Lăng Hề

Chương 1

Đầu hạ, gió thổi nhẹ, thấp thoáng dưới bóng cây là một thân ảnh màu trắng, đến gần hơn thì mới phát hiện đó là một thiếu niên thân hình hơi gầy, tướng mạo vô cùng xinh đẹp. Gió nhẹ nhẹ thổi, làm bộ quần áo màu trắng của thiếu niên nhẹ nhàng bay bay trong gió.

Lăng Hề ngồi một mình dưới bóng cây, đầu có chút ngửa lên nhìn bầu trời, dường như rất mệt mỏi, chậm rãi nhắm mắt lại. Quá khứ phồn hoa ở Vương đô, cậu từng là một Vương gia, thân phận vô cùng tôn quý hiển hách, còn cậu ở hiện tại mà nói, so với trong quá khứ chỉ là một kẻ vô cùng bình thường.

Cậu của hiện tại là hai bàn tay trắng, cái gì cũng không có, chỉ là một dân thường nghèo hèn. Cậu đến cái thế giới xa lạ này đã hơn hai tháng, ban đầu vô cùng khiếp sợ, mờ mịt, thất thố, nhưng từ từ cũng học được cách thích ứng.

Tại nơi này toàn tri thức khoa học hiện đại, là một cổ nhân ngoại trừ năng lực nhìn người khác thì có thể nhanh chóng học theo được giúp cậu có thể thích ứng với cuộc sống, thì thật sự cũng không biết mình có thể làm cái gì.

Nghĩ vậy, Lăng Hề cong cong khóe môi, vận khí không tính là quá kém, ít nhất là cậu gặp được một người hiền lành tốt bụng nuôi dưỡng.

“Lăng Hề!”

Xa xa truyền đến tiếng gọi, kéo tâm trí Lăng Hề đang ở trong cõi thần tiên về.

Nhẹ nhàng đưa mắt nhìn về hướng phát ra tiếng gọi. Trong tầm mắt là một thanh niên tóc hồng, mặc áo thun đang đi tới.

Lăng Hề lễ phép, miệng khẽ cười: “Địch Nam! Sao cậu lại tới đây?”

Địch Nam cười hì hì, đưa tay ôm lấy cổ Lăng Hề, kéo cậu gần lại “Đương nhiên là có tin tốt a, trường Xuất Vân rốt cục cũng đã nhận giấy nhập học! Cậu từ nay về sau có thể cùng tớ đến Xuất Vân học a!”

Lăng Hề đứng thẳng người lên đối với thiếu niên cao hơn cậu một cái đầu, nội tâm vô cùng biết ơn “Cám ơn cậu! Địch Nam!”

Địch Nam nhìn nụ cười của cậu, sững sờ. Thật là đau đầu mà, xoa bóp cái trán: “Cậu nha! Sau này vẫn nên ít cười với người khác đi! Bằng không bị bắt cóc như thế nào cũng không biết”

Lăng Hề chậm rãi cười, nhẹ nhíu mày cực kỳ đẹp mắt: “Tôi cũng không có ngốc như vậy!”

…..

Hách Lạp nằm phía tây nam của thành phố, trong một khách sạn quốc tế đang tổ chức một bữa tiệc tối cho các doanh nghiệp lớn. Toàn bộ những người giàu có nhất, quyền thế nhất gần như là đều có mặt ở đây.

Bữa ăn tối xa hoa này được thực hiện trong một nửa, trong khi phía bên kia, trên tầng hai của hội trường bây giờ có một thiếu niên tóc đen và đôi mắt đen đang ngồi trên lan can bằng gỗ.

Lăng Hề chạy chân trần không có nhìn vào ánh sáng ở phía trước, con ngươi đen đang nhìn vào hội trường vô cùng náo nhiệt dưới lầu.

Ánh mắt cuối cùng nhìn vào khu vực đặt thức ăn.

Cậu thật đói…..

Khoa Nhĩ Phu tây trang thẳng tắp xuất hiện

Lúc này, Mét Tư, Tác đang ngồi trên ghế sa lon trong hội trường, Lạc Gia trên tay bưng một chén rượu, lười biếng dựa lưng vào ghế sa lon. Mấy người tán gẫu, câu được câu không, nói chuyện về các người đẹp hiện tại.

Khoa Nhĩ Phu cặp mắt xấu xa nhìn hội trường một vòng, thở dài, mặt không biểu tình liếc Lạc Gia, nói “Tôi thấy nữ nhân kia xinh đẹp nhất! Lạc Gia, cậu cảm thấy thế nào?”

Lạc Gia nổi tiếng lạnh lùng nghiêm khắc, từ từ đưa li rượu trên tay lên miệng nhấp một ngụm: “Không có hứng thú.” Hắn từ trước đến nay luôn cao ngạo hơn người, đối với cả nam nhân lẫn nữ nhân.

Khoa Nhĩ Phu như có điều suy nghĩ, nhìn thần sắc lạnh lùng của Lạc Gia, chợt nở nụ cười thần bí: “Mấy ngày hôm trước tôi nghe được một tin tức, có người nói tại khách sạn này có một tuyệt sắc Đại mỹ nhân đang ở”

Ánh mắt Mét Tư lập tức sáng lên, “Cái gì mỹ nhân? Ở đâu?”

Một bên, Tát đặc biệt bĩu bĩu môi, cười nhạt, “Cậu đừng nghe hắn, thẩm mĩ giống với heo mà cậu cũng tin.” Dứt lời, ánh mắt vừa vặn thoáng nhìn thấy một thân ảnh, lập tức ngơ ngẩn.

Khoa Nhĩ Phu, Mét Tư cũng theo bản năng, nhìn theo Tát, ánh mắt bọn họ đều chằm chằm nhìn vào thân ảnh một thiếu niên. Có muốn ngừng cũng không ngừng được.

Nếu như không phải tất cả nét mặt của mọi người đều giống mình, Tát đặc biệt cho là mình hoa mắt.

Lạc Gia vô thức quay đầu, sau đó hắn cũng hoàn toàn bất động.

Đó là một thiếu niên xinh đẹp đến mức không biết dùng từ gì để hình dung. Đương nhiên, nếu như bọn họ từng xem qua tranh thuỷ mặc, thì bọn họ nhất định có thể miêu tả chuẩn xác vẻ ngoài của thiếu niên này.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trong thuần khiết như hoa sen, ngũ quan xinh xắn, mắt đen như pha lê trong suốt, sáng ngời. Đuôi lông mày có một nốt ruồi son tựa hồ như một giọt máu nhỏ. Xinh đẹp không giống với bất kì một người nào trên thế gian này.

Yên tĩnh như là loại bệnh lây lan, thiếu niên kia đi qua vị trí trung tâm, một số tiếng động nho nhỏ vang lên, nhưng chỉ sau vài giây, cả hội trường toàn bộ đều yên tĩnh trở lại. Ánh mắt mọi người tập trung lên người vị thiếu niên đột nhiên xuất hiện ở đằng kia.

Lăng Hề mặc quần jean trắng của Địch Nam, thân trên là một chiếc T-shirt màu trắng, mắt nhìn không chớp, đi đến khu vực thức ăn, đến loại tiệc tối này chính xác là cậu không đúng, nhưng mà quả thực cũng không thể trách cậu. Cậu cũng không thể để cho mình chết đói a.

Dù sao cũng từng trải qua một lần chết đi sống lại, cho nên cậu đặc biệt quý trọng lần được sống này.

Ông nội của Địch Nam ngày hôm qua lúc rời đi quên cho cậu ăn. Trên người cậu cũng không còn tiền, đói bụng từ tối hôm qua đến giờ, thân hình vốn đã gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn bây giờ còn có thêm cặp mắt to đen sì nữa.

Lăng Hề cúi đầu, vừa đi vừa nghĩ sao lại có rất nhiều người chú ý đến cậu a.

Thong thả bước đến khu vực thức ăn, trên bàn bày đầy hoa quả cùng đủ loại điểm tâm. Còn có rất nhiều thức ăn ngon khác. Nhìn món ngon, đôi mắt khẽ cong lên, hai cái má lúm đồng tiền thật sâu hiện lên trên gò má, nhìn vô cùng tinh tế.

Nụ cười xinh đẹp làm cho không khí xung quanh một mảnh ngưng trọng.

Lăng Hề nghiêng đầu, mắt nhìn vào đĩa trái cây cùng bánh ngọt gần nhất. Bánh ngọt mặc dù lớn, nhưng mà….. đối với cậu hai ngày không ăn cơm tuyệt đối là không đủ.

Lăng Hề một tay trái một tay phải bưng lên hai đĩa, vững vàng đi từng bước.

Thiếu niên thần hình gầy gầy bưng hai cái đĩa, ánh mắt nhìn xung quanh mang theo một loại lạnh nhạt, thờ ơ. Hội trường rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào vị thiếu niên.

Lập tức, Lạc Gia cũng giật mình, chăm chú, nhìn thiếu niên kia.

Nhận thấy xung quanh yên tĩnh kì lạ. Lăng Hề ngẩng đầu, mọi người xung quanh đều dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn cậu.

Lăng Hề thu hồi ánh mắt, bình tĩnh tiếp tục đi lên phía trước, bởi vì chột dạ, đôi mắt to nhìn quanh hội trường dạo qua một vòng, khó hiểu chớp mắt một cái.

Sẽ không phát sinh chuyện gì a! Bất quá bởi vì đói nên cậu mới lấy một thứ gì đó để ăn thôi.

Lăng Hề lại đi vài bước, phát hiện những người kia vẫn còn đang nhìn theo cậu. Đôi mắt to trợn tròn.

Chẳng lẽ là bởi vì cậu quá thấp? So với chiều cao trung bình một mét tám của người trong thế giới này thì cậu thực sự là quá thấp!

Không nghĩ muốn gây chuyện, Lăng Hề bưng lên chén đĩa, dùng tốc độ nhanh nhất những tuyệt không thất lễ, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.

Lăng Hề vừa đi, cả hội trường tựa như bạo động.

Khoa Nhĩ Phu hoàn hồn đầu tiên, bắt đầu huyên náo: “Mắt tôi không nhìn lầm a.”

Mét Tư còn có chút thẫn thờ: “Tóc đen, mắt đen?”

“Thế giới này tại sao có thể có người tóc đen, mắt đen tồn tại? Là giả a. Lớn lên tinh xảo như vậy, không phải là người a! Là sản phẩm của khoa học kỹ thuật?”

Tát không kiên nhẫn, mặt trắng không còn chút máu, “Nếu như là sản phẩm của khoa học kỹ thuật thì sao lại chạy đến buổi tiệc sáng ngời này?”

“Vậy tóc cậu ta nhất định là giả”

“Tóc là giả, vậy còn đôi mắt?”

Khoa Nhĩ Phu chưa từ bỏ ý định: “Có thể mang mắt giả a.”

Tát đặc biệt tiếp tục lắc đầu: “Tôi nhìn không giống.”

“Chẳng lẽ nói vừa rồi là tôi gặp ảo giác?”

…..

Lạc Gia nhìn thoáng qua người có mái tóc đen kia biến mất. Con mắt rủ xuống, tay trái vô thức lắc chất lỏng trong li.

Hắn tuyệt đối không tin vừa rồi một màn kia chỉ là ảo giác.
Bình Luận (0)
Comment