Lang Hậu Truyền Kì

Chương 34

Mộ Hoan ngượng ngùng gật đầu hai cái, kích động vặn muốn rách tay áo.

A Ba Đáp Thấu Á Viên nhìn tay áo của nàng cười nói: “A Hoan, rách rồi sẽ không biết tự khâu đâu, có phải muốn đòi sính lễ may y phục mới rồi không?”

“A!” Mộ Hoan thẹn quá hóa giận vung tay đánh nàng một cái, bất quá trong người mang bệnh đánh cũng nhẹ như phủi bụi: “Ngươi trêu chọc ta?”

“Vẫn còn sốt.”

Đang vui vẻ đây đột nhiên chó nhỏ nghiêm túc trở lại, cúi đầu cọ mặt vào trán nàng kiểm tra nhiệt độ. Mộ Hoan tất nhiên phối hợp, vòng tay yếu ớt câu chặt cổ ý trung nhân, nguyện ý dựa dẫm không chút phòng bị.

A Ba Đáp Thấu Á Viên phi thường hài lòng, cọ tiếp vào gò má nàng hai cái dỗ dành.

Mộ Hoan sợ nhột liên tục né tránh: “Đừng mà, hảo dương.”

“Đêm qua cũng dỗ dành như vậy không nghe nàng nói thế.”

“Đêm qua!?” Mộ Hoan kinh hỉ chụp lấy hai vai nàng: “Đêm qua thật sự ngươi ở bên cạnh, không phải mộng?”

“Không biết tình lang ở bên cạnh có phải đáng phạt không?”

“Vậy còn đêm mưa hôm đó, chính ngươi cứu ta ra khỏi khu rừng.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên không trả lời, chỉ cong mắt mỉm cười.

“Quả nhiên là ngươi! Ta thật không có nhìn lầm!!” Mộ Hoan mừng rỡ vùi đầu vào hõm cổ nàng dụi dụi: “Á Viên thật sự không đành lòng để ta gặp nguy hiểm, nhất định là như thế.”

“Phải trách nàng nửa đêm nửa hôm đi lung tung để rồi mất tích, có biết ta lo lắng thế nào không hả?”

“Ta không phải mất tích.” Mộ Hoan nuốt một ngụm nước bọt, co rúm người lại: “Ta bị người của chính phi ném vào rừng, ta rất sợ, trong rừng chỉ có một mình ta tự sinh tự diệt, Á Viên…”

“Không sao, mọi chuyện đã qua rồi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên ôm ghì lấy nàng, dịu dàng vuốt lưng hai cái: “Sau này ta sẽ không để nàng gặp thêm bất kỳ nguy hiểm nào nữa, đừng khóc, được chứ?”

“Ân, không khóc.”

Mộ Hoan sụt sùi một chút, ngước mắt nhìn nàng thì thào: “Làm sao ngươi biết ta ở trong rừng?”

“Nàng không phải nói ta là đại cẩu sao? Còn không đánh hơi ra nàng?”

Nghe xong Mộ Hoan lập tức bật cười, đưa tay nhéo nhéo mặt nàng: “Đồ xấu xa.”

“Vẫn còn mệt, nghỉ ngơi một chút nữa đi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên đặt nàng nằm ngay ngắn trên nệm vải, sủng nịch nói: “Có muốn ăn chút gì không?”

“Ân, có hơi đói.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên xoa đầu nàng, quét mắt nhìn khắp phòng hỏi: “Tường Liên gì đó không ở đây sao?”

“Ban nãy ta thấy hơi mệt nên để nàng lui xuống rồi.”

“Thế đã cho nàng ăn cháo tổ yến chưa?”

“Cháo tổ yến?” Mộ Hoan nghe xong không biết nên khóc hay nên cười: “Ta làm sao có phần phước nếm cháo tổ yến chứ, thậm chí tỷ tỷ cũng chỉ có cơ hội ăn một hai lần.”

Hai chân mày lập tức chau lại, nếu Mộ Hoan không ăn vậy số huyết yến kia đang ở đâu?

“Sao thế?”

“Không có gì.” A Ba Đáp Thấu Á Viên cong mắt cười: “Ta có mang chút cháo hạnh nhân cho nàng, ăn một chút nhé?”

“Hảo.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên quay trở về bàn kéo túi vải đến trước mặt Mộ Hoan, tiện chân đá đồ vật trong túi trượt ra ngoài, là thực hạp đựng cháo hạnh nhân nóng hổi. Dùng răng cắn quai cầm thực hạp, A Ba Đáp Thấu Á Viên lấy đà nhảy lên giường, đem thực hạp dúi vào tay tiểu kiều hương.

Mộ Hoan nhìn thực hạp bĩu môi: “Tay chân vô lực.”

Rồi lại nhìn tứ chi cứng cáp của A Ba Đáp Thấu Á Viên, ngoài móng vuốt cùng đệm thịt mềm mại thì không có nổi ngón tay để uy nàng dùng cháo. Lẽ nào lấy gà theo gà lấy chó theo chó, nàng thật sự phải học theo cách ăn uống của tiểu khuyển tử?

Vừa nghĩ đến thôi đã lạnh toát khắp người, Mộ Hoan nuốt một ngụm nước bọt, ngoan ngoãn cầm lấy thìa tự múc tự ăn.

A Ba Đáp Thấu Á Viên biết nàng đang nói về cái gì, đảo mắt biện hộ: “Đợi ta trải qua tiêu ký mới có thể biến thành nửa người nửa thú, nếu nàng muốn được uy cũng phải đánh đổi một chút mới được.”

Mộ Hoan sặc cháo, trừng mắt nói: “Ngươi xấu tính thật! Ta bệnh nặng như thế mà ngươi lại… lại…”

“Đang nghĩ lung tung gì đấy.” A Ba Đáp Thấu Á Viên vô liêm sỉ nói: “Dù nàng có nguyện hiến thân ta cũng không làm được gì, dù sao cũng chưa vỡ lòng.”

“Vỡ lòng?”

“Là kỳ động tình đầu tiên cũng là duy nhất của alpha, mấy chuyện này ma ma không dạy bảo nàng sao?”

Mộ Hoan ngậm thìa lắc đầu.

“Nhả thìa ra nói chuyện với ta.”

Ngoan ngoãn nhả cái thìa sứ ra, Mộ Hoan hốc mắt đỏ bừng nói: “Ta làm sao có cơ hội, ngươi vừa đi đã bị đám chính phi vu oan trộm đồ còn đánh ta hai mươi đại bản ném vào phòng củi. Xui xẻo vừa ra khỏi đã bị vứt vào rừng, nếu không phải ta ý chí kiên định sớm đã bỏ mạng rồi.”

“Ả đánh nàng hai mươi đại bản?” A Ba Đáp Thấu Á Viên sợ đến cứng người, lo lắng nhìn quanh tìm chút thương tích: “Có làm sao không hả? Sao lại để ả muốn làm gì thì làm chứ? Nàng nho nhỏ thân thể ta còn chưa dám đánh, ả lấy quyền gì phạt bản tử nàng?”

“Do ngươi không ở đây ai cũng ức hiếp ta…” Mộ Hoan chùi chùi nước mắt, nhỏ giọng nói: “Mông bị đánh chảy máu, rất đau.”

“Cho ta xem.”

“Hả?” Mộ Hoan còn nghĩ mình nghe lầm: “Vừa nói, cho ngươi xem?”

“Xoay lại, cho ta xem.”

Còn chưa kịp phản đối đã bị đối phương lật úp lại, móng vuốt to lớn đặt trên mông nàng muốn cởi xuống quần vải.

“Không được a!!”

“Nàng cởi cho người khác thượng dược thì cởi cho ta xem có sao?”

Mộ Hoan hận muốn chụp chết con chó nhỏ xấu xa này, sao có thể không biết xấu hổ nói mấy lời này chứ?

Quần dài bị kéo xuống đến tận đầu gối, có giãy cũng giãy không được chỉ có thể vùi mặt vào gối che giấu hai vệt đỏ hồng trên gò má. Cảm giác tay đối phương đặt trên tiết khố, Mộ Hoan xấu hổ giữ lấy chi trước của nàng, ủy khuất lắc đầu hai cái.

“Đừng mà.”

“Nàng thế nào đây? Nhìn vào người khác còn nghĩ ta khi dễ nàng.” A Ba Đáp Thấu Á Viên ngon ngọt dỗ dành: “Chỉ khi nào nàng cho phép ta mới chạm, yên tâm rồi chứ?”

Mộ Hoan bất đắc dĩ thỏa hiệp, tiếp tục vùi đầu vào chẩm hoa~

A Ba Đáp Thấu Á Viên hài lòng mỉm cười, chuẩn xác kéo tiết khố của tiểu kiều hương xuống. Hai má mông đầy đặn trắng trẻo vung cao, đồng thời xuất hiện những lằn đỏ chồng chéo lên nhau, càng nhìn càng thấy chướng mắt.

“Bị đánh như vậy nàng vẫn không xảy ra chuyện gì.” A Ba Đáp Thấu Á Viên lộ ra một tia ngưỡng mộ: “Kiều hương, nàng thật lợi hại.”

Mộ Hoan: =,.=

Ý tứ gì đây?

“Ta bị đánh như vậy ngươi còn nói trêu chọc ta?” Mộ Hoan giả vờ thương tâm chùi nước mắt: “Ngươi là đồ không có lương tâm!!”

“Được rồi, ta chỉ thuận miệng nói đùa thôi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhìn thương khẩu một lát rồi nói: “Hình như đã hết sưng, ngày mai ta mang dược cao cho nàng bôi, điều đặn bôi hai tháng nhất định sẽ cải thiện.”

Mộ Hoan gật gù biểu thị bản thân đã nghe rõ, tiện tay kéo tiết khố và quần dài lên, quay lại nhìn nàng nói: “Ngươi nói rồi, ngày mai phải đến.”

“Tất nhiên.” A Ba Đáp Thấu Á Viên chồm người hôn lên môi nàng một cái: “Ngày mai nhất định đến.”

Vui vẻ đến mức hai mắt cũng híp lại, Mộ Hoan nhỏ giọng làm nũng: “Cái kia không tính.”

“Không tính cái gì?”

“Ban nãy.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên không có ngốc tất nhiên sẽ hiểu ý tứ trong câu nói của Mộ Hoan, kéo kéo khóe môi chủ động tặng cho kiều hương một chút nhiệt tình. Mộ Hoan chỉ muốn trêu chọc chó nhỏ một chút ai ngờ đối phương thật sự làm theo ý nàng, tất nhiên sẽ nhận lấy nhiệt tình hiếm có này cùng dây dưa một chỗ.

Đầu lưỡi nhỏ cố trốn tránh vẫn bị lôi kéo về phía đối phương, mặc dù đã hôn môi qua nhưng vẫn cảm thấy ngượng ngùng, mặt đã đỏ nay lại càng đỏ hơn. Hơi thở phả vào mặt nóng hổi, hai mắt mơ màng rũ xuống làn mi dài che đi xuân tình trong đáy mắt.

Eo nhỏ bị siết đến đau đớn nhưng cũng chẳng kêu than nửa lời, chủ động nâng chân thu ngắn khoảng cách giữa cả hai.

“Ưm…”

“A Hoan.”

“Ân, Á Viên.”

Hai người trong phòng không phát hiện Tường Liên ở bên ngoài, nghe thấy tiếng động lạ tự khắc biết Ngạc vương đã đến đây, còn cùng tiểu thư…

Bàn tay vô thức siết lại thành đấm, Tường Liên quay lại nhìn thái y vẫn đang ung dung đi tới, cười nói: “Tiểu thư đang ngủ, hay là thái y đứng đây chờ một lát để nô tỳ gọi tiểu thư dậy.”

“Cũng được.”

Xác định thái y không đi theo, Tường Liên mới dám đẩy cửa xông vào. Chân bước vào phòng đã bắp gặp hai người khanh khanh ta ta dán chặt một chỗ tránh không khỏi đỏ mắt ghen tỵ.

“Tiểu thư!!”

Mộ Hoan giật mình, hoảng hốt nhìn Tường Liên đang đứng cạnh cửa: “Liên tỷ…”

A Ba Đáp Thấu Á Viên có điểm bất mãn, chuyện tốt lại bị phá hỏng có ai cao hứng bao giờ?

Tường Liên đi thẳng đến giường, chấp tay hành lễ: “Tiểu thư, thái y đã đến nên để ngài ấy vào bắt mạch rồi.”

“Ách, hảo…” Mộ Hoan quyến luyến nhìn chó nhỏ, ngập ngừng nói: “Đừng đi…”

“Được rồi, ta trốn sau bình phong đợi thái y chẩn trị xong sẽ ra, thế nào?”

“Ân, cũng được.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên nhanh nhẹn nhảy xuống giường vòng ra sau bức bình phong nằm yên chờ đợi.

Tường Liên quan sát sắc mặt tiểu thư, thấy nàng so với buổi sáng tràn đầy sức sống trong lòng tự khắc minh bạch. Kỳ thật dù là tiên đơn diệu dược chưa chắc sánh bằng một viên tâm dược của Ngạc vương.

Quay trở ra ngoài mời thái y vào phòng, Tường Liên đứng một bên quan sát, không quên để ý động tĩnh sau bức bình phong.

Mộ Hoan lo lắng hỏi thái y: “Ngươi nói tại sao ta uống thuốc điều đặn mà bệnh vẫn chẳng thuyên giảm, sáng nay vẫn còn đau đầu nhức mỏi, ngay cả đứng lên ngồi xuống cũng khó khăn.”

“Tiểu thư thể trạng hư nhược cần phải tẩm bổ nhiều thêm, mất ít nhất một tháng mới hồi phục nguyên khí. Nhưng nếu muốn khai chi tán diệp phải dưỡng thân bảo thể ít nhất là nửa năm, không nên gấp gáp gả đi kẻo về sau ân hận muộn màng.”

“Chẳng phải điều dưỡng một tháng là hồi phục rồi sao?”

“Hồi phục là bên ngoài thôi, bên trong vẫn còn suy nhược, tiểu thư đừng gấp gáp, chuyện điều dưỡng thân thể bất kỳ omega nào cũng phải trải qua.”

Mộ Hoan hít một hơi thật sâu, hỏi: “Thật sự không vấn đề?”

Bình Luận (0)
Comment