Lang Hậu Truyền Kì

Chương 18

Đưa tay sờ sờ gương mặt mình, Mộ Hoan bất mãn kéo gương đồng ra xa một chút, bộ dáng lúc này của nàng chẳng đẹp mắt chút nào. Tiểu oa oa mười ba mười bốn tuổi vẫn còn vẻ ngoài phì nộn của trẻ con, hai mắt to tròn nhưng có phần ngờ nghệch, hoàn toàn khác biệt với Trầm Ngọc.

Trầm Ngọc là kiểu người không ưa náo nhiệt, thích nhất là trốn ở trong thư viện yên tĩnh đọc sách cả ngày. Nhưng tự khắc nàng nhận ra ‘Mộ Hoan’ này không phải kiểu người tương đồng với Trầm Ngọc, tuy có chút lanh lợi hoạt bát nhưng hơi bướng bỉnh.

Thậm chí Mộ Tước còn hay than phiền nàng quá nghịch ngợm.

Cái gọi là nghịch ngợm, sợ rằng Trầm Ngọc bì không được Mộ Hoan a~

Bất quá, chẳng biết A Ba Đáp Thấu Á Viên có thấy nàng quá trẻ con hay không?

Mộ Hoan rùng mình một cái suýt đánh rơi cả gương đồng, cái quái gì đây, tại sao nàng phải lo lắng con chó khó tính đó có thích dáng vẻ này của nàng hay không chứ?

Đem gương đồng đặt lại lên giá, Mộ Hoan buồn chán xoay người lại, chậm chạp nâng tay vỗ vỗ vai hai cái: “Quả nhiên chỗ ở mới ngủ không quen, đau hết vai lão nương rồi.”

Còn đương miên man nghĩ ngợi ngày tháng sau này làm sao mà sống tiếp thì bên ngoài đã truyền đến tiếng gọi của Tường Liên.

“Nhị tiểu thư, có trắc phi nương nương đến.”

Mộ Hoan vội vàng rời khỏi ghế chủ động đi đón Mộ Tước: “Tỷ tỷ, sao hôm nay lại đến a?”

“Ngươi cái nha đầu này!!”

Vừa thấy Mộ Hoan tự tiện bước xuống giường, mặt nhỏ của Mộ Tước liền cắt không còn một giọt máu: “Mau ngồi xuống! Ai cho phép ngươi đi lung tung hả?

Mộ Hoan bĩu bĩu môi, ca thán một câu: “Ta ngồi đến mông cũng sắp phẳng thành mặt ghế rồi, tỷ tỷ, ta muốn đứng~”

“Ngồi xuống!”

Nhận thấy sắc mặt Mộ Tước không tốt, Mộ Hoan bất đắc dĩ ngồi trở lại xuống ghế, giương ánh mắt đáng thương nhìn nàng.

“Ngươi chẳng bao giờ nghe lời ta cả, lúc nào cũng tự tung tự tác.”

“Ta chỉ cảm thấy ngồi nữa mông sẽ nở hoa nên mới đứng dậy một xíu, thật sự chỉ có một chút xíu xíu thôi a~”

Mộ Tước liếc trắng mắt, sẵn giọng: “Tường Liên, một lát cắt phần ăn xế của nàng.”

Tường Liên khó xử nhìn tỷ muội các nàng, nhưng Mộ Tước thân phận đặc thù nàng chỉ có thể ngoan ngoãn vâng lời. Bất quá trong đầu lại nghĩ chốc nữa sẽ giấu một ít cao điểm ngon lành để dỗ dành nhị tiểu thư.

“Tỷ tỷ, ngươi xấu tính quá!”

“Còn dám nói ta sao? Lần này chỉ phạt như thế thôi, lần sau còn thấy ngươi tùy tiện xuống giường thì cơm trưa cũng đừng nghĩ đến.”

Mộ Hoan âm thầm cúi đầu bĩu môi.

“Chân ngươi thế nào rồi?” Mộ Tước kéo ghế ngồi xuống cạnh nàng, cẩn thận quan sát hai chân bị bó thành đòn bánh: “Có còn đau nữa hay không? Ta đã dặn An An giúp ngươi sắc thuốc, không được đem đổ đi đâu đấy!”

“Ta đã bao giờ làm thế đâu, bất quá…” Mộ Hoan đảo mắt, đè thấp hỏi chuyện nàng quan tâm nhất bây giờ: “Tỷ tỷ, ngươi nói xem, chuyện của chính phi bọn họ xử lý thế nào?”

“Ta đã nói qua điện hạ, tự ngài ấy biết cách xử trí. Còn ngươi thì ngoan ngoãn ở trong phủ dưỡng thương, không còn bao lâu nữa là đến sinh thần rồi, tỷ tỷ cũng đã giúp ngươi chọn được người hợp ý.”

“Không phải chứ? Ta còn nhỏ lắm, tỷ tỷ ngươi cứ như vậy gả ta đi?”

“Ta thật sự muốn tìm cho ngươi một người có thể giữ ngươi bên cạnh làm chính thê, bất quá alpha Lang tộc tuy cường hãn nhưng lại không thể có chính phi là omega loài người. Vì vậy…”

“Ngươi để ta làm thiếp?” Mộ Hoan trừng trừng mắt nhìn, không dám tin Mộ Tước đành lòng gả nàng làm thiếp cho quý nhân: “Tỷ tỷ, chúng ta là thân sinh tỷ muội, ngươi thật sự đành lòng nhìn ta cùng đám omega Lang tộc tranh giành sủng ái?”

“Hoan nhi ngươi nghe ta nói, thật ra ta chẳng đành lòng gì nhưng chỉ có alpha Lang tộc mới có thể bảo vệ ngươi bình bình an an. Tỷ tỷ cũng chỉ mong ngươi nhất sinh hạnh phúc, nhất sinh khoái lạc, nhất sinh viên mãn. Nhưng chúng ta là ai kia chứ? Chỉ là nho nhỏ omega loài người, làm sao có quyền đòi hỏi vị trí chính phi cao quý kia, Hoan nhi, tỷ tỷ làm mọi chuyện đều là vì ngươi cả.”

Tâm Mộ Hoan lạnh nửa đoạn, run rẩy hỏi ngược lại: “Rốt cuộc là ai?”

“Cái kia…” Mộ Tước quan sát sắc mặt của nàng một lúc, dè dặt khai khẩu: “Hân vương, A Ba Đáp Minh Oanh Cơ.”

“Trong phủ của nàng có bao nhiêu thị thiếp rồi?”

“Không nhiều, chỉ mới có khoảng sáu thị thiếp, hai trắc phi và một chính phi.”

“Một phủ tám chín nữ nhân, như vậy còn không nhiều?” Mộ Hoan hít liền mấy ngụm lãnh khí, cố gắng tự trấn an bản thân: “Còn không sợ chưa vào phủ đã bị đám mẫu lang kia ép chết?”

“Hoan nhi, đừng nói xui xẻo.”

“Nói xui xẻo? Trong đồng vương phủ chỉ có một chính phi cùng hai trắc phi đã khiến chúng ta lao đao rồi, đằng này tận chín mẫu lang, tỷ tỷ ngươi cũng thật biết lựa chọn đi.”

Lời này không chỉ có chua xót mà còn chứa cả hai tia trào phúng.

“Tỷ tỷ không phải cố ý, nhưng chỉ có Hân vương đối với thê thiếp thật sự công bình, hơn nữa tuổi tác các ngươi không chênh lệch nhiều. Chưa kể nàng cùng điện hạ có mối giao hảo tốt nhất, nếu có thể gả vào Hân vương phủ ngươi cũng dễ thở hơn nhiều.”

“Hai người đều đã tính toán cả rồi còn hỏi ý kiến ta làm gì chứ?”

“Hoan nhi!”

“Đừng nói nữa, tỷ tỷ, ta muốn nghỉ ngơi.”

Lúc này đầu như bị ai hung hăng dùng sức đánh vào, Mộ Hoan cố không đưa tay lên xoa thái dương, đối với mọi thứ xung quanh vẫn chưa kịp thích ứng. Tưởng chừng mọi người ai cũng đều cố dồn nàng vào đường cùng, dù là Trầm Ngọc hay Mộ Hoan đều thoát không được bốn chữ ‘thân bất do kỷ’.

“Được rồi, ngươi nếu mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi.”

Mộ Tước biết rõ nàng càng dồn ép thì chỉ khiến tức nước vỡ bờ, lúc này nên để Mộ Hoan có chút thời gian riêng tư để suy nghĩ thấu đáo về chuyện nàng vừa đề cập.

Ở bên cạnh, Tường Liên nghe không sót một chữ, trong mắt dần mất đi tiêu cự. Lấy gì để có thể vọng tưởng trong khi đối phương có một cơ hội tốt để thoát khỏi khốn cảnh? Nàng có gì trong tay hay chỉ liên lụy đối phương?

Đôi khi buông bỏ chính là cách giải thoát cho trái tim vẫn đang đau nhói trong ngực trái.

“Tiểu thư, ngài nghỉ ngơi, nô tỳ xin phép cáo lui.”

“Hảo, đi đi.”

Cửa phòng mở rồi lại khép, trả lại bầu không khí an tĩnh vốn có. Hình ảnh phản chiếu trong gương đồng chẳng khác nào một trò đùa của tạo hóa, càng nhìn càng miễn cưỡng, càng đi càng thất bại.

Ngón tay mảnh khảnh chạm vào mặt gương sáng loáng, Mộ Hoan âm thầm thở dài một tiếng, nàng thật sự phải gả cho Hân vương gì đó sao?

Còn đương miên man suy nghĩ ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gõ khe khẽ, không cần hỏi cũng biết là ai đang gõ. Mộ Hoan cuống quít đứng dậy với tay đẩy cửa sổ ra, cũng vì biết A Ba Đáp Thấu Á Viên sẽ vào vương phủ bằng lối này nên đã ngồi chờ sẵn ở đây.

Suy đoán không sai, là A Ba Đáp Thấu Á Viên đến.

Đối phương nhanh như sóc bám vào bệ cửa sổ nhảy vào phòng, đôi mắt xanh biếc dõi theo biểu cảm trên mặt Mộ Hoan.

“Muốn khóc sao? Mắt đỏ thế?”

Mộ Hoan sửng sốt, nàng còn chưa kịp khóc A Ba Đáp Thấu Á Viên đã nhận ra, có chút khó xử mở miệng: “Không có, vừa nãy bụi bay vào mắt nên có dụi một hai cái.”

“Thật sự?”

“Ân, thật sự.”

“Tạm tin ngươi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên cắn một túi vải giống hôm qua đặt trước mặt Mộ Hoan, ôn giọng nói: “Tất cả đều cho ngươi.”

“Là heo rừng nướng sao?”

“Mở ra rồi biết thôi.”

Mộ Hoan có chút hiếu kỳ trước thái độ thần thần bí bí của nàng, tuy vậy vẫn thử mở túi vải xem thử bên trong có gì. Quả nhiên không thiếu thịt heo rừng nướng thơm phức, đặc biệt còn có thêm một túi giấy nhỏ tỏa khói nghi ngút.

“Cái này là?”

Thô lỗ xé túi giấy ra xem thử bên trong là gì, vạn vạn không ngờ đối phương lại chuẩn bị cho nàng một phần cao điểm thơm phức đặt ít thịt quả bên trên.

“Cao điểm?” Mộ Hoan mừng rỡ ôm chặt túi giấy vào lòng, hai mắt híp lại cong cong: “Sao lại mua cho ta cao điểm vậy? Có âm mưu gì?”

“Thấy ngươi ăn bánh mật ong đến cao hứng như vậy, cho nên ta mua cho ngươi ít cao điểm, cái này là mật hoa tô của Phụng Lai Đình phải xếp hàng mất hai canh giờ mới mua được.”

“Ngươi làm ta hảo cảm động a~” Mộ Hoan ý vị thâm trường hỏi lại: “Thế ta cũng có cái này tặng ngươi.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên hiếu kỳ đưa mắt nhìn: “Lễ vật gì?”

Kỳ thật nàng cũng không mong chờ gì nhiều ở lễ vật của Mộ Hoan, trên đời này có cái gì nàng muốn mà chẳng có được, phẩm vật quý giá thế nào đều chẳng khơi gợi nổi hứng thú của nàng.

Còn chưa kịp hiểu Mộ Hoan định giở trò gì thì đột nhiên trên mặt truyền đến chút cảm giác ẩm ướt, ác phụ vừa tập kích nàng giờ lại đắc ý khanh khách cười.

“Xem ngươi phát ngốc kìa! Há há!”

“Ngươi…” A Ba Đáp Thấu Á Viên đầy mặt xấu hổ quát lên: “Ngươi là omega đấy! S-Sao có thể… ngươi…”

“Không được sao?” Mộ Hoan kề sát mặt đến giở trò lưu manh: “Người ta chỉ lỡ miệng thôi, cảm thấy ủy khuất thì cho ngươi hôn lại một cái.”

“Mộ Hoan! Ngươi… ngươi hết sức càn rỡ! Chuyện này đồn ra ai còn dám lấy ngươi đây hả?”

“Lấy sao…”

Ý cười trên mặt Mộ Hoan lập tức tắt liệm, nàng còn có quyền lựa chọn hôn nhân của bản thân hay sao?

Phát hiện tâm trạng đối phương tuột dốc, A Ba Đáp Thấu Á Viên có chút khó hiểu, vừa nãy chẳng phải trêu đùa nàng rất vui sao?

“Làm gì thế? Sao lại phát ngốc rồi?”

“Ta…” Mộ Hoan siết chặt tay áo, giọng run run câu nghe câu không: “Qua sinh thần ta sẽ… sẽ thành thân…”

A Ba Đáp Thấu Á Viên trừng lớn mắt, không dám tin vào tai mình, cố gắng điều chỉnh hơi thở hỏi ngược lại: “Ngươi, Mộ Hoan ngươi thành thân?”

“Ân, tỷ phu và tỷ tỷ đã chọn rồi, sau này ta sẽ phải làm thiếp của quyền quý nhân…”

“Đối tượng là ai?” A Ba Đáp Thấu Á Viên hoàn toàn không phát hiện bản thân thất thố thế nào, chụp lấy cánh tay Mộ Hoan tra hỏi: “Xuất thân, học vấn, gia cảnh, tuổi tác, tính cách, đều nói rõ ràng cho ta nghe!”

Do e ngại thân phận của A Ba Đáp Minh Oanh Cơ, Mộ Hoan cũng chỉ lắc đầu: “Ta không biết.”

“Ngươi không biết vẫn gả hay sao? Có đầu óc suy nghĩ không hả?”

“Ta còn có lựa chọn khác sao? Tỷ phu đã lên tiếng rồi, dù ta không muốn cũng phải gả đi thôi!!!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên chết sững, trừng trừng nhìn Mộ Hoan rất lâu rồi nói: “Nhất định phải như thế sao?”

“Đúng vậy…” Mộ Hoan nâng mắt lên, viền mắt đỏ bừng ướt nước: “Thời gian này vẫn muốn có thể gặp ngươi nhiều hơn, biết đâu chừng sau này vĩnh viễn bất tương kiến.”

Tâm trạng lập tức chùng xuống tuột dốc không phanh, phải, các nàng khác nào bình thủy tương phùng, hôm nay gặp nhau thì mai sau cũng lại phân ly. Rốt cuộc tại sao phải gặp gỡ? Rốt cuộc nhân sinh thế nào mới được vẹn toàn?

Nhận thấy A Ba Đáp Thấu Á Viên chẳng mở lời, Mộ Hoan cũng chọn cách im lặng, kỳ thật nàng rất hy vọng một ai đó lãnh liệt quát vào mặt nàng đừng gả lung tung, ở yên đấy chờ đợi người đó đến lấy nàng.

Còn là Trầm Ngọc, nàng còn khao khát Châu Nhất Di hối hận quay đầu.

Nhưng giờ là Mộ Hoan, nàng chỉ còn một thân thân bất do kỷ.

Bình Luận (0)
Comment