“A Hoan, tin tưởng ta, ta tuyệt đối không để nàng rơi vào tay người khác. Chờ ta một thời gian nữa, A Hoan…”
Mộ Hoan bị từng lời của nàng làm cho mềm lòng, hai mắt đầy lệ rưng rưng oán trách: “Nếu mười lăm tháng sau thì thế nào? Ta cũng không có khả năng gả cho ngươi nữa, nếu xảy ra bất trắc gì toàn bộ Đồng vương phủ sẽ cùng ta bồi táng.”
“Yên tâm, sẽ không có chuyện đó xảy ra.” A Ba Đáp Thấu Á Viên dịu dàng xoa dịu Mộ Hoan: “Ta tự có biện pháp, nàng cứ ngoan ngoãn chờ đến mười lăm tháng sau sẽ ổn thỏa.”
Lời muốn nói cứ nghẹn lại ở cổ họng, Mộ Hoan thả người ngồi xuống bàn trang điểm, tay siết chặt giá gương đến trắng bệch.
“A Hoan.” A Ba Đáp Thấu Á Viên vòng qua bên cạnh nàng, tì đầu vào hõm cổ thơm mát ra sức hít lấy hít để hương vị thiếu nữ trên cơ thể kiều hương: “Nàng hôm nay rất xinh đẹp.”
“Xinh đẹp thì có ích gì?” Mộ Hoan giận dỗi đẩy chó nhỏ qua một bên: “Cũng không ai muốn ngắm, trên danh nghĩa ta hiện đã là cơ thiếp của Ngạc vương phủ.”
“Vẫn còn tức giận sao?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nửa đùa nửa thật đi xung quanh nàng: “Ta còn tính dẫn nàng ra ngoài tham gia triều nhật chi lễ, xem ra nàng lại không có hứng thú muốn đi.”
“Ngươi…”
“Thế nào?” Mộ Hoan tức giận giậm chân hai cái xuống đất: “Còn không mau dẫn ta đi?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên phì cười: “Hảo, nàng thay đổi y phục khác cho dễ di chuyển, ta ở ngoài cửa sổ đợi nàng.”
“Không được bỏ đi trước.”
“Ta không bỏ lại nàng đâu.”
Nghe được câu này Mộ Hoan mới chịu để A Ba Đáp Thấu Á Viên rời đi, còn nàng thì vòng ra sau bình phong hoán đổi bộ y phục dễ di chuyển một chút. Phụ sức trâm cài đều để hết ở nhà, chỉ đeo mỗi chiếc hoa tai mà chó nhỏ tặng nàng, tiện tay chụp lấy khăn trùm đầu theo lối cửa sổ trèo ra.
Bất quá lại lo sợ tỷ tỷ quay lại, Mộ Hoan vội chạy ra ngoài lôi kéo Tường Liên vào phòng rồi gài chốt bên trong.
“Liên tỷ, ngươi ở đây đóng giả ta, ta đi ra ngoài một lúc.”
“Nhưng mà…”
“Ở yên đây.”
Mộ Hoan ấn nàng lên giường, đem chăn phủ kín người nàng: “Nhớ, không cần thiết thì đừng lên tiếng kẻo bị phát hiện.”
Không đợi Tường Liên đồng ý, Mộ Hoan đã xoay người chạy ra ngoài cửa sổ. Hai tay bám vào bệ cửa sổ quan sát một chút, nhìn thấy A Ba Đáp Thấu Á Viên đúng thật đang chờ ở cách đó không xa mới xoay người nhảy ra ngoài.
Bất quá đến cửa lại bị mắc kẹt, Mộ Hoan thô lỗ giật mạnh một cái kết quả trượt chân té ngã xuống đất. Còn tưởng lần này mông được dịp hôn mặt đất lót đá, nào ngờ đau đớn bản thân mường tượng lại không xuất hiện, he hé mắt xem thử là ai đang giúp đỡ nàng.
“A Hoan, lại không cẩn thận.”
Mộ Hoan xấu hổ thè lưỡi, đứng dậy phủi bớt bụi bẩn trên người: “Chúng ta làm sao ra khỏi vương phủ?”
“Trèo tường ra.”
“Sao?”
Còn chưa kịp hiểu ý tứ của câu nói kia Mộ Hoan cả người bị mất đà ngã lên lưng của chó nhỏ. Đối phương di chuyển rất nhanh, cõng nàng trên lưng thoắt cái từ sân sau phóng ra ngoài tường mà không cần lấy đà chạy.
“A!”
Mộ Hoan ôm ngực kêu thảm một tiếng, từ trên lưng đối phương leo xuống ai oán than vãn: “Ngươi dọa ta giật cả mình, còn tưởng sắp rơi xuống đất rồi.”
“Là do nàng ôm không chặt, nếu có ngã cũng là lỗi của nàng.”
“Ta…” Mộ Hoan nổi giận vặn tai A Ba Đáp Thấu Á Viên một cái rõ đau: “Ngươi còn dám nói lỗi của ta sao?”
“A, hảo, là lỗi của ta, được rồi chứ?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên bất đắc dĩ xoa tai hai cái, cẩn thận nhắc nhở: “Nàng đem khăn đội vào, ta đưa nàng đến ngoại trạch trước rồi sẽ đi du ngoạn sau. Dù gì đến tối mới náo nhiệt, lúc đó còn có hoa đăng để nàng ngắm nhìn thỏa thích.”
“Ngoại trạch cách nơi này bao xa?” Mộ Hoan một bên loay hoay đem khăn trùm đầu đội lên một bên hỏi: “Có cần phải đi xe ngựa không?”
“Không xa, nhưng chúng ta đi xe ngựa sẽ ít bị chú ý hơn.”
Mộ Hoan gật gù đề xuất ý kiến: “Thế đến hắc thị mua xe ngựa đi, ta cũng muốn mua một ít nô ɭệ.”
“Nàng mua nô ɭệ làm gì? Trong phủ thiếu hạ nhân sao?”
“Thật ra ta cũng rất hay mua nô ɭệ, cốt là mua cho bọn họ tự do mà thôi. Mỗi lần nhìn thấy tiểu nữ anh tâm tư đơn thuần bị bán vào kỹ lầu ta liền không đành lòng, mỗi lần tốn không ít bạc nhưng lại cảm thấy rất vui vẻ.”
“Tâm tính nàng lương thiện như vậy, quả là lần đầu ta được gặp.”
“Ý tứ gì đây?” Mộ Hoan đỡ búi tóc ban sáng được ma ma tỉ mỉ làm cho, kiêu ngạo hất hất cằm: “Bản tiểu thư luôn lương thiện hiền huệ mà.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên bật cười, cũng không cho ý kiến gì, một đường dẫn nàng rời khỏi con phố nhỏ bên hông Đồng vương phủ. Hai người song song đi trên đường lớn, đôi lúc sẽ trao đổi vài câu, bầu không khí có vẻ rất tốt. Nhìn đông nhìn tây cũng chỉ có Mộ Hoan là omega loài người dám nghênh ngang đi trên đường lớn, nếu là người khác hẳn đang đứng ở vệ đường chờ được mua về sinh con đẻ cái.
Hắc thị cách Đồng vương phủ không xa, hai người đến trại ngựa tìm mua một chiếc mã xa. Lão bản từng gặp qua A Ba Đáp Thấu Á Viên, thấy hai người muốn mua mã xa liền dâng lên cỗ mã xa mới nhất tốt nhất trong trại ngựa.
A Ba Đáp Thấu Á Viên dìu Mộ Hoan lên xe ngựa ngồi trước rồi mới quay sang lão bản: “Tính hết cho Ngạc.”
“Vâng, đại nhân đi thong thả.”
Hài lòng gật đầu, A Ba Đáp Thấu Á Viên thuê thêm mã phu rồi cùng Mộ Hoan ngồi chung xe ngựa, một đường hướng về Ngạc vương phủ. Mộ Hoan vẫn chưa ý thức được mình sẽ đi đâu, ngoan ngoãn dựa vào lòng của A Ba Đáp Thấy Á Viên làm nũng.
“Tỷ tỷ ban đầu đáp ứng để ta gả cho ngươi, vậy mà một đạo thánh chỉ phủi sạch sẽ công sức cầu xin của ta.”
“Nàng đã nói chuyện này với vương phi?”
“Ân, đã nói qua.” Mộ Hoan ngẩng đầu lên nhìn nàng, tiện tay vò vò lang nhĩ trắng trẻo: “Ta cầu xin cả ngày trời tỷ tỷ mới chịu đáp ứng, kết quả…”
“Không cần lo lắng, yên tâm chờ ta là được.” A Ba Đáp Thấu Á Viên hôn lên sườn mặt nàng, dịu giọng hỏi tiếp: “Thế Đồng vương đã biết hay chưa?”
“Bận rộn mấy hôm nay, tỷ tỷ ngay cả ăn cũng không có thời gian làm sao nói chuyện được với tỷ phu.”
“Cũng chưa vội, qua mười lăm tháng sau tỷ phu nàng cũng sẽ biết thôi.”
Mộ Hoan khúc khích cười, cọ cọ vào mặt nàng mấy cái: “Ngươi nói phải giữ lời, không thì…”
Đuôi đột nhiên bị siết một cái đau điếng, A Ba Đáp Thấu Á Viên trừng trừng nhìn Mộ Hoan, không nghĩ tiểu cô nương chưa xuất giá như nàng dám làm loại chuyện này.
“Làm sao?” Mộ Hoan không biết xấu hổ giở giọng trêu ghẹo chó nhỏ: “Đang e lệ sao?”
“Nàng đúng thật là…” A Ba Đáp Thấu Á Viên nửa trách nửa sủng: “Tùy hứng thành thói, ngang ngược thành tính.”
“Ta mới không có như thế.”
“Đáng tiếc ta lại không đành lòng trách phạt nàng, bằng không số lần nàng tùy hứng đã ăn không ít khổ rồi.”
Mộ Hoan nhéo nhéo lang nhĩ, bĩu môi: “Ngươi cũng bỏ rơi ta mấy hôm nay khác gì đang trách phạt chứ?”
“Ta rời đi như vậy cũng rất nhớ nhung nàng, còn nàng, có nhớ ta hay không?”
“Ta mới không thèm.” Mộ Hoan giơ hộ giáp bén nhỏ đến chóp mũi chó nhỏ đe dọa: “Một chút cũng không nhớ!!”
“Nàng hai bàn tay đều là hộ giáp thảo nào nhéo đau như vậy.” A Ba Đáp Thấu Á Viên xoa lang nhĩ sưng tấy của mình, có chút bất mãn nhìn hộ giáp như kiếm giáo: “A Hoan, nàng không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.”
“Đau lắm sao?”
Mộ Hoan vội tháo toàn bộ hộ giáp xuống, cẩn thận kiểm tra lang nhĩ mềm mại, quả nhiên đã bị hộ giáp làm trầy một đường: “Ta không cố ý, lúc đi vội quá nên đã quên tháo ra.”
“Không sao, đau là chút là hết ngay thôi.”
Mặc dù vậy Mộ Hoan vẫn cảm thấy không yên tâm, nhất định kiểm tra thật kỹ xem còn bị thương ở đâu không, còn ra sức lấy lòng thổi thổi mấy cái như hống trẻ con.
“Ta thật sự không muốn đả thương ngươi đâu, Á Viên, không nên giận ta.”
“Làm sao giận được nàng đây?” A Ba Đáp Thấu Á Viên dịu dàng dỗ dành kiều hương an tâm: “Ta là alpha, một chút đau đớn này thì đáng là gì đâu chứ. Ngoan, ngồi ngây ngắn lại, đường đi phía trước hơi xốc nảy cẩn thận té ngã.”
“Muốn ở trong lòng của ngươi.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên chỉ cười mà không cho ý kiến gì, nhất nhất nghe theo kiều hương nằm dài trên nệm vải để kiều hương có thể dựa vào. Mộ Hoan phi thường cao hứng, loay hoay tìm một chỗ thoải mái trong lòng nàng, đè nén mấy tiếng cười khúc khích.
“Mấy hôm nay trời đã ấm hơn nhưng nàng cũng không được lơ là chăm sóc bản thân đâu.”
“Ta biết mà.” Mộ Hoan ngọt ngào hôn lên môi nàng một cái rõ kêu: “Hảo hảo dưỡng thân thể mười lăm tháng sau gả cho ngươi.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên ý cười càng thêm đậm, đáp lại cái hôn ngọt ngào kia của kiều hương, trong lòng ngỡ như vừa được rót mật.
Xe ngựa lộc cộc lăn bánh trên đường lớn, mất nửa canh giờ mới đến được Ngạc vương phủ. Hiện tại Ngạc vương phủ công trình hoàn thành được tám phần, chỉ còn hậu viện và các phòng nhỏ vẫn đang xây dựng bố trí, còn các gian các đường đều đã hoàn tất đâu vào đấy.
Bước xuống xe ngựa lập tức bị cảnh tượng trong vương phủ làm cho mắt chữ O mồm chữ A, Mộ Hoan không dám tin chó nhỏ có thể tự mình mua được ngoại trạch rộng lớn như vậy.
“Á Viên, đây thật sự là ngoại trạch của ngươi sao?”
“Ân, nàng thấy thế nào?”
“Đẹp và rộng quá…” Mộ Hoan vòng quanh trong sân trước, ngay cả mắt cũng chẳng buồn chớp: “Đẹp hơn cả Đồng vương phủ nữa, ngươi làm sao có nhiều ngân lượng để xây dựng ngoại trạch như vậy a?”
“Nàng chưa nghe câu ‘phi thương bất phú’ sao? Nhà ta ba đời buôn bán mua ngoại trạch rồi xây dựng hoành tráng thêm cũng không phải không khả năng.” A Ba Đáp Thấu Á Viên dẫn nàng đến hoa viên, chỉ vào những cây đào được trồng hơn nửa tháng trước: “Xem đi, ta đã cho người mang rất nhiều hoa đào về, mỗi ngày cắm vào lọ hoa trước phòng nàng một cành.”
“Có nghĩa là…” Mộ Hoan tròn xoe đôi mắt nhìn nàng, trong lòng cảm động không ngớt: “Người mỗi ngày đặt một cành hoa đào trước cửa sổ phòng ta là ngươi sao?”
“Ta còn nhớ nàng nói sẽ gả cho người đặt vào lọ hoa trên bệ cửa sổ phòng nàng một cành hoa đào, ta cũng chỉ là thuận thủy thôi chu mà thôi.”
“Ngươi thật sự thuận thủy thôi chu sao? Hay là cố tình giăng bẫy lừa ta?” Mộ Hoan khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo hất hất hàm: “Biết ta thích nhất là hoa đào liền cho trồng rất nhiều hoa đào, còn dụng tâm mỗi ngày mang cho ta một cành đào, rõ ràng muốn dụ dỗ ta.”
“Nàng nghĩ thế nào mà chẳng được, chỉ cần gả cho ta là tốt rồi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nửa đùa nửa thật tiếp lời: “Đến, chúng ta xem phòng tân hôn.”
Mộ Hoan ngượng ngùng cười, nhưng cũng theo A Ba Đáp Thấu Á Viên tiến ra viện tử dành cho cung phi, Trường Vũ Tuệ Ngọc Thời. Đi lòng vòng rất lâu mới đến được Tịnh Phương Hiên, địa phương lớn nhất trong Trường Vũ Tuệ Ngọc Thời.
Bài trí bên ngoài trang nhã thanh tao, tuy trồng nhiều cây cảnh nhưng không gây rối mắt, giữa sân đào một cái hồ lớn thả vài con cá chép hoa. Mộ Hoan phấn khởi hết chạy đằng đông lại chạy đằng tây ngắm cảnh đẹp trong Ngạc vương phủ, nếu có thể gả vào đây thì còn gì tốt đẹp bằng.
“Nơi này đẹp quá, là của phu thê chúng ta sao?”
“Ân, nàng là chủ nhân của toàn bộ Trường Vũ Tuệ Ngọc Thời này, cảm thấy thế nào?”
“Nhưng nơi này lớn như vậy ta cũng không thể phân thân ra ở hết được, có phải rất uổng phí không?”
“Nàng mỗi ngày ở mỗi hiên mỗi phòng khác nhau, trong vòng nửa tháng sẽ ở hết thôi.”
Mộ Hoan bật cười, chấp tay ra sau lưng vừa đi vừa nói: “Nơi này điều kiện rất tốt, ta cũng rất thích, nếu có thể gả vào đây thì còn gì tốt bằng.”
“Từ đầu Trường Vũ Tuệ Ngọc Thời đã ước định nàng là chủ nhân.” A Ba Đáp Thấu Á Viên đi theo sau lưng nàng, sủng nịch nói: “Dù nàng không muốn ta cũng bắt nàng gả vào.”
“Ngươi a.” Mộ Hoan quay đầu lại, nghịch ngợm trêu chọc: “Càng ép ta càng không muốn gả, bản tiểu thư sẽ sợ ngươi hay sao?”
“Nàng tất nhiên không sợ ta, chỉ có ta là sợ nàng.”
“Hửm? Sợ ta?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên bước lên đối diện nàng, cong môi mỉm cười: “Sợ nàng không thích ta, sợ nàng không vui, sợ nàng tức giận, sợ nàng khó chịu, sợ nàng rời bỏ ta mà đi. Chỉ cần là việc có liên quan đến nàng, ta đều sợ đến phát run lên.”
“Ngươi miệng lưỡi ngọt như vậy, dỗ dành ta đến tâm đều là đường mật.” Mộ Hoan nửa oán trách nửa nũng nịu nói tiếp: “Mấy lời này ngươi nói còn sợ người khác nghĩ ta không biết e lệ đi câu dẫn alpha.”
“Nàng gả cho ta rồi thì còn ai dám bàn tán sau lưng?”
“Còn hơn một tháng nữa, ngươi gấp cái gì chứ?”
Nhìn kiều hương e lệ nâng khăn lụa che mặt tâm tình của A Ba Đáp Thấu Á Viên liền nhộn nhạo, chỉ muốn lập tức đem kiều hương gả vào nhà mới cảm thấy an tâm.
Hai người mải mê trò chuyện không biết ở phía sau mành hoa có người đang dõi theo nhất cử nhất động giống như muốn đục một lỗ ở trên người cả hai. Đúng lúc có một tiểu công công đi ngang qua, thấy đối phương đang phát ngốc thì liền vỗ vào vai nàng.
“Uy, Tứ Hỉ, ngươi đứng đây làm gì đấy?”
Tứ Hỉ giật nảy người, hoang mang quay lại nhìn tiểu công công: “Cô nương kia là ai vậy?”
“À, là Mộ lệnh ái đấy, mười lăm tháng sau nàng sẽ gả vào Ngạc vương phủ làm trắc phi.” Tiểu công công quét mắt nhìn sắc mặt của Tứ Hỉ, đè thấp giọng nhắc nhở: “Nàng sau này là chủ tử của chúng ta, ngươi đừng có vọng tưởng huyễn hoặc mà rước họa vào thân.”
“Ta chỉ cảm thấy nàng có chút quen mắt.”
“Thiên hạ có bao nhiêu con người, ngươi cảm thấy quen thì đã làm sao? Mà đừng đứng ở đây nữa, mau mau chuẩn bị trà nước cho chủ tử đi, lề mề chậm trễ coi chừng bị phạt hèo.”
“Ta lập tức đi ngay.”
Tứ Hỉ nhìn bóng lưng của tiểu cô nương kia một lúc, hai chân mày thoáng chau lại, thật sự là rất quen…
Lại nói Mộ Hoan liên tục cười đùa nên rất nhanh cổ họng có điểm khát, nhìn trái nhìn phải tìm một chén trà để uống cũng không có.
“Chó nhỏ, ngoại trạch của ngươi không có nước trà sao?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên sực nhớ nàng quên cho hạ nhân mang trà bánh vào, lập tức đối ngoài cửa phân phó: “Người đâu.”
Hai tiểu nữ nô đứng hầu ngoài cửa nhận được lệnh mới dám đẩy cửa mang trà bánh vào trong nội hiên. Một người đứng rót trà còn một người thì đem cao điểm trên khay bày biện đẹp mắt lên bàn, theo phân phó đặt thêm một lọ sứ trắng cắm một cành hoa đào.
Sắc hoa đẹp đẽ linh lung khiến nội tâm phi thường thoải mái, Mộ Hoan tiếp nhận chén trà nóng từ tay nữ nô rồi nhấp khẽ một ngụm, cổ họng khô nóng do khát nước cũng dịu đi phân nửa.
“Ngọt quá.” Mộ Hoan kinh ngạc nhìn nước trà sóng sánh trong chén, rồi lại ngẩng đầu lên hỏi chó nhỏ: “Trong trà hình như có gì đó rất ngọt.”
“Là mật ong.” A Ba Đáp Thấu Á Viên sủng nịch cười nói: “Nàng từ nói không thích uống trà vì nó quá đắng, cho nên ta mới đặc biệt sai người chuẩn bị cho nàng một chén trà mật ong.”
“Trà mật ong đúng là ngon nhưng ta vẫn thích trà sữa hơn!”
“Trà sữa?”
“Phải a!” Mộ Hoan đặt chén trà xuống bàn, hưng phấn bừng bừng nói tiếp: “Trước đây ta rất thường xuyên uống trà sữa, vị ngọt của nó hơn hẳn trà mật ong, có dịp ta làm cho ngươi uống thử.”
Lần đầu tiên trong đời A Ba Đáp Thấu Á Viên nghe hai từ ‘trà sữa’, nhưng cũng không muốn dập tắt hứng thú của Mộ Hoan nên đã gật đầu đồng ý thử món ăn kỳ quặc kia.
Nói được vài câu Mộ Hoan hắt hơi một cái rõ to, âm thầm rùng mình cuộn sát người dựa vào mép bàn. Mặc dù Tịnh Phương Hiên được than lô huân đến khô nóng nhưng nàng vẫn cảm thấy rất lạnh, cố bám víu vào cạnh bàn tìm kiếm chút hơi ấm.
“Làm sao? Lạnh?”
“Ân, hảo lãnh.” Mộ Hoan thở ra một làn khói mỏng, chậm rì rì nói tiếp: “Ban nãy chẳng làm sao, nhưng ngồi một chút liền thấy lạnh.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên lập tức cho người mang thêm than lô vào sưởi ấm, không quên dặn nữ nô lấy cả chăn lông hồ ly của nàng đến.
“Mau ủ ấm người đi.”
Mộ Hoan chìm trong chăn lông ấm áp mới miễn cưỡng thoải mái một chút, ngượng ngùng cười nói: “Thân thể của ta chưa hồi phục, ngươi có cảm thấy phiền hay không?”
“Sức khỏe của nàng quan trọng, sao có thể nói là phiền hà?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên tỉ mỉ kiểm tra nhiệt độ cho nàng, xác định không có phát sốt mới an tâm đôi chút: “Ở đây nghỉ ngơi một chút, đến chiều muộn ta đưa nàng tham gia triều nhật, được không?”
“Hảo, tùy ý ngươi an bài.”
Tiểu kiều hương này thân thể luôn không tốt, A Ba Đáp Thấu Á Viên có muốn không lo lắng cũng không được, chậm rãi ấn lên trán kiều hương một nụ hôn.
“Mau chóng khỏe lại gả cho ta, A Hoan.”
Mộ Hoan ngượng ngùng kéo khăn lụa, cũng không bài xích hành động thân mật của chó nhỏ mà còn thuận theo hưởng thụ ấm áp.
Hai người, nhẹ nhàng ôm lấy nhau không ồn ào không náo nhiệt, chỉ lẳng lặng mà đem trái tim mình mở rộng đón nhận tình yêu nồng nàn của tuổi trẻ. Thanh xuân, có thể gặp một người như vậy, còn có gì đáng để hối tiếc?