Lang Kỵ Trúc Mã Lai

Chương 4

Từ thuở khai quốc đến nay, triều đại này đã có một trăm bốn mươi tám năm lịch sử. Hơn một trăm năm này, đã có không ít minh quân thương dân như con, được bách tính cảm niệm (cảm tạ, thương mến), đương nhiên cũng có những hôn quân lạm sát người vô tội, thi hành chính sách bạo tàn, nhưng đây chỉ là số ít.

Đương kim Hoàng thượng Huệ Linh đế, dù trong các phương diện không được xuất sắc như tổ tông, nhưng tối thiểu, ngài có thể làm cho muôn dân thiên hạ ăn no mặc ấm, sung sướng giàu sang, ít thiên tai, ít nhân họa, các lão bách tính đánh giá ngài cũng không tệ.

Tựa như sáng nay, Huệ Linh đế chưa tới canh năm đã thức dậy rửa mặt chuẩn bị thượng triều, các đại thần đến đông đủ cũng là lúc ngài xuất hiện ở Kim Loan Điện. Trừ lúc sinh bệnh ra, ngài chưa bao giờ đến muộn, càng không có chuyện “Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng khởi quân vương bất tảo triều”[1]. Tôn chỉ làm Hoàng đế của ngài là: Dù không thể vượt qua tiền nhân, không thể trở thành minh quân được hậu nhân tán thưởng, nhưng ít nhất cũng phải làm một Hoàng đế có thể cho dân chúng cuộc sống đẹp tươi.

Hiện tại, Huệ Linh đế đang thâm trầm nghiêm túc nghe Hộ bộ thị lang báo cáo tình hình dân sinh ở các nơi trong năm nay, khi nghe tới Hoành Châu xuất hiện hạn hán, trong mắt liền ưu tư. Đã tới mùa hạ, khí hậu các nơi bắt đầu nóng lên, lúc này tiến hành các biện pháp phòng hạn là việc tối trọng yếu.

Huệ Linh đế trầm tư một chút, liền sai sử Hộ bộ Thượng thư làm một dự toán, sau đó cấp ngân sách cho Hoành Châu cứu nạn thiên tai, nhất định phải nhân lúc còn khống chế được thiên tai mà ổn định dân tâm. Quên nói, Hộ bộ Thượng thư chính là Lăng Bá Thao Lăng đại nhân.

Nói đến đây cũng nên giới thiệu một chút về quan chế (chế độ quan lại) của triều đình. Triều đại này thiết lập Lục bộ, gồm Hộ, Lại, Hình, Binh, Công, Lễ, các bộ đều có người lãnh đạo trực tiếp là Thượng thư, dưới đó là Thị lang, Lang trung, Viên ngoại. Lục bộ Thượng thư không phân cao thấp, phẩm cấp đều như nhau. Nhưng tới giờ, người nắm quyền chưởng quản tài chính thì chính là lão đại, đây là đạo lý không bao giờ thay đổi. Bởi vậy, tuy nói lục bộ phẩm cấp tương đồng, thế nhưng… mọi người… cũng hiểu mà ~~

Lăng Bá Thao vừa lĩnh chỉ, thái giám truyền lời ngoài cửa đã vội vã chạy vào cúi đầu quỳ trên mặt đất, lo lắng nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thị đồng của Thái phó đại nhân đưa văn kiện khẩn tới, cung thỉnh Hoàng thượng xem qua!” Dứt lời liền dùng hai tay nâng một phong thư lên.

“Thái phó đại nhân? Đưa thư qua đây.” Huệ Linh Đế nghi hoặc, Thái phó những năm gần đây rất ít để ý đến việc của triều đình, chỉ nhàn tản làm viện trưởng ở thư viện Điểm Mặc, nhưng sao hôm nay lại gửi văn kiện khẩn tới?

Quan lại bên dưới cũng đều bách tư bất quá kỳ giải (nghĩ mãi cũng không hiểu được), bất quá trong triều không được phép lớn tiếng xôn xao nghị luận, chỉ đành kìm nén sự tò mò, len lén nhìn sắc mặt Hoàng thượng.

Huệ Linh Đế vừa nhận thư tín liền mở ra xem, chỉ chốc lát sau sắc mặt đại biến, tức giận đến mức đập cả long án, quát lớn: “Còn thể thống gì nữa! Còn thể thống gì nữa!”

Các quan viên hai mặt nhìn nhau, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì mà làm cho Huệ Linh Đế tới nay vẫn được ca tụng là tính tình ôn hòa lại tức giận đến mức này? Ngay cả Minh công công – thái giám tổng quản đứng ngay bên người Hoàng thượng – cũng không hiểu chuyện gì, vừa muốn len lén liếc xem trong thư viết gì, vừa không đủ can đảm để thực hiện.

Huệ Linh Đế vẫn trầm mặc, sắc mặt cũng cực kém, cuối cùng vẫn là Lăng Bá Thao bị mọi người đẩy ra ngoài, bất chấp khó khăn mà hỏi: “Xin hỏi Hoàng thượng, Thái phó đại nhân đã xảy ra chuyện gì ạ?”

“Hừ!” Huệ Linh Đế hung hăng vỗ bàn một cái, hừ lạnh một tiếng mà không trả lời.

Lăng Bá Thao ngực thắt lại, kinh sợ lui về, sau đó trao đổi ánh mắt với Nhạc Tung Hoành đang đứng đầu hàng bên trái, đến ngươi!

Nhạc Tung Hoành bỗng lắc đầu, lúc này đi tới không phải là muốn chết sao, lão trên có già dưới có trẻ, còn cả một phu nhân như hoa như ngọc nữa!

Mấy vị quan to trong triều còn đang bận nháy mắt với nhau, Huệ Linh Đế đã nặng nề mở miệng: “Sáng nay, Điểm Mặc thư viện xảy ra ẩu đả giữa gần hai mươi học đồng của Mông quán, không những thế, bọn nó lại còn làm Thái phó đại nhân bị thương! Dám đánh thầy! Triều đình hơn một trăm năm qua mới có lần đầu tiên! Trong đó còn có hai gã thế tử nữa!” Huệ Linh Đế được mọi người công nhận là Hoàng đế tốt, thương dân như con, tôn sư trọng giáo. Đặc biệt là việc tôn sư, ngài luôn tuân thủ “Nhất nhật vi sư chung sinh vi phụ” (Một ngày làm thầy, cả đời làm cha), đối với Thái phó đại nhân, ân sư vỡ lòng của mình, thì tôn kính như cha, huống chi lão còn là Thái phó của hai đời Hoàng đế, cũng là lão sư của phụ thân Huệ Linh Đế, gọi là Thái phó nhưng giống như gia gia của ngài rồi! Kỳ thực không chỉ có Huệ Linh Đế, triều  đại này là triều đại dĩ văn trì quốc (lấy văn để quản lý quốc gia), tôn trọng Nho giáo còn hơn cả tiền triều, đến đời Huệ Linh Đế gần như đã lên đến đỉnh điểm! Cho nên mới nói, chuyện đánh lão sư này trong mắt thiên hạ chính là bất khả tư nghị (không tưởng tượng nổi), là đại nghịch bất đạo, không thể tha thứ!

Lời Hoàng thượng vừa nói ra, toàn bộ triều đình đều ồ lên!

Nhạc Tung Hoành và Lăng Bá Thao liếc mắt nhìn nhau, có thể thấy được sầu lo của hai bên, bọn họ có dự cảm bất hảo! Kỳ thực không chỉ có bọn họ, mà nhiều quan to khác cũng có dự cảm bất hảo, nhi tử của bọn họ năm nay cũng mới nhập học Mông quán của thư viện Điểm Mặc…

“Hoàng thượng, thần cho rằng chuyện này nhất định phải trọng phạt, hành vi đánh lão sư như vậy chính là một tội ác, hành vi đó có khác gì ngược đãi cha mình? Phải trọng phạt!” Hình bộ Thị lang Trương đại nhân gương mặt đại nghĩa lên tiếng, trong ngực lại vui mừng nói: May mà con trai ngoan không đủ tư cách vào quan học, may quá! Cho mấy người mệnh tốt các ngươi đến quan học mà học! Cho các ngươi học này!

“Đúng vậy, Hoàng thượng. Nếu không trọng phạt, thế nhân nhất định sẽ cho rằng Hoàng thượng là một quân chủ thưởng phạt bất phân, càng không hiểu được tôn sư trọng đạo. Phải trọng phạt!” Vị này là một quan tứ phẩm, cũng cùng suy nghĩ với Hình bộ Thị lang…

“Hoàng thượng, xảy ra chuyện như vậy đúng là làm nhục quốc thể!”

“Nhất định phải trọng phạt!”

“Hoàng thượng không thể nuông chiều bọn nó!”

Các vị đai nhân thao thao bất tuyệt “chính nghĩa lẫm nhiên, lễ giáo đương đầu” (trong những việc chính nghĩa thì lễ giáo đứng đầu) ở bên ngoài đều là quan lại phẩm cấp tương đối nhỏ, nhi tử không đủ tư cách vào học quan học. Mà tập thể các vị quan tam phẩm trở lên đều cùng nhau nín lặng, mặt mũi tái xanh.

“Được rồi!” Huệ Linh Đế vừa trầm giọng quát, không còn ai dám lên tiếng nữa. “Người đâu, truyền Hoài Vương và Cẩm Vương thượng điện!” Hoài Vương và Cẩm Vương đều là đệ đệ đồng bào (cùng một mẹ) với Huệ Linh Đế, đều do Hoàng hậu sinh ra, tình cảm thâm hậu. Bất quá từ lúc phong vương tới giờ, bọn họ chưa chịu thành thật ở tại đất phong, cứ thích chạy vào kinh thành. Nhưng đây cũng không phải lòng bất chính gì, chỉ là bọn họ tham luyến kinh thành phồn hoa nên không chịu đi, Thái hậu cũng cực kỳ yêu thương hai tiểu nhi tử này, hy vọng có thể thường xuyên gặp mặt, Huệ Linh Đế lấy hiếu làm đầu cũng không thể làm gì khác hơn là cho bọn hắn mỗi người tu sửa một tòa trạch viện làm nơi trú ngụ thuận tiện tại kinh thành. Từ đó, hai hoàng thúc nhàn tản liền nương lại kinh thành, không quay về đất phong.

“Trong thư này còn có mười hai chữ mà phu tử Công Tôn Mặc gửi cho trẫm: “Dưỡng bất giáo, phụ chi quá. Giáo bất nghiêm, sư chi nọa.”[2]. Những hài tử này mới vào trường, lão sư muốn dạy cũng không có cách nào dạy, vậy nên chủ yếu là do “phụ chi quá” (sai lầm của cha)!” Huệ Linh Đế giơ thư tín trong tay lên, ngài hiểu rõ ý tứ của Công Tôn Mặc, những hài tử này bất quá mới năm, sáu, bảy tuổi, tâm trí căn bản còn chưa hoàn thiện, không biết phân biệt thị phi hắc bạch đúng sai. Thế nhưng hành vi chợ búa vô lại vô giáo dục này, nhất định là trách nhiệm của các phụ thân, bọn họ không hoàn thành được trách nhiệm làm cha! Công Tôn Mặc muốn ngài phải nghiêm phạt, bọn nhỏ thì răn dạy một chút là được. Bọn nhỏ cũng không cần nhọc đến Hoàng đế nhật lý vạn cơ (trăm công nghìn việc) như ngài, tự có Công Tôn Mặc “dạy” rồi. Nhưng còn những người lớn, hừ hừ!

Đám quan viên câm như hến run bần bật, một bên lo lắng vận mạng của mình, một bên chửi rủa thằng con không hiểu chuyện, đồng thời còn có loại may mắn “May mà không phạt nhi tử”, loại tình cảm phức tạp này nếu chưa làm phụ thân thì không thể hiểu được.

Huệ Linh Đế đảo mắt, lãnh đạm nói: “Con cái nhà ai hôm nay nhập học Điểm Mặc, trẫm nghĩ các ngươi đều rõ ràng. Truyền khẩu dụ của trẫm, nghiêm phạt của những hài tử kia đều cho phụ thân của bọn nó lĩnh. Phạt năm trượng, bế môn suy nghĩ lỗi lầm ba ngày, phạt lương bổng ba tháng. Bãi triều!” Dứt lời liền vung long bào, nghênh ngang mà đi.

Chỉ còn lại thanh âm lặng lẽ đau thương của những quan viên bị phạt và thanh âm vang dội sung sướng khi người gặp họa của những quan viên còn lại: “Cung tiễn Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Khi Hoài Vương và Cẩm Vương vừa xuống kiệu, chân còn chưa kịp bước qua đại môn đã bị mấy Cấm vệ quân cường tráng mời đi, cùng mười tám vị quan to triều đình khác ù ù cạc cạc tới Hình phòng, lần lượt ăn đòn.

Bên này, những vị quan to xưa nay chưa một lần bị trọng phạt cố nén hai hàng lệ ủy khuất, đỡ cái mông bị thương hồi phủ, sau đó miễn tiếp khách (tuổi đã cao còn bị ăn roi, mắc cỡ chết đi được)!

Bên kia, mười chín đứa nhóc gây chuyện mặt mũi xanh tím, đồng phục dính đầy mực, búi tóc tán loạn, tay chắp sau lưng, lưng ưỡn thẳng cung cung kính kính đứng một hàng trước mặt viện trưởng và các vị phu tử. Bọn nó hoàn toàn không biết phụ thân vì bọn nó mà phải chịu oan, đang ở Hình phòng ăn đòn. Chỉ có duy nhất một tiểu hài tử ngoan ngoãn đang khiếp đảm đứng bên người Lương phu tử, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, bởi các “bạn học” của nó tuy trên mặt đều tỏ vẻ đang rất hoảng sợ, nhưng thực tế lại dùng ánh mắt khinh miệt, coi thường, trào phúng, oán giận các loại mà nhìn nó… Cho ngươi mật báo này! Ách, nó còn chưa biết phụ thân vô tội của nó cũng phải chịu phạt, nếu nó mà biết sớm thì dù có là trang mô tác dạng (giả vờ giả vịt) thôi cũng nhất quyết phải tham chiến! Giờ làm phụ thân bị phạt vô ích, lại còn thành cái đích cho mọi người chỉ trích!

Viện trưởng tức Thái phó đại nhân đến giờ vẫn còn tức run cả người, Lương phu tử và cả những phu tử có thể sắp trở thành phu tử của bọn nhỏ đều mang vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sao lại xui xẻo như vậy chứ, năm nay lại nhận vào một đám dã hầu tử (khỉ con hoang dại =]]]]]])!

“Ha hả”, chỉ có phu tử Công Tôn Mặc là vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí mang theo nụ cười hòa ái, vẻ mặt hiền từ nhìn bọn nhỏ, sau đó nói với viện trưởng: “Viện trưởng, bọn nó chỉ là trẻ con, thỉnh thoảng phạm sai cũng có thể tha thứ. Ta thấy, cứ đem bọn nó giao cho ta, ta sẽ giáo dục bọn nó thật tốt.”

Hay quá! Đây là tiếng lòng hân hoan của mười chín đứa trẻ, hơn nữa trên mặt rõ ràng còn mang ý cười nhẹ nhõm. Phu tử này thoạt nhìn hòa ái dễ gần, nhất định sẽ không phạt bọn nó!

Các ngươi tự cầu phúc đi nha! Đây là tiếng lòng của viện trưởng và các vị phu tử, trong mắt còn mang chút thương xót.

“Công Tôn phu tử, ở đây giao cho ngươi vậy.” Viện trưởng vuốt chòm râu dài, sau đó ghé lỗ tai hắn nói nhỏ một câu rồi mới dẫn những phu tử khác nghênh ngang mà đi.

“Không nên quá quá phận.” Đây là câu nói nhỏ của viện trưởng.

“Vãn sinh xin nghe.” Đây là câu trả lời của Công Tôn Mặc.

“Các ngươi!” Công Tôn Mặc bỗng nhiên than thở, sau đó dùng vẻ mặt buồn thiu nói: “Vi sư từ trước đến nay không thích lấy thước mà bạo lực các ngươi, hay bắt các ngươi chép Tứ thư Ngũ kinh một trăm tám mươi lần như các phu tử khác.”

Vẻ mặt bọn nhỏ thật sự vui mừng, đặc biệt là Nhạc Kiêu và Lăng Tuần, bọn nó đã sớm biết phu tử này là một người tốt mà!

“Thế nhưng…” Công Tôn Mặc khổ sở lắc đầu, lại thở dài nói: “Ai, đáng tiếc các ngươi lần này gây họa quá lớn, Hoàng thượng cũng đã biết rồi. Theo tin tức từ trong cung truyền về…”

Mười chín đứa nhỏ dựng tai rướn cổ lên mà nghe, nhưng chờ thật lâu vẫn chưa thấy phần tiếp theo.

“Hoàng thượng không định phạt các ngươi…” Công Tôn Mặc kéo hứng thú của bọn nhỏ cho đủ mới chậm rãi trả lời.

“Hô ~ Thật tốt quá!” Nhạc Kiêu thở phào nhẹ nhõm, vẻ vui mừng hiện rõ trên nét mặt.

“Đương nhiên, Hoàng thượng là một minh quân, sao nỡ phạt chúng ta được chứ!” Lăng Tuần vẻ mặt vui vẻ, Hoàng thượng thích tiểu hài tử nhất, sẽ không phạt bọn nó đâu!

“Chứ còn gì nữa! Bản thế tử chính là cháu ruột của Hoàng thượng đây! Đương nhiên sẽ không bị phạt, nhưng lại không thể chỉ phạt mình các ngươi, để chặn miệng những kẻ nhàn rỗi nên không thể làm khác hơn là thả tất, các ngươi là hưởng sái vinh quang của ta thôi!” Đứa vừa nói chính là đứa bị Nhạc Kiêu và Lăng Tuần đánh thảm, nó là trưởng tử của Hoài Vương, tên Chu Hoài Dương.

Một thế tử khác, ách, chính là tiểu hài tử gầy gò nhát gan sợ phiền phức cùng đi mật báo với Lương phu tử, là Chu Hoài Lễ. Chu Hoài Lễ vừa nghe lời nói của đệ đệ liền cắn môi, mặt mày tái nhợt không lên tiếng.

“Khụ khụ,” Công Tôn Mặc lơ đãng ho khan một tiếng cắt lời bọn nhỏ, nhìn qua bọn nhỏ đã không còn sợ hãi, lại còn có mấy đứa đi vuốt mông ngựa (nịnh bợ) Chu Hoài Dương thế tử, chậm rãi nói: “Vi sư còn chưa nói hết.”

Bọn nhỏ vừa nghe liền yên tĩnh trở lại, bất quá không còn hồi hộp, thấp thỏm như vừa rồi.

“Các ngươi không phải chịu phạt, Hoàng thượng nói, tử trái phụ thường (con nợ cha trả). Các ngươi không chỉ đánh viện trưởng, ngài ấy còn là lão sư của hai đời quân chủ, là Thái phó đại nhân đương thời, đây chính là tội mất đầu!” Công Tôn Mặc lắc đầu thở dài.

“A?” Nhạc Kiêu há to miệng, viện trưởng chính là lão sư của Hoàng thượng, là Thái phó sao?

“Phu tử người không giỡn chứ?” Lăng Tuần vẻ mặt không tin, bất quá chỉ là đập một cái giày nhỏ trên mặt ông ta thôi mà, sao lại mất đầu?

“Phụ thân ta chính là Vương gia thân đệ của Hoàng thượng, không thể nào!” Chu Hoài Dương thế tử tràn đầy tự tin.

“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy.” Công Tôn Mặc nhìn Chu Hoài Dương thế tử, hỏi: “Thế tử đã từng thấy Hoàng thượng vì tình riêng mà làm trái luận, bao che tội thần bao giờ chưa?”

Chu Hoài Dương thế tử sửng sốt, mờ mịt lắc đầu.

“Vương tử phạm pháp còn bị tội như thứ dân, huống chi là thân đệ? Vì quốc pháp, đành phải làm hành động quân pháp bất vị thân (quân pháp không phân biệt người thân) thôi!” Công Tôn Mặc nhìn trời cao trong xanh, bất đắc dĩ thở dài.

“Này, nói như vậy, Hoàng thượng đã… hạ thánh chỉ… Phải xử tử?” Nhạc Kiêu thanh âm có chút run, ngón tay cũng không khống chế được mà run rẩy. Lăng Tuần nhìn Nhạc Kiêu một chút, lại nhìn Công Tôn Mặc nhẹ nhàng gật đầu, môi run run nói: “Không thể nào… Hoàng thượng không thể nào… Ngài không thể làm như vậy…”

“Làm sao có thể, Hoàng thượng là thân đại bá (bác ruột) của ta, sẽ không đâu, sẽ không đâu!” Chu Hoài Dương thế tử thanh âm đã mang theo tiếng nức nở, rất nhiều hài tử cũng bị dọa cho khóc nức lên. Bọn nó vừa chiến đấu ngoan cường xong, khi nghe nói sẽ phải chịu phạt dù trong lòng có chút căng thẳng nhưng cũng không nghĩ chuyện mình làm có gì ghê gớm, thế nhưng sau khi biết phụ thân vì mình sở tác sở vi (tác oai tác quái) mà bị hạ chỉ xử tử, bọn nó bắt đầu luống cuống, bắt đầu hối hận, bắt đầu sợ hãi thật sự, một loại cảm giác sợ hãi tuyệt vọng cứ quanh quẩn trong lòng. Bọn nó chính là tội nhân!

“Phu tử! Công Tôn phu tử!” Một thư đồng thân mình lảo đảo chạy vào, gương mặt trắng bệch, run giọng nói: “Đã trảm đầu rồi, Ngọ Môn đầy máu a! Làm ta sợ muốn chết!”

“Ai!” Công Tôn Mặc cúi đầu, vẻ mặt không đành lòng, thanh âm bi thống.

Nghe tin tức thư đồng truyền về, hai mươi hài tử sợ hãi mở to hai mắt, sững sờ tại chỗ.

“Cha… Cha! Hu hu hu! Cha ơi!” Lăng Tuần là đứa phản ứng nhanh nhất, nước mắt lã chã tuôn rơi, gào khóc chạy ra ngoài. Đừng nhìn dáng vóc tròn vo của nó, chạy vẫn rất nhanh!

“Cha ta… Cha!” Nhạc Kiêu từ lúc nghe “Đã trảm đầu” thì đã sớm lệ rơi đầy mặt, lúc chạy đi còn té nhào một cái, lại đứng lên nối đuôi Lăng Tuần chạy tới Ngọ Môn.

“Aaa!” Chu Hoài Dương thế tử hoàn toàn không còn chút uy phong khi nãy, nước mắt nước mũi chảy đầy đất, chân mềm nhũn ngồi phịch dưới đất không đứng dậy nổi, những hài tử khác đã sớm gào khóc theo Lăng Tuần và Nhạc Kiêu chạy tới Ngọ Môn.

“Chu Hoài Dương! Chu Hoài Dương, hu hu hu, ngươi đừng làm ta sợ, ta dẫn ngươi đi tìm thúc thúc, ta dẫn ngươi đi… Ta xin lỗi, hu hu hu…” Chu Hoài Lễ thế tử nghe thân thúc thúc (chú ruột)bị trảm đầu đã sớm khóc rối tinh rối mù, hơn nữa còn áy náy tự trách nghĩ nếu không phải hắn đỡ phu tử đi tìm viện trưởng thì cũng sẽ không hại Chu Hoài Dương mất đi phụ thân.

Hai hài tử cuối cùng cũng đã dìu nhau ra đại môn thư viện, Công Tôn Mặc Công Tôn phu tử vẻ mặt mới vừa bi thương liền ngẩng đầu, nhìn cây phượng hoàng xanh mượt trong sân, vuốt râu cười nhạt.

Thư đồng khó hiểu sờ đầu, nghi hoặc hỏi: “Tiên sinh, những hài tử kia làm sao vậy? Sao lại khóc lóc chạy ra ngoài thế kia? Lại còn gọi cha?” Đây là thư đồng đã tiến cung truyền tin, trước khi tiến cung, Công Tôn Mặc đã cố ý dặn hắn tới Ngọ Môn xem người ta trảm đầu, nghe nói đó là một hái hoa tặc tội ác tày trời! Thư đồng ban đầu còn kỳ quái vì sao tiên sinh lại để ý như vậy, sau mới nghe tiên sinh đau xót giải thích với hắn rằng biểu muội bà con xa của dì của mẹ của em vợ của hàng xóm của bà con xa của tiên sinh bị tên hái hoa tặc này cưỡng gian rồi giết chết, thư đồng không thể thoái thác đành đáp ứng. Cũng vì xem trảm đầu nên hắn mới về trễ thế này, nhưng sao lúc về thì đám tiểu tổ tông mới ẩu đả nhau kia đều nước mắt nước mũi lem nhem mà chạy ra ngoài? Vẻ mặt còn hoảng sợ như vậy.

“Phật nhật[3]: Không thể nói! Không thể nói a!” Công Tôn Mặc mỉm cười hòa ái, vuốt râu nhìn trời.

Trên đường lớn, hai mươi hài tử mang khuôn mặt lem nhem nước mắt điên cuồng chạy tới Ngọ Môn, trong miệng còn gọi: “Cha! Cha!”

Người đi đường khó hiểu nhìn nhau, chuyện gì đây? Nhìn bọn nhỏ chạy về phía Ngọ Môn. Chẳng lẽ… bọn nó là con của hái hoa tặc?! Lão thiên a, những hai mươi đứa sao? Xem ra tên hái hoa tặc kia diễm phúc cũng không nhỏ nha, sinh ra hai mươi đứa nhi tử không cùng mẹ, lúc sắp chết còn có nhi tử giúp hắn lo ma chay.

Thế nhưng lại có người nói, sai rồi! Những hài tử này đều mặc đồng phục của thư viện, trên người còn dính mực nước, trên mặt thì xanh xanh tím tím, chuyện gì xảy ra đây? Hơn nữa trong đám nhỏ còn có mấy đứa bọn họ nhận ra được, kia không phải nhi tử nhà ai kia sao! Chẳng lẽ… phu nhân của những đại nhân đó, đều bị… Sau đó… Phi phi phi! Nói mò!

Nhìn đám nhỏ dưới ánh nắng chói chang vừa gào khóc vừa chạy thục mạng, quần chúng kinh thành đều thắc mắc không giải thích được, suy đoán đối với sự việc này cũng có nhiều phiên bản, nhưng tới giờ vẫn chưa có phiên bản nào được chính thức thừa nhận, càng không được quan phủ giải thích, những đại nhân có liên quan dường như đều y hẹn mà câm như hến. Vậy nên chuyện này đã trở thành một trong tam đại vị giải chi mê (ba ẩn số khó giải nhất) của kinh thành, đến tận mấy trăm năm sau vẫn có người say sưa nghiên cứu.

_____Hết chương 4_____

[1] Trích “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị. Dịch nghĩa: Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy. Từ đó vua không ra coi chầu sớm nữa.

Dịch thơ (Tản Đà): “Đêm xuân vắn vủn có ngần/ Ngai rồng từ đấy chậm phần vui ra.”

Xem thêm về bài thơ tại đây↑

[2] Nuôi mà không dạy, là cha sai. Dạy mà không nghiêm, là thầy lười. ↑

[3] Chỉ sự soi sáng chúng sinh, cải tà quy chánh ↑
Bình Luận (0)
Comment