời gian này chó nhỏ đều bầu bạn bên cạnh, thị tẩm tuy có điểm ‘quá độ’ nhưng không đến mức nghiêm trọng, thái y cũng nói nàng nhất định sớm có tin vui. Tuy vậy Mộ Hoan vẫn không an tâm, hết đi vòng quanh trà án lại đứng lên ngồi xuống trên giường, hận muốn đá hết tất cả omega xung quanh chó nhỏ.

Một nén nhang thời gian sau trù phòng cũng dâng lên dược phối, do còn nóng nên chưa vội uống, duy trì cầm trên tay không chịu buông. Ngoài trời tuyết rơi trắng xóa, hơi lạnh len lỏi qua từng ngóc ngách dù cho than lô ngày đêm âm ỉ cháy.

Thở ra một làn khói mỏng, Mộ Hoan nâng chén thuốc lên uống một ngụm, mùi vị không quá tệ thậm chí còn có điểm ngọt.

Còn chưa uống được một nửa thì nghe thấy tiếng thông truyền bên ngoài, Mộ Hoan vội đặt chén thuốc xuống bàn nhanh chóng nghênh đón.

“Thần thiếp khấu kiến trữ quân điện hạ.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên nhanh chóng đỡ lấy Mộ Hoan, rất không hài lòng mà khiển trách: “Bản trữ quân đã nói nàng không cần phải hành lễ.”

“Như vậy thì không hợp quy tắc.”

“Ở Trữ Quân phủ này, lời của bản trữ quân là quy tắc.”

Mộ Hoan nhấc nhấc khóe môi, đuôi mắt đều là ý cười dịu ngọt.

“Đến, ngồi xuống đây.”

Theo chân chó nhỏ ngồi xuống giường nệm êm ái, đối phương còn chu đáo lấy chăn lông trùm kín chân nàng.

Nhìn theo nhất cử nhất động của A Ba Đáp Thấu Á Viên, Mộ Hoan nhịn không được vui vẻ: “Điện hạ không phải đang ở trong Dưỡng Tâm Điện cùng hoàng thượng xem tấu chương sao?”

“Hôm nay chỉ có chút chuyện vặt, xem một chốc là xong liền quay về với nàng.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên phủ trùm tay mình lên ngọc thủ tinh xảo, chủ động giúp kiều hương xoa bóp: “Tay nàng run lợi hại như vậy, sao không gọi thái y đến xem?”

“Chút mao bệnh thôi, có chữa cũng chữa không khỏi.”

“Nàng lúc nào cũng cậy mạnh.”

“Có điện hạ bảo hộ thần thiếp không cần phải cậy mạnh.” Mộ Hoan nghịch ngợm sờ sờ cằm của chó nhỏ nói: “Mà là bướng bỉnh.”

Lời khiển trách đến môi lại không nỡ nói ra, A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc mắt vừa vặn nhìn thấy chén thuốc còn nghi ngút khói trên bàn, hai chân lập tức chau lại khó chịu.

“Đó là gì?”

Nương theo ánh mắt của chó nhỏ mà nhìn: “Là dược phối thúc thai.”

“Nàng hôm qua đã dùng, hôm nay lại muốn dùng nữa? Thái y nói gì nàng đều quên cả rồi sao?”

Tiếng quát tháo đặc biệt lớn khiến Mộ Hoan hoảng sợ rụt cổ lại, nhỏ giọng lí nhí: “Thần thiếp chỉ muốn nhanh chóng có oa oa…”

“Nhưng không phải lợi dụng dược phối, bản trữ quân cấm nàng động đến nửa bát thúc thai, còn cái này lập tức đổ đi.”

Nữ nô nhận mệnh bước lên lấy chén thuốc được uống dang dở trên bàn đem ra ngoài đổ.

Mộ Hoan có chút tiếc nuối nhìn theo, lại không dám mở miệng đòi lại, ủy ủy khuất khuất giương mắt tố cáo.

“Bản trữ quân chưa gấp gáp, nàng cũng không cần miễn cưỡng bản thân. Xem nàng đi, thân thể hư nhược nhờ điều dưỡng hảo mới khá lên một chút, bây giờ lại lạm dùng thúc thai khác nào tự sát?”

“Thần thiếp…” Lời cứ nghẹn lại ở cổ thoát ra không được, chán nản trút một tiếng thở dài: “Là thần thiếp suy nghĩ nông cạn.”

“Là nàng đa tâm.”

“A!?”

“Có phải nghe Hỉ Tâm nói lung tung?”

“Phải, thần thiếp lo lắng nên mới liều mạng dùng thúc thai dược, điện hạ, ngài không phải omega ngài không hiểu khổ tâm của thần thiếp.”

Thoát ly vòng tay ấm áp, Mộ Hoan rời giường bước về phía trà án, khom người cầm chén trà trên bàn hướng về phía A Ba Đáp Thấu Á Viên.

“Tam niên vô tự bất thành thê, thần thiếp gả cho ngài hơn hai năm ròng, tuy do ngài chưa vỡ lòng nhưng mấy ai có thể hiểu điều này? Bọn họ ở bên ngoài nhìn chằm chằm vào bụng của thần thiếp, mong thần thiếp cả đời này đừng có một oa oa nào, thậm chí không tiếc công câu dẫn ngài mong có ngày vinh hiển về sau. Còn thần thiếp, ngoài dựa dẫm vào ngài thì còn nơi nào để nương tựa? Chính là oa oa, nếu thần thiếp không có oa oa của mình ngài nhất định sẽ phải nạp thiếp kế thừa đại nghiệp. Thế thần thiếp còn lại gì? Cái gì cũng không còn, giống như chén nước trà này, đổ đi toàn bộ chỉ là sự trống rỗng đến bi ai.”

Nói xong liền nhẹ nhàng nghiêng cánh tay đổ toàn bộ trà trong chén xuống sàn.

A Ba Đáp Thấu Á Viên trầm mặc hồi lâu, nhìn kiều hương thương tâm đến như vậy nàng cũng chẳng vui vẻ gì: “A Hoan, dù nàng có sinh được hay không sinh được oa oa, bản vương vẫn chỉ cần duy nhất một mình nàng.”

“Hoàng thượng sẽ đáp ứng sao? Thái hậu sẽ để thiếp tự tung tự tác sao? Mẫu thân trên trời có linh thiêng cũng oán trách thần thiếp không giúp ngài khai chi tán diệp, trữ quân điện hạ, thần thiếp nhất định phải có tự.”

“Có thể chờ thêm một thời gian, bản trữ quân sẵn sàng chờ, nàng hà tất thúc ép bản thân như vậy?”

Mộ Hoan yếu ớt nở nụ cười, lắc lắc đầu: “Ngài không hiểu.”

“Bản trữ quân tất cả đều hiểu, thậm chí hiểu đến thanh thanh sở sở!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên đứng dậy bước về phía Mộ Hoan, chuẩn xác đem nàng ôm vào lòng: “Thứ bản trữ quân cần không phải là hoàng tự mà là có nàng khoái khoái hoạt hoạt bầu bạn bên cạnh. Phải, bản trữ quân là alpha nên không hiểu khổ tâm của omega, nhưng bản vương hiểu nàng hơn bất kỳ ai. Đừng bao giờ làm khó chính bản thân mình, dù cho thật sự nàng không sinh hạ được oa oa, bản vương vẫn không cùng omega khác lên giường. Trong lòng bản trữ quân nàng là duy nhất, những người khác đều là vô hình, tồn tại trong mắt bản trữ quân chỉ có nàng.”

Bình Luận (0)
Comment