Lặng Lẽ Không Lời

Chương 11

Người gặp nạn không chỉ có Tiền Tây mà còn cả Lý Bắc nhưng gã thảm hại hơn – bị giam trong tù.

Tiền Tây vô cùng lo lắng, sắp cuối năm rồi, sao lại bị giam chứ?

Tôn Nam còn rối rít hơn cậu, thoạt nhìn như kiến bò chảo nóng. Triệu Đông híp mắt nhìn hắn xoay phải xoay trái khắp phòng. “Ngồi xuống cho tôi!”

Tôn Nam ngồi xuống theo phản xạ, lát sau nhảy dựng lên. “Anh đang dạy chó đấy hử?”

Tiền Tây ngắt lời. “Không phải ba cậu là Kiểm soát viên trên tỉnh sao? Nói bác ấy giúp không được à?”

“Giúp cái khỉ gì!” Tôn Nam bực bội. “Chính ông ấy bắt Lý Bắc chứ ai!”

Chuyện tóm lại là thế này: Năm đó ba Tôn ‘vung gậy đánh uyên ương’, bắt Tôn Nam và Lý Bắc tách ra ba năm. Kết quả hiện tại thấy hai người lại gần gũi bên nhau, giận muốn điên luôn. Ông ra đủ chiêu trực diện lẫn sau lưng với Lý Bắc, hận không thể phân thây gã thành trăm mảnh nhưng Lý Bắc chỉ bị đánh không phản ứng lại. Thật ra cách đây rất lâu gã đã rút chân ra khỏi thế giới xã hội đen của gia đình để làm một người đàng hoàng. Nhưng điều này không khiến ba Tôn cảm động, ông vô cùng giận dữ, chẳng phân biệt trắng đen phải trái gài tang vật hãm hại Lý Bắc tội kinh doanh trốn thuế. Chuyện này tuy lớn mà nhỏ nhưng hết lần này tới lần khác Lý Bắc như bị ma ám, luôn luôn bày ra tư thế ‘các người mau tới mà giết tôi’, mặc kệ người ta xẻ thịt. Vậy nên mới bị bắt.

Triệu Đông suy nghĩ nguyên nhân kết quả một chút, trong lòng mơ hồ có đáp án. Anh kéo Tiền Tây vào phòng thì thầm vài câu, hai người vừa đi ra bèn đồng thanh chỉ trích Tôn Nam.

Tôn Nam lập tức lăn quay ra đất, sao lại trách tôi?

Không trách cậu thì trách ai? Ba cậu gây ra chuyện này, cậu là con trai còn ra vẻ không liên quan?

Đúng vậy, anh Bắc bị bắt vì cậu, vậy mà cậu còn trốn ở đây! Tôi thấy anh Bắc đúng là bị mù rồi.

Tôn Nam giật mình hô lên, các cậu đúng là chồng hát vợ khen hay! Tôi đi tìm ba tôi là được chứ gì! Nói xong hắn liền chạy như bay.

Triệu Đông và Tiền Tây cũng đi theo, đi gặp Lý Bắc.

Lý Bắc nghe nói Tôn Nam đi tìm ba mình, cười như hồ ly tinh, vậy mình cũng nên ra ngoài thôi.

Hắn đưa cho Triệu Đông một dãy số để anh tìm người giúp sửa chữa sổ sách. Triệu Đông tìm được người tên Chu Trung, là quản lý tài vụ của một nhà hàng, hai người hợp sức làm việc, Lý Bắc liền được thả ra ngoài.

Tôn Nam cũng ra ngoài nhưng là do bị ba Tôn đánh đuổi đi.

Khóe miệng Tôn Nam rớm máu, hốc mắt bầm dập dựa vào ngực Lý Bắc – Lý Bắc, lần này em coi như không còn nhà để về nữa rồi.

Vậy càng tốt! Lý Bắc thầm nghĩ, an ủi hắn: Em còn có anh, chúng ta sẽ có nhà của mình.

Tôn Nam cười phá ra, sao vậy, anh còn có chức năng sinh con nữa hả?

Lý Bắc cũng cười, anh thật sự có chức năng này mà, nào, anh cho em thực hành luôn.

Vì vậy Tô Nam và Lý Bắc trải qua một năm mới vui vẻ không thích hợp với thiếu nhi. Ba mươi Tết, Lý Bắc mang Tôn Nam về nhà gặp ba mẹ chồng, ba Lý và mẹ Lý đã bị Lý Bắc uy hiếp từ trước, cố gắng vui vẻ thân thiện nói: Mau mời trà ba mẹ chồng nào!

Bên này, Triệu Đông và Tiền Tây tất nhiên cũng mừng năm mới của mình. Tiền Tây đã bị đuổi ra khỏi nhà năm mười tám tuổi, sau đó không quay về lần nào; Triệu Đông cũng giống vậy. Anh và bà ngoại không thân thiết cho lắm, vì được bà nuôi dưỡng từ bé nên hàng tháng đều gửi tiền về nhưng người vẫn chẳng thấy đâu.

Đêm Trừ tịch, lúc cao trào, anh nằm bên tai Tiền Tây nói, sau này chúng ta sẽ mừng năm mới cùng nhau, mãi đến khi chúng ta già rồi cũng vẫn thế.

Tiền Tây khóc, rối rít gật đầu.



Tháng Giêng khi Tôn Nam và Lý Bắc trở lại, bốn người rủ nhau chơi mạt chược, thề phải phát huy khả năng của mình ở mức cao nhất. Nhưng mùa Đông không cởi quần áo được, chơi tiền vậy.

Giữa chừng, Lý Bắc có chuyện, ba người thiếu một nên gọi Chu Trung tới thay chân. Chu Trung và Lý Bắc là anh em sống chết có nhau nên không ai coi y là người ngoài, nhiệt tình xuống tay.

Rất nhanh đã qua Tết, mọi người lại quay về cuộc sống bận rộn lúc trước.

Triệu Đông tuyệt đối không tin chuyện giúp người làm niềm vui, chẳng lẽ người tốt sẽ không gặp may mắn hay sao mà phải giúp? Nghĩ tới việc đi làm sẽ gặp cô gái kia, anh liền đau đầu. Năm trước anh từ phó được bổ nhiệm lên chính, cấp trên sắp xếp một nữ thư ký cho anh. Cô gái này là con gái yêu của Chủ tịch, tự dưng đi theo Triệu Đông để học tập. Đối với người khác mà nói, chuyện này vô cùng đáng sợ nhưng với Triệu Đông, ngoại trừ việc không thể khiến cô có cảm giác bị cô lập thì chẳng vấn đề gì.

Cô gái đó tên Mai Cửu Nhạc, biệt danh ‘Hết thuốc chữa’. Thật ra thì cô là người tốt nhưng cứ nhắm mắt nhắm mũi làm việc, rất nhiệt tình nhưng không phân biệt được đúng sai cho nên mới có biệt danh kia. Mai Cửu Nhạc coi khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Đông là ‘chí công vô tư’, coi việc cách xa nữ giới là tính quân tử, lòng cô âm thầm hô lớn duyên số đã tới, tuyệt không thể buông tay.

Đối mặt với sự theo đuổi mãnh liệt của Mai Cửu Nhạc, Triệu Đông dùng hết mọi biện pháp từ chối có thể khiến bất kỳ người phụ nữ nào rơi lệ để cắt đuôi cô. Nhưng Mai Cửu Nhạc chỉ coi đây là sự khảo nghiệm của tình yêu, không thèm để ý chút nào. Không đuổi nổi thì coi như không thấy, Triệu Đông dùng phương pháp lạnh nhạt. Vì cố gắng không tiếp xúc cô gái này, một mình anh làm công việc của hai người, hoàn toàn không nói câu nào với Mai Cửu Nhạc.

Mai Cửu Nhạc hạnh phúc khôn tả, Triệu Đông làm việc giúp mình kìa! Người kia bề ngoài ra vẻ cau có nhưng trong lòng lại mềm mại như nước. Nhưng anh quả thật quá lạnh nhạt, mình phải chủ động hơn mới được.



Mai Cửu Nhạc tràn đầy vui sướng đứng dưới nhà Triệu Đông theo dõi, hoàn toàn không phát hiện ra hành động của mình là phạm pháp.

Tới lúc thấy Triệu Đông và Tiền Tây cùng vào cùng ra, cô mới choáng váng; thì ra Triệu Đông còn một người em! Cô nghĩ, mình có cách phá bức tường kia rồi!

Mai đại tiểu thư hào hứng gọi điện cho bạn học làm nghề thám tử của mình nhờ hắn điều tra giúp. Cô sẽ tìm cách lung lạc Tiền Tây, tảng băng Triệu Đông này quá chắc chắn, phải dùng kế ‘vây Ngụy cứu Triệu’(*) thôi.

(*) Điển tích liên quan đến Tôn Tẫn (người nước Tề). Ý trong truyện này là Mai Cửu Nhạc muốn thông qua Tiền Tây để cưa đổ Triệu Đông.

Cô định tặng Tiền Tây một món quà lớn nhưng ai dè người bạn kia còn tặng cô một món quà lớn hơn.

“Cái gì?”

“Cậu nói người kia là…?”

Chuyện hư hỏng xảy ra hồi Tiền Tây và Triệu Đông cùng học Trung học rất dễ dàng bị người ta moi ra. Điều nghe được đương nhiên sai lệch sự thật rất nhiều, Tiền Tây là tên bỉ ổi, đã bỉ ổi lại còn là đồng tính luyến ái. Năm đó chuyện vỡ lở, tên thối nát này bị đuổi học, còn hại Triệu Đông bị người khác chỉ trỏ không ít. Thám tử tra ra rất nhiều chuyện, nhất là gần đây Triệu Đông rút ra một số tiền rất lớn. Mai đại tiểu thư tức tối vô cùng, giỏi lắm, tên khốn này còn dám lừa gạt người khác!

Mai Cửu Nhạc sôi sục tinh thần chính nghĩa, vỗ ngực một cái, quyết định diệt họa giúp Triệu Đông.



Một hôm Tiền Tây tan việc đi mua ít đồ về nhà, ngay khúc quanh bị người chụp đầu dùng gậy đánh ngất đi.

Lúc cậu tỉnh lại đã thấy mình đang ở trong một gian nhà nhỏ tối om bị người đánh đấm. Xưa nay Tiền Tây không hề gây thù chuốc oán với ai, gần đây cũng chẳng xung khắc người nào, không khỏi hô to, có phải các người tìm nhầm người không?

Tìm mày đó!

Mai Cửu Nhạc đẩy cửa bước vào, xem mày còn dám quấn lấy Triệu Đông nữa không!

Tiền Tây sửng sốt một hồi, cô là ai?

Mai Cửu Nhạc tự đắc. “Tao là bạn gái của Triệu Đông!”. Sau khi xử lý mày thì chính là như thế.

Tiền Tây cảm thấy vết thương khắp người như bị xát muối, đau tới mức không đứng vững nổi.

Like Loading…
Bình Luận (0)
Comment