Hai mắt lập tức trừng lớn, không thể tin tưởng được mà quay lại nhìn nàng: “Công chúa nói vậy là có ý tứ gì?”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách xoay người cầm tán ô đặt gọn ở một góc, chẳng buồn trả lời mà đẩy cửa muốn bước ra ngoài.
“Không được!”
Trầm Sinh nhanh một bước đem cửa đóng sầm lại, hoảng trương nhìn nàng: “Có muốn đi cũng phải mặc lại y phục, công chúa không thể cứ… cứ như vậy…”
“Ngươi nghĩ hồng hạnh xuất tường còn cần mặc y phục sao?”
“Vi thần…” Trầm Sinh cắn chặt răng nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn là thở dài một tiếng đáp: “Trong lòng vi thần thật sự không mong công chúa hồng hạnh xuất tường.”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách nhướn nhướn mày tỏ vẻ không vui, nhưng vẫn đứng lại nghe nàng nói chuyện.
“Công chúa suy nghĩ thế nào, kỳ thật vi thần cũng đã quá phận nghĩ qua một lần. Chỉ là cảm thấy không đủ chân thật nên chưa dám bày tỏ, hơn nữa thân phận vi thần không thích hợp với ngài, nói đi nói lại vẫn là phối bất xứng. Hôm nay công chúa điện hạ bước vào Trầm gia, vi thần nửa vui mừng nửa lo âu sợ rằng khiến công chúa chịu nhiều thiệt thòi khi gả đến đây.”
Trầm Sinh khom người nhặt ngoại bào dưới đất, bước từng bước đến chỗ A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách, ôn nhu phủ lên che chắn thân thể nàng.
Hai mắt A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách hoen đỏ chỉ biết nhìn chằm chằm người trước mặt, giọng nói khàn đi cũng không phát hiện: “Ngươi cái đồ không có lương tâm!”
“Công chúa thiên kim chi khu, vi thần tuyệt không dám vọng tưởng nhiều. Cũng chẳng dám tính chuyện xa xôi hơn, chỉ mong có thể đối tốt với công chúa, khiến ngài cảm thấy ở Trầm gia cũng không quá khó khăn.”
“Ngươi thì biết cái gì chứ?” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách lúng túng chà lau nước mắt, ủy ủy khuất khuất nói trong tiếng nức nở: “Bản công chúa đời này chỉ muốn gả cho Trầm Sinh ngươi, ai nói gì đều không màng, mặt mũi cũng không giữ lại nữa rồi. Vậy mà ngươi hết lần này đến lần khác chọc giận bản công chúa, còn nói cái gì không mạo phạm, bản công chúa cần ngươi giữ lễ như vậy sao?”
Trầm Sinh trước là sửng sốt, đáy mắt phảng phất ý cười nhàn nhạt nhưng không nói rõ ra bên ngoài. Tiếp tục lấy một kiện phi phong trên giá phủ trùm lên người tam công chúa, dịu dàng dắt tay nàng trở về giường ngồi xuống.
“Công chúa, đêm khuya sương lạnh nên sớm nghỉ ngơi rồi.”
“Ngươi còn muốn đi?” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách vùng giữ tay áo của Trầm Sinh, nhất quyết giữ nàng lại hết đêm nay: “Chúng ta bái đường rồi, đừng ly khai.”
“Nếu công chúa nguyện ý.”
“Ân, nguyện ý.”
Bỏ hết tôn nghiêm của một vị công chúa chỉ để giữ chặt người trọn một đêm nay.
Ngoài sân trăng vàng soi sáng, tiếng cười nói huyên náo vẫn còn văng vẳng. Đêm nay, ngoài hiên treo đèn kết hoa rực rỡ không tắt, hoan hoan hỉ hỉ chúc phúc cho đôi tân nhân. Kiều hoa xấu hổ nép mình sau tàng lá xanh rì của ngày xuân ôn noãn, không dám liếc nhìn cảnh tượng phía sau mành hoa lả lơi.
Yên hoa bùng sáng rồi tàn lụi giữa hơi lạnh thấu xương, rực rỡ như vậy cũng đẹp đẽ đến ngây người. Tiếng thở dốc đứt quãng xen lẫn tiếng ngâm nga kiều mị của phu nhân khiến lồng ngực cũng phải tan chảy, mê luyến hương thơm trên mái tóc đen dài.
“T-Tướng công…”
“Hửm? Công chúa?”
“Đừng mà…” Đôi thiển hoàng sắc mị mị ướt nước, nhỏ giọng thì thào: “Gọi thiếp, Lan Cách…”
Khóe môi hơi nhấc lên, dịu dàng nở nụ cười: “Hảo, Lan Cách phu nhân.”
Cẩm bạch tú thường đêm nay nhiễm sắc hồng kiều mỹ…
Đêm khuya trắng sáng soi tỏ lối mòn, âm thanh huyên náo cũng đã tan dần chẳng còn nghe thấy nữa. Xa xa tiếng trống canh giục giã vang lên báo hiệu thời gian không còn sớm, chẳng bao lâu nữa sắc trời tối đen bên ngoài sẽ nhường chỗ cho ánh dương quang chói lọi.
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách ngủ không quen chỗ mới, mệt mỏi cuộn người trong lòng Trầm Sinh, lang nhĩ mềm mềm khẽ động hai cái nghe ngóng tình hình bên ngoài. Ngay cả Trầm Sinh lần đầu ngủ cùng phu nhân nên khá lúng túng, cả đêm tim đập thình thịch khó lòng vào giấc.
“Tướng công…”
Trầm Sinh không trả lời, nghiêng đầu nhìn kiều hương ở trong lòng: “Chưa buồn ngủ?”
“Còn nghi hoặc.” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách ghé sát người vào lòng phu quân, nho nhỏ cất giọng nói hơi khàn của mình: “Ngài từ khi nào có ý nghĩ quá phận với thiếp?”
“Sao lại hỏi chuyện này?”
Trầm Sinh có hơi khó xử, dù sao nàng học sách thánh hiền, mấy chuyện phi lễ vật thị như thế này cũng khó thốt thành lời.
“Thiếp muốn biết, tướng công không muốn nói?”
“Cũng không phải, chỉ là…”
Bắt gặp ánh mắt háo hức chờ mong của A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách, Trầm Sinh bất đắc dĩ vẫy cờ trắng đầu hàng: “Kỳ thật lần đầu tiên gặp nàng, thâm tâm ta đã cảm thấy có gì đó khác biệt nhưng không dám nói ra bên ngoài. Sau đó thì gặp được nàng ở hành cung, cho nàng mượn bộ liễn, cùng nàng ở riêng một chỗ thì tình cảm trong lòng càng được khẳng định. Chỉ là ta không dám đối diện, cũng không dám ở trước mặt nàng có suy nghĩ quá phận nào nên quyết định giữ riêng trong lòng đến lúc chết.”
“Văn nho cư sĩ các ngài đều như vậy sao? Đầu gỗ.”
Trầm Sinh dở khóc dở cười: “Thánh nhân chỉ dạy bọn ta nhân nghĩa đạo lý, không dạy tình cảm phu thê đôi lứa.”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách chồm người qua câu chặt cổ nàng, tay nhỏ hơi run run tựa hồ rất phấn khích: “Thiếp đoán không sai, ngài sớm thích thiếp mà không chịu nói.”
“Nàng là công chúa thiên kim chi khu, còn ta chỉ là một nho nhỏ thị độc học sĩ sao dám vọng tưởng? Hôm nay ôm nàng trong vòng tay còn cảm thấy không đủ chân thật, sợ một sớm tỉnh giấc nàng hoàn toàn không thuộc về ta, cảm giác đó rất khó tiếp thu.”
“Đừng lo lắng.” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách xoa xoa gò má của nàng, híp mắt cười nói: “Thiếp ở đây làm đích thê của ngài, hảo hảo sinh cho ngài thật nhiều oa oa. Từ nay không cho ngài gọi thiếp là công chúa điện hạ nữa, phải gọi Lan Cách, không thì gọi phu nhân.”
“Hảo, hảo, đều theo nàng.”
Trầm Sinh vén tóc mái của nàng ra sau, dịu dàng hôn lên cái trán trơn bóng: “Mệt mỏi cả ngày rồi, ngủ thôi, nhị hỉ ta đưa nàng hồi cung thỉnh an thái hậu.”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách ngoan ngoãn gật đầu, chui rúc trong lòng Trầm Sinh hưởng thụ hơi ấm từ phu quân.
Nến long phượng loe loét cháy sáng, hoa đèn bắn cao để lại những vệt sáng như tinh tú rồi vội vã vụt tắt.
===================
Nhị hỉ, tam công chúa A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách và Trầm Trực học sĩ Trầm Sinh cùng đến thỉnh an Thái hậu nương nương. Lão thái thái nhìn thấy tiểu tôn đầy mặt xuân phong rạng rỡ ngời ngời thì trong lòng cũng an tâm đôi chút, lôi kéo cả hai cùng ở lại nói chuyện không thấy chán.
Mộ Hoan thời gian này đều lưu lại hầu hạ bên cạnh Thái hậu, thấy tam công chúa vui vẻ như vậy cũng mừng thay cho nàng. Bất quá trong lòng vẫn thấy chán nản, đến nay nàng còn chưa có kỳ phát tình đầu tiên, chỉ sợ chậm trễ chuyện của chó nhỏ thì nguy. May mắn cho nàng là chó nhỏ vẫn chưa vỡ lòng, thời gian này coi như bình an vô sự, mong rằng sắp tới cũng thuận buồm xuôi gió gả vào Ngạc vương phủ.
Cuối tháng trời đã dần bớt lạnh, Mộ Hoan không cần mặc nhiều phi phong. Thời gian nhàn rỗi sẽ cùng chó nhỏ đi dạo trong cung, hoặc là ngồi ở Tịnh Hoa Thất tú hoa. Thông qua chó nhỏ biết được Ngạc vương phủ đều đã được hoàn thiện, bây giờ chỉ còn thiếu một nữ chủ nhân mà thôi. Mộ Hoan cũng dần phát hiện Lang vương có vẻ thiên vị chó nhỏ nhà nàng, lễ vật ngoại bang tiến cống đều đưa hết qua Ngạc vương cung. Thậm chí còn thường xuyên bắt đối phương lưu lại ngự thư phòng xem sách tán gẫu, ngay cả người mù cũng nhận ra có gì đó không bình thường. Từng hỏi qua chó nhỏ lý do, bất quá đối phương giống nàng chẳng hiểu chuyện gì đang phát sinh.
Chẳng mấy chốc, ngày trưởng công chúa hòa thân cũng đến.
Mặc dù có được mười dặm giá trang, xe ngựa tấp nập nhưng khí thế hoàn toàn thua kém tam công chúa. Đơn giản A Ba Đáp Tát Na Khắc Na không có Thái hậu hậu thuẫn, cũng chẳng có sự sủng ái của phụ hoàng, lúc đi hòa thân cũng chẳng được mấy phần khí thế.
Tất cả mọi người đều ra đưa tiễn trưởng công chúa, mong cho nàng có được đoạn hôn sự viên mãn như tam công chúa.
Ban đầu Mộ Hoan cho rằng trưởng công chúa sẽ mang theo Đằng Liễu, nào ngờ lại để ả lưu lại nhét vào Thượng Cung Cục. Nhờ quan hệ với trưởng công chúa, Đằng Liễu một phát leo lên vị trí Chưởng Chế, đích thân lãnh đạo Ti Chế Phòng.
Đây chính là điều khiến Mộ Hoan hoài nghi, lẽ nào trưởng công chúa muốn để lại tay sai thân tín trong cung?
Mộ Hoan cho Tường Liên điều tra sự tình, phát hiện Đằng Liễu rất hay qua lại với người của Nội Thị Giám. Trong cung cũng ít nhiều lời đồn đãi Đằng Chưởng Chế có quan hệ mật thiết với Lưu công công bên cạnh Thái hậu nương nương, xem chừng lại sắp có náo nhiệt để xem.
Đem chuyện này nói lại cho chó nhỏ, kết quả đối phương chẳng buồn để tâm, còn cười trêu chọc nàng: “Nàng lo lắng linh tinh, xem xem, đến cả việc người ta thân thiết với công công nàng cũng xem là có gian tình.”
“Điện hạ là alpha, mấy chuyện này ngài không linh động bằng thần thiếp đâu!” Mộ Hoan một bên tách quả khô một bên càm ràm: “Không tự nhiên Đằng Liễu lại đi lấy lòng một hoạn quan, biết đâu lại có âm mưu gì thì sao? Thần thiếp lo ả lần trước ghi hận bị vạch trần ở sau lưng cấu kết với Lưu công công hãm hại thần thiếp, điện hạ ngài nói một câu cho thần thiếp an tâm đi.”
“Nàng rốt cuộc lo lắng cái gì?” A Ba Đáp Thấu Á Viên xoay người lại nhìn nàng, dửng dưng chất vấn: “Trưởng công chúa cũng đã hòa thân, Đằng thị kia còn chỗ nào để bám vào? Lẽ nào Lưu công công kia ở trong triều có tiếng nói đủ để ả bám chặt không buông? Còn nàng thì sao? Vài ngày nữa tuyển tú chính thức bắt đầu, nàng sắp trở thành Ngạc vương phi còn sợ một công công và một Chưởng Chế? Bình thường nàng làm chuyện chẳng nghĩ hậu quả, xem trời bằng vung thế mà bây giờ lại sợ hãi đủ điều sao?”
“Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.” Mộ Hoan uy quả khô cho chó nhỏ, phiền muộn vò vò tai nàng: “Thần thiếp càng nghĩ càng thấy lo lắng, biết đâu Đằng thị muốn mượn phía Thái hậu làm bàn đạp nâng cao thanh thế để gả vào Ngạc vương phủ?”
“Hoàng tổ mẫu yêu thương nàng thế nào lẽ nào nàng còn nhìn không ra? Cống phẩm Ba Tư vừa rồi đều đem cho nàng lựa, lựa hết rồi mới đưa đến chỗ tam hoàng tỷ, nàng còn sợ Đằng thị chiếm được tiên phong sao?”
“Nhưng hậu ái của hoàng tổ mẫu không phải không thể thay đổi.”
“Thế thì nàng đừng gây ra chuyện phiền phức gì khiến hoàng tổ mẫu thay đổi cách nhìn là được.”
Mộ Hoan bĩu môi, dứt khoát ném hạnh khô vào người A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Ngài cái đồ xấu xa! Nửa câu an ủi thần thiếp cũng không nói được, vậy mà còn chế giễu Trầm Trực học sĩ là đầu gỗ.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên trợn trắng mắt: “A Hoan, nàng ném vào người phu quân nàng như vậy sao? Cả tháng nay ở cạnh tam hoàng tỷ vẫn không học được chút lễ nghi quy củ nào à?”
“Thần thiếp cứ ném đấy!!”
Nói xong liền ném thêm mấy khỏa hạnh khô.
“A Hoan!!!!”