Lang Hậu Truyền Kì

Chương 174

Ngoài kỳ vọng của mọi người, Trầm Ngọc mê man trên giường hơn nửa tháng cũng không có biến chuyển. Bác sĩ nói qua vết thương trong não bộ chính là nguyên nhân chính dẫn đến tình trạng hôn mê bất tỉnh, e là không phải một hai tháng là có thể tỉnh lại được.

Bây giờ chỉ chờ xem tạo hóa của Trầm Ngọc.

Châu Nhất Di chưa từng hối hận nhiều như bây giờ, nếu trước đây nàng trân trọng Trầm Ngọc hơn thì sẽ không có ngày đối phương yêu một người khác. Thậm chí chọn lưu lại Ngạn Huyền đại lục địa chứ không theo nàng trở về Thượng Hải, bỏ mặc nàng khốn khổ giữa bao ân hận nuối tiếc. Bất quá lão thiên gia không bạc đãi mà mang về Trầm Ngọc, chỉ là không như ngày trước hoạt bát vui vẻ lại ảm đạm nằm trên giường trắng.

Cả ngày đều ở bên giường bầu bạn, nho nhỏ kể về ngày hôm nay trôi qua thế nào, nếu Trầm Ngọc có thể nghe thấy thì tốt còn không thì coi như tạo động lực cho nàng kiên trì chờ đợi.

Cứ vài ngày Tiêu giáo sư lại ghé đến một lần, mỗi khi thấy Trầm Ngọc mê man trên giường thì tặc tặc lưỡi, đi loanh quanh giường bệnh rồi lại ly khai. Có vẻ hắn đang chờ đợi Trầm Ngọc tỉnh dậy đem chuyện nàng biết về Ngạn Huyền đại lục địa kể rõ ra, chỉ tiếc hắn đợi mãi chẳng đợi được đến lúc nàng tỉnh.

Một mạch đợi qua một năm, bác sĩ đã nói khả năng Trầm Ngọc tỉnh dậy là rất thấp, khuyên Châu Nhất Di nên từ bỏ và kí vào giấy rút ống oxi. Đối với loại khuyên nhủ mang tính yêu cầu này, Châu Nhất Di kiên quyết không đồng ý, dù Trầm Ngọc chỉ còn một hơi thở nàng cũng không từ bỏ chờ đợi.

Tiêu giáo sư vò đầu bứt tóc nhìn Trầm Ngọc, chán chường than phiền: “Một năm rồi, công trình nghiên cứu của tôi bị đình lại một năm rồi, rốt cuộc cô Trầm có chịu tỉnh lại hay không a?”

Châu Nhất Di ung dung đem nước nóng rót vào cà phê bột pha sẵn, dùng thìa khoáy tan bột cà phê, hoàn toàn không để ý đến Tiêu giáo sư.

“Uy, cô Châu, cô nói xem bạn gái cô khi nào sẽ tỉnh lại? Tôi cùng nhiều học trò đang chờ nghe lời giải thích về bộ quần áo và trang sức cô ấy mang về sau nửa năm mất tích a.”

“Không phải chỉ ông mong chờ Ngọc tỉnh lại, cả tôi cũng đang rất muốn cô ấy trở về như ngày trước hoạt bát.”

Xoay người ngồi xuống ghế, Châu Nhất Di an tĩnh thưởng thức ly cà phê của mình. Tóc dài được cột gọn gàng phía sau đầu, hoa dung thanh tú điểm qua một lớp trang điểm mỏng, khắp người tản mát khí thế bất phàm. Hoàn toàn khác biệt với Tứ Hỉ trước đây, trên người mặc đều là hàng cao cấp, cổ tay đeo đồng hồ đắc tiền, chân đi giày cao gót số lượng giới hạn.

Nếu nhìn nàng bây giờ, chẳng ai dám tin có ngày nàng luân lạc ở Ngạn Huyền đại lục địa.

Tiêu giáo sư tiếp tục vò đầu bứt tai, trừng trừng mắt hỏi: “Hình như cô Châu đây cũng có khoảng thời gian mất tích không ngắn, cô có biết gì về chuyện Ngạn Huyền không?”

Động tác tay của Châu Nhất Di thoáng khựng lại, quét mắt nhìn sang Tiêu giáo sư, lạnh nhạt mở miệng: “Không biết.”

“Kỳ quái…” Tiêu giáo sư đứng dậy bước đi tất tốt trên sàn: “Cô cùng mất tích với cô Trầm, sao lại không biết gì về chuyện Ngạn Huyền?”

“Tôi lạc đến hạ nguồn, do mất các thông tin liên lạc với gia đình nên mới lưu lại đó một thời gian. Chuyện này báo chí cũng nói không ít, ông đừng suy đoán linh tinh làm gì.”

“Thật sao?”

Bỏ qua ánh mắt ngờ vực của Tiêu lão đầu, Châu Nhất Di đem tách cà phê đặt lại bàn, nhẹ nhàng gạt đi mấy sợi tóc lòa xòa trên trán Trầm Ngọc. Bây giờ chuyện gì cũng không quan trọng bằng Trầm Ngọc hồi tỉnh, nàng tin tưởng nàng sẽ chờ được đến lúc đối phương nhận ra nàng.

Vừa vặn y tá cũng đẩy cửa tiến vào, thấy Châu Nhất Di thì niềm nở: “Châu tiểu thư, cô không đến trường sao?”

“Hôm nay được nghỉ nên cố tình đến xem em ấy.”

“Cô Trầm đúng là có phúc khí, tôi chưa từng thấy ai kiên trì chờ đợi người yêu hồi tỉnh như cô Châu đây.”

“Quá khen.”

Nữ y tá quan sát sắc mặt của Trầm Ngọc một lúc rồi nói: “Xem chừng đã khá hơn, tôi tiêm thêm cho cô ấy một liều thuốc, vì đây là thuốc mới nên phiền cô Châu để ý xem có tác dụng phụ không rồi báo lại ngay.”

“Hảo, làm phiền cô rồi.”

Đối Châu Nhất Di nở một nụ cười thân thiện, nữ y tá tiếp tục công việc của mình, làm vài thao tác cơ bản rồi nhanh chóng giúp Trầm Ngọc tiêm mũi thuốc mới của hôm nay.

Xong xuôi liền đứng dậy dọn dẹp, tiếp tục đẩy xe thuốc đi đến phòng bệnh khác.

Châu Nhất Di tiếp tục ngồi xuống giường quan sát sắc mặt của Trầm Ngọc, đáy mắt đều là tia lưu luyến, ở trên gò má nhợt nhạt kia mà vuốt ve thật chậm. Trước đây các nàng là một đôi được nhiều người ghen tỵ, ai nấy đều mong có một tình yêu đẹp như vậy, hồn nhiên như vậy. Đáng tiếc nàng lại không giữ được đoạn tình cảm tốt đẹp này, chính tay đánh mất Trầm Ngọc cũng đánh mất chính bản thân mình. Các nàng từng định ngày cưới, từng thử qua áo cưới, chỉ là người cùng Trầm Ngọc tiến vào lễ đường không phải là nàng.

Cố giữ thật chặt đôi bàn tay gầy guộc, lần này nàng tuyệt đối không buông tay, vĩnh viễn giữ thật kỹ Trầm Ngọc ở bên cạnh.

Đột nhiên lòng bàn tay truyền đến cảm giác ngứa ngáy, Châu Nhất Di kinh ngạc nhìn xuống tay mình, phát hiện ngón tay của Trầm Ngọc thoáng cử động.

“Ngọc!” Châu Nhất Di mừng rỡ dùng cả hai tay nắm lấy bàn tay của nàng: “Em tỉnh rồi phải không?”

Tiêu giáo sư từ trên ghế nhảy dựng lên, nhào đến bên giường quan sát: “Cô Trầm, cô thật sự tỉnh lại? Thật sự tỉnh lại!?”

Xung quanh đều là tiếng người nói náo loạn, lâu lâu xen kẽ tiếng bước chân dồn dập, khiến đầu óc vốn dĩ mông lung lại càng thêm nhức nói. Cảm giác được có gì đó xuyên qua da thịt đau buốt, gắng gượng mở mắt xem thử là cái gì, vừa vặn bắt gặp gương mặt phóng to của Châu Nhất Di.

“Nhất… Di…”

“Ngọc, em nhận ra chị sao?” Trên mặt Châu Nhất Di toàn bộ đều là ý cười, mừng rỡ nắm chặt bàn tay nàng: “Đừng sợ, bác sĩ ở đây, rất nhất em sẽ khỏi bệnh.”

Lúc này Tiêu giáo sư lại chen vào giữa nói lớn: “Cô Trầm, cô tỉnh lại thì tốt quá, cô có biết gì về Ngạn Huyền cổ quốc hay không?”

Trầm Ngọc yếu ớt dời mắt nhìn sang Tiêu giáo sư, hai phiến môi nhợt nhạt mấp máy: “Ngạn Huyền là gì?”

“Sao a!?”

Không chi Tiêu giáo sư mà Châu Nhất Di cũng kinh ngạc không kém, Trầm Ngọc sao có thể không biết đến Ngạn Huyền đại lục địa?

Cuống cuồng lấy trong balo một vài tấm hình, Tiêu giáo sư đưa thẳng đến trước mặt nàng: “Đây là quần áo mà cô mặc khi dạt vào bờ, cô nhìn kỹ lại xem, đây có phải là cổ phục Ngạn Huyền?”

Trầm Ngọc nhìn tấm hình rất lâu, mệt mỏi lắc đầu: “Không nhớ…”

“Không phải chứ!?” Tiêu giáo sư suy sụp ngồi bệt xuống sàn nhà: “Công trình nghiên cứu của tôi a…”

Bác sĩ kiểm tra một lúc rồi cho hai tay vào túi áo blouse, chậm rì rì giải thích: “Cô Trầm bị va đập mạnh ở đầu, tạm thời sẽ không nhớ vài chuyện, người thân không cần hoảng sợ.”

“Vậy khi nào sẽ nhớ lại? Công trình nghiên cứu này không thể đình lại nữa đâu!”

“Cái này thì chúng tôi không thể nói trước được, Tiêu giáo sư, ông cũng không nên gượng ép cô Trầm.”

“Nhưng mà…”

Tiêu giáo sư nhìn Trầm Ngọc một hồi rồi chán nản thả người ngồi xuống ghế, bác sĩ đã mở miệng nói như thế hắn còn có thể hỏi thêm được gì sao?

Châu Nhất Di lại không quan tâm chuyện Trầm Ngọc có nhớ ra Ngạn Huyền đại lục địa hay không, như vậy càng tốt, đối phương sẽ vĩnh viễn không quay về nơi kỳ quái đó nữa.

“Ngọc, em có cảm thấy đau ở đâu không?”

Trầm Ngọc yếu ớt mấp máy môi, muốn rút tay lại nhưng không đủ khí lực: “B-buông ra…”

“Làm sao? Chị làm em đau sao?”

“Về đi.” Trầm Ngọc hai mắt ẩm ướt, run giọng thì thào: “Về với Mặc tiểu thư của chị, chúng ta chia tay rồi…”

Châu Nhất Di hít một ngụm lãnh khí, ngón tay run rẩy chạm vào gò má nhợt nhạt của nàng, đau lòng mở miệng: “Chị xin lỗi, lẽ ra chị không nên nghe theo ba mẹ an bài chuyện này. Yên tâm, chỉ cần em khỏe lại, chúng ta lập tức kết hôn, chị cùng em ra ngoài sống riêng có được không?”

“Thật? Chị không bỏ em?”

“Sẽ không, sẽ không.”

Đặt lên cái trán trơn bóng một nụ hôn, đã từng đánh mất vĩnh viễn không dám lặp lại sai lầm cũ, đời này kiếp này đều giữ chặt nữ nhân này ở bên cạnh.

“Nhất Di, Ngạn Huyền… là cái gì vậy? Nghe hai từ này, đầu em đau quá…”

Châu Nhất Di gượng gạo nở nụ cười: “Chỉ là mấy từ trong cổ thư, không có gì đáng quan tâm, không nhớ thì không cần nghĩ đến nữa.”

“Ân…”

Trầm Ngọc mờ mờ mịt mịt chìm vào giấc ngủ, bàn tay gầy guộc vẫn để yên cho Châu Nhất Di nắm lấy, hoàn toàn không có nửa điểm phòng bị. Ý cười trong mắt càng thêm đậm, Châu Nhất Di chỉnh sửa tấm chăn, động tác phi thường cẩn dực.

A Ba Đáp Thấu Á Viên, ngươi vĩnh viễn thua Châu Nhất Di ta.



Đầu tháng sáu, hạ oi nồng. Trầm Ngọc lưu lại trong bệnh viện theo dõi thêm một tháng thì được xuất viện, cùng Châu Nhất Di quay về Châu gia một chuyến. Châu cha và Châu mẹ vốn không hài lòng với Trầm Ngọc, nhưng thấy nhi nữ kiên quyết cũng đành xuôi theo, lâu lâu vẫn dùng ánh mắt chán ghét hướng về phía nàng.

Trầm Ngọc chỉ mất trí nhớ chứ không phải đồ ngốc, sao có thể nhìn không ra chán ghét trong mắt Châu gia tiền bối, nhưng Châu Nhất Di kiên quyết giữ lại nên nàng vô pháp ly khai.

Thời gian này Trầm Ngọc luôn có một giấc mộng, nhìn thấy bản thân ngồi trong một căn phòng rất rộng rất hoa lệ, xung quanh có nhiều kẻ hầu người hạ. Dưới chân là thảm nhung mềm, bên ngoài là tuyết lất phất bay, bất quá lại không cảm thấy lạnh. Chốc chốc lại có hai ba người ăn mặc giản dị tiến vào, quỳ bái gọi nàng bằng một cái tên xa lạ, từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên dáng vẻ kính trọng. Trong lòng Trầm Ngọc cảm thấy hiếu kỳ nhưng không lạ lẫm, cảm giác cảnh tượng này đã gặp qua ở đâu rồi chỉ là nàng nhớ không nổi.

Thoáng một cái trông thấy bóng đen tiến tới, bóng đen rất cao lớn, vừa xuất hiện bầu trời cao rộng phía sau liền bị che khuất chẳng còn lại gì. Bản thân nàng chạy đến ôm ghì lấy cái bóng đen đó, cười cười nói nói vô cùng vui vẻ, thậm chí còn hạnh phúc đến mức cơ thể đều lâng lâng nhẹ bẫng.

Chỉ là giấc mơ kia rất nhanh liền biến mất, mỗi lần Trầm Ngọc đều giật mình tỉnh dậy trong nuối tiếc. Rốt cuộc nàng đã gặp cảnh tượng này ở đâu? Còn bóng đen kia là ai?

Nhìn ra ngoài cửa chỉ còn bóng tối thê lương, chống tay bước xuống giường, lòng bàn tay chạm ngay đến mặt sàn lạnh lẽo. Trầm Ngọc di chuyển đến cửa sổ, dùng chút sức gạt hai bên mành cửa ra, quan sát đêm đen bên ngoài ô cửa sổ.

“Ngươi là ai?” Trầm Ngọc yếu ớt lẩm bẩm trong miệng: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Tiến bước chân vọng lại đặc biệt vang, lát sau thắt lưng liền bị ai đó ghì chặt.

“Ngọc, chị đã nói em không được đến cửa sổ hóng gió.”

“Đầu em đau quá, em muốn an tĩnh.”

Trầm Ngọc lách người né tránh cái ôm của Châu Nhất Di, từ khi trở về cơ thể nàng luôn bài xích với hành vi động chạm thân mật của đối phương.

“Chị nghe phòng em có tiếng động, sợ em nửa đêm gặp ác mộng nên mới đến xem một chút.” Châu Nhất Di nhanh chóng nắm lấy hai vai đem nàng ấn dựa vào tường, dịu dàng vén mớ tóc dài ra sau đầu: “Ngọc, em đừng nghe mấy lời của Tiêu giáo sư, hắn là lão hồ đồ chỉ biết đến mấy thứ kỳ thư cổ quái. Bây giờ quan trọng là giữ sức khỏe, cuối năm nay chúng ta kết hôn.”

“Em không muốn kết hôn gấp như vậy.” Trầm Ngọc ngẩng đầu lên, yếu ớt thỉnh cầu: “Đợi tốt nghiệp, đợi em có việc làm, rồi chúng ta mới tính tiếp được không?”

“Tại sao?”

“Em cảm thấy chuyện kết hôn quá đột ngột, với lại em luôn có cảm giác đau đớn khi nghe đến hai từ này. Giống như em đã từng kết hôn qua, phải, là ở trong mộng, em nhìn thấy em mặc một bộ trang phục kỳ quái cùng ai đó bái thiên địa phụ mẫu.”

“Đó chỉ là mộng thôi!” Châu Nhất Di đột ngột lớn tiếng đánh gãy lời nàng: “Em chưa từng kết hôn, chúng ta còn đang chờ tốt nghiệp để về chung một nhà.”

“Em…” Ánh mắt dần mất tiêu cự, Trầm Ngọc yếu ớt trút tiếng thở dài: “Có lẽ là do em đã suy nghĩ nhiều.”

“Ngọc, chị có thể đợi em, qua năm sau chúng ta kết hôn.”

“Hai năm.”

“Sao!?” Châu Nhất Di không tin tưởng được mà hỏi: “Em muốn chị chờ em hai năm sao?”

“Em muốn tự do trong hai năm nữa, sau đó mới tính đến chuyện lập gia đình.”

“Nhưng hai năm là quá lâu.”

Trầm Ngọc đưa mắt nhìn thật kỹ dung mạo của Châu Nhất Di, khàn giọng lặp lại lần nữa: “Em cần hai năm.”

Nhìn ra tia kiên quyết trong mắt Trầm Ngọc, bất đắc dĩ Châu Nhất Di chỉ còn cách đáp ứng nàng: “Hảo, hai năm thì hai năm, chị sẽ chờ em.”

“Cảm ơn.”

“Giữa chúng ta còn cần những lời nói khách khí vậy sao?”

Bàn tay ấm áp phủ trùm lên đôi gò má, dịu dàng đem cằm nhỏ nhấc lên, hướng đôi môi thơm mềm kia mà hôn xuống. 

Đột nhiên Trầm Ngọc cảm thấy ngực trái quặn lên đau đớn, hoảng hốt đem Châu Nhất Di đẩy mạnh ra, cả người lảo đảo bám trụ vào cạnh bàn làm điểm tựa. Cảm giác buồn nôn dâng lên cổ họng, đè nén đến nhức nhói, cố gắng ôm ngực hít mấy ngụm không khí.

“Ngọc…”

“Chị đi đi.” Trầm Ngọc cố sức hít thở, khàn khàn giọng nói: “Em muốn yên tĩnh.”

Trong lòng tránh không khỏi chua xót, Châu Nhất Di trút một tiếng thở dài rồi nói: “Hảo, chị đi, em hảo hảo ngủ thêm một chút đi.”

Nói xong lại luyến tiếc nhìn thêm một cái rồi mới chịu xoay người rời khỏi phòng Trầm Ngọc.

Bình Luận (0)
Comment