Lăng Hề

Chương 22

Di chuyển trên đường phố đông đúc, Lăng Hề nhìn chằm chằm mặt trời không nóng không lạnh kia, thong thả bước đi.

Hôm nay không có lớp học, vừa vặn bức tranh cũng đã vẽ xong, Lăng Hề không có nói cho Lạc Gia biết, một mình ngồi xe bus đến công ty của Lạc Gia, ý định cho hắn một phần kinh hỉ.

Đến dưới tòa nhà.

“Lăng Hề.”

Nghe được âm thanh, Lăng Hề quay đầu lại thì nhìn thấy Địch Nam cùng Du Lệ đang vác một cái bao, rãnh rỗi thanh thản đứng ở con đường đối diện.

Lúc này Lăng Hề mới nhớ tới thật lâu rồi không nhìn thấy Địch Nam cùng Du Lệ.

Địch Nam hai ba bước nhảy nhảy, chạy đến bên cạnh Lăng Hề, duỗi ma trảo tới, nắm mặt Lăng Hề, dùng sức xoa nắn hết bên trái rồi qua bên phải, miệng cũng huyên náo không nhàn rỗi: “Này này? Lăng ngu ngốc rốt cục cũng có một chút thịt nha.”

Những lời này vừa nói xong, Du Lệ đứng ở bên cạnh Địch Nam cũng vươn tay, cũng học bộ dáng của Địch Nam kéo mặt hắn: “Còn nói người khác, nhìn lại mình đi?”

Địch Nam kêu đau một tiếng, ngượng cười đẩy tay Du Lệ ra.

Cầm lấy tay Lăng Hề kéo qua một bên, nháy mắt: “Gần đây thế nào?”

“Khá tốt.”

Địch Nam nhìn nhìn gì đó trong tay Lăng Hề, lại nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, hiểu ý: “Đến gặp hắn?”

“A…”

Địch Nam vui vẻ cười hai tiếng, đặc biệt phóng khoáng vỗ vỗ bả vai Lăng Hề “Người kia của cậu nếu dám khi dễ cậu, cứ nói cho người anh trai này biết, anh trai sẽ giúp em đánh hắn.”

Lăng Hề dở khóc dở cười, nhưng vẫn là gật đầu nói tốt: “Nếu mà hắn khi dễ tớ, không cần nói cho cậu, tự tớ sẽ đánh hắn.”

Biểu tình Địch Nam như trẻ nhỏ dễ dạy, vỗ vỗ bờ vai Lăng Hề. Nói tiếng bảo trọng, sau đó kề vai sát cánh cùng Du Lệ, hi hi ha ha đi xa.

Lăng Hề nhìn bóng lưng bọn họ tương thân tương ái, lộ ra một nụ cười chúc phúc.

Tuy bình thường bọn họ luôn vô cùng ầm ĩ, nhưng mà ngay cả Lăng Hề chỉ là người ngoài cũng có thể nhìn thấy rõ ràng trong đáy mắt của bọn họ là tình yêu say đắm. Thật sự là vô cùng yêu thương lẫn nhau.

Hai người bọn họ, có thể cứ như vậy hạnh phúc đến cuối cùng a……

Đôi mắt đen thông suốt nhìn hình ảnh trưởng thành hơn của mình trên cửa kính, cậu hiện tại, cũng đã có đủ năng lực tìm kiếm cùng nắm chắc hạnh phúc của mình rồi.

Lúc này, cho dù là anh trai của Lạc Gia cũng không thể ngăn cản được.

Lăng Hề không chút do dự bước vào tòa nhà, nữ nhân ở quầy lễ tân vừa nhìn thấy Lăng Hề, trên mặt lập tức nở ra một nụ cười ngọt đến chết người, lập tức cầm lấy điện thoại đang định thông báo cho phía trên.

Từ rất lâu, bọn họ đã biết thiếu niên tóc đen xinh đẹp này có một vị trí rất quan trọng trong lòng của tổng tài của bọn họ.

Lăng Hề ngăn động tác của nữ nhân lại, một bên lắc đầu nói không cần nói cho Lạc Gia, để tự mình đi lên là được rồi.

Vẫn là đi lên bằng cầu thang bộ. Thể lực của Lăng Hề quả nhiên tốt lên không ít, leo từ tầng trệt lên đến chỗ của Lạc Gia, hơi thở cũng không còn dồn dập như trước nữa.

Lạc Gia nhìn thấy Lăng Hề, trong nháy mắt là kinh ngạc, tiếp theo là kinh hỉ lan tràn khắp nơi không dừng lại được. Ngay lập tức đáy mắt trở nên vui vẻ làm Lăng Hề nhịn không được lộ ra một nụ cười hạnh phúc.

Yêu một người, tâm tình chính là như vậy a.

Càng ngày càng muốn nhìn thấy nụ cười cùng vẻ mặt kinh hỉ của đối phương nhiều hơn, không muốn nhìn thấy đối phương khổ sở. Muốn đối xử với đối phương thật tốt. Dù cho biết rõ đối phương không thiếu cái gì, nhưng vẫn không tự chủ được mà cố gắng làm cho đối phương nở nụ cười nhiều hơn nữa.

Từ cửa, Lạc Gia nhìn Lăng Hề ở phía đầu hành lang khoảng cách không xa đang bước tới, thu vào thần sắc mừng rỡ trên mặt, lông mày nhíu lại cực kỳ sâu: “Em đi bằng cầu thang bộ lên đây?”

Lăng Hề không đếm xỉa tới chỉ ừ một tiếng, không quan tâm.

Ai ngờ giây tiếp theo thân thể đã bị nhấc lên, Lạc Gia ôm lấy Lăng Hề “Bùm.” đá vào cửa một cái, sau đó ôm Lăng Hề để lên ghế làm việc mềm mại và thoải mái của mình.

Lạc Gia trừng mắt Lăng Hề, kể từ khi biết Lăng Hề bị chóng mặt khi đi thang máy thì kiên quyết không cho Lăng Hề đến công ty nữa. Dù sao hiện tại chỗ của hắn là ở trên tầng cao. Mỗi lần nhìn Lăng Hề bò cao như vậy, hắn đều vô cùng đau lòng.

“Tại sao không để người thông báo cho anh biết?” Lông mày vẫn nhíu chặt không có dãn ra.

“Không muốn quấy rầy anh, hơn nữa anh biết thì định làm gì?”

“Anh xuống ôm em lên.”

Trong nội tâm Lăng Hề vô cùng ấm áp, nhưng lại ném cho Lạc Gia một cái liếc mắt, tức giận nói: “Ở trước mặt mọi người một nam nhân lại bị một nam nhân khác ôm lên lầu? Anh đừng có dọa người trong công ty.”

“Thì sao, ai dám nói gì? Em vốn là của anh.”

“……”

“Tóm lại, không được phép làm những chuyện này nữa.” Lạc Gia nói, ngồi xổm xuống nhìn chân của Lăng Hề xem có bị sưng đỏ hay không.

Lăng Hề co chân lại, bất đắc dĩ: “Không sao, không cần lo lắng, em cũng không phải nữ nhân, không phải bình hoa hay đồ dễ vỡ, nam tử hán một chút mệt mỏi này coi như là rèn luyện thân thể, không có gì là không tốt.”

Lạc Gia ừ một tiếng, để cái chân đang co lại của Lăng Hề lên đùi, không nói đạo lý, cởi tất của cậu ra.

Lăng Hề nhìn bộ dáng Lạc Gia đang tinh tế nhìn chân của mình, đột nhiên hỏi:

“Lúc trước tại sao lại đối với em tốt như vậy?”

Những lời này Lăng Hề là đột ngột hỏi, cũng không phải muốn thử cái gì chẳng qua là vừa nhớ…thì nổi lên vấn đề này, chỉ hiếu kỳ mà thôi.

Lạc Gia ngẩng đầu, đứng lên nhìn nhìn Lăng Hề, xoa xoa đầu cậu, cúi xuống, ôn nhu hôn lên khóe miệng của cậu: “Anh là cố ý đối tốt với em, chỉ cần em muốn, thích, thậm chí chỉ liếc nhìn qua thứ gì đó, anh đều sẽ lấy cho em, làm cho em từng bước một không thể nào rời khỏi anh. Làm cho em yêu anh là bước đầu tiên trong kế hoạch của anh, làm cho em yêu anh cả đời là bước thứ hai của kế hoạch đó.”

“A, nghe cũng không sai. Thực hiện như thế nào rồi?”

Lạc Gia không đáp mà hỏi lại, đôi mắt xanh nước biển nhìn Lăng Hề: “Em nghĩ sao?”

“Em không biết a.”

Ah? Tiểu tử này thật sự rất xảo quyệt nha.

Lăng Hề hơi dừng lại, tiếp tục nói: “Anh có muốn biết rõ kế hoạch của em không?”

Lạc Gia cảm thấy hứng thú, nhếch mi: “Oh?….. Xin lắng tai nghe.”

Đợi nửa ngày, Lăng Hề quay đầu về vị trí cũ:

“Không nói cho anh biết.”

“Thật không?” Trên khóe miệng Lạc Gia cười cười vạn phần xấu xa, không cần bất kì lời giải thích nào đã nhào tới Lăng Hề.

Hắn có biện pháp làm cho Lăng Hề nói a……

Nửa giờ sau.

“Đúng rồi, tại sao em lại tới đây? Hôm nay không cần vẽ tranh sao?”

Lăng Hề gật đầu. Bắt đầu từ khi quan hệ của hai người tiến thêm một bước, hiện tại Lăng Hề không còn làm công cho nhà của Lạc Gia nữa. Lăng Hề cũng chỉ làm mỗi công việc là vẽ tranh, mỗi tháng có được một số tiền có thể giúp Lăng Hề nộp học phí. Gần đây, Lạc Gia không biết dùng biện pháp gì, giá tiền một bức tranh của cậu tăng lên không ít. Vì vậy, Lăng Hề cũng không cần khổ cực như trước nữa.

Như là nhớ tới chuyện gì đó, Lạc Gia đứng dậy cầm lấy điện thoại trên bàn, lời ít mà ý nhiều nói vài câu với người ở đầu dây bên kia, sau đó tắt máy.

Cúp điện thoại, Lạc Gia nhìn Lăng Hề: “Hôm nay không cần phải về nhà đúng giờ.”

“Có chuyện gì không?”

“Có một chương trình. Một lát nữa em cùng đi với anh.”

“À.”

***********************************

Vừa tiến vào hội trường, có vài người đi tới bắt chuyện với Lạc Gia, Lăng Hề không am hiểu những thứ này, có chút không được tự nhiên, lợi dụng cơ hội chạy qua một bên.

Trên đài đang chuẩn bị trình bày một bức tranh gì đó nghe nói là của một người nổi tiếng. Lăng Hề không có hứng thú đối với những thứ này, chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đầu tập trung đi đến khu vực để thức ăn.

Cuối cùng Lạc Gia cũng bắt được Lăng Hề đang ngồi ăn ở một góc. Còn không có trách cứ Lăng Hề, đã lôi kéo cậu tìm vị trí được chỉ định từ trước ngồi xuống.

Mở màn, người chủ trì đọc một đoạn diễn văn vừa dài vừa lộn xộn. Lăng Hề vừa mới ăn uống no đủ xong, tựa trên bờ vai của Lạc Gia ngủ gà ngủ gật.

Lạc Gia buồn cười nhìn thân thể cong vẹo của Lăng Hề, vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn.

Bất đắc dĩ sủng nịch nói: “Đừng ngủ. Tỉnh, cho em xem thứ này.”

Lăng Hề bị đập tỉnh, nháy mắt vài cái mới khiến cho ý thức của mình khôi phục một chút, ánh mắt nhìn theo hướng Lạc Gia chỉ.

Trên sân khấu, người chủ trì mang lên bức tranh đầu tiên. Người chủ trì một bên đem bức tranh lên một bên nói lời giới thiệu để kích động mọi người. Nói tóm lại không khí toàn hội trường khá là nhiệt liệt.

Lăng Hề hoàn toàn ở trạng thái nín thở, chỉ nhìn chằm chằm vào bức màn màu đỏ.

Bức màn màu đỏ thẫm được kéo ra.

Lăng Hề cả kinh, vô thức nhìn về phía nam nhân bên cạnh. Đối phương cười trấn an với Lăng Hề, đập đập tay an ủi. Ý bảo Lăng Hề tiếp tục quan sát.

Sắc đen nhuộm lên toàn bộ tờ giấy trắng, từng lớp từng lớp hiện ra sống động như cảnh thật. Đó là một bức tranh hai quân giao chiến, hàng ngàn con ngựa dường như đang thở mạnh, trong bức tranh thần thái của mỗi người cũng không giống nhau, có trang nghiêm, có oán giận, có hung ác. Mỗi một người bất động trên trang giấy lại nhìn vô cùng sinh động.

Bức tranh đơn giản nhưng lại miêu tả một khung cảnh chém giết đẫm máu vô cùng tinh tế. Vài nét bút phác họa nhẹ nhàng bụi đất, núi xa, làm cho cả bức tranh thậm chí tuyệt vời hơn.

Phong cách độc đáo và ý nghĩa đầy đủ của bức tranh này ngay lập tức chiếm được trái tim của nhiều người.

Đang lúc mọi người phát ra tiếng thán phục, Lăng Hề cũng không nhìn lại bức tranh, quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh.

“Là anh an bài?”

Lạc Gia nhìn Lăng Hề: “Không có.”

Hắn biết rõ tiểu tử này có kiêu ngạo, có tự tôn, có của nguyên tắc mình, Lạc Gia tự nhiên sẽ không đi xâm phạm vào.

“Thật sự?” Con mắt Lăng Hề đột nhiên híp lại, giọng điệu nghi ngờ

Lạc Gia phát hiện tiểu tử này hiện tại rất thích híp mắt lại với hắn.

Lạc Gia yêu chết loại mờ ám này.

“Lừa em làm gì. Anh chỉ biết mở màn sẽ có bức tranh của em nên mới cố ý kéo em tới xem mà thôi.”

Lăng Hề gật gật đầu, lúc này mới nhớ tới ông chủ của cái trung tâm hội họa kia hình như có đề cập qua với cậu việc tham gia triển lãm gì gì đó, Lăng Hề cho rằng chỉ là đặt bức tranh ở trung tâm hội hoa kia triển lãm mà thôi, cũng không có quá để ý, không ngờ là triển lãm ở buổi tiệc sang trọng này.

Thật sự chính Lăng Hề cũng…..không quá quan tâm đối với bức tranh này, mà những người kia lại vô cùng yêu thích bức tranh.

Lăng Hề chỉ là miêu tả lại những gì mà đã trải qua, lúc còn sống ở cái thế giới kia.

Tựa như một loại cố chấp muốn xác minh cái gì đó. Không hiểu tại sao lại đem những thứ kia vẽ vào bức tranh, Lăng Hề chỉ không muốn quên mất.

Có lẽ đó là cách duy nhất Lăng Hề có thể chứng minh mình đã từng sống ở thế giới kia. Những người kia, cùng những chuyện này đã thực sự phát sinh, chứ không phải là một hồi ức hư ảo trong mơ.

Có người yêu mến đương nhiên tốt, nói thật, Lăng Hề cũng không có cảm thấy được bức tranh của mình đẹp đến cỡ nào, thầy dạy cậu vẽ tranh mới thực sự là là người có bàn tay quỷ thần. Đó là họa sĩ giỏi nhất của quốc gia bọn họ, bất quá về sau lại bị Đại ca hại chết.

Người chủ trì lại bắt đầu giới thiệu về bức tranh một cách hoành tráng, cũng tuyên bố bức tranh đã đoạt được giải thưởng “Bức tranh có phong cách mới lạ nhất” của năm. Nhưng lại hướng mọi người nói thật có lỗi tác giả bức tranh là người thẹn thùng, nên sẽ không lộ diện.

Chỉ nói tên người vẽ bức tranh là: Lăng

Lăng Hề nghe đến xấu hổ.

“Hôm nay là chương trình đấu giá, về sau sẽ có một buổi đấu giá nữa.” Lạc Gia ở bên cạnh nói.

“Ý là còn có thể đấu giá?”

Lạc Gia gật đầu khẳng định.

Lăng Hề trầm mặc. Có loại cảm giác mừng rỡ, ***g ngực cũng bắt đầu đánh trống reo hò.

Cho nên? Cái này xem như một loại thành công?

Khóe miệng Lăng Hề dần dần cong lên, tuy chỉ là một giải thưởng nhỏ, nhưng cũng tốt hơn không có. Cái này xem như cậu đang tiến thêm một bước ở thế giới này.

Lạc Gia cảm nhận được tâm tình của Lăng Hề, nắm tay cậu, nghiêng người, hôn lên đôi môi mềm mại của cậu.

Cũng không quản là đang ở trước mặt mọi người.

Lăng Hề vốn là dùng tay đẩy ngực Lạc Gia một cái, lại không biết vì sao biến thành ôm lấy Lạc Gia.

Bởi vì là Lạc Gia.

Không riêng gì Lạc Gia, kỳ thật, Lăng Hề cũng là người bốc đồng. Trước kia đều là như thế, luôn luôn là như thế, chẳng qua là tại cái thế giới xa lạ này nên đè nén thôi, khi đó Lăng Hề luôn tự nói với chính mình bốc đồng thì sẽ không được lợi gì, nhưng mà hiện tại…..

Lăng Hề nghĩ, cậu có quyền cùng lí do để bốc đồng a.

Là vì người bên cạnh này.

Đôi mắt Lăng Hề có chút mở ra, nhìn thần sắc động lòng người của Lạc Gia.

Đột nhiên cảm thấy tâm trạng rất cao hứng, có thể chia sẻ cùng người mình yêu mến.

Ah…… Rất hạnh phúc…….
Bình Luận (0)
Comment